Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 405
Chương 405:
Những nhân viên cảnh sát đó lúc này đều hai chân sát vào nhau, đứng thẳng.
Cục trưởng Vi lấy một hơi và hô lên: “Kính chào!”
Cùng lúc đó, tất cả mọi người, đối với anh em nhà họ Vu, cùng nhau chào.
Đứng ở đó, anh em nhà họ Vu mặc quần áo nữ, mắt đỏ hoe, hai chân chụm lại, ngẳng đầu chào lại theo nghỉ thức quân đội.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ra khỏi đồn cảnh sát.
Đám người hâm mộ của Vương Tử đứng trước cửa đồn cảnh sát vừa nhìn thấy Trương Thác xuất hiện liền lao về phía anh, buông những lời vô cùng khó nghe.
Lâm Ngữ Lam cau mày.
Lý Na thoát ra khỏi đám đông đầu tiên và lái xe qua đó.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam lên xe, rời khỏi đây Trong xe, Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác, vẻ mặt vô cùng áy náy: “Ông xã, anh sẽ không giận em đúng không?”
“Giận em? Giận em cái gì chứ?” Trương Thác vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Nghe Trương Thác nói vậy, Lâm Ngữ Lam liền thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ Trương Thác không hài lòng với những gì cô vừa làm. Dù sao thì sau khi biết rõ nguyên nhân sự việc, Lâm Ngữ Lam cũng rất đồng cảm. Một diễn viên, dám làm nhục anh hùng quốc gia trước công chúng, thật khiến người ta phải tức giận mà.
Lâm Ngữ Lam đang định trả lời Trương Thác thì điện thoại vang lên, là cha cô Lâm Kiến Vũ gọi tới.
“Ngữ Lam, con và Thác đi đến đâu rồi? Các trưởng lão đều ở đây rồi, chỉ còn thiếu hai đứa thôi.”
Lâm Ngữ Lam nói qua điện thoại rằng cô sắp đến rồi và bảo Lý Na lái xe tới khách sạn Tân Khải.
Ngân Châu không lớn, cũng chỉ có một số khách sạn nổi tiếng, tổ chức yến tiệc cũng chỉ có vài nơi.
Ở bệnh viện nhân dân Ngân Châu, trong phòng chăm sóc đặc biệt, một nam thanh niên mới ngoài 20 tuổi đang nằm trên giường. Cậu ta kẻ mắt, trên mặt đánh một lớp phấn phủ, nếu cậu ta để tóc dài một chút, chắc chắn còn xinh đẹp hơn con gái.
Trong phòng, mười vệ sĩ đang đứng đó. Ở ngoài phòng bệnh, một đám thiếu nữ đều đang lộ rõ vẻ lo lắng, sợ idol của họ sẽ xảy ra chuyện.
Người thanh niên nằm trong phòng bệnh là nghệ sĩ mà Trương Thác đánh ngày nay, là một minh tinh trẻ đang hot hiện nay.
Một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi cạnh giường bệnh, cô ấy là trợ lý của Vương Tử.
Vương Tử sờ vết bầm trên mặt, cười khổ một tiếng rồi hỏi trợ lý đầy oán hận: “Mọi chuyện thế nào rồi? Em lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ chịu tức giận đến thế!”
Trợ lý Vương Tử trả lời: “Chị Ngô đang đi xử lý chuyện này, chúng ta cũng đã đăng tin rồi. Hiện tại rất nhiều người đang lên án việc đánh người, nhất định sẽ giải quyết trong thời gian sớm nhất. Trong thời gian này, em tốt nhất đừng lộ diện. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức đòi thêm tiền bồi thường, tiện việc này kiếm chút nhiệt độ.”
“Được.” Vương Tử hài lòng gật đầu. Cậu ta bước xuống giường đi tới cửa số phòng bệnh. Qua cửa sổ có thể nhìn thấy cửa lớn bệnh viện ở dưới lầu. Lúc này, một đám đông đảo mọi người đang tập trung xung quanh lối vào của bệnh viện, trên tay họ còn giơ những tắm biển đại loại như là “Vương Tử phải cố gắng lên”, “Vương Tử chúng em mãi mãi yêu anh”…
Khóe miệng Vương Tử nhếch lên một nụ cười: “Cảm ơn rất nhiều người hâm mộ não tàn đã giúp em tạo thêm động lực. Thế này đi, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa của em đăng một trạng thái. Viết là [Cuộc sống không dễ dàng gì, chúng ta đều phải kiên cường]. Phải rồi, phải kèm thêm một tắm hình, chụp vét thương trên mặt em rõ một chút, không thì vài ngày nữa sẽ khỏi mắt.”
“Được.”
Trợ lý của Vương Tử lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh như lời Vương Tử nói rồi đăng một trạng thái lên diễn đàn xã hội, chỉ trong vòng một phút sau bài đăng này đã có gần một nghìn lượt trả lời.
“Trời ơi, dám làm Vương Tử của chúng ta bị thương như vậy!”
*Có biết Vương Tử của chúng ta nỗ lực thế nào không?
Anh ta là như vậy, chính là ghen ty với Vương Tử của chúng ta.”
Những nhân viên cảnh sát đó lúc này đều hai chân sát vào nhau, đứng thẳng.
Cục trưởng Vi lấy một hơi và hô lên: “Kính chào!”
Cùng lúc đó, tất cả mọi người, đối với anh em nhà họ Vu, cùng nhau chào.
Đứng ở đó, anh em nhà họ Vu mặc quần áo nữ, mắt đỏ hoe, hai chân chụm lại, ngẳng đầu chào lại theo nghỉ thức quân đội.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ra khỏi đồn cảnh sát.
Đám người hâm mộ của Vương Tử đứng trước cửa đồn cảnh sát vừa nhìn thấy Trương Thác xuất hiện liền lao về phía anh, buông những lời vô cùng khó nghe.
Lâm Ngữ Lam cau mày.
Lý Na thoát ra khỏi đám đông đầu tiên và lái xe qua đó.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam lên xe, rời khỏi đây Trong xe, Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác, vẻ mặt vô cùng áy náy: “Ông xã, anh sẽ không giận em đúng không?”
“Giận em? Giận em cái gì chứ?” Trương Thác vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Nghe Trương Thác nói vậy, Lâm Ngữ Lam liền thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ Trương Thác không hài lòng với những gì cô vừa làm. Dù sao thì sau khi biết rõ nguyên nhân sự việc, Lâm Ngữ Lam cũng rất đồng cảm. Một diễn viên, dám làm nhục anh hùng quốc gia trước công chúng, thật khiến người ta phải tức giận mà.
Lâm Ngữ Lam đang định trả lời Trương Thác thì điện thoại vang lên, là cha cô Lâm Kiến Vũ gọi tới.
“Ngữ Lam, con và Thác đi đến đâu rồi? Các trưởng lão đều ở đây rồi, chỉ còn thiếu hai đứa thôi.”
Lâm Ngữ Lam nói qua điện thoại rằng cô sắp đến rồi và bảo Lý Na lái xe tới khách sạn Tân Khải.
Ngân Châu không lớn, cũng chỉ có một số khách sạn nổi tiếng, tổ chức yến tiệc cũng chỉ có vài nơi.
Ở bệnh viện nhân dân Ngân Châu, trong phòng chăm sóc đặc biệt, một nam thanh niên mới ngoài 20 tuổi đang nằm trên giường. Cậu ta kẻ mắt, trên mặt đánh một lớp phấn phủ, nếu cậu ta để tóc dài một chút, chắc chắn còn xinh đẹp hơn con gái.
Trong phòng, mười vệ sĩ đang đứng đó. Ở ngoài phòng bệnh, một đám thiếu nữ đều đang lộ rõ vẻ lo lắng, sợ idol của họ sẽ xảy ra chuyện.
Người thanh niên nằm trong phòng bệnh là nghệ sĩ mà Trương Thác đánh ngày nay, là một minh tinh trẻ đang hot hiện nay.
Một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi cạnh giường bệnh, cô ấy là trợ lý của Vương Tử.
Vương Tử sờ vết bầm trên mặt, cười khổ một tiếng rồi hỏi trợ lý đầy oán hận: “Mọi chuyện thế nào rồi? Em lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ chịu tức giận đến thế!”
Trợ lý Vương Tử trả lời: “Chị Ngô đang đi xử lý chuyện này, chúng ta cũng đã đăng tin rồi. Hiện tại rất nhiều người đang lên án việc đánh người, nhất định sẽ giải quyết trong thời gian sớm nhất. Trong thời gian này, em tốt nhất đừng lộ diện. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức đòi thêm tiền bồi thường, tiện việc này kiếm chút nhiệt độ.”
“Được.” Vương Tử hài lòng gật đầu. Cậu ta bước xuống giường đi tới cửa số phòng bệnh. Qua cửa sổ có thể nhìn thấy cửa lớn bệnh viện ở dưới lầu. Lúc này, một đám đông đảo mọi người đang tập trung xung quanh lối vào của bệnh viện, trên tay họ còn giơ những tắm biển đại loại như là “Vương Tử phải cố gắng lên”, “Vương Tử chúng em mãi mãi yêu anh”…
Khóe miệng Vương Tử nhếch lên một nụ cười: “Cảm ơn rất nhiều người hâm mộ não tàn đã giúp em tạo thêm động lực. Thế này đi, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa của em đăng một trạng thái. Viết là [Cuộc sống không dễ dàng gì, chúng ta đều phải kiên cường]. Phải rồi, phải kèm thêm một tắm hình, chụp vét thương trên mặt em rõ một chút, không thì vài ngày nữa sẽ khỏi mắt.”
“Được.”
Trợ lý của Vương Tử lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh như lời Vương Tử nói rồi đăng một trạng thái lên diễn đàn xã hội, chỉ trong vòng một phút sau bài đăng này đã có gần một nghìn lượt trả lời.
“Trời ơi, dám làm Vương Tử của chúng ta bị thương như vậy!”
*Có biết Vương Tử của chúng ta nỗ lực thế nào không?
Anh ta là như vậy, chính là ghen ty với Vương Tử của chúng ta.”
Bình luận facebook