Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 683
Chương 683:
Ông cụ Trình từ từ nhắm mắt lại, một nước mắt chảy ra từ đôi mắt đục ngầu, giọng nói run rẩy: “Gọi người đến đây, thu dọn thi thể đi”
Về chuyện ba người này bỏ chạy rồi ngã chết, ông cụ Trình hoàn toàn không suy nghĩ về phương diện này, cho nên ông ta đến cả mấy chữ xe cấp cứu cũng đều không nói ra. Có người muốn cháu gái mình chết, ai cũng không thể cứu được.
Sau khi thốt ra bốn từ thu dọn thi thể, cả người ông cụ Trình dường như đột nhiên già đi mười mấy tuổi vậy. Vốn dĩ có thể bước đi ung dung, nhưng bây giờ, lại run rẩy, thậm chí còn không thể đứng vững.
Tiêu Trọng nhìn thi thể của Kha Khương Bân nằm ở đó, trong lòng chua xót, dù sao thì đây cũng là con trai nuôi của anh ta.
“Được rồi, nếu như không có chuyện gì, tôi đi đây”
Trương Thác đi đến trước cửa, nói với mấy người cảnh sát Châu Xuyên: “Lần này thật sự vất vả cho các người phải đến đây một chuyến. Chuyện lần này, nói với cục trưởng của các người một tiếng, rằng tôi sẽ nhớ rõ”
“Anh Trương, chuyện này vốn dĩ là chuyện mà chúng tôi phải làm, chỉ cần anh không sao là tốt rồi” Mấy cảnh sát nói, chào hỏi với Lâm Ngữ Lam và Tân Như một tiếng rồi lái xe rời đi.
Trương Thác quay người lại, nhìn hai người phụ nữ đứng sau mình, một là Tân Như, một là Lâm Ngữ Lam.
“Vợ à, sao em lại biết anh ở đây?” Trương Thác hỏi Lâm Ngữ Lam.
Thấy Trương Thác nói chuyện với Lâm Ngữ Lam trước, gương mặt Tân Như có chút thất vọng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam có cảm giác ngạc nhiên, có điều chút ngạc nhiên này nhanh chóng biến mất: “Là Tổng giám đốc Tân nói với em anh ở đây. Chuyện lần này, vất vả cho Tân Như rồi”
Trương Thác di chuyển ánh mắt lên người Tân Như, Tân Như không quan tâm xua tay, nặn ra nụ cười: “Mọi người đều là bạn bè, còn nói nhiều như vậy làm gì chứ. Chuyện này dù sao cũng là bởi vì lần trước Trương Thác cứu tôi. Được rồi, Trương Thác, về với vợ anh đi, vợ anh lập tức chạy đến Lạc Hà, cũng rất lo lắng”
Tân Như nói, phất tay với Trương Thác, đi ra cửa, ngồi vào trong xe BMW của mình, lái xe đi.
“Chúng ta cũng đi thôi, vợ” Trương Thác nhận ra cảm xúc Lâm Ngữ Lam có chút không đúng, đi lên trước, nắm tay Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam mím môi: “Đi thôi, về nhà thôi”
Nửa tiếng sau khi nhóm người Trương Thác rời đi, một số xe cấp cứu đã đến trước cửa chỉ nhánh, đưa ba người nằm trên đất đi.
Ông cụ Trình nhìn ba chiếc xe cấp cứu đi xa, nhắm mắt, nói với Trình Tiêu đứng bên cạnh: “Thông báo xuống dưới, bắt đầu từ hôm nay, tất cả người nhà họ Trình, không được gây chuyện, không được kiêu ngạo.”
“Vâng ạ”
Trình Tiêu gật đầu: “Vậy ông nội, bây giờ chúng ta…”
“Trở về thôi” Ông cụ Trình thở dài, ngồi vào trong xe.
Đợi khi đám người ông cụ Trình vừa đi được hơn mười mét một trận gió dữ dội, cuộn sạch phía sau chiếc xe mà bọn họ ngồi đến đây, lửa bốc ngùn ngụt, sau ánh lửa mấy người nghe thấy tiếng vang lớn.
Quay đầu lại nhìn, xe của đội trưởng Ngô và Sở trưởng Ngô, cùng lúc phát nổ, hai người kia vẫn còn ngồi trong xe.
Trên đường trở về Châu Xuyên, Tô My đảm nhận vai trò tài xế, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ngồi ở ghế sau.
Trương Thác nhận ra, một đường này Lâm Ngữ Lam vẫn luôn tràn đầy tâm sự.
Ông cụ Trình từ từ nhắm mắt lại, một nước mắt chảy ra từ đôi mắt đục ngầu, giọng nói run rẩy: “Gọi người đến đây, thu dọn thi thể đi”
Về chuyện ba người này bỏ chạy rồi ngã chết, ông cụ Trình hoàn toàn không suy nghĩ về phương diện này, cho nên ông ta đến cả mấy chữ xe cấp cứu cũng đều không nói ra. Có người muốn cháu gái mình chết, ai cũng không thể cứu được.
Sau khi thốt ra bốn từ thu dọn thi thể, cả người ông cụ Trình dường như đột nhiên già đi mười mấy tuổi vậy. Vốn dĩ có thể bước đi ung dung, nhưng bây giờ, lại run rẩy, thậm chí còn không thể đứng vững.
Tiêu Trọng nhìn thi thể của Kha Khương Bân nằm ở đó, trong lòng chua xót, dù sao thì đây cũng là con trai nuôi của anh ta.
“Được rồi, nếu như không có chuyện gì, tôi đi đây”
Trương Thác đi đến trước cửa, nói với mấy người cảnh sát Châu Xuyên: “Lần này thật sự vất vả cho các người phải đến đây một chuyến. Chuyện lần này, nói với cục trưởng của các người một tiếng, rằng tôi sẽ nhớ rõ”
“Anh Trương, chuyện này vốn dĩ là chuyện mà chúng tôi phải làm, chỉ cần anh không sao là tốt rồi” Mấy cảnh sát nói, chào hỏi với Lâm Ngữ Lam và Tân Như một tiếng rồi lái xe rời đi.
Trương Thác quay người lại, nhìn hai người phụ nữ đứng sau mình, một là Tân Như, một là Lâm Ngữ Lam.
“Vợ à, sao em lại biết anh ở đây?” Trương Thác hỏi Lâm Ngữ Lam.
Thấy Trương Thác nói chuyện với Lâm Ngữ Lam trước, gương mặt Tân Như có chút thất vọng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam có cảm giác ngạc nhiên, có điều chút ngạc nhiên này nhanh chóng biến mất: “Là Tổng giám đốc Tân nói với em anh ở đây. Chuyện lần này, vất vả cho Tân Như rồi”
Trương Thác di chuyển ánh mắt lên người Tân Như, Tân Như không quan tâm xua tay, nặn ra nụ cười: “Mọi người đều là bạn bè, còn nói nhiều như vậy làm gì chứ. Chuyện này dù sao cũng là bởi vì lần trước Trương Thác cứu tôi. Được rồi, Trương Thác, về với vợ anh đi, vợ anh lập tức chạy đến Lạc Hà, cũng rất lo lắng”
Tân Như nói, phất tay với Trương Thác, đi ra cửa, ngồi vào trong xe BMW của mình, lái xe đi.
“Chúng ta cũng đi thôi, vợ” Trương Thác nhận ra cảm xúc Lâm Ngữ Lam có chút không đúng, đi lên trước, nắm tay Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam mím môi: “Đi thôi, về nhà thôi”
Nửa tiếng sau khi nhóm người Trương Thác rời đi, một số xe cấp cứu đã đến trước cửa chỉ nhánh, đưa ba người nằm trên đất đi.
Ông cụ Trình nhìn ba chiếc xe cấp cứu đi xa, nhắm mắt, nói với Trình Tiêu đứng bên cạnh: “Thông báo xuống dưới, bắt đầu từ hôm nay, tất cả người nhà họ Trình, không được gây chuyện, không được kiêu ngạo.”
“Vâng ạ”
Trình Tiêu gật đầu: “Vậy ông nội, bây giờ chúng ta…”
“Trở về thôi” Ông cụ Trình thở dài, ngồi vào trong xe.
Đợi khi đám người ông cụ Trình vừa đi được hơn mười mét một trận gió dữ dội, cuộn sạch phía sau chiếc xe mà bọn họ ngồi đến đây, lửa bốc ngùn ngụt, sau ánh lửa mấy người nghe thấy tiếng vang lớn.
Quay đầu lại nhìn, xe của đội trưởng Ngô và Sở trưởng Ngô, cùng lúc phát nổ, hai người kia vẫn còn ngồi trong xe.
Trên đường trở về Châu Xuyên, Tô My đảm nhận vai trò tài xế, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ngồi ở ghế sau.
Trương Thác nhận ra, một đường này Lâm Ngữ Lam vẫn luôn tràn đầy tâm sự.
Bình luận facebook