-
Chương 5
Sau khi tạm biệt Thẩm Hiếu, tôi trở về nhà thì nhận được một cuộc gọi.
Hừm? Tống Thước?
Tôi nhấn đồng ý, đầu dây bên kia vậy mà lại là giọng đàn ông.
“Tiểu Mạn?”
“Anh Thiến?”
Người bên kia dường như không giữ nổi bình tĩnh: “Sao em lại kéo anh vào danh sách đen?”
Ách...
Mặc dù lý do này có vẻ rất khó thuyết phục nhưng tôi vẫn quyết định nói: “Thật xin lỗi, bạn trai em muốn như vậy.”
"Là Thẩm Hiếu?"
"Đúng vậy. "
Đầu dây bên kia truyền đến một loạt tiếng gấp gáp, không biết vì lý do gì, trong lòng tôi cảm thấy thật sự rất vui, rất hưng phấn, đến mức ngón tay cũng run rẩy.
“Chuyện đó, anh gọi điện là muốn cảm ơn em.”
“Cảm ơn em chuyện gì?”
“Tống Thước chịu quay về rồi.”
“À, vậy thì tốt rồi.”
Thật tốt, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi khách khí hàn huyên thêm vài câu rồi cúp máy.
Nghe được tin bọn họ làm lành, trong lòng tôi cũng chẳng có chút xao động, có lẽ do đã suy nghĩ thông suốt, tôi đã sớm dứt ra được khỏi vũng lầy này rồi.
22.
Những ngày sau đó, tôi thường đi tìm Thẩm Hiếu nhân dịp nghỉ trưa, mang theo đồ để nấu nướng, có khi là sushi, nhiều lúc lẫn lộn linh tinh.
Thẩm Hiếu cũng không bao giờ bắt bẻ, có gì ăn nấy, chưa bao giờ bỏ thừa.
Hình thức ở chung của chúng tôi không phải là kiểu ánh sáng tình yêu toả ra bốn phương tám hướng, mà càng giống như sinh hoạt thường ngày, xoay quanh củi gạo dầu muối…
Hôm nay chúng tôi ăn cơm ở phòng làm việc của anh thì có cuộc gọi video đến.
Thẩm Hiếu gắp đồ ăn, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình: “Em sống cũng rất thoải mái nha, vậy mà lại béo lên rồi?”
Bên kia truyền đến tiếng giải thích tinh tế: “Em đang mang thai mà.”
…
Là Tống Thước gọi đến, cô ấy tóc tai bù xù, có chút lôi thôi. Tôi hơi khẩn trương nhìn Thẩm Hiếu, nhưng mà nét mặt của anh vẫn rất bình thường.
Tống Thước nhìn thấy tôi ngồi bên cạnh liền dịu dàng lên tiếng chào: “Chị Lộ, chị cũng ở đây ạ...”
“Kêu chị cái gì?” — Còn chưa dứt câu đã bị Thẩm Hiếu nói lại — “Gọi là chị dâu.”
Chị dâu?
Tôi ngại ngùng, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Tống Thước mười phần nhu hoà, gọi chị dâu, chị dâu rất trơn tru. Thẩm Hiếu vô cùng hài lòng, trực tiếp đưa di động cho tôi, còn mình thì chạy đến phòng họp.
Anh vừa biến mất, tôi bắt gặp Tống Thước thở dài nhẹ nhõm.
“Chị Lộ, chị không cảm thấy anh Hiếu rất đáng sợ sao?”
“Anh ấy rất tốt mà.”
“Chuyện đó... anh ấy quy định mỗi tháng em phải gọi điện thoại cho anh ấy một lần, em cũng không biết chị cũng đang ở đây, làm phiền hai người rồi.”
Tôi trầm mặc.
“Chị Lộ, chị cùng anh Hiếu xác định quan hệ nghiêm túc sao?” — Thấy tôi không nói lời nào, cô ấy nói vô cùng chân thành.
“Ừm.”
“Thật tốt.”
Cô ấy bỗng nhiên im lặng một chút, sau đó lộ ra giọng điệu ôn hoà nhu mì: “Chị Lộ thật tốt, anh Hiếu cũng thật tốt, hai người thật xứng đôi.”
Đối với sự chúc phúc của cô ấy, tôi thật tâm thật ý cảm tạ, đối phương lại nhẹ giọng bổ xung: “Ừm, chuyện kia, bình thường anh Hiếu rất thờ ơ với mọi người, chắc chị cũng cảm thấy rất tủi thân…”
“Không sao, chị thích anh ấy lạnh lùng như vậy.”
Càng tốt.
Tống Thước cười khan một tiếng: “Vậy thì tốt rồi.”
Thấy sắc mặt tiều tuỵ của đối phương, tôi không nhịn được mà hỏi: “Ngược lại là em, em cứ như vậy mà trở về à?”
“Vâng, phải về thôi.” — Giọng nói cô ấy có vẻ lạnh nhạt — “Bụng cũng đã được hơn một tháng, không trở về thì biết phải làm sao đây?”
“Vậy... chúc hai người hạnh phúc.”
“Cảm ơn chị.”
Tôi và Tống Thước cũng không thật sự thân quen nên cũng chỉ trò chuyện được vài câu. Vừa mới chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, cô ấy bỗng nhiên thẫn thờ nói một câu.
“Em thật hâm mộ chị...”
23.
Cuối năm công việc của tôi bắt đầu bận rộn: mười hạng mục còn đang chờ tôi nghiệm thu, mỗi ngày chạy show bảy tám cái công trường. Chẳng còn thời gian ăn cơm cùng Thẩm Hiếu, thậm chí thời gian gọi video cũng không có.
Được mấy hôm, Thẩm Hiếu không chịu nổi liền gọi video đến.
Mặt mũi tôi đầy bụi bặm, còn chưa kịp chỉnh lại, đối phương thì đóng bộ, đi giày da, khung cảnh cũng rất ồn ào: “Anh đang ở toà án, dẫn theo mấy thực tập sinh đi học tập. Em đang làm gì vậy.”
“Em đang ở công trường, mấy ngày nay đều đến công trường nghiệm thu.”
Anh còn chưa đáp lại, sau lưng lại lộ ra vài thanh niên trẻ tuổi, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm ống kính: “Thẩm par, đây là ai vậy?
Không, đừng có trả lời!
Không thèm nhìn tôi đang ra sức ra hiệu, Thẩm Hiếu chỉnh lại cà vạt, giọng điệu nhàn nhạt
“Đây là bạn gái của tôi.”
Tôi: ...
Anh phát cơm chó gì chứ, đầu em đã ba ngày chưa được gội, sắp vắt ra được một chai dầu rồi đó.
Mấy thanh niên kia cũng là người nhanh nhạy, thấy vậy từng người từng người liền liều mạng khen.
“Sư mẫu đúng là mỹ nữ!”
“Thanh tú như phù dung, hoa cũng không dám so sánh…”
“Sư mẫu rất xinh, chẳng qua tóc hơi rối một chút.”
Tôi vội vàng kéo chặt mũ lưỡi trai xuống đầu, sau đó nói: “Mọi người cứ bận việc đi, tối chúng ta gọi sau nhé anh.”
Ai ngờ Thẩm Hiếu vậy mà không tắt máy, lại còn nói: “Cứ thong thả, còn tận bốn mươi phút nữa mới bắt đầu, vụ kiện này cũng không khó.”
Mấy thanh niên ở một bên cũng nhao nhao lên:
“Sư mẫu cũng quá coi thường Thẩm par của chúng ta rồi.”
“Đúng vậy!”
“Đừng nói là bị cáo, không chừng đến dao cũng dám mang vào đó…”
Thẩm Hiếu liếc nhanh, mấy thanh niên kia không dám thở mạnh, vội vàng cun cút trung thực trở lại vị trí.
Sau mấy lần tôi kiên trì khuyên nhủ, Thẩm Hiếu cũng tắt video.
Nhưng tôi cảm giác, hình như anh lại không vui rồi?
24.
Quả nhiên sau khi mặt nóng dán mông lạnh với tôi, Thẩm Hiếu lại bắt đầu lạnh nhạt.
Có lẽ là do di chứng của việc làm “chó liếm”, tôi cảm thấy bộ dạng lạnh như băng này của anh … vô cùng đáng yêu nha!
Bởi vì chúng tôi đều vô cùng bận bịu, nên cũng thật lâu rồi không cùng nhau ăn cơm, vậy là tôi quyết định mở điện thoại nhắn cho Thẩm Hiếu.
Đường Tiểu Bảo: Em muốn ăn lẩu (TvT).
Thẩm Đại bảo: Vậy đi ăn thôi.
Đường Tiểu Bảo: Nhưng em mệt quá, không muốn đứng dậy.
Thẩm Đại bảo: ...
Đường Tiểu Bảo: Hay chúng ta ăn kiểu tượng trưng đi?
Đường Tiểu Bảo: Em trước nha, cho tôi một nồi lẩu gà, thêm hai phần thịt bò thượng hạng, một phần gân bò…
Đường Tiểu Bảo: Đến anh rồi, nhanh lên nào, mau chọn đi, nhân viên phục vụ cũng đang bận đó.
Thẩm Đại bảo: ...
Thẩm Đại bảo: Hai phần tôm trượt, hai phần giá đỗ.
Đường Tiểu Bảo: Em cũng muốn ăn giá đỗ!
Thẩm đại bảo: Vậy thì cho tôi bốn phần giá đỗ.
Đường Tiểu Bảo: A, lẩu gà lên rồi! Gọi thêm một chút rau nữa đi!
Đường Tiểu Bảo: Thịt bò ngon thật đó!
Đợi một lúc cũng không thấy đối phương nhắn lại, tôi mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Tôi còn đang buồn ngủ, cách cánh cửa la lớn: “Ai vậy?”
“Nhân viên giao lẩu đây.”
???
Tôi vội vàng mở cửa, liền thấy Thẩm Hiếu hai tay xách đầy đồ, tất cả đều là đồ ăn tươi ngon được đóng gói gọn gàng. Tôi vịn eo, mắt nhắm mắt mở theo đuôi anh vào nhà, anh quay người lại, thấy tôi đang vịn eo, ánh mắt thắng tắp:
“Eo em bị sao vậy?”
“Trên công trường phải ngồi xổm nhiều…”
Nghe xong anh thở dài: “Lưng không thẳng nổi thì đi nằm đi.”
“Vậy có vẻ không tốt lắm đâu?”
Tuy miệng nói không tốt, nhưng tôi vẫn đến ghế Sofa nằm hưởng thụ, ngắm Thẩm Hiếu bận rộn trong bếp. Một lát sau đồ ăn đã được bày biện ra tươm tất.
Một bàn đầy tràn đồ ăn, anh cầm một đôi đũa, đưa đồ ăn đến gần tôi, điệu bộ như muốn đút cho tôi ăn.
“Em nếm thử một chút.”
“Để em tự làm đi…”
Còn chưa dứt lời, Thẩm Hiếu đã đặt đôi đũa xuống bàn, “cạch” một tiếng thanh thúy.
“Lộ Mạn, yêu đương cùng anh miễn cưỡng như vậy ư?”
25.
Người đàn ông này trước giờ đều mang bộ dạng vô cùng trầm ổn, nhưng sau khi ở chung với hắn một khoảng thời gian, tôi phát hiện, thời điểm anh kích động mắt sẽ hơi đỏ lên.
“Rốt cuộc thì em có thích anh một chút nào không, hay em chỉ đang tìm người thay thế?”
Hay, hay cho một câu tìm người để thay thế.
Lưng tôi còn đang đau nhức, từng câu từng chữ anh nói như con dao đâm thẳng vào ngực tôi vậy. Tôi như bị động kinh ngồi bật dậy mặc kệ lưng đang đau đớn: “Vậy còn em, không phải cuối cùng em cũng chỉ là người thay thế hay sao?”
Giờ phút này, tôi nhìn anh, anh nhìn lại tôi, hai người đều mang vẻ mặt như lần đầu tiên nhìn thấy đối phương.
Ngón tay hắn run run chỉ vào người tôi: “Em... em lúc đó còn khóc ở hôn lễ của Chu Thiến kìa!”
“Không phải anh cũng khóc sao?”
“Có cái r.ắ.m! CMN! Lúc đó anh ăn phải mù tạt!”
“Anh…”
Tôi á khẩu không phản bác được, lần đầu mâu thuẫn, máu nóng dồn lên não: “Anh xem anh đi, ngày lại mặt đến chống lưng cho Tống Thước, anh hùng quá nhỉ?!”
“Đúng là hải vương cao cấp mà!”
Thẩm Hiếu bị tôi dọa đến ngây người: “Hai chuyện này có thể đánh đồng với nhau được sao?”
Thấy hắn yếu ớt phản bác, tôi vội vàng vịn eo đứng dậy: “Sao lại không giống? Anh nói cô ấy mỗi tháng gọi điện thoại cho anh một lần, không muốn em suy nghĩ như vậy thì muốn như thế nào?”
“Anh... anh chỉ là…”
Đợi nửa ngày mà Thâm Hiếu cũng không nói tiếp đoạn phía sau, im bặt.
Tôi lạnh mặt nhìn đối phương đi đến chỗ nồi lẩu, bộ dạng không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Ai nha, lẩu sôi rồi này.”
Thẩm Hiếu vừa nói, vừa cho đồ ăn vào nồi: “Eo của em còn đau không? Nếu không thì đến đây ăn đi, tôm em thích cũng chín rồi…”
“Không ăn.”
Tôi quay lại nằm trên Sofa, đưa lưng về phía anh, lát sau liền cảm nhận được bàn tay to lớn đang đỡ lưng tôi.
“Không muốn ăn cũng được, vậy anh ấn ấn lưng cho em nha.”
“Đừng tức giận nữa mà, anh với con bé không phải loại quan hệ như em nghĩ đâu, em ghen gì chứ?”
Hiếm khi Thẩm Hiếu ăn nói khép nép như vậy. Tôi hơi nghiêng người lại, nhìn thấy đôi mắt anh hơi cụp xuống, lông mi ẩm ướt, đáy mắt nhàn nhạt hiện lên sự bi thương mà tôi không hiểu.
Tôi cảm thấy lúc này anh có chút đáng thương, còn rất đáng yêu nữa.
“Vậy hai người có quan hệ gì?”
“Cũng không phải thật sự có quan hệ gì, chỉ là anh đã ăn cơm ở nhà bọn họ mấy năm liền…”
Nói đến đây, anh dừng lại quan sát sắc mặt của tôi một chút, mũi hơi ửng đỏ, lại nói tiếp: “Sau đó, mẹ anh bị bệnh mất sớm, trước khi nhắm mắt luôn dặn anh đã gây phiền phức cho bọn họ, thiếu nợ bọn họ…”
Sắc mặt người đàn ông trước mặt trắng bệch, khóe mắt lại phiếm đỏ… Nhìn qua thì có vẻ vô cùng cường ngạnh nhưng thực tế lại rất yếu ớt, cảm giác tủi thân tôi ngồi gần cũng có thể cảm nhận được…
Tôi đột nhiên không muốn ầm ĩ cùng anh nữa…
"Ôm một cái."
Đối với cái duỗi tay của tôi, Thẩm Hiếu vẫn mím môi không làm thêm động tác gì. Người này sao lại ương ngạnh như vậy nha, bờ môi mềm mại như vậy lại đi mím chặt, hương bạc hà phảng phất lan tỏa trong không khí, cả người lộ ra cảm giác người sống chớ lại gần.
Thật muốn mạng của tôi mà!
Tôi đưa tay sờ trán anh, nhìn thẳng mắt anh rồi xin lỗi: “Em xin lỗi, quả thực trước kia em đã từng u mê Chu Thiến…”
Có lẽ lông hổ dựng ngược được vuốt nên anh cũng xuôi theo, không còn tức giận nữa, quay ra hỏi tôi: “Em có biết người khác muốn nói chuyện với anh đều phải trả phí theo giờ hay không?”
“Anh dành nhiều thời gian cho em như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ xứng làm một cái lốp dự phòng thôi sao?”
“Rõ ràng anh chỉ dũng cảm theo đuổi tình cảm của mình, sao lại thành lốp dự phòng rồi?”
Tôi thật sự không biết nói gì với vấn đề anh đặt ra, chỉ có thể chớp chớp mắt, đem nước mắt chuẩn bị rơi ra thu trở lại. Anh vừa nhẹ nhàng vừa bức bách khiến cho tâm tình tôi như vừa đau vừa ngứa lại có chút ngọt, cảm giác thật sự khó tả.
Lúc này, lông mi của người đàn ông trước mặt đang run rẩy, ngữ khí chậm rãi, thậm chí tôi còn cảm thấy anh ăn nói hơi khép nép: “Cho nên, em có thể nào… dũng cảm một lần, cho anh một cơ hội không?”