• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (4 Viewers)

  • Chương 111-115

Chương 111: Lính đặc chủng Viêm Long

Chỉ thấy bố của Dương Bằng Nghĩa chìa hai tay khom người bước tới, ông ta cúi người gật đầu với Vân Thắng Quốc: “Bí thư Vân, có thể gặp được ông đúng là quá vinh hạnh”.

Nhưng Vân Thắng Quốc lại chắp hai tay sau lưng, không hề để ý đến ông ta mà nói với Dương Bằng Nghĩa.

“Để cho cậu làm chủ nhiệm là cậu Lục đề cử, cũng thấy cậu là người chính trực nên cậu mới có cơ hội đấy. Tôi hy vọng cậu có thể giữ vững nguyên tắc, làm một vị quan tốt, nếu không thì đừng nói cậu Lục không bằng lòng, tôi cũng không bằng lòng”.

Nói xong, Vân Thắng Quốc liền lui về sau lưng Lục Hi.

Lúc này, người nhà họ Diệp kinh hãi nhìn Lục Hi.

Từ cách nói chuyện và vị trí đứng của Vân Thắng Quốc, bọn họ cũng nhìn ra người đứng đầu Tây Bắc nàyđang hạ mình rất thấp đứng trước mặt Lục Hi.

Chỉ là bọn họ không quen biết Lục Hi, càng không biết Lục Hi có lai lịch gì.

Có thể khiến cho nhân vật lớn hàng cấp cao của Tây Bắc cung kính như vậy, chàng thanh niên này bọn họ tuyệt đối không chọc nổi.

Nhớ ra vừa rồi còn mắng chàng thanh niên này, trong nháy mắt người nhà họ Diệp toát mồ hôi lạnh khắp người.

Lúc này, vợ chồng Dương Bằng Nghĩa hết sức kinh ngạc nhìn Lục Hi.

Nghe ý tứ của Vân Thắng Quốc là anh ấy nhận được tiến cử của Lục Hi, vậy nên mới có cơ hội ngồi trên vị trí này.

Nhưng họ đều biết, chẳng qua Lục Hi chỉ là ông chủ của một tiệm tạp hóa nhỏ, làm sao có quan hệ với bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa xem ra, bí thư Vân còn rất cung kính với Lục Hi.

Lúc này, Lục Hi quét mắt nhìn người nhà họ Diệp, anh nói.

“Bảo mấy người là mắt chó coi thường người khác, nói sai rồi hả?”

“Không có không có, là chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, người bạn già này của tôi miệng lưỡi không tốt, anh đừng chấp bà ấy làm gì”, bố của Dương Bằng Nghĩa cười nói với Lục Hi.

Còn mẹ của Dương Bằng Nghĩa không dám nói một lời nào, bà ta cúi đầu, ngay cả nhìn Lục Hi cũng không dám.

Lúc này, Lục Hi hừ lạnh một tiếng, anh nói với người của nhà họ Lục: “Các người tự thu xếp ổn thỏa đi”.

Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi.

Sau khi đám người Lục Hi và Vân Thắng Quốc rời đi, người nhà họ Diệp mới ngơ ngác ngồi xuống ghế.

Lúc này, bọn họ đã tràn đầy kính sợ nhìn về phía Trương Hồng Hà.

Bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra một người phụ nữ nông thôn như Trương Hồng Hà lại quen biết nhân vật lớn Lục Hi và Vân Thắng Quốc này.

“Cái này, Hồng Hà à, tối nay về nhà để mẹ con nấu món sở trường cho, đồ cũng ngon hơn ở quán cơm này nhiều”, vẫn là bố mẹ của Dương Bằng Nghĩa phá vỡ yên lặng.

Lúc này, mẹ của Dương Bằng Nghĩa cũng vội vàng nói: “Đúng đúng, buổi tối về nhà để mẹ nấu cơm cho con, tiệm ăn sáng kia của con cũng đừng mở nữa, thức khuya dậy sớm khổ cực như vậy làm gì”.

“Anh à, chuyện công việc của anh cũng không gấp, đơn vị bây giờ cũng khá tốt”.

“Đúng, đúng, không gấp gáp”.

Em trai và em dâu của Dương Bằng Nghĩa cũng vội vàng nói.

Trương Hồng Hà cười gật đầu, nhưng trong lòng lại than thở một tiếng.

Thực tế như vậy, không có một chút tình cảm của gia đình, có gì khác nhau chứ!



Ở một phòng VIP khác, đám người Lục Hi đã ngồi xuống, thư ký của Vân Quốc Thắng đã gọi xong đồ ăn từ sớm và vẫn luôn chờ ở đây, cho nên cũng được mang lên rất nhanh.

Vân Khả Thiên rót rượu cho mọi người, Vân Thắng Quốc nâng ly nói.

“Cậu Lục, tôi thay mặt chính phủ và quốc gia cảm ơn cậu”.

Lục Hi cười một tiếng, nâng ly nói: “Một cái nhấc tay mà thôi, không cần cảm ơn”.

Vân Thắng Quốc uống một hơi cạn sạch, mặt đầy hưng phấn nói.

“Đối với cậu Lục là một cái nhấc tay, nhưng với mười triệu người dân mà nói, đây chính là chuyện quan trọng, lần này tôi quyết định làm một nghi thức chào mừng quốc bảo trở về, đến lúc đó cậu Lục nhất định phải đến đó”.

Lục Hi lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với mấy thứ này, không đi đâu”.

“Như vậy sao được, nói thế nào thì quốc bảo này cũng là do cậu mang về. Nếu cậu không đến, trong lòng tôi không thoải mái đâu. Cậu yên tâm, tôi biết cậu Lục thích khiêm tốn, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến cậu, cậu xem được không”.

Lục Hi hơi một suy tư nói: “Nếu bí thư Vân kiên trì như vậy thì để tôi đi một chuyến”.

“Cảm ơn cậu Lục nể mặt”, Vân Thắng Quốc cười nói.

Quốc bảo này nói thế nào cũng là Lục Hi đưa về, Vân Thắng Quốc cảm thấy, nếu Lục Hi không đến, rõ ràng sẽ là ông ta giành công lao về mình, ông ta đường đường là một bí thư Tỉnh ủy, làm vậy cũng có chút ngượng ngùng.

Sau đó, mấy người vừa ăn vừa trò chuyện.

Không bao lâu, điện thoại của Lục Hi bỗng nhiên vang lên, anh cầm xem liền nhíu mày, mặt đầy vẻ khổ sở.

Một lát sau, Lục Hi vẫn nghe máy.

“Alo, lão Vương”.

“Hừ, tiểu tử, bây giờ là lúc cậu nên thực hiện lời hứa”.

“Lão Vương, có chuyện gì ông nói đi”, Lục Hi biết không tránh khỏi nên cũng vui vẻ đồng ý.

“Tôi chuẩn bị bảo cậu đi làm giáo quan cho một đám trẻ tuổi, luyện tập một chút cho bọn họ, cậu chuẩn bị đi, sáng sớm mai sẽ có người liên lạc với cậu”.

“Lão Vương, ông bảo tôi giết người cũng được, nhưng bảo tôi dạy dỗ người ta thì không thể đâu”, Lục Hi mặt mày ủ rũ nói.

“Hừ hừ, không biết, đêm đó ở Nam Hồ Tây Kinh cậu rất oai phong mà”.

“Alo lão Vương, có thể không nói chuyện này không?”

“Cậu vẫn nên biết điều đi cho tôi, chuyện rắc rối của cậu còn nhiều lắm đấy, nếu quốc gia truy cứu tới thì cậu không gánh nổi đâu”.

“Được được được, tôi đi là được chứ gì, làm giáo quan cho ai?”

“Lính đặc chủng Viêm Long”.

“Viêm Long? Bọn họ không có giáo quan sao?”

“Haiz, cái đám nhãi ranh đó ấy hả, giáo quan trước bị bọn họ đánh cho hộc máu, mấy ngày trước mời một tông sư làm giáo quan, nhưng đám nhãi ranh kia không đứa nào phục, tông sư kia cũng tự giữ thân phận nên lười dạy. Tôi bảo cậu qua, một là để dạy dỗ đám nhãi ranh kia, sau đó để tông sư kia nhìn thấy cũng không phải chỉ có ông ta mới có thể dạy được lính Viêm Long”.

“Lão Vương, sao ông cứ chắc chắn tôi có thể dạy được đám nhãi đó, nghe nói Viêm Long chính là lính đặc chủng trong đặc chủng”.

“Vốn dĩ tôi cũng có hơi nghi ngờ, nhưng từ khi thưởng thức kiệt tác của cậu ở Nam Hồ, tôi lại rất có lòng tin”.

“Được rồi, nếu ông mở lời thì tôi đi là được chứ gì”.

“Tốt lắm, cứ như vậy đi”.

Lục Hi mặt mày ủ rũ cúp điện thoại, không nhịn được thở dài.

Vân Khả Thiên thấy vậy liền nói: “Sao vậy anh Lục?”
\Chương 112: Chị Tần hứng thú làm nhà báo không?

“Bị một lão già gài bẫy”, Lục Hi nói.

“Ai dám gài bẫy anh, tôi báo thù cho anh Lục ngay”, nuốt hai ly rượu xuống bụng, lời của Vân Khả Thiên cũng nhiều hơn.

“Một lão già họ Vương”.

Lục Hi vừa nói xong, Vân Thắng Quốc ở bên cạnh liền trợn mắt nhìn con trai, ông ta nói: “Không nên nói bậy bạ”.

Vân Khả Thiên ai oán rụt cổ, anh ta biết điều bắt đầu dùng bữa.

Vẫn chưa đủ, Vân Thắng Quốc hỏi: “Cậu Lục, có tiện nói ra chuyện gì không?”

Vừa nghe thấy trong điện thoại Lục Hi nhắc đến Viêm Long và lão Vương, tim Vân Quốc Thắng giật nảy.

Lục Hi thở dài nói: “Một lão già bảo tôi đi làm giáo quan cho bộ đội Viêm Long, chuyện khổ sở gì thì đều bảo tôi đi, lão già chết tiệt”.

“Oa, anh Lục, anh giỏi quá, nghe nói bộ đội Viêm Long chính là lính đặc chủng tinh nhuệ nhất của Hoa Hạ, họ là những lính đặc chủng được chọn ra từ các quân khu lớn, được gọi là binh vương, anh có thể làm giáo quan của bọn họ, quả thật quá oai phong”, Vân Khả Thiên hâm mộ nói.

Lục Hi lắc đầu đáp: “Làm ơn mắc oán, nếu không phải không còn cách nào khác thì tôi chẳng đi đâu”.

Lúc này, chỉ thấy Vân Thắng Quốc mặt đầy thận trọng nói với Lục Hi: “Cậu Lục, lão Vương mà cậu nói không biết có phải người đứng số hai trong quân đội không?”

“Không phải ông ta thì còn ai nữa, lão già đó đều tìm việc kỳ quái cho tôi, con mẹ nó”.

Một câu nói của Lục Hi thiếu chút nữa dọa sợ đến bệnh tim của Vân Thắng Quốc.

Lão Vương đó là ai chứ, ông trùm quân đội, về mặt quân sự, ngay cả người cấp cao nhất của Hoa Hạ cũng phải thương lượng với ông ta, đó là một trong những thành viên của nội các, có thể nói là một trong mấy người có quyền định đoạt của Hoa Hạ.

Không những Lục Hi có giao tình với người này, mà còn một câu lão già hai câu lão già, lá gan quá lớn!

Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Thắng Quốc lại nâng cao thêm một tầng nhận thức đối với Lục Hi.

Bây giờ Vân Khả Thiên cũng đã biết lão già trong miệng Lục Hi là ai, anh ta bị dọa đến mức mặt trắng nhợt.

Nghĩ lại câu vừa rồi mình nói, Vân Khả Thiên liền muốn tát vào mặt hai cái.

Lục Hi mặt mày ủ rũ ăn cơm, anh nhìn sang Tần Lam bên cạnh nói: “Ngày mai tôi phải đi rồi, bao giờ về cũng không chắc chắn, cô ăn nhiều một chút, tôi đi rồi đừng có mà chết đói”.

Tần Lam liếc mắt nhìn Lục Hi, không nói gì.

Lúc này, Vân Khả Thiên đảo mắt một vòng nói: “Chị Tần, chị có hứng thú làm nhà báo không?”

“Nhà báo?”, Tần Lam nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, mỗi ngày chị có thể tiếp xúc với những chuyện mới mẻ, còn có thể điều tra ngầm các loại bất công trong xã hội, đưa ra trước công chúng, đòi lại công bằng, biểu dương chính nghĩa”, Vân Khả Thiên nói.

Tần Lam nghe xong liền hứng thú, nhưng ngay sau đó lại ỉu xìu, cô ta nói: “Nhưng tôi không thể đâu, tôi đâu biết làm nhà báo thế nào?”

Thấy Tần Lam hứng thú, Vân Khả Thiên lập tức nói: “Không sao, tôi sắp xếp thầy cho chị, để ông ta dạy chị mấy tháng, cái gì chị cũng sẽ biết hết thôi”.

“Cái này hình như còn phải cần thẻ nhà báo chứ?”, Lục Hi nói.

Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Chuyện này tính là gì, xem xem chị Tần muốn đến đài truyền hình hay tòa soạn kia để tôi còn sắp xếp, đợi qua kỳ thực tập rồi, thẻ nhà báo cũng quá là đơn giản”.

Lục Hi chớp mắt, không nói gì thêm.

Còn Tần Lam suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là tôi đi đến nhật báo Tây Kinh đi”.

Tần Lam cũng đã biết tòa soạn nhật báo Tây Kinh kia, cô ta thuận miệng nói.

“Không thành vấn đề”.

Vân Khả Thiên mở miệng đồng ý, sau đó nhìn bố mình nói: “Bố, bố xem như vậy được không?”

Vân Thắng Quốc nhìn con trai, cười một tiếng nói: “Chuyện này con cứ đi sắp xếp là được”.

Sắp xếp cho một nhà báo, chuyện nhỏ này không cần ông ta ra mặt, Vân Khả Thiên vẫn có thể giải quyết được.

“Vậy được ạ”.

Vân Khả Thiên đáp lại một tiếng, mặt đầy hưng phấn.

Ăn xong bữa cơm, Vân Khả Thiên đi theo bố về nhà.

Lục Hi và Tần Lam quay về tiệm tạp hóa.

“Sao lại có hứng thú làm nhà báo?”, Lục Hi nằm trên ghế sa lon, hút thuốc hỏi.

Tần Lam tựa vào bên còn lại, lười biếng đáp: “Không phải anh nói tôi ăn chùa ở chùa sao, bây giờ tôi cũng là người có công việc rồi, hừm”.

“Được lắm, tiếp tục cố gắng trở thành nhà báo nổi tiếng trên thế giới đi, tôi ngủ đây”.

Nói xong, Lục Hi đứng dậy đi lên tầng hai.

Ngày hôm sau.

Lúc Lục Hi xuống tầng, phát hiện Tần Lam đã không còn ở đây, chắc là được Vân Khả Thiên gọi đi rồi.

Lục Hi nghĩ về hành động gần đây của Vân Khả Thiên, cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng anh lại không nói ra được.

Đúng lúc đó, điện thoại của Lục Hi reo lên.

Sau khi nhận điện thoại xong, Lục Hi đã ăn sáng xong, vừa mới quay về tiệm tạp hóa đã có một quân nhân đang đợi anh.

Anh đi theo người quân nhân, ngồi trên một chiếc xe quân sự đi đến doanh trại đóng quân ở ngoại ô thành phố Tây Kinh, sau đó lên một chiếc trực thăng bay thẳng đến Thượng Kinh.

Trên máy bay trực thăng, tiếng ồn rất lớn, Lục Hi dứt khoát đóng chặt thính giác, ngủ một giấc.

Cũng không biết qua bao lâu, cảm thấy trực thăng đã hạ cánh, Lục Hi tỉnh lại.

Chỉ nhìn thấy nơi này là sơn cốc, xung quanh có doanh trại, vùng đất trống trung tâm có mười mấy người đàn ông cường tráng đang náo loạn ầm ĩ.

Lục Hi xuống trực thăng, lập tức có một quân nhân chạy tới khom người nói với Lục Hi: “Chào mừng giáo quan Lục đến đây, tôi là Tôn Chính Đức - chủ nhiệm khu căn cứ huấn luyện đặc biệt số tám mươi chín”.

“Chào anh”.

Lục Hi gật đầu, lên tiếng chào.

“Giáo quan Lục, anh đến ký túc xá của mình nghỉ ngơi trước đi”.

Lục Hi gật đầu, theo Tôn Chính Đức đi về phía doanh trại.

Lúc sắp đến doanh trại, Lục Hi bỗng nhiên nhìn thấy một dáng người quen thuộc lẫn trong đám người.

Mà dáng người khôi ngô kia cũng phát hiện ra Lục Hi, đồng thời làm động tác cắt cổ về phía anh.

Lục Hi dừng bước, anh nói với Tôn Chính Đức: “Đám người này rất phách lối đấy”.

Tôn Chính Đức cười khổ một hồi, đương nhiên anh ta cũng nhìn thấy động tác kia của Dương Quân.
Chương 113: Chiến binh và chiến tướng

Đám người này là một đám lính kiêu ngạo hung hãn, ai cũng không phục. Nhất là Dương Quân, thân phận của hắn ta đặc biệt, bản thân cũng vô cùng mạnh mẽ.

Ngay cả tông sư kia Dương Quân cũng không coi ra gì, chính vì vậy hôm tông sư đó đến đã lộ nghề, thời gian còn lại đều đi ra sau núi tu luyện.

Đám người này cũng biết hôm nay có giáo quan sắp tới, Tôn Chính Đức biết với tính tình của đám người này, nhất định sẽ khiêu khích giáo quan mới.

Anh ta rất lo lắng cho Lục Hi, dù sao thì Dương Quân đã từng đánh một giáo quan cảnh giới tiên thiên đến hộc máu.

Nhìn Lục Hi gầy tong teo ốm yếu, Tôn Chính Đức hoài nghi một quyền của Dương Quân cũng có thể đánh chết được anh, anh ta cũng không hiểu phía trên sao có thể phái một người như vậy tới, đây không phải là đang tìm ngược sao?

“Giáo quan Lục, đám người này tính tình vẫn như vậy, anh đừng để ý đến bọn họ, nghỉ ngơi trước đã, để chiều nói sau”, Tôn Chính Đức cười nói.

Dù sao Lục Hi cũng là phía trên trực tiếp phái xuống, vẫn nên giữ gìn mặt mũi cho anh.

Lục Hi cười một tiếng nói.

“Không sao, tôi tới để luyện tập cho đám cháu này, bọn họ khiêu khích tôi, vừa hay tôi điểm chút màu sắc cho họ nhìn”.

Thật ra thì Lục Hi muốn xong việc sớm hơn chút, anh cũng không muốn ở đây một năm rưỡi đâu.

Nói xong, Lục Hi liền đi tới chỗ đám Dương Quân.

Tôn Chính Đức không thể làm gì khác hơn là đi theo.

Một lát sau, Lục Hi và Tôn Chính Đức đi tới trước mặt đám người này.

Còn đám người này lạnh lùng nhìn Lục Hi, mặt đầy khiêu khích, nhất là Dương Quân mang theo vẻ cười nhạt, bắp thịt cường tráng trên người lay động, vô cùng khiêu khích.

Lúc này, Tôn Chính Đức cao giọng hô: “Mọi người xếp hàng, chào mừng giáo quan mới của các cậu”.

Chỉ thấy những người này biếng nhác đứng thành hai hàng, uể oải nói: “Chào giáo quan”.

Trong đó còn kèm theo vài tiếng cười.

Tôn Chính Đức nhìn một cái, trong lòng âm thầm than thở.

Đám người này thật sự là quá khó dạy bảo, ai ai lỗ mũi cũng hướng lên trời. Cái này cũng khó trách, bọn họ đều là mũi nhọn của các quân khu, lính đặc chủng trong đặc chủng, đương nhiên cũng có tư cách để kiêu ngạo và ngông cuồng.

Lục Hi quét mắt nhìn mọi người rồi nói: “Ông đây chính là đến để trừng trị các anh, có ai không phục, bây giờ đứng ra đi”.

Mọi người nghe xong lập tức tỉnh táo. Vốn dĩ dưới sự ràng buộc của kỷ luật quân đội, nói thế nào Lục Hi cũng là giáo quan của bọn họ, cũng không nên quá đáng.

Nhưng bây giờ Lục Hi lại chủ động thách thức, vậy thì tốt thôi, đầu tiên cho nếm mùi đau khổ đã, để anh biết rằng bộ đội Viêm Long không phải con chó con mèo nào cũng có thể đến làm giáo quan.

Lúc này, đám người này đều lăm le nhao nhao muốn thử.

Nhưng Dương Quân đi lên trước một bước nói: “Mấy người không phải là đối thủ của anh ta đâu, vẫn là để tôi đi”.

Mọi người nghe xong, nhất thời sửng sốt.

Dương Quân nói như vậy chẳng khác nào nói rõ giáo quan này rất lợi hại, ít nhất là mạnh hơn bọn họ.

Nhưng có lợi hại thì có thể lợi hại đến đâu, Dương Quân chính là người ba quyền đã đánh tiên thiên hộc máu, chỉ cần không phải tông sư thì chẳng phải đối thủ của Dương Quân, bọn họ còn hoài nghi giáo quan trẻ tuổi này có thể tiếp được một quyền không.

Dương Quân tiến lên hai bước, đi tới đối diện Lục Hi, hắn ta nói.

“Không phải ai cũng có thể làm giáo quan cho bộ đội Viêm Long đâu, anh cho rằng anh đánh bại Hoàng Chân cảnh giới tiên thiên thì sẽ vô địch thiên hạ sao?”

Lục Hi cười một tiếng nói: “Vô địch thiên hạ không dám nói, nhưng đối phó với đám rác rưởi các anh cũng đủ rồi”.

Đám người này nghe xong, nhất thời bùng nổ.

Bọn họ không phải tinh anh trong quân đội sao, bây giờ còn bị miêu tả giống rác rưởi, điều này khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được.

“Anh Quân, cho anh ta biết thế nào là lợi hại đi”.

“Đánh hăng vào anh Quân”.

“Nhìn xem rốt cuộc ai mới là rác”.

Một đám người bắt đầu ầm ĩ.

Bắp thịt trên người Dương Quân giật giật: “Anh hung hăng thật đấy”.

“Thường thôi, nhưng tôi khuyên các anh cùng lên cả cụm đi, tôi đỡ phải đánh với từng người một, phiền toái lắm”, Lục Hi lười biếng nói.

“Anh nói cái gì?”

“Kiêu ngạo quá, con mẹ nó, anh Quân đánh anh ta đi”.

“Anh ta muốn một mình đấu hết cả đám chúng ta, mẹ kiếp, cái thằng thiểu năng trí tuệ ở đâu ra đấy?”

Vừa nghe Lục Hi không coi bọn họ ra gì, đám người này lại một lần nữa bùng nổ, mang ý tứ cùng nhau đánh lên.

Dương Quân phất tay ngăn bọn họ lại, hắn ta nói: “Một mình tôi là đủ rồi, ra tay đi”.

Dương Quân đứng yên không nhúc nhích, đột nhiên trên người bốc lên luồng khí thế ngất trời, toàn thân như đao như kiếm.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Không tồi, là một chiến tướng đạt tiêu chuẩn”.

Chiến tướng là tên gọi của cao thủ trong quân đội.

Trong quân đội, thông thường chia làm chiến binh và chiến tướng.

Chiến binh nghe thì bình thường, nhưng không phải ai cũng xứng với tên gọi này.

Giống như đám người Viêm Long này mới có tư cách gọi là chiến binh, còn Dương Quân có thể gọi là chiến tướng.

Chiến tướng đã tương đương với cao thủ tiên thiên, nhưng bởi vì cao thủ trong quân đội đều tu luyện kỹ năng giết người, vì vậy so với cao thủ tiên thiên trong giang hồ, chiến tướng vẫn lợi hại hơn chút.

Dương Quân trầm giọng nói: “Không cần nói nhảm, ra tay đi”.

Lục Hi nhìn Dương Quân, anh chậm rãi nói: “Tôi cho anh một cơ hội cho anh ra tay trước, nếu không thì tôi sợ anh không có cơ hội đâu”.

“Ngông cuồng, anh nghĩ rằng đánh bại mấy tên khua tay múa chân trên giang hồ thì rất lợi hại, bây giờ sẽ tôi cho anh biết thế nào gọi là cao thủ chân chính”.

Dương Quân nói xong cũng không phí lời với Lục Hi nữa.

Chỉ thấy hắn ta bật ra một tiếng quát, một quyền liền đập tới mặt Lục Hi.

Trên nắm đấm của hắn ta mang theo một luồng gió mạnh màu trắng, giống như một viên hỏa tiễn đang đánh tới.

“Giết anh ta đi anh Quân”.

“Dạy dỗ anh ta thật tốt, cho anh ta tha hồ phát điên”.
Chương 114: Màn giao đấu ác liệt

“Hừ hừ, nếu anh ta có thể tiếp được một quyền này của anh Quân, tôi ăn phân cho các anh xem”.

Một đám người rốt rít nói trong lúc Dương Quân ra tay.

Bọn họ biết rất rõ sự lợi hại của Dương Quân.

Dương Quân gần như không tu luyện bất cứ loại võ thuật nào, sức mạnh thiên phú dị bẩm của hắn ta đã kinh khủng dọa người.

Cho nên con đường trước sau như một của hắn ta chính là dùng sức mạnh để nghiền ép tất cả, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều là hư vọng.

Lúc này, Lục Hi lại nghiêng người tiến sát gần Dương Quân, sau đó một chưởng cắt vào bên hông hắn ta.

“Bốp”.

Dương Quân lảo đảo té ngã trên đất, một quyền kia cũng nện xuống, mặt đất đổ bê tông đã bị đập thành một cái hố sâu.

Lúc này, toàn bộ yên lặng như tờ.

Sao đột nhiên Dương Quân có thể ngã xuống, bọn họ có chút không hiểu.

Dương Quân chậm rãi đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lục Hi: “Có bản lĩnh đấy, nhưng anh không có cơ hội đâu, mấy thủ đoạn nhỏ này chẳng có ích gì với tôi”.

Trong lòng Dương Quân giận dữ, vừa rồi Lục Hi với dáng người quái dị, bỗng nhiên tiến sát lại gần, một chưởng cắt vào hông hắn ta.

Sức lực không mạnh nhưng lực tàn phá lại cực lớn, khiến hắn ta phút chốc liền mất thăng bằng, té ngã xuống đất.

Hắn ta thừa nhận bản thân đã xem thường Lục Hi.

Sau khi nhìn trận chiến giữa anh và Hoàng Chân, Dương Quân vẫn cho rằng Lục Hi giống hắn ta, về mặt sức mạnh thì tương đối có sở trường, chắc cũng không giỏi về võ lắm.

Nhưng về sức mạnh, Dương Quân không thua bất kỳ ai, cho dù là tông sư, Dương Quân cũng có lòng tin thắng được anh về mặt sức mạnh.

Bởi vì hắn ta có bí mật, chính là từ nhỏ hắn ta có thiên phú dị bẩm.

Điều bí mật này ngay cả bố mẹ hắn ta cũng không biết, trong cơ thể hắn ta từ nhỏ đã có một viên nội đan, mà viên nội đan này chính là ngọn nguồn sức mạnh của hắn ta.

Chỉ cần hắn ta dùng toàn lực bùng nổ, sức mạnh mà hắn ta phát huy được sẽ khiến cho người đời sợ đến rớt cằm.

Mà cho tới bây giờ, Dương Quân chỉ mới biểu hiện ra một nửa sức mạnh, bởi vì sức mạnh của hắn ta quả thực quá mạnh, mạnh đến mức kinh hãi.

Dương Quân biết đối mặt với Lục Hi là lúc hắn ta đưa ra toàn bộ thực lực, bởi vì Lục Hi cũng rất mạnh.

Lúc này trên người Dương Quân đột nhiên cháy lên ngọn lửa màu trắng cao ba mét dường như rất chân thực.

Đây là biểu hiện hắn ta đang giải phóng sức mạnh dự trữ trong nội đan, bởi vì sức mạnh này quá mạnh, mạnh đến mức đã tràn ra ngoài, trở thành một nơi chứa năng lượng.

“Anh là người đầu tiên khiến tôi xuất toàn lực ra, tiếp chiêu đi, đừng để tôi thất vọng”.

Dương Quân hét lớn một tiếng, ngọn lửa toàn thân tăng vọt, hắn ta tiến một bước dài đánh về phía Lục Hi, hai quả đấm như sao băng nện về phía anh.

Dương Quân bùng nổ toàn bộ sức mạnh, giống như mãnh hổ xuống núi, khí thế kinh người.

Lục Hi cũng là lấy làm kinh ngạc, sức mạnh của Dương Quân đã mạnh đến mức này rồi, xung quanh người cũng đã hình thành ngọn lửa sức mạnh.

Chỉ là ngọn lửa sức mạnh này đến võ giả bình thường cũng không dám tới gần, chỉ cần gần hắn ta một chút cũng sẽ bị ngọn lửa sức mạnh này làm bị thương, người yếu sẽ bị đốt thành tro bụi.

Nhưng từ khi Lục Hi ăn một con rồng, lại trải qua một năm tu luyện, chẳng những thể chất mạnh mẽ, hơn nữa có sức mạnh Cự Long, về mặt sức mạnh này, anh vẫn chưa gặp qua đối thủ.

Nhìn thấy Dương Quân mạnh như vậy, Lục Hi nhất thời cũng hứng thú.

Anh gào rú một tiếng như rồng kêu, xung quanh người cũng rực lên một tầng lửa màu vàng.

Đây là sức mạnh Cự Long anh dùng toàn lực để kích thích, giống như Dương Quân, thân thể của họ đã không có cách nào dung nạp sức mạnh lớn như vậy.

Lúc này, hai quả đấm của Dương Quân đã đến trước mặt Lục Hi, anh cũng không hề yếu thế, vừa vặn đụng vào.

Tiếp theo chính là tiếng va chạm đến thấu xương, sức mạnh kinh khủng hàm chứa trong nắm đấm của hai người, đám người bên cạnh nhìn cũng sợ hết hồn hết vía hàng loạt.

Bọn họ có thể cảm nhận được khi hai người dốc toàn lực bùng nổ, loại sức mạnh khủng khiếp này e rằng bọn họ ngay cả không tiếp nổi một chiêu thì cũng phải bị thương nặng.

Lúc này sắc mặt từng người đều tái nhợt.

Bây giờ bọn họ mới biết thường ngày Dương Quân mạnh là thế, nhưng cũng không phải bộ mặt thật.

Lúc này, bọn họ cũng nhìn ra một người thanh niên tướng mạo tầm thường thế mà lại kinh khủng như vậy, có thể đọ với Dương Quân sức mạnh gần như muốn phá rách trời.

Hai người đánh đấm với nhau, càng đấm càng hăng.

Công kích của Dương Quân đơn giản nhưng trực tiếp, chính là dùng sức lực mạnh nhất để hoàn toàn nghiền ép kẻ địch và nghiền nát tất cả những gì xuất hiện trước mặt hắn ta.

Tấn công của Lục Hi đã dung hợp với thuật cận chiến Thần Quan, dưới sự trợ giúp của loại năng lực thần bí này, trong nháy mắt Dương Quân đã bị anh đánh mười mấy quyền. Còn anh vẫn cứng rắn chống lại đòn tấn công như vũ bão của Dương Quân.

Tất cả mọi người nhìn cảnh này lại khiếp sợ một trận.

Dương Quân đã mạnh như vậy, thực lực có thể so với tông sư, vậy mà còn ở thế hạ phong, rốt cuộc Lục Hi này mạnh cỡ nào!

Đúng lúc này, Dương Quân vẫn đang ở thế hạ phong đột nhiên quát lên, ngọn lửa sức mạnh toàn thân tăng vọt.

Đồng thời hắn ta chống lại một cước của Lục Hi, khóe miệng rỉ máu.

Nhưng hắn ta lại đổi lấy một lần cơ hội.

Ngay lúc này, hắn ta dùng hết sức đánh một quyền vào ngực Lục Hi.

Chỉ thấy Lục Hi trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đánh sập một hàng doanh trại phía đông.

Dương Quân theo sát phía sau, nhảy vọt mấy cái đã lao vào doanh trại đổ sụp, hắn ta đã bùng nổ hơn nửa sức mạnh trong nội đan, cơ hội vất vả lắm mới đổi được, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Đám người hồi hộp nhìn cảnh này, đúng lúc đó chỉ thấy trong doanh trại bụi bay đầy trời, theo đó là một tiếng vang thật lớn, một bóng người bay ngược ra ngoài, ngã thẳng vào trong doanh trại phía tây, đánh sập mấy phòng.

Lúc này, sau một tiếng huýt sáo trong trẻo như rồng kêu, chỉ thấy Lục Hi bay người lên từ chỗ ngói lớn, trực tiếp nhào về doanh trại phía tây.

Lại một tiếng va chạm đến thấu xương, hai người Dương Quân và Lục Hi từ trong doanh trại bị đánh sập đột nhiên nghiêng mình vào trong thao trường, họ lại cùng nhau chiến đấu không khoan nhượng.

Mà ngọn lửa sức mạnh trên người Dương Quân rõ ràng đã yếu dần, trải qua lần bùng nổ kia, sức mạnh của hắn ta đã bắt đầu suy yếu.
Chương 115: Anh có phục không?

Nhưng ngọn lửa màu vàng trên người Lục Hi lại càng ngày càng hưng thịnh.

Dưới thể chất Cự Long, cho dù Dương Quân thiên phú dị bẩm cũng không phải đối thủ của anh.

Mặc dù Dương Quân biết mình đã ở thế hạ phong, nhưng hắn ta không hề có ý muốn dừng tay chút nào, vẫn không quan tâm cứ bất chấp tấn công, hoàn toàn buông thả phòng thủ.

Còn Tôn Chính Đức nhìn thấy cảnh này, anh ta đã gấp đến mức không ngừng nhảy cẫng.

Anh ta cũng không ngờ Lục Hi này lại mạnh như thế, chặn đánh được một tiểu bá vương trong quân đội.

Nhìn hai người bắt đầu bất chấp tính mạng đánh nhau, Tôn Chính Đức liền run sợ trong lòng.

Dương Quân chính là cháu trai chiến thần, nếu hắn ta có chuyện không may, một khi chiến thần tức giận, mấy ai ở Hoa Hạ có thể chịu được lửa giận của ông ta đâu.

Đầu tiên không nói đến người khác, cái chức chủ nhiệm căn cứ của anh ta e rằng sẽ tan thành mây khỏi dưới cơn phẫn nộ của chiến thần.

Nhưng bây giờ hai người này đã chiến đấu đến mức kịch liệt, người khác không thể tham gia vào, anh ta cũng chỉ là một quân nhân bình thường, e rằng còn chưa đến gần đã bị quyền phong của hai người xé thành mảnh vụn, anh ta cũng chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn.

Thấy Dương Quân đã hoàn toàn rơi vào tình thế xấu mà vẫn còn mù quáng tấn công, Lục Hi cười lạnh một tiếng nói: “Thật sự là yếu quá, đây chính là toàn bộ sức mạnh của anh sao?”

Dương Quân không nói một lời, chỉ liều mạng tấn công.

“Ha ha, tiểu bá vương cái rắm gì, hôm nay ông đây cho anh chút kiến thức thế nào gọi là sức mạnh chân chính”.

Lục Hi cười lớn một trận, rồng tinh trong cơ thể nhanh chóng chuyển động.

Pháp lực tích lũy trong tu luyện ngày thường ào tuôn ra giống như nước suối.

Chỉ thấy ngọn lửa màu vàng trên người Lục Hi tăng vọt, đột nhiên xông lên mười mấy mét, trong ngọn lửa cuồn cuộn Lục Hi hạ xuống như thiên thần, uy thế vô song.

Người Lục Hi mang hai luồng sức mạnh, một là sau khi ăn được Cự Long lấy được sức mạnh Cự Long. Đây là một loại sức mạnh thuần túy.

Còn một loại chính là pháp lực lấy được khi tu luyện Long Đằng quyết.

Vốn dĩ loại phát lực này dùng để thi triển pháp thuật Long Ngữ, Lục Hi dựa vào thể chất mạnh mẽ, cố gắng chuyển hóa pháp lực thành sức mạnh.

Hành động chuyển đổi pháp lực thành sức mạnh không dùng vào thực tế được, trong quá trình chuyển đổi đã tổn hao hơn phân nửa.

Nhưng Lục Hi đã ở thế thượng phong tuyệt đối, anh làm như vậy cũng chỉ để đánh bại hoàn toàn Dương Quân về mặt sức mạnh.

Không phải Dương Quân tự xưng vô địch về mặt sức mạnh sao? Vậy thì Lục Hi phải hoàn toàn đè ép hắn ta ở mặt này, như vậy mới khiến hắn ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Mà vốn dĩ Dương Quân đã ở thế hạ phong, nhìn thấy sức mạnh của Lục Hi lại tăng lên, trên mặt hắn ta lộ vẻ kinh hãi.

Còn một đám lính đặc chủng Viêm Long đã hoàn toàn sững sờ, sức mạnh của Lục Hi đã có thể dùng từ xé trời để hình dung.

Ở trước mặt bọn họ, tiểu bá vương Dương Quân vô địch lại bị đè ép gay gắt, điều này khiến cho bọn họ gần như không có cách nào chấp nhận.

Nhưng sự thật tàn khốc đã bày ở trước mắt.

Chỉ thấy Lục Hi tăng vọt sức mạnh, cười ác độc nhìn về phía Dương Quân đang kinh hãi, một quyền đánh tới, quyền này giống như sao băng ngoài bầu trời mang theo sức mạnh vô cùng lớn, trong nháy mắt đã đến trước mặt Dương Quân.

Lúc này hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng Dương Quân đã chảy máu, mắt thấy một quyền của Lục Hi đủ để nổ đỉnh núi, hắn ta cắn răng quát lên, nghênh đón không hề né tránh.

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn, bộc phát tất cả sức mạnh dự trữ trong nội đan, Dương Quân vẫn không có cách nào ngăn cản được một quyền kinh thiên động địa này của Lục Hi.

Chỉ thấy cơ thể cao lớn của hắn ta bị ném bay ra xa.

Nhưng Lục Hi vẫn không dừng tay, anh nhảy lên cao, lại một quyền đánh vào bụng Dương Quân.

Một tiếng “ầm” vang lên, Dương Quân đã không còn sức đánh trả đã bị một quyền của Lục Hi đập tan tành trên mặt đất, khiến cho mặt bê tông cứng rắn lõm thành hố lớn hình người.

Đám lính đặc chủng đều phát ra tiếng kinh hãi, Tôn Chính Đức càng bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu.

Mắt thấy Dương Quân không biết sống chết, nằm ở trong hố to không nhúc nhích, Lục Hi vẫn chưa dừng tay, vừa hạ xuống đất anh đã hung hăng giẫm lên bụng Dương Quân, còn tàn nhẫn xoay một vòng.

Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi nói: “Anh có phục không?”

Lúc này không nói đến hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng của Dương Quân chảy máu, ngay cả ánh mắt cũng có chút rã rời, hắn ta nhìn chằm chằm Lục Hi, không nói một lời.

Một đám lính đặc chủng nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều xoắn xuýt.

Bọn họ vô cùng hiểu tính cách của Dương Quân, cũng chưa từng thấy hắn ta nhận thua bao giờ.

Nhưng nếu Dương Quân không nhận thua, với sự tàn nhẫn Lục Hi hiện ra từ nãy, e rằng Dương Quân không chết cũng phải lột da.

Bọn họ cũng đã nhìn ra, Lục Hi này hoàn toàn không để ý tới thân phận của Dương Quân, mà ra tay một cách tàn nhẫn, chiếm được ưu thế tuyệt đối rồi cũng không tha cho Dương Quân, phải đánh cho hắn ta gục hoàn toàn, nếu Dương Quân không nhận thua thì vẫn còn nếm mùi đau khổ.

Thấy Dương Quân nhìn chằm chằm mình không nói một lời, Lục Hi cười lạnh một tiếng, chân phải lại dùng lực.

Một luồng sức mạnh cực lớn từ bụng tràn vào cơ thể Dương Quân, tung hoành ngang dọc trong cơ thể hắn ta.

Ngay lập tức Dương Quân biểu cảm đầy đau khổ.

Nhưng Lục Hi hoàn toàn không có ý dừng tay, anh giẫm chân phải lên bụng của Dương Quân, không ngừng dùng hết sức mạnh hùng hậu này đến sức mạnh khác, tàn phá cơ thể và ý chí của Dương Quân từ bên trong.

“Ông đây hỏi anh một lần nữa, có phục không?”, Lục Hi mặt không cảm xúc nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 206-210
Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 1071-1075
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom