Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 503
Chương 503:
“Đánh với chủ tịch Liêu của chúng ta, ai mà to gan đến vậy?”
Một cô gái cằm bảng tên Liêu Thăng nhìn về hướng Trương Thác, nhếch môi nói: “Nhìn dáng vẻ thất bại của anh ta kìa, về mặt khí chất thì không thể so sánh với chủ tịch chủ tịch Liêu của chúng ta, anh ta còn dám đến khiêu chiến, không cảm thấy xấu hồ sao?”
Từng lời chế giễu đều truyền đến tai Trương Thác, nhưng anh hoàn toàn không bận tâm đến.
Lúc này, Liêu Thăng đã đứng ở đấy chuẩn bị sẵn sàng đợi Trương Thác đến.
Sau khi nhìn thấy Trương Thác, Liêu Thăng đưa tay lên cao vẫy vẫy, Võ Cổ Xã dường như yên lặng hẳn đi, không còn tiếng rì rằm nào sau động tác ra hiệu của Liêu Thăng.
Liêu Thăng nói với Trương Thác: “Tao thật sự khâm phục lòng dũng cảm của mày, không ngờ mày vẫn dám đến?”
“Hê hê.” Liêu Thăng cười lạnh nhạt kèm theo ánh mắt khinh thường, “Có phải là quán quân hay không, tao không qua tâm, có một số chuyện,có nói thì loại người như mày cũng thể hiểu được. Suy cho cùng, loại người như mày không phải chuyện gì cũng có thể hiểu được, tao chỉ có thể nói những chức vô địch mày có được chỉ là rác rưởi trong mắt tao!”
Toàn thân Liêu Thăng toát lên vẻ kiêu ngạo khi anh ta nói chuyện.
“Thôi đi.” Trương Thác ngắt lời, ‘Không giành được chức vô địch là không dành được, đừng có nhiều lời.”
“Hứ, đồ ngu dốt!” Liêu Thăng cười chế nhạo.
Trong hầu hết các gia tộc võ cổ truyền, đều có một tâm lý siêu nhiên, cho rằng bản thân mình cao hơn người khác, biết điều mà người khác không biết.
Liêu Thăng trong lòng cũng có ý nghĩ này, vì quy định, Liêu Thăng không thể tham gia các cuộc thi Tán thủ, trong lòng cậu ta cũng rất xem thường cái gọi là nhà vô địch Tán thủ, cho rằng cái này chỉ là nguyên nhân do mình không tham gia mà thôi, cứ như thế lâu ngày, tính khí kiêu ngạo trong lòng anh ta lại trỗi dậy càng ngày càng mạnh hon.
Khi Trương Thác đề cập đến danh hiệu quán quân, Liêu Thăng tỏ ra vẻ khinh thường.
Trương Thác ngoắc ngoắc lỗ tai, có ý nói: “Nói lời khoác loác ai mà chẳng biết nói chứ, nếu tôi không lấy được quán quân, tôi cũng sẽ đồ kị với người khác thôi.”
“Lười nói nhảm với anh, tin tôi đi, hôm nay anh sẽ quỳ tại đây thôi!” Liêu Thăng vươn ngón tay chỉ về phía đối diện.
Bên cạnh đó, Tô Thái và Tô Nhất Nhiên đều cười chế nhạo, chờ xem Trương Thác làm trò ngu ngốc.
Liêu Thăng đứng đó trong bộ võ phục màu trắng, khí chất xuất chúng.
“Họ Liêu kia, đừng đánh rắm ở đó nữa. Tôi sợ rằng lát nữa cậu sẽ không thực hiện được thỏa thuận cá cược nữa!” Trương Thành hét lên.
“Hừ, ồn ào quá!” Liêu Thăng giả bộ lạnh lùng, sau đó bước lên phía trước lao đến chỗ Trương Thác đang đứng.
Động tác của Liêu Thăng rất ngầu, sau khi lao đến trước mặt Trương Thác, cậu ta đứng dậy và một chân nhảy lên trên không đá Trương Thác, động tác của anh ấy tuyệt vời như trong phim võ thuật, khiến những tiếng la hét vang lên cả một vùng.
“Rất đẹp trail”
“Thật là đẹp trai!”
Những tiếng hét này truyền đến tai của Liêu Thăng, khiến cậu ta càng đắc ý, thậm chí cậu còn nghĩ đến cảnh Trương Thác bị chính mình đá vào đầu và ngã gục xuống đắt.
Liêu Thăng đang đắc ý nhưng lại không biết, động tác này của cậu ta, trong mắt Trương Thác, chẳng khác gì đang đùa giỡn.
Người luyện võ, khi đối mặt với kẻ địch, điều kiêng ky nhất chính là trọng tâm không ổn định, bây giờ cú đá trên không của Liêu Thăng có thể nói là tự khiến bản thân không có đường lui, trừ phi thực lực của cậu ta tuyệt đối có thể đè bẹp đối thủ, nếu không, cứ ra tay như vậy, chẳng khác gì tìm đến chỗ chết cả.
Đối mặt với cú đá của Liêu Thăng, động tác của Trương Thác không lộng lẫy như của cậu ta, nhưng thực tế hơn, giơ nắm đấm lên, nhắm đúng vào khung xương trước lồng ngực của Liêu Thăng, và đắm mạnh xuống.
Liêu Thăng nhảy lên không trung, đối mặt với cú đám của Trương Thác, cậu ta không thể tránh được, bị Trương Thác một quyền đắm ngay vào ngực.
Cảnh này là một câu chuyện dài, nhưng nó chỉ xảy ra trong tích tắc.
“Đánh với chủ tịch Liêu của chúng ta, ai mà to gan đến vậy?”
Một cô gái cằm bảng tên Liêu Thăng nhìn về hướng Trương Thác, nhếch môi nói: “Nhìn dáng vẻ thất bại của anh ta kìa, về mặt khí chất thì không thể so sánh với chủ tịch chủ tịch Liêu của chúng ta, anh ta còn dám đến khiêu chiến, không cảm thấy xấu hồ sao?”
Từng lời chế giễu đều truyền đến tai Trương Thác, nhưng anh hoàn toàn không bận tâm đến.
Lúc này, Liêu Thăng đã đứng ở đấy chuẩn bị sẵn sàng đợi Trương Thác đến.
Sau khi nhìn thấy Trương Thác, Liêu Thăng đưa tay lên cao vẫy vẫy, Võ Cổ Xã dường như yên lặng hẳn đi, không còn tiếng rì rằm nào sau động tác ra hiệu của Liêu Thăng.
Liêu Thăng nói với Trương Thác: “Tao thật sự khâm phục lòng dũng cảm của mày, không ngờ mày vẫn dám đến?”
“Hê hê.” Liêu Thăng cười lạnh nhạt kèm theo ánh mắt khinh thường, “Có phải là quán quân hay không, tao không qua tâm, có một số chuyện,có nói thì loại người như mày cũng thể hiểu được. Suy cho cùng, loại người như mày không phải chuyện gì cũng có thể hiểu được, tao chỉ có thể nói những chức vô địch mày có được chỉ là rác rưởi trong mắt tao!”
Toàn thân Liêu Thăng toát lên vẻ kiêu ngạo khi anh ta nói chuyện.
“Thôi đi.” Trương Thác ngắt lời, ‘Không giành được chức vô địch là không dành được, đừng có nhiều lời.”
“Hứ, đồ ngu dốt!” Liêu Thăng cười chế nhạo.
Trong hầu hết các gia tộc võ cổ truyền, đều có một tâm lý siêu nhiên, cho rằng bản thân mình cao hơn người khác, biết điều mà người khác không biết.
Liêu Thăng trong lòng cũng có ý nghĩ này, vì quy định, Liêu Thăng không thể tham gia các cuộc thi Tán thủ, trong lòng cậu ta cũng rất xem thường cái gọi là nhà vô địch Tán thủ, cho rằng cái này chỉ là nguyên nhân do mình không tham gia mà thôi, cứ như thế lâu ngày, tính khí kiêu ngạo trong lòng anh ta lại trỗi dậy càng ngày càng mạnh hon.
Khi Trương Thác đề cập đến danh hiệu quán quân, Liêu Thăng tỏ ra vẻ khinh thường.
Trương Thác ngoắc ngoắc lỗ tai, có ý nói: “Nói lời khoác loác ai mà chẳng biết nói chứ, nếu tôi không lấy được quán quân, tôi cũng sẽ đồ kị với người khác thôi.”
“Lười nói nhảm với anh, tin tôi đi, hôm nay anh sẽ quỳ tại đây thôi!” Liêu Thăng vươn ngón tay chỉ về phía đối diện.
Bên cạnh đó, Tô Thái và Tô Nhất Nhiên đều cười chế nhạo, chờ xem Trương Thác làm trò ngu ngốc.
Liêu Thăng đứng đó trong bộ võ phục màu trắng, khí chất xuất chúng.
“Họ Liêu kia, đừng đánh rắm ở đó nữa. Tôi sợ rằng lát nữa cậu sẽ không thực hiện được thỏa thuận cá cược nữa!” Trương Thành hét lên.
“Hừ, ồn ào quá!” Liêu Thăng giả bộ lạnh lùng, sau đó bước lên phía trước lao đến chỗ Trương Thác đang đứng.
Động tác của Liêu Thăng rất ngầu, sau khi lao đến trước mặt Trương Thác, cậu ta đứng dậy và một chân nhảy lên trên không đá Trương Thác, động tác của anh ấy tuyệt vời như trong phim võ thuật, khiến những tiếng la hét vang lên cả một vùng.
“Rất đẹp trail”
“Thật là đẹp trai!”
Những tiếng hét này truyền đến tai của Liêu Thăng, khiến cậu ta càng đắc ý, thậm chí cậu còn nghĩ đến cảnh Trương Thác bị chính mình đá vào đầu và ngã gục xuống đắt.
Liêu Thăng đang đắc ý nhưng lại không biết, động tác này của cậu ta, trong mắt Trương Thác, chẳng khác gì đang đùa giỡn.
Người luyện võ, khi đối mặt với kẻ địch, điều kiêng ky nhất chính là trọng tâm không ổn định, bây giờ cú đá trên không của Liêu Thăng có thể nói là tự khiến bản thân không có đường lui, trừ phi thực lực của cậu ta tuyệt đối có thể đè bẹp đối thủ, nếu không, cứ ra tay như vậy, chẳng khác gì tìm đến chỗ chết cả.
Đối mặt với cú đá của Liêu Thăng, động tác của Trương Thác không lộng lẫy như của cậu ta, nhưng thực tế hơn, giơ nắm đấm lên, nhắm đúng vào khung xương trước lồng ngực của Liêu Thăng, và đắm mạnh xuống.
Liêu Thăng nhảy lên không trung, đối mặt với cú đám của Trương Thác, cậu ta không thể tránh được, bị Trương Thác một quyền đắm ngay vào ngực.
Cảnh này là một câu chuyện dài, nhưng nó chỉ xảy ra trong tích tắc.
Bình luận facebook