Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1530
Chương 1530:
Trên các bức tường đá hai bên, mọc lên vô số các loại đá không đều nhau.
Bên trong địa cung dưới lòng đất luôn bao phủ bởi một lớp sương mù màu trắng khiến cho con người ta khó lòng mà nhìn thấy rõ ràng những thứ phía trước mặt.
Sau khi đi bộ được vài phút, lối đi phía trước mặt đã bị chặn lại bởi một bức tường đá, và ở cái góc nơi mặt đất tiếp giáp với bức tường đá có một cái khiên bằng đồng đã đổ nát.
Phần lớn chiếc khiên đã bị chôn dưới lòng đất, bên trên chỉ lộ ra một mảng nhỏ hơn nữa còn bị hư hỏng một góc.
Ngay khi vừa nhìn thấy chiếc khiên bằng đồng, trong lòng của Trương Thác liền dâng lên một cảm giác kì lạ, anh bước lên phía trước, ngồi xổm xuống, vươn tay ra nắm lấy chiếc khiên.
Hai người đàn ông của Cục Chín ở phía sau Trương Thác nhìn thấy cảnh tượng như vậy sắc mặt liền biến sắc.
Lí do mà chiếc khiên này bị mắc kẹt ở đây là chính vì bọn họ tạm thời không dám động vào nó. Hiện giờ có thể động vào chiếc khiên chỉ có thể là uy lực Hội Thần”n hoặc Cục Chín Đại Nam mới có thể động vào nó.
Nhưng hiện giờ Trương Thác đang nắm lấy chiếc khiên này, với tư cách là thủ lĩnh của đảo Ánh Sáng, cách làm này của Trương Thác rõ ràng là khiến cho cả hai quân lực này không cách nào chấp nhận được.
“Quân vương, anh thật sự đã nghĩ kĩ muốn động vào đồ vật ở đây chứ?” Người đàn ông của Cục Chín chau mày nhìn Trương Thác, nhưng lại không dám đưa tay ra ngăn cản, ông ta hiểu rõ rằng với thực lực của quân vương địa ngục, nếu anh muốn làm gì thì ông ta thật sự không có khả năng để ngăn cản.
Trương Thác làm ngơ trước những lời nói của người đàn ông của Cục Chín, anh đưa tay ra đặt lên chiếc khiên đồng, nhẹ nhàng xoa nhẹ dưới cái nhìn đầy sự căng thẳng của hai người đàn ông của Cục Chín, anh rút tay lại và đứng lên.
Vừa rồi Trương Thác chỉ cảm thấy chất liệu của chiếc khiên đồng này chính là chất liệu của thanh kiếm bằng đồng bị gấy mà anh đã tìm thấy được được dưới lòng đất của Lâu Lan.
Nhưng chỉ khi chạm vào Trương Thác mới biết được chiếc khiên này không thể sánh được với thanh kiếm bị gấy. Trương Thác có linh cảm rằng chiếc khiên sẽ vỡ ra ngay khi nó chạm vào thanh kiếm đồng bị gãy.
Hai người của Cục Chín nhìn thấy Trương Thác không tiếp tục động vào chiếc khiên bằng đồng mới thở phào một hơi.
Trương Thác lại tiếp tục quan sát, dưới mặt đất nơi chiếc khiên được cắm vào, có một đám sương mù dày đặc bốc lên phía ngoài, hơn thế nữa đám sương mù này đều hội tụ lại từ tinh lực. Ở phía dưới chắc hẳn có một thứ gì đó.
“Được rồi, tình hình ở trong này, tôi đã xem qua đại khái rồi. Các vị, hay là chúng ta bàn bạc, thương lượng một chút, rốt cuộc thì mảnh đất này nên thuộc về ai thì tốt?” Trương Thác khẽ cười, quay đầu lại nhìn.
“Đừng nhìn tôi” Ma Y khàn giọng nói.
“Tôi không dính líu đến chuyện này, hội Thần”n sẽ có người khác đến, có lẽ trong một tiếng đồng hồ nữa sẽ tới”
Người đàn ông của Cục Chín cũng nhún vai nói: “Hai chúng tôi cũng không có quyền hạn trong chuyện này, cấp trên sẽ cử người khác đến”
“A” Trương Thác cười nhẹ một tiếng: “Hai tổ chức lớn này lại cử người đến. Đây chính là muốn áp chế tôi về mặt tỉnh thần đúng không? Đi thôi, để tôi xem nhân vật lớn nào đến đây”
Khách sạn Châu Xuyên Du Hành ở vào một góc khuất của thành phố Châu Xuyên, nhìn từ bên ngoài đây chỉ là một khách sạn dành cho giới trẻ, nhưng trên thực tế đây lại chính là cơ sở chính của Cục Chín ở Châu Xuyên.
Dưới mặt đất của Khách sạn Châu Xuyên Du Hành, là một căn phòng bằng đá kín gió, có một vài bóng người ngồi ở đây, đang nhìn nhau.
Không có cách nào để lắp đặt bất cứ thiết bị giám sát nào. Ở đây, những bức tường đá rộng và dày cũng đảm bảo cho cuộc nói chuyện không bị người ngoài nghe được.
Ở đây ngoài Trương Thác, Ma Y, các nam nữ của Cục Chín ra, còn có thêm hai nhân vật nữa.
“Tôi nói rồi, mọi người cũng không phải lần đầu tiên gặp nhau, làm gì đến nỗi gặp nhau như một cuộc hội ngộ thế này, hơn nữa, căn phòng này lại kín bưng như thế, không có thông khí, lại chẳng có lò sưởi, tên bệnh hoạn nào thiết kế vậy?”
Trương Thác ngồi giữa căn phòng đá tức giận hỏi.
Ở bên cạnh, Bạch Bào Nhân cười gượng gạo nói: “Sư thúc, với sức lực của anh, những thứ này không thể ảnh hưởng được”
Người đến Cục Chín lần này, chính là học trò của Bạch Giang Nam, Bạch Bào Nhân.
Trên các bức tường đá hai bên, mọc lên vô số các loại đá không đều nhau.
Bên trong địa cung dưới lòng đất luôn bao phủ bởi một lớp sương mù màu trắng khiến cho con người ta khó lòng mà nhìn thấy rõ ràng những thứ phía trước mặt.
Sau khi đi bộ được vài phút, lối đi phía trước mặt đã bị chặn lại bởi một bức tường đá, và ở cái góc nơi mặt đất tiếp giáp với bức tường đá có một cái khiên bằng đồng đã đổ nát.
Phần lớn chiếc khiên đã bị chôn dưới lòng đất, bên trên chỉ lộ ra một mảng nhỏ hơn nữa còn bị hư hỏng một góc.
Ngay khi vừa nhìn thấy chiếc khiên bằng đồng, trong lòng của Trương Thác liền dâng lên một cảm giác kì lạ, anh bước lên phía trước, ngồi xổm xuống, vươn tay ra nắm lấy chiếc khiên.
Hai người đàn ông của Cục Chín ở phía sau Trương Thác nhìn thấy cảnh tượng như vậy sắc mặt liền biến sắc.
Lí do mà chiếc khiên này bị mắc kẹt ở đây là chính vì bọn họ tạm thời không dám động vào nó. Hiện giờ có thể động vào chiếc khiên chỉ có thể là uy lực Hội Thần”n hoặc Cục Chín Đại Nam mới có thể động vào nó.
Nhưng hiện giờ Trương Thác đang nắm lấy chiếc khiên này, với tư cách là thủ lĩnh của đảo Ánh Sáng, cách làm này của Trương Thác rõ ràng là khiến cho cả hai quân lực này không cách nào chấp nhận được.
“Quân vương, anh thật sự đã nghĩ kĩ muốn động vào đồ vật ở đây chứ?” Người đàn ông của Cục Chín chau mày nhìn Trương Thác, nhưng lại không dám đưa tay ra ngăn cản, ông ta hiểu rõ rằng với thực lực của quân vương địa ngục, nếu anh muốn làm gì thì ông ta thật sự không có khả năng để ngăn cản.
Trương Thác làm ngơ trước những lời nói của người đàn ông của Cục Chín, anh đưa tay ra đặt lên chiếc khiên đồng, nhẹ nhàng xoa nhẹ dưới cái nhìn đầy sự căng thẳng của hai người đàn ông của Cục Chín, anh rút tay lại và đứng lên.
Vừa rồi Trương Thác chỉ cảm thấy chất liệu của chiếc khiên đồng này chính là chất liệu của thanh kiếm bằng đồng bị gấy mà anh đã tìm thấy được được dưới lòng đất của Lâu Lan.
Nhưng chỉ khi chạm vào Trương Thác mới biết được chiếc khiên này không thể sánh được với thanh kiếm bị gấy. Trương Thác có linh cảm rằng chiếc khiên sẽ vỡ ra ngay khi nó chạm vào thanh kiếm đồng bị gãy.
Hai người của Cục Chín nhìn thấy Trương Thác không tiếp tục động vào chiếc khiên bằng đồng mới thở phào một hơi.
Trương Thác lại tiếp tục quan sát, dưới mặt đất nơi chiếc khiên được cắm vào, có một đám sương mù dày đặc bốc lên phía ngoài, hơn thế nữa đám sương mù này đều hội tụ lại từ tinh lực. Ở phía dưới chắc hẳn có một thứ gì đó.
“Được rồi, tình hình ở trong này, tôi đã xem qua đại khái rồi. Các vị, hay là chúng ta bàn bạc, thương lượng một chút, rốt cuộc thì mảnh đất này nên thuộc về ai thì tốt?” Trương Thác khẽ cười, quay đầu lại nhìn.
“Đừng nhìn tôi” Ma Y khàn giọng nói.
“Tôi không dính líu đến chuyện này, hội Thần”n sẽ có người khác đến, có lẽ trong một tiếng đồng hồ nữa sẽ tới”
Người đàn ông của Cục Chín cũng nhún vai nói: “Hai chúng tôi cũng không có quyền hạn trong chuyện này, cấp trên sẽ cử người khác đến”
“A” Trương Thác cười nhẹ một tiếng: “Hai tổ chức lớn này lại cử người đến. Đây chính là muốn áp chế tôi về mặt tỉnh thần đúng không? Đi thôi, để tôi xem nhân vật lớn nào đến đây”
Khách sạn Châu Xuyên Du Hành ở vào một góc khuất của thành phố Châu Xuyên, nhìn từ bên ngoài đây chỉ là một khách sạn dành cho giới trẻ, nhưng trên thực tế đây lại chính là cơ sở chính của Cục Chín ở Châu Xuyên.
Dưới mặt đất của Khách sạn Châu Xuyên Du Hành, là một căn phòng bằng đá kín gió, có một vài bóng người ngồi ở đây, đang nhìn nhau.
Không có cách nào để lắp đặt bất cứ thiết bị giám sát nào. Ở đây, những bức tường đá rộng và dày cũng đảm bảo cho cuộc nói chuyện không bị người ngoài nghe được.
Ở đây ngoài Trương Thác, Ma Y, các nam nữ của Cục Chín ra, còn có thêm hai nhân vật nữa.
“Tôi nói rồi, mọi người cũng không phải lần đầu tiên gặp nhau, làm gì đến nỗi gặp nhau như một cuộc hội ngộ thế này, hơn nữa, căn phòng này lại kín bưng như thế, không có thông khí, lại chẳng có lò sưởi, tên bệnh hoạn nào thiết kế vậy?”
Trương Thác ngồi giữa căn phòng đá tức giận hỏi.
Ở bên cạnh, Bạch Bào Nhân cười gượng gạo nói: “Sư thúc, với sức lực của anh, những thứ này không thể ảnh hưởng được”
Người đến Cục Chín lần này, chính là học trò của Bạch Giang Nam, Bạch Bào Nhân.
Bình luận facebook