Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2226
Chương 2226:
Chỉ là, mặc dù địa vị đột ngột được nâng cao, nhưng không khiến hai người phụ nữ này cảm thấy vui vẻ, từ việc cơ thể của hai bọn họ không ngừng run rẩy có thể biết được bọn họ sợ hãi như thế nào.
Đông Phương Thiên Luyện và Sở Trang Nguyên hai người đứng ở vị trí phía dưới cánh tay của Trương Thác, cấp bậc cao của nhà Đông Phương và nhà họ Sở đứng ở phía sau hai người họ.
Thời Minh Huy cũng đứng phía sau Sở Trang Nguyên, lúc này anh ta cúi thấp đầu, cũng không dám ngẩng đầu.
Ngay cả Thôi Lập, đứng ở phía sau Trương Thác, sắc mặt anh ta trắng bệch, toàn thân cũng đang không ngừng run rẩy.
Trương Thác cầm một tách trà, khẽ thở dài, sau đó uống vài ngụm, mới mở miệng: “Hai nhà các người, một nhà thân là hậu duệ của Sở Thanh, nhà kia là hậu duệ của Lục Tiên, có sứ mệnh đóng quân ở thành Đông Phương, khi bị yêu thú tấn công, để bảo toàn sức mạnh, lại đóng cửa không ra ngoài, đây là cách các người bảo vệ thành sao?”
Sở Trang Nguyên và Đông Phương Thiên Luyện đều ngậm miệng không nói.
Trường Thác lại uống trà thêm một lần nữa, toàn bộ đại sảnh của phủ thành chủ đều im lặng, chỉ có duy nhất tiếng lẻng xẻng của cơm nước ở một bên truyền đến.
Sau khi Trương Thác uống xong ly trà ở trong tay, anh vung tay: “Hai nhà các người, trở về trước đi, bắt đầu từ bây giờ, không được phép rời thành Đông Phương nửa bước, tôi sẽ đích thân đo tìm các người.”
Trương Thác đặt tách trà xuống, sau đó lại liếc nhìn Sở Trang Nguyên và Đông Phương Thiên Luyện.
Đông Phương Thiên Luyện và Sở Trang Nguyên cũng hiểu rõ, không nói lời nào, họ quay đầu dẫn mọi người rời khỏi phủ thành chủ.
Sau khi nhà họ Sở và nhà Đông Phương rời đi, cả đại sảnh của phủ thành chủ, chỉ còn lại tiếng xủng xẻng của đồ ăn, và Trương Thác, còn có Song Tuyên, Cao Trân, thêm cả Thôi Lập.
“Làm phiên cho thêm chút nước nóng” Trương Thác chỉ vào tách trà trong tay.
Cao Trân tay run rẩy, mang ra một cái ấm, và đổ thêm nước vào tách trà của Trương Thác.
Trương Thác nhìn sang Thôi Lập, cất giọng: “Thế nào, rất tò mò tại sao tôi lại biết đúng không?”
Thôi Lập toàn thân run rẩy, gật đầu.
Trương Thác duỗi eo: “Thực ra, anh không hề để lộ bất kỳ kế hở nào, chỉ là anh không đủ chặt chế cẩn thận nắm bắt được hoạt động tâm lý của một thợ săn tiền thưởng”
Trương Thác quét mắt sang hai người Song Tuyên và Cao Trân: “Đối với một thợ săn tiền thường mà nói, tiền vượt qua tất cả sự hưởng thụ vật chất, tôi đã đến thanh lâu nhiều lần, bày tỏ tôi thích những người phụ nữ trưởng thành một chút. Nếu như anh đã coi tôi là một con gà đẻ trứng vàng, vậy thì tại sao lại kiên quyết muốn bọn họ ở lại bên cạnh tôi? Hơn nữa tôi đã rất nhiều lần ở trước mặt anh, ám thị với hai người phụ nữ này của anh, nếu như bọn họ thực sự là anh dùng tiền mua về, bọn họ chắc chắn sẽ chủ động liên hệ với tôi, đáng tiếc một lần cũng không có, điều này cho thấy rõ ràng, mối quan hệ giữa hai người bọn họ và anh không giống như bề mặt”
“Đương nhiên” Trương Thác búng tay một cái: “Đây chỉ là một điểm trong số đó, khoảng thời gian này, tôi cũng hiểu được sự phân bố quyền lực của thành Đông Phương, mặc dù thế nhà họ Sở yếu, ẩn núp phía dưới, nhưng nhà Đông Phương.
cũng không phải là không biết, mỗi lần nhà họ Sở cho người vào thành mua lương thực, thực ra đều ưng thuận ngầm với nhà Đông Phương, bọn họ cũng biết, không có cách nào đuổi cùng giết tận nhà họ Sở, còn anh, một kẻ săn tiền thưởng dựa vào giang hồ để kiếm ăn, không thể hiểu được những chuyện này, nhưng anh lại còn dám tấn công người trong vựa lúa, thậm chí còn bắt người nhà họ Sở quay về, điều này có hợp lý không? Có người đã sắp xếp để anh giám sát tôi, đúng không?”
Thôi Lập không nói lời nào.
“Đại… đại nhân… trà của ngài…” Cao Trân run lẩy bẩy mang ly trà vừa được thêm nước nóng đưa cho Trương Thác.
“Cảm ơn” Trương Thác khế cười, nhận lấy ly trà trong tay của Cao Trân, thổi một hơi, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa: “Đúng rồi, còn có anh, anh cũng có chỗ sơ hở, làm phiền vào đây một lát”
Thôi Lập sắc mặt thay đổi.
Chỉ là, mặc dù địa vị đột ngột được nâng cao, nhưng không khiến hai người phụ nữ này cảm thấy vui vẻ, từ việc cơ thể của hai bọn họ không ngừng run rẩy có thể biết được bọn họ sợ hãi như thế nào.
Đông Phương Thiên Luyện và Sở Trang Nguyên hai người đứng ở vị trí phía dưới cánh tay của Trương Thác, cấp bậc cao của nhà Đông Phương và nhà họ Sở đứng ở phía sau hai người họ.
Thời Minh Huy cũng đứng phía sau Sở Trang Nguyên, lúc này anh ta cúi thấp đầu, cũng không dám ngẩng đầu.
Ngay cả Thôi Lập, đứng ở phía sau Trương Thác, sắc mặt anh ta trắng bệch, toàn thân cũng đang không ngừng run rẩy.
Trương Thác cầm một tách trà, khẽ thở dài, sau đó uống vài ngụm, mới mở miệng: “Hai nhà các người, một nhà thân là hậu duệ của Sở Thanh, nhà kia là hậu duệ của Lục Tiên, có sứ mệnh đóng quân ở thành Đông Phương, khi bị yêu thú tấn công, để bảo toàn sức mạnh, lại đóng cửa không ra ngoài, đây là cách các người bảo vệ thành sao?”
Sở Trang Nguyên và Đông Phương Thiên Luyện đều ngậm miệng không nói.
Trường Thác lại uống trà thêm một lần nữa, toàn bộ đại sảnh của phủ thành chủ đều im lặng, chỉ có duy nhất tiếng lẻng xẻng của cơm nước ở một bên truyền đến.
Sau khi Trương Thác uống xong ly trà ở trong tay, anh vung tay: “Hai nhà các người, trở về trước đi, bắt đầu từ bây giờ, không được phép rời thành Đông Phương nửa bước, tôi sẽ đích thân đo tìm các người.”
Trương Thác đặt tách trà xuống, sau đó lại liếc nhìn Sở Trang Nguyên và Đông Phương Thiên Luyện.
Đông Phương Thiên Luyện và Sở Trang Nguyên cũng hiểu rõ, không nói lời nào, họ quay đầu dẫn mọi người rời khỏi phủ thành chủ.
Sau khi nhà họ Sở và nhà Đông Phương rời đi, cả đại sảnh của phủ thành chủ, chỉ còn lại tiếng xủng xẻng của đồ ăn, và Trương Thác, còn có Song Tuyên, Cao Trân, thêm cả Thôi Lập.
“Làm phiên cho thêm chút nước nóng” Trương Thác chỉ vào tách trà trong tay.
Cao Trân tay run rẩy, mang ra một cái ấm, và đổ thêm nước vào tách trà của Trương Thác.
Trương Thác nhìn sang Thôi Lập, cất giọng: “Thế nào, rất tò mò tại sao tôi lại biết đúng không?”
Thôi Lập toàn thân run rẩy, gật đầu.
Trương Thác duỗi eo: “Thực ra, anh không hề để lộ bất kỳ kế hở nào, chỉ là anh không đủ chặt chế cẩn thận nắm bắt được hoạt động tâm lý của một thợ săn tiền thưởng”
Trương Thác quét mắt sang hai người Song Tuyên và Cao Trân: “Đối với một thợ săn tiền thường mà nói, tiền vượt qua tất cả sự hưởng thụ vật chất, tôi đã đến thanh lâu nhiều lần, bày tỏ tôi thích những người phụ nữ trưởng thành một chút. Nếu như anh đã coi tôi là một con gà đẻ trứng vàng, vậy thì tại sao lại kiên quyết muốn bọn họ ở lại bên cạnh tôi? Hơn nữa tôi đã rất nhiều lần ở trước mặt anh, ám thị với hai người phụ nữ này của anh, nếu như bọn họ thực sự là anh dùng tiền mua về, bọn họ chắc chắn sẽ chủ động liên hệ với tôi, đáng tiếc một lần cũng không có, điều này cho thấy rõ ràng, mối quan hệ giữa hai người bọn họ và anh không giống như bề mặt”
“Đương nhiên” Trương Thác búng tay một cái: “Đây chỉ là một điểm trong số đó, khoảng thời gian này, tôi cũng hiểu được sự phân bố quyền lực của thành Đông Phương, mặc dù thế nhà họ Sở yếu, ẩn núp phía dưới, nhưng nhà Đông Phương.
cũng không phải là không biết, mỗi lần nhà họ Sở cho người vào thành mua lương thực, thực ra đều ưng thuận ngầm với nhà Đông Phương, bọn họ cũng biết, không có cách nào đuổi cùng giết tận nhà họ Sở, còn anh, một kẻ săn tiền thưởng dựa vào giang hồ để kiếm ăn, không thể hiểu được những chuyện này, nhưng anh lại còn dám tấn công người trong vựa lúa, thậm chí còn bắt người nhà họ Sở quay về, điều này có hợp lý không? Có người đã sắp xếp để anh giám sát tôi, đúng không?”
Thôi Lập không nói lời nào.
“Đại… đại nhân… trà của ngài…” Cao Trân run lẩy bẩy mang ly trà vừa được thêm nước nóng đưa cho Trương Thác.
“Cảm ơn” Trương Thác khế cười, nhận lấy ly trà trong tay của Cao Trân, thổi một hơi, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa: “Đúng rồi, còn có anh, anh cũng có chỗ sơ hở, làm phiền vào đây một lát”
Thôi Lập sắc mặt thay đổi.
Bình luận facebook