Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2296
Chương 2296:
Ba người Xương Rồng theo dõi vòng xoáy sa mạc, từng người ở đây mở to đồng tử, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người ở tâm vòng xoáy kia.
Người này áo đen, mái tóc đen dài ngang vai, thân hình cao một mét tám, đàn ông, mặt mũi bình thường, hai mắt khép hờ, ở sau lưng anh ta đeo một thanh cự kiếm màu đen, ông ta cứ như vậy, chậm rãi, từ trong giữa tâm vòng xoáy sa mạc hiện lên ở trước mắt mọi người.
Trong trời đất lại là một tia chớp xẹt qua, nhưng lần này, tia chớp này cũng không phải xẹt xuống một cái, mà là trực tiếp chạy theo bóng người ở chính giữa vòng xoáy sa mạc.
Cùng lúc đó, mây đen cuồn cuộn ở trên bầu trời cũng dừng lại tại thời khắc này, cuồng phong tàn phá bừa bãi cũng biến mất kỳ lạ như vậy.
Đúng vào khoảnh khắc bóng người màu đen này xuất hiện, cả thế giới giống như đều đã yên lặng.
Luồng không khí tàn phá bừa bãi trên bầu trời dừng lại, ngay sau đó thì thấy năm vệt ánh sáng lấp lánh xẹt qua, năm người Lý Dung Tài cùng nhau đứng ở trên bầu trời vòng xoáy sa mạc, bọn họ đã ngừng chiến đấu, gương mặt mỗi một người đều nghiêm túc, nhìn chằm chăm vào người ở chính giữa vòng xoáy sa mạc đó.
“Ánh mặt trời, lâu ngày không gặp rồi”
Hắc y nhân ngẩng đầu, hai tròng mắt đột ngột mở ra, con ngươi của ông ta giống như mênh mông vì sao, ngay tại khoảnh khắc ông ta mở mắt,mây đen đầy trời tan trong khoảng khắc, ánh mặt trời đổ xuống, chiếu khắp mặt đất.
Cát bụi trên người hắc y nhân trượt xuống dưới, ông ta bước ra một bước, quét mắt nhìn năm người ở trên bầu trời, không hề nhìn nhiều, ông ta khẽ mở miệng, giọng nói lại giống như giọng nói của Phật vang ở bên tai của mỗi người, khiến cho người ta không tự chủ được mà sinh ra một loại nguyện trung thành trong lòng đối với ông ta.
Lời của hắc y nhân chỉ đơn giản có vài chữ.
“Ai làm Trương Thác bị thương?”
Sắc mặt của ba người Xương Rồng vào lúc này đột nhiên xảy ra thay đổi, bọn họ dường như ngưng lại hơi thở trong khoảnh khắc này, trực giác của bọn họ mách bảo bọn họ, không chạy thì sẽ chết.
Ngay khi ba người Xương Rồng muốn chạy trốn, ánh mắt của đối phương nhìn về hướng bọn họ, chỉ là một ánh mắt lại khiến cho ba người Xương Rồng không thể động đậy.
“Tôi cảm nhận được hơi thở của ba người các cậu trên cơ thể Trương Thác” Hắc y nhân mở miệng, thanh cự kiếm mang theo ở sau lưng ông ta lơ lửng một cách tự nhiên.
“Tổ binh!” Con ngươi Lý Dung Tài co lại, nhìn thanh cự kiếm màu đen này.
“Vô Phong Cự Kiếm! Là Vô Phong Cự Kiếm!” Lam Vân Dương lẩm bẩm trong miệng.
Vẻ mặt Cổ Vũ Thanh đực ra: “Vô Phong Cự Kiếm, Vô Phong Cự Kiếm, sao lại có thể…”
“Là ông ta” Donald: “Vậy mà lại là ông ta! Ông ta vậy mà lại ở chính giữa cạm bấy!”
“Ai vậy?” Chỉ có thánh chủ thế giới thần thánh, một giọng nói nghi ngờ: “Các ông nói nhiều như vậy, tôi nghe cũng nghe không hiểu, có thể đừng có làm cho mơ hồ như vậy được không, có gì thì nói đó không phải là được rồi sao?”
Lý Dung Tài hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Trên ông trời chỉ có Huyền Thiên Lân, trước đây tôi vẫn còn là một tiểu đồng bên ngoài cổng chùa của thầy, ông ta thì đã là cường giả đỉnh cao của thế giới này rồi, ông ta biến mất lâu như vậy, thì ra là ở bên trong cạm bẫy địa ngục này”
Lý Dung Tài nói đến đây, nhìn thoáng qua hội trưởng Thần Ẩn Donald.
Donald lắc đầu một cái: “Ông đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết năm đó xảy ra chuyện gì, những thứ của trước đây chúng ta không được tiếp xúc đến”
Vào lúc mấy người đang nói chuyện, cự kiếm màu đen kia ở phía sau lưng Huyền Thiên Lân đã chuyển động, cự kiếm màu đen một mạch lao đến ba người Xương Rồng, mục tiêu của cự kiếm này vốn không phải là đám người Võ Đế, nhưng uy thế mà cự kiếm toả ra lại khiến cho đám người Võ Đế vô thức bắn ra Hộ Thể Khí Tráo ở trước người.
Nhưng mà uy thế toả ra càng khiến cho đám người Võ Đế cảm nhận được nguy hiểm.
Ba người Xương Rồng theo dõi vòng xoáy sa mạc, từng người ở đây mở to đồng tử, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người ở tâm vòng xoáy kia.
Người này áo đen, mái tóc đen dài ngang vai, thân hình cao một mét tám, đàn ông, mặt mũi bình thường, hai mắt khép hờ, ở sau lưng anh ta đeo một thanh cự kiếm màu đen, ông ta cứ như vậy, chậm rãi, từ trong giữa tâm vòng xoáy sa mạc hiện lên ở trước mắt mọi người.
Trong trời đất lại là một tia chớp xẹt qua, nhưng lần này, tia chớp này cũng không phải xẹt xuống một cái, mà là trực tiếp chạy theo bóng người ở chính giữa vòng xoáy sa mạc.
Cùng lúc đó, mây đen cuồn cuộn ở trên bầu trời cũng dừng lại tại thời khắc này, cuồng phong tàn phá bừa bãi cũng biến mất kỳ lạ như vậy.
Đúng vào khoảnh khắc bóng người màu đen này xuất hiện, cả thế giới giống như đều đã yên lặng.
Luồng không khí tàn phá bừa bãi trên bầu trời dừng lại, ngay sau đó thì thấy năm vệt ánh sáng lấp lánh xẹt qua, năm người Lý Dung Tài cùng nhau đứng ở trên bầu trời vòng xoáy sa mạc, bọn họ đã ngừng chiến đấu, gương mặt mỗi một người đều nghiêm túc, nhìn chằm chăm vào người ở chính giữa vòng xoáy sa mạc đó.
“Ánh mặt trời, lâu ngày không gặp rồi”
Hắc y nhân ngẩng đầu, hai tròng mắt đột ngột mở ra, con ngươi của ông ta giống như mênh mông vì sao, ngay tại khoảnh khắc ông ta mở mắt,mây đen đầy trời tan trong khoảng khắc, ánh mặt trời đổ xuống, chiếu khắp mặt đất.
Cát bụi trên người hắc y nhân trượt xuống dưới, ông ta bước ra một bước, quét mắt nhìn năm người ở trên bầu trời, không hề nhìn nhiều, ông ta khẽ mở miệng, giọng nói lại giống như giọng nói của Phật vang ở bên tai của mỗi người, khiến cho người ta không tự chủ được mà sinh ra một loại nguyện trung thành trong lòng đối với ông ta.
Lời của hắc y nhân chỉ đơn giản có vài chữ.
“Ai làm Trương Thác bị thương?”
Sắc mặt của ba người Xương Rồng vào lúc này đột nhiên xảy ra thay đổi, bọn họ dường như ngưng lại hơi thở trong khoảnh khắc này, trực giác của bọn họ mách bảo bọn họ, không chạy thì sẽ chết.
Ngay khi ba người Xương Rồng muốn chạy trốn, ánh mắt của đối phương nhìn về hướng bọn họ, chỉ là một ánh mắt lại khiến cho ba người Xương Rồng không thể động đậy.
“Tôi cảm nhận được hơi thở của ba người các cậu trên cơ thể Trương Thác” Hắc y nhân mở miệng, thanh cự kiếm mang theo ở sau lưng ông ta lơ lửng một cách tự nhiên.
“Tổ binh!” Con ngươi Lý Dung Tài co lại, nhìn thanh cự kiếm màu đen này.
“Vô Phong Cự Kiếm! Là Vô Phong Cự Kiếm!” Lam Vân Dương lẩm bẩm trong miệng.
Vẻ mặt Cổ Vũ Thanh đực ra: “Vô Phong Cự Kiếm, Vô Phong Cự Kiếm, sao lại có thể…”
“Là ông ta” Donald: “Vậy mà lại là ông ta! Ông ta vậy mà lại ở chính giữa cạm bấy!”
“Ai vậy?” Chỉ có thánh chủ thế giới thần thánh, một giọng nói nghi ngờ: “Các ông nói nhiều như vậy, tôi nghe cũng nghe không hiểu, có thể đừng có làm cho mơ hồ như vậy được không, có gì thì nói đó không phải là được rồi sao?”
Lý Dung Tài hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Trên ông trời chỉ có Huyền Thiên Lân, trước đây tôi vẫn còn là một tiểu đồng bên ngoài cổng chùa của thầy, ông ta thì đã là cường giả đỉnh cao của thế giới này rồi, ông ta biến mất lâu như vậy, thì ra là ở bên trong cạm bẫy địa ngục này”
Lý Dung Tài nói đến đây, nhìn thoáng qua hội trưởng Thần Ẩn Donald.
Donald lắc đầu một cái: “Ông đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết năm đó xảy ra chuyện gì, những thứ của trước đây chúng ta không được tiếp xúc đến”
Vào lúc mấy người đang nói chuyện, cự kiếm màu đen kia ở phía sau lưng Huyền Thiên Lân đã chuyển động, cự kiếm màu đen một mạch lao đến ba người Xương Rồng, mục tiêu của cự kiếm này vốn không phải là đám người Võ Đế, nhưng uy thế mà cự kiếm toả ra lại khiến cho đám người Võ Đế vô thức bắn ra Hộ Thể Khí Tráo ở trước người.
Nhưng mà uy thế toả ra càng khiến cho đám người Võ Đế cảm nhận được nguy hiểm.
Bình luận facebook