Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2372
Chương 2372:
Cậu thanh niên Tạ thị lúc này, không còn một chút kiêu ngạo nào, trong lòng của cậu ấy đã tràn đầy nỗi khủng hoảng và khiếp sợ.
“Cái gì!”
Lời của cậu thanh niên Tạ thị, khiến đám người thị tộc vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Tất cả đều tàn phế rồi!
“Thật là to gan! Thật là to gan!” Một người cao thủ cảnh giới Phú Thần Lý thị cất tiếng: “Ra tay với thị tộc của ta, còn khiến các thành viên tàn phế, thật là vô cùng to gan!”
“Đây có phải là, quá không coi thị tộc chúng ta ra gì rồi không?” Cao thủ cảnh giới Phú Thần của Tiền thị cũng đứng ra.
“Tạ thị tôi quyết đấu với các người!” Người Tạ thị đang nói chính là một người kì cuối cảnh giới Ngưng Khí, cường giả Phú Thần đi ra lần này, đã bị làm cho tàn phế rồi.
“Thú vị, vừa mới xuất hiện mà đã dám công kích thị tộc chúng tôi sao?” Hai cao thủ cảnh giới Phú Thần của Vương thị đều đứng ra.
“Làm nhục uy nghiêm của thị tộc ta, chết!” Trong tay cao thủ Dương thị đã hình thành một luồng khí, ngưng tụ lại thành một cây côn dài.
Người của năm thị tộc lớn, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt dù sự uy hiếp vô hình kia khiến cho bọn họ có chút khó thở, nhưng trong lòng bọn họ không hề sợ chút nào, chỉ bởi vì, sau lưng bọn họ chính là thị tộc! Có thị tộc chống lưng cho, khiến cho bọn họ nghĩ rằng bản thân có khả năng bất bại!
Huyền Thiên Lân nhìn xuống bên dưới, châm chậm rút cường kiếm từ sau lưng ra: “Nói xong chưa đó? Vốn dĩ định để thời gian cho mấy người nói lời trăng trối, nhưng mấy người lại nói một đống thứ vô dụng”
Huyền Thiên Lân vừa nói xong, vung nhẹ cường kiếm trong tay.
Trong biệt thự Tô gia, tất cả những thành viên thị tộc, đều phút chốc thay đổi sắc mặt, ở chỗ giữa lông mày của sáu cường giả giới cảnh Phú Thần, đồng loạt xuất hiện một chấm màu đỏ, sau đó, sáu cường giả giới cảnh Phú Thần này không nói lời nào mà tất thảy đều ngã xuống dưới đất, không hề động đậy thêm.
Cảnh tượng này, vô cùng kì lạ.
Mà những thành viên thị tộc khác, tất cả đều nhất loạt mềm nhũn người đổ xuống đất, ánh mắt bọn họ trở nên bất lực, vô cùng khiếp đảm, bởi bị bọn họ vừa mới cảm nhận được vô cùng rõ ràng, bản thân vậy mà lại không thể nào không chế được tay chân của chính mình, không hề đau đớn, không có bất kì cảm giác nào khác, chỉ cảm thấy một cảm giác không thể khống chết Huyền Thiên Lân thu lại thanh cường kiếm của mình, sau đó hạ xuống mặt đất.
Hai mươi lăm người còn lại, cũng đều xuống mặt đất cùng Huyền Thiên Lân.
Những chuyện xảy ra ở đây, Tô Du Khanh sao lại không biết, ông ta hiểu rất rõ năm thị tộc lớn này có ý nghĩa gì, cái người vác theo thanh cường kiếm đen sau lưng kia, vậy mà lại có thể giải quyết được những người mà năm thị tộc lớn kia phái đến.
Tô Du Khanh nhìn thấy Trương Thác,lập tức run rẩy đi đến.
“Trương… anh Trương…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trương Thác nhìn Tô Du Khanh một cái, sau đó lập tức hỏi.
“Cái này…” Tô Du Khanh nhìn về phía cái hố đằng kia, đang định mở lời, lại nhìn thấy năm người bị trúng chiêu của năm thị tộc lớn kia nhìn về phía bên này, trong phút chốc dọa Tô Du Khanh không dám mở lời.
“Trương Thác, chuyện vợ của cậu, hỏi được chưa?” Lúc Huyền Thiên Lân đối diện với Trương Thác, để lộ ra một nụ cười.
“Đó chính là nàng dâu của con trai nuôi của tôi, nhất định phải hỏi cho rõ ràng!” Chị Po lên tiếng.
Tô Du Khanh trừng to đôi mắt, nhìn những người nhẫn tâm này đang bộc lộ thái độ như vậy đối với Trương Thác.
“Không cần sợ” Trương Thác nói với Tô Du Khanh một tiếng.
Cậu thanh niên Tạ thị lúc này, không còn một chút kiêu ngạo nào, trong lòng của cậu ấy đã tràn đầy nỗi khủng hoảng và khiếp sợ.
“Cái gì!”
Lời của cậu thanh niên Tạ thị, khiến đám người thị tộc vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Tất cả đều tàn phế rồi!
“Thật là to gan! Thật là to gan!” Một người cao thủ cảnh giới Phú Thần Lý thị cất tiếng: “Ra tay với thị tộc của ta, còn khiến các thành viên tàn phế, thật là vô cùng to gan!”
“Đây có phải là, quá không coi thị tộc chúng ta ra gì rồi không?” Cao thủ cảnh giới Phú Thần của Tiền thị cũng đứng ra.
“Tạ thị tôi quyết đấu với các người!” Người Tạ thị đang nói chính là một người kì cuối cảnh giới Ngưng Khí, cường giả Phú Thần đi ra lần này, đã bị làm cho tàn phế rồi.
“Thú vị, vừa mới xuất hiện mà đã dám công kích thị tộc chúng tôi sao?” Hai cao thủ cảnh giới Phú Thần của Vương thị đều đứng ra.
“Làm nhục uy nghiêm của thị tộc ta, chết!” Trong tay cao thủ Dương thị đã hình thành một luồng khí, ngưng tụ lại thành một cây côn dài.
Người của năm thị tộc lớn, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt dù sự uy hiếp vô hình kia khiến cho bọn họ có chút khó thở, nhưng trong lòng bọn họ không hề sợ chút nào, chỉ bởi vì, sau lưng bọn họ chính là thị tộc! Có thị tộc chống lưng cho, khiến cho bọn họ nghĩ rằng bản thân có khả năng bất bại!
Huyền Thiên Lân nhìn xuống bên dưới, châm chậm rút cường kiếm từ sau lưng ra: “Nói xong chưa đó? Vốn dĩ định để thời gian cho mấy người nói lời trăng trối, nhưng mấy người lại nói một đống thứ vô dụng”
Huyền Thiên Lân vừa nói xong, vung nhẹ cường kiếm trong tay.
Trong biệt thự Tô gia, tất cả những thành viên thị tộc, đều phút chốc thay đổi sắc mặt, ở chỗ giữa lông mày của sáu cường giả giới cảnh Phú Thần, đồng loạt xuất hiện một chấm màu đỏ, sau đó, sáu cường giả giới cảnh Phú Thần này không nói lời nào mà tất thảy đều ngã xuống dưới đất, không hề động đậy thêm.
Cảnh tượng này, vô cùng kì lạ.
Mà những thành viên thị tộc khác, tất cả đều nhất loạt mềm nhũn người đổ xuống đất, ánh mắt bọn họ trở nên bất lực, vô cùng khiếp đảm, bởi bị bọn họ vừa mới cảm nhận được vô cùng rõ ràng, bản thân vậy mà lại không thể nào không chế được tay chân của chính mình, không hề đau đớn, không có bất kì cảm giác nào khác, chỉ cảm thấy một cảm giác không thể khống chết Huyền Thiên Lân thu lại thanh cường kiếm của mình, sau đó hạ xuống mặt đất.
Hai mươi lăm người còn lại, cũng đều xuống mặt đất cùng Huyền Thiên Lân.
Những chuyện xảy ra ở đây, Tô Du Khanh sao lại không biết, ông ta hiểu rất rõ năm thị tộc lớn này có ý nghĩa gì, cái người vác theo thanh cường kiếm đen sau lưng kia, vậy mà lại có thể giải quyết được những người mà năm thị tộc lớn kia phái đến.
Tô Du Khanh nhìn thấy Trương Thác,lập tức run rẩy đi đến.
“Trương… anh Trương…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trương Thác nhìn Tô Du Khanh một cái, sau đó lập tức hỏi.
“Cái này…” Tô Du Khanh nhìn về phía cái hố đằng kia, đang định mở lời, lại nhìn thấy năm người bị trúng chiêu của năm thị tộc lớn kia nhìn về phía bên này, trong phút chốc dọa Tô Du Khanh không dám mở lời.
“Trương Thác, chuyện vợ của cậu, hỏi được chưa?” Lúc Huyền Thiên Lân đối diện với Trương Thác, để lộ ra một nụ cười.
“Đó chính là nàng dâu của con trai nuôi của tôi, nhất định phải hỏi cho rõ ràng!” Chị Po lên tiếng.
Tô Du Khanh trừng to đôi mắt, nhìn những người nhẫn tâm này đang bộc lộ thái độ như vậy đối với Trương Thác.
“Không cần sợ” Trương Thác nói với Tô Du Khanh một tiếng.
Bình luận facebook