• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CÓC GHẺ THỊT THIÊN NGA (2 Viewers)

  • Chương 2

Thẩm hiếu cũng coi như nể mặt, một đường bị tôi lôi kéo cũng không làm trò quỷ gì.

Khúc Nhược Khương vốn dĩ đi theo sau chúng tôi, chẳng biết cô nàng biến mất từ lúc nào, chỉ để lại cho tôi một tin nhắn: “Hứa với ba ba, đêm nay không về nha!”

Tôi: “...”

Lại nhìn Thẩm Hiếu — người đang lạnh mặt đứng ở cửa chính không chịu đi — mặc dù không biết hắn định làm gì, tôi vẫn đứng bên cạnh hắn, hai chân cũng rất cố gắng chịu đựng nhức mỏi. Chờ thêm chút nữa chắc tôi nghĩ đến căn hộ tân hôn ba phòng ngủ một phòng khách luôn rồi.

Bí mật cuối cùng cũng được bật mí. Một lúc sau, một bóng người gầy gò xuất hiện ở của — người đó vẫn đang mặc chiếc váy ren màu đỏ ban nãy, nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng nói với Thẩm Hiếu: “Anh à, em đi với anh.”

Mẹ ơi, tôi sốc nha!

Ngày đầu tiên về nhà chồng, cô dâu đã bỏ chạy theo người khác luôn!

Cái kịch bản này… đến mấy tác giả của tiểu thuyết tám xu cẩu huyết cũng không dám viết đâu nha.

Thẩm Hiếu cũng rất thẳng thắn, mỗi tay kéo một người, nhét chúng tôi lên chiếc Land Rover màu đen đỗ cạnh cửa rồi phóng đi.

Không thể tin được là tôi đang ngồi cùng xe với tình địch, còn kèm theo cái lốp dự phòng của cô nàng!

Điều càng khó tin hơn chính là tôi ngồi ở ghế phụ, còn tống thước lại ngoan ngoãn chủ động ngồi ghế sau, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Rất tốt nha, căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách của tôi sắp được nâng cấp thành căn nhà hai tầng rồi.

Đang lúc bối rối, Thẩm Hiếu bên cạnh chợt lên tiếng, giọng nói vẫn rất lạnh lùng: “Trước đây anh dạy em như thế nào? Là người thì phải biết yêu bản thân mình trước!”

Phía sau, Tống Thước thì thào mở miệng: “… Con người phải biết yêu bản thân mình trước, sau đó mới đi yêu người khác.”

“Vậy giờ thế nào? Bọn họ không cho em về thì em liền thật sự không về?”

Bên kia im lặng.

Thấy cô ấy im lặng, Thẩm Hiếu lạnh nhạt nhìn tôi:

“Còn cô, nếu là cô thì cô sẽ làm thế nào?”

???

Tự dưng bị điểm danh, tôi cảm thấy rất áp lực đó!

“Tôi? Lời của tôi…”

“Không sao. Cô cứ nói đi.”

“Tôi có thể cúi đầu, nhưng sẽ không để bố mẹ phải xấu hổ...”

Tôi chưa nói xong đã cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng giải thích: “Tôi xin lỗi, lời của tôi có hơi chói tai. Cô Tống, cô đừng suy nghĩ…”

Im lặng…

Im lặng kéo dài…

Tống Thước đột nhiên nói: “Anh Hiếu, em biết phải làm gì rồi.”

Thẩm Hiếu “Ừ” một tiếng, nhấn ga lái thẳng ra ngoại ô, đến cổng một khu tái định cư thì dừng lại.

Trước khi xuống xe, Tống Thước nói với tôi: “Chị Lộ, chị nói rất đúng.”

Nhìn cô ấy rời đi, tôi vẫn có chút không yên tâm: “Cứ để cô ấy đi như vậy sao?”

Thẩm Hiếu thản nhiên hỏi lại: “Không thì thế nào?”

“Con bé đã kết hôn rồi, tôi quản được nhiều vậy sao?”



Xứng đáng là lốp xe cao cấp, có điểm giới hạn, rất có đạo đức!

Thấy tôi trầm ngâm, người kia ngả người ra ghế, tư thế thoải mái, nói: “Được rồi, chuyện của con bé đã giải quyết xong, giờ đến chúng ta.”

Tôi: …

“Tôi đề nghị chúng ta tìm hiểu nhau một lần nữa, em nghĩ sao?”

Anh ta nhìn tôi, giơ tay ra một cách lịch sự: “Xin chào, tôi là Thẩm Hiếu.”

07.

Bàn tay thật sự rất đẹp: ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn như một tác phẩm điêu khắc bằng ngà voi, xinh đẹp nhưng rất lạnh lùng.

“Tôi có thể gọi em là gì?”

Thẩm Hiếu giả vờ thản nhiên nhìn ra cửa sổ, xoa xoa tay: “Vừa nãy tôi nghe thấy Chu Thiến gọi em là Tiểu Mạn…”

Tôi kiên nhẫn nói: “Thẩm tiên sinh có thể gọi tôi là Lộ Mạn.”

“Tiểu Mạn thật hay.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã giơ giơ điện thoại về phía tôi: “Hơn nữa, em đã hứa sẽ gọi video với tôi ít nhất ba lần một ngày, có nhớ không?”

“Đương nhiên là nhớ.”

Thấy tôi nói dễ dàng như vậy, Thẩm Hiếu hơi nheo mắt lại, khoé mắt hơi cong cong, có vẻ không vừa ý lắm:

“Sao tôi tin em được đây? Hôm nay em còn không chịu trả lời điện thoại của tôi.”

“Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý.”

Cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn. Chu Thiến đã lập gia đình, tôi cũng trưởng thành rồi, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt với quá khứ. Vì vậy, dù chưa biết mối quan hệ với Thẩm Hiếu sẽ tiến xa đến đâu, tôi vẫn sẽ coi trọng nó.

Người kia khi nhìn thái độ trịnh trọng của tôi, con ngươi hơi sáng lên, định nói thêm gì đó nhưng lại do dự.

Anh ta và Chu Thiến đều đẹp trai, nhưng phong cách lại hoàn toàn khác nhau — khuôn mặt đầy đặn, đôi môi mỏng, lọn tóc xõa xuống thái dương khiến anh ta khác hẳn với vẻ đẹp mà các chàng trai thời nay đang theo đuổi, đẹp theo kiểu hơi tà mị — thoạt nhìn rất kinh diễm, nhìn lâu lại có vẻ khó thân cận, khiến cho người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Tôi nhanh chóng rời mắt.

“Nếu anh Thẩm còn có chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi.”

Thẩm Hiếu gõ gõ tay lên vô lăng, thái độ có chút bốc đồng: “Tôi chỉ muốn nói, nếu em lại cho tôi leo cây thì sao? Tôi nghĩ, cần phải có cách đảm bảo.”

“Gì cơ?”

“Vậy nên, chúng ta đặt giờ, có được không?”

Người đàn ông có ánh mắt sáng ngời, giọng nói nghiêm túc pha chút trẻ con.

“Em hẹn giờ ba lần, 9 giờ sáng, 11 giờ trưa và 1 giờ chiều.”

“Sau khi đồng hồ nhắc nhở, chúng ta sẽ gọi video.”

Nghe đến đây, tôi chợt có linh cảm không lành: “Còn anh thì thế nào?”’

“Tôi cũng sẽ như vậy, 3, 6, 9 giờ chiều tối, thời gian không dưới hai tiếng, được chứ?”

Tôi: …

Người này không phải có bệnh chứ?

08.

Ngày hôm sau.

Vừa đến công ty chuông báo thức đã vang lên, tôi vội vàng ôm túi trốn vào phòng làm việc, mở máy, gọi điện, thao tác vô cùng trơn tru. Chưa đến một giây bên kia đã nghe máy. Nhìn kỹ thì, hôm nay Thẩm Hiếu đeo kính không gọng mỏng, sau mắt kính là đôi đồng tử màu nhạt lãnh đạm.

Rất đẹp trai nhưng cũng rất cặn bã!

Tôi vội vàng gật đầu chào trước camera: “Buổi sáng tốt lành, Thẩm Hiếu.”

“Còn sớm. Em ăn sáng chưa?”

“Còn chưa…”

“Nhìn trên bàn em đi.”

“Hả?”

Tôi nhìn xuống, cách đó không xa là một hộp giữ nhiệt được gói kín. Tôi mở ra, là một bữa sáng kiểu Quảng Đông tiêu chuẩn: cơm cuộn óng ánh, sủi cảo tôm màu hồng nhạt, cháo cá nóng hổi, hương thơm vô cùng quyến rũ.

Ping…

Sao anh ta lại biết tôi thích ăn đồ Quảng Đông? Lòng tốt khó chối từ nên tôi lặng lẽ mở ra ăn.

Lúc đang ăn tôi nhận ra âm thanh bên kia hơi ồn ào, Thẩm Hiếu nhìn tôi một cái, sau đó lại nhìn thẳng phía trước.

Chắc là anh ta đang làm việc, thấy tôi chú ý tới mình, cũng không để ý nhiều: “Được rồi, bắt đầu họp buổi sáng.”

Nhưng mà anh ta không tắt video, thay vào đó lại ân cần hỏi tôi: “Có muốn xem một chút không?”

Có gì mà xem chứ?

Trước khi tôi tự trả lời, Thẩm Hiếu đã xoay camera.

Phản ứng đầu tiên: Phòng họp thật lớn nha!

Phản ứng thứ hai: Nguyên một phòng toàn đàn ông mặc vest?!

Nhóm người nhìn thấy cửa sổ chat video của tôi, nồng nhiệt chào hỏi:

“Hello!“

“Cô gái dễ thương thật nha!”

“Bạn gái anh đó à Thẩm Hiếu?”

Tôi đang ngậm một cục cơm cuộn: …

Thẩm Hiếu ho nhẹ một tiếng, quay máy tính lại: “Chưa phải, tôi vẫn đang theo đuổi.”

“Được rồi, bắt đầu họp, từng nhóm lên một.”

Mọi người có tưởng tượng được không… Người đàn ông này vừa trò chuyện với tôi, vừa họp với người khác, vậy mà hai việc đều được tiến hành rất mượt mà…

“Sủi cảo tôm có ngon không?”

“... Ngon lắm.”

“Một bộ hồ sơ khám nghiệm và trích lục bằng chứng sẽ được giao cho đội trưởng Tiếu Tố vào ngày hôm nay.”

“Em không ăn cháo à? Không ngon sao?”

“Tôi chờ một chút nữa mới ăn.”

“Lát nữa thì nguội mất.”

“Nhóm 2 viết ý kiến bảo vệ và ý kiến kiểm tra, ngày mai nộp cho tôi.”

“Hay là tôi tắt video nhé?”

“Không cần, em cứ để vậy đi.”

Bên kia từ chối, đôi mắt từ máy tính chuyển sang chỗ khác.

“Chuẩn bị ra toà trước ngày 15 ổn chứ?”

Tôi: …

Được rồi, anh thích là được.

Bữa sáng như này khác gì đang họp trực tiếp đâu cơ chứ. Tôi lấy cớ đi vệ sinh, định trốn khỏi văn phòng, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang lén lén lút lút ngoài cửa.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của tôi, cô ấy nhếch mép cười: “Bữa sáng ngon không?”

09.

Hai người này thông đồng với nhau từ khi nào thế?

Thấy lông mày của tôi sắp xoắn lại thành một đường, Khúc Nhược Khương vội vàng bước tới, choàng tay qua vai tôi:

“Sao thế, quan tâm cậu thích ăn gì cũng không được à?”

“Đó là tớ muốn nói cho cậu biết, không phải không có ai theo đuổi cậu. Đừng suốt ngày rầu rĩ như góa phụ nữa!”

“Tớ làm gì có ai theo đuổi chứ?”

Khúc Nhược Khương bĩu môi: “Vớ vẩn! Hội diễn văn nghệ hồi học đại học cậu biểu diễn một điệu múa cổ phong liền ‘một lần thành danh’, thư tình gửi đến ký túc xá chúng ta phải được cả một bao luôn ấy chứ!”

“Chính cậu chủ động xa lánh tất cả đàn ông ngoại trừ Chu Thiến! Cậu muốn độc thân đến khi mãn kinh luôn à?”

“Này… này… Cậu thật xấu xa!”

Sợ cô nàng tiếp tục luyên thuyên, tôi vội vàng chạy vào phòng làm việc. Thẩm Hiếu vẫn đang họp. Hình như cuộc họp đang bước vào giai đoạn thảo luận, anh ấy cũng không tán gẫu với tôi nữa mà cau chặt mày, cặp đồng tử nhàn nhạt rất nghiêm túc nhìn về phía trước, có vẻ đang trầm ngâm suy tư. Thấy anh đang bận, tôi cũng bật laptop lên bắt đầu làm việc của mình.

Kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó… Vì muốn được ở gần Chu Thiến, tôi đã từ bỏ học viện múa yêu thích, lại đăng ký vào trường đại học Chu Thiến chọn, học cùng khoa xây dựng với anh.

Khoa tôi chọn đếm đi đếm lại cũng chưa đến 30 nữ sinh. Bốn năm đó, tôi luôn là người giữ chỗ, thậm chí còn mua đồ ăn giúp bạn gái anh ta. Mới đầu tôi còn khóc suốt đêm, dần dần về sau cũng chết lặng với việc anh ta cứ chia tay rồi lại quay lại với vài người bạn gái.

Trên thực tế, tôi rất tỉnh táo, tôi luôn biết rằng chuyện mình làm sẽ chẳng đem lại kết quả gì cả.

Mở các bản vẽ CAD ra, lại quay ra nhìn Thẩm Hiếu một chút — người kia một tay ôm mặt, mày nhíu chặt, trầm giọng bàn bạc gì đó với cộng sự bên cạnh.

Phải nói rằng, người đàn ông này nghiêm túc làm việc cũng thật sự rất thích mắt.

Thật quyến rũ nha…

Đang mê mẩn, một tin nhắn âm thanh bất ngờ hiện lên ở điện thoại.

Chu Thiến: [Tiểu Mạn, có đó không?]

Tôi hơi lo lắng, liền thoát giao diện gọi video để nhắn lại.

“Có.”

Vội vàng trả lời rồi lại vội ấn trở lại giao diện video. Vừa mở lại, tôi liền nhìn thấy Thẩm Hiếu đang nhìn chằm chằm mình.

“Sao vậy?”

Khóe miệng tôi giật giật: “Không có chuyện gì, anh… anh không phải đang bận sao?”

“Cuộc họp kết thúc rồi, em…”

Anh dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng lại khựng lại trước ánh mắt của tôi: “Em có việc sao?”

“Ừm, tôi có chút việc.”

“Được rồi, vậy em bận việc đi.”

Nói xong, anh chủ động cúp điện thoại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa được đại xá, sau đó nhìn lại cuộc trò chuyện với Chu Thiến — một hàng dài các tin nhắn thoại và cuộc gọi nhỡ, tôi đành gọi cho anh ta.

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng hơi mất kiên nhẫn: “Em đang bận gì vậy? Sao anh gọi máy lại báo bận?”

Tôi do dự một chút: “Em bận chút việc.”

Chu Thiến thở dài, giọng điệu dịu đi rất nhiều: “Anh muốn nhờ em chút việc, nếu em bận quá thì thôi vậy.”

“Không sao, anh nói đi.”

“Anh và Tiểu Thước đang xảy ra mâu thuẫn, sau khi về nhà mẹ đẻ, cô ấy lại không muốn quay lại…”

“A?”

Đối phương thở dài: “Anh cũng cảm thấy mình quá đáng… Cô ấy là con một, điều kiện cũng không tốt bằng anh, anh không nên đòi hỏi cô ấy nhiều như vậy.”

“Ừm, vậy giờ phải làm gì?”

“Không phải Apple mới phát hành iPhone 13 sao? Cô ấy là fan của Apple, anh tặng cô ấy một chiếc điện thoại coi như lời xin lỗi là được rồi chứ?”

Tôi không nghĩ vậy.

Nhưng tôi không nói ra suy nghĩ của mình mà thuận theo lời anh ta: “Anh mua thử xem?”

“Em có thể mua giúp anh hai chiếc được không? Anh nhớ có cửa hàng Apple ở tầng dưới văn phòng của em…”

“Ừ...”

“Nhờ em cả đó, tiểu Mạn.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi thở dài nhận tiền chuyển khoản, trong lòng vô cùng hối hận vì đã không dứt khoát từ chối anh ta.

Đến hiện tại, tôi cũng chẳng còn tình cảm gì với Chu Thiến.

Nhưng mà, dù không còn tình cảm, thói quen đồng ý lại vẫn còn đó.



10.

Sau đó, tôi và Thẩm Hiếu vẫn duy trì những cuộc “gặp gỡ” với tần suất cao mỗi ngày. Tôi không biết Khúc Nhược Khương đã nói gì với anh ấy, nhưng bên kia đều đặn ba bữa đều đặt cơm cho tôi, ngày nào cũng thay đổi, rất đa dạng. Thậm chí khi tăng ca còn có phần ăn nhẹ nữa.

Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, nói anh ấy không cần gửi nữa, nhưng người luôn cao ngạo lạnh lùng vậy lại bất ngờ xin lỗi, rồi nói với tôi: “Anh không thể dành nhiều thời gian cho em, nên chỉ có thể quan tâm đến ba bữa cơm của em thôi.”

“Mấy hôm nữa sẽ có một phiên tòa xét xử một vụ án lớn vào ngày 15, sau khi kết thúc anh sẽ dành cho em cả ngày.”



Dành cả ngày cho tôi là có ý gì?

Tôi còn đang suy nghĩ miên man, khoé môi bận rộn của người kia chợt giật giật: “Chờ chút, anh uống chút nước.”

Nói xong, anh mở nắp chai nước và đưa lên môi, yết hầu lên xuống theo từng ngụm nước…

Tôi không thể kiềm chế mà nhìn chằm chằm, vài giọt nước chảy dọc theo khóe môi hồng hào, một ít rơi xuống áo sơ mi của anh, một ít thì chạy dọc theo khe hở chảy xuống cổ…

Toàn bộ hình ảnh chính là bức tranh tràn ngập sự tự do tươi trẻ nhưng cũng không kém phần gợi cảm…

Đây… đây chính là sự quyến rũ thuần tuý nha!

Đúng lúc này, Khúc Nhược Khương đẩy cửa bước vào, thấy tôi nhìn chằm chằm điện thoại liền nhịn không được mà lắc đầu.

“Người trẻ tuổi yêu đương, đúng là lửa gặp củi khô…”

Tôi: …

Quay ra nhìn lịch, hôm nay mới là mùng 5, ít ngày nữa mới là 15. Thật có chút mong đợi nha, sao tôi lại cảm thấy hấp dẫn lạ thường như vậy?!
1656907388313.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chuyện con cóc thích sờ mông
  • Cố Vân Sinh (顾云生)
Phần 8 END
CHÚ BẮT CÓC CÓ MỎ VÀNG
  • 4.70 star(s)
  • Nàng tiên nhàm chán
PHẦN V END
BẮT CÓC TIỂU BẢO KÝ
  • Trương Bất Nhất
Chương 6...
KẺ BẮT CÓC
  • 否极泰来
Chương 8
[Kỳ Hâm] {Ver} Bắt Cóc Bảo Bối Về Làm Vợ
  • Đứa nào bẻ thuyền tao vặn cổ

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom