Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121-125
Chương 121 hạm vi cực lạnh
Băng khí cực lạnh sẽ không ngừng ăn mòn thân thể của đối thủ, tạo nên vết thương vĩnh viễn cho đối thủ. Hơn nữa, trong phạm vi này, kiếm Huyền Băng của ông ta có thêm được hiệu quả cực lạnh, uy lực cũng tăng thêm một bậc.
Có thể nói, trong giới tông sư thì ông ta chính là vô địch. Bất kể kẻ địch nào cũng không thể chịu nổi uy lực của phạm vi này.
Một bán bộ tông sư cũng giỏi đấy, nhưng đứng trước mặt một tông sư đã có phạm vi hoàn chỉnh thì vẫn yếu ớt vô cùng. Hành động này của Lục Hi có thể là hoàn toàn chịu chết.
Lúc này, Lục Hi đã xông vào trước phạm vi, chỉ thấy anh không chút do dự tiến vào trong, phát động tấn công Lâm Phong.
Lục Hi vừa xông vào phạm vi cực lạnh của Lâm Phong, phạm vi lập tức điên cuồng tấn công. Từng luồng gió sắc lẹm như đao như kiếm cắt về phía Lục Hi.
Một ý chí cực lạnh như muốn đông cứng tâm can đang không ngừng ăn mòn thân thể anh, cùng với những tia chớp bổ xuống đầu anh. Nhất thời, Lục Hi phải chịu đủ loại công kích.
Tất cả mọi người của Viêm Long đều lo lắng nhìn cảnh này, không biết Lục Hi có thể kiên trì được bao lâu.
Mà những đòn tấn công này vừa tiếp xúc với ngọn lửa màu vàng kim trên người Lục Hi thì lập tức bị xóa mất dạng, giống như chẳng tạo được chút thương tổn nào cho anh.
Đám người lập tức trợn trừng mắt, há miệng đến nỗi cằm sắp rơi xuống đất.
Một thế giới cực lạnh có uy lực như thế mà lại không thể tổn thương đến Lục Hi, thật không khoa học.
Mà Lâm Phong thì càng kinh hãi hơn. Ông ta hiểu rõ nhất uy lực của phạm vi cực lạnh, đẳng cấp dưới tông sư vốn không thể phản kháng nổi, mà dù là tông sư cùng đẳng cấp đi nữa, đối phương phải mở phạm vi ra thì mới có thể chống lại ông ta được.
Lục Hi này không có phạm vi gì cả, chỉ dựa vào chân khí của bản thân mà kháng cự được phạm vi của ông ta?
Mắt thấy Lục Hi đang ở trong phạm vi của mình một cách thoải mái, đồng thời nhanh chóng vung quyền tới trước mặt mình, Lâm Phong bất chấp kinh ngạc mà vung kiếm chém Lục Hi.
Thực lực của Lục Hi tuy khiến ông ta kinh ngạc, nhưng là một tông sư, ông ta vẫn có tự tin tuyệt đối.
Trong phạm vi cực lạnh này, không một ai có thể kiên trì quá lâu, hơn nữa trong phạm vi thì uy lực kiếm Huyền Băng của ông ta được tăng lên đáng kể, ông ta vẫn có ưu thế về thiên nhiên, Lục Hi hẳn phải thua không nghi ngờ.
Chỉ thấy kiếm Huyền Băng của Lâm Phong đi đến đâu thì hoa băng ngưng tụ đến đó, những bông hoa này dán vào thân kiếm, bay về phía Lục Hi.
Đẳng cấp dưới tông sư chỉ cần trúng phải số hoa băng kia thì sẽ bị đóng băng vài giây. Mà cao thủ chỉ cần bị sơ sẩy một giây thôi cũng sẽ lâm vào tử địa, huống chi bị đóng băng mấy giây.
Mà Lục Hi thì không quan tâm, hai quyền tung bay như sao băng, tấn công Lâm Phong từ các góc độ, những bông hoa băng kia chẳng có tác dụng gì dưới ngọn lửa vàng kim của anh.
Lâm Phong thấy kiếm Huyền Băng ở trong phạm vi cực lạnh này, cộng thêm hoa băng ngưng kết ra đều không có tác dụng với Lục Hi thì khiếp sợ vô cùng.
Có điều ông ta lập tức trấn định lại. Ông ta tin chắc rằng Lục Hi không thể nào kiên trì được quá lâu trong phạm vi này. Chống chọi với phạm vi cần cực kỳ nhiều chân khí.
Ông ta không tin chân khí của Lục Hi có thể dày đặc như cấp bậc tông sư của ông ta. Chỉ cần ông ta duy trì được phạm vi cực lạnh này, Lục Hi tiêu hao chân khí đến một mức nhất định thì uy lực của phạm vi sẽ được phát huy.
Lâm Phong bắt đầu ngưng thần chiến đấu, kiếm Huyền Băng tung bay, ngăn cản các đòn tấn công khó lường của Lục Hi.
Mà sau đó ông ta phát hiện mình đã sai.
Lục Hi sở hữu sức mạnh cự long, thể chất mạnh mẽ, lại có Long Tinh chống đỡ, đối phó với phạm vi cực lạnh thì chẳng mất chút sức nào.
Lục Hi khởi động mắt xuyên thấu, dùng thuật cận chiến thần quan để chiến đấu với Lâm Phong.
Bây giờ anh nhận ra thứ đồ mà con rồng kia đưa cho anh thật sự rất hữu dụng.
Mắt xuyên thấu phối hợp thuật cận chiến thần quan thì đúng là cặp đôi hoàn hảo.
Những hướng tấn công của Lâm Phong đều được hiện rõ trước mắt xuyên thấu, bao gồm cả chân khí chuyển động, quỹ đạo chiêu số. Anh đều nhìn rõ hết thảy mà chiến cứ lấy tiên cơ.
Thuật cận chiến thần quan thiên biến vạn hóa, vô cùng vô tận, cũng chỉ có thể dựa vào ý thức thứ hai mà không ngừng thôi đẩy mới có thể tịnh tiến liên tục.
Đại Thần Quan, mắt xuyên thấu, thuật cận chiến thần quan, ý thức thứ hai, xem ra đây là một món quà hoàn chỉnh mà lão rồng đó chuẩn bị cho Đại Thần Quan Môn của anh.
Dưới sự giúp đỡ của bộ thần kỹ này, võ kỹ của Lục Hi có thể nói đã trở nên vô cùng kỳ diệu.
Lục Hi cảm thấy bản thân càng ra chiêu càng thuần thục, càng đánh càng thoải mái. Chỉ thấy anh cười khà khà, không ngừng công kích Lâm Phong.
Khó khăn lắm mới gặp một cao thủ tông sư, miễn cưỡng có thể đấu với thuật cận chiến thần quan của anh, đúng là lúc để mài giũa võ kỹ. Lục Hi cũng không vội đánh bại mà giữ lại đường sống cho ông ta để so chiêu.
Võ kỹ của Lục Hi làm đám Viêm Long xem cực kỳ mê say, nhìn biểu hiện của Lục Hi, bọn họ mới dần dần lĩnh ngộ được đôi chút về thuật cận chiến này, cũng dần dần nhận được chút tâm đắc.
Mà Lâm Phong lúc này càng đánh lại càng kinh hãi. Lục Hi ở trong phạm vi của ông ta, chân khí không yếu đi chút nào mà còn có xu thế càng đánh càng hăng, không có tư thế suy yếu.
Lâm Phong thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng chân khí của mình sẽ suy kiệt trước cả Lục Hi nữa. Suy cho cùng thì duy trì phạm vi cực lạnh sẽ cần tiêu hao rất nhiều chân khí.
Lâm Phong biết mình phải ra đòn sát thủ rồi, cứ như vậy thì ông ta sẽ thua mất.
Là một tông sư, ông ta không thể thua được, nếu không, ông ta sẽ trở thành nỗi nhục trong nhóm tông sư.
Bởi vì trước nay chưa từng có chuyện tông sư thua trong tay người khác.
Chương 122: Đánh bại tông sư
Giữa tông sư với nhau sẽ không nảy sinh chiến đấu, bởi tu vi của họ đã tới một cảnh giới nhất định, nếu đánh nhau sẽ là anh chết tôi sống, rất khó khống chế, cho nên nếu không có thù hận gì sâu đậm thì các tông sư sẽ không đánh nhau.
Mà cấp bậc dưới tông sư, bởi tông sư đã lĩnh ngộ được “đạo”, cho nên dù có là cao thủ tiên thiên đi nữa thì cũng chẳng thể là đối thủ của tông sư được. Cho nên, mãi đến giờ mà vẫn chưa có tông sư nào bị thua. Lâm Phong cũng không cho phép chuyện này xảy ra.
Lúc này, chỉ thấy kiếm của Lâm Phong căng lại, ép lui Lục Hi. Bỗng nhiên, một tiếng hét dài vang lên, ông ta vung kiếm về phía Lục Hi.
Phạm vi cực lạnh của ông ta bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một sự lạnh lẽo như núi băng ập tới chỗ Lâm Hi.
Lúc này, mọi người giật mình căng thẳng.
Chỉ thấy Lục Hi bỗng nhiên bị một lớp băng thật dày đè lên.
Thấy cảnh này, mọi người đều sợ hãi hô lên. Đến cả Dương Quân luôn bình tĩnh cũng phải nhíu mày.
Lục Hi bị đóng băng trong nháy mắt, Dương Quân cũng nhìn ra được đây là đòn sát thủ của Lâm Phong.
Ông ta bỏ việc duy trì phạm vi cực lạnh mà thay bằng một chiêu không ai tránh nổi, gần như đã hội tụ toàn bộ chân khí hàn băng cả đời của mình, có thể nói là một chiêu long trời lở đất.
Chiêu số này trực tiếp phá vỡ chân khí hộ thân của Lục Hi. Mất đi chân khí lửa hộ thân, Lục Hi bị đông cứng lại, không biết có thể tồn tại được hay không.
Chỉ thấy Lâm Phong mỉm cười cầm kiếm đứng đó.
Đây là đòn sát thủ của ông ta, Cực Hàn Băng Đông!
Đây là chiêu công kích đơn mạnh nhất của ông ta. Ông ta sử dụng chân khí hàn băng biến thành một nhà tù hàn băng, đóng băng kẻ địch.
Chiêu này có thể nói là vô địch. Bởi chiêu này là dùng thủ pháp đặc thù để áp súc chân khí hàn băng đến cực độ, trong đó ẩn chứa khí cực lạnh, còn mạnh hơn cả phạm vi cực lạnh mấy lần.
Con người không thể nào sinh tồn ở nơi không có độ ấm như vậy. Nếu dính phải Cực Hàn Băng Đông của ông ta thì dù có là tông sư cũng phải trọng thương. Ông ta không tin Lục Hi còn có thể sống được.
Lúc này, mọi người đều sửng sốt nhìn Lục Hi đang bị đóng băng. Một khối băng lớn đang bao bọc quanh người Lục Hi, đến mức không nhìn thấy bóng dáng anh bên trong. Mọi người đều cảm nhận được khí lạnh thấu xương toát ra từ khối băng kia.
“Kết thúc rồi, không một ai có thể tồn tại dưới chiêu Cực Hàn Băng Đông của tôi”, Lâm Phong nhìn nhóm lính đặc chủng Viêm Long vẫn đang hy vọng, lạnh lùng nói.
Trong lúc nói chuyện, ông ta giống như gió lạnh gào thét, đám người cầm lòng không đậu mà rùng mình một cái, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Đã qua một thời gian dài rồi mà Lục Hi vẫn chưa có hành động gì, 80% là không ổn.
Tông sư đúng là tông sư, vẫn là người bất phàm.
Lúc này, đến cả Dương Quân cũng phải lắc đầu, không còn hy vọng gì về việc Lục Hi còn sống nữa.
Hắn ta giờ này mới hiểu được uy lực của một tông sư. Nếu là hắn ta thì có lẽ đã không thể kiên trì được mười phút trong phạm vi cực lạnh kia, chứ đừng nói là chiêu Cực Hàn Băng Đông này.
Nhưng khi Lâm Phong vừa dứt lời thì hàn băng khổng lồ đang bao vây Lục Hi bỗng nhiên nổ tung, thân hình Lục Hi nhảy lên giữa không trung.
“Cũng đến lúc ông nếm thử sức mạnh của tôi rồi, tiếp nhận lửa rồng đi!”
Chỉ thấy Lục Hi đang bay giữa không trung, hai tay hợp lại, phun ra một luồng lửa cháy về phía Lâm Phong.
“Anh ta còn sống!”
“Không thể tin được, anh ta vẫn bình yên vô sự”.
“Giáo quan Lục đỉnh quá”.
Thấy Lục Hi phá băng mà ra, đám người Viêm Long lập tức kích động hô to.
Bọn họ có thái độ khác nhau về Lục Hi và Lâm Phong. Lâm Phong là một tông sư thì đáng lẽ nên được tôn trọng.
Nhưng người này cực kỳ ngạo mạn, ban đầu Dương Quân vì thấy ông ta quá ngạo mạn nên mới cãi lại mấy câu, ông ta liền giận dữ bỏ đi.
Sau đó ông ta ra hai chiêu kiếm rồi đi, chẳng ai thấy mặt ông ta nữa.
Còn Lục Hi lại là người có thực lực không thua kém gì tông sư. Anh đã dùng sức mạnh của mình để thuyết phục nhóm người này, đồng thời dạy bọn họ những kiến thức thực tế hữu dụng. Cho nên để mà so sánh thì bọn họ vẫn nghiêng về Lục Hi hơn.
Thấy Lục Hi không những phá băng đi ra mà còn phun ra lửa như một vị thần để đánh trả, mọi người vừa sợ hãi mà cũng vừa vui mừng hoan hô.
Lâm Phong lúc này thì đã kinh hãi muốn chết đi được, không ngờ rằng Cực Hàn Băng Đông không thể vây sát được Lục Hi, mà kẻ này lại còn phản kích được đến mức đó.
Thủ đoạn này chỉ khi đã thành tông sư mới thi triển ra được, nhưng xem đủ loại dấu hiệu thì thấy Lục Hi còn chưa lĩnh ngộ được “đạo” cơ mà, cùng lắm là bán bộ tông sư thôi.
Nhưng ngọn lửa kẻ này phun ra khiến cho Lâm Phong cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Ngọn lửa này phun ra, còn chưa tới gần mà Lâm Phong đã cảm thấy nóng rực rồi.
Ngọn lửa này dường như đang ẩn chứa một hơi thở Hồng Hoang khủng bố, uy lực đủ để đốt hết mọi thứ. Ông ta đang cảm thấy run sợ từ trong linh hồn.
Mà lúc này, đám lính đặc chủng Viêm Long cũng cảm nhận được một uy lực khủng khiếp từ luồng hỏa diễm kia. Nhiệt độ cả vùng núi tăng cao, bọn họ bỗng cảm thấy miệng hạn lưỡi khô.
Lúc này, chỉ thấy Lâm Phong rống lên.
“Khôngggg”.
Kiếm Huyền Băng trong tay ngưng tụ một lớp băng sương, vẽ ra một hình tròn, hình thành một vách tường băng kín mít.
Rồng lửa trong nháy mắt bay tới, bức tường băng tan rã ngay lập tức, ngọn lửa đã phủ vào người Lâm Phong.
“Áaaaa!!!”
Lâm Phong kêu lên thảm thiết, ngay sau đó dùng hết toàn lực đẩy sạch chân khí hàn băng mình tu luyện cả đời ra ngoài, muốn dập tắt ngọn lửa.
Nhưng ngọn lửa mà Lục Hi phun ra chính là hơi thở của rồng. Rồng lửa là một trong những chiêu tấn công mạnh nhất của tộc Cự Long.
Có thuộc tính đốt hết mọi thứ thì sao mà dễ dàng bị dập tắt cho được. Nếu không thì tộc Cự Long sẽ chẳng thể trở thành sinh vật đẳng cấp thế giới.
Chương 123: Nói chuyện riêng
Chỉ thấy Lâm Phong vận dụng hết chân khí hàn băng, đau khổ chống cự lại rồng lửa.
Nhưng chân khí hàn băng của ông ta sao có thể là đối thủ của rồng lửa được. Trong nháy mắt, chân khí của ông ta đã tiêu hao cực độ, rồng lửa trực tiếp bám vào người ông ta và cháy bùng lên.
Lúc này, Lâm Phong cuối cùng cũng nhận ra chân khí băng hàn của mình căn bản không cùng đẳng cấp với ngọn lửa này. Ông ta bèn lặng lẽ nhắm mắt lại, từ bỏ chống cự.
Đám người nhìn thấy cảnh này thì cảm thán không thôi. Một vị tông sư cứ thế mà chuẩn bị mất mạng.
Là một võ giả, bọn họ biết để trở thành tông sư thì phải khó khăn cỡ nào. Mặc dù bọn họ không ưa gì Lâm Phong vì ông ta quá kiêu căng, nhưng mắt thấy một vị tông sư sắp chết đi, bọn họ cũng cảm thấy nuối tiếc.
Nhưng lúc này, Lục Hi lại thở ra một hơi, rồng lửa đột nhiên thu về, bị anh nuốt lại vào trong bụng, không thừa chút nào.
Lục Hi chậm rãi bay xuống đất, lẳng lặng nhìn Lâm Phong đang nhắm mắt chờ chết.
Mà nhóm lính đặc chủng Viêm Long thì bị thủ đoạn của Lục Hi chấn động đến mức không nói nên lời. Bọn họ há hốc miệng, ngơ ngác đứng đó.
Một lúc lâu sau, Lâm Phong chưa cảm thấy đau đớn vì bị thiêu đốt, ông ta chậm rãi mở mắt ra.
Thấy toàn thân mình chỉ bị rách quần áo ra thôi thì cũng không bị tổn thương gì nặng nề.
Lúc này, ông ta mới hiểu được, vào thời khắc quan trọng nhất, Lục Hi đã thu hồi lại ngọn lửa của mình.
Chỉ thấy Lâm Phong ảm đạm cười nói: “Đã đến tuổi xế chiều, cao thủ trên đời này xuất hiện liên tục, Lâm Phong tôi nhận thua, cảm ơn cậu Lục đã tha mạng”.
Chỉ thấy Lâm Phong hành lễ với Lục Hi, sau đó thì xoay người ra khỏi vùng núi.
“Làm tông sư không dễ, tôi hy vọng sau lần chiến đấu này ông có thể lĩnh ngộ được thêm về võ đạo, chứ đừng sa ngã mà đi vào con đường tà đạo”.
Lục Hi nhìn bóng dáng Lâm Phong rời đi, chậm rãi nói.
Mỗi một tông sư đều là người mạnh mẽ có võ lực siêu đỉnh, Lục Hi nói vậy là sợ Lâm Phong bị đả kích, không chấp nhận được sự thật này mà rơi vào ma đạo, trở thành một ác ma giết người vô tội.
Đến khi ấy, giang hồ mất đi một vị tông sư, mà con dân sẽ lại vì ác ma này mà phải tổn thất thật nhiều.
Nghe vậy, Lâm Phong đang rời đi bỗng cứng đờ, một lúc sau thì ông ta quay lại vái Lục Hi thêm một cái.
“Lần này tôi đã học hỏi được nhiều lắm, Lâm mỗ quay về sẽ dốc lòng tu luyện thêm. Mong cậu Lục yên tâm, Lâm mỗ chắc chắn sẽ không bị tâm ma mê hoặc”.
Lục Hi gật đầu, Lâm Phong mỉm cười rời đi.
Trận chiến này đánh bay ngạo khí của Lâm Phong, làm ông ta trấn định lại, nghiên cứu võ đạo, nhất định có thể cố gắng hơn nữa, phát triển hơn nữa.
Mà Lục Hi đã biết, con đường võ đạo sẽ không chỉ có mỗi cảnh giới tông sư là cao nhất. Trên tông sư chắc chắn sẽ còn nhiều lắm.
Chẳng qua là cho đến giờ, trong giang hồ vẫn chưa có ai đột phá qua được cấp bậc tông sư, hoặc là chưa có ai gặp cao thủ trên cấp tông sư mà thôi.
Lúc này, Lục Hi nhìn về đám lính đặc chủng Viêm Long, nói: “Trên mặt bố mày có hoa hay gì mà nhìn mãi vậy?”
Đám người nghe vậy thì lập tức lảng đi, ngay cả Dương Quân cũng bắt đầu nhìn lên trời, đếm sao.
Bọn họ đã tâm phục khẩu phục bản lĩnh của Lục Hi rồi. Một người có thể đánh bại tông sư được xưng là vô địch thì thực lực của người này e là đã vượt qua giới hạn nhận thức của con người. Trước mặt người này, bọn họ trở nên hoàn toàn nghe lời.
Lục Hi quét mắt nhìn họ, tất cả đều không chút sứt mẻ.
Lúc này, anh mới hừ một tiếng, nói với Dương Quân: “Tối nay ăn xong thì đến gặp tôi”.
Tối đến, trong phòng ký túc của Lục Hi.
Chỉ thấy Lục Hi khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài.
Mà Dương Quân thì ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm trong phòng.
Một lúc lâu sau, Lục Hi mới quay lại, nhìn Dương Quân, chậm rãi nói.
“Cậu có thiên phú dị bẩm mà lại không có pháp môn, cứ thế lãng phí thiên phú mà không thấy tiếc sao?”
Dương Quân ngẩn người rồi lập tức nói: “Tôi chưa hiểu ý của anh lắm, thưa giáo quan”.
“Cậu vừa sinh ra đã có nội đan, có thể nói là thiên tài tu luyện, thế mà chỉ biết dùng sức mạnh cơ bản thì quá đáng tiếc”.
Lục Hi nói ra lời này, Dương Quân lập tức tái mét mặt mày, sững sờ nhìn Lục Hi.
Việc trong cơ thể hắn ta có nội đan không một ai biết cả, kể cả bố mẹ và ông nội hắn.
Từ nhỏ hắn ta đã khỏe như trâu, lúc ấy thì chưa hiểu vì sao, nhưng càng lớn hắn ta càng cảm thấy bản thân khác biệt, biết đan điền của mình sở hữu vật thể không giống của người khác.
Nhưng hắn ta rằng nếu mình nói ra thì sẽ bị cho là quái vật, cho nên mới không dám nói.
Mãi sau này hắn ta mới biết đây là nội đan ẩn chứa sức mạnh, là nguyên nhân khiến hắn ta mạnh như vậy. Đây là bí mật tối cao của một võ giả, hắn ta không thể nói cho người khác biết.
Có thể nói, hắn ta là người duy nhất biết chuyện này, cho nên khi bị Lục Hi bất ngờ vạch trần thì hắn ta thấy hơi khó tin.
Lục Hi nhìn Dương Quân đang kinh ngạc, cười nói: “Thứ tôi đã muốn biết thì không ai có thể che giấu nổi”.
Đúng là như vậy, dưới con mắt xuyên thấu, anh gần như có thể nhìn thấy hết mọi bí mật. Mắt xuyên thấu chỉ không bắt được suy nghĩ của người khác, còn đâu thì gì cũng thấy được.
Dương Quân ngẩn người một lúc rồi mới thở dài, nói: “Giáo quan Lục đúng là giỏi thật, tôi chưa từng nói bí mật này ra cho ai hết, thế mà giáo quan lại biết”.
Lục Hi cười nhạt, không tiếp lời này mà nói câu khác.
“Cậu có thiên phú dị bẩm, là một nhân tài đáng mong đợi, tôi có một thuật luyện thể cực kỳ hợp với cậu, chỉ không biết cậu có hứng thú hay không”.
Chương 124: Huyền thoại về chiến thần
Dương Quân nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Với thần uy và thủ đoạn mà Lục Hi thể hiện ra, thứ mà anh truyền cho hắn ta chắc chắn sẽ là thần kỹ.
Mà bản thân Dương Quân cũng đã mắc kẹt ở chỗ cũ rất lâu rồi, hắn ta không phải người của thế gia võ đạo, thứ hắn ta tu luyện chỉ có kỹ thuật chiến đấu trong quân đội.
Chính là kỹ thuật chiến đấu trong quân này, cùng với thiên phú tuyệt đỉnh đến từ nội đan của hắn ta đã giúp Dương Quân được đứng vào hàng ngũ chiến tướng, có thể sánh ngang với tông sư.
Nhưng hắn ta vẫn chưa lĩnh ngộ được “đạo” của mình, hay còn gọi là chiến tướng chưa lĩnh ngộ được chiến kỹ bí truyền của bản thân.
Hắn ta đang mắc kẹt ở đây, mãi không tiến bộ.
Hiện tại nghe Lục Hi nói sẽ truyền công pháp tu luyện cho mình, hắn ta không mừng mới lạ.
Có công pháp Lục Hi truyền cho, Dương Quân tin chắc rằng không lâu nữa hắn ta sẽ lĩnh ngộ được chiến kỹ của mình, trở thành một chiến tướng chân chính.
“Tôi đồng ý”, Dương Quân không chút do dự mà đồng ý.
Lúc này, Lục Hi bỗng trở nên nghiêm túc hơn, nói.
“Môn pháp này sâu không lường được, với thiên phú của cậu thì chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì sẽ có một ngày đạt được thành tựu. Hơn nữa thành tựu này chắc chắn sẽ vượt qua sự tưởng tượng của cậu. Cậu phải hiểu thật sâu về công pháp này, và không được nói cho bất kỳ ai. Bởi vì công pháp này liên quan đến một số bí mật, cậu phải giữ bí mật tuyệt đối”.
“Rõ, thưa giáo quan, tôi nhất định sẽ nghe theo lệnh giáo quan, giữ bí mật tuyệt đối”.
Dương Quân biết, những công pháp thế này đều không được truyền ra ngoài cho ai biết.
Như các thế gia võ đạo đều có công pháp bí truyền mà chỉ truyền thụ cho con cháu trong nhà, một vài công pháp trọng tâm còn chỉ truyền cho các thành viên nòng cốt.
Lục Hi lấy ra được thì chắc chắn không phải công pháp bình thường, yêu cầu hắn ta phải giữ bí mật thì cũng dễ hiểu.
Nhưng hắn ta đã nghĩ nhầm, Lục Hi không hề sợ công pháp này bị truyền ra ngoài.
Anh có ký ức của Cự Long, với tuổi thọ của nó thì có thể nói rằng đây là một cuốn lịch sử sống về thế giới tu chân.
Trong ký ức của Cự Long thì công pháp tu luyện mênh mông vô bờ, có thể nói là dùng mãi không hết. Cho dù có lộ ra ngoài thì Lục Hi cũng không để ý.
Điều anh để ý đó là những công pháp này thuộc về thế giới tu chân, uy lực cực mạnh, chứ không phải là đồ vật thuộc về thế giới này. Nếu để người khác phát hiện ra sự thần kỳ của nó, biết rằng đây là đồ vật do anh truyền ra thì chắc chắn sẽ rất rắc rối.
Biết càng nhiều thì sẽ càng cảm thấy mình biết ít.
Lục Hi cảm giác thế giới này có quá nhiều người và việc khó tin. Nếu có thể khiêm tốn thì tốt nhất nên khiêm tốn, cho dù anh có gặp được kỳ ngộ thế này thì ai dám đảm bảo anh là người vô địch thiên hạ chứ.
Anh có được kỳ ngộ thì người khác không có chắc?
Nội đan của Dương Quân là một ví dụ.
Đây mới là điều anh đang lo.
Nghe được câu trả lời của Dương Quân, Lục Hi gật đầu.
Sau đó anh chọn ra một bộ công pháp tên “Bát Môn Luyện Thể Thuật”, dùng lực tinh thần in vào trong đầu Dương Quân.
Dương Quân chỉ cảm thấy đầu hơi váng, sau đó liền nhận được một loạt thông tin.
Hắn ta lập tức xem thông tin này.
Đến lúc hắn ta đọc hết Bát Môn Luyện Thể Thuật thì không khỏi thở dài kinh hãi.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói.
“Thân thể con người chia làm Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Kinh Môn, Tử Môn. Thông thường, bát môn của con người đều đóng kín. Nhưng Bát Môn Luyện Thể Thuật này có thể giúp cậu mở ra bát môn, một khi mở hết toàn bộ thì cậu sẽ học được Bát Thức Cứu Cực Thể Thuật. Thứ này có uy lực di sơn đáo hải, cậu phải tu luyện cho tốt vào”.
Dương Quân nghe xong thì cảm ngộ Bát Môn Luyện Thể Thuật trong đầu, càng thêm sùng bái Lục Hi.
Uy lực của thuật luyện thể này thực sự quá mạnh mẽ, không giống thứ mà thế giới này có.
Công pháp có giới thiệu rằng khi tu luyện tới cuối cùng, mở hết bát môn sẽ sở hữu một uy lực có thể đánh ma diệt thần.
Dương Quân đã bị môn công phu này chấn động đến mức không nói nên lời, nếu thật sự tu luyện được công pháp này thì Dương Quân cho rằng bản thân sẽ có năng lực xoay chuyển địa cầu.
Lúc này, Lục Hi nhìn Dương Quân đang sững sờ tại chỗ.
“Tôi nghĩ cậu cũng đã cảm nhận được uy lực của công pháp này rồi đúng không. Tu luyện thật tốt vào. Với thiên phú của cậu thì sau này sẽ có thành tựu rất khủng bố. Chỉ cần cậu tu luyện Bát Môn Luyện Thể Thuật đến một mức độ thành công nhỏ thôi, trở thành chiến thần là điều hoàn toàn có thể”.
“Chiến thần!”
Nghe đến hai từ này, Dương Quân mới tình táo lại.
Chiến thần là danh xưng vinh dự nhất của quân nhân. Từ khi Tân Hoa Hạ được thành lập cho đến nay, cũng chỉ có một vị chiến thần xuất hiện. Đó là thần tượng của tất cả quân nhân, là một truyền kỳ.
Quay lại lúc Tân Hoa Hạ mới thành lập, toàn bộ khu vực Hoa Hạ bị một kẻ địch xâm lược, sinh linh đồ thán, khói lửa chiến tranh ở khắp nơi.
Người dân đất nước không chịu sự chèn ép của kẻ địch, bắt đầu phản kháng ở mọi nơi.
Lúc ấy có một người trẻ tuổi tên là Tần Húc gia nhập đội ngũ chống địch của Hoa Hạ.
Người này đi từ một binh sĩ bình thường, lập nên chiến công, chỉ trong nửa năm mà đã tới vị trí trung đội trưởng trinh sát.
Người này dẫn trung đội trinh sát của mình hoàn thành những nhiệm vụ bất khả thi.
Không có nơi nào là người này chưa đi tới, không có tin tức nào là người này không tình báo được, cũng không có nhiệm vụ nào người này không thể hoàn thành.
Người này từng một thân một mình thâm nhập vào trong quân doanh của kẻ địch, rồi thành công lấy được thủ cấp của chủ tướng trong quân doanh hơn mười ngàn người này quay về.
Trong một lần để che đường rút lui cho quân mình, người này đã khống chế cả một quân đoàn trên núi, đánh cho chúng bị thương rồi toàn thân trở ra.
Câu truyện truyền kỳ về công lao của người này nhiều không kể xiết, khi ấy quân đội muốn tiếp tục thăng chức cho người này nhưng lại bị từ chối.
Người này nói: “Tôi chỉ là một chiến sĩ bình thường, thích hợp làm quân tiên phong giết địch, không hợp đứng phía sau chỉ huy”.
Vì nếu tăng cấp thì sẽ không cần bản thân tự đi giết địch nữa mà là ngồi yên chỉ huy cho nên người này đã từ chối cơ hội được thăng chức làm tiểu đoàn trưởng.
Mấy năm tiếp theo đó, khi quân đội đánh đông dẹp bắc, người này tiếp tục lập nên không ít công trạng, cấp trên nhiều lần muốn cho thăng chức nhưng vẫn bị từ chối với lý do như trước.
Chương 125: Tập luyện mười chọi một
Quân đội không còn cách nào khác, nếu không thăng chức thì đành thăng quân hàm vậy, vì công lao của người này nhiều không kể xiết.
Cứ như vậy mà một trung đội trưởng nho nhỏ đã có quân hàm thượng tướng. Một vài quân đoàn trưởng nhìn thấy người này đều phải cung kính, gọi là kỳ tích trong lịch sử quân sự.
Cuối cùng, chiến tranh kết thúc, nhân dân Hoa Hạ giành được thắng lợi, Tân Hoa Hạ được thành lập.
Ngày Tân Hoa Hạ được thành lập, cả nước vui sướng chúc mừng, người này lại cởi bỏ quân trang, để lại một đơn xin từ chức rồi biến mất không dấu vết.
Lúc ấy quân đội Hoa Hạ cực kỳ nuối tiếc, cũng để lại danh xưng tối cao cho người này – chiến thần!
Có thể nói, trở thành chiến thần chính là giấc mơ và vinh dự của mọi quân nhân. Dương Quân vẫn luôn nỗ lực để trở thành chiến thần.
Lúc này, có được Bát Môn Luyện Thể Thuật, hắn ta cuối cùng cũng có tự tin theo đuổi bước chân của tiền bối mà mình luôn tôn kính.
Dương Quân dùng ánh mắt kích động và tôn sùng nhìn Lục Hi, khóe miệng mấp máy.
Nhìn Dương Quân kích động như vậy, Lục Hi từ từ nói.
“Tu luyện cho tốt vào, cậu chắc chắn có thể bước ra khỏi con đường của mình”.
Dương Quân dùng sức gật đầu.
Lúc này hắn ta đã không thể nói gì được để miêu tả tâm trạng mình nữa, thuật cận chiến mà Lục Hi truyền cho bọn họ, cùng với Bát Môn Luyện Thể Thuật này có thể nói đều là thần kỹ.
Nếu để những thứ này vào giang hồ thì còn hơn là ơn tái tạo nữa.
Nghĩ đến đây, Dương Quân cắn răng nói với Lục Hi: “Giáo quan Lục, tôi có thể gọi anh là sư phụ không?”
Lục Hi nghe vậy thì chau mày đáp: “Tôi vẫn chưa có ý định nhận đồ đệ, cậu không cần gọi tôi là sư phụ làm gì”.
Gương mặt Dương Quân lộ ra một vẻ thất vọng, nhưng giáo quan Lục không cho thì hắn ta cũng hết cách.
Lúc này, Lục Hi nói với Dương Quân: “Được rồi, chắc cậu cũng muốn tìm hiểu về môn thể thuật này lắm rồi, đi về đi, nhớ là phải giữ bí mật”.
Dương Quân mạnh mẽ gật đầu, làm tư thế chào tiêu chuẩn của quân đội rồi mới rời đi.
Nhìn Dương Quân rời đi, Lục Hi cũng nở một nụ cười.
Dương Quân đúng là có thiên phú dị bẩm, là một viên ngọc có thể được mài giũa về sau. Ba đời nhà Dương Quân đều là quân nhân, xét về xuất thân là hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu giao thuật luyện thể này cho hắn ta thì cũng không sợ hắn ta sau này làm loạn giang hồ.
Ngày hôm sau.
Lục Hi vẫn như cũ, dậy lúc mười giờ rồi mới đến thao trường.
Đám người kia thì đã dậy sớm luyện tập từ lâu.
Sau cuộc chiến giữa hai cao thủ là Lục Hi và Lâm Phong, bọn họ cuối cùng cũng có chút cảm nhận về thuật cận chiến. Đã có người bắt đầu đối kháng với nhau. Trong đó đã bắt đầu có bóng dáng của thuật cận chiến thần quan rồi.
Lục Hi nhìn thấy thế thì mỉm cười, tiếp tục đi ra chỗ cũ ngủ.
Lục Hi ngủ thẳng đến giờ ăn trưa, ăn xong thì lại ngủ thêm giấc nữa.
Mà nhóm người kia thì không nghỉ ngơi chút nào, một lòng tập thuật cận chiến thần quan.
Bọn họ vừa mới phát hiện ra được sự thần diệu của thuật cận chiến thần quan, sự biến đổi vô cùng vô tận của nó đã kích thích sự ham muốn tìm hiểu không ngừng của bọn họ. Bọn họ đã không biết nghỉ ngơi là gì nữa rồi.
Đến tối, sắc trời nhá nhem, Lục Hi thức dậy.
Thấy nhóm người vẫn đang nhiệt huyết tập luyện, Lục Hi chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.
Dương Quân nhìn thấy Lục Hi đi qua thì lập tức ngừng huấn luyện, cao giọng nói: “Huấn luyện tạm ngưng, lập tức xếp hàng”.
Một lúc sau, một đám Viêm Long nhanh chóng xếp hàng bốn người nghiêm chỉnh trước mặt Lục Hi.
Lục Hi nhìn bọn họ một lượt, chỉ vào Dương Quân và chín người sau hắn ta: “Mấy người đi ra”.
Mười người này bước lên trước.
Lục Hi đứng trước mặt bọn họ, đi quanh một vòng, những người này đều ngẩng đầu ưỡn ngực, không nhìn xung quanh.
Lúc này, Lục Hi nói: “Xét thấy mấy người tập luyện rất nhiệt tình, giáo quan tôi đây quyết định từ hôm nay trở đi, mỗi ngày sẽ hy sinh giấc ngủ quý giá của mình để đích thân giúp mấy người luyện tập thêm. Mười người lên đây đi”.
Nói xong, Lục Hi ngoắc tay bảo mười người bọn họ cùng lên.
Chín người lính đặc chủng lo lắng nhìn Dương Quân.
Bọn họ đều tận mắt thấy được thân pháp của Lục Hi. Cho dù bảy mươi người bọn họ tập hợp lại thì e là cũng không đủ cho giáo quan Lục nhét kẽ răng. Đây không phải là đì chết bọn họ hay sao.
Lục Hi nhìn qua, cười gian: “Yên tâm, tôi sẽ khống chế sức mạnh cho tương đồng với các cậu”.
Đám người nghe vậy thì mới hơi hơi thả lỏng.
Có điều bọn họ vẫn không dám ra tay mà chỉ luôn lén nhìn Dương Quân, xem ý của hắn ta thế nào.
Lúc này, chỉ nghe thấy Dương Quân lớn tiếng nói: “Làm theo lệnh của giáo quan Lục”.
“Rõ”.
Dương Quân đã lên tiếng thì mọi người bèn tản ra, vây quanh Lục Hi.
“Giáo quan Lục, anh nói là sẽ giữ cho sức mạnh tương đương với chúng tôi đấy nhé”.
Một trong số đó run rẩy nói.
Lục Hi mỉm cười đáp: “Yên tâm, tôi nói lời giữ lời”.
Đám người nhận được sự khẳng định của Lục Hi thì mới có được tự tin.
Lục Hi có mạnh đến mấy đi nữa mà giữ cho sức mạnh bằng bọn họ, mười người họ mà không đánh bại nổi thì nên đi ăn shit là vừa.
Lúc này, chỉ thấy Lục Hi vẫy tay một cái, ý bảo có thể tấn công.
Dương Quân không chút do dự mà xông lên đầu tiên.
Nhưng lần này hắn ta cũng duy trì sức mạnh cho bằng với đám lính đặc chủng Viêm Long.
Chín người khác nhìn qua, cũng lập tức ùa tới.
Kỹ thuật cận chiến của Lục Hi đã được mọi người chứng kiến, vô cùng đáng sợ. Bọn họ mà không xông lên một lúc thì chắc chắn sẽ không khác gì đám nhóc hồ lô đi cứu ông nội, lên đứa nào chết đứa đấy.
Chỉ một thoáng, mười một người tiến hành chiến đấu.
Lục Hi tuân thủ lời hứa là giữ cho sức mạnh bằng với lính đặc chủng Viêm Long, chiến đấu với họ.
Nhưng đến năm phút sau, đám người này đã bầm dập mặt mũi mà nằm bẹp dí dưới đất, bao gồm cả Dương Quân.
Lục Hi thấy thế thì cười khà khà, đắc ý đi về nhà ăn.
Từ đó về sau, mỗi khi Lục Hi tỉnh giấc thì sắc trời sẽ là gần tối, thời tiết mát mẻ, anh tìm mười người đến chiến đấu với mình.
Mà những người này đều không ngoại lệ, mặt mũi bầm dập bẹp dí dưới đất sau năm phút.
Lần nào Lục Hi cũng cười khà khà mà đi.
Đám người này đúng là vừa yêu lại vừa hận Lục Hi.
Băng khí cực lạnh sẽ không ngừng ăn mòn thân thể của đối thủ, tạo nên vết thương vĩnh viễn cho đối thủ. Hơn nữa, trong phạm vi này, kiếm Huyền Băng của ông ta có thêm được hiệu quả cực lạnh, uy lực cũng tăng thêm một bậc.
Có thể nói, trong giới tông sư thì ông ta chính là vô địch. Bất kể kẻ địch nào cũng không thể chịu nổi uy lực của phạm vi này.
Một bán bộ tông sư cũng giỏi đấy, nhưng đứng trước mặt một tông sư đã có phạm vi hoàn chỉnh thì vẫn yếu ớt vô cùng. Hành động này của Lục Hi có thể là hoàn toàn chịu chết.
Lúc này, Lục Hi đã xông vào trước phạm vi, chỉ thấy anh không chút do dự tiến vào trong, phát động tấn công Lâm Phong.
Lục Hi vừa xông vào phạm vi cực lạnh của Lâm Phong, phạm vi lập tức điên cuồng tấn công. Từng luồng gió sắc lẹm như đao như kiếm cắt về phía Lục Hi.
Một ý chí cực lạnh như muốn đông cứng tâm can đang không ngừng ăn mòn thân thể anh, cùng với những tia chớp bổ xuống đầu anh. Nhất thời, Lục Hi phải chịu đủ loại công kích.
Tất cả mọi người của Viêm Long đều lo lắng nhìn cảnh này, không biết Lục Hi có thể kiên trì được bao lâu.
Mà những đòn tấn công này vừa tiếp xúc với ngọn lửa màu vàng kim trên người Lục Hi thì lập tức bị xóa mất dạng, giống như chẳng tạo được chút thương tổn nào cho anh.
Đám người lập tức trợn trừng mắt, há miệng đến nỗi cằm sắp rơi xuống đất.
Một thế giới cực lạnh có uy lực như thế mà lại không thể tổn thương đến Lục Hi, thật không khoa học.
Mà Lâm Phong thì càng kinh hãi hơn. Ông ta hiểu rõ nhất uy lực của phạm vi cực lạnh, đẳng cấp dưới tông sư vốn không thể phản kháng nổi, mà dù là tông sư cùng đẳng cấp đi nữa, đối phương phải mở phạm vi ra thì mới có thể chống lại ông ta được.
Lục Hi này không có phạm vi gì cả, chỉ dựa vào chân khí của bản thân mà kháng cự được phạm vi của ông ta?
Mắt thấy Lục Hi đang ở trong phạm vi của mình một cách thoải mái, đồng thời nhanh chóng vung quyền tới trước mặt mình, Lâm Phong bất chấp kinh ngạc mà vung kiếm chém Lục Hi.
Thực lực của Lục Hi tuy khiến ông ta kinh ngạc, nhưng là một tông sư, ông ta vẫn có tự tin tuyệt đối.
Trong phạm vi cực lạnh này, không một ai có thể kiên trì quá lâu, hơn nữa trong phạm vi thì uy lực kiếm Huyền Băng của ông ta được tăng lên đáng kể, ông ta vẫn có ưu thế về thiên nhiên, Lục Hi hẳn phải thua không nghi ngờ.
Chỉ thấy kiếm Huyền Băng của Lâm Phong đi đến đâu thì hoa băng ngưng tụ đến đó, những bông hoa này dán vào thân kiếm, bay về phía Lục Hi.
Đẳng cấp dưới tông sư chỉ cần trúng phải số hoa băng kia thì sẽ bị đóng băng vài giây. Mà cao thủ chỉ cần bị sơ sẩy một giây thôi cũng sẽ lâm vào tử địa, huống chi bị đóng băng mấy giây.
Mà Lục Hi thì không quan tâm, hai quyền tung bay như sao băng, tấn công Lâm Phong từ các góc độ, những bông hoa băng kia chẳng có tác dụng gì dưới ngọn lửa vàng kim của anh.
Lâm Phong thấy kiếm Huyền Băng ở trong phạm vi cực lạnh này, cộng thêm hoa băng ngưng kết ra đều không có tác dụng với Lục Hi thì khiếp sợ vô cùng.
Có điều ông ta lập tức trấn định lại. Ông ta tin chắc rằng Lục Hi không thể nào kiên trì được quá lâu trong phạm vi này. Chống chọi với phạm vi cần cực kỳ nhiều chân khí.
Ông ta không tin chân khí của Lục Hi có thể dày đặc như cấp bậc tông sư của ông ta. Chỉ cần ông ta duy trì được phạm vi cực lạnh này, Lục Hi tiêu hao chân khí đến một mức nhất định thì uy lực của phạm vi sẽ được phát huy.
Lâm Phong bắt đầu ngưng thần chiến đấu, kiếm Huyền Băng tung bay, ngăn cản các đòn tấn công khó lường của Lục Hi.
Mà sau đó ông ta phát hiện mình đã sai.
Lục Hi sở hữu sức mạnh cự long, thể chất mạnh mẽ, lại có Long Tinh chống đỡ, đối phó với phạm vi cực lạnh thì chẳng mất chút sức nào.
Lục Hi khởi động mắt xuyên thấu, dùng thuật cận chiến thần quan để chiến đấu với Lâm Phong.
Bây giờ anh nhận ra thứ đồ mà con rồng kia đưa cho anh thật sự rất hữu dụng.
Mắt xuyên thấu phối hợp thuật cận chiến thần quan thì đúng là cặp đôi hoàn hảo.
Những hướng tấn công của Lâm Phong đều được hiện rõ trước mắt xuyên thấu, bao gồm cả chân khí chuyển động, quỹ đạo chiêu số. Anh đều nhìn rõ hết thảy mà chiến cứ lấy tiên cơ.
Thuật cận chiến thần quan thiên biến vạn hóa, vô cùng vô tận, cũng chỉ có thể dựa vào ý thức thứ hai mà không ngừng thôi đẩy mới có thể tịnh tiến liên tục.
Đại Thần Quan, mắt xuyên thấu, thuật cận chiến thần quan, ý thức thứ hai, xem ra đây là một món quà hoàn chỉnh mà lão rồng đó chuẩn bị cho Đại Thần Quan Môn của anh.
Dưới sự giúp đỡ của bộ thần kỹ này, võ kỹ của Lục Hi có thể nói đã trở nên vô cùng kỳ diệu.
Lục Hi cảm thấy bản thân càng ra chiêu càng thuần thục, càng đánh càng thoải mái. Chỉ thấy anh cười khà khà, không ngừng công kích Lâm Phong.
Khó khăn lắm mới gặp một cao thủ tông sư, miễn cưỡng có thể đấu với thuật cận chiến thần quan của anh, đúng là lúc để mài giũa võ kỹ. Lục Hi cũng không vội đánh bại mà giữ lại đường sống cho ông ta để so chiêu.
Võ kỹ của Lục Hi làm đám Viêm Long xem cực kỳ mê say, nhìn biểu hiện của Lục Hi, bọn họ mới dần dần lĩnh ngộ được đôi chút về thuật cận chiến này, cũng dần dần nhận được chút tâm đắc.
Mà Lâm Phong lúc này càng đánh lại càng kinh hãi. Lục Hi ở trong phạm vi của ông ta, chân khí không yếu đi chút nào mà còn có xu thế càng đánh càng hăng, không có tư thế suy yếu.
Lâm Phong thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng chân khí của mình sẽ suy kiệt trước cả Lục Hi nữa. Suy cho cùng thì duy trì phạm vi cực lạnh sẽ cần tiêu hao rất nhiều chân khí.
Lâm Phong biết mình phải ra đòn sát thủ rồi, cứ như vậy thì ông ta sẽ thua mất.
Là một tông sư, ông ta không thể thua được, nếu không, ông ta sẽ trở thành nỗi nhục trong nhóm tông sư.
Bởi vì trước nay chưa từng có chuyện tông sư thua trong tay người khác.
Chương 122: Đánh bại tông sư
Giữa tông sư với nhau sẽ không nảy sinh chiến đấu, bởi tu vi của họ đã tới một cảnh giới nhất định, nếu đánh nhau sẽ là anh chết tôi sống, rất khó khống chế, cho nên nếu không có thù hận gì sâu đậm thì các tông sư sẽ không đánh nhau.
Mà cấp bậc dưới tông sư, bởi tông sư đã lĩnh ngộ được “đạo”, cho nên dù có là cao thủ tiên thiên đi nữa thì cũng chẳng thể là đối thủ của tông sư được. Cho nên, mãi đến giờ mà vẫn chưa có tông sư nào bị thua. Lâm Phong cũng không cho phép chuyện này xảy ra.
Lúc này, chỉ thấy kiếm của Lâm Phong căng lại, ép lui Lục Hi. Bỗng nhiên, một tiếng hét dài vang lên, ông ta vung kiếm về phía Lục Hi.
Phạm vi cực lạnh của ông ta bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một sự lạnh lẽo như núi băng ập tới chỗ Lâm Hi.
Lúc này, mọi người giật mình căng thẳng.
Chỉ thấy Lục Hi bỗng nhiên bị một lớp băng thật dày đè lên.
Thấy cảnh này, mọi người đều sợ hãi hô lên. Đến cả Dương Quân luôn bình tĩnh cũng phải nhíu mày.
Lục Hi bị đóng băng trong nháy mắt, Dương Quân cũng nhìn ra được đây là đòn sát thủ của Lâm Phong.
Ông ta bỏ việc duy trì phạm vi cực lạnh mà thay bằng một chiêu không ai tránh nổi, gần như đã hội tụ toàn bộ chân khí hàn băng cả đời của mình, có thể nói là một chiêu long trời lở đất.
Chiêu số này trực tiếp phá vỡ chân khí hộ thân của Lục Hi. Mất đi chân khí lửa hộ thân, Lục Hi bị đông cứng lại, không biết có thể tồn tại được hay không.
Chỉ thấy Lâm Phong mỉm cười cầm kiếm đứng đó.
Đây là đòn sát thủ của ông ta, Cực Hàn Băng Đông!
Đây là chiêu công kích đơn mạnh nhất của ông ta. Ông ta sử dụng chân khí hàn băng biến thành một nhà tù hàn băng, đóng băng kẻ địch.
Chiêu này có thể nói là vô địch. Bởi chiêu này là dùng thủ pháp đặc thù để áp súc chân khí hàn băng đến cực độ, trong đó ẩn chứa khí cực lạnh, còn mạnh hơn cả phạm vi cực lạnh mấy lần.
Con người không thể nào sinh tồn ở nơi không có độ ấm như vậy. Nếu dính phải Cực Hàn Băng Đông của ông ta thì dù có là tông sư cũng phải trọng thương. Ông ta không tin Lục Hi còn có thể sống được.
Lúc này, mọi người đều sửng sốt nhìn Lục Hi đang bị đóng băng. Một khối băng lớn đang bao bọc quanh người Lục Hi, đến mức không nhìn thấy bóng dáng anh bên trong. Mọi người đều cảm nhận được khí lạnh thấu xương toát ra từ khối băng kia.
“Kết thúc rồi, không một ai có thể tồn tại dưới chiêu Cực Hàn Băng Đông của tôi”, Lâm Phong nhìn nhóm lính đặc chủng Viêm Long vẫn đang hy vọng, lạnh lùng nói.
Trong lúc nói chuyện, ông ta giống như gió lạnh gào thét, đám người cầm lòng không đậu mà rùng mình một cái, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Đã qua một thời gian dài rồi mà Lục Hi vẫn chưa có hành động gì, 80% là không ổn.
Tông sư đúng là tông sư, vẫn là người bất phàm.
Lúc này, đến cả Dương Quân cũng phải lắc đầu, không còn hy vọng gì về việc Lục Hi còn sống nữa.
Hắn ta giờ này mới hiểu được uy lực của một tông sư. Nếu là hắn ta thì có lẽ đã không thể kiên trì được mười phút trong phạm vi cực lạnh kia, chứ đừng nói là chiêu Cực Hàn Băng Đông này.
Nhưng khi Lâm Phong vừa dứt lời thì hàn băng khổng lồ đang bao vây Lục Hi bỗng nhiên nổ tung, thân hình Lục Hi nhảy lên giữa không trung.
“Cũng đến lúc ông nếm thử sức mạnh của tôi rồi, tiếp nhận lửa rồng đi!”
Chỉ thấy Lục Hi đang bay giữa không trung, hai tay hợp lại, phun ra một luồng lửa cháy về phía Lâm Phong.
“Anh ta còn sống!”
“Không thể tin được, anh ta vẫn bình yên vô sự”.
“Giáo quan Lục đỉnh quá”.
Thấy Lục Hi phá băng mà ra, đám người Viêm Long lập tức kích động hô to.
Bọn họ có thái độ khác nhau về Lục Hi và Lâm Phong. Lâm Phong là một tông sư thì đáng lẽ nên được tôn trọng.
Nhưng người này cực kỳ ngạo mạn, ban đầu Dương Quân vì thấy ông ta quá ngạo mạn nên mới cãi lại mấy câu, ông ta liền giận dữ bỏ đi.
Sau đó ông ta ra hai chiêu kiếm rồi đi, chẳng ai thấy mặt ông ta nữa.
Còn Lục Hi lại là người có thực lực không thua kém gì tông sư. Anh đã dùng sức mạnh của mình để thuyết phục nhóm người này, đồng thời dạy bọn họ những kiến thức thực tế hữu dụng. Cho nên để mà so sánh thì bọn họ vẫn nghiêng về Lục Hi hơn.
Thấy Lục Hi không những phá băng đi ra mà còn phun ra lửa như một vị thần để đánh trả, mọi người vừa sợ hãi mà cũng vừa vui mừng hoan hô.
Lâm Phong lúc này thì đã kinh hãi muốn chết đi được, không ngờ rằng Cực Hàn Băng Đông không thể vây sát được Lục Hi, mà kẻ này lại còn phản kích được đến mức đó.
Thủ đoạn này chỉ khi đã thành tông sư mới thi triển ra được, nhưng xem đủ loại dấu hiệu thì thấy Lục Hi còn chưa lĩnh ngộ được “đạo” cơ mà, cùng lắm là bán bộ tông sư thôi.
Nhưng ngọn lửa kẻ này phun ra khiến cho Lâm Phong cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Ngọn lửa này phun ra, còn chưa tới gần mà Lâm Phong đã cảm thấy nóng rực rồi.
Ngọn lửa này dường như đang ẩn chứa một hơi thở Hồng Hoang khủng bố, uy lực đủ để đốt hết mọi thứ. Ông ta đang cảm thấy run sợ từ trong linh hồn.
Mà lúc này, đám lính đặc chủng Viêm Long cũng cảm nhận được một uy lực khủng khiếp từ luồng hỏa diễm kia. Nhiệt độ cả vùng núi tăng cao, bọn họ bỗng cảm thấy miệng hạn lưỡi khô.
Lúc này, chỉ thấy Lâm Phong rống lên.
“Khôngggg”.
Kiếm Huyền Băng trong tay ngưng tụ một lớp băng sương, vẽ ra một hình tròn, hình thành một vách tường băng kín mít.
Rồng lửa trong nháy mắt bay tới, bức tường băng tan rã ngay lập tức, ngọn lửa đã phủ vào người Lâm Phong.
“Áaaaa!!!”
Lâm Phong kêu lên thảm thiết, ngay sau đó dùng hết toàn lực đẩy sạch chân khí hàn băng mình tu luyện cả đời ra ngoài, muốn dập tắt ngọn lửa.
Nhưng ngọn lửa mà Lục Hi phun ra chính là hơi thở của rồng. Rồng lửa là một trong những chiêu tấn công mạnh nhất của tộc Cự Long.
Có thuộc tính đốt hết mọi thứ thì sao mà dễ dàng bị dập tắt cho được. Nếu không thì tộc Cự Long sẽ chẳng thể trở thành sinh vật đẳng cấp thế giới.
Chương 123: Nói chuyện riêng
Chỉ thấy Lâm Phong vận dụng hết chân khí hàn băng, đau khổ chống cự lại rồng lửa.
Nhưng chân khí hàn băng của ông ta sao có thể là đối thủ của rồng lửa được. Trong nháy mắt, chân khí của ông ta đã tiêu hao cực độ, rồng lửa trực tiếp bám vào người ông ta và cháy bùng lên.
Lúc này, Lâm Phong cuối cùng cũng nhận ra chân khí băng hàn của mình căn bản không cùng đẳng cấp với ngọn lửa này. Ông ta bèn lặng lẽ nhắm mắt lại, từ bỏ chống cự.
Đám người nhìn thấy cảnh này thì cảm thán không thôi. Một vị tông sư cứ thế mà chuẩn bị mất mạng.
Là một võ giả, bọn họ biết để trở thành tông sư thì phải khó khăn cỡ nào. Mặc dù bọn họ không ưa gì Lâm Phong vì ông ta quá kiêu căng, nhưng mắt thấy một vị tông sư sắp chết đi, bọn họ cũng cảm thấy nuối tiếc.
Nhưng lúc này, Lục Hi lại thở ra một hơi, rồng lửa đột nhiên thu về, bị anh nuốt lại vào trong bụng, không thừa chút nào.
Lục Hi chậm rãi bay xuống đất, lẳng lặng nhìn Lâm Phong đang nhắm mắt chờ chết.
Mà nhóm lính đặc chủng Viêm Long thì bị thủ đoạn của Lục Hi chấn động đến mức không nói nên lời. Bọn họ há hốc miệng, ngơ ngác đứng đó.
Một lúc lâu sau, Lâm Phong chưa cảm thấy đau đớn vì bị thiêu đốt, ông ta chậm rãi mở mắt ra.
Thấy toàn thân mình chỉ bị rách quần áo ra thôi thì cũng không bị tổn thương gì nặng nề.
Lúc này, ông ta mới hiểu được, vào thời khắc quan trọng nhất, Lục Hi đã thu hồi lại ngọn lửa của mình.
Chỉ thấy Lâm Phong ảm đạm cười nói: “Đã đến tuổi xế chiều, cao thủ trên đời này xuất hiện liên tục, Lâm Phong tôi nhận thua, cảm ơn cậu Lục đã tha mạng”.
Chỉ thấy Lâm Phong hành lễ với Lục Hi, sau đó thì xoay người ra khỏi vùng núi.
“Làm tông sư không dễ, tôi hy vọng sau lần chiến đấu này ông có thể lĩnh ngộ được thêm về võ đạo, chứ đừng sa ngã mà đi vào con đường tà đạo”.
Lục Hi nhìn bóng dáng Lâm Phong rời đi, chậm rãi nói.
Mỗi một tông sư đều là người mạnh mẽ có võ lực siêu đỉnh, Lục Hi nói vậy là sợ Lâm Phong bị đả kích, không chấp nhận được sự thật này mà rơi vào ma đạo, trở thành một ác ma giết người vô tội.
Đến khi ấy, giang hồ mất đi một vị tông sư, mà con dân sẽ lại vì ác ma này mà phải tổn thất thật nhiều.
Nghe vậy, Lâm Phong đang rời đi bỗng cứng đờ, một lúc sau thì ông ta quay lại vái Lục Hi thêm một cái.
“Lần này tôi đã học hỏi được nhiều lắm, Lâm mỗ quay về sẽ dốc lòng tu luyện thêm. Mong cậu Lục yên tâm, Lâm mỗ chắc chắn sẽ không bị tâm ma mê hoặc”.
Lục Hi gật đầu, Lâm Phong mỉm cười rời đi.
Trận chiến này đánh bay ngạo khí của Lâm Phong, làm ông ta trấn định lại, nghiên cứu võ đạo, nhất định có thể cố gắng hơn nữa, phát triển hơn nữa.
Mà Lục Hi đã biết, con đường võ đạo sẽ không chỉ có mỗi cảnh giới tông sư là cao nhất. Trên tông sư chắc chắn sẽ còn nhiều lắm.
Chẳng qua là cho đến giờ, trong giang hồ vẫn chưa có ai đột phá qua được cấp bậc tông sư, hoặc là chưa có ai gặp cao thủ trên cấp tông sư mà thôi.
Lúc này, Lục Hi nhìn về đám lính đặc chủng Viêm Long, nói: “Trên mặt bố mày có hoa hay gì mà nhìn mãi vậy?”
Đám người nghe vậy thì lập tức lảng đi, ngay cả Dương Quân cũng bắt đầu nhìn lên trời, đếm sao.
Bọn họ đã tâm phục khẩu phục bản lĩnh của Lục Hi rồi. Một người có thể đánh bại tông sư được xưng là vô địch thì thực lực của người này e là đã vượt qua giới hạn nhận thức của con người. Trước mặt người này, bọn họ trở nên hoàn toàn nghe lời.
Lục Hi quét mắt nhìn họ, tất cả đều không chút sứt mẻ.
Lúc này, anh mới hừ một tiếng, nói với Dương Quân: “Tối nay ăn xong thì đến gặp tôi”.
Tối đến, trong phòng ký túc của Lục Hi.
Chỉ thấy Lục Hi khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài.
Mà Dương Quân thì ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm trong phòng.
Một lúc lâu sau, Lục Hi mới quay lại, nhìn Dương Quân, chậm rãi nói.
“Cậu có thiên phú dị bẩm mà lại không có pháp môn, cứ thế lãng phí thiên phú mà không thấy tiếc sao?”
Dương Quân ngẩn người rồi lập tức nói: “Tôi chưa hiểu ý của anh lắm, thưa giáo quan”.
“Cậu vừa sinh ra đã có nội đan, có thể nói là thiên tài tu luyện, thế mà chỉ biết dùng sức mạnh cơ bản thì quá đáng tiếc”.
Lục Hi nói ra lời này, Dương Quân lập tức tái mét mặt mày, sững sờ nhìn Lục Hi.
Việc trong cơ thể hắn ta có nội đan không một ai biết cả, kể cả bố mẹ và ông nội hắn.
Từ nhỏ hắn ta đã khỏe như trâu, lúc ấy thì chưa hiểu vì sao, nhưng càng lớn hắn ta càng cảm thấy bản thân khác biệt, biết đan điền của mình sở hữu vật thể không giống của người khác.
Nhưng hắn ta rằng nếu mình nói ra thì sẽ bị cho là quái vật, cho nên mới không dám nói.
Mãi sau này hắn ta mới biết đây là nội đan ẩn chứa sức mạnh, là nguyên nhân khiến hắn ta mạnh như vậy. Đây là bí mật tối cao của một võ giả, hắn ta không thể nói cho người khác biết.
Có thể nói, hắn ta là người duy nhất biết chuyện này, cho nên khi bị Lục Hi bất ngờ vạch trần thì hắn ta thấy hơi khó tin.
Lục Hi nhìn Dương Quân đang kinh ngạc, cười nói: “Thứ tôi đã muốn biết thì không ai có thể che giấu nổi”.
Đúng là như vậy, dưới con mắt xuyên thấu, anh gần như có thể nhìn thấy hết mọi bí mật. Mắt xuyên thấu chỉ không bắt được suy nghĩ của người khác, còn đâu thì gì cũng thấy được.
Dương Quân ngẩn người một lúc rồi mới thở dài, nói: “Giáo quan Lục đúng là giỏi thật, tôi chưa từng nói bí mật này ra cho ai hết, thế mà giáo quan lại biết”.
Lục Hi cười nhạt, không tiếp lời này mà nói câu khác.
“Cậu có thiên phú dị bẩm, là một nhân tài đáng mong đợi, tôi có một thuật luyện thể cực kỳ hợp với cậu, chỉ không biết cậu có hứng thú hay không”.
Chương 124: Huyền thoại về chiến thần
Dương Quân nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Với thần uy và thủ đoạn mà Lục Hi thể hiện ra, thứ mà anh truyền cho hắn ta chắc chắn sẽ là thần kỹ.
Mà bản thân Dương Quân cũng đã mắc kẹt ở chỗ cũ rất lâu rồi, hắn ta không phải người của thế gia võ đạo, thứ hắn ta tu luyện chỉ có kỹ thuật chiến đấu trong quân đội.
Chính là kỹ thuật chiến đấu trong quân này, cùng với thiên phú tuyệt đỉnh đến từ nội đan của hắn ta đã giúp Dương Quân được đứng vào hàng ngũ chiến tướng, có thể sánh ngang với tông sư.
Nhưng hắn ta vẫn chưa lĩnh ngộ được “đạo” của mình, hay còn gọi là chiến tướng chưa lĩnh ngộ được chiến kỹ bí truyền của bản thân.
Hắn ta đang mắc kẹt ở đây, mãi không tiến bộ.
Hiện tại nghe Lục Hi nói sẽ truyền công pháp tu luyện cho mình, hắn ta không mừng mới lạ.
Có công pháp Lục Hi truyền cho, Dương Quân tin chắc rằng không lâu nữa hắn ta sẽ lĩnh ngộ được chiến kỹ của mình, trở thành một chiến tướng chân chính.
“Tôi đồng ý”, Dương Quân không chút do dự mà đồng ý.
Lúc này, Lục Hi bỗng trở nên nghiêm túc hơn, nói.
“Môn pháp này sâu không lường được, với thiên phú của cậu thì chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì sẽ có một ngày đạt được thành tựu. Hơn nữa thành tựu này chắc chắn sẽ vượt qua sự tưởng tượng của cậu. Cậu phải hiểu thật sâu về công pháp này, và không được nói cho bất kỳ ai. Bởi vì công pháp này liên quan đến một số bí mật, cậu phải giữ bí mật tuyệt đối”.
“Rõ, thưa giáo quan, tôi nhất định sẽ nghe theo lệnh giáo quan, giữ bí mật tuyệt đối”.
Dương Quân biết, những công pháp thế này đều không được truyền ra ngoài cho ai biết.
Như các thế gia võ đạo đều có công pháp bí truyền mà chỉ truyền thụ cho con cháu trong nhà, một vài công pháp trọng tâm còn chỉ truyền cho các thành viên nòng cốt.
Lục Hi lấy ra được thì chắc chắn không phải công pháp bình thường, yêu cầu hắn ta phải giữ bí mật thì cũng dễ hiểu.
Nhưng hắn ta đã nghĩ nhầm, Lục Hi không hề sợ công pháp này bị truyền ra ngoài.
Anh có ký ức của Cự Long, với tuổi thọ của nó thì có thể nói rằng đây là một cuốn lịch sử sống về thế giới tu chân.
Trong ký ức của Cự Long thì công pháp tu luyện mênh mông vô bờ, có thể nói là dùng mãi không hết. Cho dù có lộ ra ngoài thì Lục Hi cũng không để ý.
Điều anh để ý đó là những công pháp này thuộc về thế giới tu chân, uy lực cực mạnh, chứ không phải là đồ vật thuộc về thế giới này. Nếu để người khác phát hiện ra sự thần kỳ của nó, biết rằng đây là đồ vật do anh truyền ra thì chắc chắn sẽ rất rắc rối.
Biết càng nhiều thì sẽ càng cảm thấy mình biết ít.
Lục Hi cảm giác thế giới này có quá nhiều người và việc khó tin. Nếu có thể khiêm tốn thì tốt nhất nên khiêm tốn, cho dù anh có gặp được kỳ ngộ thế này thì ai dám đảm bảo anh là người vô địch thiên hạ chứ.
Anh có được kỳ ngộ thì người khác không có chắc?
Nội đan của Dương Quân là một ví dụ.
Đây mới là điều anh đang lo.
Nghe được câu trả lời của Dương Quân, Lục Hi gật đầu.
Sau đó anh chọn ra một bộ công pháp tên “Bát Môn Luyện Thể Thuật”, dùng lực tinh thần in vào trong đầu Dương Quân.
Dương Quân chỉ cảm thấy đầu hơi váng, sau đó liền nhận được một loạt thông tin.
Hắn ta lập tức xem thông tin này.
Đến lúc hắn ta đọc hết Bát Môn Luyện Thể Thuật thì không khỏi thở dài kinh hãi.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói.
“Thân thể con người chia làm Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Kinh Môn, Tử Môn. Thông thường, bát môn của con người đều đóng kín. Nhưng Bát Môn Luyện Thể Thuật này có thể giúp cậu mở ra bát môn, một khi mở hết toàn bộ thì cậu sẽ học được Bát Thức Cứu Cực Thể Thuật. Thứ này có uy lực di sơn đáo hải, cậu phải tu luyện cho tốt vào”.
Dương Quân nghe xong thì cảm ngộ Bát Môn Luyện Thể Thuật trong đầu, càng thêm sùng bái Lục Hi.
Uy lực của thuật luyện thể này thực sự quá mạnh mẽ, không giống thứ mà thế giới này có.
Công pháp có giới thiệu rằng khi tu luyện tới cuối cùng, mở hết bát môn sẽ sở hữu một uy lực có thể đánh ma diệt thần.
Dương Quân đã bị môn công phu này chấn động đến mức không nói nên lời, nếu thật sự tu luyện được công pháp này thì Dương Quân cho rằng bản thân sẽ có năng lực xoay chuyển địa cầu.
Lúc này, Lục Hi nhìn Dương Quân đang sững sờ tại chỗ.
“Tôi nghĩ cậu cũng đã cảm nhận được uy lực của công pháp này rồi đúng không. Tu luyện thật tốt vào. Với thiên phú của cậu thì sau này sẽ có thành tựu rất khủng bố. Chỉ cần cậu tu luyện Bát Môn Luyện Thể Thuật đến một mức độ thành công nhỏ thôi, trở thành chiến thần là điều hoàn toàn có thể”.
“Chiến thần!”
Nghe đến hai từ này, Dương Quân mới tình táo lại.
Chiến thần là danh xưng vinh dự nhất của quân nhân. Từ khi Tân Hoa Hạ được thành lập cho đến nay, cũng chỉ có một vị chiến thần xuất hiện. Đó là thần tượng của tất cả quân nhân, là một truyền kỳ.
Quay lại lúc Tân Hoa Hạ mới thành lập, toàn bộ khu vực Hoa Hạ bị một kẻ địch xâm lược, sinh linh đồ thán, khói lửa chiến tranh ở khắp nơi.
Người dân đất nước không chịu sự chèn ép của kẻ địch, bắt đầu phản kháng ở mọi nơi.
Lúc ấy có một người trẻ tuổi tên là Tần Húc gia nhập đội ngũ chống địch của Hoa Hạ.
Người này đi từ một binh sĩ bình thường, lập nên chiến công, chỉ trong nửa năm mà đã tới vị trí trung đội trưởng trinh sát.
Người này dẫn trung đội trinh sát của mình hoàn thành những nhiệm vụ bất khả thi.
Không có nơi nào là người này chưa đi tới, không có tin tức nào là người này không tình báo được, cũng không có nhiệm vụ nào người này không thể hoàn thành.
Người này từng một thân một mình thâm nhập vào trong quân doanh của kẻ địch, rồi thành công lấy được thủ cấp của chủ tướng trong quân doanh hơn mười ngàn người này quay về.
Trong một lần để che đường rút lui cho quân mình, người này đã khống chế cả một quân đoàn trên núi, đánh cho chúng bị thương rồi toàn thân trở ra.
Câu truyện truyền kỳ về công lao của người này nhiều không kể xiết, khi ấy quân đội muốn tiếp tục thăng chức cho người này nhưng lại bị từ chối.
Người này nói: “Tôi chỉ là một chiến sĩ bình thường, thích hợp làm quân tiên phong giết địch, không hợp đứng phía sau chỉ huy”.
Vì nếu tăng cấp thì sẽ không cần bản thân tự đi giết địch nữa mà là ngồi yên chỉ huy cho nên người này đã từ chối cơ hội được thăng chức làm tiểu đoàn trưởng.
Mấy năm tiếp theo đó, khi quân đội đánh đông dẹp bắc, người này tiếp tục lập nên không ít công trạng, cấp trên nhiều lần muốn cho thăng chức nhưng vẫn bị từ chối với lý do như trước.
Chương 125: Tập luyện mười chọi một
Quân đội không còn cách nào khác, nếu không thăng chức thì đành thăng quân hàm vậy, vì công lao của người này nhiều không kể xiết.
Cứ như vậy mà một trung đội trưởng nho nhỏ đã có quân hàm thượng tướng. Một vài quân đoàn trưởng nhìn thấy người này đều phải cung kính, gọi là kỳ tích trong lịch sử quân sự.
Cuối cùng, chiến tranh kết thúc, nhân dân Hoa Hạ giành được thắng lợi, Tân Hoa Hạ được thành lập.
Ngày Tân Hoa Hạ được thành lập, cả nước vui sướng chúc mừng, người này lại cởi bỏ quân trang, để lại một đơn xin từ chức rồi biến mất không dấu vết.
Lúc ấy quân đội Hoa Hạ cực kỳ nuối tiếc, cũng để lại danh xưng tối cao cho người này – chiến thần!
Có thể nói, trở thành chiến thần chính là giấc mơ và vinh dự của mọi quân nhân. Dương Quân vẫn luôn nỗ lực để trở thành chiến thần.
Lúc này, có được Bát Môn Luyện Thể Thuật, hắn ta cuối cùng cũng có tự tin theo đuổi bước chân của tiền bối mà mình luôn tôn kính.
Dương Quân dùng ánh mắt kích động và tôn sùng nhìn Lục Hi, khóe miệng mấp máy.
Nhìn Dương Quân kích động như vậy, Lục Hi từ từ nói.
“Tu luyện cho tốt vào, cậu chắc chắn có thể bước ra khỏi con đường của mình”.
Dương Quân dùng sức gật đầu.
Lúc này hắn ta đã không thể nói gì được để miêu tả tâm trạng mình nữa, thuật cận chiến mà Lục Hi truyền cho bọn họ, cùng với Bát Môn Luyện Thể Thuật này có thể nói đều là thần kỹ.
Nếu để những thứ này vào giang hồ thì còn hơn là ơn tái tạo nữa.
Nghĩ đến đây, Dương Quân cắn răng nói với Lục Hi: “Giáo quan Lục, tôi có thể gọi anh là sư phụ không?”
Lục Hi nghe vậy thì chau mày đáp: “Tôi vẫn chưa có ý định nhận đồ đệ, cậu không cần gọi tôi là sư phụ làm gì”.
Gương mặt Dương Quân lộ ra một vẻ thất vọng, nhưng giáo quan Lục không cho thì hắn ta cũng hết cách.
Lúc này, Lục Hi nói với Dương Quân: “Được rồi, chắc cậu cũng muốn tìm hiểu về môn thể thuật này lắm rồi, đi về đi, nhớ là phải giữ bí mật”.
Dương Quân mạnh mẽ gật đầu, làm tư thế chào tiêu chuẩn của quân đội rồi mới rời đi.
Nhìn Dương Quân rời đi, Lục Hi cũng nở một nụ cười.
Dương Quân đúng là có thiên phú dị bẩm, là một viên ngọc có thể được mài giũa về sau. Ba đời nhà Dương Quân đều là quân nhân, xét về xuất thân là hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu giao thuật luyện thể này cho hắn ta thì cũng không sợ hắn ta sau này làm loạn giang hồ.
Ngày hôm sau.
Lục Hi vẫn như cũ, dậy lúc mười giờ rồi mới đến thao trường.
Đám người kia thì đã dậy sớm luyện tập từ lâu.
Sau cuộc chiến giữa hai cao thủ là Lục Hi và Lâm Phong, bọn họ cuối cùng cũng có chút cảm nhận về thuật cận chiến. Đã có người bắt đầu đối kháng với nhau. Trong đó đã bắt đầu có bóng dáng của thuật cận chiến thần quan rồi.
Lục Hi nhìn thấy thế thì mỉm cười, tiếp tục đi ra chỗ cũ ngủ.
Lục Hi ngủ thẳng đến giờ ăn trưa, ăn xong thì lại ngủ thêm giấc nữa.
Mà nhóm người kia thì không nghỉ ngơi chút nào, một lòng tập thuật cận chiến thần quan.
Bọn họ vừa mới phát hiện ra được sự thần diệu của thuật cận chiến thần quan, sự biến đổi vô cùng vô tận của nó đã kích thích sự ham muốn tìm hiểu không ngừng của bọn họ. Bọn họ đã không biết nghỉ ngơi là gì nữa rồi.
Đến tối, sắc trời nhá nhem, Lục Hi thức dậy.
Thấy nhóm người vẫn đang nhiệt huyết tập luyện, Lục Hi chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.
Dương Quân nhìn thấy Lục Hi đi qua thì lập tức ngừng huấn luyện, cao giọng nói: “Huấn luyện tạm ngưng, lập tức xếp hàng”.
Một lúc sau, một đám Viêm Long nhanh chóng xếp hàng bốn người nghiêm chỉnh trước mặt Lục Hi.
Lục Hi nhìn bọn họ một lượt, chỉ vào Dương Quân và chín người sau hắn ta: “Mấy người đi ra”.
Mười người này bước lên trước.
Lục Hi đứng trước mặt bọn họ, đi quanh một vòng, những người này đều ngẩng đầu ưỡn ngực, không nhìn xung quanh.
Lúc này, Lục Hi nói: “Xét thấy mấy người tập luyện rất nhiệt tình, giáo quan tôi đây quyết định từ hôm nay trở đi, mỗi ngày sẽ hy sinh giấc ngủ quý giá của mình để đích thân giúp mấy người luyện tập thêm. Mười người lên đây đi”.
Nói xong, Lục Hi ngoắc tay bảo mười người bọn họ cùng lên.
Chín người lính đặc chủng lo lắng nhìn Dương Quân.
Bọn họ đều tận mắt thấy được thân pháp của Lục Hi. Cho dù bảy mươi người bọn họ tập hợp lại thì e là cũng không đủ cho giáo quan Lục nhét kẽ răng. Đây không phải là đì chết bọn họ hay sao.
Lục Hi nhìn qua, cười gian: “Yên tâm, tôi sẽ khống chế sức mạnh cho tương đồng với các cậu”.
Đám người nghe vậy thì mới hơi hơi thả lỏng.
Có điều bọn họ vẫn không dám ra tay mà chỉ luôn lén nhìn Dương Quân, xem ý của hắn ta thế nào.
Lúc này, chỉ nghe thấy Dương Quân lớn tiếng nói: “Làm theo lệnh của giáo quan Lục”.
“Rõ”.
Dương Quân đã lên tiếng thì mọi người bèn tản ra, vây quanh Lục Hi.
“Giáo quan Lục, anh nói là sẽ giữ cho sức mạnh tương đương với chúng tôi đấy nhé”.
Một trong số đó run rẩy nói.
Lục Hi mỉm cười đáp: “Yên tâm, tôi nói lời giữ lời”.
Đám người nhận được sự khẳng định của Lục Hi thì mới có được tự tin.
Lục Hi có mạnh đến mấy đi nữa mà giữ cho sức mạnh bằng bọn họ, mười người họ mà không đánh bại nổi thì nên đi ăn shit là vừa.
Lúc này, chỉ thấy Lục Hi vẫy tay một cái, ý bảo có thể tấn công.
Dương Quân không chút do dự mà xông lên đầu tiên.
Nhưng lần này hắn ta cũng duy trì sức mạnh cho bằng với đám lính đặc chủng Viêm Long.
Chín người khác nhìn qua, cũng lập tức ùa tới.
Kỹ thuật cận chiến của Lục Hi đã được mọi người chứng kiến, vô cùng đáng sợ. Bọn họ mà không xông lên một lúc thì chắc chắn sẽ không khác gì đám nhóc hồ lô đi cứu ông nội, lên đứa nào chết đứa đấy.
Chỉ một thoáng, mười một người tiến hành chiến đấu.
Lục Hi tuân thủ lời hứa là giữ cho sức mạnh bằng với lính đặc chủng Viêm Long, chiến đấu với họ.
Nhưng đến năm phút sau, đám người này đã bầm dập mặt mũi mà nằm bẹp dí dưới đất, bao gồm cả Dương Quân.
Lục Hi thấy thế thì cười khà khà, đắc ý đi về nhà ăn.
Từ đó về sau, mỗi khi Lục Hi tỉnh giấc thì sắc trời sẽ là gần tối, thời tiết mát mẻ, anh tìm mười người đến chiến đấu với mình.
Mà những người này đều không ngoại lệ, mặt mũi bầm dập bẹp dí dưới đất sau năm phút.
Lần nào Lục Hi cũng cười khà khà mà đi.
Đám người này đúng là vừa yêu lại vừa hận Lục Hi.