Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2057
Chương 2057:
Tựa như Trương Thác, anh chỉ bằng với một chữ diệt, lực sát thương đã vô song, rõ ràng là vừa mới bước vào Phụ Thần, mà đã có thể dùng một kiếm chém rụng lão Mộc Hanh đó, có thể nói là chiến lực đáng sợ.
Mà ở trong cảnh giới Phụ Thần, thần ý là một điểm quan trọng, còn có một điểm khác cũng quan trọng không kém đó chính là cấp bậc, một người cấp bậc càng cao, càng có thể dễ dàng phát huy được thần ý ra, nếu như thần ý được phát huy đến cực hạn, thì uy lực được tạo thành kia phải gọi là vô cùng kinh khủng.
Mà Phụ Thần giai đoạn cuối là đã có thể phát huy thần ý đến cực hạn! Loại uy lực kia, bọn người Khỉ Đột Khổng Lồ hiện tại đang ở Phụ Thần giai đoạn đầu cũng không dám nghĩ.
Bạch Giang Nam lắc lắc cổ hai lần: “Xương Rồng, nghe lời vừa rồi của ông, tôi còn tưởng rằng ông đã đạt đến loại mức độ gì nữa, kết quả náo loạn nửa ngày, mà chỉ mới bước một chân vào Phụ Thần giai đoạn cuối thôi sao, thực lực tầm này mà cũng xứng tại trước mặt Bạch Giang Nam tôi kêu gào sao?”
Trong lúc trong miệng Bạch Giang Nam rầm rĩ rơi xuống mấy chữ, Bạch Giang Nam trong nháy mắt tiến lên trước một bước, ngay tại lúc đó bọn người Xương Rồng đều vô thức lui lại một bước.
“Xương Rồng, ông sợ cái gì chứ?” Bạch Giang Nam cười nói: “Chẳng phải hôm nay ông đến không phải là để đánh nhau sao? Thế nào, gặp được tiểu bối thì ông ra tay mạnh mẽ còn gặp được người không kém ông mấy thì bây giờ lại khúm núm thế hả? Nếu như ông sợ thì chỉ cầ nói tôi đứng nguyên ở chỗ nấy, để ông động thủ trước thì thế nào?
Xương Rồng sắc mặt khó coi: “Bạch Giang Nam, ông bớt khích tướng lại đi, đừng cho là tôi không biết ông muốn làm cái gì! Muốn để Xương Rồng tôi dẫn đầu đánh vỡ công ước?
Ha ha, Bạch Giang Nam ông nằm mơ đi! Hôm nay tôi đến chỉ là nhìn xem cái gọi là đảo Quang Minh này đến cùng có lực lượng như thế nào, kết quả là cũng chỉ có như thế thôi. Bạch Giang Nam, tạm thời để ông phách lối một chút, đợi đến hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ trở về tìm ôngg tính sổ, chúng ta đi!”
Xương Rồng quảng xuống một câu hung hãn, vung tay lên, dẫn đầu rời đi.
Bọn người Khỉ Đột Khổng Lồ đương nhiên không muốn đối mặt với loại cường giả Phụ Thần giai đoạn cuối như Bạch Giang Nam này, Xương Rồng vừa đi, bọn họ lập tức đi theo.
Mắt thấy bọn người Xương Rồng rời đi, Bạch Trình đứng sau lưng Bạch Giang Nam lo lắng suông: “Tại sao lại để bọn đi như vậy được!”
“Vậy còn có thể thế nào được?” Bạch Giang Nam híp mắt lại, thần sắc trịnh trọng, hoàn toàn không thấy vui cười như trước đó: “Ở bên ngoài Xương Rồng là cánh tay thứ ba của Phản Tổ Minh, trên thực tế, loại nhân vật này, cũng chỉ là một con tốt vớ vẩn bày ở ngoài sáng mà thôi, ở giữ các tộc đều có công ước, người ở cảnh giới này như chúng ta không thể tùy tiện động thủ, một khi bố xuất thủ giữ ông ta lại, thì tính là đơn phương xé bỏ công ước. Đến lúc đó, nơi này sẽ thành mục tiêu công kích, người người đều có thể quang minh chính đại động thủ với đảo Quang Minh, đến lúc đó, đừng nói là những thế lực núp trong bóng tối kia ngo ngoe muốn động, chỉ riêng một Phản Tổ Minh thôi cũng có thể hủy đi đảo Quang Minh một cách nhẹ nhàng, cái thế lực này không hề đơn giản như các con nghĩ!”
Bạch Giang Nam xoay người, dò xét đám người Bạch Trình: “Quá trình tu luyện của mấy đứa đã đến bình cảnh, lại tiếp tục như thế thì khó mà tiến bộ, từ hôm nay trở đi, mấy đứa đều rời khỏi đảo Quang Minh”
“Rời đi?” Bạch Trình nghi hoặc.
“Đúng” Bạch Giang Nam gật đầu: “Từ hôm nay trở đi, bố sẽ tự mình huấn luyện mấy đứa!”
Châu Xuyên ở Đông Hòa, ở trong cung điện dưới đất.
Vốn dĩ đèn đuốc được kéo dài đến trong cung điện dưới đất, nhưng mà bởi vì lúc này trong cung điện dưới đất nông nặc linh khí, cho nên tất cả đều bị dập tắt.
Trong toàn bộ cung điện dưới đất lại biến thành khung cảnh đen kịt ột màu.
Cũng may Triệu Chính Khải chuẩn bị một cái đèn pin sáng chói, có thể chiếu sáng được đường trước mắt, ánh đèn màu trắng kéo dài rất xa nhưng vẫn không thể nhìn thấy cuối cùng như trước.
Nơi này tràn ngập linh khí nồng nặc, tháp cao trải rộng, mà cung điện vô cùng hắc ám dưới đất, tựa như là cái miệng đầy máu của một con cự thú hồng hoang, phảng phất lúc nào cũng có thể nuốt chửng tất cả mọi người.
Tựa như Trương Thác, anh chỉ bằng với một chữ diệt, lực sát thương đã vô song, rõ ràng là vừa mới bước vào Phụ Thần, mà đã có thể dùng một kiếm chém rụng lão Mộc Hanh đó, có thể nói là chiến lực đáng sợ.
Mà ở trong cảnh giới Phụ Thần, thần ý là một điểm quan trọng, còn có một điểm khác cũng quan trọng không kém đó chính là cấp bậc, một người cấp bậc càng cao, càng có thể dễ dàng phát huy được thần ý ra, nếu như thần ý được phát huy đến cực hạn, thì uy lực được tạo thành kia phải gọi là vô cùng kinh khủng.
Mà Phụ Thần giai đoạn cuối là đã có thể phát huy thần ý đến cực hạn! Loại uy lực kia, bọn người Khỉ Đột Khổng Lồ hiện tại đang ở Phụ Thần giai đoạn đầu cũng không dám nghĩ.
Bạch Giang Nam lắc lắc cổ hai lần: “Xương Rồng, nghe lời vừa rồi của ông, tôi còn tưởng rằng ông đã đạt đến loại mức độ gì nữa, kết quả náo loạn nửa ngày, mà chỉ mới bước một chân vào Phụ Thần giai đoạn cuối thôi sao, thực lực tầm này mà cũng xứng tại trước mặt Bạch Giang Nam tôi kêu gào sao?”
Trong lúc trong miệng Bạch Giang Nam rầm rĩ rơi xuống mấy chữ, Bạch Giang Nam trong nháy mắt tiến lên trước một bước, ngay tại lúc đó bọn người Xương Rồng đều vô thức lui lại một bước.
“Xương Rồng, ông sợ cái gì chứ?” Bạch Giang Nam cười nói: “Chẳng phải hôm nay ông đến không phải là để đánh nhau sao? Thế nào, gặp được tiểu bối thì ông ra tay mạnh mẽ còn gặp được người không kém ông mấy thì bây giờ lại khúm núm thế hả? Nếu như ông sợ thì chỉ cầ nói tôi đứng nguyên ở chỗ nấy, để ông động thủ trước thì thế nào?
Xương Rồng sắc mặt khó coi: “Bạch Giang Nam, ông bớt khích tướng lại đi, đừng cho là tôi không biết ông muốn làm cái gì! Muốn để Xương Rồng tôi dẫn đầu đánh vỡ công ước?
Ha ha, Bạch Giang Nam ông nằm mơ đi! Hôm nay tôi đến chỉ là nhìn xem cái gọi là đảo Quang Minh này đến cùng có lực lượng như thế nào, kết quả là cũng chỉ có như thế thôi. Bạch Giang Nam, tạm thời để ông phách lối một chút, đợi đến hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ trở về tìm ôngg tính sổ, chúng ta đi!”
Xương Rồng quảng xuống một câu hung hãn, vung tay lên, dẫn đầu rời đi.
Bọn người Khỉ Đột Khổng Lồ đương nhiên không muốn đối mặt với loại cường giả Phụ Thần giai đoạn cuối như Bạch Giang Nam này, Xương Rồng vừa đi, bọn họ lập tức đi theo.
Mắt thấy bọn người Xương Rồng rời đi, Bạch Trình đứng sau lưng Bạch Giang Nam lo lắng suông: “Tại sao lại để bọn đi như vậy được!”
“Vậy còn có thể thế nào được?” Bạch Giang Nam híp mắt lại, thần sắc trịnh trọng, hoàn toàn không thấy vui cười như trước đó: “Ở bên ngoài Xương Rồng là cánh tay thứ ba của Phản Tổ Minh, trên thực tế, loại nhân vật này, cũng chỉ là một con tốt vớ vẩn bày ở ngoài sáng mà thôi, ở giữ các tộc đều có công ước, người ở cảnh giới này như chúng ta không thể tùy tiện động thủ, một khi bố xuất thủ giữ ông ta lại, thì tính là đơn phương xé bỏ công ước. Đến lúc đó, nơi này sẽ thành mục tiêu công kích, người người đều có thể quang minh chính đại động thủ với đảo Quang Minh, đến lúc đó, đừng nói là những thế lực núp trong bóng tối kia ngo ngoe muốn động, chỉ riêng một Phản Tổ Minh thôi cũng có thể hủy đi đảo Quang Minh một cách nhẹ nhàng, cái thế lực này không hề đơn giản như các con nghĩ!”
Bạch Giang Nam xoay người, dò xét đám người Bạch Trình: “Quá trình tu luyện của mấy đứa đã đến bình cảnh, lại tiếp tục như thế thì khó mà tiến bộ, từ hôm nay trở đi, mấy đứa đều rời khỏi đảo Quang Minh”
“Rời đi?” Bạch Trình nghi hoặc.
“Đúng” Bạch Giang Nam gật đầu: “Từ hôm nay trở đi, bố sẽ tự mình huấn luyện mấy đứa!”
Châu Xuyên ở Đông Hòa, ở trong cung điện dưới đất.
Vốn dĩ đèn đuốc được kéo dài đến trong cung điện dưới đất, nhưng mà bởi vì lúc này trong cung điện dưới đất nông nặc linh khí, cho nên tất cả đều bị dập tắt.
Trong toàn bộ cung điện dưới đất lại biến thành khung cảnh đen kịt ột màu.
Cũng may Triệu Chính Khải chuẩn bị một cái đèn pin sáng chói, có thể chiếu sáng được đường trước mắt, ánh đèn màu trắng kéo dài rất xa nhưng vẫn không thể nhìn thấy cuối cùng như trước.
Nơi này tràn ngập linh khí nồng nặc, tháp cao trải rộng, mà cung điện vô cùng hắc ám dưới đất, tựa như là cái miệng đầy máu của một con cự thú hồng hoang, phảng phất lúc nào cũng có thể nuốt chửng tất cả mọi người.
Bình luận facebook