• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (2 Viewers)

  • Chương 131-135

Chương 131: Không có tư chất

Cô gái mỉm cười nói: “Em tên là Dương Di Văn, đây là bạn của em, Phương Nhã Đình”, cô ta chỉ vào cô gái bên cạnh giới thiệu.

Lúc này, cô gái tên Phương Nhã Đình cũng chào hỏi Hoắc Tu Chi.

Hoắc Tu Chi nhìn Lục Hi đang ngồi bên cửa sổ, tiếp tục hỏi: "Mọi người đi cùng nhau sao?"

Dương Di Văn liếc mắt nhìn Lục Hi, thấy anh có dáng vẻ quê mùa liền xua tay nói: "Tụi em không quen biết anh ấy".

Hoắc Tu Chi mỉm cười gật đầu.

“Hai người đẹp cũng đến thành phố Tây Kinh sao?”, Hoắc Tu Chi tiếp tục trò chuyện.

Dương Di Văn có vẻ hoạt bát hơn, cô ta luôn sẵn sàng giải đáp những thắc mắc đến từ anh chàng điển trai.

"Trùng hợp là tụi em cũng đến tập đoàn Giai Mĩ. Tụi em là sinh viên mới tốt nghiệp và đã ứng tuyển vào vị trí thư ký trong tập đoàn Giai Mỹ, sáng nay sẽ đến đó báo danh", Dương Di Văn hào hứng nói.

Tập đoàn Giai Mĩ xuất hiện chỉ trong một đêm đã mở chuỗi siêu thị khắp Hoa Hạ, thay thế hoàn toàn vị trí dẫn đầu của tập đoàn Mỹ Liên, chỉ trong ba ngày đã tạo nên kỳ tích doanh số, trở thành một tên tuổi nổi tiếng.

Là sinh viên mới tốt nghiệp, bọn họ thực sự hạnh phúc khi có thể ứng tuyển vào một công ty lớn như tập đoàn Giai Mĩ.

Hoắc Tu Chi nghe vậy thì hai mắt chợt sáng lên, hắn ta nói: "Hóa ra là đồng nghiệp, thật tốt quá. Buổi trưa em họ anh có mở tiệc chiêu đãi, hai em có hứng thú tham dự không?"

“Em họ của anh sao?”, Dương Di Văn có chút nghi hoặc hỏi.

Hoắc Tu Chi ho khan một tiếng, nói.

"Em họ của anh là tổng giám đốc tập đoàn Giai Mĩ, Hoắc Tư Duệ. Tập đoàn Giai Mĩ đã chỉ thử nghiệm trong ba ngày đã đạt được thành quả rực rỡ cho nên buổi trưa hôm nay có tổ chức tiệc ăn mừng. Nếu hai em có hứng thú thì anh có thể đưa hai em đến đó gặp gỡ các quản lý cấp cao của công ty".

Dương Di Văn nghe thấy Hoắc Tu Chi không chỉ là quản lý cấp cao của Giai Mĩ mà còn là anh họ của chủ tịch thì rất hưng phấn nói.

"Được, được chứ, hôm nay tụi em chỉ cần đến báo danh, ngày mai mới chính thức đi làm, cho nên vừa vặn có thời gian".

Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Dương Di Văn, Hoắc Tu Chi âm thầm cười, sau đó nói với Phương Nhã Đình đang ngồi bên trong: "Người đẹp, sao em không nói gì vậy?"

Phương Nhã Đình có vẻ hơi ngại ngùng, cô ta chỉ cười với Hoắc Tu Chi chứ không nói gì.

Lúc này Hoắc Tu Chi cảm thấy nói chuyện với hai người đẹp như vậy là không đủ, vì vậy hắn ta liền nói với Dương Di Văn và Phương Nhã Đình: "Hai em đợi một lát".

Nói xong Hoắc Tu Chi đứng dậy đến bên cạnh Lục Hi rồi vỗ vai anh nói: "Anh này, chúng ta có thể đổi chỗ ngồi cho nhau được không?"

Lục Hi đang suy nghĩ về chuyện của Phùng Tích Phạm, cũng nghe được một chút cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng chỉ một chút liền ngủ thiếp đi.

Vừa mới ngủ thiếp đã bị người ta đánh thức, Lục Hi bực mình cau mày nói: "Tại sao?"

Hoắc Tu Chi khẽ mỉm cười nói: "Tôi và hai cô gái này nói chuyện rất hợp nhau, lại là đồng nghiệp của nhau. Anh có thể đổi chỗ ngồi với tôi để chúng tôi trò chuyện với nhau dễ dàng hơn được không?"

Nhìn Hoắc Tu Chi làm ra vẻ mặt nho nhã, Lục Hi không khỏi tức giận, con mợ nó muốn tán gái còn giả bộ, còn muốn phiền tới ông đây?

Lục Hi quay đầu lại nói: “Không đổi”, sau đó liền nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Hoắc Tu Chi bị chặn họng, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Dương Di Văn nhìn Lục Hi với vẻ mặt chán ghét nói: "Anh này, không phải chỉ là đổi chỗ ngồi thôi sao, cũng không phải là chuyện gì lớn, tại sao không đổi đi?"

Phương Nhã Đình nắm lấy cánh tay của Dương Di Văn, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, người ta không muốn đổi cũng không sao mà".

Dương Di Văn hừ một tiếng rồi quay mặt lại.

Còn Hoắc Tu Chi thì đứng nguyên ở đó không bước, nhất thời cảm thấy rất xấu hổ.

Trợ lý của hắn ta vội đứng lên nói với Dương Di Văn: "Cô này, để tôi đổi chỗ với cô".

Dương Di Văn thấy vậy thì gật đầu rồi đổi chỗ.

Hoắc Tu Chi thấy trợ lý giải vây cho mình thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, bằng không hắn ta thật đúng là không biết phải làm sao bây giờ. Đồng thời hắn ta cũng cảm thấy coi trọng người trợ lý này hơn.

Trợ lý ngồi vào chỗ của Dương Di Văn, mỉm cười chào hỏi Phương Nhã Đình.

Phương Nhã Đình cũng mỉm cười.

Lúc này Hoắc Tu Chi đã trở lại chỗ ngồi, trước khi rời đi còn hung hăng nhìn Lục Hi.

Nhìn thấy Hoắc Tu Chi ngồi xuống, Dương Di Văn cười nói: "Đừng để ý tới anh ta, loại người như vậy đúng là không có tư chất".

Hoắc Tu Chi khẽ cười, tỏ vẻ cũng cảm thấy như vậy, sau đó hai người trò chuyện rất thân mật.

Bảy giờ ba mươi phút sáng máy bay hạ cánh xuống sân bay Tây Kinh.

Lục Hi dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, chuẩn bị xuống máy bay.

Hoắc Tu Chi đứng dậy nói với Dương Di Văn và Phương Nhã Đình: "Hai người đẹp, công ty đã cử xe đến đón anh, chúng ta cùng đi tới công ty đi".

Dương Di Văn vỗ tay nói: "Được chứ, tụi em cũng phải tới công ty".

Nói rồi cô ta kéo Phương Nhã Đình ra khỏi chỗ ngồi, còn liếc nhìn Lục Hi một cái với vẻ chán ghét.

Hành khách đã bắt đầu lấy hành lý, Hoắc Tu Chi cực kỳ lịch sự, cùng với trợ lý của mình giúp Dương Di Văn và Phương Nhã Đình lấy hành lý ra, đồng thời cũng hỗ trợ kéo ra ngoài.

Đám người chậm rãi bắt đầu xuống máy bay, trước khi rời đi Hoắc Tu Chi còn liếc mắt nhìn Lục Hi một cái, Lục Hi lắc đầu.

Sau khi xuống máy bay, Lục Hi bắt taxi đến thẳng bệnh viện nhân dân.

Khi anh đến khoa hồi sức cấp cứu thì vẫn là phiên trực của lính đặc công.

Nhưng bọn họ đều đã được Vân Khả Thiên dặn dò rõ ràng cho nên cũng không ngăn cản Lục Hi, chỉ gật đầu mời vào.

Lục Hi gật đầu cười đáp lại.

Vào phòng bệnh, anh thấy Vân Khả Thiên đang bưng bát cháo Bát Bảo, dùng thìa đút cho Tần Lam.

Vân Khả Thiên mấy ngày nay có vẻ rất cực khổ, râu ria xồm xoàm, quần áo cũng mấy ngày không thay, chỗ nào cũng có vết bẩn.

"Thức ăn không tồi nha", Lục Hi cười mở miệng nói.

Vân Khả Thiên nhìn thấy Lục Hi bước vào thì xấu hổ đặt bát cháo xuống.

"Tiếp tục đút cho cô ấy ăn đi, lỡ cô ấy chết đói thì phải làm sao?"

Thấy Vân Khả Thiên đột nhiên dừng lại, Lục Hi có chút khó hiểu nói.

Vân Khả Thiên vừa nghe liền bưng bát cháo Bát Bảo lên, chuẩn bị đút cho Tần Lam tiếp.

Nhưng Tần Lam đã lắc đầu, nói không muốn ăn.

Lục Hi đến bên giường Tần Lam cười nói: "Vết thương thế nào rồi?"

"Yên tâm, không chết được. Chuyện anh đi làm thế nào rồi?"

Tần Lam dường như đã khôi phục một chút, nói chuyện cũng đã có khí lực.
Chương 132: Cảm giác

Lục Hi cau mày: “Sự việc còn phức tạp hơn tôi tưởng tượng, tạm thời còn chưa có manh mối".

"Không cần vội, đợi tôi tốt hơn chúng ta cùng nhau giải quyết việc này”, Tần Lam lạnh lùng đáp.

Một người tính tình nóng nảy như Tần Lam vô duyên vô cớ bị người khác đánh bị thương tất nhiên muốn đích thân báo thù, nếu không cô thực sự nuốt không trôi cục tức này.

Lục Hi mỉm cười: “Cũng được, chuyện này lại có chút phức tạp cũng không thể vội vàng được, tôi đi điều tra trước, cô dưỡng thương cho thật tốt, đợi cô hồi phục chúng ta cùng nhau lôi hung thủ ra ngoài ánh sáng để cô trút giận".

Tần Lam lần này không đáp lại, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Một lúc sau, Tần Lam bỗng nhiên hỏi: “Có thể kêu tên nhóc này trở về rồi tìm một người khác tới được không?”

Lục Hi nghe vậy liền ngẩn người: “Tại sao? Tôi thấy anh ta hầu hạ cô rất tốt mà, đường đường là con trai của nhân vật đứng đầu tỉnh ủy còn đút cơm cho cô cô còn không biết đủ à?”

Tần Lam bứt rứt một hồi tựa hồ đang che giấu lời khó nói.

Lục Hi bày ra vẻ mặt khó hiểu.

Một lúc sau, Tần Lam rốt cuộc không nhịn được mà nói: "Bà đây tốt xấu gì cũng là một người phụ nữ, anh ta ở lại đây rất bất tiện”.

Tần Lam mấy ngày nay cũng vô cùng xấu hổ.

Cô bị thương nặng, từ ngực đến thắt lưng đều bị cố định, căn bản không thể cử động, nhu cầu vệ sinh đều cần có người phục vụ.

Mà một người đàn ông như Vân Khả Thiên lại dọn nước tiểu cho cô, cho dù tính cách của cô hào sảng cũng không tránh khỏi không được tự nhiên, cô vài lần muốn Vân Khả Thiên gọi một người phụ nữ tới giúp cô, anh ta đều không đồng ý.

Một người nằm bất động trên giường bệnh như Tần Lam cũng bất lực, hiện tại thấy được Lục Hi, cuối cùng cũng không nhịn được một lần nữa đưa ra yêu cầu này.

Lục Hi nghe vậy lại đứng hình, một hồi sau mới bật ra một tràng cười cổ quái.

Sau đó quay sang nói với Vân Khả Thiên: “Tôi còn chưa ăn sáng nên phải đi đây, hai người cứ tự nhiên”.

Anh tuyệt nhiên không ngờ tới, Vân Khả Thiên lại sẽ vừa ý cô khủng long bạo chúa này, thực sự khá nằm ngoài dự liệu của anh.

Tuy nhiên gia cảnh và nhân phẩm của Vân Khả Thiên đều không có vấn đề, nếu có thể sánh bước cùng Tần Lam, anh cũng vô cùng vui mừng.

Là bạn chiến đấu, mọi người đều cùng vào sống ra chết, Tần Lam có thể tìm được một mái ấm anh đương nhiên vui vẻ.

Ngay khi Lục Hi muốn quay người rời đi, chuông điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên, rút ra xem thấy là Hoắc Tư Duệ gọi tới liền nghe điện, khoảng thời gian này Hoắc Tư Duệ vẫn luôn bận rộn việc của siêu thị Giai Mĩ, hai người họ cũng đã lâu không gặp mặt.

“Alo".

"Anh Lục, tôi Hoắc Tư Duệ đây”.

“Tôi nói này chủ tịch Hoắc, chúng ta có thể đừng khách sáo như vậy nữa không, tôi cảm thấy rất không thoải mái đó”.

“Được thôi, anh Lục, trưa nay có một tiệc rượu, anh đến tham gia cùng chúng tôi nhé".

“Không có hứng thú, tôi sẽ không đi đâu”.

“Anh Lục, lần này là lễ mừng công của tập đoàn Giai Mĩ, anh thế nhưng là người có công lao lớn nhất trong chuyện này, anh nhất định phải tới”, Hoắc Tư Duệ hờn tủi nói.

Nghe thấy giọng nói gần như van xin của Hoắc Tư Duệ, Lục Hi không biết làm sao chỉ lắc đầu nói: “Vậy được, tôi sẽ tới đó một chuyến”.

Buổi trưa mười một giờ, Hoắc Tu Chi lái xe dẫn theo Dương Di Văn cùng Phương Nhã Đình đến khu biệt thự bên hồ Quy Tâm.

Đây là nơi tập trung những người giàu có ở Tây Kinh, toàn bộ khu biệt thự được xây dựng vây quanh hồ Quy Tâm với vị trí địa lý ưu việt, cảnh sắc tươi đẹp, những doanh nhân có chút thân phận tại Tây Kinh đều sẽ lựa chọn mua biệt thự ở đây.

Đỗ xe xong, Hoắc Tu Chi đưa hai người tiến vào một trong số những tòa biệt thự.

Đại sảnh rộng rãi của biệt thự được trang trí hoa lệ, trên bàn trà bảy sẵn đủ các loại hoa quả tươi cho khách dùng.

Lúc này chưa có nhiều người tới, chỉ tầm bốn năm người, mọi người đều đang ở trong phòng khách tán gẫu cười nói.

Hoắc Tu Chi biết rằng những người tới đây về cơ bản đều là những người tầm cỡ trong giới kinh doanh tại Tây Kinh.

Tập đoàn Giai Mĩ nổi lên như một thế lực mới với hoạt động thử nghiệm ba ngày đã tạo nên kỳ tích doanh thu, vững vàng trở thành công ty dẫn đầu ngành siêu thị.

Với sự phát triển thần tốc của Giai Mĩ ở thời điểm trước mắt, chủ tịch của Giai Mĩ, cũng chính là em họ của Hoắc Tu Chi hắn, đã vươn lên trở thành một trong mười nữ doanh nhân giàu có nhất toàn quốc nhờ chuỗi siêu thị Giai Mĩ này.

Cùng là thương nhân, bọn họ rất vui mừng khi nhận được lời mời từ chủ tịch của Giai Mĩ, giữa những thương nhân như họ chỉ có thúc đẩy giao lưu mới càng có cơ hội phát tài.

Hoắc Tu Chi nhìn người tới liền nhận ra một trong số đó, là thương gia giàu có của Tây Kinh, liền nói với Dương Di Văn và Phương Nhã Đình: “Hai người đi uống chút gì đó đi, tôi qua đó chào hỏi một lát”.

Hai người gật đầu, Hoắc Tu Chi cũng đi tới bắt chuyện cùng vài người.

Là sinh viên hàng đầu tại đại học Cambrigde, sau khi từ nước ngoài trở về liền được Hoắc Tư Duệ bổ nhiệm làm tổng giám đốc tại thành phố Thượng Kinh, trở thành giám đốc của nơi trọng yếu này là điều khiến Hoắc Tu Chi luôn cảm thấy tự hào và có sự tự tin tương đối vào bản thân, trò chuyện với những nhân vật lão làng trong giới kinh doanh này cũng tự nhiên như nước chảy mây trôi.

Hoắc Tu Chi vừa cười nói với khách mời, vừa lén lút quan sát Dương Di Văn và Phương Nhã Đình.

Theo đánh giá của hắn ta, Dương Di Văn gần như đã là vật trong tay, mà Phương Nhã Đình có lẽ còn cần phải tiêu phí nhiều công sức hơn.

Nhưng không cần gấp gáp, chơi đùa như vậy mới thú vị.

Tại Cambrigde, dựa vào thân hình và vẻ ngoài điển trai của mình hắn đã mê hoặc không ít các cô gái ngoại quốc, hai cô nhóc này căn bản không mang lại cho hắn cảm giác có bất kỳ độ khó nào.

Dương Di Văn lúc này đang ngưỡng mộ nhìn ngắm đại sảnh rộng lớn được trang hoàng lộng lẫy, nói với Phương Nhã Đình đứng cạnh: “Thật là quá xa xỉ, lúc nào mình mới có thể ở trong một ngôi nhà như vậy đây!"

Phương Nhã Đình lắc đầu: “Cậu ấy à, làm việc chăm chỉ thì cái gì cũng có”.

Dương Di Văn xem thường đáp.

“Chỉ dựa vào công việc của chúng ta, sợ rằng cả đời này cũng không có hy vọng, nhưng cậu thấy Hoắc Tu Chi kia thế nào? Sinh viên ưu tú của Cambridge, còn là anh họ của chủ tịch Hoắc, nếu anh ta cưới mình thì phần đời còn lại của mình cũng không phải âu sầu nữa”.

Dương Di Văn vụng trộm nhìn sang Hoắc Tu Chi, người đang ba hoa khoác lác cùng các khách mời, trưng cầu ý kiến của Phương Nhã Đình.

Phương Nhã Đình liền lắc đầu, chỉ đáp:

“Người ta là sinh viên xuất sắc của đại học nổi danh làm sao có thể nhìn trúng những người tốt nghiệp từ đại học bình thường như chúng ta, cậu đừng mơ mộng nữa, còn có, mình cảm thấy anh ta có chút không đáng tin đâu”.

“Không đáng tin cậy?”, Dương Di Văn kinh ngạc hỏi: “Mình cảm thấy anh ta rất tốt mà, có thể nói là bạch mã hoàng tử đó”.

Phương Nhã Đình lại lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Cô ta cũng không biết Hoắc Tu Chi có chỗ nào không tốt, đây chỉ là một loại cảm giác, rất kỳ diệu.
Chương 133: Cả sắc lẫn tài

Nhưng Dương Di Văn căn bản không để những lời của cô ta vào lòng, đôi khi lại lén nhìn Hoắc Tu Chi với gương mặt si mê.

Theo góc nhìn của cô ta, bất luận là học lực, ngoại hình hay công việc của Hoắc Tu Chi đều không thể bới móc, là ứng cử viên sáng giá nhất để lấy làm chồng.

Lúc này đã gần mười hai giờ trưa, các khách mời lần lượt xuất hiện, Hoắc Tư Duệ cũng bước xuống từ lầu hai, bắt đầu chào hỏi mọi người.

Hoắc Tư Duệ hôm nay mặc một chiếc váy dài cổ chữ V khoét sâu màu trắng, trên chiếc cổ trắng như tuyết đeo một chiếc vòng ngọc bích, gương mặt trang điểm tinh xảo, cả người vừa lộ ra nét xinh đẹp lại vừa phóng khoáng.

Sau khi cùng khách mời hàn huyên một hồi, Hoắc Tư Duệ thấy Hoắc Tu Chi đang tán gẫu với hai cô gái liền đi tới.

“Sinh viên xuất sắc của chúng ta cũng tới rồi”, Hoắc Tư Duệ tươi cười chào hỏi Hoắc Tu Chi.

Hoắc Tư Duệ cũng khá hài lòng với người anh họ tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng, lại là chuyên ngành khoa quản lý này của mình.

Chỉ một khoảng thời gian trước khi Giai Mĩ chuẩn bị cho hoạt động thử nghiệm, Hoắc Tư Duệ lập tức ủy nhiệm trọng trách cho người anh họ mới tốt nghiệp từ nước ngoài trở về này, trấn thủ bộ phận chủ chốt tại Thượng Kinh.

Thực tế chứng minh năng lực của Hoắc Tu Chi đúng là không tồi, mọi thứ ở Thượng Kinh trong ba ngày vận hành thử nghiệm đều bố trí gọn gàng ngăn nắp, doanh thu cũng đứng đầu trong các bộ phận lớn.

Mà Hoắc Tu Chi khi thấy em họ chào hỏi cùng mình lập tức cười đáp: “Lễ mừng công của em họ, anh nhất định phải tới tham dự rồi”.

Hoắc Tư Duệ mỉm cười gật đầu, nhìn hai cô gái bên cạnh Hoắc Tu Chi gặng hỏi: “Hai người đẹp này là?”

“Họ là thư ký của công ty chúng ta, bọn anh gặp nhau trên máy bay, hôm nay vừa tới công ty báo cáo, em có thể không nhận ra, bọn họ thế nhưng là người hâm mộ của em đó”, Hoắc Tu Chi giới thiệu.

“Thì ra là người mình, hoan nghênh đến với Giai Mĩ”.

Hoắc Tư Duệ nở nụ cười thân thiện bắt tay hai cô gái.

Dương Di Văn thấy chủ tịch Hoắc bắt tay với mình, kích động nói: “Chủ tịch Hoắc, hôm nay cô thật là xinh đẹp”.

Hoắc Tư Duệ mỉm cười: “Cảm ơn lời khen của cô, các cô cũng rất xinh đẹp”.

Lúc này lại có một vị khách khác tới, Hoắc Tư Duệ vẫy tay với ba người Hoắc Tu Chi rồi tiếp tục đi đón tiếp khách mời.

Hoắc Tu Chi nhìn theo bóng lưng duyên dáng của Hoắc Tư Duệ, trong mắt xẹt qua một tia tham lam.

Sau khi hắn trở về gia tộc, Hoắc Tư Duệ đột nhiên vùng dậy phát triển, liền có chủ ý muốn sắc, tài cũng không bỏ qua.

Với ngoại hình và học thức của bản thân, Hoắc Tu Chi tự tin nhất định có thể chinh phục được cô em họ này.

Tuy nhiên, loại chuyện này không thể vội vàng, càng không thể giống như cách hắn đối xử với Dương Di Văn và Phương Nhã Đình vậy, sử dụng vài thủ đoạn nhỏ là được.

Một cao thủ tình trường như hắn biết rõ chỉ có chân chính làm trái tim Hoắc Tư Duệ rung động mới có thể có khả năng cưới cô làm vợ.

Hoắc Tu Chi tự tin dựa vào tài năng và ngoại hình của mình, nhất định sẽ có một ngày khiến cô em họ này tự ném mình vào vòng tay của hắn, đến lúc đó, hắn liền thu được cả người đẹp lẫn của cải, một bước trở thành người giàu có nổi tiếng của Hoa Hạ.

Còn Hoắc Tư Duệ lúc này đang trò chuyện cùng khách mời, thấy khách đến như mây, trong số đó còn có những nhân vật có máu mặt tại Tây Kinh, trong lòng cô cũng dâng lên cảm giác tự hào.

Nhớ lại lúc đầu, công ty của gia tộc đứng trước nguy cơ phá sản, cô chật vật gần như đi vào ngõ cụt.

Nếu không phải cô tìm được Lục Hi, có lẽ bây giờ cô đã trở thành tội đồ của cả gia tộc, là Lục Hi cứu giúp cô qua cửa ải khó khăn, công ty không chỉ chết đi sống lại, mà còn vươn lên một tầm cao mới.

Hiện tại chỉ với một câu nói của anh, cô liền có thể tiến vào hàng ngũ những người sở hữu khối tài sản lớn nhất Hoa Hạ, không thể không nói, Lục Hi đã thay đổi cuộc đời cô, xoay chuyển vận mệnh của toàn bộ nhà họ Hoắc.

Còn lòng trung thành của vị Miwa Nozaki kia đối với Lục Hi cũng khiến Hoắc Tư Duệ được mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng khiến cô nhận thức được bối cảnh của một tập đoàn tài chính quốc tế như công ty cổ phần Masatake.

Vị Miwa Nozaki này ném ra hàng trăm tỷ đồng cũng không mảy may nhíu mày.

Bất chấp mọi giá, tiếp quản tất cả các sản nghiệp vốn thuộc về tập đoàn Mỹ Liên, đồng thời lợi dụng ưu thế của bản thân để tập hợp rất nhiều thương hiệu nước ngoài lớn gia nhập Giai Mĩ, khiến cấp bậc của siêu thị Giai Mĩ được nâng cao.

Chính nhờ Miwa Nozaki và số vốn hàng trăm tỷ đồng của cô ấy, tập đoàn Giai Mĩ mới có thể vận hành thành công, hơn nữa còn sáng lập nên kỳ tích bán hàng chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi.

Trong lòng Hoắc Tư Duệ cảm khái không thôi, sức mạnh của anh Lục thực sự không thể đo lường.

Nói chuyện phiếm với khách một hồi Hoắc Tư Duệ mới đi lên tầng hai, cô biết Lục Hi không thích lộ diện nơi đông người, do đó trên tầng hai có một gian phòng được đặc biệt chuẩn bị cho anh.

Tuy nhiên, hiện tại đã gần mười hai giờ nhưng vẫn chưa thấy anh tới, điều này không khỏi khiến Hoắc Tư Duệ lo lắng.

Lục Hi thế nhưng là người có công lao lớn nhất với tập đoàn Giai Mĩ, sẽ thật đáng tiếc nếu anh không tham gia lễ mừng công hôm nay.

Mà dưới lầu lúc này một tên mập mạp khác tiến vào, nhìn đông ngó tây một lát trong sảnh lớn, khi nhìn thấy Hoắc Tu Chi, hai mắt hắn liền sáng rực, vội vàng chạy tới trước mặt hắn ta.

“Chào anh, giám đốc Hoắc, tôi là Lư Kiến Bình của công ty bia Hàn Uy”, Lư Kiến Bình nhiệt tình chào hỏi cùng Hoắc Tu Chi.

Hoắc Tu Chi thoáng sững người, rất nhanh đã cười đáp: “Thì ra là anh à, chào anh”.

Vừa nói hai người họ vừa bắt tay.

Nhãn hiệu bia Hàn Uy là một trong những loại bia Giai Mĩ đang phân phối, cùng với việc vận hành thử nghiệm thành công của Giai Mĩ, lượng hàng bán được của bia Hàn Uy cũng tăng lên đáng kể.

Lư Kiến Bình chưa từng gặp Hoắc Tu Chi, chỉ là hắn ta nghe được lời tự giới thiệu của Hoắc Tu Chi với hai cô gái khi ở trên máy bay.

Biết được Hoắc Tu Chi là tổng giám đốc tại Thượng Kinh của Giai Mĩ, hơn nữa còn là anh họ của chủ tịch Hoắc, là nhân vật nòng cốt của Giai Mĩ, Lư Kiến Bình lập tức nảy lên tâm tư muốn kết giao.
Chương 134: Cái tên anh không thể gọi

Bia Hàn Uy của hắn ta vẫn luôn ế ẩm, lần này không dễ dàng gì mới có thể chắp nối với con thuyền lớn là Giai Mĩ này, trong ba ngày doanh số của bia Hàn Uy gần như tương đương với doanh số của một tháng thông thường.

Lư Kiến Bình vui sướng không thôi, nếu cứ như vậy, hãng bia của hắn ta căn bản không cần lo ngại về sản lượng tiêu thụ nữa, chỉ cần xem có thể sản xuất ra hay không mà thôi.

Lư Kiến Bình nhiệt tình nói chuyện cùng Hoắc Tu Chi, trong lòng cũng sảng khoái cực điểm.

Để xây dựng nhà máy bia này, hắn ta đã thiếu nợ chồng chất, nhưng doanh thu vẫn luôn không có khởi sắc, dường như mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán.

Có thể đưa mặt hàng bày bán vào siêu thị Giai Mĩ cũng là một cơ hội ngẫu nhiên, chỉ là hắn ta không ngờ tới, Giai Mĩ lại lợi hại như vậy, có thể nói, là tập đoàn Giai Mĩ đã cứu vớt cuộc sống của hắn, hắn nhất định phải nắm chắc một cơ hội như vậy, có thể lôi kéo quan hệ với các quản lý cấp cao của Giai Mĩ chính là điều tốt nhất.



Lúc này, tại cửa hàng tạp hóa.

Khi Lục Hi đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa Phùng Tích Phạm và tên cướp Phoenix, chuông điện thoại bỗng nhiên reo vang.

Cầm lên nhìn thì thấy là Hoắc Tư Duệ gọi tới.

Lục Hi vỗ trán, lúc này mới nhớ tới mình đã đồng ý với Hoắc Tư Duệ sẽ tới tham gia lễ mừng công.

“Alo”, Lục Hi vội vàng trả lời điện thoại.

“Anh Lục, anh còn chưa tới à?”, giọng Hoắc Tư Duệ đầy ai oán.

Lục Hi lắc đầu nói nhanh: “Bây giờ tôi đến ngay đây, lập tức tới”.

“Ừm, tôi biết anh không thích đến nơi đông người, tôi và Miwa đợi anh ở tầng hai”, Hoắc Tư Duệ dịu dàng nói.

“Ừm, tôi biết rồi”.

Cúp điện thoại xong, Lục Hi lái thẳng chiếc xe cũ kĩ của mình tới đến khu biệt thự hồ Quy Tâm.

Hai mươi phút sau cuối cùng anh cũng đuổi kịp tới, đỗ xe xong liền tiến vào biệt thự số 27.

Vừa bước vào hội trường, liếc mắt đánh giá qua đã có khoảng hai mươi ba mươi người, mọi người tụ tập thành nhóm ba năm người nói cười rôm rả.

Lục Hi chỉ nhìn thoáng qua liền bước lên lầu hai.

Lúc này, Hoắc Tu Chi, người đang tán gẫu cùng Lư Kiến Bình đang thể hiện học thức trước mặt hai người đẹp, đột nhiên phát hiện ra bóng dáng của Lục Hi.

Phản ứng đầu tiên của hắn ta là sững sờ, lòng thầm nghĩ làm sao tên khó ưa này lại tới đây.

Ngay lập tức hắn liền ngộ ra.

Xem ra tên nhóc này hẳn cũng giống như Lư Kiến Bình, đều là nhà cung cấp cho Giai Mĩ.

Nghĩ đến đây, trên mặt Hoắc Tu Chi lộ ra nét cười.

Vận hành thử nghiệm trong ba ngày của Giai Mĩ đã xô đổ các kỷ lục trong ngành, đạt được thành tựu rực rỡ, nhiều nhà sản xuất đánh nhau vỡ đầu đều mong chen được một chân vào Giai Mĩ này.

Tuy nhiên Giai Mĩ đã có nhà cung cấp ổn định, hiện tại muốn tiến vào Giai Mĩ là điều tương đối khó khăn.

Nếu hắn đã là nhà cung cấp của Giai Mĩ, vậy thì sự kiện mất mặt lúc trước trên máy cũng nên đến lúc trả lại rồi.

Lúc này, Lục Hi vừa vặn đi ngang qua bên người Hoắc Tu Chi, chỉ thấy Hoắc Tu Chi vươn tay ngăn cản anh lại: “Sao anh cũng tới tham gia tiệc rượu này rồi?”

Lục Hi nhìn sang, thì ra chính là tên cưa cẩm cô gái trên máy bay kia.

Nhìn vẻ mặt không mang ý tốt của Hoắc Tu Chi, Lục Hi nhướng mày đáp: “Tôi tới tìm Hoắc Tư Duệ, thế nào, không được à?”

“Hỗn xược”, Hoắc Tu Chi nghe vậy liền gầm lên: “Tên của em họ tôi một người như anh cũng xứng gọi?”

Lục Hi đáp với vẻ mặt kỳ quái: “Tên của một người không phải là để gọi sao?”

“Là dùng để gọi, nhưng không phải là cái tên có thể phun ra từ miệng anh”, Hoắc Tu Chi kiêu ngạo nói.

Hoắc Tư Duệ hiện tại đã lọt vào danh sách những người giàu nhất nước, thân phận cũng trở nên không bình thường, một nhà cung cấp cỏn con cũng dám gọi thẳng tên của em họ, đúng là quá nực cười.

Lục Hi lắc đầu nói: "Tránh ra, tôi phải lên lầu”.

"Tầng trên là nơi em họ tôi chiêu đãi khách quý, là nơi anh có thể nói lên là lên sao? Còn có, anh ăn mặc như vậy tới tham dự tiệc rượu thực sự quá thiếu tôn trọng tập đoàn Giai Mĩ rồi”.

Liếc xéo một thân áo phông và quần đùi của Lục Hi, Hoắc Tu Chi ngạo nghễ nói.

Lúc này, Lư Kiến Bình ở bên cạnh cũng xen miệng.

“Chàng trai trẻ, vị này là tổng giám đốc chi nhánh Thượng Kinh của tập đoàn Giai, đồng thời cũng là anh họ của chủ tịch Hoắc, anh nói chuyện chú ý một chút”.

Lư Kiến Bình giới thiệu Hoắc Tu Chi với Lục Hi, thuận tiện tâng bốc hắn một trận.

Hoắc Tu Chi thỏa mãn giả bộ chỉnh lại nơ trên cổ áo, nhìn Lục Hi với khuôn mặt tự đắc.

Chỉ cần là nhà cung cấp của Giai Mĩ, hắn ta có thể tùy ý nhào nặn tên nhóc này, hiện tại có rất nhiều nhà sản xuất muốn kí kết với Giai Mĩ.

Lục Hi không để ý tới Hoắc Tu Chi, mà nhìn sang Lư Kiến Bình cười đáp: “Đúng là trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại, vậy mà lại đụng phải tên béo chết tiệt nhà anh ở đây”.

“Cậu nói ai là tên béo chết tiệt đó", Lư Kiến Bình nghe vậy lập tức xù lông, hung tợn trừng Lục Hi nói.

Lục Hi cười ha hả, một phát đẩy ra Hoắc Tu Chi, rảo bước lên tầng hai, anh lười phải dài dòng với hai người này.

Tuy nhiên sau khi bị Lục Hi đẩy ra, Hoắc Tu Chi sững sờ một lúc sau đó rất nhanh đã bùng cháy ngọn lửa tức giận.

Tên nhóc này lại dám đẩy hắn ta, thực sự là gan to bằng trời mà.

“Nhãi con, anh đứng lại cho tôi, anh cung cấp cho Giai Mĩ sản phẩm gì?”, Hoắc Tu Chi sa sầm mặt mày hỏi.

Trước mặt hai mỹ nữ lại bị người khác khinh thường xô đẩy như vậy, Hoắc Tu Chi sao có thể nhẫn nhịn?

Lục Hi nghe vậy mới chậm rãi quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

“Sao thế?”, Hoắc Tu Chi lạnh lùng cười khẩy: “Có biết là chỉ một câu nói của tôi liền có thể đá anh ra khỏi Giai Mĩ không?”

"Con người anh sao có thể như vậy, muốn anh đổi chỗ ngồi trên máy bay anh cũng không chịu, hiện tại trong loại trường hợp thế này lại còn ra tay xô đẩy người khác, đúng là thứ lỗ mãng”.

Dương Di Văn ở một bên cũng bất mãn nói với Lục Hi.

Lúc này Lư Kiến Bình cũng phụ họa theo: “Nhóc con, đến giám đốc Hoắc mà cậu cũng dám đắc tội, tôi thấy cậu đúng là không muốn lăn lộn ở Giai Mĩ nữa rồi”.

Lục Hi nhìn Hoắc Tu Chi, trong lòng đã có chút bực bội.

Bản thân vốn đã không muốn để ý tới hắn ta, nhưng người này lại một lòng muốn gây rắc rối với anh.

Lục Hi bắt đầu suy xét có nên cho hắn ta một bài học nhỏ hay không.

Đúng lúc này, Hoắc Tư Duệ vội vội vàng vàng từ lầu hai chạy xuống.

Hóa ra cô chờ đợi đã lâu vẫn không thấy Lục Hi tới, trong lòng liền lo lắng, chuẩn bị ra ngoài xem sao.

Chẳng ngờ khi cô bước đến cầu thang đã nhìn thấy cảnh anh họ mình đang cãi nhau với Lục Hi.

Hoắc Tư Duệ tức giận chạy nhanh xuống dưới.

Đến trước mặt mấy người, Hoắc Tư Duệ nói với Hoắc Tu Chi: "Chuyện gì vậy?"

Hoắc Tu Chi cười nói: "Người này ăn mặc như vậy tới tiệc rượu của chúng ta, đúng quá coi thường tập đoàn Giai Mỹ, anh đang giải thích kiến thức về phép xã giao cho anh ta nghe".
Chương 135: Khai trừ

Giọng điệu của Hoắc Tu Chi thản nhiên mà nho nhã, thể hiện ra là một người vô cùng lịch thiệp.

Tuy nhiên sắc mặt của Hoắc Tư Duệ nháy mắt thay đổi, không nói lời nào liền vung tới một bạt tai.

“Bốp”.

Tiếng bàn tay vỗ vào bề mặt giòn giã vang lên, Hoắc Tu Chi trực tiếp bị đánh tới chết lặng.

“Anh Lục là người anh có thể khoa tay múa chân sao?”, khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Tư Duệ tối sầm lại.

Hoắc Tu Chi che mặt, hồi lâu mới hoàn hồn.

Em họ vậy mà tát mình ngay trước mặt nhiều người như vậy chỉ vì tên đàn ông lôi thôi này?

Hoắc Tu Chi thực sự không dám tin tưởng.

Mà hai người Lư Kiến Bình, Dương Di Văn cũng choáng váng.

Lúc này Hoắc Tư Duệ quay sang hỏi han Lục Hi: “Anh Lục, anh không sao chứ?”

“Tôi không sao”, Lục Hi lắc đầu.

Hoắc Tư Duệ nhận được đáp án này mới yên tâm phần nào, sau đó một lần nữa nhìn hướng Hoắc Tu Chi: “Tôi tuyên bố anh bị khai trừ từ ngay hôm nay, lập tức cút khỏi tập đoàn Giai Mĩ, đừng để tôi nhìn thấy anh lần nào nữa”.

Lục Hi là người có ân lớn với nhà họ Hoắc, anh không những cứu vớt nhà họ Hoắc đang trên bờ vực phá sản, còn giúp nhà họ Hoắc trở thành gia tộc nổi bật tại Hoa Hạ, cô tuyệt đối không cho phép người nhà họ Hoắc có bất kỳ biểu hiện thiếu tôn trọng nào với anh, dù chỉ là nhỏ nhất.

Ngay cả khi Hoắc Tu Chi là anh họ của cô, là người có thành tích học tập xuất sắc, nhân tài của tập đoàn cũng không được phép.

Còn Hoắc Tu Chi khi nghe được câu nói này quả thực không dám tin vào tai mình, vì tên đàn ông này, em họ không những tát hắn ta mà còn muốn đuổi hắn, quả thực không thể tưởng tượng được.

“Em họ em hãy nghe anh nói”.

Hoắc Tu Chi lấy lại bình tĩnh vội vàng giải thích.

“Bọn anh chỉ là có chút hiểu nhầm nhỏ…”

Hoắc Tu Chi còn chưa nói dứt câu, Hoắc Tư Duệ đã cắt lời.

“Không cần nói nữa, bất cứ người nào bất kính với anh Lục đây đều không được phép ở lại tập đoàn Giai Mĩ này nữa, anh cũng không ngoại lệ, cút ngay đi”.

Nghe được câu này Hoắc Tu Chi mới hiểu em họ không phải chỉ đang nói suông, trái tim hắn lập tức như bị bóp nghẹt mà hoảng hốt.

Nếu hắn bị khai trừ khỏi tập đoàn Giai Mĩ, danh tiếng sẽ hoàn toàn bị quét sạch, muốn tìm kiếm một phần công việc tương tự trong tương lai sẽ vô cùng gian nan.

Chẳng có doanh nghiệp nào muốn tuyển dụng một người bị khai trừ khỏi tập đoàn Giai Mĩ như hắn, đây chắc chắn là vết nhơ lớn trên lý lịch của hắn ta.

Hơn nữa, một khi hắn bị khai trừ, kế hoạch lấy cả người và tiền tài cũng trở thành bóng nước, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến phần đời còn lại của hắn ta.

“Em họ, em không thể khai trừ anh mà, anh thế nhưng là anh họ của em đó”, trong cơn hoảng loạn, Hoắc Tu Chi chơi chiêu bài tình thân.

Hoắc Tư Duệ thấy vậy sắc mặt lập tức lạnh băng, ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu.

Miwa Nozaki, người vẫn luôn đứng trên trên lầu và theo dõi động tĩnh phía dưới ngay lập tức bước xuống.

Lúc này, Hoắc Tư Duệ lại nói với Hoắc Tu Chi: “Anh tự mình cút hay là tôi kêu người tới ném anh ra ngoài đây?”

Cả gương mặt Hoắc Tu Chi đã tái mét, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán.

Về phần Lư Kiến Bình cùng Dương Di Văn đã kinh ngạc tới há hốc mồm.

Bọn họ nghĩ không ra tại sao Hoắc Tư Duệ lại coi trọng người đàn ông trẻ tuổi này đến vậy, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt liền cho anh họ mình một bạt tai, còn tống cổ anh ta.

Miwa Nozaki lúc này đã bước xuống, chỉ thấy cô ta đến bên Lục Hi, cúi chào chín mươi độ nói: “Ông lớn”.

“Ừm”, Lục Hi ừ một tiếng, coi như chào hỏi qua.

Miwa Nozaki đợi đến khi Lục Hi đáp trả lời chào của mình mới đứng thẳng người dậy.

Một màn này khiến Hoắc Tu Chi càng thêm kinh hãi.

Mặc dù hắn không quen biết Miwa Nozaki nhưng thân là người của nhà họ Hoắc đều sẽ biết, sự thành lập của tập đoàn Giai Mĩ có quan hệ chặt chẽ với người phụ nữ này, cô ta là người ủng hộ tài chính của nhà họ Hoắc, Hoắc Tư Duệ vẫn luôn vô cùng tôn kính cô ta.

Ngay cả cô ta cũng kính cẩn với Lục Hi như vậy, thậm chí có thể nói là kính sợ, Hoắc Tu Chi giờ phút này mới hiểu được, thì ra người này hoàn toàn không phải là một con sâu cái kiến như hắn vẫn luôn tưởng, ngược lại còn là một vị nhân vật lớn, một nhân vật vô cùng lớn.

Miwa Nozaki quét mắt nhìn sang Hoắc Tu Chi, sắc mặt lạnh như băng sương.

Từ trên lầu hai cô ta nhìn rõ cảnh tượng Hoắc Tu Chi cản bước và khiêu khích Lục Hi.

Cô ta tôn trọng ông lớn như thần thánh, bất cứ người nào dám bất kính với ông lớn đều không thể tha thứ.

Chỉ là, cô ta cũng biết ông lớn không thích cô ta nhiều chuyện, bởi vậy mới mạnh mẽ đè xuống xúc động muốn lao xuống giải quyết tên khốn kiếp này.

Nay Hoắc Tư Duệ đã ra hiệu cho cô ta đi xuống, vừa hay, chỉ cần một câu nói của Hoắc Tư Duệ, cô ta liền chuẩn bị khiến tên khốn này phải gào khóc tới chết.

Hoắc Tu Chi tại giờ phút này đã mồ hôi nhễ nhại.

Ánh mắt của Miwa Nozaki giống như một lưỡi dao sắc bén, khiến trái tim hắn dâng lên từng trận rét lạnh.

Lại nhìn sang gương mặt thanh tú của Hoắc Tư Duệ, Hoắc Tu Chi biết, sự việc lần này đã không thể vãn hồi được nữa, nhưng hắn không muốn từ bỏ, chuyện này liên quan đến tương lai của hắn, quyết không thể bỏ cuộc như vậy.

“Anh Lục, xin anh hãy tha cho tôi, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh”.

Hoắc Tu Chi cúi đầu nhận lỗi với Lục Hi, đúng, hắn vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân, chuẩn bị đánh đổi một tia hy vọng mỏng manh.

Nhưng Lục Hi lúc này lại chậm rãi nói: “Có tài mà không có đức là người vô dụng, Giai Mĩ không cần loại người ti tiện như anh”.

Nghe được câu nói này, cả người Hoắc Tu Chi mềm nhũn như bị rút cạn sức lực.

Từ bỏ tôn nghiêm cũng không níu kéo được lấy một tia hy vọng, bản thân thực sự quá thất bại trong vấn đề này.

Chỉ thấy hắn ta vừa lắc đầu, vừa hồn bay phách lạc bước ra ngoài.

Ngay khi sự việc ngày hôm nay được lan truyền rộng rãi, tại Hoa Hạ về cơ bản sẽ không có công ty lớn nào muốn thuê hắn ta, cuộc đời hắn ta từ nay đã là một màu ảm đạm.

Sau khi Hoắc Tu Chi rời đi, Lục Hi nhìn sang Lư Kiến Bình.

Lư Kiến Bình bị nhìn tới rùng mình, mọi việc diễn biến thực sự quá nhanh, hắn ta cho tới hiện tại vẫn có chút không tiếp nhận nổi.

Tuy nhiên hắn đã có thể khẳng định, anh Lục này chắc chắn là một nhân vật lớn siêu cấp.

“Anh, anh Lục, vừa rồi, thực xin lỗi”, Lư Kiến Bình lắp bắp mở lời.

Lục Hi chỉ hừ lạnh một tiếng, không quan tâm tới hắn ta, mà nói với Hoắc Tư Duệ: “Nếu người này có quan hệ với Giai Mĩ, hãy dừng mọi việc hợp tác lại ngay lập tức”.

“Không vấn đề”, Hoắc Tư Duệ gật đầu.

Lư Kiến Bình nghe vậy lập tức sốt ruột, vội vã nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 206-210
Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 1071-1075
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom