Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2161
Chương 2161:
“Ha ha, đều là người cùng quê hương, nói nhiều như thế để làm gì chứ.” Trương Thác khoát tay ra hiệu không để ý: “Nếu như không có Vương sư huynh đây thì ngay cả một bữa cơm chúng tôi cũng không có để mà ăn.”
Vương Đan Thiên biết Trương Thác đang cố ý để giải quyết sự bối rối cho anh ta, bởi người từ thế giới bên ngoài đến đây đều muốn ăn uống sung Sướng.
Vương Đan Thiên cảm động nhìn Trương Thác, tiếp tục dẫn đường.
Hai giờ đồng hồ sau, sắc trời đã hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối, tốc độ đi của ba người đã rất nhanh rồi.
“Nhanh lên, còn một giờ đồng hồ nữa thôi là đến nơi rồi.” Vương Đan Thiên nhìn về phía xa xăm.
Đột nhiên, một tiếng hét của một cô gái vang lên từ cách đó không xa.
“Sư muội! Cẩn thận!” Cùng lúc đó có một tiếng hét lớn vang lên.
Nghe thấy tiếng hét, sắc mặt Vương Đan Thiên bèn thay đổi: “Tiểu sư muội xảy ra chuyện rồi!”
Vừa nói xong, cả người Vương Đan Thiên liền lao về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Trương Thác nheo mắt, Vương Đan Thiên này ít nhất cũng có sức mạnh của giai đoạn đầu Cảnh giới Ngưng Khí, nếu sức mạnh này đặt ở thế giới bên ngoài thì đã có thể đảm nhận chức Kiểm Soát Sử của Hội Thần Ẩn rồi, nhưng ở đây thì lại khác, nhìn dáng vẻ hoặc là do nước ở đây quá sâu, hoặc là do nước ở thế giới Thần Ẩn bên ngoài quá sâu.
Trương Thác không hề lo lăng sốt ruột, anh dẫn theo Toàn Cảnh Thiên từ †ừ đi về hướng mà Vương Đan Thiên lao đến.
Có một gò đất nhỏ đã chắn mất tầm nhìn của Trương Thác, phía sau gò đất nhỏ đó, Trương Thác nghe thấy tiếng hét rất lớn vang lên.
Trương Thác nằm sấp xuống phía sau gò đất nhỏ, nheo mắt nhìn về phía trước.
Toàn Cảnh Thiên hèn hạ đi theo sau lưng Trương Thác, anh ta cũng nằm sấp xuống, cười hi hi: “Anh, không ngờ rằng anh cũng thích làm Lord Voldemort cơ đấy?”
Trương Thác tát một cái vào sau gáy của Toàn Cảnh Thiên.
Toàn Cảnh Thiên nhăn nhó nhìn Trương Thác rồi lấy tay xoa xoa sau gáy, không dám thốt lên một tiếng.
Trương Thác nhìn về phía trước, cộng thêm cả Vương Đan Thiên vừa mới xông đến nữa thì ở đó tổng cộng có bảy người.
Bốn người trong đó mặc bộ quần áo màu đen, tay cầm kiếm, toàn thân tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, bọn họ không che mặt, tất cả đều là nam giới, có vẻ như đều tâm hơn ba mươi tuổi.
Trong số bảy người này, chỉ có một người là nữ, chắc là người mà Vương Đan Thiên gọi là tiểu sư muội kia.
Người con gái này tâm ngoài hai mươi tuổi, cô ấy có mái tóc đen dài, vẻ ngoài ngọt ngào và đáng yêu, trên người mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây, cô ấy đang ôm lấy cánh tay trái của mình, nhìn rõ một chút thì cánh tay trái của cô ấy có dính máu, nhìn bộ dạng đó khiến cho người khác không khỏi dấy lên khao khát muốn bảo vệ.
Đứng phía sau cô gái là một chàng thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, trong tay cầm một thanh trường kiếm, người này cũng mặc một chiếc áo dài, khóe miệng có vết máu.
Sau khi Vương Đan Thiên xông đến đó liền đứng phía trước cô gái, nhìn chằm chằm vào bốn người trước mặt, trầm mặc nói: “Chúng ta đều là thành viên của châu lục lớn phương Đông, các người làm như vậy là có ý gì? Thật sự muốn tranh đấu nội bộ khiến người khác chê cười sao?”
“Ha ha, Vương Đan Thiên, người muốn tranh đấu nội bộ chính là các người thì có!” Một người đàn ông mặc đồ đen cười lạnh nói: “Thiếu thành chủ của bọn tôi muốn liên hôn với Sở cô nương, đây là một chuyện tốt, một khi liên hôn thì chúng ta sẽ lại trở thành người một nhà rồi, nhưng các người vẫn nhất quyết từ chối là có ý gì?”
Vương Đan Thiên lắc đầu: “Tiểu sư muội không thích Thiếu thành chủ nhà các người, chuyện này chắc là các người cũng biết từ lâu rồi còn gì.”
“Ha ha.” Người đàn ông mặc đồ đen vừa nấy lại cười lạnh: “Sở cô nương có thích Thiếu thành chủ nhà chúng tôi hay không là chuyện của các người, nhưng Thiếu thành chủ của chúng tôi lại rất thích Sở cô nương đây, huống hồ, Sở cô nương và Thiếu thành chủ nhà chúng tôi chưa từng gặp mặt nhau thì sao có thể nói là không thích được? Tôi nghĩ, có một số chuyện vấn nên là để Sở cô nương ra mặt nói rõ ràng với Thiếu thành chủ nhà chúng tôi thì tốt hơn.”
“Ha ha, đều là người cùng quê hương, nói nhiều như thế để làm gì chứ.” Trương Thác khoát tay ra hiệu không để ý: “Nếu như không có Vương sư huynh đây thì ngay cả một bữa cơm chúng tôi cũng không có để mà ăn.”
Vương Đan Thiên biết Trương Thác đang cố ý để giải quyết sự bối rối cho anh ta, bởi người từ thế giới bên ngoài đến đây đều muốn ăn uống sung Sướng.
Vương Đan Thiên cảm động nhìn Trương Thác, tiếp tục dẫn đường.
Hai giờ đồng hồ sau, sắc trời đã hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối, tốc độ đi của ba người đã rất nhanh rồi.
“Nhanh lên, còn một giờ đồng hồ nữa thôi là đến nơi rồi.” Vương Đan Thiên nhìn về phía xa xăm.
Đột nhiên, một tiếng hét của một cô gái vang lên từ cách đó không xa.
“Sư muội! Cẩn thận!” Cùng lúc đó có một tiếng hét lớn vang lên.
Nghe thấy tiếng hét, sắc mặt Vương Đan Thiên bèn thay đổi: “Tiểu sư muội xảy ra chuyện rồi!”
Vừa nói xong, cả người Vương Đan Thiên liền lao về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Trương Thác nheo mắt, Vương Đan Thiên này ít nhất cũng có sức mạnh của giai đoạn đầu Cảnh giới Ngưng Khí, nếu sức mạnh này đặt ở thế giới bên ngoài thì đã có thể đảm nhận chức Kiểm Soát Sử của Hội Thần Ẩn rồi, nhưng ở đây thì lại khác, nhìn dáng vẻ hoặc là do nước ở đây quá sâu, hoặc là do nước ở thế giới Thần Ẩn bên ngoài quá sâu.
Trương Thác không hề lo lăng sốt ruột, anh dẫn theo Toàn Cảnh Thiên từ †ừ đi về hướng mà Vương Đan Thiên lao đến.
Có một gò đất nhỏ đã chắn mất tầm nhìn của Trương Thác, phía sau gò đất nhỏ đó, Trương Thác nghe thấy tiếng hét rất lớn vang lên.
Trương Thác nằm sấp xuống phía sau gò đất nhỏ, nheo mắt nhìn về phía trước.
Toàn Cảnh Thiên hèn hạ đi theo sau lưng Trương Thác, anh ta cũng nằm sấp xuống, cười hi hi: “Anh, không ngờ rằng anh cũng thích làm Lord Voldemort cơ đấy?”
Trương Thác tát một cái vào sau gáy của Toàn Cảnh Thiên.
Toàn Cảnh Thiên nhăn nhó nhìn Trương Thác rồi lấy tay xoa xoa sau gáy, không dám thốt lên một tiếng.
Trương Thác nhìn về phía trước, cộng thêm cả Vương Đan Thiên vừa mới xông đến nữa thì ở đó tổng cộng có bảy người.
Bốn người trong đó mặc bộ quần áo màu đen, tay cầm kiếm, toàn thân tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, bọn họ không che mặt, tất cả đều là nam giới, có vẻ như đều tâm hơn ba mươi tuổi.
Trong số bảy người này, chỉ có một người là nữ, chắc là người mà Vương Đan Thiên gọi là tiểu sư muội kia.
Người con gái này tâm ngoài hai mươi tuổi, cô ấy có mái tóc đen dài, vẻ ngoài ngọt ngào và đáng yêu, trên người mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây, cô ấy đang ôm lấy cánh tay trái của mình, nhìn rõ một chút thì cánh tay trái của cô ấy có dính máu, nhìn bộ dạng đó khiến cho người khác không khỏi dấy lên khao khát muốn bảo vệ.
Đứng phía sau cô gái là một chàng thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, trong tay cầm một thanh trường kiếm, người này cũng mặc một chiếc áo dài, khóe miệng có vết máu.
Sau khi Vương Đan Thiên xông đến đó liền đứng phía trước cô gái, nhìn chằm chằm vào bốn người trước mặt, trầm mặc nói: “Chúng ta đều là thành viên của châu lục lớn phương Đông, các người làm như vậy là có ý gì? Thật sự muốn tranh đấu nội bộ khiến người khác chê cười sao?”
“Ha ha, Vương Đan Thiên, người muốn tranh đấu nội bộ chính là các người thì có!” Một người đàn ông mặc đồ đen cười lạnh nói: “Thiếu thành chủ của bọn tôi muốn liên hôn với Sở cô nương, đây là một chuyện tốt, một khi liên hôn thì chúng ta sẽ lại trở thành người một nhà rồi, nhưng các người vẫn nhất quyết từ chối là có ý gì?”
Vương Đan Thiên lắc đầu: “Tiểu sư muội không thích Thiếu thành chủ nhà các người, chuyện này chắc là các người cũng biết từ lâu rồi còn gì.”
“Ha ha.” Người đàn ông mặc đồ đen vừa nấy lại cười lạnh: “Sở cô nương có thích Thiếu thành chủ nhà chúng tôi hay không là chuyện của các người, nhưng Thiếu thành chủ của chúng tôi lại rất thích Sở cô nương đây, huống hồ, Sở cô nương và Thiếu thành chủ nhà chúng tôi chưa từng gặp mặt nhau thì sao có thể nói là không thích được? Tôi nghĩ, có một số chuyện vấn nên là để Sở cô nương ra mặt nói rõ ràng với Thiếu thành chủ nhà chúng tôi thì tốt hơn.”
Bình luận facebook