• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (3 Viewers)

  • Chương 105-106

Chương 105: Bố vợ tương lai bá đạo nhất Kỷ Thường Viễn

“Cậu Giang có nhầm lẫn gì không?”

Đối mặt với sự tức giận của Giang Vũ, Lăng Phi Dương vờ tỏ vẻ ngơ ngác, nhìn về phía Lăng Vân: “Cậu Giang nói con có liên quan đến việc cô Kỷ bị bắt cóc, con mau lên đây giải thích rõ ràng chuyện này”.

“Giang Vũ, mày đừng có nói lung tung”.

Lăng Vân khập khiễng bước tới trước mặt Giang Vũ, chất vấn: “Mày có bằng chứng gì chứng minh tao có liên quan đến việc cô Kỷ bị bắt cóc không?”

“Là mày gọi điện hẹn gặp Cô Kỷ, kết quả trên đường đi cô ấy đã bị người ta bắt”.

Ánh mắt Giang Vũ sắc lạnh nhìn Lăng Vân: “Chẳng lẽ chuyện này không liên quan gì đến mày?”

“Vốn không liên quan gì đến tao, tao có gì không dám nói”.

Lăng Vân tức giận nhìn Giang Vũ: “Tao thừa nhận, là tao hẹn cô Kỷ, nhưng tao không biết sẽ có người có người bắt cóc cô ta trên đường, đừng đổ oan cho tao!”

“Tôi có thể chứng minh, con trai tôi tuyệt đối không có ác ý với cô Kỷ”.

Lăng Phi Dương nghiêm túc nhìn Giang Vũ: “Nếu tôi đã quyết định hòa giải với cậu, vậy thì con trai tôi hẹn gặp cô Kỷ để xin lỗi, tỏ thiện chí với cô ấy cũng là điều dễ hiểu”.

“Chỉ là không nghĩ tới, sự tình lại trùng hợp đến vậy, cô Kỷ bị bắt cóc ngay trên đường đến cuộc hẹn, thật sự quá xui xẻo”.

Trước sự chối cãi gian xảo của bố con nhà họ Lăng, lúc này, Giang Vũ có chút lúng túng, chủ yếu là vì không có bằng chứng.

“Nhà họ Lăng chúng tôi đã hòa giải với cậu, chúng tôi cũng có thể thông qua hợp tác thu được lợi ích to lớn, chúng tôi hoàn toàn không có lý do gì để đắc tội cô Kỷ”.

Không cho Giang Vũ cơ hội lên tiếng, Lăng Phi Dương ấm ức nói: “Chỉ riêng thân phận của cô Kỷ, con trai tôi dù có ngốc đến mấy thì cũng không thể đi bắt cóc cô ấy được, vì nhà họ Lăng trước mặt nhà họ Kỷ chẳng có chút giá trị nào”.

“Vậy tại sao các người lại bỏ trốn khỏi Giang Châu?”. Mặt mày Giang Vũ khó coi chất vấn.

“Chạy trốn? Không có đâu!”

Lăng Phi Dương lắc đầu ngơ ngác, giải thích: “Cậu còn gửi thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho Lăng Vân, tôi lập tức đưa Lăng Vân về nhà để chuẩn bị điều trị, có gì sai đâu?”

“Ông...”

Giang Vũ tức đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Lời giải thích của Lăng Phi Dương không có lỗ hổng, hiện tại Giang Vũ cũng không có bằng chứng nào để chứng minh Lăng Vân có liên quan đến vụ bắt cóc, anh muốn nổi giận cũng không tìm được lý do.

Thấy Giang Vũ gặp khó, Lăng Vân trong lòng hả hê.

Lăng Phi Dương thì vẫn luôn nở nụ cười, không cho Giang Vũ bất kỳ lối thoát nào.

“Ô, trông cảnh này oai quá!”

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang vọng khắp nơi: “Nhà họ Lăng rất náo nhiệt nha!”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, mặc âu phục đen, tuổi trung niên có khuôn mặt uy nghi dẫn theo hai người theo bước vào sân của nhà họ Lăng.

Nhìn thấy người tới, sắc mặt Lăng Phi Dương biến đổi lớn: “Sao vị đại ca này lại đến đây cơ chứ?”

Giang Vũ thì tò mò nhìn người đến. Từ khí thế không giận tự uy của người kia, anh có thể khẳng định người này nhất định đã ở vị trí cao lâu.

Điều khiến Giang Vũ kinh ngạc nhất là hai vệ sĩ của người đàn ông trung niên kia. Họ mang đến cho anh một cảm giác áp lực chưa từng có, còn đáng sợ hơn cả hai anh em nhà họ Ngô trước đây.

“Anh Kỷ, sao anh lại tới đây?”

Lăng Phi Dương không để ý tới Giang Vũ, lôi kéo Lăng Vân chạy như bay đến trước mặt người đàn ông trung niên, cung kính hành lễ.

“Người này là ai, lại có thể khiến Lăng Vân khuất phục như vậy?”

Giang Vũ nhíu mày, trong lòng đầy tò mò

Anh Kỷ, chẳng lẽ là người của nhà họ Kỷ?

Anh Kỷ kia dừng bước, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương, lạnh lùng nói: “Lăng Phi Dương, có biết tội của mình không?”

Chỉ một câu nói, cộng thêm khí thế đáng sợ của ông ấy đã khiến nhiệt độ của cả toàn trường giảm xuống đột ngột.

Sắc mặt Lăng Phi Dương càng thay đổi lớn, bùm một tiếng quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Nếu kẻ hèn này đã làm gì sai, kính xin anh Kỷ xử phạt”.

Khi thấy người đến nói một câu, Lăng Phi Dương đã sợ đến mức quỳ xuống xin lỗi, khiến Giang Vũ vô cùng kinh ngạc.

“Trả lời như vậy chính là không thừa nhận mình có tội rồi”.

“Anh Kỷ” nhíu mày, lạnh lùng nói: “Người trước đó dám có mưu đồ bất chính với con gái tôi là cậu cả của nhà họ Triệu ở Long Kinh, Lăng Phi Dương, đoán xem kết quả thế nào?”

Nghe thấy câu này, người Lăng Phi Dương mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, quần áo lập tức thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Gia tộc nhà họ Triệu ở Long Kinh quả thật là một gia tộc lớn cấp quốc gia, mạnh mẽ hơn nhà họ Lăng vô số lần, thế mà các thành viên chủ chốt của gia tộc thậm chí còn biến mất không một dấu vết.

Nghe được lời này, Giang Vũ cũng vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù Giang Vũ không biết chuyện nhà họ Triệu, nhưng từ lời nói của “anh Kỷ”, anh đã đoán ra thân phận của người này, đây là bố của Kỷ Tuyết Tình, chính là bố vợ tương lai của mình!

Giang Vũ không ngờ rằng mình sẽ gặp bố của Kỷ Tuyết Tình trong hoàn cảnh này, anh lập tức trở nên lúng túng.

Anh không biết có nên bước lên chào hỏi hay không, cũng không biết nên giới thiệu mình với đối phương với tư cách gì, quá đột ngột!

Người đến tên là Kỷ Thường Viễn, chính là bố của Kỷ Tuyết Tình, cũng là đương kim gia chủ của nhà họ Kỷ.

“Thưa anh Kỷ, chuyện của cô Kỷ không liên quan gì đến nhà họ Lăng tôi”.

Biết đối phương đang cảnh cáo mình, Lăng Phi Dương vừa lau mồ hôi, vừa lớn tiếng tuyên bố.

“Vậy là anh không định nhận tội rồi?”

Kỷ Thường Viễn lạnh lùng nhìn Lăng Phi Dương.

Mặc dù Kỷ Thường Viện không trực tiếp nêu tội trạng, nhưng giọng điệu buộc tội mạnh mẽ này lại khiến cho Lăng Phi Dương cảm thấy áp lực cực lớn, sự vững vàng sắp sụp đổ

“Oan quá! Oan ức quá!”

Lăng Phi Dương cứng đầu kêu oan, oán giận mà nói: “Nhà họ Lăng thật sự không có liên quan gì đến chuyện cô Kỷ bị bắt cóc, kính xin anh Kỷ làm rõ, còn cho nhà họ Lăng tôi sự công bằng”.

Kỷ Thường Viễn đích thân tới, có đánh chết Lăng Phi Dương cũng không thể thừa nhận nhà mình có liên quan đến việc Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc, bằng không toàn bộ nhà họ Lăng đều chạy trời không khỏi nắng.

“Xem ra các người thực sự không định thừa nhận!”

Kỷ Thường Viễn nheo mắt nhìn về phía Lăng Vân: “Cậu, người trong cuộc, có gì muốn nói không?”

Lăng Phi Dương quỳ trên mặt đất, điên cuồng ra hiệu cho Lăng Vân bằng mọi cách không được thừa nhận.

“Ông Kỷ, nói chuyện phải có bằng chứng”.

Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Kỷ Thường Viễn, Lăng Vân không còn thoải mái như trước, trong lòng hoảng sợ đến mức run rẩy, nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Ông có bằng chứng nào chứng minh tôi có liên quan đến vụ bắt cóc cô Kỷ không?”

“Tôi muốn động thủ với cậu, cần gì bằng chứng!”

Kỷ Thường Viễn lạnh lùng cười, ngạo mạn nói: “Chỉ cần cậu bị hiềm nghi, cũng đủ để tôi giết cậu rồi!”

Nghe thấy những lời này, bố con nhà Lăng đều ngẩn ngơ.

Giang Vũ ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ!

Ban đầu nghĩ rằng Kỷ Tuyết Tình đã đủ bá đạo rồi, không ngờ bố cô còn bá đạo hơn.

Mặc dù không có bằng chứng, nhưng chỉ cần họ nghi ngờ bạn, họ có thể giết bạn.

Đây mới là sự áp đảo thực sự, hoàn toàn không có lý lẽ!

“Anh Kỷ, xin anh cân nhắc, đừng oan uổng cho con trai tôi”.

Lăng Phi Dương, người hiểu rõ tính cách của Kỷ Thường Viễn, nhận ra tình hình không ổn, lập tức giả vờ tội nghiệp, nước mắt ngắn nước mắt dài: “Nhà họ Lăng tôi đối với nhà họ Kỷ luôn trung thành, tuyệt đối sẽ không...”

“Bố, đừng cư xử hèn nhất như thế”.

Không đợi Lăng Phi Dương nói xong, vẻ mặt Lăng Vân không cam lòng hô: “Bây giờ là xã hội pháp chế, tôi không tin, khi ông không có bất kỳ bằng chứng nào mà cũng không dám giết người lung tung”.

Trước đó khiến Giang Vũ cứng họng, Lăng Vân đã tăng thêm sự tự tin, cảm thấy mình cũng có thể xử lý được Kỷ Thường Viễn.

“Không được phép vô lễ với anh Kỷ”.

Lăng Phi Dương tức giận quát: “Mau đến trước mặt ang Kỷ nhận sai xin lỗi”.

“Con không sai”.

Lăng Vân bướng bỉnh ngẩng cao đầu: “Ông Kỷ, tôi thực sự không liên quan gì đến vụ bắt cóc cô Kỷ, ông cũng không có bằng chứng”.

“Nhà họ Kỷ tuy là vương tộc miền Đông Nam, thực lực hùng mạnh, nhưng nếu ông nhất định phải kết tội tôi, chuyện này mà ồn ào tới ở thủ đô Long Kinh, nhà họ Kỷ cũng sẽ phải chịu thiệt”.

“Đã lâu rồi không có ai dám nói chuyện với tôi như vậy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên”.

Kỷ Thường Viễn hàm ý nhìn Lăng Phi Dương: “Quả nhiên ông Lăng có một người con trai tốt!”
Chương 106: Diệt nhà họ Lăng, giết luôn Giang Vũ

Lăng Phi Dương đối mặt với sự chế nhạo của Kỷ Thường Viễn thì chỉ cử động môi, nhưng đã sợ hãi đến mức không thể nói được gì.

“Đó là điều cần thiết!”

Lăng Vân lại tưởng Kỷ Thường Viễn đang thật lòng khen ngợi mình, anh ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Ông Kỷ, về chuyện cô Kỷ bị bắt cóc, tôi không liên quan, tuy nhiên tôi hứa với ông, nhất định sẽ giúp ông tìm ra hung thủ, báo thù cho cô Kỷ”.

“Vậy thì không cần phiền cậu nữa, bọn bắt cóc đã bị bắt, chúng cũng đã khai báo toàn bộ chân tướng vụ án”.

Kỷ Thường Viễn nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Tôi cũng là vì lời khai của bọn bắt cóc, mới đến nhà họ Lăng để hỏi tội!”

“Ông tuyệt đối đừng nghe theo lời của Lưu Thư Nhất, tôi không liên quan gì đến chuyện này”.

Nghe nói bọn bắt cóc đã bị bắt, Lăng Vân lập tức hoảng loạn, nghiêm túc chối bỏ quan hệ.

“Ngu xuẩn!”

Giang Vũ không nói gì lắc đầu.

Từ đầu đến cuối, Kỷ Thường Viễn đều không nói rõ Lăng Vân có liên quan đến vụ bắt cóc con gái mình, chỉ là tạo áp lực một cách mập mờ.

Chẳng ngờ, Lăng Vân lại không đánh mà khai, chủ động nói đến Lưu Thư Nhất, quá ngu ngốc!

“Xong rồi!”

Lăng Phi Dương tái mặt, hận không thể tát Lăng Vân một bạt tai.

Kỷ Thường Viễn thì cười lên, mỉa mai nhìn Lăng Vân: “Tôi chỉ nói kẻ bắt cóc đã bị bắt, nhưng không nói kẻ bắt cóc là ai, vậy cậu biết kẻ bắt cóc là Lưu Thư Nhất từ đâu?”

“Tôi, tôi đoán thôi!”

Lăng Vân cũng nhận ra mình đã nói sai, vội vàng biện minh.

“Hừ! Không đánh mà khai, còn muốn chối cãi”.

Kỷ Thường Viễn hừ lạnh một tiếng, sát khí ngút trời nói: “Hôm nay dù cậu có nói gì đi nữa, cũng phải chết”.

“Không thể nào!”

Lăng Vân đột nhiên đứng dậy, hung dữ nói: “Là tôi làm thì sao, ở đây không phải Kim Lăng mà là Giang Đông, là địa bàn của nhà họ Lăng, mà các người chỉ có ba người, muốn giết tôi, quả thực là nằm mơ!”

“Người đâu, vây bọn họ lại cho tôi!”

Tiếng nói vừa xuống, vệ sĩ trong sân lập tức tiến tới, bao vây đám người Kỷ Thường Viễn.

Mặc dù nhà họ Kỷ lớn mạnh, nhưng bọn họ là người của nhà họ Lăng, dù sợ cũng phải thực hiện mệnh lệnh của Lăng Vân.

“Gan dạ lắm!”

Nhìn thấy Lăng Vân đang tỏ ra hung hăng, Kỷ Thường Viễn liên tục gật đầu, cười lạnh nói: “Mặc dù không có bằng chứng nào chứng minh cậu có liên quan đến việc bắt cóc con gái tôi, nhưng việc cậu và đám người của cậu hiện đang cầm vũ khí “bắt giữ” chủ nhà họ Kỷ là bằng chứng rõ ràng, tội đáng chết!”

Ngay khi câu nói vừa dứt, ngoài sân liền vang lên một tiếng máy nổ chói tai.

“Những người bên trong hãy nghe cho rõ! Lập tức thả ông Kỷ, sau đó buông vũ khí đầu hàng, nếu không giết không tha”.

Kèm theo tiếng loa vang vọng, bốn chiếc trực thăng vũ trang chở đầy quân lính từ các hướng khác nhau nhanh chóng bay đến trên không trung của sân nhà họ Lăng.

Cùng lúc đó, hàng chục chiếc xe bọc thép đã tông thủng bức tường của trang viên nhà họ Lăng từ mọi hướng.

Và rất nhiều binh sĩ trang bị vũ khí tối tân bao vây toàn bộ nhà họ Lăng.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Giang Vũ không khỏi bị chấn động, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng hô hào, chính anh cũng cảm giác như nhà họ Lăng đã bắt cóc Kỷ Thường Viễn vậy.

“Đây là người của cục chiến tranh!”

Lăng Vân cũng hoàn toàn đờ đẫn, không ngờ Kỷ Thường Viễn lại dẫn theo nhiều chiến binh tinh nhuệ như vậy.

Ngay cả máy bay chiến đấu và xe bọc thép cũng ra quân, chỉ dựa vào mười mấy người vệ sĩ của nhà họ Lăng, căn bản không thể đối kháng.

“Anh Kỷ, xin tha mạng, tha mạng!”

Lăng Phi Dương là người đầu tiên phản ứng lại, quỳ xuống đất đập đầu liên tục với Kỷ Thường Viễn.

“Chẳng phải đã bảo là nếu không có bằng chứng, chuyện này bị làm ầm ĩ lên tới Long Kinh, nhà họ Kỷ cũng không thể làm gì à?”

Kỷ Thường Viễn không thèm để ý đến Lăng Phi Dương, nhìn đám vệ sĩ nhà họ Lăng xung quanh, lạnh lùng nhìn Lăng Vân: “Bây giờ nhà họ Lăng cầm vũ khí bắt giữ tôi, tôi tự vệ, diệt nhà họ Lăng, có hợp lý không?”

“Ông, ông đang vu khống tôi”.

“Nghịch tử, câm miệng cho tao, còn không mau quỳ xuống xin lỗi!”

Lăng Phi Dương giận dữ ngắt lời Lăng Vân, khẩn cầu: “Cầu anh Kỷ nể mặt ông cụ Đổng, cũng như việc con trai tôi trẻ người non dạ, tha thứ tội lỗi cho nhà họ Lăng”.

“Tất cả mọi thứ đều do bố tôi bảo tôi làm!”

Không đợi Lăng Phi Dương nói xong, Lăng Vân kích động chỉ vào Lăng Phi Dương hô: “Đây không phải là ý của tôi, là bố tôi đã cấu kết với Lưu Thư Nhất bắt cóc Kỷ Tuyết Tình, muốn ép buộc Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu, sau đó nhà họ Lăng thuận tiện đối phó với Giang Vũ”.

“Mày...”

Lăng Phi Dương không thể tin được nhìn Lăng Vân, dù nằm mơ ông ta cũng không ngờ, trong thời điểm sinh tử con trai mình sẽ đổ hết tất cả trách nhiệm lên người mình, quá khốn nạn!

“Bố! Con còn trẻ, con không muốn chết, còn bố đã sống lâu như vậy, đã hưởng thụ đủ rồi, đã đủ rồi!”

Lăng Vân hoảng hốt, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chỉ cần con còn sống, nhà họ Lăng vẫn còn hy vọng, bố phải lấy đại cục làm trọng!”

Nghe thấy những lời này, Lăng Phi Dương suýt nữa ngất đi, trong lòng vừa hối hận vừa tức giận.

Nếu biết trước thế này, ban đầu ông ta dạy dỗ Lăng Vân cho đàng hoàng thì cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.

“Anh Kỷ, nó nói đúng, tất cả là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng một mình chịu mọi tội lỗi”.

Lăng Phi Dương bất đắc dĩ nhắm mắt lại, mặc dù rất tức giận, nhưng Lăng Vân dù sao cũng là con trai duy nhất của ông ta, vì đứa con trai này, cho dù chết, ông ta cũng nhận.

“Đụng vào con gái tôi, một mạng của Lăng Phi Dương anh có đủ để tha thứ không?”

Kỷ Thường Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh: “Làm đi! Với tất cả những tên cướp có vũ khí ở đây, giết không tha!”

“Đừng...”

Hai bố con nhà họ Lăng đồng thanh kêu lên, nhưng vừa mới mở miệng, hai viên đạn gần như đồng thời bắn vào đầu bọn họ.

Thế gia họ Lăng ở Giang Đông cứ như vậy mà bị Kỷ Thường Viễn tiêu diệt khi không có bất kỳ bằng chứng nào.

Tiếp đó, một loạt tiếng súng dày đặc quét qua, tất cả vệ sĩ trong sân của nhà họ Lăng cũng đều bị bắn ngã xuống đất.

Tất cả những gì đang xảy ra trước mắt khiến Giang Vũ vô cùng kinh hãi.

“Đây chính là thực lực và thủ đoạn của nhà họ Kỷ, quá bá đạo, quá khủng khiếp!”

Sắc mặt Giang Vũ trầm trọng nhìn Kỷ Thường Viễn, anh và nhà họ Lăng đối kháng lâu như vậy mà không thể đánh đổ đối phương, Kỷ Thường lại chỉ cần búng tay một cái là đã tiêu diệt hoàn toàn chỉ trong tích tắc.

Nghĩ đến việc nhà họ Kỷ là mục tiêu mà mình sẽ phải cố gắng đuổi theo trong tương lai, Giang Vũ cảm thấy áp lực vô cùng, thậm chí có chút nghi ngờ, mình có thực sự có thể đạt đến bước đó không?

“Gia chủ, người này chính là người mà cô chủ thích”.

Khi tất cả mọi người trong nhà họ Lăng đã bị xử lý, một vệ sĩ bước lên hỏi: “Chúng ta phải xử lý hắn ta như thế nào?”

“Giết hắn!”

Kỷ Thường Viễn cũng không nhìn Giang Vũ một cái nào, lạnh lùng nói: “Coi như hắn chết trong tay của người nhà họ Lăng đi”.

Nghe được lời này, sắc mặt Giang Vũ thay đổi, không ngờ Kỷ Thường Viễn lạnh lùng như vậy, thậm chí ngay cả anh cũng phải giết.

“Ầm!”

Kỷ Thường Viễn vừa dứt lời, lính bắn tỉa phục kích trong bóng tối không chút do dự bóp cò súng về phía Giang Vũ.

Anh biết mình không có quyền nói chuyện ở trước mặt Kỷ Thường Viễn, Giang Vũ cũng không muốn nói nhảm, lập tức di chuyển thân thể tránh được viên đạn bắn vào đầu mình.

“Không ngờ cậu cũng có chút bản lĩnh”.

Thấy tay súng bắn tỉa không thể giết được Giang Vũ, ánh mắt của Kỷ Thường Viễn lóe lên vẻ lạnh lùng, nói với vệ sĩ bên cạnh: “Thanh Long!”

“Thuộc hạ rõ!”

Vệ sĩ được gọi là Thanh Long đáp lại một tiếng, bước lên một bước, lạnh lùng nói: “Nhóc con đừng phí sức, ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Vừa dứt lời, Thanh Long phóng ra một luồng uy áp đáng sợ, trong nháy mắt khiến Giang Vũ bị áp chế đến mức không thể cử động.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom