Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2313
Chương 2313:
“Anh đang ngầm nói với tôi rằng hãy nghỉ ngơi một chút để chuẩn bị tiếp tục liều mạng, đúng không?” Trương Thác tức giận nhìn Triệu Chính Khải.
“Ừm, chính là ý này đó” Triệu Chính Khải gật đầu.
Trương Thác suy nghĩ một chút, cũng giơ ngón tay giữa với Triệu Chính Khải rồi sau đó năm xuống với dáng vẻ thoải mái. Giống như Triệu Chính Khải nói, thời gian để cho anh hưởng thụ không còn nhiều nữa. Trương Thác nhắm mắt lại, bắt đầu chào đón phút giây thảnh thơi khó thấy này.
Chiếc máy bay hãng Gulfstream này cực kỳ thoải mái, vì đặc biệt chuẩn bị cho những người giàu có nên trang thiết bị cũng vô cùng đầy đủ. Khi Trương Thác tỉnh lại, anh phát hiện tủ liệu luôn đầy ắp giờ đã trở nên trống rỗng.
Mà Triệu Chính Khải thì mặt mày đỏ bừng, đang ngồi bên cạnh ợ rượu.
“Có thể chứ, giấc ngủ này được sáu tiếng” Trong tay của Triệu Chính Khải vẫn còn cầm một chai rượu lớn đã uống được một nửa.
“Anh đúng là cái đồ biết tận dụng, cảm giác tiêu xài tiền thuế của dân thích như vậy sao?” Trương Thác không nói lên lời.
“Không không không” Triệu Chính Khải xua tay: “Không phải là tiêu xài tiền thuế của dân. Hi hi, tôi mượn máy bay này của tập đoàn Nhất Lâm các anh. Sếp Trương à, cảm ơn anh đã chiêu đãi, khi nào quay về tập đoàn Nhất Lâm các anh hãy gửi cho tôi hoá đơn 54 triệu, anh sẽ thanh toán. Ợ…”
“Đồ-đê-tiện!”
Trương Thác quay người nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài cửa sổ đen như mực. Từ Châu Xuyên đến mục tiêu lần này của bọn họ ít nhất phải mất mười hai g.
Trương Thác nhắm mắt, lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Khi Trương Thác mở mắt ra một lân nữa, phong cảnh bên ngoài cửa sổ đã thay đổi.
“Nhìn bộ dạng của anh bị thương cũng không nhẹ nhỉ”
Triệu Chính Khải thay bộ vest phẳng phiu, liếc nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay trái của mình với ánh mắt tao nhã, sau đó lại chỉnh lại cà vạt của mình: “Ngủ một giấc suốt mười ba tiếng, còn một tiếng nữa là máy bay hạ cánh rồi. Tôi vốn định hẹn hai cô nàng tiếp viên hàng không xinh đẹp này ăn cơm, nhưng bây giờ đều vì anh mà bị lỡ dở hết”
Vẻ mặt Triệu Chính Khải toát lên vẻ đáng tiếc.
Trương Thác xoa xoa đôi mắt lim dim, nghiêng đầu nhìn. Quả nhiên anh đã nhìn thấy mặt đất bên ngoài cửa sổ máy bay, phong cách của sân bay cũng khác hoàn toàn so với Đông Hoà.
Lối kiến trúc xây dựng của nước Cổ Hi đều tràn đầy nét đặc sắc quốc gia bọn họ, khiến người ta vừa nhìn thôi đã có thể phân biệt được.
Nhưng phần lớn ánh mắt của Trương Thác vẫn tập trung ở trên người Triệu Chính Khải: “Anh mặc cái gì vậy? Uống nhầm thuốc rồi à?”
“Tôi ăn mặc theo lối của người thành công có được không?” Triệu Chính Khải làm vẻ mặt ghét bỏ.
“Không” Trương Thác lắc đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Cách ăn mặc trước kia của anh giống người thành công hơn”
“Bớt nói nhảm lại, mau dậy đi. Hãy nhớ tôi là ông chủ của anh với khối tài sản hơn 9 tỷ USD, còn anh là người phiên dịch của tôi” Triệu Chính Khải sắp xếp thân phận cho Trương Thác ngay tại chỗ, đồng thời lại vứt cho anh một tập tài liệu: “Bên trong là thân phận của chúng ta, anh đừng nhớ nhầm”
Trương Thác vừa mở tài tập tài liệu ra vừa hỏi: “Nói về làm ăn kinh doanh có lẽ tôi mạnh hơn anh chứ nhỉ, tôi cảm thấy tôi diễn vai ông chủ này hợp hơn”
“Tôi không biết nói tiếng nước ngoài” Triệu Chính Khải làm vẻ mặt tức giận: “Tôi biết anh biết nhiều ngôn ngữ mà, đừng nói linh tinh nữa. Đi thôi”
“Anh đang ngầm nói với tôi rằng hãy nghỉ ngơi một chút để chuẩn bị tiếp tục liều mạng, đúng không?” Trương Thác tức giận nhìn Triệu Chính Khải.
“Ừm, chính là ý này đó” Triệu Chính Khải gật đầu.
Trương Thác suy nghĩ một chút, cũng giơ ngón tay giữa với Triệu Chính Khải rồi sau đó năm xuống với dáng vẻ thoải mái. Giống như Triệu Chính Khải nói, thời gian để cho anh hưởng thụ không còn nhiều nữa. Trương Thác nhắm mắt lại, bắt đầu chào đón phút giây thảnh thơi khó thấy này.
Chiếc máy bay hãng Gulfstream này cực kỳ thoải mái, vì đặc biệt chuẩn bị cho những người giàu có nên trang thiết bị cũng vô cùng đầy đủ. Khi Trương Thác tỉnh lại, anh phát hiện tủ liệu luôn đầy ắp giờ đã trở nên trống rỗng.
Mà Triệu Chính Khải thì mặt mày đỏ bừng, đang ngồi bên cạnh ợ rượu.
“Có thể chứ, giấc ngủ này được sáu tiếng” Trong tay của Triệu Chính Khải vẫn còn cầm một chai rượu lớn đã uống được một nửa.
“Anh đúng là cái đồ biết tận dụng, cảm giác tiêu xài tiền thuế của dân thích như vậy sao?” Trương Thác không nói lên lời.
“Không không không” Triệu Chính Khải xua tay: “Không phải là tiêu xài tiền thuế của dân. Hi hi, tôi mượn máy bay này của tập đoàn Nhất Lâm các anh. Sếp Trương à, cảm ơn anh đã chiêu đãi, khi nào quay về tập đoàn Nhất Lâm các anh hãy gửi cho tôi hoá đơn 54 triệu, anh sẽ thanh toán. Ợ…”
“Đồ-đê-tiện!”
Trương Thác quay người nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài cửa sổ đen như mực. Từ Châu Xuyên đến mục tiêu lần này của bọn họ ít nhất phải mất mười hai g.
Trương Thác nhắm mắt, lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Khi Trương Thác mở mắt ra một lân nữa, phong cảnh bên ngoài cửa sổ đã thay đổi.
“Nhìn bộ dạng của anh bị thương cũng không nhẹ nhỉ”
Triệu Chính Khải thay bộ vest phẳng phiu, liếc nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay trái của mình với ánh mắt tao nhã, sau đó lại chỉnh lại cà vạt của mình: “Ngủ một giấc suốt mười ba tiếng, còn một tiếng nữa là máy bay hạ cánh rồi. Tôi vốn định hẹn hai cô nàng tiếp viên hàng không xinh đẹp này ăn cơm, nhưng bây giờ đều vì anh mà bị lỡ dở hết”
Vẻ mặt Triệu Chính Khải toát lên vẻ đáng tiếc.
Trương Thác xoa xoa đôi mắt lim dim, nghiêng đầu nhìn. Quả nhiên anh đã nhìn thấy mặt đất bên ngoài cửa sổ máy bay, phong cách của sân bay cũng khác hoàn toàn so với Đông Hoà.
Lối kiến trúc xây dựng của nước Cổ Hi đều tràn đầy nét đặc sắc quốc gia bọn họ, khiến người ta vừa nhìn thôi đã có thể phân biệt được.
Nhưng phần lớn ánh mắt của Trương Thác vẫn tập trung ở trên người Triệu Chính Khải: “Anh mặc cái gì vậy? Uống nhầm thuốc rồi à?”
“Tôi ăn mặc theo lối của người thành công có được không?” Triệu Chính Khải làm vẻ mặt ghét bỏ.
“Không” Trương Thác lắc đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Cách ăn mặc trước kia của anh giống người thành công hơn”
“Bớt nói nhảm lại, mau dậy đi. Hãy nhớ tôi là ông chủ của anh với khối tài sản hơn 9 tỷ USD, còn anh là người phiên dịch của tôi” Triệu Chính Khải sắp xếp thân phận cho Trương Thác ngay tại chỗ, đồng thời lại vứt cho anh một tập tài liệu: “Bên trong là thân phận của chúng ta, anh đừng nhớ nhầm”
Trương Thác vừa mở tài tập tài liệu ra vừa hỏi: “Nói về làm ăn kinh doanh có lẽ tôi mạnh hơn anh chứ nhỉ, tôi cảm thấy tôi diễn vai ông chủ này hợp hơn”
“Tôi không biết nói tiếng nước ngoài” Triệu Chính Khải làm vẻ mặt tức giận: “Tôi biết anh biết nhiều ngôn ngữ mà, đừng nói linh tinh nữa. Đi thôi”
Bình luận facebook