Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc - Chương 160
Tinh tinh tinh…
Điện thoại reo lên.
Cuối cùng anh vẫn không thể đợi được câu trả lời của cô.
Mà thôi, chỉ cần giải quyết chuyện này thật nhanh, đợi đến khi ra nước ngoài thì tất cả ở đây sẽ phủ đầy bụi, lúc đó có thể yên tâm cầm tay cô cả đời rồi.
“Alo?”
“Ông chủ! Đã tìm thấy chiếc xe trong tai nạn sáu năm trước rồi!”
Tiêu Cận Ngôn sửng sốt: “Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi lại cho anh sau.”
Cúp máy.
“Là công việc sao?”
“… Ừ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà trước, sau đó anh đi xử lý một số chuyện.”
Tô Cẩm Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn có hơi tiếc nuối vì tối nay tiên sinh lại không thể ở nhà ăn cơm.
Nhìn cô đi vào nhà, dặn cô đi ngủ trước không cần chờ mình xong, Tiêu Cận Ngôn nhanh chóng xuống tầng lái xe đi. Kiệt Sâm đã gửi định vị cho anh, anh chạy nhanh như chớp đến một nhà máy xử lý xe hỏng ở vùng ngoại ô vắng vẻ.
Kiệt Sâm đã đợi được một lúc: “Ông chủ.”
“Ừm, đã tìm thấy hai chiếc đó chưa?”
“Đã tìm thấy rồi, đang ở bên đó, để tôi đưa sếp đi.”
Nhà máy xử lý xe hỏng này rõ ràng lâu rồi không có ai dọn dẹp, toàn bộ khu nhà máy mọc đầy cỏ dại, xe hỏng xếp lộn xộn chồng chất khắp nơi, có một số cái còn mọc đầy rêu.
Kiệt Sâm đưa anh đi qua bảy tám ngã rẽ, cuối cùng cũng thấy hai chiếc Land Rover đã bị biến dạng ở một góc vô cùng bí mật.
“Tôi đã thông báo cho người bên cửa hàng 4S, bọn họ đang đến đây, lúc đó có thể kiểm tra lại xem nguyên nhân gây ra vụ tai nạn xe là gì.”
Tiêu Cận Ngôn gật nhẹ đầu: “Anh vất vả rồi.”
Có thể tìm ra chỗ như thế này, lại còn không có ai quản lý, thật sự là cứ như mò kim đáy biển vậy.
Kiệt Sâm nói: “Ông chủ, không phải tôi tìm được đâu.”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Không phải anh? Vậy thì là ai?”
“Là… ông cụ Hình.” Kiệt Sâm nói: “Sáng hôm nay tôi bỗng nhận được một tin nhắn nói rằng hai chiếc xe đó ở chỗ này, tôi gọi lại thì bên kia nói anh ta là thư ký của ông Hình, còn nói…”
“Còn nói gì nữa?”
“Còn nói là đây coi như là một phần quà nhận thân của ông cụ Hình dành cho anh, mặc dù ông ta không phải là cha ruột của anh nhưng cũng đã coi anh như con ruột, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ đền đáp lại.”
Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn nhanh chóng tối sầm lại.
Kiệt Sâm cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Ông chủ, có vẻ như ông cụ Hình không muốn bỏ cuộc, ông ta tìm người thừa kế nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã tìm được anh, năm nay ông ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi, chỉ sợ là không còn nhiều thời gian tìm kiếm nữa, cho nên… tình thế bắt buộc.”
“Ừ, tôi biết.”
“Thư ký của ông cụ Hình còn bảo tôi thông báo cho anh rằng thứ ông cụ thiếu không phải tiền và công ty, ông ta đã đợi anh sáu năm, nếu như anh muốn bỏ đi thì ông ta sẽ không đồng ý đâu.”
Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn trở nên lạnh lẽo nghiêm túc: “Ông ta định làm gì?”
“Anh ta nói, ông ta sẽ không làm anh bị thương, nhưng sẽ cắt đứt những chuyện khiến anh bận tâm, hoặc là… người.”
Lòng Tiêu Cận Ngôn chợt chùng xuống.
“Ông chủ, anh không muốn nghĩ đến nhưng thử tượng tượng xem, nếu như khiến ông cụ Hình tức giận thì chỉ sợ cô… lúc còn trẻ ông ta đã làm những gì chắc trong lòng anh cũng biết, ông ta muốn làm một người biến mất là chuyện rất đơn giản.”
Tiêu Cận Ngôn không trả lời.
Kiệt Sâm cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Hai mươi phút sau, Tiểu Phong của cửa hàng 4S và một vài đồng nghiệp có liên quan đến việc giám định vụ tai nạn đến.
“Chủ tịch Tiêu.”
“Ừ, đi xem xe thôi.”
Kiệt Sâm đã nói rõ tình hình với Tiểu Phong từ trước, Tiểu Phong vừa đến đã lập tức cùng các đồng nghiệp nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
Nhưng hai chiếc xe này đã ở đây được sáu năm rồi, toàn bộ thân xe đã bị rỉ sét và ăn mòn, hơn nữa vì để tiết kiệm diện tích mà còn có mấy chiếc xe hỏng khác chồng lên khiến chiếc xe biến dạng, muốn kiểm tra lại vô cùng khó khăn.
Trong lòng Tiêu Cận Ngôn cũng hiểu, hỏi anh ta: “Có tiến triển gì không?”
Tiểu Phong gãi đầu, hơi khó xử nói: “Chủ tịch Tiêu, tình hình của hai chiếc xe này quá tệ, không chắc sẽ kiểm tra được, còn phải xem tình hình cụ thể nữa, tóm lại cần khoảng một tuần mới có kết quả.”
“… Được rồi, cố gắng lên, nếu có kết quả thì phần thù lao sẽ không ít đâu.”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
…
Mấy ngày tiếp theo lặng lẽ trôi qua êm đềm, yên lặng đợi kết quả.
Thứ năm, cuối cùng trường học của Tiểu Dương cũng duyệt đơn.
Có vẻ như thằng bé rất háo hức với việc đi học, trước kia ở nước M cậu vẫn luôn ở bệnh viện, nhìn những bạn nhỏ bằng tuổi mình có thể đến trường qua TV khiến cậu vô cùng hâm mộ.
Sáng sớm thứ sáu, Tiểu Dương phấn khích tự mặc quần áo, trên lưng đeo chiếc cặp nhỏ được bố mua cho, bên trong toàn những đồ dùng dụng cụ xinh xắn, đều là loại thiết kế Iron Man mà cậu bé thích nhất.
Lúc Tô Cẩm Tinh thay xong quần áo ra ngoài, Tiểu Dương đã ngồi trên ghế sofa đợi được một lúc, đang ôm chú chó nhỏ lải nhải đủ thứ chuyện.
Thấy cô đi ra thì cả hai mắt đều sáng lên: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!”
Tô Cẩm Tinh khúc khích cười: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi ạ!” Tiểu Dương không giấu được phấn khích nói: “Mẹ ơi, con đã bảo Kẹo Đường rồi, lúc con không có ở đây thì nó sẽ bảo vệ mẹ!”
Tô Cẩm Tinh nhìn chú chó nhỏ ngáp trong lòng Tiểu Dương, ngốc nghếch thè lưỡi cười liền bật cười thành tiếng.
Cô ôm lấy chú chó nhỏ trong lòng Tiểu Dương, đặt nó vào trong chiếc ổ nhỏ: “Chúng ta đi thôi.”
“Mẹ ơi, hôm nay bố không đưa con đến trường sao?”
“Mấy ngày hôm nay bố rất bận.”
Tiểu Dương gật gật đầu: “Ồ.”
“Tiểu Dương, bố rất thương con, nhưng bố cũng có việc phải làm, mẹ đưa con đi cũng được mà, nha?”
Tiểu Dương rất hiểu chuyện: “Con biết rồi, con chỉ hơi hâm mộ những bạn nhỏ khác trên TV, ngày đầu tiên đến trường cả bố và mẹ đều đưa các bạn ấy đi.”
“Sẽ có lúc thôi mà.” Tô Cẩm Tinh ôm chặt lấy con trai: “Hôm nay khi nào bố về mẹ sẽ bảo bố, để bố dành chút thời gian cùng nhau đưa con đến trường nha.”
Tiểu Dương liền bình tĩnh lại, cười ha ha cầm tay mẹ: “Không cần đâu, bố là siêu anh hùng, còn có rất nhiều người chờ bố đến cứu, có mẹ đưa con đi là đủ rồi!”
Tô Cẩm Tinh chăm chú nhìn rồi kéo con trai nói: “Đi thôi.”
Trường của Tiểu Dương nằm rất gần hoa viên Tường Vi, đi bộ năm phút là đến.
Hình như cô giáo đã nhận được thông báo từ lâu, vô cùng nhiệt tình đón tiếp bọn họ: “Tô Dương? Tôi biết rồi, hiệu trưởng đã đặc biệt thông báo, mẹ Tô Dương cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc cho cậu bé.”
Cô giáo trông rất hiền lành và tốt bụng, có vẻ như tiên sinh đã cố tình lựa chọn rồi, cô gật đầu: “Vậy làm phiền cô giáo rồi. Trước kia Tiểu Dương luôn chữa bệnh ở nước M, chưa được đi học nhiều nên có thể nền tảng có hơi thua kém một chút…”
Cô giáo cười ha ha: “Tôi biết rồi, tình hình của Tô Dương thì trường học đã được thông báo từ trước, bố của Tô Dương đã đến gặp và trò chuyện với thầy hiệu trưởng và tôi mấy lần, tình huống của Tô Dương tôi đã hiểu rõ rồi.”
“Được, vậy thì nhờ cô giáo vậy.” Tô Cẩm Tinh ngồi xổm xuống, hơi lo lắng nói: “Tiểu Dương, buổi chiều mẹ đến đón con được không nào?”
Tiểu Dương phấn khích nhìn trái nhìn phải: “Vâng ạ, hôm nay mẹ cũng có việc bận sao?”
“… Đúng, nhưng sẽ xong sớm thôi, trước khi tan học mẹ sẽ chờ con ở cổng trường.”
“Vậy mẹ mau đi đi.”
Đây có phải lần đầu tiên Tô Cẩm Tinh trải qua cảm giác bị “chia lìa” khỏi con trai mình không?
Từ lúc thằng bé trở về từ nước M thì chưa từng phải rời xa cô, đột nhiên phải đi học, cả ngày cũng không nhìn thấy, lý trí biết rõ rằng thằng bé ở trường sẽ không có vấn đề gì, tiên sinh cũng đã dặn dò cẩn thận như vậy rồi, sẽ ổn thôi, thế nhưng mặt tình cảm lại vô cùng lo lắng, có lẽ đây là nỗi lo chung của người làm mẹ nhỉ.
Từng bước rời khỏi trường học, cô vẫy tay gọi một chiếc taxi.
“Lái xe, xin hãy đưa tôi đến cục dân chính.”
Lái xe nói rất nhiều, cười ha hả trêu chọc cô: “Hôm nay là Tết trung thu, là ngày tốt để kết hôn đấy! Chúc mừng chúc mừng!”
Tô Cẩm Tinh hơi khựng lại, lắc đầu nói: “Không phải, tôi đi ly hôn.”
Điện thoại reo lên.
Cuối cùng anh vẫn không thể đợi được câu trả lời của cô.
Mà thôi, chỉ cần giải quyết chuyện này thật nhanh, đợi đến khi ra nước ngoài thì tất cả ở đây sẽ phủ đầy bụi, lúc đó có thể yên tâm cầm tay cô cả đời rồi.
“Alo?”
“Ông chủ! Đã tìm thấy chiếc xe trong tai nạn sáu năm trước rồi!”
Tiêu Cận Ngôn sửng sốt: “Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi lại cho anh sau.”
Cúp máy.
“Là công việc sao?”
“… Ừ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà trước, sau đó anh đi xử lý một số chuyện.”
Tô Cẩm Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn có hơi tiếc nuối vì tối nay tiên sinh lại không thể ở nhà ăn cơm.
Nhìn cô đi vào nhà, dặn cô đi ngủ trước không cần chờ mình xong, Tiêu Cận Ngôn nhanh chóng xuống tầng lái xe đi. Kiệt Sâm đã gửi định vị cho anh, anh chạy nhanh như chớp đến một nhà máy xử lý xe hỏng ở vùng ngoại ô vắng vẻ.
Kiệt Sâm đã đợi được một lúc: “Ông chủ.”
“Ừm, đã tìm thấy hai chiếc đó chưa?”
“Đã tìm thấy rồi, đang ở bên đó, để tôi đưa sếp đi.”
Nhà máy xử lý xe hỏng này rõ ràng lâu rồi không có ai dọn dẹp, toàn bộ khu nhà máy mọc đầy cỏ dại, xe hỏng xếp lộn xộn chồng chất khắp nơi, có một số cái còn mọc đầy rêu.
Kiệt Sâm đưa anh đi qua bảy tám ngã rẽ, cuối cùng cũng thấy hai chiếc Land Rover đã bị biến dạng ở một góc vô cùng bí mật.
“Tôi đã thông báo cho người bên cửa hàng 4S, bọn họ đang đến đây, lúc đó có thể kiểm tra lại xem nguyên nhân gây ra vụ tai nạn xe là gì.”
Tiêu Cận Ngôn gật nhẹ đầu: “Anh vất vả rồi.”
Có thể tìm ra chỗ như thế này, lại còn không có ai quản lý, thật sự là cứ như mò kim đáy biển vậy.
Kiệt Sâm nói: “Ông chủ, không phải tôi tìm được đâu.”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Không phải anh? Vậy thì là ai?”
“Là… ông cụ Hình.” Kiệt Sâm nói: “Sáng hôm nay tôi bỗng nhận được một tin nhắn nói rằng hai chiếc xe đó ở chỗ này, tôi gọi lại thì bên kia nói anh ta là thư ký của ông Hình, còn nói…”
“Còn nói gì nữa?”
“Còn nói là đây coi như là một phần quà nhận thân của ông cụ Hình dành cho anh, mặc dù ông ta không phải là cha ruột của anh nhưng cũng đã coi anh như con ruột, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ đền đáp lại.”
Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn nhanh chóng tối sầm lại.
Kiệt Sâm cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Ông chủ, có vẻ như ông cụ Hình không muốn bỏ cuộc, ông ta tìm người thừa kế nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã tìm được anh, năm nay ông ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi, chỉ sợ là không còn nhiều thời gian tìm kiếm nữa, cho nên… tình thế bắt buộc.”
“Ừ, tôi biết.”
“Thư ký của ông cụ Hình còn bảo tôi thông báo cho anh rằng thứ ông cụ thiếu không phải tiền và công ty, ông ta đã đợi anh sáu năm, nếu như anh muốn bỏ đi thì ông ta sẽ không đồng ý đâu.”
Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn trở nên lạnh lẽo nghiêm túc: “Ông ta định làm gì?”
“Anh ta nói, ông ta sẽ không làm anh bị thương, nhưng sẽ cắt đứt những chuyện khiến anh bận tâm, hoặc là… người.”
Lòng Tiêu Cận Ngôn chợt chùng xuống.
“Ông chủ, anh không muốn nghĩ đến nhưng thử tượng tượng xem, nếu như khiến ông cụ Hình tức giận thì chỉ sợ cô… lúc còn trẻ ông ta đã làm những gì chắc trong lòng anh cũng biết, ông ta muốn làm một người biến mất là chuyện rất đơn giản.”
Tiêu Cận Ngôn không trả lời.
Kiệt Sâm cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Hai mươi phút sau, Tiểu Phong của cửa hàng 4S và một vài đồng nghiệp có liên quan đến việc giám định vụ tai nạn đến.
“Chủ tịch Tiêu.”
“Ừ, đi xem xe thôi.”
Kiệt Sâm đã nói rõ tình hình với Tiểu Phong từ trước, Tiểu Phong vừa đến đã lập tức cùng các đồng nghiệp nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
Nhưng hai chiếc xe này đã ở đây được sáu năm rồi, toàn bộ thân xe đã bị rỉ sét và ăn mòn, hơn nữa vì để tiết kiệm diện tích mà còn có mấy chiếc xe hỏng khác chồng lên khiến chiếc xe biến dạng, muốn kiểm tra lại vô cùng khó khăn.
Trong lòng Tiêu Cận Ngôn cũng hiểu, hỏi anh ta: “Có tiến triển gì không?”
Tiểu Phong gãi đầu, hơi khó xử nói: “Chủ tịch Tiêu, tình hình của hai chiếc xe này quá tệ, không chắc sẽ kiểm tra được, còn phải xem tình hình cụ thể nữa, tóm lại cần khoảng một tuần mới có kết quả.”
“… Được rồi, cố gắng lên, nếu có kết quả thì phần thù lao sẽ không ít đâu.”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
…
Mấy ngày tiếp theo lặng lẽ trôi qua êm đềm, yên lặng đợi kết quả.
Thứ năm, cuối cùng trường học của Tiểu Dương cũng duyệt đơn.
Có vẻ như thằng bé rất háo hức với việc đi học, trước kia ở nước M cậu vẫn luôn ở bệnh viện, nhìn những bạn nhỏ bằng tuổi mình có thể đến trường qua TV khiến cậu vô cùng hâm mộ.
Sáng sớm thứ sáu, Tiểu Dương phấn khích tự mặc quần áo, trên lưng đeo chiếc cặp nhỏ được bố mua cho, bên trong toàn những đồ dùng dụng cụ xinh xắn, đều là loại thiết kế Iron Man mà cậu bé thích nhất.
Lúc Tô Cẩm Tinh thay xong quần áo ra ngoài, Tiểu Dương đã ngồi trên ghế sofa đợi được một lúc, đang ôm chú chó nhỏ lải nhải đủ thứ chuyện.
Thấy cô đi ra thì cả hai mắt đều sáng lên: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!”
Tô Cẩm Tinh khúc khích cười: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi ạ!” Tiểu Dương không giấu được phấn khích nói: “Mẹ ơi, con đã bảo Kẹo Đường rồi, lúc con không có ở đây thì nó sẽ bảo vệ mẹ!”
Tô Cẩm Tinh nhìn chú chó nhỏ ngáp trong lòng Tiểu Dương, ngốc nghếch thè lưỡi cười liền bật cười thành tiếng.
Cô ôm lấy chú chó nhỏ trong lòng Tiểu Dương, đặt nó vào trong chiếc ổ nhỏ: “Chúng ta đi thôi.”
“Mẹ ơi, hôm nay bố không đưa con đến trường sao?”
“Mấy ngày hôm nay bố rất bận.”
Tiểu Dương gật gật đầu: “Ồ.”
“Tiểu Dương, bố rất thương con, nhưng bố cũng có việc phải làm, mẹ đưa con đi cũng được mà, nha?”
Tiểu Dương rất hiểu chuyện: “Con biết rồi, con chỉ hơi hâm mộ những bạn nhỏ khác trên TV, ngày đầu tiên đến trường cả bố và mẹ đều đưa các bạn ấy đi.”
“Sẽ có lúc thôi mà.” Tô Cẩm Tinh ôm chặt lấy con trai: “Hôm nay khi nào bố về mẹ sẽ bảo bố, để bố dành chút thời gian cùng nhau đưa con đến trường nha.”
Tiểu Dương liền bình tĩnh lại, cười ha ha cầm tay mẹ: “Không cần đâu, bố là siêu anh hùng, còn có rất nhiều người chờ bố đến cứu, có mẹ đưa con đi là đủ rồi!”
Tô Cẩm Tinh chăm chú nhìn rồi kéo con trai nói: “Đi thôi.”
Trường của Tiểu Dương nằm rất gần hoa viên Tường Vi, đi bộ năm phút là đến.
Hình như cô giáo đã nhận được thông báo từ lâu, vô cùng nhiệt tình đón tiếp bọn họ: “Tô Dương? Tôi biết rồi, hiệu trưởng đã đặc biệt thông báo, mẹ Tô Dương cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc cho cậu bé.”
Cô giáo trông rất hiền lành và tốt bụng, có vẻ như tiên sinh đã cố tình lựa chọn rồi, cô gật đầu: “Vậy làm phiền cô giáo rồi. Trước kia Tiểu Dương luôn chữa bệnh ở nước M, chưa được đi học nhiều nên có thể nền tảng có hơi thua kém một chút…”
Cô giáo cười ha ha: “Tôi biết rồi, tình hình của Tô Dương thì trường học đã được thông báo từ trước, bố của Tô Dương đã đến gặp và trò chuyện với thầy hiệu trưởng và tôi mấy lần, tình huống của Tô Dương tôi đã hiểu rõ rồi.”
“Được, vậy thì nhờ cô giáo vậy.” Tô Cẩm Tinh ngồi xổm xuống, hơi lo lắng nói: “Tiểu Dương, buổi chiều mẹ đến đón con được không nào?”
Tiểu Dương phấn khích nhìn trái nhìn phải: “Vâng ạ, hôm nay mẹ cũng có việc bận sao?”
“… Đúng, nhưng sẽ xong sớm thôi, trước khi tan học mẹ sẽ chờ con ở cổng trường.”
“Vậy mẹ mau đi đi.”
Đây có phải lần đầu tiên Tô Cẩm Tinh trải qua cảm giác bị “chia lìa” khỏi con trai mình không?
Từ lúc thằng bé trở về từ nước M thì chưa từng phải rời xa cô, đột nhiên phải đi học, cả ngày cũng không nhìn thấy, lý trí biết rõ rằng thằng bé ở trường sẽ không có vấn đề gì, tiên sinh cũng đã dặn dò cẩn thận như vậy rồi, sẽ ổn thôi, thế nhưng mặt tình cảm lại vô cùng lo lắng, có lẽ đây là nỗi lo chung của người làm mẹ nhỉ.
Từng bước rời khỏi trường học, cô vẫy tay gọi một chiếc taxi.
“Lái xe, xin hãy đưa tôi đến cục dân chính.”
Lái xe nói rất nhiều, cười ha hả trêu chọc cô: “Hôm nay là Tết trung thu, là ngày tốt để kết hôn đấy! Chúc mừng chúc mừng!”
Tô Cẩm Tinh hơi khựng lại, lắc đầu nói: “Không phải, tôi đi ly hôn.”