Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 443
Chương 443:
“Dẫn cô bé này đến xem một chút.” Nam Cung Vũ chỉ vào Chúc Linh.
“Ò, đây không phải là viên ngọc quý của nhà họ Chúc sao? Sao lại lẻn ra ngoài chơi rồi?” Người thanh niên liếc nhìn Chúc Linh.
Chúc Linh liếc mắt một cái: “Tô Tranh, anh nên giữ mồm giữ miệng đấy, không được nói lung tung!”
“Ha ha.” Tô Tranh cười không để ý, lại nhìn Nam Cung Vũ, hỏi: “Nam Cung, em cảm thấy vừa rồi tôi đánh như thế nào?”
“Không tệ.” Nam Cung Vũ nói câu nể mặt.
Nam Cung Vũ đã từng chứng kiến những trận chiến đỉnh cao của thế giới, so với trận chiến đó, Tô Tranh và những người khác đánh trên võ đài này chẳng khác gì một trò đùa mà thôi.
Tô Tranh thản nhiên liếc mắt nhìn, chỉ thấy Trương Thác ngồi ở trên sô pha bên cạnh Nam Cung Vũ: “Người anh em này, dường như chưa gặp qua bao giờ đúng không?”
*Ừ, chưa, lần đầu tiên tôi đến, là đến cùng với hai cô ấy.”
Trương Thác gật gật đầu, nhìn Tô Tranh, người nhà họ Tô, cũng là mục tiêu đến lần này của anh ấy.
Khi Tô Tranh nghe thấy Trương Thác đến cùng Nam Cung Vũ, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị: “Đây là lần đầu tiên? Câu lạc bộ này không phải ai cũng có thể đến sao?”
Lời nói này của Tô Tranh vẫn là có ý nói để Nam Cung Vũ nghe.
Trương Thác cũng hiểu được ý nghĩ trong lời nói của Tô Tranh, nhưng vẫn có ý nói: “Ý là gì vậy? Câu lạc bộ chiến đấu này, tôi không thể đến xem sao?”
“Ha ha, xem xem? Anh xem có hiểu không? Không hiểu giả bộ như hiểu sao?” Tô Tranh khinh thường liếc mắt nhìn Trương Thác, có ý kiếm chuyện, chẳng qua là bởi vì Trương Thác và Nam Cung Vũ đến cùng nhau.
“Tôi đã luyện tập một thời gian, nên cũng có thể hiểu được một chút.” Trương Thác cười: “Anh đánh… rất bình thường.”
Trương Thác nhìn Tô Tranh một cái nhìn khiêu khích.
Ngay khi Trương Thác nói ra câu này, Nam cung Vũ ngồi bên cạnh, không thể không liếc nhìn anh nhiều hơn.
Trên mặt Tô Tranh hiện lên vẻ tức giận, nhìn chằm chằm Trương Thác: “Thằng nhóc kia, nói gì vậy hả?”
*Tôi nói anh chơi rất bình thường, giống như trẻ con ở nhà chơi vậy, có vấn đề gì sao?” Trương Thác nhướng mày.
*Nói không biết xáu hổ!” Tô Tranh kịch liệt hét lên, “Anh nói tôi đánh bình thường, chỉ băng thử không?”
“Được.” Trương Thác cười nhẹ: “Muốn đánh thế nào đây?”
*Đơn giản.” Tô Tranh cười giễu cợt siết chặt nắm đấm: “Đánh đến khi nào đối phương nằm bẹp thì thôi.”
“Được thôi.” Trương Thác đáp, nhe nhe răng, rồi đấm vào mặt Tô Tranh.
Lúc Tô Tranh nói chuyện với Trương Thác, Trương Thác đã nghĩ đến kế hoạch tương lai của mình rồi, thay.
vì để bản thân chủ động tiếp cận với nhà họ Tô, tốt hơn là nên để bị động khiến nhà họ Tô tiếp nhận mình.
Đánh người nhà họ Tô, là cách nhanh nhất, hơn nữa đánh ở đây, cũng sẽ không thu hút được tính cảnh giác của đối phương.
Cú đắm của Trương Thác đột ngột và nhanh, nhanh đến nỗi Tô Tranh chỉ kịp phản ứng và né tránh.
Đây là kết quả của Trương Thác che giấu thực lực, nều không chỉ cần trong chốc lát, Tô Tranh sẽ bị đánh ngã gục xuống đắt.
Tô Tranh né được cú đấm của Trương Thác, vừa định chống trả, Trương Thác lại tung cú đá, trúng ngực Tô Tranh.
“Dẫn cô bé này đến xem một chút.” Nam Cung Vũ chỉ vào Chúc Linh.
“Ò, đây không phải là viên ngọc quý của nhà họ Chúc sao? Sao lại lẻn ra ngoài chơi rồi?” Người thanh niên liếc nhìn Chúc Linh.
Chúc Linh liếc mắt một cái: “Tô Tranh, anh nên giữ mồm giữ miệng đấy, không được nói lung tung!”
“Ha ha.” Tô Tranh cười không để ý, lại nhìn Nam Cung Vũ, hỏi: “Nam Cung, em cảm thấy vừa rồi tôi đánh như thế nào?”
“Không tệ.” Nam Cung Vũ nói câu nể mặt.
Nam Cung Vũ đã từng chứng kiến những trận chiến đỉnh cao của thế giới, so với trận chiến đó, Tô Tranh và những người khác đánh trên võ đài này chẳng khác gì một trò đùa mà thôi.
Tô Tranh thản nhiên liếc mắt nhìn, chỉ thấy Trương Thác ngồi ở trên sô pha bên cạnh Nam Cung Vũ: “Người anh em này, dường như chưa gặp qua bao giờ đúng không?”
*Ừ, chưa, lần đầu tiên tôi đến, là đến cùng với hai cô ấy.”
Trương Thác gật gật đầu, nhìn Tô Tranh, người nhà họ Tô, cũng là mục tiêu đến lần này của anh ấy.
Khi Tô Tranh nghe thấy Trương Thác đến cùng Nam Cung Vũ, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị: “Đây là lần đầu tiên? Câu lạc bộ này không phải ai cũng có thể đến sao?”
Lời nói này của Tô Tranh vẫn là có ý nói để Nam Cung Vũ nghe.
Trương Thác cũng hiểu được ý nghĩ trong lời nói của Tô Tranh, nhưng vẫn có ý nói: “Ý là gì vậy? Câu lạc bộ chiến đấu này, tôi không thể đến xem sao?”
“Ha ha, xem xem? Anh xem có hiểu không? Không hiểu giả bộ như hiểu sao?” Tô Tranh khinh thường liếc mắt nhìn Trương Thác, có ý kiếm chuyện, chẳng qua là bởi vì Trương Thác và Nam Cung Vũ đến cùng nhau.
“Tôi đã luyện tập một thời gian, nên cũng có thể hiểu được một chút.” Trương Thác cười: “Anh đánh… rất bình thường.”
Trương Thác nhìn Tô Tranh một cái nhìn khiêu khích.
Ngay khi Trương Thác nói ra câu này, Nam cung Vũ ngồi bên cạnh, không thể không liếc nhìn anh nhiều hơn.
Trên mặt Tô Tranh hiện lên vẻ tức giận, nhìn chằm chằm Trương Thác: “Thằng nhóc kia, nói gì vậy hả?”
*Tôi nói anh chơi rất bình thường, giống như trẻ con ở nhà chơi vậy, có vấn đề gì sao?” Trương Thác nhướng mày.
*Nói không biết xáu hổ!” Tô Tranh kịch liệt hét lên, “Anh nói tôi đánh bình thường, chỉ băng thử không?”
“Được.” Trương Thác cười nhẹ: “Muốn đánh thế nào đây?”
*Đơn giản.” Tô Tranh cười giễu cợt siết chặt nắm đấm: “Đánh đến khi nào đối phương nằm bẹp thì thôi.”
“Được thôi.” Trương Thác đáp, nhe nhe răng, rồi đấm vào mặt Tô Tranh.
Lúc Tô Tranh nói chuyện với Trương Thác, Trương Thác đã nghĩ đến kế hoạch tương lai của mình rồi, thay.
vì để bản thân chủ động tiếp cận với nhà họ Tô, tốt hơn là nên để bị động khiến nhà họ Tô tiếp nhận mình.
Đánh người nhà họ Tô, là cách nhanh nhất, hơn nữa đánh ở đây, cũng sẽ không thu hút được tính cảnh giác của đối phương.
Cú đắm của Trương Thác đột ngột và nhanh, nhanh đến nỗi Tô Tranh chỉ kịp phản ứng và né tránh.
Đây là kết quả của Trương Thác che giấu thực lực, nều không chỉ cần trong chốc lát, Tô Tranh sẽ bị đánh ngã gục xuống đắt.
Tô Tranh né được cú đấm của Trương Thác, vừa định chống trả, Trương Thác lại tung cú đá, trúng ngực Tô Tranh.
Bình luận facebook