-
Chương 49-51
Chương 49: Một khoản lợi lớn
"Đây là kẻ thù mà anh phải đối mặt!"
Nghe Kỷ Tuyết Tình nói, sắc mặt Giang Vũ trở nên nghiêm túc, ánh mắt bắt đầu đánh giá Lăng Vân.
Tuy nhiên, ánh mắt của Giang Vũ cuối cùng dừng lại trên một người đàn ông trung niên mặc vest đứng cạnh một chiếc xe thương vụ bên ngoài, anh có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm từ người đàn ông này.
Cửa sân mở ra.
"Tuyết Tình, em đến đầu tư vào Giang Châu, sao lại không nói cho anh biết một tiếng?"
Lăng Vân mang theo một hộp quà được gói đẹp mắt, nhiệt tình chào hỏi.
"Bởi vì nhà họ Lăng trước mắt còn chưa định cư ở Giang Châu cho nên tôi thay mặt nhà họ Kỷ đầu tư vào đây".
Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng nói: "Tôi cũng không muốn xảy ra xung đột lợi ích với nhà họ Lăng".
"Thật là trùng hợp!"
Tựa như đã sớm quen với thái độ lạnh lùng của Kỷ Tuyết Tình, Lăng Vân nheo mắt lại, hưng phấn nói: "Lần này anh cũng đến đây để thay mặt cho nhà họ Lăng chính thức đầu tư vào thị trường Giang Châu. Về sau chúng ta có thể gặp nhau nhiều hơn".
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình cau mày, động thái của nhà họ Lăng còn có dụng ý khác, chỉ sợ Giang Vũ sắp gặp phải phiền toái lớn!
"Tuyết Tình, người đàn ông này là ai?"
Lúc này, Giang Vũ đột nhiên vòng tay ôm lấy eo Kỷ Tuyết Tình, cười hỏi: “Người tới đều là khách, sao em lại không mời khách vào trong uống trà chứ?”
Đối mặt với hành động đột ngột của Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình lúc đầu cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng cười, cảm thấy rất hài lòng với hành động của Giang Vũ.
Kỷ Tuyết Tình vốn tưởng rằng Giang Vũ sẽ cảnh giác với Lăng Vân, con trai lớn của nhà họ Lăng, cô thật không ngờ rằng Giang Vũ không những không sợ Lăng Vân mà còn tuyên bố chủ quyền của mình theo cách này, đúng là có dũng khí phi phàm!
Sắc mặt Lăng Vân tối sầm khi nhìn thấy Giang Vũ không chỉ thân thiết gọi Kỷ Tuyết Tình bằng tên mà còn dám ôm cô vào lòng.
Ba ngày trước anh ta nhận được tin tức Kỷ Tuyết Tình có người thương ở Giang Châu, vì vậy cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc này.
Theo tư liệu điều tra, Giang Vũ chẳng qua chỉ là một tên ở rể vô dụng, ba năm sống trong nhà họ Triệu không biết đã bị cắm lên đầu bao nhiêu chiếc sừng.
Lăng Vân hoàn toàn không xem trọng Giang Vũ vừa vào cửa đã phớt lờ anh.
Không ngờ Giang Vũ lại chủ động khiêu khích anh ta, tỏ ra mình là chủ nhà này.
Hơn nữa Kỷ Tuyết Tình lại không có bất kỳ sự phản đối nào đối với hành động thân mật của Giang Vũ, điều này khiến Lăng Vân ghen tị phẫn nộ đến cực điểm.
"Đây là Lăng Vân, con trai lớn của nhà họ Lăng ở tỉnh lỵ".
Kỷ Tuyết Tình rúc vào trong ngực Giang Vũ, giới thiệu sơ qua người trước mặt.
"Thì ra là con trai lớn nhà họ Lăng, ngưỡng mộ đã lâu, hoan nghênh hoan nghênh".
Giang Vũ chợt nhận ra, nên vừa ôm Kỷ Tuyết Tình vừa đưa tay về phía Lăng Vân nói: "Tôi tên là Giang Vũ, tôi là bạn trai của Tuyết Tình, rất mong được anh chiếu cố nhiều hơn".
Nhìn Giang Vũ đưa tay ra, sắc mặt Lăng Vân âm trầm đáng sợ, anh ta đã bị Giang Vũ đánh phủ đầu cho nên hiện tại vô cùng bị động.
"Cô Kỷ, tôi là khách ở xa, cô mời tôi vào ngồi một lát có được không?"
Lăng Vân buộc mình phải bình tĩnh lại, không để ý đến Tưởng Sinh, nhìn thẳng về phía Kỷ Tuyết Tình.
"Không, chuyện này..."
Kỷ Tuyết Tình theo bản năng muốn từ chối.
"Tuyết Tình, anh Lăng đã không khách khí thì chúng ta cũng không nên vô lễ".
Giang Vũ thản nhiên thu tay lại, mỉm cười nói: "Mời anh Lăng vào nhà uống một ly nước!"
Kỷ Tuyết Tình nghi hoặc nhìn Giang Vũ, thấy Giang Vũ nháy mắt với cô nên cô cũng không cự tuyệt nữa.
Ba người vào phòng khách, Giang Vũ nhanh chóng ngồi xuống ghế sô pha chính, chỉ vào ghế phụ nói: "Anh Lăng, anh muốn ngồi đâu cũng được, cứ coi như đây là nhà của mình, đừng ngại".
"Con mẹ nó..."
Nhìn thấy Giang Vũ thật sự coi mình là chủ nhà, trong lòng Lăng Vân thầm mắng chửi.
Nhưng Kỷ Tuyết Tình không hề phản đối cho nên anh ta cũng chỉ có thể chịu đựng.
"Tuyết Tình, em đi pha cho bọn anh một ấm trà ngon đi".
Lúc Kỷ Tuyết Tình muốn ngồi xuống, Giang Vũ liền bảo: “Anh muốn chiêu đãi anh Lăng thật tốt!”
Kỷ Tuyết Tình liếc nhìn Giang Vũ một cái rồi ngoan ngoãn đi pha trà.
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình ngoan ngoãn nghe theo lời Giang Vũ, Lăng Vân siết chặt nắm đấm, ánh mắt gần như bốc lửa.
"Nhanh như vậy mà đã có thể chiếm được trái tim của cô Kỷ, còn khiến cho cô ấy đối xử với mình một cách đặc biệt".
Sau khi Kỷ Tuyết Tình rời đi, Lăng Vân lập tức thay đổi hình tượng quân tử, lạnh lùng nhìn Gian Vũ nói: "Nhóc con, mày cũng khá lắm!"
"Sức hút của tôi quá lớn, tôi cũng không còn cách nào khác".
Giang Vũ bắt chéo chân, trêu đùa nhìn Lăng Vân nói: "Tôi biết anh là người theo đuổi Tuyết Tình, nhưng anh thấy đó, Tuyết Tình và tôi đã ở bên nhau, chỉ sợ là anh không còn cơ hội nữa rồi".
"Người như mày không xứng với cô Kỷ, cũng không có thứ gì so sánh được với tao".
Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng thế giới, sau khi về nước liền tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc, đem về cho gia tộc rất nhiều lợi nhuận..."
"Không cần phải báo cáo lý lịch của anh cho tôi bi"
Giang Vũ thiếu kiên nhẫn ngắt lời Lăng Vân: "Dù cho anh có lợi hại đến đâu thì cũng không thể chiếm được trái tim của Tuyết Tình, bởi vì chúng tôi đã sống cùng nhau rồi".
"Mày…"
Lăng Vân tức giận đến mức không nói nên lời.
Dù anh ta có tài giỏi đến đâu thì anh ta vẫn là kẻ thất bại hoàn toàn bởi vì Giang Vũ đang sống cùng Kỷ Tuyết Tình.
"Giang Vũ! Mày và cô Kỷ không phải là người trong cùng một thế giới".
Lăng Vân hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Mày chẳng qua chỉ là ham muốn quyền thế của nhà họ Kỷ, muốn cầu lợi ích mà thôi".
“Lời này chắc anh đang tự nói mình đúng không?”
Sắc mặt Giang Vũ trở nên kỳ quái: "Nhà họ Lăng ở tỉnh lỵ nếu so với nhà họ Kỷ thì thật sự chẳng đáng nhắc tới. Anh theo đuổi Tuyết Tình chính là vì muốn bám lấy nhà họ Kỷ đúng không?”
Lăng Vân hơi nhíu mày, nhưng đối với lời này, anh ta cũng không thể phủ nhận.
Nhà họ Lăng mặc dù là một gia tộc giàu có và danh giá ở tỉnh Giang Đông nhưng thực sự không có gì đáng nhắc đến trước mặt nhà họ Kỷ.
Việc anh ta theo đuổi Kỷ Tuyết Tình quả thực là để bám lấy nhà họ Kỷ để giúp bản thân và gia tộc phát triển hơn.
"Thân phận của tôi quả thật không xứng với Tuyết Tình, nhưng thân phận của anh Lăng đây cũng chẳng xứng với Tuyết Tình đâu".
Giang Vũ trêu chọc nhìn Lăng Vân nói: "Chó chê mèo lắm lông, anh dựa vào cái gì mà nói tôi chứ?"
"Người ta đều nói mày bị mất trí nhớ, nhưng tao cảm thấy đầu óc mày thật ra rất tỉnh táo".
Im lặng một lúc, giọng điệu của Lăng Vân lại dịu đi một chút: "Nếu như mày bám lấy cô Kỷ vì tiền thì tao có thể đưa tiền cho mày".
Lăng Vân lấy ra cuốn chi phiếu đưa cho Giang Vũ: "Chỉ cần mày chịu rời xa cô Kỷ thì mày muốn bao nhiêu cũng được".
"Dùng chi phiếu thì cũng quá không có thành ý rồi".
Giang Vũ liếc nhìn cuốn chi phiếu, cảnh giác nói: "Lỡ như tôi rời khỏi Tuyết Tình rồi anh lại hủy tấm chi phiếu đi thì chẳng phải tôi đã phí công vô ích rồi hay sao?"
Nghe vậy, ánh mắt của Lăng Vân sáng lên: "Nếu như dùng chi phiếu khiến mày cảm thấy lo lắng thì tao có thể đưa tiền mặt cho mày"
Từ tư liệu điều tra, anh ta cho rằng Giang Vũ là một kẻ dưới đáy xã hội, nhất định sẽ ham muốn tiền bạc cho nên liền dùng tiền để thử.
Đánh giá phản ứng của Giang Vũ, Lăng Vân liền kết luận rằng anh ta có thể mua được Giang Vũ bằng tiền.
"Tuyết Tình là con gái lớn của nhà họ Kỷ, giá trị của cô ấy là vô cùng lớn".
Giang Vũ liếc nhìn vào phòng trà, nhỏ giọng nói: "Giá cả không phù hợp thì tôi sẽ không buông tay".
"Mày nói thẳng đi, mày muốn bao nhiêu tiền?"
Lăng Vân cười ngạo nghễ, tự tin nói: “Nhà họ Lăng của tao là một gia tộc giàu có ở tỉnh Giang Đông, không thiếu tiền”.
"Tôi muốn con số này!"
Giang Vũ lịch sự đưa một ngón tay về phía Lăng Vân.
"Được, một trăm triệu, tao lập tức chuyển cho mày!", Lăng Vân không chút do dự đồng ý.
"Ồ! Nhà họ Lăng giàu có như vậy sao?"
Giang Vũ nhìn Lăng Vân với vẻ mặt khoa trương: "Vốn dĩ tôi chỉ muốn mười triệu, nhưng anh lại muốn cho tôi một trăm triệu, đúng là một khoản lợi lớn!"
"Chỉ muốn mười triệu thôi sao, đúng là một tên quê mùa ngu dốt!"
Nghe vậy, Lăng Vân thầm khinh thường nói: "Nếu như có thể giải quyết chuyện này với một trăm triệu thì đối với tao cũng không thiệt".
Chương 50: Anh gian xảo đến mức em bắt đầu cảm thấy đồng cảm với Lăng Vân.
Sau khi thương lượng giá cả, Giang Vũ tỏ ra nóng lòng muốn đưa cho Lăng Vân số tài khoản ngân hàng của mình.
"Mày sẽ không gạt tao, lấy tiền rồi mà vẫn bám vào cô Kỷ đúng không?"
Khi đến bước chuyển tiền cuối cùng, Lăng Vân mới thận trọng cảnh giác hỏi Giang Vũ.
"Anh là con trai trưởng nhà họ Lăng, nhà họ Lăng là gia tộc giàu có nhất tỉnh lỵ, sao tôi dám lừa gạt anh!"
Giang Vũ nghiêm túc trả lời: “Tôi đến với Tuyết Tình chỉ để ăn bám, bây giờ có thể ngay lập tức kiếm được một trăm triệu, tôi cũng không cần phải bán đi tôn nghiêm đàn ông của mình nữa”.
"Đúng vậy, nếu như mày dám lừa gạt tao thì tao cam đoan mày sẽ sống không bằng chết".
Nhớ đến tư liệu điều tra đã đề cập đến Giang Vũ là một kẻ vô dụng, hơn nữa Lăng Vân cũng rất tự tin về thực lực của nhà họ Lăng cho nên anh ta ngay lập tức chuyển tiền sau khi đưa ra một lời cảnh cáo.
Chẳng bao lâu sau thì Giang Vũ đã nhận được thông báo một trăm triệu đã chuyển đến tài khoản, liền vui vẻ ra mặt: "Anh Lăng đúng là hào phóng. Anh yên tâm, hôm nay tôi sẽ rời khỏi Tuyết Tình, đảm bảo cô ấy sẽ không thể tìm thấy tôi!"
"Mày biết điều đó!"
Lăng Vân hài lòng mỉm cười nói: "Đã như vậy thì trong bữa tiệc ngày mai tao sẽ chính thức tỏ tình với cô Kỷ".
"Tiệc gì vậy?", Giang Vũ tò mò hỏi.
"Nhà họ Kỷ đến Giang Châu đầu tư, thương hội Giang Châu cũng tổ chức yến tiệc chiêu đãi bọn họ. Đương nhiên nhà họ Lăng cũng sẽ nhận được đãi ngộ không kém".
Lăng Vân đắc ý cười, hưng phấn nói: “Tao định ngày mai sẽ tỏ tình với cô Kỷ một cách trang trọng nhất tại bữa tiệc do thương hội tổ chức cho nhà họ Lăng”.
"Những chuyện này không liên quan gì đến tôi nữa, chúc anh Lăng ngày mai tỏ tình thành công, có được mỹ nữ trong tay!"
Giang Vũ thản nhiên nói, còn nhỏ giọng nói thầm: “Một trăm triệu đủ để mình sống tự tại cả đời”.
Nghe vậy, Lăng Vân càng thêm yên tâm về Giang Vũ.
"Trà đến đây!"
Đúng lúc này, Kỷ Tuyết Tình bưng bộ ấm trà bước ra khỏi phòng pha trà.
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình trở về, Lăng Vân liền cầm hộp quà mang theo bên người lên rồi nói: "Cô Kỷ, anh nghe nói sức khỏe của em không tốt nên cố ý tìm đến đây một cây nhân sâm trăm tuổi để bồi bổ sức khỏe".
"Cảm ơn lòng tốt của anh Lăng, nhưng món quà này quá quý giá rồi, tôi không thể nhận được".
Kỷ Tuyết Tình rót trà, thản nhiên từ chối: “Hơn nữa nhà họ Kỷ chúng tôi cũng không thiếu dược liệu, tôi…”
"Tuyết Tình, em làm vậy là không đúng rồi!"
Giang Vũ đột nhiên ngắt lời Kỷ Tuyết Tình, tỏ ra nén giận nói: "Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là tâm ý của anh Lăng, sao em có thể từ chối được? Em sẽ khiến cho người ta thất vọng đau khổ đó!"
"Tôi xin thay Tuyết Tình nhận nhân sâm của anh Lăng vậy".
Không cho Kỷ Tuyết Tình cơ hội lên tiếng, Giang Vũ liền cầm lấy hộp quà nói: "Tuyết Tình, anh Lăng thật ra cũng là một người tốt, về sau hai người nên giữ liên lạc với nhau nhiều hơn".
Cảm thấy như Giang Vũ đang tác hợp cho mình cùng Kỷ Tuyết Tình đến với nhau, Lăng Vân cảm thấy rất hài lòng, xem ra anh ta cũng không uổng phí một trăm triệu..
"Anh Giang nói đúng!"
Lăng Vân liên tục gật đầu, sau đó lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng rồi nói: "Ngày mai thương hội Giang Châu sẽ tổ chức tiệc cho nhà họ Lăng tại Trang viên Quốc tế. Anh đặc biệt đến đây để gửi thiệp mời cho em!"
Kỷ Tuyết Tình liếc nhìn Giang Vũ, giơ tay nhận thiệp mời: "Nếu là tiệc do thương hội tổ chức thì tôi sẽ đến đúng giờ!"
Nghe vậy Lăng Vân vui mừng khôn xiết, âm thầm cân nhắc phải tỉ mỉ bố trí hội trường cùng hoạt động, sau đó nhân cơ hội tỏ tình với Kỷ Tuyết Tình.
Bước ra khỏi sân, Lăng Vân sải bước về phía người đàn ông trung niên gầy gò mặc bộ vest đen..
“Đó là người của anh ta sao?”
Giang Vũ khẽ cau mày, cảnh giác nhìn người đàn ông trung niên gầy gò: "Không hổ là một gia tộc lớn ở tỉnh lỵ, nuôi dưỡng rất nhiều cao thủ dưới trường mình!"
Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên gầy gò cũng nhìn về phía Giang Vũ, sau khi ánh mắt họ gặp nhau, vẻ mặt Giang Vũ trở nên nghiêm túc.
Trước đây Giang Vũ đã nhận ra
người đàn ông trung niên này có thực lực phi phàm khiến anh cảm thấy nguy hiểm, nhưng anh không ngờ rằng người đàn ông trung niên này hóa ra lại là người của Lăng Vân.
"Ha ha ha! Nhà họ Lăng cái quái gì, toàn bọn ngu ngốc!"
Sau khi Lăng Vân lên xe rời đi, Giang Vũ cười sảng khoái nói: "Mình kiếm được một trăm triệu một cách thật dễ dàng, quá đỉnh!"
"Một trăm triệu gì vậy?"
Kỷ Tuyết Tình nghi hoặc hỏi Giang Vũ.
Giang Vũ đã kể lại một cách chi tiết những gì đã xảy ra giữa anh và Lăng Vân trong thời gian Kỷ Tuyết Tình không có mặt.
“Anh thật sự sẽ rời khỏi em chỉ vì một trăm triệu sao?”
Kỷ Tuyết Tình nghe xong câu chuyện thì hai mắt mở to, không thể tin được hỏi: “Còn Lăng Vân vậy mà lại đồng ý đưa cho anh một trăm triệu”.
"Anh đã lừa tên ngốc Lăng Vân đó!"
Giang Vũ nhếch miệng cười, hưng phấn nói: "Em còn bao nhiêu người theo đuổi ngu ngốc như thế vậy? Nếu mỗi một người theo đuổi em đưa cho anh một trăm triệu thì anh liền giàu to rồi, làm giàu còn nhanh hơn buôn thuốc nữa!"
"Anh có biết mình đang làm cái gì không?"
Kỷ Tuyết Tình tức giận nhìn Giang Vũ, nhắc nhở nói: "Nếu như Lăng Vân biết anh lừa anh ta thì anh sẽ kết thù với anh ta, anh ta nhất định sẽ không buông tha cho anh!"
"Anh không lừa gạt anh ta thì anh ta cũng không buông tha cho anh. Dù sao thì anh cũng sẽ không rời khỏi em".
Giang Vũ thản nhiên nhún vai, cười lạnh nói: "Đã như vậy thì tại sao anh phải kiêng kỵ chứ?"
"Em cũng đã nói rồi, Lăng Vân chính là kẻ địch tiếp theo mà anh phải đối mặt".
"Đối vừa kẻ thù, giết được thì giết, lừa được thì lừa thôi".
"Chỉ cần nói vài câu dễ nghe là đã nhận được một trăm triệu, quá sung sướng!"
…
"Không ngờ anh lại có một mặt vô sỉ cùng không biết xấu hổ như vậy".
Nghe Giang Vũ nói, Kỷ Tuyết Tình vui vẻ nói: "Chỉ có điều em rất thích mặt này của anh!"
Kỷ Tuyết Tình không khỏi bật cười khi nghĩ tới Lăng Vân hùng hùng hổ hổ đến lại bị lừa mất một trăm triệu mà còn vui vẻ rời đi.
"Mặc dù anh chỉ lừa Lăng Vân, nhưng hôm nay anh thực sự phải rời đi một thời gian".
Sắc mặt Giang Vũ trở nên nghiêm trọng, tỏ ra kiêng kỵ nói: "Người đàn ông trung niên bên cạnh Lăng Vân khiến anh cảm thấy nguy hiểm. Anh phải mau chóng tăng cường thực lực để tránh tình huống không thể ứng phó".
"Anh làm thế nào để tăng cường thực lực? Có cần em giúp gì không?", Kỷ Tuyết Tình quan tâm hỏi han.
"Không cần em hỗ trợ đâu, ngay cả Lăng Vân mà anh cũng không đối phó được thì sau này làm sao có thể đối mặt với những kẻ thù mạnh mẽ hơn được!"
Giang Vũ lắc đầu nói: "Lúc nãy anh nói em giữ lại nhân sâm của Lăng Vân là vì muốn dùng nó để tăng cường thực lực”.
“Nhân sâm rừng trăm tuổi đúng là thứ quý giá hiếm có”.
"Anh lừa Lăng Vân một trăm triệu, còn dùng nhân sâm anh ta tặng để tăng cường thực lực, sau đó quay lại đối phó anh ta, thật là quá xấu xa!"
Kỷ Tuyết Tình không nói nên lời, trước đây sao cô không nhận ra Giang Vũ lại là người gian xảo như vậy?
"Em đã biết ngày mai Lăng Vân muốn làm gì trong bữa tiệc, nên em sẽ không tham gia bữa tiệc này nữa".
Hai người trở lại phòng khách, Kỷ Tuyết Tình nhìn tấm thiệp mời trên bàn, chuẩn bị vứt đi, chán ghét nói: “Em sẽ không cho Lăng Vân bất kỳ cơ hội nào để lợi dụng".
"Em không đi thì để anh đi! Anh cũng muốn tìm cơ hội để cho Lăng Vân biết đã bị anh lừa tiền".
Giang Vũ chộp lấy thiệp mời, cười gian tà nói: “Nếu như anh ta đã muốn nhân bữa tiệc tỏ tình với em, vậy thì anh sẽ dùng những thứ mà anh ta chuẩn bị để khiến cho mọi người nhìn thấy con trưởng nhà họ Lăng là một tên ngu ngốc”.
“Em thật sự rất mong chờ được nhìn thấy con đường tương lai của anh”, Kỷ Tuyết Tình có chút si mê nhìn Giang Vũ.
Vốn dĩ Kỷ Tuyết Tình còn lo lắng Giang Vũ sẽ bị Lăng Vân làm hại, nhưng bây giờ cô lại có chút đồng cảm với Lăng Vân!
Con trai trưởng nhà họ Lăng vừa ra đời đã bị lừa một trăm triệu cộng với một củ nhân sâm rừng trăm tuổi, thật sự quá thảm!
Chương 51: Ngày tàn của Giang Vũ đã tới!
Tối hôm sau.
Trong phòng chờ của biệt thự quốc tế Châu Phủ.
Lăng Vân mặc lễ phục long trọng ngồi trên ghế sofa, tay cầm một ly rượu vang đỏ, sau khi dùng một trăm triệu mua chuộc được Giang Vũ rời khỏi Kỷ Tuyết Tình, đêm nay anh ta nhất định phải tỏ tình.
"Chú Nghiêm!"
Lăng Vân nhấp một ngụm rượu vang đỏ, hỏi thăm người đàn ông trung niên mặc vest bên cạnh: "Có tin tức gì của Giang Vũ không?"
"Vâng cậu chủ!"
Chú Nghiêm hơi khom người, đáp lại: "Ngày hôm qua sau khi chúng ta rời đi không lâu, Giang Vũ đã xách túi ra khỏi thiên cung Vân Đỉnh, sau đó bắt taxi ra khỏi thành phố. Kể từ đó thì không còn tin tức gì nữa".
"Hừ! Đã dám cầm một trăm triệu của tôi, nếu như hắn còn dám quay lại thì tôi nhất định sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết".
Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, sau đó cười nói: "Một đứa rác rưởi dưới đáy xã hội như hắn, cho dù có tu mấy kiếp thì cả đời cũng không thể kiếm được một trăm triệu chỉ dựa vào năng lực của bản thân, hắn nên biết thế nào là đủ".
"Giang Vũ nhìn qua cũng không đơn giản như vậy".
Chú Nghiêm nheo mắt, nhắc nhở: "Tôi có thể cảm giác được khí tức của hắn không hề yếu, nếu như đơn đả độc đấu thì e rằng cậu chủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!"
"Chẳng sao cả!"
Lăng Vân bĩu môi, thờ ơ nói: "Chú Nghiêm, chú chính là cao thủ số một nhà họ Lăng. Nếu như thằng nhóc đó dám nuốt lời thì chú liền giết chết hắn cho tôi".
"Cậu chủ yên tâm!"
Chú Nghiêm cười ngạo nghễ nói: “Tuy rằng khí tức của Giang Vũ không hề yếu, nhưng tôi vẫn tự tin có thể giết chết hắn chỉ trong ba chiêu”.
Trong lần gặp trước đó giữa chú Nghiêm và Giang Vũ, Giang Vũ cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người chú Nghiêm, chú Nghiêm cũng cảm nhận được khí tức của Giang Vũ không hề yếu, chỉ có điều chú Nghiêm tuyệt đối đích tự tin bản thân có thể đánh bại Giang Vũ.
"Sắp đến giờ rồi!"
Lăng Vân đặt ly rượu xuống, chậm rãi đứng dậy: “Tôi phải đi chào hỏi tất cả các vị khách trước, kêu gọi bọn họ phối hợp với tôi khi tôi tỏ tình với Kỷ Tuyết Tình!”
…
Tuy rằng còn ba mươi phút nữa bữa tiệc mới bắt đầu, nhưng quan khách lúc này gần như đã tập trung đủ trong sảnh.
Theo yêu cầu của Lăng Vân, thư mời của những người khác đều được đề giờ vào tiệc sớm hơn ba mươi phút.
Ý đồ của Lăng Vân chính là trước khi Kỷ Tuyết Tình đến thì phải khiến cho mọi người phối hợp với anh ta, giúp anh ta tỏ tình thành công.
Bởi vì Lăng Vân muốn tỏ tình với Kỷ Tuyết Tình trong bữa tiệc này cho nên quy mô của bữa tiệc này còn hoành tráng hơn bữa tiệc của nhà họ Kỷ, khách mời ngoài những người trong giới kinh doanh thì các mọi tầng lớp khác cũng nhận được lời mời.
Ngay cả nhà họ Triệu cũng nhận được lời mời, ông cụ Triệu đến dự tiệc cùng với Triệu Thiên Mang và Ngô Châu.
"Mọi người yên lặng, bây giờ hoan nghênh cậu Lăng Vân lên sân khấu phát biểu".
Ngay sau đó, âm nhạc dừng lại, giọng nói của người dẫn chương trình vang vọng khắp sảnh.
Lăng Vân ngẩng cao đầu bước lên sân khấu, bắt đầu phần giới thiệu chính thức với các nhà đầu tư: "Xin chào mọi người, tôi là Lăng Vân, người thừa kế nhà họ Lăng ở tỉnh lỵ. Tôi rất cảm ơn thương hội Giang Châu đã tổ chức bữa tiệc này cho nhà họ Lăng của tôi..."
"Ôi trời! Người trên sân khấu chính là con trai trưởng của nhà họ Lăng sao, đúng là khí phách phi thường, vừa nhìn đã biết là một nhân vật lớn".
Nhìn thấy Lăng Vân khoa trương nói chuyện trên sân khấu, Ngô Châu hưng phấn không thôi: "Không ngờ tôi còn có thể được dự một bữa tiệc lớn đến thế này trong đời mình, đúng là được mở rộng tầm mắt!"
"Chúng ta thế mà cũng nhận được thiệp mời của nhà họ Lăng, được nhìn thấy cậu Lăng, đúng là không uổng phí cuộc đời".
Triệu Thiên Mang liên tục gật đầu, hưng phấn nói: "Đây chắc chắn là thời khác huy hoàng nhất của nhà họ Triệu chúng ta, có thể coi như chúng ta đã tiến vào xã hội thượng lưu rồi".
"Tôi đã hỏi những gia chủ khác cùng cấp với chúng ta, bọn họ đều không nhận được thiệp mời".
Ông cụ Triệu cau mày, lẩm bẩm nói: “Sao mình luôn cảm thấy có gì đó ám muội ở đây”.
“Lý do nhà họ Triệu được mời đến đây đều là do công lao của chồng con”.
Đúng lúc này, Triệu Trung Tuyết mặc váy hồng đi tới nắm lấy cánh tay Lưu Thư Nhất, nói: “Nếu như không có chồng con tranh thủ các mối quan hệ thì ban tổ chức cũng sẽ không mời nhà họ Triệu!”
"Con rể ngoan, thì ra con đã tranh thủ được chỗ tốt cho nhà họ Triệu ta!"
Ngô Châu lập tức nịnh nọt nhìn Lưu Thư Nhất: "Con đúng là lợi hại!"
"Đúng đúng đúng!"
Triệu Thiên Mang cũng lên tiếng phụ họa: “Con rể tốt của chúng ta thật sự rất có bản lĩnh”.
"Chỉ là mấy chuyện đơn giản thôi".
Lưu Thư Nhất đắc ý khoe khoang: "Trước đây trong bữa tiệc của nhà họ Kỷ con đã có thể tranh thủ cho Tuyết Nhi một ví trí, vậy thì trong bữa tiệc của nhà họ Lăng con tranh thủ vị trí cho nhà họ Triệu cũng không phải là việc gì khó".
Lưu Thư Nhất nói thì nghe rất hay, nhưng thực ra chính anh ta cũng không biết vì sao nhà họ Triệu lại được mời?
Lưu Thư Nhất tận hưởng cảm giác được nhà họ Triệu nịnh nọt, nhưng nhìn thấy ông cụ không nói lời nào, trong lòng lại có chút không vui.
"Đúng rồi! Nghe nói cậu Lăng là người theo đuổi cuồng nhiệt của cô Kỷ".
Lưu Thư Nhất liếc nhìn ông cụ Triệu, tỏ ra hả hê nói: “Bây giờ cậu Lăng đã đến, chỉ sợ có người sắp gặp xui xẻo!”
Nghe vậy, ánh mắt của một nhà ba người Triệu Trung Tuyết đều sáng lên.
Trước đây bọn họ đã từng bị Giang Vũ sỉ nhục và đánh bị thương, nếu như hôm nay cậu Lăng đánh bại Giang Vũ thì cũng xem như là trả thù cho bọn họ.
Ông cụ Triệu không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Giang Vũ.
Tuy rằng ông ấy vẫn tin Giang Vũ không phải hạng người tầm thường, nhưng có lẽ anh cũng sẽ không thể chiếm lợi thế trước một gia tộc lớn như nhà họ Lăng.
Sau khi Lăng Vân phát biểu xong, anh ta lại tổng kết một câu: “Điều cuối cùng, trong bữa tiệc tối nay tôi sẽ chính thức tỏ tình với cô Kỷ, hy vọng mọi người có mặt ở đây đều sẽ phối hợp với tôi”.
Khi nghe đến điều này, toàn trường liền đột nhiên trở nên yên lặng như tờ.
Mấy ngày hôm trước, ngay tại sảnh tiệc này, con gái lớn nhà họ Kỷ chỉ vừa mới tuyên bố sẽ nâng đỡ một người đàn ông tên Giang Vũ.
Tuy rằng lúc ấy cô Kỷ không hề nói rõ quan hệ giữa hai người, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được quan hệ giữa cô Kỷ và Giang Vũ tuyệt đối không tầm thường.
Bây giờ Lăng Vân lại muốn công khai thổ lộ tình cảm của mình với cô Kỷ, rõ ràng là đập chậu cướp hoa một cách trắng trợn!
"Chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu Lăng".
Lưu Thư Nhất đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên ắng, vỗ tay đầy hưng phấn rồi hô lên: "Chỉ có người xuất chúng như cậu Lăng mới xứng đôi với cô Kỷ mà thôi!"
Thấy Lưu Thư Nhất mở đầu, tất cả mọi người đều hưởng ứng, vỗ tay phụ họa.
"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, bây giờ người dẫn chương trình sẽ phân công nhiệm vụ, mong mọi người phối hợp".
Lăng Vân hài lòng gật đầu, quay người bước xuống sân khấu.
"Ha ha ha! Những ngày tốt đẹp của Giang Vũ đã kết thúc rồi".
Lưu Thư Nhất hưng phấn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kẻ rác rưởi như hắn hoàn toàn không có tư cách cạnh tranh với cậu Lăng!"
"Chờ cậu Lăng cùng cô Kỷ ở bên nhau rồi thì Giang Vũ chắc chắn sẽ bị đá xuống dưới đáy xã hội một lần nữa!"
Triệu Trung Tuyết cũng rất hưng phấn nói: “Đến lúc đó chúng ta nhất định phải dọn sạch sẽ đống rác rưởi đó”.
"Trước kia ỷ có cô Kỷ làm chỗ dựa, tên rác rưởi đó vậy mà còn kiêu ngạo đến mức dám đánh chúng ta".
Ngô Châu sờ lên khuôn mặt từng bị đánh của mình, oán hận nói: "Chờ nó bị đánh bay xuống đáy xã hội, tôi nhất định sẽ tát nó lật mặt!"
“Còn tôi sẽ bẻ gãy hết tất cả các ngón tay của nó!”
Triệu Thiên Mang nhắc đến ngón tay gãy còn chưa lành, cũng oán hận nói: “Sau đó còn gãy tứ chi của nó, khiến cho nó không bao giờ đứng dậy được nữa”.
Sắc mặt của ông cụ Triệu thì vô cùng nghiêm trọng, ông ấy đã cố gọi cho Giang Vũ mấy lần nhưng điện thoại của anh luôn tắt máy.
Tuy rằng ông ấy hoàn toàn tin tưởng Giang Vũ, nhưng dù sao nhà họ Lăng cũng là một gia tộc lớn ở tỉnh lỵ, Lăng Vân lại là con trai lớn của nhà họ Lăng, có ưu thế hơn Giang Vũ rất nhiều!
"Bảo vệ thông báo cô Kỷ đã tới!"
"Mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé!"
"Cậu Lăng, cậu đã sẵn sàng quỳ xuống thổ lộ tình cảm của mình chưa?"
Nửa giờ sau, người dẫn chương trình đột nhiên la lớn: “Âm nhạc, bó hoa, băng khô, pháo đủ màu sắc trên tay mọi người đã sẵn sàng chưa…”
"Đây là kẻ thù mà anh phải đối mặt!"
Nghe Kỷ Tuyết Tình nói, sắc mặt Giang Vũ trở nên nghiêm túc, ánh mắt bắt đầu đánh giá Lăng Vân.
Tuy nhiên, ánh mắt của Giang Vũ cuối cùng dừng lại trên một người đàn ông trung niên mặc vest đứng cạnh một chiếc xe thương vụ bên ngoài, anh có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm từ người đàn ông này.
Cửa sân mở ra.
"Tuyết Tình, em đến đầu tư vào Giang Châu, sao lại không nói cho anh biết một tiếng?"
Lăng Vân mang theo một hộp quà được gói đẹp mắt, nhiệt tình chào hỏi.
"Bởi vì nhà họ Lăng trước mắt còn chưa định cư ở Giang Châu cho nên tôi thay mặt nhà họ Kỷ đầu tư vào đây".
Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng nói: "Tôi cũng không muốn xảy ra xung đột lợi ích với nhà họ Lăng".
"Thật là trùng hợp!"
Tựa như đã sớm quen với thái độ lạnh lùng của Kỷ Tuyết Tình, Lăng Vân nheo mắt lại, hưng phấn nói: "Lần này anh cũng đến đây để thay mặt cho nhà họ Lăng chính thức đầu tư vào thị trường Giang Châu. Về sau chúng ta có thể gặp nhau nhiều hơn".
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình cau mày, động thái của nhà họ Lăng còn có dụng ý khác, chỉ sợ Giang Vũ sắp gặp phải phiền toái lớn!
"Tuyết Tình, người đàn ông này là ai?"
Lúc này, Giang Vũ đột nhiên vòng tay ôm lấy eo Kỷ Tuyết Tình, cười hỏi: “Người tới đều là khách, sao em lại không mời khách vào trong uống trà chứ?”
Đối mặt với hành động đột ngột của Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình lúc đầu cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng cười, cảm thấy rất hài lòng với hành động của Giang Vũ.
Kỷ Tuyết Tình vốn tưởng rằng Giang Vũ sẽ cảnh giác với Lăng Vân, con trai lớn của nhà họ Lăng, cô thật không ngờ rằng Giang Vũ không những không sợ Lăng Vân mà còn tuyên bố chủ quyền của mình theo cách này, đúng là có dũng khí phi phàm!
Sắc mặt Lăng Vân tối sầm khi nhìn thấy Giang Vũ không chỉ thân thiết gọi Kỷ Tuyết Tình bằng tên mà còn dám ôm cô vào lòng.
Ba ngày trước anh ta nhận được tin tức Kỷ Tuyết Tình có người thương ở Giang Châu, vì vậy cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc này.
Theo tư liệu điều tra, Giang Vũ chẳng qua chỉ là một tên ở rể vô dụng, ba năm sống trong nhà họ Triệu không biết đã bị cắm lên đầu bao nhiêu chiếc sừng.
Lăng Vân hoàn toàn không xem trọng Giang Vũ vừa vào cửa đã phớt lờ anh.
Không ngờ Giang Vũ lại chủ động khiêu khích anh ta, tỏ ra mình là chủ nhà này.
Hơn nữa Kỷ Tuyết Tình lại không có bất kỳ sự phản đối nào đối với hành động thân mật của Giang Vũ, điều này khiến Lăng Vân ghen tị phẫn nộ đến cực điểm.
"Đây là Lăng Vân, con trai lớn của nhà họ Lăng ở tỉnh lỵ".
Kỷ Tuyết Tình rúc vào trong ngực Giang Vũ, giới thiệu sơ qua người trước mặt.
"Thì ra là con trai lớn nhà họ Lăng, ngưỡng mộ đã lâu, hoan nghênh hoan nghênh".
Giang Vũ chợt nhận ra, nên vừa ôm Kỷ Tuyết Tình vừa đưa tay về phía Lăng Vân nói: "Tôi tên là Giang Vũ, tôi là bạn trai của Tuyết Tình, rất mong được anh chiếu cố nhiều hơn".
Nhìn Giang Vũ đưa tay ra, sắc mặt Lăng Vân âm trầm đáng sợ, anh ta đã bị Giang Vũ đánh phủ đầu cho nên hiện tại vô cùng bị động.
"Cô Kỷ, tôi là khách ở xa, cô mời tôi vào ngồi một lát có được không?"
Lăng Vân buộc mình phải bình tĩnh lại, không để ý đến Tưởng Sinh, nhìn thẳng về phía Kỷ Tuyết Tình.
"Không, chuyện này..."
Kỷ Tuyết Tình theo bản năng muốn từ chối.
"Tuyết Tình, anh Lăng đã không khách khí thì chúng ta cũng không nên vô lễ".
Giang Vũ thản nhiên thu tay lại, mỉm cười nói: "Mời anh Lăng vào nhà uống một ly nước!"
Kỷ Tuyết Tình nghi hoặc nhìn Giang Vũ, thấy Giang Vũ nháy mắt với cô nên cô cũng không cự tuyệt nữa.
Ba người vào phòng khách, Giang Vũ nhanh chóng ngồi xuống ghế sô pha chính, chỉ vào ghế phụ nói: "Anh Lăng, anh muốn ngồi đâu cũng được, cứ coi như đây là nhà của mình, đừng ngại".
"Con mẹ nó..."
Nhìn thấy Giang Vũ thật sự coi mình là chủ nhà, trong lòng Lăng Vân thầm mắng chửi.
Nhưng Kỷ Tuyết Tình không hề phản đối cho nên anh ta cũng chỉ có thể chịu đựng.
"Tuyết Tình, em đi pha cho bọn anh một ấm trà ngon đi".
Lúc Kỷ Tuyết Tình muốn ngồi xuống, Giang Vũ liền bảo: “Anh muốn chiêu đãi anh Lăng thật tốt!”
Kỷ Tuyết Tình liếc nhìn Giang Vũ một cái rồi ngoan ngoãn đi pha trà.
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình ngoan ngoãn nghe theo lời Giang Vũ, Lăng Vân siết chặt nắm đấm, ánh mắt gần như bốc lửa.
"Nhanh như vậy mà đã có thể chiếm được trái tim của cô Kỷ, còn khiến cho cô ấy đối xử với mình một cách đặc biệt".
Sau khi Kỷ Tuyết Tình rời đi, Lăng Vân lập tức thay đổi hình tượng quân tử, lạnh lùng nhìn Gian Vũ nói: "Nhóc con, mày cũng khá lắm!"
"Sức hút của tôi quá lớn, tôi cũng không còn cách nào khác".
Giang Vũ bắt chéo chân, trêu đùa nhìn Lăng Vân nói: "Tôi biết anh là người theo đuổi Tuyết Tình, nhưng anh thấy đó, Tuyết Tình và tôi đã ở bên nhau, chỉ sợ là anh không còn cơ hội nữa rồi".
"Người như mày không xứng với cô Kỷ, cũng không có thứ gì so sánh được với tao".
Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng thế giới, sau khi về nước liền tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc, đem về cho gia tộc rất nhiều lợi nhuận..."
"Không cần phải báo cáo lý lịch của anh cho tôi bi"
Giang Vũ thiếu kiên nhẫn ngắt lời Lăng Vân: "Dù cho anh có lợi hại đến đâu thì cũng không thể chiếm được trái tim của Tuyết Tình, bởi vì chúng tôi đã sống cùng nhau rồi".
"Mày…"
Lăng Vân tức giận đến mức không nói nên lời.
Dù anh ta có tài giỏi đến đâu thì anh ta vẫn là kẻ thất bại hoàn toàn bởi vì Giang Vũ đang sống cùng Kỷ Tuyết Tình.
"Giang Vũ! Mày và cô Kỷ không phải là người trong cùng một thế giới".
Lăng Vân hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Mày chẳng qua chỉ là ham muốn quyền thế của nhà họ Kỷ, muốn cầu lợi ích mà thôi".
“Lời này chắc anh đang tự nói mình đúng không?”
Sắc mặt Giang Vũ trở nên kỳ quái: "Nhà họ Lăng ở tỉnh lỵ nếu so với nhà họ Kỷ thì thật sự chẳng đáng nhắc tới. Anh theo đuổi Tuyết Tình chính là vì muốn bám lấy nhà họ Kỷ đúng không?”
Lăng Vân hơi nhíu mày, nhưng đối với lời này, anh ta cũng không thể phủ nhận.
Nhà họ Lăng mặc dù là một gia tộc giàu có và danh giá ở tỉnh Giang Đông nhưng thực sự không có gì đáng nhắc đến trước mặt nhà họ Kỷ.
Việc anh ta theo đuổi Kỷ Tuyết Tình quả thực là để bám lấy nhà họ Kỷ để giúp bản thân và gia tộc phát triển hơn.
"Thân phận của tôi quả thật không xứng với Tuyết Tình, nhưng thân phận của anh Lăng đây cũng chẳng xứng với Tuyết Tình đâu".
Giang Vũ trêu chọc nhìn Lăng Vân nói: "Chó chê mèo lắm lông, anh dựa vào cái gì mà nói tôi chứ?"
"Người ta đều nói mày bị mất trí nhớ, nhưng tao cảm thấy đầu óc mày thật ra rất tỉnh táo".
Im lặng một lúc, giọng điệu của Lăng Vân lại dịu đi một chút: "Nếu như mày bám lấy cô Kỷ vì tiền thì tao có thể đưa tiền cho mày".
Lăng Vân lấy ra cuốn chi phiếu đưa cho Giang Vũ: "Chỉ cần mày chịu rời xa cô Kỷ thì mày muốn bao nhiêu cũng được".
"Dùng chi phiếu thì cũng quá không có thành ý rồi".
Giang Vũ liếc nhìn cuốn chi phiếu, cảnh giác nói: "Lỡ như tôi rời khỏi Tuyết Tình rồi anh lại hủy tấm chi phiếu đi thì chẳng phải tôi đã phí công vô ích rồi hay sao?"
Nghe vậy, ánh mắt của Lăng Vân sáng lên: "Nếu như dùng chi phiếu khiến mày cảm thấy lo lắng thì tao có thể đưa tiền mặt cho mày"
Từ tư liệu điều tra, anh ta cho rằng Giang Vũ là một kẻ dưới đáy xã hội, nhất định sẽ ham muốn tiền bạc cho nên liền dùng tiền để thử.
Đánh giá phản ứng của Giang Vũ, Lăng Vân liền kết luận rằng anh ta có thể mua được Giang Vũ bằng tiền.
"Tuyết Tình là con gái lớn của nhà họ Kỷ, giá trị của cô ấy là vô cùng lớn".
Giang Vũ liếc nhìn vào phòng trà, nhỏ giọng nói: "Giá cả không phù hợp thì tôi sẽ không buông tay".
"Mày nói thẳng đi, mày muốn bao nhiêu tiền?"
Lăng Vân cười ngạo nghễ, tự tin nói: “Nhà họ Lăng của tao là một gia tộc giàu có ở tỉnh Giang Đông, không thiếu tiền”.
"Tôi muốn con số này!"
Giang Vũ lịch sự đưa một ngón tay về phía Lăng Vân.
"Được, một trăm triệu, tao lập tức chuyển cho mày!", Lăng Vân không chút do dự đồng ý.
"Ồ! Nhà họ Lăng giàu có như vậy sao?"
Giang Vũ nhìn Lăng Vân với vẻ mặt khoa trương: "Vốn dĩ tôi chỉ muốn mười triệu, nhưng anh lại muốn cho tôi một trăm triệu, đúng là một khoản lợi lớn!"
"Chỉ muốn mười triệu thôi sao, đúng là một tên quê mùa ngu dốt!"
Nghe vậy, Lăng Vân thầm khinh thường nói: "Nếu như có thể giải quyết chuyện này với một trăm triệu thì đối với tao cũng không thiệt".
Chương 50: Anh gian xảo đến mức em bắt đầu cảm thấy đồng cảm với Lăng Vân.
Sau khi thương lượng giá cả, Giang Vũ tỏ ra nóng lòng muốn đưa cho Lăng Vân số tài khoản ngân hàng của mình.
"Mày sẽ không gạt tao, lấy tiền rồi mà vẫn bám vào cô Kỷ đúng không?"
Khi đến bước chuyển tiền cuối cùng, Lăng Vân mới thận trọng cảnh giác hỏi Giang Vũ.
"Anh là con trai trưởng nhà họ Lăng, nhà họ Lăng là gia tộc giàu có nhất tỉnh lỵ, sao tôi dám lừa gạt anh!"
Giang Vũ nghiêm túc trả lời: “Tôi đến với Tuyết Tình chỉ để ăn bám, bây giờ có thể ngay lập tức kiếm được một trăm triệu, tôi cũng không cần phải bán đi tôn nghiêm đàn ông của mình nữa”.
"Đúng vậy, nếu như mày dám lừa gạt tao thì tao cam đoan mày sẽ sống không bằng chết".
Nhớ đến tư liệu điều tra đã đề cập đến Giang Vũ là một kẻ vô dụng, hơn nữa Lăng Vân cũng rất tự tin về thực lực của nhà họ Lăng cho nên anh ta ngay lập tức chuyển tiền sau khi đưa ra một lời cảnh cáo.
Chẳng bao lâu sau thì Giang Vũ đã nhận được thông báo một trăm triệu đã chuyển đến tài khoản, liền vui vẻ ra mặt: "Anh Lăng đúng là hào phóng. Anh yên tâm, hôm nay tôi sẽ rời khỏi Tuyết Tình, đảm bảo cô ấy sẽ không thể tìm thấy tôi!"
"Mày biết điều đó!"
Lăng Vân hài lòng mỉm cười nói: "Đã như vậy thì trong bữa tiệc ngày mai tao sẽ chính thức tỏ tình với cô Kỷ".
"Tiệc gì vậy?", Giang Vũ tò mò hỏi.
"Nhà họ Kỷ đến Giang Châu đầu tư, thương hội Giang Châu cũng tổ chức yến tiệc chiêu đãi bọn họ. Đương nhiên nhà họ Lăng cũng sẽ nhận được đãi ngộ không kém".
Lăng Vân đắc ý cười, hưng phấn nói: “Tao định ngày mai sẽ tỏ tình với cô Kỷ một cách trang trọng nhất tại bữa tiệc do thương hội tổ chức cho nhà họ Lăng”.
"Những chuyện này không liên quan gì đến tôi nữa, chúc anh Lăng ngày mai tỏ tình thành công, có được mỹ nữ trong tay!"
Giang Vũ thản nhiên nói, còn nhỏ giọng nói thầm: “Một trăm triệu đủ để mình sống tự tại cả đời”.
Nghe vậy, Lăng Vân càng thêm yên tâm về Giang Vũ.
"Trà đến đây!"
Đúng lúc này, Kỷ Tuyết Tình bưng bộ ấm trà bước ra khỏi phòng pha trà.
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình trở về, Lăng Vân liền cầm hộp quà mang theo bên người lên rồi nói: "Cô Kỷ, anh nghe nói sức khỏe của em không tốt nên cố ý tìm đến đây một cây nhân sâm trăm tuổi để bồi bổ sức khỏe".
"Cảm ơn lòng tốt của anh Lăng, nhưng món quà này quá quý giá rồi, tôi không thể nhận được".
Kỷ Tuyết Tình rót trà, thản nhiên từ chối: “Hơn nữa nhà họ Kỷ chúng tôi cũng không thiếu dược liệu, tôi…”
"Tuyết Tình, em làm vậy là không đúng rồi!"
Giang Vũ đột nhiên ngắt lời Kỷ Tuyết Tình, tỏ ra nén giận nói: "Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là tâm ý của anh Lăng, sao em có thể từ chối được? Em sẽ khiến cho người ta thất vọng đau khổ đó!"
"Tôi xin thay Tuyết Tình nhận nhân sâm của anh Lăng vậy".
Không cho Kỷ Tuyết Tình cơ hội lên tiếng, Giang Vũ liền cầm lấy hộp quà nói: "Tuyết Tình, anh Lăng thật ra cũng là một người tốt, về sau hai người nên giữ liên lạc với nhau nhiều hơn".
Cảm thấy như Giang Vũ đang tác hợp cho mình cùng Kỷ Tuyết Tình đến với nhau, Lăng Vân cảm thấy rất hài lòng, xem ra anh ta cũng không uổng phí một trăm triệu..
"Anh Giang nói đúng!"
Lăng Vân liên tục gật đầu, sau đó lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng rồi nói: "Ngày mai thương hội Giang Châu sẽ tổ chức tiệc cho nhà họ Lăng tại Trang viên Quốc tế. Anh đặc biệt đến đây để gửi thiệp mời cho em!"
Kỷ Tuyết Tình liếc nhìn Giang Vũ, giơ tay nhận thiệp mời: "Nếu là tiệc do thương hội tổ chức thì tôi sẽ đến đúng giờ!"
Nghe vậy Lăng Vân vui mừng khôn xiết, âm thầm cân nhắc phải tỉ mỉ bố trí hội trường cùng hoạt động, sau đó nhân cơ hội tỏ tình với Kỷ Tuyết Tình.
Bước ra khỏi sân, Lăng Vân sải bước về phía người đàn ông trung niên gầy gò mặc bộ vest đen..
“Đó là người của anh ta sao?”
Giang Vũ khẽ cau mày, cảnh giác nhìn người đàn ông trung niên gầy gò: "Không hổ là một gia tộc lớn ở tỉnh lỵ, nuôi dưỡng rất nhiều cao thủ dưới trường mình!"
Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên gầy gò cũng nhìn về phía Giang Vũ, sau khi ánh mắt họ gặp nhau, vẻ mặt Giang Vũ trở nên nghiêm túc.
Trước đây Giang Vũ đã nhận ra
người đàn ông trung niên này có thực lực phi phàm khiến anh cảm thấy nguy hiểm, nhưng anh không ngờ rằng người đàn ông trung niên này hóa ra lại là người của Lăng Vân.
"Ha ha ha! Nhà họ Lăng cái quái gì, toàn bọn ngu ngốc!"
Sau khi Lăng Vân lên xe rời đi, Giang Vũ cười sảng khoái nói: "Mình kiếm được một trăm triệu một cách thật dễ dàng, quá đỉnh!"
"Một trăm triệu gì vậy?"
Kỷ Tuyết Tình nghi hoặc hỏi Giang Vũ.
Giang Vũ đã kể lại một cách chi tiết những gì đã xảy ra giữa anh và Lăng Vân trong thời gian Kỷ Tuyết Tình không có mặt.
“Anh thật sự sẽ rời khỏi em chỉ vì một trăm triệu sao?”
Kỷ Tuyết Tình nghe xong câu chuyện thì hai mắt mở to, không thể tin được hỏi: “Còn Lăng Vân vậy mà lại đồng ý đưa cho anh một trăm triệu”.
"Anh đã lừa tên ngốc Lăng Vân đó!"
Giang Vũ nhếch miệng cười, hưng phấn nói: "Em còn bao nhiêu người theo đuổi ngu ngốc như thế vậy? Nếu mỗi một người theo đuổi em đưa cho anh một trăm triệu thì anh liền giàu to rồi, làm giàu còn nhanh hơn buôn thuốc nữa!"
"Anh có biết mình đang làm cái gì không?"
Kỷ Tuyết Tình tức giận nhìn Giang Vũ, nhắc nhở nói: "Nếu như Lăng Vân biết anh lừa anh ta thì anh sẽ kết thù với anh ta, anh ta nhất định sẽ không buông tha cho anh!"
"Anh không lừa gạt anh ta thì anh ta cũng không buông tha cho anh. Dù sao thì anh cũng sẽ không rời khỏi em".
Giang Vũ thản nhiên nhún vai, cười lạnh nói: "Đã như vậy thì tại sao anh phải kiêng kỵ chứ?"
"Em cũng đã nói rồi, Lăng Vân chính là kẻ địch tiếp theo mà anh phải đối mặt".
"Đối vừa kẻ thù, giết được thì giết, lừa được thì lừa thôi".
"Chỉ cần nói vài câu dễ nghe là đã nhận được một trăm triệu, quá sung sướng!"
…
"Không ngờ anh lại có một mặt vô sỉ cùng không biết xấu hổ như vậy".
Nghe Giang Vũ nói, Kỷ Tuyết Tình vui vẻ nói: "Chỉ có điều em rất thích mặt này của anh!"
Kỷ Tuyết Tình không khỏi bật cười khi nghĩ tới Lăng Vân hùng hùng hổ hổ đến lại bị lừa mất một trăm triệu mà còn vui vẻ rời đi.
"Mặc dù anh chỉ lừa Lăng Vân, nhưng hôm nay anh thực sự phải rời đi một thời gian".
Sắc mặt Giang Vũ trở nên nghiêm trọng, tỏ ra kiêng kỵ nói: "Người đàn ông trung niên bên cạnh Lăng Vân khiến anh cảm thấy nguy hiểm. Anh phải mau chóng tăng cường thực lực để tránh tình huống không thể ứng phó".
"Anh làm thế nào để tăng cường thực lực? Có cần em giúp gì không?", Kỷ Tuyết Tình quan tâm hỏi han.
"Không cần em hỗ trợ đâu, ngay cả Lăng Vân mà anh cũng không đối phó được thì sau này làm sao có thể đối mặt với những kẻ thù mạnh mẽ hơn được!"
Giang Vũ lắc đầu nói: "Lúc nãy anh nói em giữ lại nhân sâm của Lăng Vân là vì muốn dùng nó để tăng cường thực lực”.
“Nhân sâm rừng trăm tuổi đúng là thứ quý giá hiếm có”.
"Anh lừa Lăng Vân một trăm triệu, còn dùng nhân sâm anh ta tặng để tăng cường thực lực, sau đó quay lại đối phó anh ta, thật là quá xấu xa!"
Kỷ Tuyết Tình không nói nên lời, trước đây sao cô không nhận ra Giang Vũ lại là người gian xảo như vậy?
"Em đã biết ngày mai Lăng Vân muốn làm gì trong bữa tiệc, nên em sẽ không tham gia bữa tiệc này nữa".
Hai người trở lại phòng khách, Kỷ Tuyết Tình nhìn tấm thiệp mời trên bàn, chuẩn bị vứt đi, chán ghét nói: “Em sẽ không cho Lăng Vân bất kỳ cơ hội nào để lợi dụng".
"Em không đi thì để anh đi! Anh cũng muốn tìm cơ hội để cho Lăng Vân biết đã bị anh lừa tiền".
Giang Vũ chộp lấy thiệp mời, cười gian tà nói: “Nếu như anh ta đã muốn nhân bữa tiệc tỏ tình với em, vậy thì anh sẽ dùng những thứ mà anh ta chuẩn bị để khiến cho mọi người nhìn thấy con trưởng nhà họ Lăng là một tên ngu ngốc”.
“Em thật sự rất mong chờ được nhìn thấy con đường tương lai của anh”, Kỷ Tuyết Tình có chút si mê nhìn Giang Vũ.
Vốn dĩ Kỷ Tuyết Tình còn lo lắng Giang Vũ sẽ bị Lăng Vân làm hại, nhưng bây giờ cô lại có chút đồng cảm với Lăng Vân!
Con trai trưởng nhà họ Lăng vừa ra đời đã bị lừa một trăm triệu cộng với một củ nhân sâm rừng trăm tuổi, thật sự quá thảm!
Chương 51: Ngày tàn của Giang Vũ đã tới!
Tối hôm sau.
Trong phòng chờ của biệt thự quốc tế Châu Phủ.
Lăng Vân mặc lễ phục long trọng ngồi trên ghế sofa, tay cầm một ly rượu vang đỏ, sau khi dùng một trăm triệu mua chuộc được Giang Vũ rời khỏi Kỷ Tuyết Tình, đêm nay anh ta nhất định phải tỏ tình.
"Chú Nghiêm!"
Lăng Vân nhấp một ngụm rượu vang đỏ, hỏi thăm người đàn ông trung niên mặc vest bên cạnh: "Có tin tức gì của Giang Vũ không?"
"Vâng cậu chủ!"
Chú Nghiêm hơi khom người, đáp lại: "Ngày hôm qua sau khi chúng ta rời đi không lâu, Giang Vũ đã xách túi ra khỏi thiên cung Vân Đỉnh, sau đó bắt taxi ra khỏi thành phố. Kể từ đó thì không còn tin tức gì nữa".
"Hừ! Đã dám cầm một trăm triệu của tôi, nếu như hắn còn dám quay lại thì tôi nhất định sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết".
Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, sau đó cười nói: "Một đứa rác rưởi dưới đáy xã hội như hắn, cho dù có tu mấy kiếp thì cả đời cũng không thể kiếm được một trăm triệu chỉ dựa vào năng lực của bản thân, hắn nên biết thế nào là đủ".
"Giang Vũ nhìn qua cũng không đơn giản như vậy".
Chú Nghiêm nheo mắt, nhắc nhở: "Tôi có thể cảm giác được khí tức của hắn không hề yếu, nếu như đơn đả độc đấu thì e rằng cậu chủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!"
"Chẳng sao cả!"
Lăng Vân bĩu môi, thờ ơ nói: "Chú Nghiêm, chú chính là cao thủ số một nhà họ Lăng. Nếu như thằng nhóc đó dám nuốt lời thì chú liền giết chết hắn cho tôi".
"Cậu chủ yên tâm!"
Chú Nghiêm cười ngạo nghễ nói: “Tuy rằng khí tức của Giang Vũ không hề yếu, nhưng tôi vẫn tự tin có thể giết chết hắn chỉ trong ba chiêu”.
Trong lần gặp trước đó giữa chú Nghiêm và Giang Vũ, Giang Vũ cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người chú Nghiêm, chú Nghiêm cũng cảm nhận được khí tức của Giang Vũ không hề yếu, chỉ có điều chú Nghiêm tuyệt đối đích tự tin bản thân có thể đánh bại Giang Vũ.
"Sắp đến giờ rồi!"
Lăng Vân đặt ly rượu xuống, chậm rãi đứng dậy: “Tôi phải đi chào hỏi tất cả các vị khách trước, kêu gọi bọn họ phối hợp với tôi khi tôi tỏ tình với Kỷ Tuyết Tình!”
…
Tuy rằng còn ba mươi phút nữa bữa tiệc mới bắt đầu, nhưng quan khách lúc này gần như đã tập trung đủ trong sảnh.
Theo yêu cầu của Lăng Vân, thư mời của những người khác đều được đề giờ vào tiệc sớm hơn ba mươi phút.
Ý đồ của Lăng Vân chính là trước khi Kỷ Tuyết Tình đến thì phải khiến cho mọi người phối hợp với anh ta, giúp anh ta tỏ tình thành công.
Bởi vì Lăng Vân muốn tỏ tình với Kỷ Tuyết Tình trong bữa tiệc này cho nên quy mô của bữa tiệc này còn hoành tráng hơn bữa tiệc của nhà họ Kỷ, khách mời ngoài những người trong giới kinh doanh thì các mọi tầng lớp khác cũng nhận được lời mời.
Ngay cả nhà họ Triệu cũng nhận được lời mời, ông cụ Triệu đến dự tiệc cùng với Triệu Thiên Mang và Ngô Châu.
"Mọi người yên lặng, bây giờ hoan nghênh cậu Lăng Vân lên sân khấu phát biểu".
Ngay sau đó, âm nhạc dừng lại, giọng nói của người dẫn chương trình vang vọng khắp sảnh.
Lăng Vân ngẩng cao đầu bước lên sân khấu, bắt đầu phần giới thiệu chính thức với các nhà đầu tư: "Xin chào mọi người, tôi là Lăng Vân, người thừa kế nhà họ Lăng ở tỉnh lỵ. Tôi rất cảm ơn thương hội Giang Châu đã tổ chức bữa tiệc này cho nhà họ Lăng của tôi..."
"Ôi trời! Người trên sân khấu chính là con trai trưởng của nhà họ Lăng sao, đúng là khí phách phi thường, vừa nhìn đã biết là một nhân vật lớn".
Nhìn thấy Lăng Vân khoa trương nói chuyện trên sân khấu, Ngô Châu hưng phấn không thôi: "Không ngờ tôi còn có thể được dự một bữa tiệc lớn đến thế này trong đời mình, đúng là được mở rộng tầm mắt!"
"Chúng ta thế mà cũng nhận được thiệp mời của nhà họ Lăng, được nhìn thấy cậu Lăng, đúng là không uổng phí cuộc đời".
Triệu Thiên Mang liên tục gật đầu, hưng phấn nói: "Đây chắc chắn là thời khác huy hoàng nhất của nhà họ Triệu chúng ta, có thể coi như chúng ta đã tiến vào xã hội thượng lưu rồi".
"Tôi đã hỏi những gia chủ khác cùng cấp với chúng ta, bọn họ đều không nhận được thiệp mời".
Ông cụ Triệu cau mày, lẩm bẩm nói: “Sao mình luôn cảm thấy có gì đó ám muội ở đây”.
“Lý do nhà họ Triệu được mời đến đây đều là do công lao của chồng con”.
Đúng lúc này, Triệu Trung Tuyết mặc váy hồng đi tới nắm lấy cánh tay Lưu Thư Nhất, nói: “Nếu như không có chồng con tranh thủ các mối quan hệ thì ban tổ chức cũng sẽ không mời nhà họ Triệu!”
"Con rể ngoan, thì ra con đã tranh thủ được chỗ tốt cho nhà họ Triệu ta!"
Ngô Châu lập tức nịnh nọt nhìn Lưu Thư Nhất: "Con đúng là lợi hại!"
"Đúng đúng đúng!"
Triệu Thiên Mang cũng lên tiếng phụ họa: “Con rể tốt của chúng ta thật sự rất có bản lĩnh”.
"Chỉ là mấy chuyện đơn giản thôi".
Lưu Thư Nhất đắc ý khoe khoang: "Trước đây trong bữa tiệc của nhà họ Kỷ con đã có thể tranh thủ cho Tuyết Nhi một ví trí, vậy thì trong bữa tiệc của nhà họ Lăng con tranh thủ vị trí cho nhà họ Triệu cũng không phải là việc gì khó".
Lưu Thư Nhất nói thì nghe rất hay, nhưng thực ra chính anh ta cũng không biết vì sao nhà họ Triệu lại được mời?
Lưu Thư Nhất tận hưởng cảm giác được nhà họ Triệu nịnh nọt, nhưng nhìn thấy ông cụ không nói lời nào, trong lòng lại có chút không vui.
"Đúng rồi! Nghe nói cậu Lăng là người theo đuổi cuồng nhiệt của cô Kỷ".
Lưu Thư Nhất liếc nhìn ông cụ Triệu, tỏ ra hả hê nói: “Bây giờ cậu Lăng đã đến, chỉ sợ có người sắp gặp xui xẻo!”
Nghe vậy, ánh mắt của một nhà ba người Triệu Trung Tuyết đều sáng lên.
Trước đây bọn họ đã từng bị Giang Vũ sỉ nhục và đánh bị thương, nếu như hôm nay cậu Lăng đánh bại Giang Vũ thì cũng xem như là trả thù cho bọn họ.
Ông cụ Triệu không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Giang Vũ.
Tuy rằng ông ấy vẫn tin Giang Vũ không phải hạng người tầm thường, nhưng có lẽ anh cũng sẽ không thể chiếm lợi thế trước một gia tộc lớn như nhà họ Lăng.
Sau khi Lăng Vân phát biểu xong, anh ta lại tổng kết một câu: “Điều cuối cùng, trong bữa tiệc tối nay tôi sẽ chính thức tỏ tình với cô Kỷ, hy vọng mọi người có mặt ở đây đều sẽ phối hợp với tôi”.
Khi nghe đến điều này, toàn trường liền đột nhiên trở nên yên lặng như tờ.
Mấy ngày hôm trước, ngay tại sảnh tiệc này, con gái lớn nhà họ Kỷ chỉ vừa mới tuyên bố sẽ nâng đỡ một người đàn ông tên Giang Vũ.
Tuy rằng lúc ấy cô Kỷ không hề nói rõ quan hệ giữa hai người, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được quan hệ giữa cô Kỷ và Giang Vũ tuyệt đối không tầm thường.
Bây giờ Lăng Vân lại muốn công khai thổ lộ tình cảm của mình với cô Kỷ, rõ ràng là đập chậu cướp hoa một cách trắng trợn!
"Chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu Lăng".
Lưu Thư Nhất đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên ắng, vỗ tay đầy hưng phấn rồi hô lên: "Chỉ có người xuất chúng như cậu Lăng mới xứng đôi với cô Kỷ mà thôi!"
Thấy Lưu Thư Nhất mở đầu, tất cả mọi người đều hưởng ứng, vỗ tay phụ họa.
"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, bây giờ người dẫn chương trình sẽ phân công nhiệm vụ, mong mọi người phối hợp".
Lăng Vân hài lòng gật đầu, quay người bước xuống sân khấu.
"Ha ha ha! Những ngày tốt đẹp của Giang Vũ đã kết thúc rồi".
Lưu Thư Nhất hưng phấn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kẻ rác rưởi như hắn hoàn toàn không có tư cách cạnh tranh với cậu Lăng!"
"Chờ cậu Lăng cùng cô Kỷ ở bên nhau rồi thì Giang Vũ chắc chắn sẽ bị đá xuống dưới đáy xã hội một lần nữa!"
Triệu Trung Tuyết cũng rất hưng phấn nói: “Đến lúc đó chúng ta nhất định phải dọn sạch sẽ đống rác rưởi đó”.
"Trước kia ỷ có cô Kỷ làm chỗ dựa, tên rác rưởi đó vậy mà còn kiêu ngạo đến mức dám đánh chúng ta".
Ngô Châu sờ lên khuôn mặt từng bị đánh của mình, oán hận nói: "Chờ nó bị đánh bay xuống đáy xã hội, tôi nhất định sẽ tát nó lật mặt!"
“Còn tôi sẽ bẻ gãy hết tất cả các ngón tay của nó!”
Triệu Thiên Mang nhắc đến ngón tay gãy còn chưa lành, cũng oán hận nói: “Sau đó còn gãy tứ chi của nó, khiến cho nó không bao giờ đứng dậy được nữa”.
Sắc mặt của ông cụ Triệu thì vô cùng nghiêm trọng, ông ấy đã cố gọi cho Giang Vũ mấy lần nhưng điện thoại của anh luôn tắt máy.
Tuy rằng ông ấy hoàn toàn tin tưởng Giang Vũ, nhưng dù sao nhà họ Lăng cũng là một gia tộc lớn ở tỉnh lỵ, Lăng Vân lại là con trai lớn của nhà họ Lăng, có ưu thế hơn Giang Vũ rất nhiều!
"Bảo vệ thông báo cô Kỷ đã tới!"
"Mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé!"
"Cậu Lăng, cậu đã sẵn sàng quỳ xuống thổ lộ tình cảm của mình chưa?"
Nửa giờ sau, người dẫn chương trình đột nhiên la lớn: “Âm nhạc, bó hoa, băng khô, pháo đủ màu sắc trên tay mọi người đã sẵn sàng chưa…”
Bình luận facebook