Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1146
Chương 1146:
“Anh hô hấp dồn dập, nhịp tim không đều…”
Giờ phút này, trước bàn hỏi thăm của Trương Thác, xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quái lạ, bệnh nhân đến thăm bệnh, dường như vừa đi tới trước mặt Trương Thác, Trương Thác đã đem triệu chứng nói ra, những bệnh nhân này ngay cả ngồi cũng không ngồi, cầm thuốc Trương Thác mở ra đã đi, chỉ có rất ít bệnh nhân, Trương Thác mới cần xem mạch cẩn thận.
Ban đầu, bệnh nhân xếp hàng ở bên này thăm khám y học.
Đại Nam, có hơn ba mươi người, kết quả sau khi Trương Thác ngồi khám, người đến càng ngày càng ít, khi bệnh nhân cuối cùng hỏi xong, bên tây y bên kia, còn xếp hàng năm sáu người.
Tốc độ thăm khám của Trương Thác thật sự là quá nhanh, mỗi một bệnh nhân, chỉ nói một câu, trong quá trình nói chuyện, thuốc đã nắm xong rồi, hết lần này tới lần khác anh nói ra bệnh, hơn nữa tất cả đều đúng, những bệnh nhân sau khi thăm khám này, trên mặt đều lộ ra vẻ hài lòng.
Bệnh nhân vốn còn xếp hàng ở phía Tây y, vừa nhìn thấy Trương Thác bên kia đều xem xong, lại thấy được y học Đại Nam chỉ cần một cái nhìn là có thể nhìn ra được sự kỳ diệu của bệnh tật, cho nên bỏ tây y xếp hàng nửa ngày, đi về phía y học Đại Nam.
Trương Thác lại chỉ nhìn vài lần, đã nhìn ra bệnh tình của bệnh nhân.
“Bác sĩ, anh thật sự là quá lợi hại, trên người tôi có nơi không thoải mái, lúc trước gặp bác sĩ, cũng không biết nên hình dung như thế nào để nói, hiện tại anh nhìnmột cái đã hiểu, y học Đại Nam lợi hại, lợi hại quá!” Một bệnh nhân châu Âu, không thể không lên tiếng, giơ ngón tay cái lên.
Trương Thác cười cười, “Lợi hay không thì anh đừng nói vội, anh chú ý bệnh tình của mình, cố gắng tránh để cho cảm xúc quá mức kích động.”
“Được rồi! Được rồi, cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ!”
Bác sĩ Lance nghe tiếng khen ngợi bên cạnh, sắc mặt vô cùng khó coi, bệnh nhân vốn đang xếp hàng bên mình, đều đi thăm khám bên y học Đại Nam, chuyện này đối với mình mà nói, chính là sự xỉ nhục lớn nhất!
Tên bác sĩ trẻ Đại Nam, lúc này đối với Trương Thác đã tràn đầy bội phục.
Bác sĩ Đinh đứng phía sau Trương Thác cũng bội phục không thôi, khó trách người trước mặt này, được gọi là tiểu thần y, mình cùng anh có tuổi ngang nhau, nhưng y thuật của anh lại vượt xa mình!
Đám người Diêm Vĩ và Chủ tịch Mã cười lớn đến mức không khéo lại được, hai cuộc trao đổi tưởng sẽ thua, vậy mà bởi vì Trương Thác đến, lại thăng lợi kết thúc, bọn họ không quan tâm y học Đại Nam có thể đứng trên tây y hay không, chỉ muốn người không hiểu y học Đại Nam, không còn hiểu lầm với y học Đại Nam nữa, đây là đủ rồi.
Tốc độ và phương pháp tư vấn của Trương Thác, thoáng cái đã lan truyền ra ngoài, khiến cho rất nhiều người đều ngưỡng mộ mà đến, tìm Trương Thác hỏi thăm.
Lúc Trương Thác đến bệnh viện, đã là buổi trưa, bây giờ cả buổi chiều, anh cũng đều bận rộn thăm bệnh, tuy rằng Trương Thác xem bệnh rất nhanh, nhưng không chịu nổi bệnh nhân quá nhiều, có vài người, chỉ là cảm giác có chút đau đầu, vì kiến thức phương pháp “nhìn thấy”của Trương Thác, mà đã đặc biệt xếp hàng xem một chút.
So với Trương Thác bên này đông đúc, bác sĩ Lance bên kia, chỉ có vài bệnh nhân.
Quá trình tư vấn chiều nay là một cực hình đối với bác sĩ Lance. Thấy đã đến giờ tan sở, anh ta không đợi thêm dù chỉ một phút, nhanh chóng đặt ống nghe xuống và trực tiếp rời đi.
Bộ dáng bác sĩ Lance tức giận rời đi, bác sĩ nam trẻ tuổi Đại Nam kia rất cảm thấy nhẹ nhõm, trước khi thăm bệnh, bác sĩ Lance này đã nói không ít lời khó nghe.
“Tiểu thần y, thật sự là vất vả cho anh” Diêm Vĩ bước nhanh lên, buổi chiều này, ngay cả một ngụm nước Trương Thác cũng không uống, đã vội vàng thăm bệnh.
Lúc bác sĩ Đinh nhìn Trương Thác, trong đôi mắt đẹp cũng nổi lên màu sắc đặc biệt.
Một ngày trao đổi, đến đây coi như đã kết thúc, Trương Thác và Chủ tịch Mã cùng đoàn người ra khỏi bệnh viện, đồng nghiệp còn có rất nhiều bác sĩ khác nữa. Lần này trao đổi y học Đại Nam và nước ngoài, Đại Nam đến không ít người, trong đó có một nửa, trước đây đều tham gia bài giảng của Trương Thác, xuất bản bài giảng học thuật.
“Anh hô hấp dồn dập, nhịp tim không đều…”
Giờ phút này, trước bàn hỏi thăm của Trương Thác, xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quái lạ, bệnh nhân đến thăm bệnh, dường như vừa đi tới trước mặt Trương Thác, Trương Thác đã đem triệu chứng nói ra, những bệnh nhân này ngay cả ngồi cũng không ngồi, cầm thuốc Trương Thác mở ra đã đi, chỉ có rất ít bệnh nhân, Trương Thác mới cần xem mạch cẩn thận.
Ban đầu, bệnh nhân xếp hàng ở bên này thăm khám y học.
Đại Nam, có hơn ba mươi người, kết quả sau khi Trương Thác ngồi khám, người đến càng ngày càng ít, khi bệnh nhân cuối cùng hỏi xong, bên tây y bên kia, còn xếp hàng năm sáu người.
Tốc độ thăm khám của Trương Thác thật sự là quá nhanh, mỗi một bệnh nhân, chỉ nói một câu, trong quá trình nói chuyện, thuốc đã nắm xong rồi, hết lần này tới lần khác anh nói ra bệnh, hơn nữa tất cả đều đúng, những bệnh nhân sau khi thăm khám này, trên mặt đều lộ ra vẻ hài lòng.
Bệnh nhân vốn còn xếp hàng ở phía Tây y, vừa nhìn thấy Trương Thác bên kia đều xem xong, lại thấy được y học Đại Nam chỉ cần một cái nhìn là có thể nhìn ra được sự kỳ diệu của bệnh tật, cho nên bỏ tây y xếp hàng nửa ngày, đi về phía y học Đại Nam.
Trương Thác lại chỉ nhìn vài lần, đã nhìn ra bệnh tình của bệnh nhân.
“Bác sĩ, anh thật sự là quá lợi hại, trên người tôi có nơi không thoải mái, lúc trước gặp bác sĩ, cũng không biết nên hình dung như thế nào để nói, hiện tại anh nhìnmột cái đã hiểu, y học Đại Nam lợi hại, lợi hại quá!” Một bệnh nhân châu Âu, không thể không lên tiếng, giơ ngón tay cái lên.
Trương Thác cười cười, “Lợi hay không thì anh đừng nói vội, anh chú ý bệnh tình của mình, cố gắng tránh để cho cảm xúc quá mức kích động.”
“Được rồi! Được rồi, cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ!”
Bác sĩ Lance nghe tiếng khen ngợi bên cạnh, sắc mặt vô cùng khó coi, bệnh nhân vốn đang xếp hàng bên mình, đều đi thăm khám bên y học Đại Nam, chuyện này đối với mình mà nói, chính là sự xỉ nhục lớn nhất!
Tên bác sĩ trẻ Đại Nam, lúc này đối với Trương Thác đã tràn đầy bội phục.
Bác sĩ Đinh đứng phía sau Trương Thác cũng bội phục không thôi, khó trách người trước mặt này, được gọi là tiểu thần y, mình cùng anh có tuổi ngang nhau, nhưng y thuật của anh lại vượt xa mình!
Đám người Diêm Vĩ và Chủ tịch Mã cười lớn đến mức không khéo lại được, hai cuộc trao đổi tưởng sẽ thua, vậy mà bởi vì Trương Thác đến, lại thăng lợi kết thúc, bọn họ không quan tâm y học Đại Nam có thể đứng trên tây y hay không, chỉ muốn người không hiểu y học Đại Nam, không còn hiểu lầm với y học Đại Nam nữa, đây là đủ rồi.
Tốc độ và phương pháp tư vấn của Trương Thác, thoáng cái đã lan truyền ra ngoài, khiến cho rất nhiều người đều ngưỡng mộ mà đến, tìm Trương Thác hỏi thăm.
Lúc Trương Thác đến bệnh viện, đã là buổi trưa, bây giờ cả buổi chiều, anh cũng đều bận rộn thăm bệnh, tuy rằng Trương Thác xem bệnh rất nhanh, nhưng không chịu nổi bệnh nhân quá nhiều, có vài người, chỉ là cảm giác có chút đau đầu, vì kiến thức phương pháp “nhìn thấy”của Trương Thác, mà đã đặc biệt xếp hàng xem một chút.
So với Trương Thác bên này đông đúc, bác sĩ Lance bên kia, chỉ có vài bệnh nhân.
Quá trình tư vấn chiều nay là một cực hình đối với bác sĩ Lance. Thấy đã đến giờ tan sở, anh ta không đợi thêm dù chỉ một phút, nhanh chóng đặt ống nghe xuống và trực tiếp rời đi.
Bộ dáng bác sĩ Lance tức giận rời đi, bác sĩ nam trẻ tuổi Đại Nam kia rất cảm thấy nhẹ nhõm, trước khi thăm bệnh, bác sĩ Lance này đã nói không ít lời khó nghe.
“Tiểu thần y, thật sự là vất vả cho anh” Diêm Vĩ bước nhanh lên, buổi chiều này, ngay cả một ngụm nước Trương Thác cũng không uống, đã vội vàng thăm bệnh.
Lúc bác sĩ Đinh nhìn Trương Thác, trong đôi mắt đẹp cũng nổi lên màu sắc đặc biệt.
Một ngày trao đổi, đến đây coi như đã kết thúc, Trương Thác và Chủ tịch Mã cùng đoàn người ra khỏi bệnh viện, đồng nghiệp còn có rất nhiều bác sĩ khác nữa. Lần này trao đổi y học Đại Nam và nước ngoài, Đại Nam đến không ít người, trong đó có một nửa, trước đây đều tham gia bài giảng của Trương Thác, xuất bản bài giảng học thuật.
Bình luận facebook