Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 534
Chương 534:
Nhìn thấy Trình Quảng rời đi, Tiêu Ba cùng với bạn bè của Tiêu Ba, họ có người ngồi củng bàn bọn họ, tất cả đều thở: nhẹ nhõm, vừa rồi ai cũng lo lắng bị Trình Quang chú ý, những ngày sau sẽ khó khăn, may mà thiếu gia nhà họ Trình không thèm đếm xỉa đến mình.
Trình bóng Trình Quảng rời đi, mọi người đều có chút vui mừng.
“Đứng lại, ai cho anh đi?” Một giọng quát trầm, từ bàn bọn họ vang lên.
Cùng lúc tiếng quát trầm thấp này vang lên, trong tim mọi người đột nhiên nhảy lên một nhịp, ai vậy, mẹ nó, thế này là muốn tìm cái chết à!
Mọi người đều nhìn về hướng người nói.
“Trương Thác, cậu muốn chết thì đừng liên lụy chúng tôi!” Một người phẫn nộ trừng mắt nhìn Trương Thác.
“Đúng, cậu đang làm gì thế!”
Một người ngồi bên cạnh Trương Thác, dùng sức lực chuyển chiếc ghế cách xa Trương Thác một chút.
Quảng Trình đột nhiên dừng bước, sau đó từ từ quay người lại.
Nhìn thấy Trình Quảng quay người, đám người Tiêu Ba tim gần như thắt đến cổ họng.
Tất cả mọi người đều nhìn Trương Thác bằng ánh mắt người mắc bệnh thần kinh, chủ động khiêu khích Trình Quảng, đây không phải là đồ ngốc sao!
“Ông đây muốn đi thì đi, mẹ nó, kẻ nào dám…” Trình Quảng xoay người, liên tục mắng, còn chưa nói xong, liền nuốt lại vào trong bụng, anh ta nhìn Trương Thác ngồi trên bàn đó.
Vừa rồi Trình Quảng không nhìn thẳng vào chiếc bàn này, đương nhiên không nhìn thấy Trương Thác, bây giò nhìn thấy rồi, vẻ mặt tức giận liền biến mắt, chuyển sang vẻ lấy lòng, đi về phía Trương Thác: “Trời ơi, anh Trương Thác, là anh à, anh nói xem anh đến rồi cũng không thẻ nào để cho tôi chào hỏi một tiếng.”
Lúc trước, mừng thọ ông cụ Trình, sau khi nhà họ Trình chọn người thừa kế, ông cụ Trình đặc biệt gọi Trình Quảng đến, dặn dò anh ta, dù sao cũng đừng chọc tức con rễ nhà họ Lâm.
Trình Quảng có hung hăng, đó cũng là ở trước mặt người khác, ở trước mặt ông cụ Trình, anh ta giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Hơn nữa, nhà họ Trình bây giờ, là Trình Thanh làm chủ nhà, lúc trước Vương Vĩ tặng cho Trình Quảng cổ phần của nhà họ Lâm, Trình Quảng cũng thành thực trả về nguyên vẹn.
Người đứng đầu quân đội Ninh tỉnh Ninh Trường Hà, thời gian trước đột nhiên thát thế, chuyện này rất nhiều người không biết rõ nội tình, nhưng Trình Quảng là con trai thứ hai nhà họ Trình, đương nhiên biết rõ, là Ninh Nhất Chu đó động đến con rể của nhà họ Lâm, bị những người tầng cấp cao nhất Hoa Hạ trực tiếp điều tra, sau khi biết chuyện này, Trình Quảng toát mồ hôi sợ hãi, cũng may lúc đầu bản thân không đắc tội quá sâu đến nhà họ Lâm, nếu không thì ông nội sẽ không bảo vệ được mình.
Đối với Trương Thác, Trình Quảng không dám có một chút đắc tội.
Đám người Tiêu Ba, thấy Trình Quảng với Trương Thác lại là thái độ này, khiến bọn họ trừng to mắt, có chút không dám tin, có thể khiến Trình Quảng chỉ động chào hỏi vì người anh em, người này có thân phận gì?
Trương Thác ngồi trên ghế đứng dậy, nhìn Trình Quảng cười.
Trình Quảng cũng vội vàng đáp lại nụ cười.
Trương Thác đang cười, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mắt, tát vào mặt Trình Quảng một cái thật đau.
Trình Quảng bị cái tát của Trương Thác đánh nửa người xuống bàn, thức ăn đó dính đầy trên mặt.
Đám người Tiêu Ba còn tưởng rằng quan hệ giữa Trương Thác và Trình Quảng không tôi, đều bị động tác này của Trương Thác làm cho giật mình, tình huống gì đây, là đánh người sao? Còn đánh Trình Quảng?
Trong lúc đám người Tiêu Ba cho răng Trình Quảng sẽ tức giận, lại phát hiện Trình Quảng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: “Anh Trương, tôi đã đắc tội anh chỗ này? Anh nói ra, tôi xin lỗi anh.”
Thái độ của Trình Quảng, lại khiến đám người Tiêu Ba trừng to mắt, vừa rồi bọn họ tưởng rằng, thân phận của Trương Thác và Trình Quảng là giống nhau, nhưng bây giờ bọn họ phát hiện, bản thân đã xem thường Trương Thác rồi, đây là người Trình Quảng không dám đắc tội!
Trương Thác nắm lấy tóc Trình Quảng, nhắn đầu Trình Quảng xuống bàn, sắc mặt không biểu cảm nói: “Anh nhỗ nước bọt lên bàn, vậy anh ăn lại toàn bộ đi, một chút cũng không được thừa lại, nhanh.”
Nhìn thấy Trình Quảng rời đi, Tiêu Ba cùng với bạn bè của Tiêu Ba, họ có người ngồi củng bàn bọn họ, tất cả đều thở: nhẹ nhõm, vừa rồi ai cũng lo lắng bị Trình Quang chú ý, những ngày sau sẽ khó khăn, may mà thiếu gia nhà họ Trình không thèm đếm xỉa đến mình.
Trình bóng Trình Quảng rời đi, mọi người đều có chút vui mừng.
“Đứng lại, ai cho anh đi?” Một giọng quát trầm, từ bàn bọn họ vang lên.
Cùng lúc tiếng quát trầm thấp này vang lên, trong tim mọi người đột nhiên nhảy lên một nhịp, ai vậy, mẹ nó, thế này là muốn tìm cái chết à!
Mọi người đều nhìn về hướng người nói.
“Trương Thác, cậu muốn chết thì đừng liên lụy chúng tôi!” Một người phẫn nộ trừng mắt nhìn Trương Thác.
“Đúng, cậu đang làm gì thế!”
Một người ngồi bên cạnh Trương Thác, dùng sức lực chuyển chiếc ghế cách xa Trương Thác một chút.
Quảng Trình đột nhiên dừng bước, sau đó từ từ quay người lại.
Nhìn thấy Trình Quảng quay người, đám người Tiêu Ba tim gần như thắt đến cổ họng.
Tất cả mọi người đều nhìn Trương Thác bằng ánh mắt người mắc bệnh thần kinh, chủ động khiêu khích Trình Quảng, đây không phải là đồ ngốc sao!
“Ông đây muốn đi thì đi, mẹ nó, kẻ nào dám…” Trình Quảng xoay người, liên tục mắng, còn chưa nói xong, liền nuốt lại vào trong bụng, anh ta nhìn Trương Thác ngồi trên bàn đó.
Vừa rồi Trình Quảng không nhìn thẳng vào chiếc bàn này, đương nhiên không nhìn thấy Trương Thác, bây giò nhìn thấy rồi, vẻ mặt tức giận liền biến mắt, chuyển sang vẻ lấy lòng, đi về phía Trương Thác: “Trời ơi, anh Trương Thác, là anh à, anh nói xem anh đến rồi cũng không thẻ nào để cho tôi chào hỏi một tiếng.”
Lúc trước, mừng thọ ông cụ Trình, sau khi nhà họ Trình chọn người thừa kế, ông cụ Trình đặc biệt gọi Trình Quảng đến, dặn dò anh ta, dù sao cũng đừng chọc tức con rễ nhà họ Lâm.
Trình Quảng có hung hăng, đó cũng là ở trước mặt người khác, ở trước mặt ông cụ Trình, anh ta giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Hơn nữa, nhà họ Trình bây giờ, là Trình Thanh làm chủ nhà, lúc trước Vương Vĩ tặng cho Trình Quảng cổ phần của nhà họ Lâm, Trình Quảng cũng thành thực trả về nguyên vẹn.
Người đứng đầu quân đội Ninh tỉnh Ninh Trường Hà, thời gian trước đột nhiên thát thế, chuyện này rất nhiều người không biết rõ nội tình, nhưng Trình Quảng là con trai thứ hai nhà họ Trình, đương nhiên biết rõ, là Ninh Nhất Chu đó động đến con rể của nhà họ Lâm, bị những người tầng cấp cao nhất Hoa Hạ trực tiếp điều tra, sau khi biết chuyện này, Trình Quảng toát mồ hôi sợ hãi, cũng may lúc đầu bản thân không đắc tội quá sâu đến nhà họ Lâm, nếu không thì ông nội sẽ không bảo vệ được mình.
Đối với Trương Thác, Trình Quảng không dám có một chút đắc tội.
Đám người Tiêu Ba, thấy Trình Quảng với Trương Thác lại là thái độ này, khiến bọn họ trừng to mắt, có chút không dám tin, có thể khiến Trình Quảng chỉ động chào hỏi vì người anh em, người này có thân phận gì?
Trương Thác ngồi trên ghế đứng dậy, nhìn Trình Quảng cười.
Trình Quảng cũng vội vàng đáp lại nụ cười.
Trương Thác đang cười, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mắt, tát vào mặt Trình Quảng một cái thật đau.
Trình Quảng bị cái tát của Trương Thác đánh nửa người xuống bàn, thức ăn đó dính đầy trên mặt.
Đám người Tiêu Ba còn tưởng rằng quan hệ giữa Trương Thác và Trình Quảng không tôi, đều bị động tác này của Trương Thác làm cho giật mình, tình huống gì đây, là đánh người sao? Còn đánh Trình Quảng?
Trong lúc đám người Tiêu Ba cho răng Trình Quảng sẽ tức giận, lại phát hiện Trình Quảng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: “Anh Trương, tôi đã đắc tội anh chỗ này? Anh nói ra, tôi xin lỗi anh.”
Thái độ của Trình Quảng, lại khiến đám người Tiêu Ba trừng to mắt, vừa rồi bọn họ tưởng rằng, thân phận của Trương Thác và Trình Quảng là giống nhau, nhưng bây giờ bọn họ phát hiện, bản thân đã xem thường Trương Thác rồi, đây là người Trình Quảng không dám đắc tội!
Trương Thác nắm lấy tóc Trình Quảng, nhắn đầu Trình Quảng xuống bàn, sắc mặt không biểu cảm nói: “Anh nhỗ nước bọt lên bàn, vậy anh ăn lại toàn bộ đi, một chút cũng không được thừa lại, nhanh.”
Bình luận facebook