Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2086
Chương 2086:
Sau lưng Áo Tang, vô số bổng ảnh được hình thành, ùn ùn kéo đến tháp truyền thừa theo ngón tay của Áo Tang. Nhưng khi chạm vào kiếm ảnh, tất cả đều không còn lại gì.
Đỉnh tháp truyền thừa đột nhiên nứt ra, Dương Quốc Hưng tay cầm vỏ kiếm, lặng lẽ bay lơ lửng trên đỉnh tháp.
Lợi Kiếm mà Dương Mộ Thủ cầm trong tay, giống như bị một thứ gì đó dẫn dắt, bay cao lên không trung, sau đó trở lại trong vỏ kiếm một cách tự nhiên.
Dương Quốc Hưng lơ lửng giữa không trung, ánh mắt quan sát khắp mọi nơi. Lúc nhìn thấy một phương hướng, khóe miệng anh ta chợt nở một nụ cười, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải thì vân vê chuôi kiếm.
“Trương Thác, để tôi xem anh chạy như thế nào!”
Dương Quốc Hưng hét lớn một tiếng, dùng tay kéo mạnh, thanh Thiết Kiếm đã bị anh ta rút ra khỏi vỏ. Ngay khi thanh Thiết Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ảnh khổng lồ bao phủ toàn bộ tháp truyền thừa cũng đột nhiên bị rút lên.
Dương Quốc Hưng chỉ mũi kiếm đi, kiếm ảnh khổng lồ lập tức hướng về phía của Trương Thác, sau đó biến thành một vòng ánh sáng lấp lánh.
Trương Thác vốn đang bị Xương Rồng truy sát không ngừng chạy thục mạng, lúc này lại bị kiếm ảnh khổng lồ nhắm vào. Uy lực của kiếm ảnh này, ngay cả Áo Tang cũng không thể lay chuyển, chứ đừng nói tới Trương Thác vào lúc này. Cho dù Trương Thác có đang ở thời kỳ hưng thịnh, cầm Đoạn Kiếm trên tay, cũng không thể chống lại.
Tốc độ của kiếm ảnh quá nhanh, nhanh đến nỗi Trương Thác hoàn toàn không kịp phản ứng, muốn né đi cũng rất khó.
Kiếm ảnh khổng lồ hóa thành ánh sáng, hoàn toàn xuyên qua cơ thể Trương Thác, sau đó lại biến thành kiếm ảnh.
Trương Thác vốn dĩ đang chạy trốn, đột nhiên dừng lại, đứng đờ tại chỗ. Ánh mắt anh lúc này trở nên đờ đẫn.
Một giây sau, một mảnh da thú rơi khỏi quần áo Trương Thác.
Tấm da thú đãm máu này đã bị rách làm đôi trước khi rơi xuống đất. Vật vừa được Lâu Lan khai quật đã bị phá hủy hoàn toàn dưới nhát kiếm của Dương Quốc Hưng!
Màu đỏ tươi trong tròng mắt của Trương Thác dân dần biến mất, khôi phục lại bình thường. Sau một lúc dừng lại ngắn ngủi, thân hình anh đột nhiên lảo đảo về phía trước, rồi phun ra một ngụm máu.
Một nụ cười suy ngẫm nở trên khóe miệng Dương Quốc Hưng: “Đây là sức mạnh của truyền thừa sao? Không tệ, tôi rất thích! Trước tiên lấy Trương Thác anh tế kiếm là hợp lý!
Không biết tính mạng của anh có thực sự giống như con gián không, phải cần tôi giết đến mấy lần!”
Dương Quốc Hưng vung thanh Lợi Kiếm trong tay lên một lần nữa, không ai biết rằng vật truyền thừa này đã mang lại những thay đổi gì cho Dương Quốc Hưng.
Triệu Chính Khải nhìn về phía đỉnh tháp truyền thừa, lẩm bẩm nói: “Trong cung điện dưới đất Truyền Thừa Tây Hạ, linh khí dồi dào, vật truyền thừa tồn tại ngàn năm, sức mạnh tích lũy được cũng vô cùng mạnh mẽ. Hôm nay Trương Thác lấy được vật truyền thừa, có thể sử dụng linh khí trong cung điện dưới đất trong thời gian ngắn. Ớ đây ngay lúc này, anh ta là vô địch”
Sắc mặt Trương Thác tái nhợt, anh muốn nhấc chân lên, nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào.
Sự thay đổi từ thợ săn thành con mồi, thường diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Trương Thác cũng đã nhiều lần thay đổi từ con mồi trở thành thợ săn, nhưng không ngờ lần này, người trở thành con mồi lại là mình. Thân thể kiệt quệ, Đoạn Kiếm trong tay đã hoàn toàn không dùng được nữa. Tấm da thú kia cũng đã bị rách làm đôi. kiếm ảnh khổng lồ của Dương Quốc Hưng mang đến cho Trương Thác một cảm giác tuyệt vọng không thể phản kháng.
Người bị mũi kiếm dính máu, có thể lâm vào cảnh sinh tử bất kỳ lúc nào. Chẳng ai biết được, ngày mai hay cái chết, cái nào sẽ đến trước.
Kiếm ảnh khổng lồ lại bay lơ lửng trên không trung, mũi kiếm hướng thẳng vào Trương Thác.
Sau lưng Áo Tang, vô số bổng ảnh được hình thành, ùn ùn kéo đến tháp truyền thừa theo ngón tay của Áo Tang. Nhưng khi chạm vào kiếm ảnh, tất cả đều không còn lại gì.
Đỉnh tháp truyền thừa đột nhiên nứt ra, Dương Quốc Hưng tay cầm vỏ kiếm, lặng lẽ bay lơ lửng trên đỉnh tháp.
Lợi Kiếm mà Dương Mộ Thủ cầm trong tay, giống như bị một thứ gì đó dẫn dắt, bay cao lên không trung, sau đó trở lại trong vỏ kiếm một cách tự nhiên.
Dương Quốc Hưng lơ lửng giữa không trung, ánh mắt quan sát khắp mọi nơi. Lúc nhìn thấy một phương hướng, khóe miệng anh ta chợt nở một nụ cười, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải thì vân vê chuôi kiếm.
“Trương Thác, để tôi xem anh chạy như thế nào!”
Dương Quốc Hưng hét lớn một tiếng, dùng tay kéo mạnh, thanh Thiết Kiếm đã bị anh ta rút ra khỏi vỏ. Ngay khi thanh Thiết Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ảnh khổng lồ bao phủ toàn bộ tháp truyền thừa cũng đột nhiên bị rút lên.
Dương Quốc Hưng chỉ mũi kiếm đi, kiếm ảnh khổng lồ lập tức hướng về phía của Trương Thác, sau đó biến thành một vòng ánh sáng lấp lánh.
Trương Thác vốn đang bị Xương Rồng truy sát không ngừng chạy thục mạng, lúc này lại bị kiếm ảnh khổng lồ nhắm vào. Uy lực của kiếm ảnh này, ngay cả Áo Tang cũng không thể lay chuyển, chứ đừng nói tới Trương Thác vào lúc này. Cho dù Trương Thác có đang ở thời kỳ hưng thịnh, cầm Đoạn Kiếm trên tay, cũng không thể chống lại.
Tốc độ của kiếm ảnh quá nhanh, nhanh đến nỗi Trương Thác hoàn toàn không kịp phản ứng, muốn né đi cũng rất khó.
Kiếm ảnh khổng lồ hóa thành ánh sáng, hoàn toàn xuyên qua cơ thể Trương Thác, sau đó lại biến thành kiếm ảnh.
Trương Thác vốn dĩ đang chạy trốn, đột nhiên dừng lại, đứng đờ tại chỗ. Ánh mắt anh lúc này trở nên đờ đẫn.
Một giây sau, một mảnh da thú rơi khỏi quần áo Trương Thác.
Tấm da thú đãm máu này đã bị rách làm đôi trước khi rơi xuống đất. Vật vừa được Lâu Lan khai quật đã bị phá hủy hoàn toàn dưới nhát kiếm của Dương Quốc Hưng!
Màu đỏ tươi trong tròng mắt của Trương Thác dân dần biến mất, khôi phục lại bình thường. Sau một lúc dừng lại ngắn ngủi, thân hình anh đột nhiên lảo đảo về phía trước, rồi phun ra một ngụm máu.
Một nụ cười suy ngẫm nở trên khóe miệng Dương Quốc Hưng: “Đây là sức mạnh của truyền thừa sao? Không tệ, tôi rất thích! Trước tiên lấy Trương Thác anh tế kiếm là hợp lý!
Không biết tính mạng của anh có thực sự giống như con gián không, phải cần tôi giết đến mấy lần!”
Dương Quốc Hưng vung thanh Lợi Kiếm trong tay lên một lần nữa, không ai biết rằng vật truyền thừa này đã mang lại những thay đổi gì cho Dương Quốc Hưng.
Triệu Chính Khải nhìn về phía đỉnh tháp truyền thừa, lẩm bẩm nói: “Trong cung điện dưới đất Truyền Thừa Tây Hạ, linh khí dồi dào, vật truyền thừa tồn tại ngàn năm, sức mạnh tích lũy được cũng vô cùng mạnh mẽ. Hôm nay Trương Thác lấy được vật truyền thừa, có thể sử dụng linh khí trong cung điện dưới đất trong thời gian ngắn. Ớ đây ngay lúc này, anh ta là vô địch”
Sắc mặt Trương Thác tái nhợt, anh muốn nhấc chân lên, nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào.
Sự thay đổi từ thợ săn thành con mồi, thường diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Trương Thác cũng đã nhiều lần thay đổi từ con mồi trở thành thợ săn, nhưng không ngờ lần này, người trở thành con mồi lại là mình. Thân thể kiệt quệ, Đoạn Kiếm trong tay đã hoàn toàn không dùng được nữa. Tấm da thú kia cũng đã bị rách làm đôi. kiếm ảnh khổng lồ của Dương Quốc Hưng mang đến cho Trương Thác một cảm giác tuyệt vọng không thể phản kháng.
Người bị mũi kiếm dính máu, có thể lâm vào cảnh sinh tử bất kỳ lúc nào. Chẳng ai biết được, ngày mai hay cái chết, cái nào sẽ đến trước.
Kiếm ảnh khổng lồ lại bay lơ lửng trên không trung, mũi kiếm hướng thẳng vào Trương Thác.
Bình luận facebook