Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2006
Chương 2006:
Nhưng đối với Trương Thác, anh không có gì phải khẩn trương.
Đẩy cánh cửa lớn trước mặt ra, đập vào mắt là một sảnh lớn vô cùng sang trọng, khi nhìn thẳng thì sẽ thấy một cái đài để ngắm cảnh, có thể ngồi ở trên đỉnh cao nhất của du thuyền và nhìn toàn cảnh biển rộng từ một góc độ tốt nhất, đây là một loại hưởng thụ tuyệt đối.
Mới vừa vào phòng, dưới chân đã trải một lớp thảm nhung, dẫm lên trên vô cùng thoải mái. Trương Thác cũng không nhìn thấy những đôi dép lê mà chủ nhân ở đây chuẩn bị cho khách, nói cách khác, chủ nhân căn bản không để bụng đến việc nếu như có ai đó mang giày giãm lên thảm nhung sang trọng và đắt tiền này.
Căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu, có thể thấy được chủ nhân của nó rất thích phong cách này, thậm chí ở trong phòng còn mô phỏng một cái lò sưởi âm tường, cái này hoàn toàn chỉ là vì mỹ quan.
Trong phòng cũng có rất nhiều đồ đạc phong cách Châu Âu, Trương Thác nhìn lướt qua, không có cái nào rẻ tiền.
“Chàng trai trẻ, ở bên này!” Một giọng nói vang lên từ sâu trong căn phòng.
Trương Thác đi theo âm thanh, căn phòng này rất lớn, tạo một số lối vào, Trương Thác quẹo mấy lần thì mới nhìn thấy một bóng người, khi ánh mắt chạm vào lần đầu tiên thì Trương Thác hơi sửng sốt.
Đây là một người đàn ông cao một mét sáu, đầu hói, khoảng chừng năm mươi tuổi. Lúc này ông ta đang đứng cạnh một cái bệ bếp, vừa nhìn thì liên biết cái bệ bếp này được đặt biệt làm để phù hợp với ông ta, vừa hay nó vừa vặn với chiều cao của ông ta.
“Tới, lại đây” Người đàn ông trung niên vẫy tay với Trương Thác, sau đó xoay người, đốt mặt với một cái thớt, cầm lấy dao phay, trên thớt có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.
“Đầu tiên tự giới thiệu một chút, tôi họ Đổng, xuất thân từ đầu bếp, là một người thô lỗ, cũng không thích người khác gọi mình là ông chủ hay tổng giám đốc gì. Cậu có thể gọi tôi là ông Đổng là được rồi, trước kia ở phòng bếp người khác đều gọi tôi như vậy” Ông Đổng vừa nói, vừa bắt đâu dùng dao phay để xắt rau, tốc độ xắt của ông ta cũng không nhanh lắm, thậm chí còn rất thong thả, nhưng có thể nhìn ra, kỹ thuật xắt rau của ông ta vô cùng lão luyện.
Trương Thác để ý thấy trên gan bàn tay của ông Đổng một một vết chai thật dày, quả nhiên là cho dù đã giàu có nhưng cũng thường xuyên nấu ăn. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Ông Đổng giống như nhớ lại quá khứ, nói với Trương Thác: “Tôi rất may mắn, có một chút tiền của, nhưng loại người như tôi từ khi sinh ra đã có số mệnh khổ cực, không thể nào nhàn hạ được, mỗi ngày tôi đều thích nấu ăn, ngay cả cuộc sống hàng ngày cũng sẽ không hưởng thụ. Cậu thấy đó, căn phòng này được trang trí thành như vậy hoàn toàn là bởi vì nghèo, những thứ mà trước đây tôi không có thì bây giờ đều muốn, du thuyền, người đẹp. Nhưng kết quả tôi phát hiện ra rằng nó vẫn không có thú vị gì, nấu ăn mới là thứ tôi thích. Chỉ tiếc là tôi đã già, dù cho tư tưởng hay là kỹ thuật thì đều kém hơn những người trẻ như cậu”
Trương Thác cười cười, cũng không nói những lời khách sáo với ông Đổng, mở miệng nói: “Ông Đổng, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi”
“Ha ha” Ông Đổng cười lớn một tiếng, tay cũng không ngừng động tác xắt rau: “Tôi thích trò chuyện với những người như cậu, thẳng thắn, không rờm rà. Tôi cũng không có quá nhiều quy tắc đâu, có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được rồi.
Tôi nên gọi cậu như thế nào?”
“Gọi tôi là Trương Ức Thùy là được rồi” Trương Thác mở miệng, cái tên này đã hoàn toàn trở thành bí danh ở bên ngoài của anh.
“Tôi lớn hơn cậu, gọi cậu là cháu Trương chắc cũng không có gì quá đáng” Ông Đổng đặt con dao phay trên tay xuống, đặt những nguyên liệu nấu ăn vừa cắt xong sang một bên, sau đó rất lịch sự mà rửa sạch đôi tay: “Đi, chúng ta đi qua bên kia ngồi nói chuyện”
Ông Đổng dẫn Trương Thác đi đến chiếc ghế sô pha được bọc da ở trong sảnh lớn, mở miệng nói với Trương Thác: “Ngồi đi”
Nhưng đối với Trương Thác, anh không có gì phải khẩn trương.
Đẩy cánh cửa lớn trước mặt ra, đập vào mắt là một sảnh lớn vô cùng sang trọng, khi nhìn thẳng thì sẽ thấy một cái đài để ngắm cảnh, có thể ngồi ở trên đỉnh cao nhất của du thuyền và nhìn toàn cảnh biển rộng từ một góc độ tốt nhất, đây là một loại hưởng thụ tuyệt đối.
Mới vừa vào phòng, dưới chân đã trải một lớp thảm nhung, dẫm lên trên vô cùng thoải mái. Trương Thác cũng không nhìn thấy những đôi dép lê mà chủ nhân ở đây chuẩn bị cho khách, nói cách khác, chủ nhân căn bản không để bụng đến việc nếu như có ai đó mang giày giãm lên thảm nhung sang trọng và đắt tiền này.
Căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu, có thể thấy được chủ nhân của nó rất thích phong cách này, thậm chí ở trong phòng còn mô phỏng một cái lò sưởi âm tường, cái này hoàn toàn chỉ là vì mỹ quan.
Trong phòng cũng có rất nhiều đồ đạc phong cách Châu Âu, Trương Thác nhìn lướt qua, không có cái nào rẻ tiền.
“Chàng trai trẻ, ở bên này!” Một giọng nói vang lên từ sâu trong căn phòng.
Trương Thác đi theo âm thanh, căn phòng này rất lớn, tạo một số lối vào, Trương Thác quẹo mấy lần thì mới nhìn thấy một bóng người, khi ánh mắt chạm vào lần đầu tiên thì Trương Thác hơi sửng sốt.
Đây là một người đàn ông cao một mét sáu, đầu hói, khoảng chừng năm mươi tuổi. Lúc này ông ta đang đứng cạnh một cái bệ bếp, vừa nhìn thì liên biết cái bệ bếp này được đặt biệt làm để phù hợp với ông ta, vừa hay nó vừa vặn với chiều cao của ông ta.
“Tới, lại đây” Người đàn ông trung niên vẫy tay với Trương Thác, sau đó xoay người, đốt mặt với một cái thớt, cầm lấy dao phay, trên thớt có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.
“Đầu tiên tự giới thiệu một chút, tôi họ Đổng, xuất thân từ đầu bếp, là một người thô lỗ, cũng không thích người khác gọi mình là ông chủ hay tổng giám đốc gì. Cậu có thể gọi tôi là ông Đổng là được rồi, trước kia ở phòng bếp người khác đều gọi tôi như vậy” Ông Đổng vừa nói, vừa bắt đâu dùng dao phay để xắt rau, tốc độ xắt của ông ta cũng không nhanh lắm, thậm chí còn rất thong thả, nhưng có thể nhìn ra, kỹ thuật xắt rau của ông ta vô cùng lão luyện.
Trương Thác để ý thấy trên gan bàn tay của ông Đổng một một vết chai thật dày, quả nhiên là cho dù đã giàu có nhưng cũng thường xuyên nấu ăn. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Ông Đổng giống như nhớ lại quá khứ, nói với Trương Thác: “Tôi rất may mắn, có một chút tiền của, nhưng loại người như tôi từ khi sinh ra đã có số mệnh khổ cực, không thể nào nhàn hạ được, mỗi ngày tôi đều thích nấu ăn, ngay cả cuộc sống hàng ngày cũng sẽ không hưởng thụ. Cậu thấy đó, căn phòng này được trang trí thành như vậy hoàn toàn là bởi vì nghèo, những thứ mà trước đây tôi không có thì bây giờ đều muốn, du thuyền, người đẹp. Nhưng kết quả tôi phát hiện ra rằng nó vẫn không có thú vị gì, nấu ăn mới là thứ tôi thích. Chỉ tiếc là tôi đã già, dù cho tư tưởng hay là kỹ thuật thì đều kém hơn những người trẻ như cậu”
Trương Thác cười cười, cũng không nói những lời khách sáo với ông Đổng, mở miệng nói: “Ông Đổng, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi”
“Ha ha” Ông Đổng cười lớn một tiếng, tay cũng không ngừng động tác xắt rau: “Tôi thích trò chuyện với những người như cậu, thẳng thắn, không rờm rà. Tôi cũng không có quá nhiều quy tắc đâu, có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được rồi.
Tôi nên gọi cậu như thế nào?”
“Gọi tôi là Trương Ức Thùy là được rồi” Trương Thác mở miệng, cái tên này đã hoàn toàn trở thành bí danh ở bên ngoài của anh.
“Tôi lớn hơn cậu, gọi cậu là cháu Trương chắc cũng không có gì quá đáng” Ông Đổng đặt con dao phay trên tay xuống, đặt những nguyên liệu nấu ăn vừa cắt xong sang một bên, sau đó rất lịch sự mà rửa sạch đôi tay: “Đi, chúng ta đi qua bên kia ngồi nói chuyện”
Ông Đổng dẫn Trương Thác đi đến chiếc ghế sô pha được bọc da ở trong sảnh lớn, mở miệng nói với Trương Thác: “Ngồi đi”
Bình luận facebook