-
Chương 101-102
Chương 101: Nụ hôn trước tình hình nguy hiểm
“Anh đừng có đến đây, dù tôi có chết thì cũng không để anh thực hiện được âm mưu!”
Kỷ Tuyết Tình thấy Lưu Thư Nhất đã cởi quần áo, cô muốn vùng vẫy. Nhưng bây giờ tay chân của cô ta đều bị trói chặt, không thể nào chống cự được.
“Cô muốn chết cũng không dễ vậy đâu! Hôm nay, cô cứ ngoan ngoãn nghe lời tôi đi!”
Lưu Thư Nhất cởi chiếc áo mặc trên người, nhìn chăm chú vào Kỷ Tuyết Tình bằng đôi mắt thèm thuồng: “Tôi biết Giang Vũ là bạn trai của cô. Nhưng trước kia, tôi cũng chơi được vợ nó rồi thì bây giờ tôi cũng sẽ chiếm hữu bạn gái của nó giống như vậy.
Tôi muốn cho cái thằng vô dụng đó sống cả đời dưới cái bóng do tôi tạo ra”.
Lưu Thư Nhất nghĩ đến việc sau khi mình hiếp được Kỷ Tuyết Tình, tương lai cô sẽ đối xử với Giang Vũ giống như đối với mình thì vui mừng khôn xiết.
Từ đầu đến cuối, Lưu Thư Nhất vẫn nghĩ rằng Giang Vũ có được cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay đều dựa vào Kỷ Tuyết Tình cho hết.
Vậy nên, khi anh ta bắt được Kỷ Tuyết Tình rồi là có thể danh chính ngôn thuận cướp tất cả những gì Giang Vũ đang có.
Chuyện trả thù này còn khiến anh ta hả giận hơn là giết chết Giang Vũ rất nhiều!
“Đồ súc sinh, dù tôi có chết cũng không cho anh làm thế!”
Kỷ Tuyết Tình thấy Lưu Thư Nhất đã cởi dây nịt của mình ra thì lập tức gầm lên trong giận dữ, ngay sau đó cô xoay ngoắt người đâm sầm vào vách tường bên cạnh. Cô thà chết, chứ không nhận nhịn nghe theo lời anh ta.
“Con điếm kia, tao không cho mày chết dễ vậy đâu!”
Lưu Thư Nhất nắm chặt tóc của Kỷ Tuyết Tình, ngăn cô không đâm đầu vào vách tường. Đồng thời lúc đó, anh ta vươn tay ra đặt lên ngực của cô.
Ngay lúc này, có một luồng khói nhẹ nhàng bay vào trong hang động. Nó xẹt qua trước mặt Lưu Thư Nhất một cái, rồi chui vào trong cơ thể của Kỷ Tuyết Tình.
“Cái mẹ gì đấy?”
Lưu Thư Nhất nhìn hình ảnh trước mặt mà giật mình, sợ hãi, ngừng hành động mình lại.
“Cẩn thận đấy, có người đến đây!”
Hắc Ô trốn trong bóng tối nhắc nhở.
Lưu Thư Nhất nghi ngờ ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy Giang Vũ nhào vào trong động giống như ảo ảnh.
“Tên khốn, mày dám bắt trói Tuyết Tình, tao giết mày!”
Giang Vũ theo làn khói nhẹ nhàng vào hang động, nhưng khi nhìn thấy Lưu Thư Nhất đang trần truồng chuẩn bị cưỡng hiếp Kỷ Tuyết Tình thì cơn tức giận của anh tăng lên dồn dập, không cách nào ngăn chặn được, theo đó anh cũng như phát điên mà nhào vào đánh với Lưu Thư Nhất.
“Giang Vũ?”
Lưu Thư Nhất lập tức bỏ Kỷ Tuyết Tình ra, nhìn Giang Vũ với đôi mắt u ám và ngoan độc. Anh ta nhanh chóng cử động hai tay: “Mày đến đúng lúc lắm, bây giờ tao đánh cho mày tàn phế trước rồi để mày thấy tao hiếp con đàn bà mày yêu thương ra sao. Cả đời này, mày chỉ xứng sống dưới cái bóng của ông đây thôi”.
Hai con rắn độc màu đen theo động tác của Lưu Thư Nhất lao ra khỏi đống quần áo nằm trên mặt đất, rồi há miệng thật to nhào đến muốn cắn Giang Vũ.
Đáng tiếc, Giang Vũ không phải người thường như tên mặt sẹo , hai con rắn độc Kiến Huyết Phong Hầu này không hề làm anh cảm thấy nguy hiểm.
Giang Vũ lập tức vươn tay quạt một cái, chân khí mạnh mẽ lập tức đánh bay hai con rắn độc kia lên không trung. Cơ thể của bọn rắn lập tức bị nện vào tường, rồi ngã nhào trên mặt đất tan xương nát thịt.
Lưu Thư Nhất nhìn đòn hiểm của mình bị Giang Vũ hạ dễ dàng như thế mà sợ hãi đến gương mặt cũng trắng bệch.
Bởi vì thời gian anh ta tu luyện cổ thuật quá ngắn, cho nên trừ hai con rắn độc kia, anh ta không có bất cứ chiêu nào khác để tự bảo vệ bản thân.
“Giang Vũ, bình tĩnh chút! Tôi vẫn chưa gây tổn thương gì cho Kỷ Tuyết Tình nên anh…”
Lưu Thư Nhất thấy Giang Vũ đã nhào đến trước mặt mình, anh ta hoảng hốt vội vàng xin tha.
“Mày dám động vào Tuyết Tình thì đi chết cho tao!”
Giang Vũ đang bị cơn tức che mờ lý trí, cho nên anh không nghe bất cứ lời giải thích nào của Lưu Thư Nhất. Anh dứt khoát nắm cổ của anh ta lên, rồi siết chặt, chẳng mấy chốc chiếc cổ của người đó đã bị bẻ gãy.
“Em không sao chứ Tuyết Tình?”
Giang Vũ ném xác của Lưu Thư Nhất sang một bên, vội vàng đến cởi dây thường đang trói trên người Tuyết Tình.
“Em không sao, anh đến đúng lúc lắm”.
Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Tuyết Tình vì sợ hãi mà trắng bệch, cô nhìn thấy Giang Vũ thì nghẹn ngào nhào vào lòng anh.
Cô biết sẽ có người tìm ra mình, nhưng hoàn toàn không ngờ người đến đây đầu tiên lại là Giang Vũ.
“Xin lỗi em! Nếu không phải em điều hết vệ sĩ sang bảo vệ anh, Lưu Thư Nhất cũng không có cơ hội thừa nước đục thả câu như vậy”.
Sau khi Giang Vũ cởi dây thừng giúp cô, vội vàng siết chặt Kỷ Tuyết Tình vào lòng, áy náy liên tục xin lỗi: “Anh hại em rồi!”
“Anh khoan hãy nói những chuyện đó đã”.
Kỷ Tuyết Tình cau mày, cảnh giác: “Trừ Lưu Thư Nhất ra, còn có những người khác ở đây nữa. Mới nãy, em có nghe được giọng nói của những người khác”.
“Khà khà!”
Đúng lúc này, một tiếng cười u ám đột ngột vang lên: “Thằng nhãi ranh, mày lại có thể sử dụng được thuật Thiên Lý Truy Hồn để tìm người. Có vẻ mày là cao thủ đã giải Phệ Tâm Cổ cho Kỷ Tuyết Tình!”
“Ai đấy?”
Giang Vũ nghe giọng nói thì biến sắc vội vàng kéo Kỷ Tuyết Tình ra sau lưng bảo vệ. Anh lạnh lùng nhìn về hướng giọng nói vọng đến.
Vừa rồi anh quá quan tâm đến Kỷ Tuyết Tình, nên không chú ý đến Hắc Ô đang núp trong tối kia.
“Tao còn tưởng nhà họ Kỷ đã mời một cao thủ rất cao tay tới nên mới phát hiện, giải Phệ Tâm Cổ, nào ngờ là một thằng nhóc con chưa mọc đủ lông, miệng còn hôi sữa”.
Hắc Ô mặc một chiếc áo choàng màu đen, gương mặt đầy hình xăm quỷ dị từ từ rời khỏi chỗ tối. Hắn ta vừa đi vừa nói với chất giọng rất lạnh: “Đúng lúc hôm nay tao có thể xử lý mày trước, để tránh tương lai mày ảnh hưởng tới kế hoạch của Thánh giáo!”
“Á!”
Kỷ Tuyết Tình đột ngột hét lên trong khi Giang Vũ vẫn chưa nói gì: “Rắn và bọ cạp nhiều quá!”
Lúc này, trước mặt họ, một đống rắn, bọ cạp, rết, nhện,… Toàn các con vật cực độc bu kín miệng hang, con số cũng có thể tính lên hàng ngàn hàng chục nghìn, đếm không xuể.
Đám động vật này bao vây lấy Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình vào chính giữa, thậm chí trên đỉnh hang động còn có rất nhiều côn trùng độc đang lấp ló canh chừng nơi đó.
“Con mẹ nó, nơi này là ổ của đám độc này!”
Giang Vũ nhìn hình ảnh trước mắt mà đen mặt, nhìn chăm chú vào Hắc Ô kia: “Thứ ông đang tu luyện là thuật Độc Cổ, có nghĩa ông là người đã hạ cổ Tuyết Tình!”
Anh có thể nhìn ra được mỗi con côn trùng ở đây đều mang kịch độc tên Kiến Huyết Phong Hầu. Chỉ cần anh và Kỷ Tuyết Tình lơ là một xí thôi thì sẽ có thể nuốt hận về tây. Cũng chỉ những kẻ thiên tài tu luyện thuật Độc Cổ mới có thể sử dụng mấy phương pháp này thôi
“Cuối cùng ông là ai? Tại sao lại muốn hại Tuyết Tình?”
Giang Vũ âm thầm vận công, sử dụng chân khí của mình bảo vệ cơ thể bản thân và Kỷ Tuyết Tình. Trong lúc đó, anh cau mày nhìn chăm chú vào Hắc Ô kia hỏi.
“Tao không muốn giải thích với kẻ sắp chết, nhưng có thể cho mày biết ông đây là Hắc Ô!”
Hắc Ô nở nụ cười rùng rợn, khinh bỉ nhìn Giang Vũ: “Sử dụng nội kình để đề phòng độc vật là cách hay, đáng tiếc mày chỉ ở cấp Nội Kình Đại Sư nên không thể ngưng tụ được Cương Khí hộ thể. Nhưng tao đây lại muốn nhìn xem, mày phải tiêu tốn bao nhiêu nội kình mới đủ!”
Hắc Ô vừa dứt lời đã chỉ tay vào Giang Vũ, ngay tức thì đám côn trùng có độc lập tức nhào vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình như thủy triều đổ ập xuống.
“Á, cứu với!”
Trước đó, Kỷ Tuyết Tình có thể bình tĩnh khi đối đầu với đám cướp hay Lưu Thư Nhất, nhưng bây giờ cô nhìn thấy đám côn trùng độc kia nhằm vào mình. Dù sao cô cũng là con gái nên thấy sợ hãi mà hét lên là chuyện bình thường.
“Em đừng sợ, anh ở đây rồi. Chúng không làm gì được em đâu!”
Giang Vũ vươn một tay ôm Kỷ Tuyết Tình vào lòng, tay khác đặt sau lưng liên tục vận công để duy trì chân khí bảo vệ cho cả hai.
Thoắt cái, hai người đang quỳ rạp trên mặt đất đã bị rất nhiều côn trùng độc vật phủ kín cả hai tạo thành một cái ngọn núi nhỏ do đống côn trùng lổm ngổm xen lẫn vào nhau.
“Anh đừng lo cho em nữa Giang Vũ, anh đi trước đi!”
Kỷ Tuyết Tình thấy Giang Vũ bảo vệ mình dưới cơ thể, cố gắng chống đỡ mấy thứ đang tấn công kia mà cảm động rồi lại lo lắng nói.
Kỷ Tuyết Tình biết nếu anh có thể sử dụng chân khí cản được đám côn trùng độc thì có nghĩa anh có thể rời khỏi đây một mình. Nhưng anh không làm thế, nên mới phải bị đám côn trùng độc bao vây.
“Em đừng sợ, chúng ta đã có chân khí bảo vệ nên không con côn trùng độc nào làm chúng ta bị thương được đâu. Bây giờ, chúng ta chỉ cần cố gắng kiên trì thêm xíu nữa là quân tiếp viện sẽ đến ngay thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ an toàn”.
Giang Vũ áp sát vào cơ thể Kỷ Tuyết Tình để chắn tất cả những cuộc tấn công của côn trùng độc, anh nở nụ cười an ủi cô. Nhưng thật ra, trong lòng anh hiện tại cũng nóng như lửa đốt.
Chân khí của Giang Vũ đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt dưới vô số đòn tấn công của côn trùng độc.
Nếu cứ tiếp tục như thế, Giang Vũ sợ khi quân tiếp viện chưa đến thì bản thân đã là người chịu hết nổi đầu tiên rồi.
“Em không hối hận vì đã yêu anh, Giang Vũ! Dù hôm nay chúng ta có chết ở đây, em cũng không còn gì tiếc nuối cả!”
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ khổ sở chống đỡ đòn tấn công, mà bày tỏ những lời từ trong đáy lòng. Ngay sau đó, cô hôn mạnh lên môi Giang Vũ khi anh chưa có cơ hội phản ứng. Cô nhắm mắt, vụng về vừa hôn vừa đòi hỏi…
“Trời ơi cô cả của tôi!”
“Ngay lúc này mà em còn làm thế, rất dễ làm phiền anh vận khí đấy!”
Giang Vũ bất ngờ mở to mắt khi Kỷ Tuyết Tình hôn mình trong lúc nguy hiểm như thế, nhưng lúc này anh vừa cố gắng tiếp tục vận công vừa tò mò bình phẩm về vị nụ hôn: “Mềm ghê, còn thơm nữa, cứ trơn trơn… Hình như có cách rồi!”
Chương 102: Tôi cũng biết cổ thuật, dư nghiệt Hắc Vu giáo
Trong hang động.
Hắc Ô đứng trước núi côn trùng độc, đợi chân khí của Giang Vũ hao hết thì anh sẽ bị côn trùng độc cắn nuốt mà chết.
Khi tung tích bại lộ, Hắc Ô vốn nên trốn đi nhưng Kỷ Tuyết Tình vẫn chưa chết, hắn ta chỉ có thể đợi sau khi Giang Vũ chết mới đưa Kỷ Tuyết Tình đi được.
“Tên nhóc này có lượng nội kình dồi dào đấy, có thể kiên trì lâu như vậy”.
Sau một thời gian ngắn, Hắc Ô cũng bắt đầu sốt ruột: “Không biết tên này có thông báo cho ai không, nếu đám người tìm kiếm Kỷ Tuyết Tình phát hiện chỗ này, mình sẽ gặp nguy hiểm”.
Một lát sau, thấy Giang Vũ vẫn không chết, Hắc Ô mất kiên nhẫn: “Thôi, để Kỷ Tuyết Tình chết chung với thằng nhóc này vậy!”
Lời này vừa nói xong, Hắc Ô xoay người đi tới cửa hang, chuẩn bị rời khỏi đó.
“Các hạ đụng vào bạn gái tôi, giờ muốn đi nào có dễ thế!”
Hắc Ô vừa xoay người thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo truyền ra bên dưới đống côn trùng độc: “Thật ra tôi cũng biết độc cổ thuật này đấy”.
Hắc Ô nghi ngờ xoay người kiểm tra thì thấy ngọn núi đám côn trùng bao phủ hai người Giang Vũ có thể tích ngày càng nhỏ.
Chúng đều ngừng tấn công, còn lùi về sau, lộ ra Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.
“Không thể nào!”
Hắc Ô khó tin nhìn cảnh trước mặt: “Tao ra lệnh cho chúng mày cắn chết mục tiêu, chỉ cần mục tiêu không chết thì chúng mày không được ngừng tấn công”.
Đúng lúc này, tất cả côn trùng độc tạo một khoảng cách với Giang Vũ, mà Giang Vũ lại ôm Kỷ Tuyết Tình từ từ đứng lên, đứng trong đám côn trùng, chẳng hề hấn gì.
“Hiện tại những thứ này đã nghe lệnh tôi, tất nhiên sẽ không nghe theo ông nữa”, Giang Vũ lạnh lùng nhìn Hắc Ô.
Vừa rồi, trong lúc nguy hiểm Giang Vũ cũng nhớ tới những ghi chép về cổ thuật, lập tức thi triển một trong số đó để điều khiển chúng, sau đó anh cũng thật sự thành công.
“Mày đã cướp quyền khống chế những côn trùng độc này?”
Hắc Ô hoảng sợ: “Rốt cuộc mày là ai, sao lại biết thủ đoạn điều khiển côn trùng độc?”
“Tôi cũng không biết tôi là ai nhưng tôi có thể điều khiển những thứ này”.
Giang Vũ nhếch miệng cười, nghiền ngẫm nói: “Hơn nữa, thủ đoạn của tôi cao tay hơn ông, bằng không cũng chẳng thể dễ dàng cướp được quyền khống chế như thế”.
“Anh đúng là một kho báu, biết được nhiều thứ như vậy!”
Nằm trong lòng Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình si mê nhìn Giang Vũ.
Võ đạo, y đạo, huyền thuật, chế thuốc, ngay cả khống chế côn trùng độc mà anh cũng biết, dường như cái gì anh cũng biết, quá hoàn hảo.
“Nói bậy, tao không tin mày là người trong nghề!”
Hắc Ô nổi giận, gầm lên một tiếng, hai tay kết ấn, muốn giành lại quyền điều khiển, kết quả...
“Vô dụng!”
Giang Vũ khinh thường nhìn Hắc Ô, một tay ôm Kỷ Tuyết Tình, tay kia kết ấn: “Từ lúc ông muốn cướp quyền điều khiển từ tay tôi thì tôi đã đoán được thủ đoạn của ông chẳng bằng tôi rồi!”
Tức thì, Giang Vũ chỉ tay về phía Hắc Ô: “Vậy cho ông thử nếm mùi bị những thứ này tấn công vậy!”
Chỉ thấy những côn trùng độc trong hang đổi hướng, nhanh chóng phóng tới chỗ Hắc Ô.
“Phụt!”
Khi Giang Vũ giành lấy quyền kiểm soát, Hắc Ô bị cắn trả, phun ra máu tươi.
“Đáng chết!”
Biết sức sát thương của những thứ này, Hắc Ô mắng một tiếng, vội chạy ra ngoài hang, còn những thứ kia lại ào ào lao tới như thuỷ triều.
“Người này có liên quan tới Phệ Tâm Cổ trên người em!”
Thấy Hắc Ô chạy trốn, Kỷ Tuyết Tình nhắc nhở: “Đừng để ông ta chạy thoát!”
“Yên tâm! Dám dụng vào bạn gái anh, hôm nay tên này chết chắc rồi!”
Giang Vũ kiên quyết nói, ôm Kỷ Tuyết Tình đuổi theo.
Hai người Giang Vũ rời khỏi hang thì cơ thể Lưu Thư Nhất đang nằm vặn vẹo một bên bỗng ngồi dậy.
“Nguy hiểm thật!”
Lưu Thư Nhất xoa cổ, vừa sợ vừa thì thầm: “Hắc Ô đại nhân đã làm mình thích ứng với tập tính của rắn khi dạy mình điều khiển rắn độc!”
“May mà mình nghe lời, nâng cao sự dẻo dai của cơ thể lên tới cực hạn, cổ cũng khó vặn gãy, bằng không lần này chết thật rồi”.
Sau khi xác định người đã đi xa, Lưu Thư Nhất mới rời hang, chạy về hướng ngược lại.
Anh ta không quan tâm sống chết của Hắc Ô, giữ được mạng mình mới là điều quan trọng nhất.
Bên kia Giang Vũ ôm Kỷ Tuyết Tình ra khỏi hang thì nghe thấy ở rừng cây phía trước truyền tới tiếng đánh nhau.
“Có lẽ cứu viện đã tới!”, Kỷ Tuyết Tình suy đoán.
“Tên yêu quái kia có thủ đoạn rất quỷ dị, cũng không biết cao thủ cứu viện có thể tóm được ông ta hay không!”
Sắc mặt Giang Vũ căng thẳng, anh đi nhanh: “Chúng ta qua đó xem tình hình!”
Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình vừa đi không bao xa thì thấy ông cụ Đổng lãnh đạo một đám lính đeo súng, đạn lên nòng đề phòng chuẩn bị chiến đấu.
“Ông Đổng, xảy ra chuyện gì thế?”, Kỷ Tuyết Tình hỏi ông Đổng tình hình.
“Con không sao chứ!”
Thấy Kỷ Tuyết Tình, ông Đổng mừng rỡ, vội chạy tới kiểm tra trên dưới Kỷ Tuyết Tình.
“Con không sao, may mà Giang Vũ kịp tới, bằng không hậu quả khó mà lường được!”
Kỷ Tuyết Tình ôm cổ Giang Vũ, tự hào kể lại mọi chuyện một lần.
“Giang Vũ, cậu luôn làm chúng tôi thấy bất ngờ!”
Vẻ mặt ông Đổng trở nên phức tạp khi nhìn Giang Vũ.
Các thế lực của Giang Châu, cảnh sát, quân đội và bên thành phố đều ra quân tìm kiếm Kỷ Tuyết Tình, nhưng tất cả đều không ai bằng Giang Vũ.
“Tất nhiên, người đàn ông con thích tất nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ”.
Vẻ mặt Kỷ Tuyết Tình kiêu ngạo: “Ông Đổng, bây giờ ông còn coi thường Giang Vũ không?”
“Ông biết con tinh mắt rồi, con đừng khoe khoang nữa!”
Ông Đổng tức giận nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Vả lại, mau tách nhau ra đi! Nhiều người nhìn thế con không thẹn thùng à?”
“Con để bạn trai mình ôm thì cớ gì phải thẹn ạ!”
Vẻ mặt Kỷ Tuyết Tình ngọt ngào, tay ôm cổ Giang Vũ, chẳng quan tâm mọi người nghĩ gì.
“Ông Đổng, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Vũ có chút ngượng ngùng, buông Kỷ Tuyết Tình ra, nói sang chuyện khác.
“Hắc Ô mà cậu nói chính là tên yêu quái của Hắc Vu giáo!”
Sắc mặt ông Đổng trở nên khó coi: “Vì chúng tôi đã phong toả ngọn núi, tên kia muốn chạy trốn nên xảy ra xung đột với bên chúng ta!”
“May mà cục chiến tranh Giang Đông cử tới không ít cao thủ, bằng không tên kia đã chạy thoát rồi!”
“Nói tới cũng lạ, hình như tên kia của Hắc Vu giáo đã tẩu hoả nhập ma”.
Ông Đổng cau mày, khó hiểu: “Tên này phá vòng vây, rồi lại bị đám côn trùng độc mình nuôi tấn công, bây giờ độc phát tác nên mất mạng, thi thể đang bị đám côn trùng gặm nhấm”.
Nghe vậy, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ.
Họ biết, không phải tên kia bị tẩu hoả nhập ma mà do thủ đoạn của Giang Vũ cao cường hơn, điều khiển đám côn trùng độc kia tấn công đối phương.
“Tên Hắc Vu giáo kia rất khó đối phó, may mà hắn bị đám côn trùng độc cắn trả, bằng không chúng tôi cũng để mạng tại đây, không thì cũng phải tổn thất nặng nề!”, ông Đổng nghĩ mà sợ gật đầu.
“Tên kia có liên quan tới Phệ Tâm Cổ nên cũng có khả năng là kẻ đã hạ độc chúng ta trước đó”.
Kỷ Tuyết Tình rối rắm: “Hơn nữa con cảm thấy sau lưng ông ta còn có một âm mưu khổng lồ, hiện tại người đã chết, manh mối cũng bị chặt đứt!”
“Thật ra lúc trước Giang Vũ đã giải cổ cho con, con cũng đoán được là do dư nghiệt Hắc Vu giáo trả thù!”
Nét mặt ông Đổng trở nên căng thẳng nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Nếu Hắc Vu giáo còn dư nghiệt, sau này con phải cẩn thận, đừng để những kẻ kia tranh thủ được sơ hở!”
“Hắc Vu giáo là cái gì?”
Giang Vũ tò mò hỏi: “Chúng dám ra tay với người nhà họ Kỷ, chẳng lẽ không sợ bị nhà họ Kỷ tiêu diệt à?”
“Anh đừng có đến đây, dù tôi có chết thì cũng không để anh thực hiện được âm mưu!”
Kỷ Tuyết Tình thấy Lưu Thư Nhất đã cởi quần áo, cô muốn vùng vẫy. Nhưng bây giờ tay chân của cô ta đều bị trói chặt, không thể nào chống cự được.
“Cô muốn chết cũng không dễ vậy đâu! Hôm nay, cô cứ ngoan ngoãn nghe lời tôi đi!”
Lưu Thư Nhất cởi chiếc áo mặc trên người, nhìn chăm chú vào Kỷ Tuyết Tình bằng đôi mắt thèm thuồng: “Tôi biết Giang Vũ là bạn trai của cô. Nhưng trước kia, tôi cũng chơi được vợ nó rồi thì bây giờ tôi cũng sẽ chiếm hữu bạn gái của nó giống như vậy.
Tôi muốn cho cái thằng vô dụng đó sống cả đời dưới cái bóng do tôi tạo ra”.
Lưu Thư Nhất nghĩ đến việc sau khi mình hiếp được Kỷ Tuyết Tình, tương lai cô sẽ đối xử với Giang Vũ giống như đối với mình thì vui mừng khôn xiết.
Từ đầu đến cuối, Lưu Thư Nhất vẫn nghĩ rằng Giang Vũ có được cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay đều dựa vào Kỷ Tuyết Tình cho hết.
Vậy nên, khi anh ta bắt được Kỷ Tuyết Tình rồi là có thể danh chính ngôn thuận cướp tất cả những gì Giang Vũ đang có.
Chuyện trả thù này còn khiến anh ta hả giận hơn là giết chết Giang Vũ rất nhiều!
“Đồ súc sinh, dù tôi có chết cũng không cho anh làm thế!”
Kỷ Tuyết Tình thấy Lưu Thư Nhất đã cởi dây nịt của mình ra thì lập tức gầm lên trong giận dữ, ngay sau đó cô xoay ngoắt người đâm sầm vào vách tường bên cạnh. Cô thà chết, chứ không nhận nhịn nghe theo lời anh ta.
“Con điếm kia, tao không cho mày chết dễ vậy đâu!”
Lưu Thư Nhất nắm chặt tóc của Kỷ Tuyết Tình, ngăn cô không đâm đầu vào vách tường. Đồng thời lúc đó, anh ta vươn tay ra đặt lên ngực của cô.
Ngay lúc này, có một luồng khói nhẹ nhàng bay vào trong hang động. Nó xẹt qua trước mặt Lưu Thư Nhất một cái, rồi chui vào trong cơ thể của Kỷ Tuyết Tình.
“Cái mẹ gì đấy?”
Lưu Thư Nhất nhìn hình ảnh trước mặt mà giật mình, sợ hãi, ngừng hành động mình lại.
“Cẩn thận đấy, có người đến đây!”
Hắc Ô trốn trong bóng tối nhắc nhở.
Lưu Thư Nhất nghi ngờ ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy Giang Vũ nhào vào trong động giống như ảo ảnh.
“Tên khốn, mày dám bắt trói Tuyết Tình, tao giết mày!”
Giang Vũ theo làn khói nhẹ nhàng vào hang động, nhưng khi nhìn thấy Lưu Thư Nhất đang trần truồng chuẩn bị cưỡng hiếp Kỷ Tuyết Tình thì cơn tức giận của anh tăng lên dồn dập, không cách nào ngăn chặn được, theo đó anh cũng như phát điên mà nhào vào đánh với Lưu Thư Nhất.
“Giang Vũ?”
Lưu Thư Nhất lập tức bỏ Kỷ Tuyết Tình ra, nhìn Giang Vũ với đôi mắt u ám và ngoan độc. Anh ta nhanh chóng cử động hai tay: “Mày đến đúng lúc lắm, bây giờ tao đánh cho mày tàn phế trước rồi để mày thấy tao hiếp con đàn bà mày yêu thương ra sao. Cả đời này, mày chỉ xứng sống dưới cái bóng của ông đây thôi”.
Hai con rắn độc màu đen theo động tác của Lưu Thư Nhất lao ra khỏi đống quần áo nằm trên mặt đất, rồi há miệng thật to nhào đến muốn cắn Giang Vũ.
Đáng tiếc, Giang Vũ không phải người thường như tên mặt sẹo , hai con rắn độc Kiến Huyết Phong Hầu này không hề làm anh cảm thấy nguy hiểm.
Giang Vũ lập tức vươn tay quạt một cái, chân khí mạnh mẽ lập tức đánh bay hai con rắn độc kia lên không trung. Cơ thể của bọn rắn lập tức bị nện vào tường, rồi ngã nhào trên mặt đất tan xương nát thịt.
Lưu Thư Nhất nhìn đòn hiểm của mình bị Giang Vũ hạ dễ dàng như thế mà sợ hãi đến gương mặt cũng trắng bệch.
Bởi vì thời gian anh ta tu luyện cổ thuật quá ngắn, cho nên trừ hai con rắn độc kia, anh ta không có bất cứ chiêu nào khác để tự bảo vệ bản thân.
“Giang Vũ, bình tĩnh chút! Tôi vẫn chưa gây tổn thương gì cho Kỷ Tuyết Tình nên anh…”
Lưu Thư Nhất thấy Giang Vũ đã nhào đến trước mặt mình, anh ta hoảng hốt vội vàng xin tha.
“Mày dám động vào Tuyết Tình thì đi chết cho tao!”
Giang Vũ đang bị cơn tức che mờ lý trí, cho nên anh không nghe bất cứ lời giải thích nào của Lưu Thư Nhất. Anh dứt khoát nắm cổ của anh ta lên, rồi siết chặt, chẳng mấy chốc chiếc cổ của người đó đã bị bẻ gãy.
“Em không sao chứ Tuyết Tình?”
Giang Vũ ném xác của Lưu Thư Nhất sang một bên, vội vàng đến cởi dây thường đang trói trên người Tuyết Tình.
“Em không sao, anh đến đúng lúc lắm”.
Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Tuyết Tình vì sợ hãi mà trắng bệch, cô nhìn thấy Giang Vũ thì nghẹn ngào nhào vào lòng anh.
Cô biết sẽ có người tìm ra mình, nhưng hoàn toàn không ngờ người đến đây đầu tiên lại là Giang Vũ.
“Xin lỗi em! Nếu không phải em điều hết vệ sĩ sang bảo vệ anh, Lưu Thư Nhất cũng không có cơ hội thừa nước đục thả câu như vậy”.
Sau khi Giang Vũ cởi dây thừng giúp cô, vội vàng siết chặt Kỷ Tuyết Tình vào lòng, áy náy liên tục xin lỗi: “Anh hại em rồi!”
“Anh khoan hãy nói những chuyện đó đã”.
Kỷ Tuyết Tình cau mày, cảnh giác: “Trừ Lưu Thư Nhất ra, còn có những người khác ở đây nữa. Mới nãy, em có nghe được giọng nói của những người khác”.
“Khà khà!”
Đúng lúc này, một tiếng cười u ám đột ngột vang lên: “Thằng nhãi ranh, mày lại có thể sử dụng được thuật Thiên Lý Truy Hồn để tìm người. Có vẻ mày là cao thủ đã giải Phệ Tâm Cổ cho Kỷ Tuyết Tình!”
“Ai đấy?”
Giang Vũ nghe giọng nói thì biến sắc vội vàng kéo Kỷ Tuyết Tình ra sau lưng bảo vệ. Anh lạnh lùng nhìn về hướng giọng nói vọng đến.
Vừa rồi anh quá quan tâm đến Kỷ Tuyết Tình, nên không chú ý đến Hắc Ô đang núp trong tối kia.
“Tao còn tưởng nhà họ Kỷ đã mời một cao thủ rất cao tay tới nên mới phát hiện, giải Phệ Tâm Cổ, nào ngờ là một thằng nhóc con chưa mọc đủ lông, miệng còn hôi sữa”.
Hắc Ô mặc một chiếc áo choàng màu đen, gương mặt đầy hình xăm quỷ dị từ từ rời khỏi chỗ tối. Hắn ta vừa đi vừa nói với chất giọng rất lạnh: “Đúng lúc hôm nay tao có thể xử lý mày trước, để tránh tương lai mày ảnh hưởng tới kế hoạch của Thánh giáo!”
“Á!”
Kỷ Tuyết Tình đột ngột hét lên trong khi Giang Vũ vẫn chưa nói gì: “Rắn và bọ cạp nhiều quá!”
Lúc này, trước mặt họ, một đống rắn, bọ cạp, rết, nhện,… Toàn các con vật cực độc bu kín miệng hang, con số cũng có thể tính lên hàng ngàn hàng chục nghìn, đếm không xuể.
Đám động vật này bao vây lấy Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình vào chính giữa, thậm chí trên đỉnh hang động còn có rất nhiều côn trùng độc đang lấp ló canh chừng nơi đó.
“Con mẹ nó, nơi này là ổ của đám độc này!”
Giang Vũ nhìn hình ảnh trước mắt mà đen mặt, nhìn chăm chú vào Hắc Ô kia: “Thứ ông đang tu luyện là thuật Độc Cổ, có nghĩa ông là người đã hạ cổ Tuyết Tình!”
Anh có thể nhìn ra được mỗi con côn trùng ở đây đều mang kịch độc tên Kiến Huyết Phong Hầu. Chỉ cần anh và Kỷ Tuyết Tình lơ là một xí thôi thì sẽ có thể nuốt hận về tây. Cũng chỉ những kẻ thiên tài tu luyện thuật Độc Cổ mới có thể sử dụng mấy phương pháp này thôi
“Cuối cùng ông là ai? Tại sao lại muốn hại Tuyết Tình?”
Giang Vũ âm thầm vận công, sử dụng chân khí của mình bảo vệ cơ thể bản thân và Kỷ Tuyết Tình. Trong lúc đó, anh cau mày nhìn chăm chú vào Hắc Ô kia hỏi.
“Tao không muốn giải thích với kẻ sắp chết, nhưng có thể cho mày biết ông đây là Hắc Ô!”
Hắc Ô nở nụ cười rùng rợn, khinh bỉ nhìn Giang Vũ: “Sử dụng nội kình để đề phòng độc vật là cách hay, đáng tiếc mày chỉ ở cấp Nội Kình Đại Sư nên không thể ngưng tụ được Cương Khí hộ thể. Nhưng tao đây lại muốn nhìn xem, mày phải tiêu tốn bao nhiêu nội kình mới đủ!”
Hắc Ô vừa dứt lời đã chỉ tay vào Giang Vũ, ngay tức thì đám côn trùng có độc lập tức nhào vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình như thủy triều đổ ập xuống.
“Á, cứu với!”
Trước đó, Kỷ Tuyết Tình có thể bình tĩnh khi đối đầu với đám cướp hay Lưu Thư Nhất, nhưng bây giờ cô nhìn thấy đám côn trùng độc kia nhằm vào mình. Dù sao cô cũng là con gái nên thấy sợ hãi mà hét lên là chuyện bình thường.
“Em đừng sợ, anh ở đây rồi. Chúng không làm gì được em đâu!”
Giang Vũ vươn một tay ôm Kỷ Tuyết Tình vào lòng, tay khác đặt sau lưng liên tục vận công để duy trì chân khí bảo vệ cho cả hai.
Thoắt cái, hai người đang quỳ rạp trên mặt đất đã bị rất nhiều côn trùng độc vật phủ kín cả hai tạo thành một cái ngọn núi nhỏ do đống côn trùng lổm ngổm xen lẫn vào nhau.
“Anh đừng lo cho em nữa Giang Vũ, anh đi trước đi!”
Kỷ Tuyết Tình thấy Giang Vũ bảo vệ mình dưới cơ thể, cố gắng chống đỡ mấy thứ đang tấn công kia mà cảm động rồi lại lo lắng nói.
Kỷ Tuyết Tình biết nếu anh có thể sử dụng chân khí cản được đám côn trùng độc thì có nghĩa anh có thể rời khỏi đây một mình. Nhưng anh không làm thế, nên mới phải bị đám côn trùng độc bao vây.
“Em đừng sợ, chúng ta đã có chân khí bảo vệ nên không con côn trùng độc nào làm chúng ta bị thương được đâu. Bây giờ, chúng ta chỉ cần cố gắng kiên trì thêm xíu nữa là quân tiếp viện sẽ đến ngay thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ an toàn”.
Giang Vũ áp sát vào cơ thể Kỷ Tuyết Tình để chắn tất cả những cuộc tấn công của côn trùng độc, anh nở nụ cười an ủi cô. Nhưng thật ra, trong lòng anh hiện tại cũng nóng như lửa đốt.
Chân khí của Giang Vũ đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt dưới vô số đòn tấn công của côn trùng độc.
Nếu cứ tiếp tục như thế, Giang Vũ sợ khi quân tiếp viện chưa đến thì bản thân đã là người chịu hết nổi đầu tiên rồi.
“Em không hối hận vì đã yêu anh, Giang Vũ! Dù hôm nay chúng ta có chết ở đây, em cũng không còn gì tiếc nuối cả!”
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ khổ sở chống đỡ đòn tấn công, mà bày tỏ những lời từ trong đáy lòng. Ngay sau đó, cô hôn mạnh lên môi Giang Vũ khi anh chưa có cơ hội phản ứng. Cô nhắm mắt, vụng về vừa hôn vừa đòi hỏi…
“Trời ơi cô cả của tôi!”
“Ngay lúc này mà em còn làm thế, rất dễ làm phiền anh vận khí đấy!”
Giang Vũ bất ngờ mở to mắt khi Kỷ Tuyết Tình hôn mình trong lúc nguy hiểm như thế, nhưng lúc này anh vừa cố gắng tiếp tục vận công vừa tò mò bình phẩm về vị nụ hôn: “Mềm ghê, còn thơm nữa, cứ trơn trơn… Hình như có cách rồi!”
Chương 102: Tôi cũng biết cổ thuật, dư nghiệt Hắc Vu giáo
Trong hang động.
Hắc Ô đứng trước núi côn trùng độc, đợi chân khí của Giang Vũ hao hết thì anh sẽ bị côn trùng độc cắn nuốt mà chết.
Khi tung tích bại lộ, Hắc Ô vốn nên trốn đi nhưng Kỷ Tuyết Tình vẫn chưa chết, hắn ta chỉ có thể đợi sau khi Giang Vũ chết mới đưa Kỷ Tuyết Tình đi được.
“Tên nhóc này có lượng nội kình dồi dào đấy, có thể kiên trì lâu như vậy”.
Sau một thời gian ngắn, Hắc Ô cũng bắt đầu sốt ruột: “Không biết tên này có thông báo cho ai không, nếu đám người tìm kiếm Kỷ Tuyết Tình phát hiện chỗ này, mình sẽ gặp nguy hiểm”.
Một lát sau, thấy Giang Vũ vẫn không chết, Hắc Ô mất kiên nhẫn: “Thôi, để Kỷ Tuyết Tình chết chung với thằng nhóc này vậy!”
Lời này vừa nói xong, Hắc Ô xoay người đi tới cửa hang, chuẩn bị rời khỏi đó.
“Các hạ đụng vào bạn gái tôi, giờ muốn đi nào có dễ thế!”
Hắc Ô vừa xoay người thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo truyền ra bên dưới đống côn trùng độc: “Thật ra tôi cũng biết độc cổ thuật này đấy”.
Hắc Ô nghi ngờ xoay người kiểm tra thì thấy ngọn núi đám côn trùng bao phủ hai người Giang Vũ có thể tích ngày càng nhỏ.
Chúng đều ngừng tấn công, còn lùi về sau, lộ ra Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.
“Không thể nào!”
Hắc Ô khó tin nhìn cảnh trước mặt: “Tao ra lệnh cho chúng mày cắn chết mục tiêu, chỉ cần mục tiêu không chết thì chúng mày không được ngừng tấn công”.
Đúng lúc này, tất cả côn trùng độc tạo một khoảng cách với Giang Vũ, mà Giang Vũ lại ôm Kỷ Tuyết Tình từ từ đứng lên, đứng trong đám côn trùng, chẳng hề hấn gì.
“Hiện tại những thứ này đã nghe lệnh tôi, tất nhiên sẽ không nghe theo ông nữa”, Giang Vũ lạnh lùng nhìn Hắc Ô.
Vừa rồi, trong lúc nguy hiểm Giang Vũ cũng nhớ tới những ghi chép về cổ thuật, lập tức thi triển một trong số đó để điều khiển chúng, sau đó anh cũng thật sự thành công.
“Mày đã cướp quyền khống chế những côn trùng độc này?”
Hắc Ô hoảng sợ: “Rốt cuộc mày là ai, sao lại biết thủ đoạn điều khiển côn trùng độc?”
“Tôi cũng không biết tôi là ai nhưng tôi có thể điều khiển những thứ này”.
Giang Vũ nhếch miệng cười, nghiền ngẫm nói: “Hơn nữa, thủ đoạn của tôi cao tay hơn ông, bằng không cũng chẳng thể dễ dàng cướp được quyền khống chế như thế”.
“Anh đúng là một kho báu, biết được nhiều thứ như vậy!”
Nằm trong lòng Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình si mê nhìn Giang Vũ.
Võ đạo, y đạo, huyền thuật, chế thuốc, ngay cả khống chế côn trùng độc mà anh cũng biết, dường như cái gì anh cũng biết, quá hoàn hảo.
“Nói bậy, tao không tin mày là người trong nghề!”
Hắc Ô nổi giận, gầm lên một tiếng, hai tay kết ấn, muốn giành lại quyền điều khiển, kết quả...
“Vô dụng!”
Giang Vũ khinh thường nhìn Hắc Ô, một tay ôm Kỷ Tuyết Tình, tay kia kết ấn: “Từ lúc ông muốn cướp quyền điều khiển từ tay tôi thì tôi đã đoán được thủ đoạn của ông chẳng bằng tôi rồi!”
Tức thì, Giang Vũ chỉ tay về phía Hắc Ô: “Vậy cho ông thử nếm mùi bị những thứ này tấn công vậy!”
Chỉ thấy những côn trùng độc trong hang đổi hướng, nhanh chóng phóng tới chỗ Hắc Ô.
“Phụt!”
Khi Giang Vũ giành lấy quyền kiểm soát, Hắc Ô bị cắn trả, phun ra máu tươi.
“Đáng chết!”
Biết sức sát thương của những thứ này, Hắc Ô mắng một tiếng, vội chạy ra ngoài hang, còn những thứ kia lại ào ào lao tới như thuỷ triều.
“Người này có liên quan tới Phệ Tâm Cổ trên người em!”
Thấy Hắc Ô chạy trốn, Kỷ Tuyết Tình nhắc nhở: “Đừng để ông ta chạy thoát!”
“Yên tâm! Dám dụng vào bạn gái anh, hôm nay tên này chết chắc rồi!”
Giang Vũ kiên quyết nói, ôm Kỷ Tuyết Tình đuổi theo.
Hai người Giang Vũ rời khỏi hang thì cơ thể Lưu Thư Nhất đang nằm vặn vẹo một bên bỗng ngồi dậy.
“Nguy hiểm thật!”
Lưu Thư Nhất xoa cổ, vừa sợ vừa thì thầm: “Hắc Ô đại nhân đã làm mình thích ứng với tập tính của rắn khi dạy mình điều khiển rắn độc!”
“May mà mình nghe lời, nâng cao sự dẻo dai của cơ thể lên tới cực hạn, cổ cũng khó vặn gãy, bằng không lần này chết thật rồi”.
Sau khi xác định người đã đi xa, Lưu Thư Nhất mới rời hang, chạy về hướng ngược lại.
Anh ta không quan tâm sống chết của Hắc Ô, giữ được mạng mình mới là điều quan trọng nhất.
Bên kia Giang Vũ ôm Kỷ Tuyết Tình ra khỏi hang thì nghe thấy ở rừng cây phía trước truyền tới tiếng đánh nhau.
“Có lẽ cứu viện đã tới!”, Kỷ Tuyết Tình suy đoán.
“Tên yêu quái kia có thủ đoạn rất quỷ dị, cũng không biết cao thủ cứu viện có thể tóm được ông ta hay không!”
Sắc mặt Giang Vũ căng thẳng, anh đi nhanh: “Chúng ta qua đó xem tình hình!”
Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình vừa đi không bao xa thì thấy ông cụ Đổng lãnh đạo một đám lính đeo súng, đạn lên nòng đề phòng chuẩn bị chiến đấu.
“Ông Đổng, xảy ra chuyện gì thế?”, Kỷ Tuyết Tình hỏi ông Đổng tình hình.
“Con không sao chứ!”
Thấy Kỷ Tuyết Tình, ông Đổng mừng rỡ, vội chạy tới kiểm tra trên dưới Kỷ Tuyết Tình.
“Con không sao, may mà Giang Vũ kịp tới, bằng không hậu quả khó mà lường được!”
Kỷ Tuyết Tình ôm cổ Giang Vũ, tự hào kể lại mọi chuyện một lần.
“Giang Vũ, cậu luôn làm chúng tôi thấy bất ngờ!”
Vẻ mặt ông Đổng trở nên phức tạp khi nhìn Giang Vũ.
Các thế lực của Giang Châu, cảnh sát, quân đội và bên thành phố đều ra quân tìm kiếm Kỷ Tuyết Tình, nhưng tất cả đều không ai bằng Giang Vũ.
“Tất nhiên, người đàn ông con thích tất nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ”.
Vẻ mặt Kỷ Tuyết Tình kiêu ngạo: “Ông Đổng, bây giờ ông còn coi thường Giang Vũ không?”
“Ông biết con tinh mắt rồi, con đừng khoe khoang nữa!”
Ông Đổng tức giận nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Vả lại, mau tách nhau ra đi! Nhiều người nhìn thế con không thẹn thùng à?”
“Con để bạn trai mình ôm thì cớ gì phải thẹn ạ!”
Vẻ mặt Kỷ Tuyết Tình ngọt ngào, tay ôm cổ Giang Vũ, chẳng quan tâm mọi người nghĩ gì.
“Ông Đổng, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Vũ có chút ngượng ngùng, buông Kỷ Tuyết Tình ra, nói sang chuyện khác.
“Hắc Ô mà cậu nói chính là tên yêu quái của Hắc Vu giáo!”
Sắc mặt ông Đổng trở nên khó coi: “Vì chúng tôi đã phong toả ngọn núi, tên kia muốn chạy trốn nên xảy ra xung đột với bên chúng ta!”
“May mà cục chiến tranh Giang Đông cử tới không ít cao thủ, bằng không tên kia đã chạy thoát rồi!”
“Nói tới cũng lạ, hình như tên kia của Hắc Vu giáo đã tẩu hoả nhập ma”.
Ông Đổng cau mày, khó hiểu: “Tên này phá vòng vây, rồi lại bị đám côn trùng độc mình nuôi tấn công, bây giờ độc phát tác nên mất mạng, thi thể đang bị đám côn trùng gặm nhấm”.
Nghe vậy, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ.
Họ biết, không phải tên kia bị tẩu hoả nhập ma mà do thủ đoạn của Giang Vũ cao cường hơn, điều khiển đám côn trùng độc kia tấn công đối phương.
“Tên Hắc Vu giáo kia rất khó đối phó, may mà hắn bị đám côn trùng độc cắn trả, bằng không chúng tôi cũng để mạng tại đây, không thì cũng phải tổn thất nặng nề!”, ông Đổng nghĩ mà sợ gật đầu.
“Tên kia có liên quan tới Phệ Tâm Cổ nên cũng có khả năng là kẻ đã hạ độc chúng ta trước đó”.
Kỷ Tuyết Tình rối rắm: “Hơn nữa con cảm thấy sau lưng ông ta còn có một âm mưu khổng lồ, hiện tại người đã chết, manh mối cũng bị chặt đứt!”
“Thật ra lúc trước Giang Vũ đã giải cổ cho con, con cũng đoán được là do dư nghiệt Hắc Vu giáo trả thù!”
Nét mặt ông Đổng trở nên căng thẳng nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Nếu Hắc Vu giáo còn dư nghiệt, sau này con phải cẩn thận, đừng để những kẻ kia tranh thủ được sơ hở!”
“Hắc Vu giáo là cái gì?”
Giang Vũ tò mò hỏi: “Chúng dám ra tay với người nhà họ Kỷ, chẳng lẽ không sợ bị nhà họ Kỷ tiêu diệt à?”