-
Chương 107-108
Chương 107: Dùng cái chết ép buộc, Giang Vũ cũng phải chết
“Mạnh quá!”
Đối mặt với việc phóng thích uy áp của Thanh Long, Giang Vũ đầu đầy mồ hôi vận công chống lại, không thể làm gì hơn anh đành vận hành Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết đến cực hạn, thân thể cũng không có cách nào động đậy được.
So với lần đối đầu Tôn Sư trước đây, lúc này Giang Vũ càng thêm khó trụ được trụ nổi, mà Thanh Long phóng thích uy áp còn mạnh mẽ hơn so với anh em nhà họ Ngô vô số lần.
“Cô chủ nhà tôi là bởi vì cậu, mới gặp phải nguy hiểm ở Giang Đông”.
Sau khi làm cho Giang Vũ không thể nhúc nhích, Thanh Long từng bước đi về phía Giang Vũ, lạnh lùng nói: “Nói cho cùng, cậu mới là người đáng chết nhất”.
Vừa dứt lời, Thanh Long đã giơ thanh kiếm lên và đâm về phía cổ họng của Giang Vũ.
Đối mặt với đòn chí mạng của Thanh Long, mặt Giang Vũ đỏ bừng, nhưng anh căn bản không có cách nào để tránh.
“Dừng tay!”
Ngay khi Thanh Long chuẩn bị giết Giang Vũ, một tiếng hét lớn vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Thanh Long cứng đờ, nhìn Kỷ Thường Viễn xin giúp đỡ.
Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, cuối cùng vẫn chậm một bước!
Chỉ thấy Kỷ Tuyết Tình vội vàng đi vào trong sân, giận dữ thét lên: “Bố, bố mau mau bảo Thanh Long thả Giang Vũ ra đi”.
“Con gái à! Bố biết con thích tên nhóc này, nhưng cậu ta chẳng những đã từng kết hôn, còn là một thường dân, cơ bản không xứng với con”.
Kỷ Thường Viễn vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có câu “đau dài không bằng đau ngắn”, bây giờ giết cậu ta còn tốt hơn để cậu ta cứ liên tục dây dưa với con”.
“Sao làm thế được!”
Kỷ Tuyết Tình đứng chắn trước mặt Giang Vũ, tức giận nói: “Cả đời này con chỉ chấp nhận mỗi mình anh ấy rồi, nếu muốn giết anh ấy, vậy thì giết cả con luôn đi!”
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình chắn trước mặt Giang Vũ, Thanh Long vội vàng thu kiếm lại, nhưng không có giải trừ uy áp khống chế đối với Giang Vũ.
“Tuyết Tình, đừng làm càn!”
Kỷ Thường Viễn cau mày, lạnh lùng nói: “Bạch Hổ, đưa cô chủ rời đi”.
“Vâng!”
Một hộ vệ khác lập tức tiến đến, chuẩn bị đưa Kỷ Tuyết Tình đi.
“Đừng qua đây!”
Kỷ Tuyết Tình cúi người nhặt một con dao sắt từ dưới đất lên, không chút do dự kề sát cổ của mình, vành mắt đỏ au nhìn Kỷ Thường Viễn: “Bố! Nếu như bố nhất quyết muốn giết Giang Vũ, vậy thì con cũng sẽ không sống một mình”.
“Con biết mình sẽ không thể chết khi ở trước mặt bố, nhưng sau đó con nhất định có cơ hội tự kết liễu mình, bố liệu mà làm đi!”
“Con gái ngoan, con đừng xúc động”.
Thấy một màn như vậy, Kỷ Thường Viễn hoảng sợ, dáng vẻ lạnh lùng hà khắc trước đó đã thay đổi, lo lắngxoa xoa hai tay trước mặt, cầu xin nói: “Chúng ta có chuyện thì từ từ nói, trước tiên bỏ dao xuống đã, nguy hiểm quá”.
Giang Vũ không thể nhúc nhích được, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy xuống, vừa cảm động vừa lo lắng.
Giang Vũ muốn khuyên can Kỷ Tuyết Tình, nhưng cơ thể của anh đã bị Thanh Long khống chế, ngay cả lời nói cũng không nói được, điều có thể làm chỉ là lo lắng.
“Vậy bố còn muốn giết Giang Vũ không?”, Kỷ Tuyết Tình cầm dao, lớn tiếng chất vấn.
“Tên nhóc này căn bản không xứng với con, sống chỉ có thể gây phiền toái cho con”.
Kỷ Thường Viễn lắc đầu khó xử, nghiến răng nói: “Giết cậu ta là ý của ông cụ, con nên biết rằng, không ai có thể làm trái ý đã quyết của ông cụ”.
“Thì ra là ý của ông nội!”
Nghe thấy những lời này, Kỷ Tuyết Tình cười chua xót, nước mắt trào ra: “Nếu đã như vậy, bố chuyển lời với ông nội rằng Tuyết Tình bất hiếu, đi trước một bước”.
Vừa nói xong, Kỷ Tuyết Tình không chút do dự vung dao cứa vào cổ mình.
“Mau cứu người!”
Không ngờ rằng Kỷ Tuyết Tình lại có thể làm thật, sắc mặt Kỷ Thường Viễn bất ngờ thay đổi.
Khoảnh khắc con dao cứa vào da Kỷ Tuyết Tình, có hai bàn tay đồng thời nắm lấy lưỡi dao.
Nhận ra Kỷ Tuyết Tình thật sự muốn tự sát, hộ vệ Bạch Hổ lập tức ra tay ngăn cản, nhưng ông ta không ngờ rằng còn có một người khác cũng sẽ ra tay kịp thời.
Bạch Hổ vô cùng kinh ngạc nhìn bàn tay phải của Giang Vũ cùng nắm lấy lưỡi dao cùng với mình, rồi quay lại nhìn Thanh Long.
Thanh Long cau mày lắc đầu, ông ta không có giải trừ khống chế đối với Giang Vũ.
Vào khoảnh khắc Kỷ Tuyết Tình tự sát, một luồng sức mạnh nội tại trong Giang Vũ đột nhiên bộc phát khủng khiếp, trực tiếp phá vỡ sự khống chế uy áp của ông ta.
Mặc dù luồng sức mạnh đó chỉ xuất hiện trong giây lát nhưng vẫn khiến cho Thanh Long không thể hiểu được.
Với tu vi của ông ta, để một người là đại sư nội kình thoát khỏi sự khống chế, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra!
“Bạch Hổ, bỏ tay xuống, hôm nay tôi và Giang Vũ phải chết cùng nhau”.
Kỷ Tuyết Tình không để ý tới Giang Vũ ở phía sau, dùng sức mà cố giật ra con dao nhưng cô căn bản không có cách nào lay động con dao trong tay của Bạch Hổ.
“Con gái ngoan của bố ơi, con đừng làm bố sợ”.
Nhìn vết máu bị cắt trên cổ Kỷ Tuyết Tình, Kỷ Thường Viễn đau lòng hét lên: “Bố không giết cậu ta nữa, vậy đã được chưa!”
Kỷ Thường Viễn thật sự không hiểu nổi, đứa con gái lạnh như băng này của ông ấy từ trước đến nay đều không mấy thân thiện với đàn ông, sao bây lại để ý đến một người đàn ông như thế, thậm chí không tiếc lấy cái chết ra để uy hiếp, hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi mà!
Nghe thấy Kỷ Thường Viễn nói, Kỷ Tuyết Tình bình tĩnh lại, không yên tâm mà hỏi: “Vậy bên ông nội thì sao?”
“Cho dù ông nội nhìn thấy bộ dạng này của con, cũng không có khả năng giết chết tiểu tử kia lần nữa”.
Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ thở dài, có chút cầu xin nói: “Con gái ngoan, mau bỏ dao xuống. Con nhìn tên nhóc kia cũng bị thương rồi kìa, các con phải nhanh chóng xử lý vết thương!”
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình mới phát hiện ngoài tay Bạch Hổ đang cầm dao ra, còn có một bàn tay từ phía sau vươn tới đang chảy máu cũng cầm lấy lưỡi dao.
Quay đầu nhìn lại, Kỷ Tuyết Tình thấy rõ bàn tay đang chảy máu là của Giang Vũ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô nhanh chóng buông cán dao, khẩn trương nhìn Giang Vũ: “Sao anh lại có thể cử động được?”
Sự việc đã đến bước này, Kỷ Thường Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ đưa mắt ra hiệu với Thanh Long.
Thanh Long gật đầu, thu hồi uy áp, giải trừ khống chế cho Giang Vũ.
Nhưng mà, Thanh Long từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu được tại sao trước đó Giang Vũ có thể thoát khỏi sự khống chết của mình trong giây lát.
Giang Vũ đã lấy lại được tự do nhìn vết máu trên cổ Kỷ Tuyết Tình, Kỷ Tuyết Tình nhìn tay phải Giang Vũ đang chảy máu, đồng thanh nói: “Sao anh/em ngốc thế!”
“Em có thể dễ dàng tìm đến cái chết như vậy sao? Nếu như em chết rồi thì anh phải làm gì bây giờ?”
Giang Vũ vừa thở hổn hển vừa nhìn Kỷ Tuyết Tình đầy trách móc.
“Nếu nhà họ Kỷ nhất quyết muốn giết anh, vậy thì em tuyệt đối sẽ không sống một mình”.
Kỷ Tuyết Tình tỏ thái độ kiên quyết, sau đó đau lòng mà che lấy tay phải của Giang Vũ: “Sao anh lại dùng tay nắm lấy lưỡi dao? Nguy hiểm lắm!”
“Ngay cả cái chết mà em cũng không sợ, chút vết thương này của anh có đáng là gì!”
Giang Vũ không quan tâm lắc đầu, lập tức dùng sức ôm Kỷ Tuyết Tình.
Đối mặt với sự mạnh mẽ của nhà họ Kỷ, lần đầu tiên trong lòng anh có một loại cảm giác sợ hãi có thể mất đi Kỷ Tuyết Tình.
Kỷ Tuyết Tình cũng dùng sức ôm lấy Giang Vũ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, không ngờ rằng gia tộc lại phát hiện ra Giang Vũ sớm như vậy, nhưng thực lực hiện tại của Giang Vũ căn bản không thể chống lại nhà họ Kỷ.
“Gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Thanh Long và Bạch Hổ trở về đến bên cạnh Kỷ Thường Viễn, nhỏ giọng dò hỏi.
Nhìn Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ ôm nhau khóc, sắc mặt Kỷ Thường Viễn u ám đến cực điểm: “Cái tên Giang Vũ này nhất định phải chết, nhưng mà, chúng ta không thể giải quyết cậu ta trước mặt Tuyết Tình, chỉ có thể chờ khi Tuyết Tình tách ra với cậu ta thì bí mật thủ tiêu cậu ta đi”.
Thanh Long và Bạch Hổ khẽ gật đầu, cho dù hai người này có yêu nhau nhiều bao nhiêu thì thân phận và cấp bậc cũng đã định sẵn rằng bọn họ sẽ có một kết cục không mấy tốt đẹp.
Cách tốt nhất chính là giết Giang Vũ càng sớm càng tốt, để tránh hậu họa về sau.
“Tuyết Tình! Bố phải đi giải quyết công việc trước, chúng ta sẽ nói chuyện lại với nhau sau!”
Để lại một câu, Kỷ Thường Viễn dẫn hai tên hộ vệ bước đi ngoài.
Tuyết Tình và Giang Vũ đứng ở nơi xác chất thành núi máu chảy thành sông, cố gắng tận hưởng sự dịu dàng của hai người hết mức có thể.
Khi Kỷ Thường Viễn rời khỏi trang viên nhà họ Lăng, các cấp lãnh đạo và đại biểu các tỉnh thành đã đứng đầy bên ngoài cảnh giới.
Cô cả nhà họ Kỷ gặp nguy hiểm ở trong tỉnh Giang Đông, lại có nhà họ Lăng nhúng tay vào khiến cho những người này lo sợ bất an, chỉ sợ nhà họ Kỷ tiếp tục truy cứu trách nhiệm sẽ có rất nhiều người bị vạ lây.
Ông Đổng cũng nằm trong số những người này.
Ông ấy càng hoảng sợ hơn so với người khác, bởi vì Lăng Phi Dương từng là thuộc hạ của ông ấy, và chính ông ấy là người khơi dậy cuộc chiến giữa nhà họ Lăng và Giang Vũ.
“Gia chủ, là tôi chăm sóc không chu đáo, mới để cho cô chủ gặp nguy hiểm ở Giang Đông”.
Ông Đổng đi tới trước mặt Kỷ Thường Viễn, hổ thẹn mà gánh vác hết mọi trách nhiệm: “Xin gia chủ bớt giận, không nên để liên lụy tới người khác!”
Chương 108: Nếu bọn họ quan hệ trong 3 ngày cuối cùng thì anh ta phải làm gì?
“Chú Đổng, chú từng là lính dưới trướng của ông cụ, tôi không có quyền truy cứu trách nhiệm của chú”.
Kỷ Thường Viễn mặt không chút thay đổi nhìn ông Đổng: “Nhưng mà Lăng Phi Dương đã từng là cấp dưới của chú, ông cụ rất bất mãn với chuyện này”.
“Cho dù chuyện có liên quan đến Hắc Vu giáo, ông cụ cũng không thể chấp nhận được chuyện Tuyết Tình phải chịu bất cứ sự tổn thương nào, chú hiểu không?”
“Tôi hiểu rồi!”
Sắc mặt của ông Đổng ngưng trọng gật đầu: “Tôi sẽ tự mình đến Kim Lăng, thỉnh tội với ông cụ Hướng”.
“Không chỉ là thỉnh tội thôi đâu”.
Kỷ Thường Viễn nhìn về phía ngôi biệt thự, nhắc nhở: “Tốt nhất chú nghĩ cho kĩ phải báo cáo lại chuyện xảy ra giữa Tuyết Tình và Giang Vũ như thế nào?”
“Ông cụ đã hạ lệnh truy sát Giang Vũ, mà lời nói của chú không chừng có thể thay đổi quyết định của ông ấy”.
Nghe nói như thế, sắc mặt của ông Đổng hơi thay đổi, không ai hiểu rõ tấm lòng của Kỷ Tuyết Tình đối với Giang Vũ hơn ông ấy, nếu như Giang Vũ bị giết, vậy Kỷ Tuyết Tình chắc chắn sẽ cực kì đau khổ.
Nhưng trước mắt, lão vương gia đã có ý muốn giết Giang Vũ, nếu lão vương gia không thay đổi quyết định, vậy Giang Vũ tuyệt đối sẽ phải chết.
“Bây giờ tôi sẽ khởi hành đi đến Kim Lăng, bái kiến lão vương gia!”
Biết tính nghiêm trọng của chuyện này, ông Đổng không dám chần chờ, sau khi hành lễ, xoay người rời đi.
Sau khi ứng phó xong với những người đứng đầu ở tỉnh thành kia, Kỷ Thường Viễn ngồi vào một chiếc xe Lincoln màu đen dài, cau mày nhìn về phía biệt thự, chờ Kỷ Tuyết Tình đi ra.
Rất nhanh, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đã đi ra từ trang viên nhà họ Lăng.
Khi đi qua Kỷ Thường Viễn đang ngồi trong xe, Kỷ Tuyết Tình theo bản năng bảo vệ Giang Vũ ở phía sau: “Anh đi ra xe trước chờ em, em nói mấy câu với bố em”.
“Được!”
Giang Vũ gật đầu, sắc mặt căng thẳng nhìn ghế sau xe Lincoln.
Đúng lúc này, cửa sổ xe mở ra, Kỷ Thường Viễn lạnh lùng nhìn Giang Vũ.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Kỷ Thường Viễn khiến áp lực Giang Vũ phải chịu tăng gấp bội, nhưng Giang Vũ không hề nhát gan, không hề sợ hãi đối mặt với Kỷ Thường Viễn.
Thẳng đến khi đi qua chiếc xe, Giang Vũ mới thu hồi ánh mắt, sau đó lên xe Kỷ Tuyết Tình.
“Không hổ là người đứng đầu nhà họ Kỷ, khí thế quá mạnh, chỉ với ánh mắt thôi cũng có thể làm cho người ta hít thở không thông”. Giang Vũ Tử siết chặt nắm đấm.
Bất kể là bản thân Kỷ Thường Viễn hay là thực lực mạnh mẽ được nhà họ Kỷ phô trương hôm nay, tất cả đều khiến cho Giang Vũ cảm giác có hơi bất lực, nhưng cũng đồng thời kích thích ý chí chiến đấu của anh.
“Không ai có thể ngăn cản tôi yêu đương với Tuyết Tình!”
“Một ngày nào đó, tôi sẽ mạnh mẽ đến mức có thể sánh vai với nhà họ Kỷ, để nhà họ Kỷ cam tâm tình nguyện gả Tuyết Tình cho tôi”.
Giang Vũ âm thầm thề, mặc kệ nhà họ Kỷ có mạnh bao nhiêu, anh cũng sẽ không để những điều bên ngoài trở thành chướng ngại ngăn cản mình yêu đương với Kỷ Tuyết Tình.
Trải qua trận chiến này, tầm mắt của Giang Vũ mới được khai sáng.
Giang Châu quá nhỏ, tỉnh Giang Đông cũng bé tí teo, muốn có được sự chấp nhận của hoàng tộc Đông Nam - nhà họ Kỷ, vậy thì tương lai, Giang Vũ chắc chắn phải trở thành cường giả cấp quốc gia thậm chí cấp thế giới mới có cơ hội.
“Bố trừng đủ chưa?”
Thấy Giang Vũ đã lên xe, Kỷ Tuyết Tình thở phì phò đập vào cửa kính trước mặt Kỷ Thường Viễn.
“Đủ rồi, đủ rồi!”
Đối mặt Kỷ Tuyết Tình, Kỷ Thường Viễn trong nháy mắt thu hồi tất cả sự lãnh khốc, dùng vẻ mặt nịnh nọt cưng chiều mà đẩy cửa xe ra: “Con gái ngoan của bố, lâu lắm mới gặp con, mau lên xe, chúng ta tâm sự một chút”.
“Hừ! Bố muốn giết người trong lòng con, con không muốn nói chuyện với bố đâu! “
Kỷ Tuyết Tình hừ lạnh một tiếng, thở phì phò chui vào xe, oán giận nói: “Giang Vũ giúp con loại bỏ Phệ Tâm Cổ, lại cứu lấy một mạng của con từ trong tay phần tử nguy hiểm của Hắc Vu giáo, vậy mà khi bố mới gặp mặt đã muốn giết anh ấy, thật quá đáng”.
Thấy Kỷ Tuyết Tình còn đang tức giận, Kỷ Thường Viễn đáng thương nói: “Đây là mệnh lệnh của ông nội con, bố cũng không có cách nào, hơn nữa bố đã bỏ qua cho tên kia, con cũng đừng tức giận nữa!”
“Vậy về sau bố không được làm hại đến Giang Vũ, nếu không con sẽ chết cho bố xem”. Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc cảnh cáo.
“Tên nhóc kia có được sự bảo vệ của con, cho dù có là ông cụ cũng không giết được cậu ta”.
Kỷ Thường Viễn uyển chuyển đáp lại, nhắc nhở nói: “Con phải theo bố trở về Kim Lăng, đây cũng là mệnh lệnh của ông nội, nếu như con không trở về, vậy ông ấy sẽ tự mình tới tìm con”.
Kỷ Tuyết Tình bất đắc dĩ thở dài, từ lúc ông Đổng nói đã báo cáo cho ông cụ chuyện bên này, cô đã biết trước mình phải rời khỏi Giang Vũ.
“Bố! Con biết bố vẫn chưa buông bỏ ý định giết Giang Vũ, nhưng con xin bố hãy cho anh ấy khoảng thời gian một năm”.
Vẻ mặt của Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc: “Con tin tưởng thành tựu một năm sau của anh ấy sẽ có được sự công nhận của gia tộc, trong vòng một năm này, bố không được động đến anh ấy, được không?”
“Chúng ta đang nói chuyện con quay về Kim Lăng, sao lại liên quan đến nhóc kia rồi?”
Kỷ Thường Viễn khẽ nhíu mày, đáp lại: “Đừng nói tới việc tên nhóc kia hoàn toàn không xứng để cho con phải chờ đợi một năm, cho dù bố có cho thời gian một năm, cậu ta có thể đạt được thành tựu lớn cỡ nào được?”
“Kiểu người áo vải thường dân, điểm đích phấn đấu cả đời của cậu ta chẳng qua cũng chỉ là điểm xuất phát lúc con mới sinh ra mà thôi, con cảm thấy các con hợp yêu đương sao?”
“Con mặc kệ những thứ này, tóm lại, con tin tưởng anh ấy chắc chắn sẽ không để cho con thất vọng”.
Kỷ Tuyết Tình cố chấp lắc đầu, kiên định nói: “Nếu như bố không đồng ý với con vậy thì con sẽ không trở về, bố cứ trực tiếp nói cho ông nội biết con và Giang Vũ chết vì tự tử, để ông ấy coi như không có đứa cháu gái này là con đi”.
“Con…”
Khóe miệng Kỷ Thường Viễn co giật một hồi, ông ấy biết Kỷ Tuyết Tình không phải đang nói đùa, nếu như bị ép đến đường cùng thì nhóc con này thật sự sẽ tự sát lần nữa…
Đầu tiên, tạm chưa nói đến chuyện bản thân Kỷ Thường Viễn coi đứa con gái này như báu vật, chỉ dựa vào sự cưng nựng và coi trọng của ông cụ nhà họ Kỷ đối với Kỷ Tuyết Tình thôi, nhiêu đó đã đủ quan trọng rồi!
Nếu như Kỷ Tuyết Tình có gì bất trắc, vậy thì ông cụ tuyệt đối sẽ chém chết tươi Kỷ Thường Viễn trước.
“Bây giờ con lấy cái chết ra để đe doạ thì bố còn có thể nói cái gì đây!”
Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lại âm thầm nảy sinh ý nghĩ độc ác: “Cũng không biết Giang Vũ cho con gái mình uống canh hồn mê thuốc lú gì mà lại có thể khiến cho nó cố chấp như thế”.
“Càng là như vậy thì tên Giang Vũ kia càng đáng chết, tuyệt đối không thể để cậu ta tiếp tục dây dưa với Tuyết Tình nữa”.
“Đây mới là người bố tốt của con, làm gì có người bố tuyệt vời nào muốn chia rẽ hạnh phúc của con gái mình chứ!”
Thấy Kỷ Thường Viễn đã đồng ý, Kỷ Tuyết Tình nở nụ cười, chủ động kéo cánh tay Kỷ Thường Viễn: “Trước khi rời khỏi đây, con muốn ở lại vài này cùng với Giang Vũ”.
“Được! Con vui là được rồi!”
Kỷ Thường Viễn không chút do dự gật đầu, đối mặt với chiêu thức nhõng nhẽo nũng nịu này của con gái, ông ấy không có chút sức đề kháng nào cả.
Ngay lập tức, hai bố con đã lâu không gặp mới bắt đầu hàn huyên nói chuyện bình thường lại với nhau.
Sau khi nói chuyện xong thì Kỷ Tuyết Tình xuống xe.
“Bố ở tỉnh thành chờ con, ba ngày sau chúng ta gặp lại nhau ở tỉnh thành”.
Kỷ Thường Viễn dặn dò một tiếng xong rồi đóng cửa sổ xe lại, rời khỏi hiện trường.
Xe vừa khởi động, Kỷ Thường Viễn bèn khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lẽo nói: “Thanh Long, mấy ngày kế tiếp anh phụ trách dẫn người đi bảo vệ cho sự an toàn của cô chủ, không được có bất kỳ sai lầm nào”.
“Nếu như cô chủ có bất kỳ tổn thương nào, nhớ mang đầu tới gặp”.
Thanh Long ngồi ở ghế lái phụ kiên định đáp lại một tiếng, sau đó lập tức khó xử: “Nếu trong lúc này mà cô chủ và Giang Vũ muốn phát sinh quan hệ, thì tôi nên làm cái gì bây giờ?”
“Mạnh quá!”
Đối mặt với việc phóng thích uy áp của Thanh Long, Giang Vũ đầu đầy mồ hôi vận công chống lại, không thể làm gì hơn anh đành vận hành Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết đến cực hạn, thân thể cũng không có cách nào động đậy được.
So với lần đối đầu Tôn Sư trước đây, lúc này Giang Vũ càng thêm khó trụ được trụ nổi, mà Thanh Long phóng thích uy áp còn mạnh mẽ hơn so với anh em nhà họ Ngô vô số lần.
“Cô chủ nhà tôi là bởi vì cậu, mới gặp phải nguy hiểm ở Giang Đông”.
Sau khi làm cho Giang Vũ không thể nhúc nhích, Thanh Long từng bước đi về phía Giang Vũ, lạnh lùng nói: “Nói cho cùng, cậu mới là người đáng chết nhất”.
Vừa dứt lời, Thanh Long đã giơ thanh kiếm lên và đâm về phía cổ họng của Giang Vũ.
Đối mặt với đòn chí mạng của Thanh Long, mặt Giang Vũ đỏ bừng, nhưng anh căn bản không có cách nào để tránh.
“Dừng tay!”
Ngay khi Thanh Long chuẩn bị giết Giang Vũ, một tiếng hét lớn vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Thanh Long cứng đờ, nhìn Kỷ Thường Viễn xin giúp đỡ.
Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, cuối cùng vẫn chậm một bước!
Chỉ thấy Kỷ Tuyết Tình vội vàng đi vào trong sân, giận dữ thét lên: “Bố, bố mau mau bảo Thanh Long thả Giang Vũ ra đi”.
“Con gái à! Bố biết con thích tên nhóc này, nhưng cậu ta chẳng những đã từng kết hôn, còn là một thường dân, cơ bản không xứng với con”.
Kỷ Thường Viễn vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có câu “đau dài không bằng đau ngắn”, bây giờ giết cậu ta còn tốt hơn để cậu ta cứ liên tục dây dưa với con”.
“Sao làm thế được!”
Kỷ Tuyết Tình đứng chắn trước mặt Giang Vũ, tức giận nói: “Cả đời này con chỉ chấp nhận mỗi mình anh ấy rồi, nếu muốn giết anh ấy, vậy thì giết cả con luôn đi!”
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình chắn trước mặt Giang Vũ, Thanh Long vội vàng thu kiếm lại, nhưng không có giải trừ uy áp khống chế đối với Giang Vũ.
“Tuyết Tình, đừng làm càn!”
Kỷ Thường Viễn cau mày, lạnh lùng nói: “Bạch Hổ, đưa cô chủ rời đi”.
“Vâng!”
Một hộ vệ khác lập tức tiến đến, chuẩn bị đưa Kỷ Tuyết Tình đi.
“Đừng qua đây!”
Kỷ Tuyết Tình cúi người nhặt một con dao sắt từ dưới đất lên, không chút do dự kề sát cổ của mình, vành mắt đỏ au nhìn Kỷ Thường Viễn: “Bố! Nếu như bố nhất quyết muốn giết Giang Vũ, vậy thì con cũng sẽ không sống một mình”.
“Con biết mình sẽ không thể chết khi ở trước mặt bố, nhưng sau đó con nhất định có cơ hội tự kết liễu mình, bố liệu mà làm đi!”
“Con gái ngoan, con đừng xúc động”.
Thấy một màn như vậy, Kỷ Thường Viễn hoảng sợ, dáng vẻ lạnh lùng hà khắc trước đó đã thay đổi, lo lắngxoa xoa hai tay trước mặt, cầu xin nói: “Chúng ta có chuyện thì từ từ nói, trước tiên bỏ dao xuống đã, nguy hiểm quá”.
Giang Vũ không thể nhúc nhích được, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy xuống, vừa cảm động vừa lo lắng.
Giang Vũ muốn khuyên can Kỷ Tuyết Tình, nhưng cơ thể của anh đã bị Thanh Long khống chế, ngay cả lời nói cũng không nói được, điều có thể làm chỉ là lo lắng.
“Vậy bố còn muốn giết Giang Vũ không?”, Kỷ Tuyết Tình cầm dao, lớn tiếng chất vấn.
“Tên nhóc này căn bản không xứng với con, sống chỉ có thể gây phiền toái cho con”.
Kỷ Thường Viễn lắc đầu khó xử, nghiến răng nói: “Giết cậu ta là ý của ông cụ, con nên biết rằng, không ai có thể làm trái ý đã quyết của ông cụ”.
“Thì ra là ý của ông nội!”
Nghe thấy những lời này, Kỷ Tuyết Tình cười chua xót, nước mắt trào ra: “Nếu đã như vậy, bố chuyển lời với ông nội rằng Tuyết Tình bất hiếu, đi trước một bước”.
Vừa nói xong, Kỷ Tuyết Tình không chút do dự vung dao cứa vào cổ mình.
“Mau cứu người!”
Không ngờ rằng Kỷ Tuyết Tình lại có thể làm thật, sắc mặt Kỷ Thường Viễn bất ngờ thay đổi.
Khoảnh khắc con dao cứa vào da Kỷ Tuyết Tình, có hai bàn tay đồng thời nắm lấy lưỡi dao.
Nhận ra Kỷ Tuyết Tình thật sự muốn tự sát, hộ vệ Bạch Hổ lập tức ra tay ngăn cản, nhưng ông ta không ngờ rằng còn có một người khác cũng sẽ ra tay kịp thời.
Bạch Hổ vô cùng kinh ngạc nhìn bàn tay phải của Giang Vũ cùng nắm lấy lưỡi dao cùng với mình, rồi quay lại nhìn Thanh Long.
Thanh Long cau mày lắc đầu, ông ta không có giải trừ khống chế đối với Giang Vũ.
Vào khoảnh khắc Kỷ Tuyết Tình tự sát, một luồng sức mạnh nội tại trong Giang Vũ đột nhiên bộc phát khủng khiếp, trực tiếp phá vỡ sự khống chế uy áp của ông ta.
Mặc dù luồng sức mạnh đó chỉ xuất hiện trong giây lát nhưng vẫn khiến cho Thanh Long không thể hiểu được.
Với tu vi của ông ta, để một người là đại sư nội kình thoát khỏi sự khống chế, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra!
“Bạch Hổ, bỏ tay xuống, hôm nay tôi và Giang Vũ phải chết cùng nhau”.
Kỷ Tuyết Tình không để ý tới Giang Vũ ở phía sau, dùng sức mà cố giật ra con dao nhưng cô căn bản không có cách nào lay động con dao trong tay của Bạch Hổ.
“Con gái ngoan của bố ơi, con đừng làm bố sợ”.
Nhìn vết máu bị cắt trên cổ Kỷ Tuyết Tình, Kỷ Thường Viễn đau lòng hét lên: “Bố không giết cậu ta nữa, vậy đã được chưa!”
Kỷ Thường Viễn thật sự không hiểu nổi, đứa con gái lạnh như băng này của ông ấy từ trước đến nay đều không mấy thân thiện với đàn ông, sao bây lại để ý đến một người đàn ông như thế, thậm chí không tiếc lấy cái chết ra để uy hiếp, hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi mà!
Nghe thấy Kỷ Thường Viễn nói, Kỷ Tuyết Tình bình tĩnh lại, không yên tâm mà hỏi: “Vậy bên ông nội thì sao?”
“Cho dù ông nội nhìn thấy bộ dạng này của con, cũng không có khả năng giết chết tiểu tử kia lần nữa”.
Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ thở dài, có chút cầu xin nói: “Con gái ngoan, mau bỏ dao xuống. Con nhìn tên nhóc kia cũng bị thương rồi kìa, các con phải nhanh chóng xử lý vết thương!”
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình mới phát hiện ngoài tay Bạch Hổ đang cầm dao ra, còn có một bàn tay từ phía sau vươn tới đang chảy máu cũng cầm lấy lưỡi dao.
Quay đầu nhìn lại, Kỷ Tuyết Tình thấy rõ bàn tay đang chảy máu là của Giang Vũ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô nhanh chóng buông cán dao, khẩn trương nhìn Giang Vũ: “Sao anh lại có thể cử động được?”
Sự việc đã đến bước này, Kỷ Thường Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ đưa mắt ra hiệu với Thanh Long.
Thanh Long gật đầu, thu hồi uy áp, giải trừ khống chế cho Giang Vũ.
Nhưng mà, Thanh Long từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu được tại sao trước đó Giang Vũ có thể thoát khỏi sự khống chết của mình trong giây lát.
Giang Vũ đã lấy lại được tự do nhìn vết máu trên cổ Kỷ Tuyết Tình, Kỷ Tuyết Tình nhìn tay phải Giang Vũ đang chảy máu, đồng thanh nói: “Sao anh/em ngốc thế!”
“Em có thể dễ dàng tìm đến cái chết như vậy sao? Nếu như em chết rồi thì anh phải làm gì bây giờ?”
Giang Vũ vừa thở hổn hển vừa nhìn Kỷ Tuyết Tình đầy trách móc.
“Nếu nhà họ Kỷ nhất quyết muốn giết anh, vậy thì em tuyệt đối sẽ không sống một mình”.
Kỷ Tuyết Tình tỏ thái độ kiên quyết, sau đó đau lòng mà che lấy tay phải của Giang Vũ: “Sao anh lại dùng tay nắm lấy lưỡi dao? Nguy hiểm lắm!”
“Ngay cả cái chết mà em cũng không sợ, chút vết thương này của anh có đáng là gì!”
Giang Vũ không quan tâm lắc đầu, lập tức dùng sức ôm Kỷ Tuyết Tình.
Đối mặt với sự mạnh mẽ của nhà họ Kỷ, lần đầu tiên trong lòng anh có một loại cảm giác sợ hãi có thể mất đi Kỷ Tuyết Tình.
Kỷ Tuyết Tình cũng dùng sức ôm lấy Giang Vũ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, không ngờ rằng gia tộc lại phát hiện ra Giang Vũ sớm như vậy, nhưng thực lực hiện tại của Giang Vũ căn bản không thể chống lại nhà họ Kỷ.
“Gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Thanh Long và Bạch Hổ trở về đến bên cạnh Kỷ Thường Viễn, nhỏ giọng dò hỏi.
Nhìn Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ ôm nhau khóc, sắc mặt Kỷ Thường Viễn u ám đến cực điểm: “Cái tên Giang Vũ này nhất định phải chết, nhưng mà, chúng ta không thể giải quyết cậu ta trước mặt Tuyết Tình, chỉ có thể chờ khi Tuyết Tình tách ra với cậu ta thì bí mật thủ tiêu cậu ta đi”.
Thanh Long và Bạch Hổ khẽ gật đầu, cho dù hai người này có yêu nhau nhiều bao nhiêu thì thân phận và cấp bậc cũng đã định sẵn rằng bọn họ sẽ có một kết cục không mấy tốt đẹp.
Cách tốt nhất chính là giết Giang Vũ càng sớm càng tốt, để tránh hậu họa về sau.
“Tuyết Tình! Bố phải đi giải quyết công việc trước, chúng ta sẽ nói chuyện lại với nhau sau!”
Để lại một câu, Kỷ Thường Viễn dẫn hai tên hộ vệ bước đi ngoài.
Tuyết Tình và Giang Vũ đứng ở nơi xác chất thành núi máu chảy thành sông, cố gắng tận hưởng sự dịu dàng của hai người hết mức có thể.
Khi Kỷ Thường Viễn rời khỏi trang viên nhà họ Lăng, các cấp lãnh đạo và đại biểu các tỉnh thành đã đứng đầy bên ngoài cảnh giới.
Cô cả nhà họ Kỷ gặp nguy hiểm ở trong tỉnh Giang Đông, lại có nhà họ Lăng nhúng tay vào khiến cho những người này lo sợ bất an, chỉ sợ nhà họ Kỷ tiếp tục truy cứu trách nhiệm sẽ có rất nhiều người bị vạ lây.
Ông Đổng cũng nằm trong số những người này.
Ông ấy càng hoảng sợ hơn so với người khác, bởi vì Lăng Phi Dương từng là thuộc hạ của ông ấy, và chính ông ấy là người khơi dậy cuộc chiến giữa nhà họ Lăng và Giang Vũ.
“Gia chủ, là tôi chăm sóc không chu đáo, mới để cho cô chủ gặp nguy hiểm ở Giang Đông”.
Ông Đổng đi tới trước mặt Kỷ Thường Viễn, hổ thẹn mà gánh vác hết mọi trách nhiệm: “Xin gia chủ bớt giận, không nên để liên lụy tới người khác!”
Chương 108: Nếu bọn họ quan hệ trong 3 ngày cuối cùng thì anh ta phải làm gì?
“Chú Đổng, chú từng là lính dưới trướng của ông cụ, tôi không có quyền truy cứu trách nhiệm của chú”.
Kỷ Thường Viễn mặt không chút thay đổi nhìn ông Đổng: “Nhưng mà Lăng Phi Dương đã từng là cấp dưới của chú, ông cụ rất bất mãn với chuyện này”.
“Cho dù chuyện có liên quan đến Hắc Vu giáo, ông cụ cũng không thể chấp nhận được chuyện Tuyết Tình phải chịu bất cứ sự tổn thương nào, chú hiểu không?”
“Tôi hiểu rồi!”
Sắc mặt của ông Đổng ngưng trọng gật đầu: “Tôi sẽ tự mình đến Kim Lăng, thỉnh tội với ông cụ Hướng”.
“Không chỉ là thỉnh tội thôi đâu”.
Kỷ Thường Viễn nhìn về phía ngôi biệt thự, nhắc nhở: “Tốt nhất chú nghĩ cho kĩ phải báo cáo lại chuyện xảy ra giữa Tuyết Tình và Giang Vũ như thế nào?”
“Ông cụ đã hạ lệnh truy sát Giang Vũ, mà lời nói của chú không chừng có thể thay đổi quyết định của ông ấy”.
Nghe nói như thế, sắc mặt của ông Đổng hơi thay đổi, không ai hiểu rõ tấm lòng của Kỷ Tuyết Tình đối với Giang Vũ hơn ông ấy, nếu như Giang Vũ bị giết, vậy Kỷ Tuyết Tình chắc chắn sẽ cực kì đau khổ.
Nhưng trước mắt, lão vương gia đã có ý muốn giết Giang Vũ, nếu lão vương gia không thay đổi quyết định, vậy Giang Vũ tuyệt đối sẽ phải chết.
“Bây giờ tôi sẽ khởi hành đi đến Kim Lăng, bái kiến lão vương gia!”
Biết tính nghiêm trọng của chuyện này, ông Đổng không dám chần chờ, sau khi hành lễ, xoay người rời đi.
Sau khi ứng phó xong với những người đứng đầu ở tỉnh thành kia, Kỷ Thường Viễn ngồi vào một chiếc xe Lincoln màu đen dài, cau mày nhìn về phía biệt thự, chờ Kỷ Tuyết Tình đi ra.
Rất nhanh, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đã đi ra từ trang viên nhà họ Lăng.
Khi đi qua Kỷ Thường Viễn đang ngồi trong xe, Kỷ Tuyết Tình theo bản năng bảo vệ Giang Vũ ở phía sau: “Anh đi ra xe trước chờ em, em nói mấy câu với bố em”.
“Được!”
Giang Vũ gật đầu, sắc mặt căng thẳng nhìn ghế sau xe Lincoln.
Đúng lúc này, cửa sổ xe mở ra, Kỷ Thường Viễn lạnh lùng nhìn Giang Vũ.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Kỷ Thường Viễn khiến áp lực Giang Vũ phải chịu tăng gấp bội, nhưng Giang Vũ không hề nhát gan, không hề sợ hãi đối mặt với Kỷ Thường Viễn.
Thẳng đến khi đi qua chiếc xe, Giang Vũ mới thu hồi ánh mắt, sau đó lên xe Kỷ Tuyết Tình.
“Không hổ là người đứng đầu nhà họ Kỷ, khí thế quá mạnh, chỉ với ánh mắt thôi cũng có thể làm cho người ta hít thở không thông”. Giang Vũ Tử siết chặt nắm đấm.
Bất kể là bản thân Kỷ Thường Viễn hay là thực lực mạnh mẽ được nhà họ Kỷ phô trương hôm nay, tất cả đều khiến cho Giang Vũ cảm giác có hơi bất lực, nhưng cũng đồng thời kích thích ý chí chiến đấu của anh.
“Không ai có thể ngăn cản tôi yêu đương với Tuyết Tình!”
“Một ngày nào đó, tôi sẽ mạnh mẽ đến mức có thể sánh vai với nhà họ Kỷ, để nhà họ Kỷ cam tâm tình nguyện gả Tuyết Tình cho tôi”.
Giang Vũ âm thầm thề, mặc kệ nhà họ Kỷ có mạnh bao nhiêu, anh cũng sẽ không để những điều bên ngoài trở thành chướng ngại ngăn cản mình yêu đương với Kỷ Tuyết Tình.
Trải qua trận chiến này, tầm mắt của Giang Vũ mới được khai sáng.
Giang Châu quá nhỏ, tỉnh Giang Đông cũng bé tí teo, muốn có được sự chấp nhận của hoàng tộc Đông Nam - nhà họ Kỷ, vậy thì tương lai, Giang Vũ chắc chắn phải trở thành cường giả cấp quốc gia thậm chí cấp thế giới mới có cơ hội.
“Bố trừng đủ chưa?”
Thấy Giang Vũ đã lên xe, Kỷ Tuyết Tình thở phì phò đập vào cửa kính trước mặt Kỷ Thường Viễn.
“Đủ rồi, đủ rồi!”
Đối mặt Kỷ Tuyết Tình, Kỷ Thường Viễn trong nháy mắt thu hồi tất cả sự lãnh khốc, dùng vẻ mặt nịnh nọt cưng chiều mà đẩy cửa xe ra: “Con gái ngoan của bố, lâu lắm mới gặp con, mau lên xe, chúng ta tâm sự một chút”.
“Hừ! Bố muốn giết người trong lòng con, con không muốn nói chuyện với bố đâu! “
Kỷ Tuyết Tình hừ lạnh một tiếng, thở phì phò chui vào xe, oán giận nói: “Giang Vũ giúp con loại bỏ Phệ Tâm Cổ, lại cứu lấy một mạng của con từ trong tay phần tử nguy hiểm của Hắc Vu giáo, vậy mà khi bố mới gặp mặt đã muốn giết anh ấy, thật quá đáng”.
Thấy Kỷ Tuyết Tình còn đang tức giận, Kỷ Thường Viễn đáng thương nói: “Đây là mệnh lệnh của ông nội con, bố cũng không có cách nào, hơn nữa bố đã bỏ qua cho tên kia, con cũng đừng tức giận nữa!”
“Vậy về sau bố không được làm hại đến Giang Vũ, nếu không con sẽ chết cho bố xem”. Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc cảnh cáo.
“Tên nhóc kia có được sự bảo vệ của con, cho dù có là ông cụ cũng không giết được cậu ta”.
Kỷ Thường Viễn uyển chuyển đáp lại, nhắc nhở nói: “Con phải theo bố trở về Kim Lăng, đây cũng là mệnh lệnh của ông nội, nếu như con không trở về, vậy ông ấy sẽ tự mình tới tìm con”.
Kỷ Tuyết Tình bất đắc dĩ thở dài, từ lúc ông Đổng nói đã báo cáo cho ông cụ chuyện bên này, cô đã biết trước mình phải rời khỏi Giang Vũ.
“Bố! Con biết bố vẫn chưa buông bỏ ý định giết Giang Vũ, nhưng con xin bố hãy cho anh ấy khoảng thời gian một năm”.
Vẻ mặt của Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc: “Con tin tưởng thành tựu một năm sau của anh ấy sẽ có được sự công nhận của gia tộc, trong vòng một năm này, bố không được động đến anh ấy, được không?”
“Chúng ta đang nói chuyện con quay về Kim Lăng, sao lại liên quan đến nhóc kia rồi?”
Kỷ Thường Viễn khẽ nhíu mày, đáp lại: “Đừng nói tới việc tên nhóc kia hoàn toàn không xứng để cho con phải chờ đợi một năm, cho dù bố có cho thời gian một năm, cậu ta có thể đạt được thành tựu lớn cỡ nào được?”
“Kiểu người áo vải thường dân, điểm đích phấn đấu cả đời của cậu ta chẳng qua cũng chỉ là điểm xuất phát lúc con mới sinh ra mà thôi, con cảm thấy các con hợp yêu đương sao?”
“Con mặc kệ những thứ này, tóm lại, con tin tưởng anh ấy chắc chắn sẽ không để cho con thất vọng”.
Kỷ Tuyết Tình cố chấp lắc đầu, kiên định nói: “Nếu như bố không đồng ý với con vậy thì con sẽ không trở về, bố cứ trực tiếp nói cho ông nội biết con và Giang Vũ chết vì tự tử, để ông ấy coi như không có đứa cháu gái này là con đi”.
“Con…”
Khóe miệng Kỷ Thường Viễn co giật một hồi, ông ấy biết Kỷ Tuyết Tình không phải đang nói đùa, nếu như bị ép đến đường cùng thì nhóc con này thật sự sẽ tự sát lần nữa…
Đầu tiên, tạm chưa nói đến chuyện bản thân Kỷ Thường Viễn coi đứa con gái này như báu vật, chỉ dựa vào sự cưng nựng và coi trọng của ông cụ nhà họ Kỷ đối với Kỷ Tuyết Tình thôi, nhiêu đó đã đủ quan trọng rồi!
Nếu như Kỷ Tuyết Tình có gì bất trắc, vậy thì ông cụ tuyệt đối sẽ chém chết tươi Kỷ Thường Viễn trước.
“Bây giờ con lấy cái chết ra để đe doạ thì bố còn có thể nói cái gì đây!”
Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lại âm thầm nảy sinh ý nghĩ độc ác: “Cũng không biết Giang Vũ cho con gái mình uống canh hồn mê thuốc lú gì mà lại có thể khiến cho nó cố chấp như thế”.
“Càng là như vậy thì tên Giang Vũ kia càng đáng chết, tuyệt đối không thể để cậu ta tiếp tục dây dưa với Tuyết Tình nữa”.
“Đây mới là người bố tốt của con, làm gì có người bố tuyệt vời nào muốn chia rẽ hạnh phúc của con gái mình chứ!”
Thấy Kỷ Thường Viễn đã đồng ý, Kỷ Tuyết Tình nở nụ cười, chủ động kéo cánh tay Kỷ Thường Viễn: “Trước khi rời khỏi đây, con muốn ở lại vài này cùng với Giang Vũ”.
“Được! Con vui là được rồi!”
Kỷ Thường Viễn không chút do dự gật đầu, đối mặt với chiêu thức nhõng nhẽo nũng nịu này của con gái, ông ấy không có chút sức đề kháng nào cả.
Ngay lập tức, hai bố con đã lâu không gặp mới bắt đầu hàn huyên nói chuyện bình thường lại với nhau.
Sau khi nói chuyện xong thì Kỷ Tuyết Tình xuống xe.
“Bố ở tỉnh thành chờ con, ba ngày sau chúng ta gặp lại nhau ở tỉnh thành”.
Kỷ Thường Viễn dặn dò một tiếng xong rồi đóng cửa sổ xe lại, rời khỏi hiện trường.
Xe vừa khởi động, Kỷ Thường Viễn bèn khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lẽo nói: “Thanh Long, mấy ngày kế tiếp anh phụ trách dẫn người đi bảo vệ cho sự an toàn của cô chủ, không được có bất kỳ sai lầm nào”.
“Nếu như cô chủ có bất kỳ tổn thương nào, nhớ mang đầu tới gặp”.
Thanh Long ngồi ở ghế lái phụ kiên định đáp lại một tiếng, sau đó lập tức khó xử: “Nếu trong lúc này mà cô chủ và Giang Vũ muốn phát sinh quan hệ, thì tôi nên làm cái gì bây giờ?”