Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc - Chương 68: Anh đã biết em từ lâu rồi
“Cô Tô!”
“Tôi không sao.” Tô Cẩm Tinh đỡ vách tường, chậm rãi đứng lên: "Đừng lo.”
Quản lý Tần lo lắng nhìn cô: “Cô có bị bệnh không? Cô có cần đến bệnh viện không?”
“Không cần, trong túi tôi có thuốc, tôi uống là được rồi.”
“Cô có chắc không?”
“Ừm.”
Tô Cẩm Tinh lấy thuốc giảm đau ra khỏi túi xách, đổ một viên ra, nuốt xuống.
Chỉ còn một viên nữa thôi.
Đợi vài phút, đau đớn giảm bớt, cô mới dần hồi phục.
“Xin lỗi quản lý, tôi làm bẩn sàn nhà, tôi sẽ tự dọn dẹp.”
"Đừng, bây giờ cô là nhà thiết kế bảo bối, hai bàn tay này vô cùng quý, chút máu này không sao, lát nữa để lao công dọn dẹp là được. Nhưng cô Tô, cô có thực sự ổn không? Sắc mặt cô không tốt lắm.”
Tô Cẩm Tinh nói: "Bệnh cũ tái phát thôi. Quản lý Tần, anh có thể yên tâm tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc.”
“… Được rồi, được rồi.”
Cô đi theo quản lý Tần đến phòng nhân sự làm thủ tục xong, quản lý Tần dẫn cô đến vị trí của cô: "Sau này cô làm việc ở đây, cố lên.”
Tô Cẩm Tinh cười cười: "Cảm ơn.”
“Không có gì, về sau chúng ta là đồng nghiệp, có gì cần giúp cứ đến tìm tôi. Nhưng mà đơn hàng của giám đốc Tiêu kia… Cô vẫn phải cố gắng giành lấy, dù sao đơn hàng lớn như vậy, bỏ qua thì thật đáng tiếc…”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy nói rõ ngay từ đầu sẽ tốt hơn: "Quản lý, chuyện của tôi và giám đốc Tiêu đã là chuyện cũ rồi, hiện tại chúng tôi đã ly hôn, anh cũng thấy đó, anh ấy có bạn gái mấy năm rồi, sẽ sớm kết hôn, tôi cũng không có khả năng khiến anh ấy ký vào hợp đồng.”
Quản lý Tần có chút tiếc nuối: “Ừm, thì ra là vậy. Nhưng mà tôi luôn cảm thấy bạn gái hiện tại của anh ấy có chút quen mắt…”
“Anh từng gặp cô ta?”
"Tôi không nhớ, hình như đã gặp qua ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra. Nhưng mà công việc này của chúng ta, thường xuyên tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu, đã từng gặp qua không phải là không có khả năng.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu.
“Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi thật tốt, uống chút nước nóng cho khỏe.”
“Được.”
Ngày đầu tiên khi cô đến với trang sức Duy Nhất, bắt đầu với tái phát bệnh tình.
Cô vốn rất vui vẻ, có được một công việc mơ ước, nhưng ngụm máu cô vừa nôn ra ngay lập tức khiến tâm trạng của cô rơi xuống đáy vực.
Cô đã không bị nôn ra máu kể từ khi cô phẫu thuật cắt bỏ khối u.
Khả năng cao là các tế bào ung thư đã di căn.
Vào buổi chiều, quản lý Tần chạy đến gọi cô: "Cô Tô, thiết kế bộ trang sức đó của cô, khách hàng rất hài lòng! Họ muốn gặp cô.”
Tô Cẩm Tinh đứng lên, đi theo quản lý Tần đến phòng VIP.
Lần này khách hàng là một cặp mẹ con, mẹ thoạt nhìn năm mươi tuổi, con gái cũng bằng tuổi cô.
“Bà Phương, cô Phương, vị này chính là thiết kế của chúng tôi.”
Tô Cẩm Tinh cười chào hỏi hai người bọn họ: "Xin chào, tôi là Tô Cẩm Tinh.”
Bà Phương có chút kinh ngạc: "Cô còn trẻ như vậy sao? Thiết kế hoàn hảo như vậy, tôi cứ nghĩ phải là nhà thiết kế nào đó tầm 40 tuổi trở lên chứ, hoặc gần bằng tuổi tôi.”
“Bà quá khen rồi.”
"Không, tôi rất thích thiết kế của cô. Trước đây tôi và con gái tôi luôn không thể đạt được sự nhất trí, cái con bé thích thì tôi cảm thấy quá phù phiếm, cái tôi thích con bé cảm thấy quá lỗi thời, chỉ có thiết kế của cô, tôi và con bé lại cùng suy nghĩ, quả thực rất đẹp.”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy mát lòng: “Cảm ơn bà, bà thích nó là niềm vinh hạnh của tôi.”
“… học tỷ? Cô Phương đột nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng: "Tô Cẩm Tinh, chị là học tỷ!”
Tô Cẩm Tinh nhìn chăm chú, xác nhận mình không biết cô gái này: "Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi, tôi chưa từng gặp cô Phương.”
“Em tuyệt đối không nhận nhầm!” Cô Phương hào hứng nhảy tới: "Học viện thiết kế trang sức Milan, giáo sư Eric, phải không?”
Tô Cẩm Tinh sửng sốt: “Đúng vậy, cô là…”
"A a a a a a a thần tượng! Hóa ra là chị!” Cô Phương Tiêu thư vui sướng thét chói tai: “Chị biết không, lúc trước chị thiết kế một cặp nhẫn ngôi sao, quả thực là đẹp tới mức long trời lở đất! Mọi người đều nghĩ là nhà thiết kế bậc thầy nào đó, kết quả chỉ là thiết kế của một sinh viên năm hai! Là thiết kế của chị, lúc đó em cũng được nhận vào Học viện Thiết kế Trang sức Milan! Nhưng… chị ơi, sao đến năm thứ hai chị lại nghỉ học? Tất cả mọi người đều đang tìm chị, chị giống như là cố ý biến mất vậy…”
Bà Phương cười khẽ: "Có phải đã gặp được người mình thích, cho nên định kết hôn sinh con không?”
Phải, mà cũng không phải.
Lúc trước cô rời trường về nước, chính là muốn kết hôn cùng Tiêu Cận Ngôn.
Nhưng một ngày trước lễ kết hôn, tai nạn xe hơi đã xảy ra.
Ngay sau đó, Tiêu Cận Ngôn đã lạnh lùng rũ bỏ cô, sau đó cô đi tới nước M để sinh Tiểu Dương, rồi quay về nước tìm anh, tủi hờn vượt qua năm năm dài đằng đẵng kia.
… Quá khứ đen tối ấy, bây giờ nghĩ lại, vận mệnh của cô đã quá mức trêu đùa cô rồi, nếu không với thiên phú đó, có lẽ cô đã sớm trở thành người có thanh danh trong giới thiết kế rồi.
“Trời ạ, thật đáng tiếc…” Cô Phương thở dài một tiếng: "Nhưng không sao, chị à, bây giờ chị đang làm việc trong Trang Sức Duy Nhất, em muốn nói với tất cả mọi người trong giới, em đã tìm thấy chị!”
“Không cần…”
"Tại sao không? Chị à, chị không biết, có bao nhiêu người là vì chị mới thi Học viện thiết kế trang sức Milan đâu. Ít nhất hơn một nửa lớp học của chúng em đều là fan của chị! Chị chính là thần tượng của tất cả những đàn em khóa sau đó, là ngôi sao sáng chói!”
Tô Cẩm Tinh nói: "Chị… Chỉ muốn sống những ngày bình thường, không muốn bị quá nhiều người chú ý.”
“Ồ, là để chăm sóc đứa bé sao?”
“…Ừ.”
Cô Phương cực kỳ vui vẻ, bắt đầu huyên thuyên kể cho mẹ mình nghe về năm đó Tô Cẩm Tinh ở trường lợi hại như thế nào, là thần tượng của cả trường.
“Bà Phương, cô Phương, nếu hai người hài lòng, vậy chúng ta sẽ làm theo bộ thiết kế này?”
“Hài lòng hài lòng, một trăm phần trăm hài lòng!” Cô Phương nói: “Chị à, em có thể giúp gì cho chị không? Em thấy chị… hiện tại có vẻ không được tốt lắm.”
Tô Cẩm Tinh nhìn quần áo bình thường và đơn điệu trên người mình, còn có cặp kính gọng đen trên mặt, cười khổ một tiếng: "Nếu có thể, em có thể giới thiệu cho chị khách hàng mới, chị cần tiền.”
“Không thành vấn đề, cứ để em!” Cô Phương Tiêu thư vỗ ngực nhận lời: "Chị chờ tin tức của em, với năng lực của chị, người đến tìm chị thiết kế trang sức chỉ sợ đều phải hẹn trước!”
Bà Phương sảng khoái trả tiền, rồi đưa con gái về đợi làm xong trang sức và giao đến nhà.
Trước khi đi, cô Phương hỏi cô số điện thoại, nói là muốn liên lạc với cô bất cứ lúc nào.
Nói thật, Tô Cẩm Tinh thật sự rất hâm mộ cô ấy.
Trước đây Tô Cẩm Tinh cũng tràn đầy sức sống như vậy, tự tin lại tự do.
Nhưng… Cô không thể quay lại.
Ting ting…
“Có thích nghi được với công việc không?”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
“Tiên sinh, anh đặt thiết bị theo dõi trên người tôi sao? Sao lúc nào cũng nhắn tin đúng lúc vậy?”
“Anh chỉ tập trung vào những thứ anh thích, và tất nhiên, cả người nữa.”
Tay Tô Cẩm Tinh cầm điện thoại di động run lên, thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Cầm chắc điện thoại chưa?”
“Tiên sinh, bây giờ anh đang ở gần Trang Sức Duy Nhất, anh nhìn thấy tôi đúng không?”
“Không, anh cũng có việc phải làm.”
“Vậy làm sao anh biết điện thoại di động của tôi suýt rơi?”
“Đoán.”
Đoán sao, không ngờ lại là đoán…
Một tin nhắn khác lại đến: “Bằng sự hiểu biết của tôi về em.”
Với sự hiểu biết của anh về cô, anh đoán chắc khi cô đọc dòng tin nhắn kia, cô sẽ cảm thấy hoảng hốt, không thể cầm chắc điện thoại.
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục trả lời lại.
Tô Cẩm Tinh cất điện thoại, phát hiện là quản lý Tần đang gọi mình.
“Quản lý, anh gọi tôi?”
“Đây là thẻ lương của cô, đã chuyển xong rồi, dự án này cô được hưởng năm mươi vạn, cô vừa mới nói cô thiếu tiền, tôi giúp cô nộp đơn xin nhận lương sớm, đưa chỗ này cho cô trước, hiện tại trong thẻ có tổng cộng là bảy mươi vạn, cô hãy cầm lấy.”
“Tôi không sao.” Tô Cẩm Tinh đỡ vách tường, chậm rãi đứng lên: "Đừng lo.”
Quản lý Tần lo lắng nhìn cô: “Cô có bị bệnh không? Cô có cần đến bệnh viện không?”
“Không cần, trong túi tôi có thuốc, tôi uống là được rồi.”
“Cô có chắc không?”
“Ừm.”
Tô Cẩm Tinh lấy thuốc giảm đau ra khỏi túi xách, đổ một viên ra, nuốt xuống.
Chỉ còn một viên nữa thôi.
Đợi vài phút, đau đớn giảm bớt, cô mới dần hồi phục.
“Xin lỗi quản lý, tôi làm bẩn sàn nhà, tôi sẽ tự dọn dẹp.”
"Đừng, bây giờ cô là nhà thiết kế bảo bối, hai bàn tay này vô cùng quý, chút máu này không sao, lát nữa để lao công dọn dẹp là được. Nhưng cô Tô, cô có thực sự ổn không? Sắc mặt cô không tốt lắm.”
Tô Cẩm Tinh nói: "Bệnh cũ tái phát thôi. Quản lý Tần, anh có thể yên tâm tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc.”
“… Được rồi, được rồi.”
Cô đi theo quản lý Tần đến phòng nhân sự làm thủ tục xong, quản lý Tần dẫn cô đến vị trí của cô: "Sau này cô làm việc ở đây, cố lên.”
Tô Cẩm Tinh cười cười: "Cảm ơn.”
“Không có gì, về sau chúng ta là đồng nghiệp, có gì cần giúp cứ đến tìm tôi. Nhưng mà đơn hàng của giám đốc Tiêu kia… Cô vẫn phải cố gắng giành lấy, dù sao đơn hàng lớn như vậy, bỏ qua thì thật đáng tiếc…”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy nói rõ ngay từ đầu sẽ tốt hơn: "Quản lý, chuyện của tôi và giám đốc Tiêu đã là chuyện cũ rồi, hiện tại chúng tôi đã ly hôn, anh cũng thấy đó, anh ấy có bạn gái mấy năm rồi, sẽ sớm kết hôn, tôi cũng không có khả năng khiến anh ấy ký vào hợp đồng.”
Quản lý Tần có chút tiếc nuối: “Ừm, thì ra là vậy. Nhưng mà tôi luôn cảm thấy bạn gái hiện tại của anh ấy có chút quen mắt…”
“Anh từng gặp cô ta?”
"Tôi không nhớ, hình như đã gặp qua ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra. Nhưng mà công việc này của chúng ta, thường xuyên tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu, đã từng gặp qua không phải là không có khả năng.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu.
“Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi thật tốt, uống chút nước nóng cho khỏe.”
“Được.”
Ngày đầu tiên khi cô đến với trang sức Duy Nhất, bắt đầu với tái phát bệnh tình.
Cô vốn rất vui vẻ, có được một công việc mơ ước, nhưng ngụm máu cô vừa nôn ra ngay lập tức khiến tâm trạng của cô rơi xuống đáy vực.
Cô đã không bị nôn ra máu kể từ khi cô phẫu thuật cắt bỏ khối u.
Khả năng cao là các tế bào ung thư đã di căn.
Vào buổi chiều, quản lý Tần chạy đến gọi cô: "Cô Tô, thiết kế bộ trang sức đó của cô, khách hàng rất hài lòng! Họ muốn gặp cô.”
Tô Cẩm Tinh đứng lên, đi theo quản lý Tần đến phòng VIP.
Lần này khách hàng là một cặp mẹ con, mẹ thoạt nhìn năm mươi tuổi, con gái cũng bằng tuổi cô.
“Bà Phương, cô Phương, vị này chính là thiết kế của chúng tôi.”
Tô Cẩm Tinh cười chào hỏi hai người bọn họ: "Xin chào, tôi là Tô Cẩm Tinh.”
Bà Phương có chút kinh ngạc: "Cô còn trẻ như vậy sao? Thiết kế hoàn hảo như vậy, tôi cứ nghĩ phải là nhà thiết kế nào đó tầm 40 tuổi trở lên chứ, hoặc gần bằng tuổi tôi.”
“Bà quá khen rồi.”
"Không, tôi rất thích thiết kế của cô. Trước đây tôi và con gái tôi luôn không thể đạt được sự nhất trí, cái con bé thích thì tôi cảm thấy quá phù phiếm, cái tôi thích con bé cảm thấy quá lỗi thời, chỉ có thiết kế của cô, tôi và con bé lại cùng suy nghĩ, quả thực rất đẹp.”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy mát lòng: “Cảm ơn bà, bà thích nó là niềm vinh hạnh của tôi.”
“… học tỷ? Cô Phương đột nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng: "Tô Cẩm Tinh, chị là học tỷ!”
Tô Cẩm Tinh nhìn chăm chú, xác nhận mình không biết cô gái này: "Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi, tôi chưa từng gặp cô Phương.”
“Em tuyệt đối không nhận nhầm!” Cô Phương hào hứng nhảy tới: "Học viện thiết kế trang sức Milan, giáo sư Eric, phải không?”
Tô Cẩm Tinh sửng sốt: “Đúng vậy, cô là…”
"A a a a a a a thần tượng! Hóa ra là chị!” Cô Phương Tiêu thư vui sướng thét chói tai: “Chị biết không, lúc trước chị thiết kế một cặp nhẫn ngôi sao, quả thực là đẹp tới mức long trời lở đất! Mọi người đều nghĩ là nhà thiết kế bậc thầy nào đó, kết quả chỉ là thiết kế của một sinh viên năm hai! Là thiết kế của chị, lúc đó em cũng được nhận vào Học viện Thiết kế Trang sức Milan! Nhưng… chị ơi, sao đến năm thứ hai chị lại nghỉ học? Tất cả mọi người đều đang tìm chị, chị giống như là cố ý biến mất vậy…”
Bà Phương cười khẽ: "Có phải đã gặp được người mình thích, cho nên định kết hôn sinh con không?”
Phải, mà cũng không phải.
Lúc trước cô rời trường về nước, chính là muốn kết hôn cùng Tiêu Cận Ngôn.
Nhưng một ngày trước lễ kết hôn, tai nạn xe hơi đã xảy ra.
Ngay sau đó, Tiêu Cận Ngôn đã lạnh lùng rũ bỏ cô, sau đó cô đi tới nước M để sinh Tiểu Dương, rồi quay về nước tìm anh, tủi hờn vượt qua năm năm dài đằng đẵng kia.
… Quá khứ đen tối ấy, bây giờ nghĩ lại, vận mệnh của cô đã quá mức trêu đùa cô rồi, nếu không với thiên phú đó, có lẽ cô đã sớm trở thành người có thanh danh trong giới thiết kế rồi.
“Trời ạ, thật đáng tiếc…” Cô Phương thở dài một tiếng: "Nhưng không sao, chị à, bây giờ chị đang làm việc trong Trang Sức Duy Nhất, em muốn nói với tất cả mọi người trong giới, em đã tìm thấy chị!”
“Không cần…”
"Tại sao không? Chị à, chị không biết, có bao nhiêu người là vì chị mới thi Học viện thiết kế trang sức Milan đâu. Ít nhất hơn một nửa lớp học của chúng em đều là fan của chị! Chị chính là thần tượng của tất cả những đàn em khóa sau đó, là ngôi sao sáng chói!”
Tô Cẩm Tinh nói: "Chị… Chỉ muốn sống những ngày bình thường, không muốn bị quá nhiều người chú ý.”
“Ồ, là để chăm sóc đứa bé sao?”
“…Ừ.”
Cô Phương cực kỳ vui vẻ, bắt đầu huyên thuyên kể cho mẹ mình nghe về năm đó Tô Cẩm Tinh ở trường lợi hại như thế nào, là thần tượng của cả trường.
“Bà Phương, cô Phương, nếu hai người hài lòng, vậy chúng ta sẽ làm theo bộ thiết kế này?”
“Hài lòng hài lòng, một trăm phần trăm hài lòng!” Cô Phương nói: “Chị à, em có thể giúp gì cho chị không? Em thấy chị… hiện tại có vẻ không được tốt lắm.”
Tô Cẩm Tinh nhìn quần áo bình thường và đơn điệu trên người mình, còn có cặp kính gọng đen trên mặt, cười khổ một tiếng: "Nếu có thể, em có thể giới thiệu cho chị khách hàng mới, chị cần tiền.”
“Không thành vấn đề, cứ để em!” Cô Phương Tiêu thư vỗ ngực nhận lời: "Chị chờ tin tức của em, với năng lực của chị, người đến tìm chị thiết kế trang sức chỉ sợ đều phải hẹn trước!”
Bà Phương sảng khoái trả tiền, rồi đưa con gái về đợi làm xong trang sức và giao đến nhà.
Trước khi đi, cô Phương hỏi cô số điện thoại, nói là muốn liên lạc với cô bất cứ lúc nào.
Nói thật, Tô Cẩm Tinh thật sự rất hâm mộ cô ấy.
Trước đây Tô Cẩm Tinh cũng tràn đầy sức sống như vậy, tự tin lại tự do.
Nhưng… Cô không thể quay lại.
Ting ting…
“Có thích nghi được với công việc không?”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
“Tiên sinh, anh đặt thiết bị theo dõi trên người tôi sao? Sao lúc nào cũng nhắn tin đúng lúc vậy?”
“Anh chỉ tập trung vào những thứ anh thích, và tất nhiên, cả người nữa.”
Tay Tô Cẩm Tinh cầm điện thoại di động run lên, thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Cầm chắc điện thoại chưa?”
“Tiên sinh, bây giờ anh đang ở gần Trang Sức Duy Nhất, anh nhìn thấy tôi đúng không?”
“Không, anh cũng có việc phải làm.”
“Vậy làm sao anh biết điện thoại di động của tôi suýt rơi?”
“Đoán.”
Đoán sao, không ngờ lại là đoán…
Một tin nhắn khác lại đến: “Bằng sự hiểu biết của tôi về em.”
Với sự hiểu biết của anh về cô, anh đoán chắc khi cô đọc dòng tin nhắn kia, cô sẽ cảm thấy hoảng hốt, không thể cầm chắc điện thoại.
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục trả lời lại.
Tô Cẩm Tinh cất điện thoại, phát hiện là quản lý Tần đang gọi mình.
“Quản lý, anh gọi tôi?”
“Đây là thẻ lương của cô, đã chuyển xong rồi, dự án này cô được hưởng năm mươi vạn, cô vừa mới nói cô thiếu tiền, tôi giúp cô nộp đơn xin nhận lương sớm, đưa chỗ này cho cô trước, hiện tại trong thẻ có tổng cộng là bảy mươi vạn, cô hãy cầm lấy.”