• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CÓC GHẺ THỊT THIÊN NGA (3 Viewers)

  • Chương 6 HOÀN

Tôi vẫn luôn cho rằng trái ngược với yêu là không yêu, nhưng sau này mới biết, trái ngược của yêu chính là lãng quên.

Hẹn hò với Thẩm Hiếu mấy tháng trời, tôi đã vô thức mà quên đi Chu Thiến, ngoài ra tôi còn tập trung tinh thần để cùng Khúc Nhược Khương thiết kế phòng làm việc, vất vả vận hành công ty để nó ngày một lớn mạnh hơn.

Từ người đi nhận dự án làm thuê, nhóm chúng tôi tăng lên thành đoàn đội có mười người, văn phòng từ trung tâm thành phố cũng được chuyển đến ngoại ô. Tôi dần dần không có thời gian để đi tìm Thẩm Hiếu, ngược lại anh lại rất siêng năng đến thăm tôi. Không chỉ vậy, anh còn học nấu ăn, mặc dù ban đầu đồ ăn không sống thì mặn, nhưng vẫn có tiến bộ, ngày càng ra hình dáng. Không biết bao nhiêu lần, khó có được một ngày thảnh thơi nhưng anh không đi bơi để xả stress mà đến chỗ tôi, lái xe đưa tôi đến công trường để giám sát, có ngày còn đi cùng tôi hơn mười công trường…

Ở công trường khắp nơi đều là bụi bặm, tôi muốn tránh cũng không được, luôn bị dính một thân đầy đất cát. Có hôm Thẩm Hiếu đến đón tôi, mặc dù tôi đã vô cùng cẩn thận nhưng vẫn làm bẩn xe anh, vô cùng áy náy.

"Thật xin lỗi anh."

“Phiền quá, nói gì anh thích nghe đi nào.”

“Em nhớ anh nhiều lắm!”

“Ngoan!”

Trước mắt chợt tối sầm lại, Thẩm Hiếu bỗng tiến lại gần, cúi đầu cẩn thận cài dây an toàn cho tôi, cử chỉ của anh nhẹ nhàng khoan khoái, làn da thật trắng... Nhịp tim của tôi bỗng chốc tăng lên, thình thịch mất kiểm soát.

Thẩm Hiếu vịn tay lái, thoải mái nói: “Thật ra trước kia khi còn học đại học, anh đã gặp em rồi.”

"Có sao?"

“Lúc đó anh còn buồn bực nghĩ, không biết một cô bé xinh đẹp như em nghĩ quẩn cái gì mà lại đi học ba cái kiến trúc gì gì này.”

“Ha ha.” — Tôi cười gượng. Đương nhiên lý do chính là vì muốn học cùng chuyên ngành với Chu Thiến rồi!

“Thật ra cha mẹ cho em học vũ đạo từ nhỏ, hy vọng sau này em có thể trở thành một diễn viên múa chuyên nghiệp. Mặc kệ kỳ vọng của mọi người nhiều như thế nào, sau này em lớn lên lại có ý định khác…”

Năm đó tôi vừa quay đầu đã đi học bằng được ngành kiến trúc, bất hòa với cha mẹ; sau khi tốt nghiệp liền mở phòng làm việc, ngày thường không chạy đi kiểm tra công trường thì chính là xem hạng mục, kiểm tra điện nước, thường xuyên chịu cảnh mệt mỏi, người hầu như không có lúc nào được sạch sẽ — từ một cô gái mềm mại, tôi triệt để biến thành một nữ hán tử*

*Nữ hán tử: Cô gái mạnh mẽ, hay người phụ nữ lực điền.

Nhưng đường là do tự mình chọn, hối hận thì cũng có nghĩa gì đâu...

“Làm kiến trúc đối với con gái mà nói đúng thật là vất vả.” — Thẩm Hiếu dường như có điều suy nghĩ — “Em cảm thấy như thế nào?”

“Vẫn rất tốt nha. Công việc mà người khác có thể làm, sao em lại không làm được?”

“Điều này rất đúng!” — Giọng anh nhẹ nhàng — “Vì vậy em không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, cũng không cần phải lo lắng thời điểm đang làm việc lại bị người khác bắt gặp đâu.”

“Bởi vì, dáng vẻ em cố gắng làm việc thật sự vô cùng đẹp.”

Giờ phút này, tôi nhìn anh, anh cũng chăm chú nhìn tôi, trong ánh mắt thâm thúy có sự quyến luyến dịu dàng, như lan toả tình cảm.

Tôi thật sự cảm động muốn khóc, cảm động đến mức mồ hôi sau lưng cũng tuôn ra.



27.

Phòng làm việc cũng đã có nhiều người hơn, tôi chuyển từ người trực tiếp đi giám sát công trường thành người quản lý đoàn đội, cuối cùng cũng bỏ được ra một ít thời gian để ra ngoài hẹn hò với Thẩm Hiếu.

Lúc ăn cơm, anh không nói chuyện với tôi mà nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Tôi nhịn không được mà quay ra hỏi anh đang bận gì phải không, đối phương lại nhanh chóng đưa đoạn chat cho tôi xem.

“Thật đúng lúc, hai ngày nay anh cũng không bận.”

“Hay là mình đi lặn biển?”

“Đây là mấy nơi anh cảm thấy không tệ, em chọn một nơi đi.”

Thấy tôi mờ mịt ngẩng đầu, đối phương bỗng nhiên cầm thực đơn lên xem, ngữ khí vô cùng đáng đánh: “Nếu em không muốn đi thì thôi vậy…”

“Đi, đi chứ.”

“Em đi biển cùng anh.”

Tiếp nối câu chuyện, chúng tôi nắm tay nhau, đầu đụng đầu ngồi thảo luận quyết định nơi đi. Thẩm Hiếu vô cùng vui vẻ, ngay tại chỗ bắt đầu lên kế hoạch dẫn tôi đi chơi, rồi đi ăn hải sản, anh còn viết kế hoạch chi tiết lên điện thoại của tôi. Sau đó, mỗi ngày anh sẽ thêm một chút nội dung vào đó, tôi dần chết lặng trước độ dài của văn bản kia, từ 700 kb nó tăng lên 2.5MB rồi lên đến tận 85MB!

Đến ngày, tôi đi tới sân bay trước. Đợi một hồi lâu mà Thẩm Hiếu còn chưa tới, gọi điện thoại thì đều báo đường dây bận. Mắt thấy giờ bay đã trễ, tôi sốt ruột nhắn cho anh vài tin.

“Trước hết hay là lùi lịch đi, bây giờ anh không đi được rồi.”

“Sao vậy?”

Tôi sợ anh xảy ra chuyện gì, vội vã gọi video đi, lần này điện thoại đã được kết nối, bên kia là khuôn mặt quen thuộc.

“Tống Thước?”

28.

Có vấn đề! Vì sao Tống Thước lại ở trong nhà Thẩm Hiếu? Cảnh vật phía sau kia chắc hẳn không phải là ở công ty, giống như ở nhà riêng hơn. Tống Thước hơi bối rối, nói năng lộn xộn, được vài câu liền vội vàng cúp điện thoại.

Tôi cầm điện thoại đứng yên tại chỗ, mặc cho thời gian trôi đi, toàn thân như đang ở trong hầm băng lạnh lẽo…

Vì sao chứ?

Một Chu Thiến đã làm lãng phí mười năm của tôi, giờ đổi sang Thẩm Hiếu cũng không tránh được kết cục như vậy sao?

Tôi không chấp nhận, không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy!

Thẩm Hiếu đã cho tôi biết địa chỉ nhà, chỉ là tôi chưa từng đến tìm anh. Tôi ra khỏi sân bay, gọi một chiếc xe đến thẳng đó, xuống xe một đường vội vàng đi tới nhà anh, bấm chuông cửa vài lần.

Thẩm Hiếu cũng rất nhanh đã ra mở cửa. Quần áo ngoài ý muốn rất hoàn chỉnh, chỉ là đang có phần lo nghĩ, nhìn thấy tôi thở gấp đứng ngoài cửa còn vẫy vẫy tay với tôi:

“Em đến thật đúng lúc, mau vào giúp anh một chút.”

Không phải chứ, anh làm lốp dự phòng của cô ấy còn chưa đủ, còn muốn kéo thêm tôi nữa sao? Tôi bực bội không nói lên lời.

Tống Thước xuất hiện phía sau lưng anh, mặc đồ ngủ, lôi thôi lếch thếch, khuôn mặt phì ra vì mang thai, thần sắc thì ảm đạm.

Thẩm Hiếu vẫn đứng yên tại chỗ, lãnh đạm hỏi cô ấy: “Em nghĩ kỹ rồi?”

“Vâng.” — Tống Khiếu nhẹ nhàng nhưng rất kiên định trả lời.

Tôi trợn tròn mắt nhìn hành động khó hiểu của bọn họ. Thẩm Hiếu cũng không nói thêm gì, đi xuống nhà xe lấy xe, tôi thì vẫn ù ù cạc cạc đỡ Tống Thước ra cửa, cánh tay tinh tế của cô ấy vẫn còn run rẩy trong tay tôi.

Sau đó, chúng tôi đến bệnh viện.

Trước khi Tống Thước vào phòng giải phẫu, cô ấy níu chặt lấy tay tôi, lệ rơi đầy mặt: “Thật xin lỗi chị Lộ, em biết mình không nên tìm anh Hiếu, nhưng chuyện này em cũng không biết phải nói cho ai nữa.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu lý do vì sao cô ấy phải đến tìm Thẩm Hiếu. Tôi ép xuống tâm tình đang rối như tơ vò, an ủi cô ấy: “Không có vấn đề gì, quan trọng là cô phải chăm sóc bản thân thật tốt đã.”

Chúng tôi đứng chờ bên ngoài. Thẩm Hiếu cách tôi không xa, đứng trước cửa sổ nhìn ra vườn hoa, tay rút điếu thuốc nghịch nghịch, mấy sợi tóc lòa xòa rũ xuống gò má, nhìn có thêm vài phần lãng tử.

Thấy tôi đứng im không nói gì, anh nhíu lông mày hỏi: “Sau khi phẫu thuật xong, con bé không có chỗ để đi nên sẽ đến nhà anh ở, em không để ý chứ?”

“Không sao.”

“Vậy là tốt rồi.”

Tôi - kẻ tự xưng là người hào phóng, đứng đó trong tình huống dở khóc dở cười, trong lòng đủ loại cảm xúc không nói thành lời.

29.

Nửa giờ sau.

Tống Thước được đưa ra khỏi phòng giải phẫu, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Thẩm Hiếu cởi áo khoác đắp lên người cô ấy, sau đó nhẹ nhàng đưa cô ấy về nhà mình.

Về đến nhà, sau khi cẩn thận chuẩn bị đầy đủ cho Tống Thước, anh đứng ở ban công nói chuyện điện thoại thật lâu. Tôi cảm thấy, hiện tại mình không hề có ý nghĩa ở đây, định kéo vali rời đi. Rời khỏi căn nhà này, cũng chính là rời khỏi con người có một lòng nhưng hai dạ kia!

Ai ngờ tôi vừa bước xuống cầu thang Thẩm Hiếu liền đuổi theo, một tay cầm chìa khóa xe, tay còn lại cũng đang kéo theo một cái vali to đùng, chạy xuống còn nhanh hơn cả tôi.

“Đi nhanh lên, vẫn kịp giờ ăn cơm.”

“Đi đâu cơ?”

“Đến nhà em đó!”

Đã quyết định chia tay nên tôi rất không khách khí: “Đến nhà tôi làm gì?”

Thẩm Hiếu giống như bị sét đánh, vẻ mặt hoang mang: “Con bé ở lại nhà anh nên anh phải đến nhà em chứ sao? Lúc trước em đã nói không ngại rồi mà?”

“Chẳng lẽ em muốn anh và con bé cô nam quả nữ ở chung một phòng? Em thật sự muốn như vậy sao?”

Tôi: ???

30.

Cứ như vậy, tôi và Thẩm Hiếu sống chung. Theo người nào đó, anh không biết chăm sóc phụ nữ ở cữ sau khi phá thai, vậy thì dứt khoát mời một hộ lý am hiểu chuyện đó đến chăm sóc Tống Thước đi. Việc này cứ như vậy quyết định.

Hai tuần sau, Tống Thước nghỉ ngơi khoẻ liền đến tìm tôi. Thẩm Hiếu vẫn còn nằm ở Sofa nhà tôi ngủ nướng. Tôi cài cửa lại, nói chuyện với cô ấy ngoài hành lang.

Tống Thước xách theo một đống hành lý, ánh mắt nhàn nhạt: “Chị Lộ, em muốn rời đi.”

“Cô nghĩ kỹ rồi?”

“Vâng, em không muốn Chu Thiến tìm em nữa.” — Cô ấy cười tự giễu — “Bây giờ em hiểu vì sao hắn lại theo đuổi em rồi. Hoàn cảnh gia đình hắn như vậy, tính tình của mẹ hắn thì... Chắc là thấy em còn nhỏ tuổi lại không còn cha nên nghĩ sẽ dễ kiểm soát được em.”

Tôi không phản bác được câu nào.

Thực tế, ngoại hình và tính cách của Tống Thước rất tốt, vừa ngọt ngào vừa ôn hoà nhu thuận, có lẽ vì thích tính cách này nên hắn mới chọn cô ấy.

“Vậy mẹ cô bên kia thì sao…”

“Mẹ em chưa biết chuyện này, em chưa dám nói cho bà ấy.” — Cô ấy lắc nhẹ đầu — “Em đã nói với anh Hiếu, nhờ anh ấy lựa lời sau này nói cho bà ấy biết.”

“Vậy cũng được.”

Tống Thước cười cười, trước khi rời đi còn ném lại mấy câu khiến da đầu tôi tê dại:

“Lúc anh Hiếu học đại học có nói với em là, anh ấy đã yêu thầm một nữ sinh nhỏ, còn muốn theo đuổi cô ấy nữa.”

“Hiện tại hai người được ở cùng một chỗ, cũng coi như đã viên mãn.”

Tôi: ???

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa lượng lớn thông tin đối phương ném ra, cô ấy đã chậm rãi tạm biệt, kéo hành lý vào thang máy. Tôi ôm một bụng nghi ngờ trở về nhà, trên ghế Sofa đã không còn bóng dáng Thẩm Hiếu, tôi đi tiếp đến thư phòng, phòng bếp, phòng vệ sinh cũng không thấy anh ở đâu.

Cuối cùng tôi đi về phòng ngủ của mình, thấy anh nằm nghiêng trên giường lớn màu hồng của tôi, trên người còn đắp cái chăn tôi yêu thích nhất, buồn ngủ nói lung tung một hồi: “Ghế Sofa nhỏ quá, cho anh nằm ngủ nhờ đi…”

“Em không muốn.”

Tôi túm lấy cái chăn kéo ra, lại bị anh nhẹ nhàng kéo lại một cái, cả người nằm gọn trong lòng anh.

Đối phương dùng cái đầu xù cọ cọ ở hõm vai tôi: “Cùng ngủ đi mà...”

Sợi tóc đen nhánh, mềm mại cọ cọ vào chóp mũi tôi, thoảng qua còn có hương vị của ánh nắng. Tôi cũng không đẩy anh ra mà nhắm mắt lại theo anh, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ, tôi quay lại thời học sinh, sau khi biểu diễn liền xuống khỏi sân khấu, vượt qua gió đêm định chạy nhanh về phía Chu Thiến. Bên cạnh bỗng xuất hiện một nam sinh xa lạ, tóc đen mềm mại, vóc người cao lớn, khuôn mặt lại rất mơ hồ.

“Bạn học, tôi là…”

Không đợi cậu ta giới thiệu bản thân xong, tôi đã khoát tay cự tuyệt: “Không cần, tôi không vào câu lạc bộ, cũng không có nhu cầu làm thẻ.”

Nói xong tôi phất tay áo nghênh ngang rời đi. Tôi đang cố gắng nhớ lại hình dáng của nam sinh kia thì chợt bừng tỉnh. Sau khi bình tĩnh lại, mồ hôi lạnh đã túa ra khắp khuôn mặt.

Thẩm Hiếu cũng đã tỉnh, híp mắt nhìn tôi. Tôi bị nhìn chằm chằm thì khẽ run rẩy, miễn cưỡng cười cười: “Chuyện đó, Tống Thước nói, lúc học đại học anh đã muốn theo đuổi em, chuyện đó là thật hay đùa vậy…”

“Là thật, nhưng mà còn chưa bắt đầu đã bị ai đó kết thúc rồi.”

Tôi hơi xấu hổ, đang không biết nói gì tiếp thì thấy anh đưa tay lên vuốt vuốt cằm, hai mắt đảo một chút như đang cố gắng nghĩ lại chuyện gì đó.

“Anh vẫn còn nhớ, lúc đó sau khi em biểu diễn điệu múa cổ trang kia xong liền từ sân khấu đi xuống, dáng vẻ lạnh nhạt, cao ngạo, lại như mê man bi thương, thật sự rất mê người nha…”

Thấy đối phương bắt đầu dùng các từ ngữ không giống ngày thường, tôi nhịn không được mà xen vào: “Xin lỗi, nhưng em muốn bổ xung một chút.”

“Lúc đó không phải mê man bi thương gì, là do mắt bị cận.”


31.

Lúc này, anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh. Trước mắt bỗng tối sầm lại — Thẩm Hiếu nhổm người dậy, chống tay ép tôi ở dưới, con ngươi nhàn nhạt nhìn tôi, không khí tràn đầy sự mập mờ: “Vậy cùng suy nghĩ đến tương lai của chúng ta đi.”

“Tương lai gì?”

Thấy bộ dạng giả vờ không hiểu của tôi, anh nheo mắt nguy hiểm: “Em xem, anh rời chuyến bay đến tháng sau, còn bây giờ chúng ta đi gặp cha mẹ, sau đó mở tiệc rượu, thuận tiện đi đăng ký kết hôn, rồi lại thuận tiện đi hưởng tuần trăng mật, em thấy có ổn không?”

“Em cảm thấy…” — Tôi vừa định trả lời thì bắt gặp ánh mắt anh xẹt qua vẻ khẩn trương, liền nảy ra tâm tư muốn trêu đùa — “Không có nghi thức gì cả, quá qua loa rồi!”

Thừa dịp anh còn đang sửng sốt, tôi chạy khỏi tay anh, giả bộ tức giận: “Lại nói, nếu như em đồng ý với anh, rồi trong hôn lễ anh lại cùng Tống Thước bỏ chạy thì em phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Hiếu nghiêm mặt trả lời: “Không có chuyện đó.”

“Sao lại không chứ?”

“Khi anh tám tuổi con bé mới ra đời, anh thay tã cho nó hơn một năm trời, từ đó đã không còn khả năng rồi.”

???

“Nói cho em biết cũng không sao.” — Thẩm Hiếu thở dài — “Tống Thước là con gái riêng của cha anh, sau này ông ấy cũng mặc kệ bọn họ, còn ly hôn với mẹ anh. Bọn anh nhỏ tuổi, bữa đói bữa no, cuối cùng mẹ anh quyết định dọn đến đối diện nhà con bé, đến tận khi anh lớn lên mới rời đi.”

“Tống Thước cùng mẹ con bé đều không có người thân, anh là anh trai, vẫn phải có một phần trách nhiệm với bọn họ…”

Tôi bị lượng thông tin quá lớn này đập cho choáng váng, không nói lên lời, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Sao anh không nói sớm?”

Anh không đồng ý liếc tôi một cái: “Anh có thể đem chuyện Tống Thước là con riêng đi nói khắp nơi sao?”

“Đây là trách nhiệm của anh.”

32.

Thấy tôi không nói lời nào, Thẩm Hiếu khẩn trương sáp lại gần, thổi thổi lên gò má tôi.

“Có phải em không vui không?”

“Con bé dù sao cũng là em gái của anh, anh không thể bỏ mặc nó…”

Anh cẩn thận nhìn tôi, phảng phất như biến thành một người khác.

Tôi cảm thấy hơi chua xót: “Không đâu, khi nào cô ấy cần anh thì anh phải đi giúp chứ, đây là chuyện nên làm.”

“Em nói thật sao?”

“Thật.”

Thấy tôi không giống như giả vờ, anh nhẹ nhàng đặt lên má tôi một nụ hôn: “Anh còn tưởng em giận anh.”

“Giận gì chứ.”

Không chỉ không giận, tôi còn thấy anh thuận mắt hơn, càng nhìn càng yêu: khuôn mặt hoàn mỹ, lông mày cao ngạo, nhìn có vẻ lạnh nhạt thờ ơ nhưng ẩn trong đôi mắt kia chính là tình cảm vô cùng dịu dàng ấm áp, chỉ có ở gần anh, hiểu anh thì mới có thể cảm nhận được sự ấm áp đó.

Anh thâm thúy lại khoan dung độ lượng, anh là mảnh ghép cho sự trống rỗng u ám của tâm hồn tôi, làm dâng lên khát vọng yêu và được yêu một lần nữa trong lòng tôi, không màng kết quả.

Thẩm Hiếu thấy tôi nhìn anh không chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Thích anh không?”

Thích, nhưng để nói ra thì thật khó với tôi. Vậy là tôi ngó trái ngó phải rồi nói với anh: “Em có quyền giữ im lặng.”

Đối phương nghe xong vừa buồn cười vừa tức giận nhìn tôi, tỏ ra vô cùng đắc ý. Tóc mai rũ xuống vô cùng tà mị. Anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi: “Em biết vì sao hôm nào anh cũng bắt em gọi video cho anh không?”

“Vì sao?”

“Anh muốn em thích anh bằng mắt trước, sau đó chính là thật lòng thích anh.”



33.

Khung cảnh trở nên mập mờ hơn, không biết từ bao giờ Thẩm Hiếu đã ôm chặt lấy tôi, một tay nhẹ nhàng xoa lưng an ủi, một tay thì bận rộn lục lọi tìm cách mở nút áo…

Tiếp theo… làm gì có tiếp theo chứ?! Chưa chờ Thẩm Hiếu tiến thêm bước nữa chuông cửa đã vang lên, tiếng sau so với tiếng trước càng dồn dập hơn. Thậm chí vị khách không mời mà tới kia còn bắt đầu mất kiên nhẫn mà đập cửa không thương tiếc.

Thẩm Hiếu bật dậy, sắc mặt vô cùng khó coi. Tôi vội vàng vuốt má dỗ anh một hồi, sau khi xuôi chút mới xuống giường, mang dép lê rồi đi tới cửa.

Nhìn qua mắt mèo, người bên ngoài khiến tôi ngạc nhiên.

Chu Thiến? Sao anh ta lại đến đây?



34.

Chu Thiến biết địa chỉ nhà của tôi, nhưng chưa bao giờ có chuyện tìm đến vào đêm hôm muộn như này.

Tôi sợ hắn nhìn thấy Thẩm Hiếu ở bên trong, vội vàng mở cửa rồi kéo hắn ra hành lang: “Anh Thiến, sao anh lại tới đây?”

Khuôn mặt Chu Thiến đầy râu, ánh mắt lờ đờ, nhìn thấy tôi là bắt đầu càu nhàu: “Gọi điện thoại cho Tống Thước không được, đến em cũng không thèm nghe điện thoại của anh…”

Xem ra hắn vẫn chưa biết chuyện Tống Thước đã bỏ đứa bé của hai người. Tôi đành phải thuận theo hắn, hỏi: “Hai người lại cãi nhau?”

“Xem như vậy đi, chỉ vì mỗi chuyện đăng ký kết hôn thôi đấy.”

Nghe đến đây tôi sợ ngây người: “Hai người kết hôn cũng được mấy tháng rồi mà đến giờ vẫn chưa đi đăng ký sao?”

Sắc mặt Chu Thiến xẹt qua một tia xấu hổ: “Mẹ anh nói sau khi sinh con ra rồi đăng ký kết hôn cũng không muộn.”

Tôi cảm thấy hơi bực bội: “Không phải Tống Thước đang mang thai à? Cô ấy muốn đăng ký thì đi thôi, có gì đâu mà phải gây gổ?”

“Chuyện là… có thể do hôm đó mẹ anh nói là sinh con trai mới được đi đăng ký kết hôn…”

“Vậy nếu sinh con gái thì sao?”

“Thì sinh thêm thôi, đứa sau chắc hẳn có thể là con trai...”

Anh ta còn chưa nói xong, cánh cửa phía sau tôi chợt bật mở, tôi chỉ kịp trợn mắt nhìn thấy nắm đấm vừa nhanh vừa chuẩn đập thẳng vào mặt Chu Thiến, sau đó khuôn mặt anh tuấn của hắn xịt ra đầy máu…

“C.o.n m.ẹ m.à.y…”

Chu Thiến che mặt, lùi lại phía sau hai bước, đôi mắt vừa kiêng kị vừa âm trầm.

Thẩm Hiếu đứng ở đó, lạnh lùng xoay xoay cổ tay: “Trước kia anh đã nói với con bé, loại người nát bét như hắn sao có thể cưới được, giờ thì em nhìn xem?”

Chu Thiến cũng không dám xung đột trực tiếp với anh, hắn đi về phía tôi: “Lộ Mạn, em biết rõ hắn cùng Tống Thước có quan hệ không trong sáng, vậy mà em vẫn ở một chỗ cùng hắn?”

“Tao cùng với ai không trong sáng? Đầu mày có thể dùng để suy nghĩ không đấy, hay bị nước ngấm vào hỏng mất rồi?” — Tôi còn chưa lên tiếng, Thẩm Hiếu đã nở nụ cười — “Ngoại trừ nghĩ đến chuyện quan hệ nam nữ, cái đầu bò của mày không nghĩ được cái gì tử tế hơn à?”

Tôi: …

Tôi nghi ngờ anh đang chỉ cây dâu mắng cây hòe là tôi đây nha.

Thấy Chu Thiến đang muốn tìm kiếm sự đồng tình, tôi thấp giọng nói: “Anh Chu, Thẩm Hiếu cùng Tống Thước là anh em cùng cha, sau này không nên nói lung tung nữa…”

"Cái gì?!"

Từ tình địch biến thành anh vợ, đừng tưởng rằng có thể nắm cửa trên haha. Sắc mặt Chu Thiến từ xanh sang đỏ tím vàng, đổi màu liên tục, nhìn cũng thật vui mắt nha.

“Còn nữa, Tống Thước sẽ không trở lại đâu, anh để cô ấy đi thôi.” — Tôi hơi khinh thường nói — “Gặp phải anh, chữ yêu cũng thật bất hạnh, cô ấy cũng thế, tôi cũng vậy.”

Chưa bao giờ thấy tôi lạnh nhạt như vậy, khuôn mặt Chu Thiến đầy vẻ không thể tin, thậm chí còn đưa tay kéo tôi: “Lộ Mạn! Em cũng coi như là người yêu anh mà, sao em cũng không chịu hiểu anh chứ?”

Tôi cảm thấy ghê tởm, né tránh cánh tay kia, đột nhiên tức giận: “Đừng đụng vào tôi!”

“Tôi đã từng vì anh mà nỗ lực biết bao nhiêu, nhưng anh nhìn lại mình xem, anh có xứng không? Tống Thước là cô gái tốt, anh đã đối xử với cô ấy như thế nào? Cô ấy không phải là muốn rời đi, mà là bị cả nhà các người ép phải rời đi!”

Tôi không chút lưu tình nói thẳng. Da mặt Chu Thiến co rút, thật lâu mới có phản ứng: “Vậy nên... em biết cô ấy đi đâu đúng không?”

Tôi còn muốn nói tiếp, Thẩm Hiếu bỗng kéo tôi ra sau lưng, thân thể cao lớn che chắn trước mặt tôi: “Chu Thiến, làm phiền anh hãy giống như một người đàn ông, dứt khoát mà giải quyết vấn đề, không cần phải ép Tống Thước!”

“Việc này đến cuối cùng là do Chu gia các người. Đã không đi đăng ký kết hôn thì chuyện hôn sự này cũng coi như thôi đi.”

Thẩm Hiếu giọng điệu khẳng định, không cho người kia đường lui.

Chu Thiến suy sụp, hiển nhiên là không chịu nhận kết quả như vậy: “Không phải sắp sinh con rồi sao, nếu như cô ấy không chịu thì tôi sẽ về khuyên mẹ vợ…”

Thẩm Hiếu nghe xong thì cười: “Chu Thiến, tôi thấy anh lúc nào làm người thì nên cố gắng giả bộ cho giống đi!”

“Đừng có miệng thì nói tiếng người, nhưng hơi thở lại là của súc sinh.”

Chu Thiến: …



34.

Chuyện Thẩm Hiếu ác miệng cũng không phải chỉ nói cho vui. Chu Thiến bị chửi đến mức hoài nghi nhân sinh, lúc rời đi bước chân cũng lảo đảo.

Nhưng được mấy ngày, hắn ta lại mặt dày đến cửa tìm Thẩm Hiếu nhận lỗi, nói bản thân đã biết sai rồi, muốn đón Tống Thước về nhà. Chúng tôi cũng chẳng khách khí, không thèm gặp mặt, không mở cửa.

Sau đó, tôi mang Thẩm Hiếu về nhà gặp cha mẹ, coi như chính thức xác định quan hệ. Anh cũng không nhắc lại chuyện kết hôn nhưng thỉnh thoảng lại nhìn vào trong cặp công văn của mình. Hai ngày trước tôi nhìn thoáng qua, hay lắm, chính là đã để sẵn sổ hộ khẩu!

Người đàn ông này thật là…

Mùa đông đã sắp đến, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị đi lặn biển. Thẩm Hiếu nằm trên ghế Sofa nhỏ, mặc áo ngắn quần cộc, chỉ cho tôi xem ảnh từng khách sạn một: “Em xem em thích chỗ nào”

“Em sao cũng được, anh chọn là được.”

“Vậy phải đặt hai phòng sao?”

“Một phòng là được.”

Không gian lâm vào yên tĩnh, Thẩm Hiếu bật dậy, đôi ngươi màu nhạt chăm chú nhìn tôi: “Em đồng ý thật à?”

Bị ánh mắt nóng bỏng của ai đó nhìn đến ngại ngùng, tôi sờ mũi một cái: “Anh cũng không phải chưa từng ngủ Sofa bao giờ…”

“Chủ yếu là muốn... tiết kiệm tiền thôi.”

Thẩm Hiếu: ...

35.

Tháng mười một, chúng tôi đến đảo Hải Nam, thời điểm này cũng coi như là mùa ‘ế hàng’ bởi vì du khách không nhiều.

Thẩm Hiếu xuống biển rồi ẩm ướt bơi lại về bờ, chúng tôi uyển chuyển từ chối nhân viên phục vụ, anh tự mình mang tôi đi lặn biển.

Hôm nay biển đẹp, chỉ hơi gợn sóng. Mặt nước lấp lánh, trùng trùng điệp điệp kéo dài đến tận chân trời. Nước biển xanh thẳm, ánh nắng như nhảy nhót trên mặt nước. Từng làn sóng biển vỗ dập dìu, sóng trước xô sóng sau, nhìn giống như có vô số con cá đang bơi lội.

Cảnh sắc xinh đẹp này đúng là làm khó vốn từ ngữ ít ỏi của tôi.

Thẩm Hiếu lái thuyền nhỏ, tôi thì đứng đung đưa trước mũi thuyền, tóc dài bay phấp phới, tà váy nhảy múa trong gió, thỏa thích hòa mình cùng thiên nhiên mỹ lệ, cảnh đẹp ý vui làm cho mọi người cũng cảm thấy vui thích.

Tâm tình thoải mái, tôi vô cùng vui sướng, thậm chí còn cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc.

Nhìn về phía thuyền, người đàn ông mặc đồ lặn đang ngồi ở mũi thuyền, cúi đầu nhìn xuống biển, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Chút nữa chúng ta lặn gần trước, sau khi em cảm thấy ổn thì chúng ta sẽ thử lặn sâu. Em thấy được không?”

Tôi đáp lại anh bằng cái gật đầu tin tưởng, sau đó đi vào buồng nhỏ trên thuyền thay đồ lặn, ngậm lấy ống dưỡng khí, xuống nước. Trước tiên nằm trên lưng anh để thích ứng hoàn cảnh.

“Em sợ không?”

“Em không sợ đâu.”

“Giỏi lắm, vậy anh bắt đầu lặn nhé.”

Khu vực biển này rất yên ả, xuống sâu 5 mét tôi có thể nhìn thấy từng đàn cá nhiệt đới đang bơi cùng nhau; khung cảnh xinh đẹp nhanh chóng biến mất, tiếp theo là độ sâu 10 mét, màng nhĩ bắt đầu phản ứng, phát đau khiến tôi hơi run rẩy. Nơi này khuyến nghị chỉ nên lặn sâu 18 mét, mới được một nửa mà tôi đã cảm thấy vô cùng khẩn trương, nhịn không được mà bám chặt lấy Thẩm Hiếu, anh ném về tôi một cái nhìn trấn an, sau đó chỉ cho tôi một hướng. Xuyên qua mấy bụi san hô cao lớn, bỗng xuất hiện rất nhiều các tượng đá, có đứng thẳng, có ngồi, có nằm ngủ…

Tôi cảm giác như mình đang ở một đất nước Phật giáo bị chìm dưới biển, muôn hình vạn trạng của các bức tượng này đang tĩnh lặng dưới đáy biển, màng nhĩ đau nhức cũng đã đỡ hơn một chút.

Tôi nghĩ mình đã hiểu lý do vì sao Thẩm Hiếu lại thích đi lặn biển như vậy. Trước mắt tôi chính là một thế giới mới, mọi thứ dường như mở ra một tầng hiểu biết mới cho tôi, phá đi giới hạn trước đó, thậm chí tôi còn mơ màng hiểu được một số vấn đề trước kia mình không hiểu nổi.

Lần thứ nhất trong cuộc đời tôi phản nghịch, là lựa chọn Chu Thiến.

Lần thứ hai phản nghịch, chính là chọn Thẩm Hiếu.

Trên thực tế, cuộc đời mỗi chúng ta đều giống như việc cố gắng lặn xuống mảnh biển này vậy, không chút do dự, dù cho tai có đau nhức cũng vẫn muốn lặn sâu hơn để nhận xem kết quả của mình là gì. Có người nhận được một khung cảnh xinh đẹp, có người thì chỉ nhận lại được một đáy biển đen kịt không nhìn rõ bàn tay, tai càng ngày càng đau nhức mà thôi.

Nhưng thanh xuân mà, sao phải hối hận, phải tìm hiểu thì mới biết đáy biển kia có gì chứ, đúng không nào?

Đột nhiên người phía sau khẽ đẩy tôi một cái, tôi bị cuốn theo dòng nước, bị đẩy đến bên cạnh một bức tượng đá. Bức tượng Phật này là bức hoàn chính nhất, to lớn nhất, hai tay ngài đang cầm một viên ngọc trai lớn, tôi còn nhìn thấy có ánh sáng lóe lên ở đó.

Vật xinh đẹp kia bị rong rêu quấn quanh, càng nổi bật lên sự rực rỡ.

A? Không phải ngọc trai sao? Là nhẫn kim cương?

36.

Sau khi lên bờ, tôi đưa nhẫn cho Thẩm Hiếu nhìn, đối phương đầu tóc ẩm ướt ngồi trên bờ cát, đang bận bịu thêm đá cho nước ép. Dáng vẻ nhìn qua vô cùng bình tĩnh, lông mi dài bị thấm nước ướt nhẹp.

Tôi xòe lòng bàn tay ra: “Nhìn nè, em nhặt được một cái nhẫn kim cương đấy.”

Không ngờ anh nhìn cũng không thèm nhìn mà chăm chú nhìn tôi: “Em nghĩ kĩ chưa, đeo lên rồi là không bỏ được ra đâu.”

“Sao lại không bỏ ra được? Nhẫn này em nhặt được mà?”

Thẩm Hiếu lại chằm chằm nhìn tôi một cái, sau đó mặc lại đồ lặn, quay lại biển.

Chậc chậc.

Lần này anh rất nhanh đã quay lại, đem nhẫn kim cương kia cho tôi xem, cũng đem đường link đặt mua cho tôi nhìn, biểu cảm nhàn nhạt: “Thế nào, đủ nghi thức chưa?”

“Tạm được.”

Thấy tôi khẽ cười, Thẩm Hiếu mới biết mình bị trúng kế, rặng mây đỏ trên mặt lập tức lan đến mang tai.

“Hừ, không muốn cho anh danh phận thì cứ việc nói thẳng.”

Tôi khó mà kiềm chế được tâm tình đang nhộn nhạo của bản thân, chỉ có thể nhìn anh đang mặt đỏ tai hồng, trêu: “Biết sao được, ai bảo bộ dạng anh như thế này còn đẹp hơn cả khung cảnh nơi đây chứ?”

“Em…”

Anh đang muốn nói thêm gì đó, nhưng lại quay mặt đi chỗ khác, dứt khoát nhắm mắt lại, tựa hồ đang cố gắng kìm chế sự vui sướng. Tôi lẳng lặng dựa vào người anh, tựa đầu lên vai anh nghỉ ngơi.

Cứ như vậy, chúng tôi im lặng ngồi ngắm mây trời, đến khi ráng chiều sắp lặn xuống mặt biển. Không khí tốt như vậy, Thẩm Hiếu lại nói giọng điệu lạnh nhạt: “Thật ra anh luôn có một nguyện vọng…”

"Nguyện vọng gì?"

“Cùng em đi đến cuối đường đời.”



“Nếu như em không ngại.”

“Em ngại.”

“Hừ.”

Sau đó, Thẩm Hiếu không nói gì nữa, chúng tôi tựa vào nhau, gió biển ấm áp khiến tôi cảm thấy buồn ngủ.

Tôi tựa vào đầu vai anh, không đầu không đuôi hỏi: “Sau này nếu em gặp phiền toái thì có thể nhờ luật sư Thẩm được không?”

Người bên cạnh cười một cái, vừa cao ngạo vừa đáng yêu nói: “Chỉ cần là em, anh luôn luôn sẵn sàng!”

HOÀN
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chuyện con cóc thích sờ mông
  • Cố Vân Sinh (顾云生)
Phần 8 END
CHÚ BẮT CÓC CÓ MỎ VÀNG
  • 4.70 star(s)
  • Nàng tiên nhàm chán
PHẦN V END
BẮT CÓC TIỂU BẢO KÝ
  • Trương Bất Nhất
Chương 6...
KẺ BẮT CÓC
  • 否极泰来
Chương 8
[Kỳ Hâm] {Ver} Bắt Cóc Bảo Bối Về Làm Vợ
  • Đứa nào bẻ thuyền tao vặn cổ

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom