-
Chương 47: Ông Đổng chấp nhận cúi đầu
Thấy Giang Vũ thẳng thừng bước vào phòng ngủ, không quan tâm đến sự sống chết của ông Đổng, tất cả mọi người đều chết lặng.
Ông Đổng à!
Ông ấy từng là một trong những nhân vật chủ chốt của cục chiến tranh, lãnh đạo tỉnh Giang Đông, tuy đã nghỉ hưu nhưng vẫn có ảnh hưởng hết sức quan trọng ở tỉnh Giang Đông.
Người như vậy mà lại chẳng có chút trọng lượng nào trong mắt Giang Vũ, Giang Vũ thật sự quá kiêu ngạo rồi!
Không như những người khác, Kỷ Tuyết Tình hướng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cửa phòng Giang Vũ.
Ngay từ đầu cô đã biết Giang Vũ là người ngông nghênh không chịu khuất phục, cho dù từng bị hiểu lầm là người đối địch với nhà họ Kỷ thì anh vẫn không hề sợ hãi một chút nào.
Lúc này anh đối xử với ông Đổng như vậy thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Đây chính là người đàn ông mà con chọn đó".
Ông Đổng ngã xuống ghế sofa, nghiến răng nghiến lợi gầm lên với Kỷ Tuyết Tình: "Nhìn thấy trưởng bối đau đớn thống khổ đến như vậy mà nó thấy chết không cứu, đúng là không có nhân cách, không có giáo dưỡng".
"Ông nên ngồi yên tự vấn lại bản thân mình!"
Gương mặt Kỷ Tuyết Tình lộ ra vẻ lãnh đạm nhìn ông Đổng, nói: “Hãy đặt mình vào vị trí của người khác, nếu có người đối xử với ông như ông đối xử với Giang Vũ, vậy thì ông có muốn giúp đỡ người đó hay không?”
“Ông…”, ông Đổng lập tức không nói nên lời.
"Huống chi Giang Vũ đã từng vì con mà cảnh báo ông, nói rằng trong cơ thể của ông có cổ độc, còn nguyện ý giúp ông".
Kỷ Tuyết Tình bắt chéo chân, lấy tay chống cằm nói: "Là do ông vẫn luôn không tin anh ấy, còn nói những lời phản bác châm chọc anh ấy, vậy thì tại sao anh ấy phải cứu ông chứ?"
"Huống chi bây giờ chính ông đang tìm người ta cầu cứu mà còn tỏ thái độ trịch thượng như vậy, ai lại chịu nổi thái độ của ông chứ?"
Sắc mặt ông Đổng đỏ bừng nhưng cũng không còn lời nào để phản bác.
"Cô Kỷ! Cô cũng không thể thấy chết không cứu được!"
Một vệ sĩ lo lắng nhìn Kỷ Tuyết Tình, nói: "Dù sao thì ông Đổng cũng là trưởng bối của cô..."
"Tôi đã không giúp được nữa rồi".
Kỷ Tuyết Tình ngắt lời vệ sĩ, lạnh lùng nói: “Cũng giống như lúc trước ông Đổng không chịu nể mặt tôi, nhất quyết muốn làm Giang Vũ mất mặt vậy”.
"Bây giờ tôi cùng Giang Vũ cũng không còn mặt mũi gì, dù gì thì trước đó cũng chẳng có ai tin tưởng chúng tôi".
"Đáng ghét!"
Ông Đổng ôm ngực, không cam lòng mắng một tiếng, bắt ông ta phải cúi đầu trước Giang Vũ thật sự khiến cho ông ấy cảm thấy nghẹn khuất.
Trong phòng ngủ!
Giang Vũ mỉm cười sau khi nghe những lời nói của Kỷ Tuyết Tình.
Nếu như Kỷ Tuyết Tình ra mặt thì cho dù có bất mãn đến đâu anh vẫn sẽ chữa trị cho ông Đổng.
Bây giờ Kỷ Tuyết Tình đã nói rõ ràng, muốn ông Đổng cho anh sự công bằng đối với những chuyện đã xảy ra trước đó, đây chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với anh.
"Không hổ là người phụ nữ mà anh đã chọn, anh thật sự yêu em đến chết mất!"
Giang Vũ thầm lẩm bẩm, sau đó không chú ý đến những gì đang diễn ra bên ngoài nữa, quay lại lấy ra một đống dược liệu chất lượng tốt trong bao tải mới mang về.
"Hàn Linh không hổ là đệ tử của đại gia tộc, đạo lý đối nhân xử thế đúng là không tồi", Giang Vũ hài lòng nhìn đống dược liệu trước mặt.
Giang Vũ chỉ yêu cầu Hàn Linh chuẩn bị dược liệu để giải trừ Giao Nhân Mị, nhưng Hàn Linh đã chuẩn bị thêm một số lượng lớn dược liệu cao cấp để trả thù lao cho Giang Vũ.
Giang Vũ hưng phấn đùa nghịch với những dược liệu trước mặt rồi bắt đầu phân loại chúng, tự hỏi làm thế nào để tận dụng những dược liệu này một cách hiệu quả?
Trong đại sảnh!
Ông Đổng mặc dù rất không muốn cúi đầu trước Giang Vũ, nhưng trái tim đau đớn tột cùng đã khiến ông ấy không thể chịu đựng được nổi nữa, giãy giụa một hồi cuối cùng cũng phải chấp nhận cúi đầu.
Được sự hỗ trợ của vệ sĩ, ông Đổng được dìu đến trước cửa phòng Giang Vũ, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể mà hô lên: "Giang Vũ, tôi xin lỗi! Tôi biết mình sai rồi. Mong cậu đừng chấp nhặt mà ra tay cứu giúp, xem như là nể mặt Tuyết Tình mà cứu tôi một mạng".
Lời vừa dứt, một đám người liền nín thở chờ đợi lời hồi đáp bên trong.
Nhưng chờ hồi lâu mà Giang Vũ trong phòng ngủ vẫn không nói một lời, hiển nhiên anh vẫn không vừa lòng với lời xin lỗi của ông Đổng.
"Tôi không nên đưa những người đó đến để làm cậu mất mặt".
"Tôi không nên tỏ ra quá thô lỗ với cậu".
"Tôi không nên tự cho mình tài trí hơn người mà kiêu căng khắp nơi".
…
Ông Đổng cắn chặt răng, bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm về những lỗi lầm mình đã mắc phải trước mặt Giang Vũ.
Nói xong thì chính ông Đổng cũng cảm giác được bản thân mình có chút quá đáng, và có thể lý giải được tại sao Giang Vũ lại phản ứng như vậy.
Vài phút sau, cánh cửa mở ra!
Giang Vũ bước ra ngoài, nét mặt không chút thay đổi nhìn ông Đổng: “Bởi vì tôi biết ông cũng chỉ suy nghĩ cho Tuyết Tình cho nên lần này tôi sẽ không chấp nhặt với ông”.
Ông Đổng ngay lập tức vui mừng khôn xiết, nhìn Giang Vũ đầy mong đợi: “Vậy bệnh của tôi…”
"Ông không có bệnh!"
Giang Vũ lắc đầu, bước tới nắm lấy tay ông Đổng, vừa xoa nắn vừa giải thích: “Ông đã trúng phệ tâm cổ, nếu không phải có thực lực mạnh mẽ thì có lẽ đã chết từ lâu rồi”.
Được Giang Vũ xoa nắn, ông Đổng cảm thấy đau đớn trong lòng giảm bớt đáng kể, thái độ đối với Giang Vũ cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
"Ông Đổng, mời ngồi".
Đi vào phòng khách, Giang Vũ chỉ vào ghế sô pha nói: “Cởi quần áo ra”.
Ông Đổng đã bớt đau đi rất nhiều, liền không chút do dự ngồi xuống ghế sofa, cởi áo ra.
Kỷ Tuyết Tình đi tới, nghi hoặc hỏi: "Kỳ quái, tại sao trên người ông Đổng lại không có ấn ký?"
“Bởi vì bệnh tình của ông ấy còn nghiêm trọng hơn em gấp nhiều lần, nếu chỉ xoa nắn đơn giản thì không thể làm ấn ký hiện ra được”.
Giang Vũ nheo mắt, đột nhiên đưa tay chọc nhanh vào ngực và lưng của ông Đổng.
Khi ngón tay của Giang Vũ bấm vào các huyệt đạo khác nhau trên cơ thể ông Đổng, một hình tròn màu đỏ nổi lên ở vị trí trái tim của ông Đổng, tám đường dây màu đỏ kéo dài từ vòng tròn, chạy xung quanh vị trí trái tim ông Đổng.
“Trời đất, đáng sợ đến vậy sao?”, Kỷ Tuyết Tình kinh hãi che miệng lại.
Lúc đầu, ấn ký trên người cô ấy chỉ có một vòng trong và một đường dây ngắn, nhưng ấn ký trên người ông Đổng đã kéo ra tới 8 đường dây dài mảnh.
Trông y hệt một con nhện màu đỏ đang bám chặt lấy trái tim của ông ấy.
Ông Đổng và những người khác tuy rằng chưa từng nhìn thấy ấn kỷ trên người Kỷ Tuyết Tình, nhưng đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Bệnh viện mất một thời gian dài kiểm tra cũng không phát hiện ra vấn đề gì, thế mà Giang Vũ chỉ chọc vài cái vào ông Đổng thì trên người ông ấy đã xuất hiện một vật kinh khủng như vậy, thật quá đáng sợ.
“Cổ trùng trong cơ thể ông Đổng đã quá thành thục, nếu như người hạ cổ không nhanh chóng thi pháp thao túng thì cổ trùng này sẽ hoành hành ở trong cơ thể của ông Đổng, tra tấn ông ấy đến chết mới thôi”.
Giang Vũ nghiêm trọng nhìn ông Đổng rồi giải thích: “Tôi đã tạm thời ổn định được cổ trùng bằng Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ, nhưng nếu muốn tiêu diệt nó hoàn toàn thì tôi cần có một loại thuốc giải đặc biệt, các người phải mau chóng làm ra!"
Sau đó Giang Vũ bước đến một bên, bắt đầu viết lên giấy.
"ông Đổng, đừng lo lắng, Giang Vũ nhất định sẽ có cách chữa khỏi cho ông!"
Kỷ Tuyết Tình tin tưởng an ủi ông ấy: “Con từ nhỏ bị đau thắt ngực là do phệ tâm cổ gây ra, chính Giang Vũ đã giúp con chữa khỏi”.
"Thì ra là thế, chẳng trách con lại đối xử với nó đặc biệt".
Sau khi trải qua nỗi đau sống không bằng chết, ông Đổng mới chợt hiểu tại sao Kỷ Tuyết Tình lại đối tốt với Giang Vũ như vậy.
Thân là một người đàn ông có ý chí kiên cường, nhưng chỉ cần giúp cho ông ấy không phải trải nghiệm lại cảm giác thống khổ này thì ông ấy cũng sẵn sàng lấy thân báo đáp Giang Vũ, chứ đừng nói đến một cô gái trẻ như Kỷ Tuyết Tình.
“Đây chính là loại thuốc giải duy nhất có thể chữa khỏi bệnh cho ông Đổng”.
Sau khi Giang Vũ gấp tờ giấy lại, anh đưa nó cho một trong những vệ sĩ: "Phương pháp của tôi chỉ có thể tạm thời ức chế cổ độc phát tác. Các người phải lấy được thuốc giải trước khi cổ độc phát tác lần nữa, nếu không tôi sẽ không thể cứu được ông Đổng".
"Được rồi! Tôi sẽ lấy thuốc giải về càng sớm càng tốt. Tôi... chết tiệt, đây là thuốc giải à?"
Vệ sĩ vừa kiên định tỏ thái độ vừa kiểm tra tờ giấy, nói đến nửa chừng liền không nhịn được mà thốt ra một câu văng tục.
Ông Đổng à!
Ông ấy từng là một trong những nhân vật chủ chốt của cục chiến tranh, lãnh đạo tỉnh Giang Đông, tuy đã nghỉ hưu nhưng vẫn có ảnh hưởng hết sức quan trọng ở tỉnh Giang Đông.
Người như vậy mà lại chẳng có chút trọng lượng nào trong mắt Giang Vũ, Giang Vũ thật sự quá kiêu ngạo rồi!
Không như những người khác, Kỷ Tuyết Tình hướng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cửa phòng Giang Vũ.
Ngay từ đầu cô đã biết Giang Vũ là người ngông nghênh không chịu khuất phục, cho dù từng bị hiểu lầm là người đối địch với nhà họ Kỷ thì anh vẫn không hề sợ hãi một chút nào.
Lúc này anh đối xử với ông Đổng như vậy thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Đây chính là người đàn ông mà con chọn đó".
Ông Đổng ngã xuống ghế sofa, nghiến răng nghiến lợi gầm lên với Kỷ Tuyết Tình: "Nhìn thấy trưởng bối đau đớn thống khổ đến như vậy mà nó thấy chết không cứu, đúng là không có nhân cách, không có giáo dưỡng".
"Ông nên ngồi yên tự vấn lại bản thân mình!"
Gương mặt Kỷ Tuyết Tình lộ ra vẻ lãnh đạm nhìn ông Đổng, nói: “Hãy đặt mình vào vị trí của người khác, nếu có người đối xử với ông như ông đối xử với Giang Vũ, vậy thì ông có muốn giúp đỡ người đó hay không?”
“Ông…”, ông Đổng lập tức không nói nên lời.
"Huống chi Giang Vũ đã từng vì con mà cảnh báo ông, nói rằng trong cơ thể của ông có cổ độc, còn nguyện ý giúp ông".
Kỷ Tuyết Tình bắt chéo chân, lấy tay chống cằm nói: "Là do ông vẫn luôn không tin anh ấy, còn nói những lời phản bác châm chọc anh ấy, vậy thì tại sao anh ấy phải cứu ông chứ?"
"Huống chi bây giờ chính ông đang tìm người ta cầu cứu mà còn tỏ thái độ trịch thượng như vậy, ai lại chịu nổi thái độ của ông chứ?"
Sắc mặt ông Đổng đỏ bừng nhưng cũng không còn lời nào để phản bác.
"Cô Kỷ! Cô cũng không thể thấy chết không cứu được!"
Một vệ sĩ lo lắng nhìn Kỷ Tuyết Tình, nói: "Dù sao thì ông Đổng cũng là trưởng bối của cô..."
"Tôi đã không giúp được nữa rồi".
Kỷ Tuyết Tình ngắt lời vệ sĩ, lạnh lùng nói: “Cũng giống như lúc trước ông Đổng không chịu nể mặt tôi, nhất quyết muốn làm Giang Vũ mất mặt vậy”.
"Bây giờ tôi cùng Giang Vũ cũng không còn mặt mũi gì, dù gì thì trước đó cũng chẳng có ai tin tưởng chúng tôi".
"Đáng ghét!"
Ông Đổng ôm ngực, không cam lòng mắng một tiếng, bắt ông ta phải cúi đầu trước Giang Vũ thật sự khiến cho ông ấy cảm thấy nghẹn khuất.
Trong phòng ngủ!
Giang Vũ mỉm cười sau khi nghe những lời nói của Kỷ Tuyết Tình.
Nếu như Kỷ Tuyết Tình ra mặt thì cho dù có bất mãn đến đâu anh vẫn sẽ chữa trị cho ông Đổng.
Bây giờ Kỷ Tuyết Tình đã nói rõ ràng, muốn ông Đổng cho anh sự công bằng đối với những chuyện đã xảy ra trước đó, đây chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với anh.
"Không hổ là người phụ nữ mà anh đã chọn, anh thật sự yêu em đến chết mất!"
Giang Vũ thầm lẩm bẩm, sau đó không chú ý đến những gì đang diễn ra bên ngoài nữa, quay lại lấy ra một đống dược liệu chất lượng tốt trong bao tải mới mang về.
"Hàn Linh không hổ là đệ tử của đại gia tộc, đạo lý đối nhân xử thế đúng là không tồi", Giang Vũ hài lòng nhìn đống dược liệu trước mặt.
Giang Vũ chỉ yêu cầu Hàn Linh chuẩn bị dược liệu để giải trừ Giao Nhân Mị, nhưng Hàn Linh đã chuẩn bị thêm một số lượng lớn dược liệu cao cấp để trả thù lao cho Giang Vũ.
Giang Vũ hưng phấn đùa nghịch với những dược liệu trước mặt rồi bắt đầu phân loại chúng, tự hỏi làm thế nào để tận dụng những dược liệu này một cách hiệu quả?
Trong đại sảnh!
Ông Đổng mặc dù rất không muốn cúi đầu trước Giang Vũ, nhưng trái tim đau đớn tột cùng đã khiến ông ấy không thể chịu đựng được nổi nữa, giãy giụa một hồi cuối cùng cũng phải chấp nhận cúi đầu.
Được sự hỗ trợ của vệ sĩ, ông Đổng được dìu đến trước cửa phòng Giang Vũ, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể mà hô lên: "Giang Vũ, tôi xin lỗi! Tôi biết mình sai rồi. Mong cậu đừng chấp nhặt mà ra tay cứu giúp, xem như là nể mặt Tuyết Tình mà cứu tôi một mạng".
Lời vừa dứt, một đám người liền nín thở chờ đợi lời hồi đáp bên trong.
Nhưng chờ hồi lâu mà Giang Vũ trong phòng ngủ vẫn không nói một lời, hiển nhiên anh vẫn không vừa lòng với lời xin lỗi của ông Đổng.
"Tôi không nên đưa những người đó đến để làm cậu mất mặt".
"Tôi không nên tỏ ra quá thô lỗ với cậu".
"Tôi không nên tự cho mình tài trí hơn người mà kiêu căng khắp nơi".
…
Ông Đổng cắn chặt răng, bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm về những lỗi lầm mình đã mắc phải trước mặt Giang Vũ.
Nói xong thì chính ông Đổng cũng cảm giác được bản thân mình có chút quá đáng, và có thể lý giải được tại sao Giang Vũ lại phản ứng như vậy.
Vài phút sau, cánh cửa mở ra!
Giang Vũ bước ra ngoài, nét mặt không chút thay đổi nhìn ông Đổng: “Bởi vì tôi biết ông cũng chỉ suy nghĩ cho Tuyết Tình cho nên lần này tôi sẽ không chấp nhặt với ông”.
Ông Đổng ngay lập tức vui mừng khôn xiết, nhìn Giang Vũ đầy mong đợi: “Vậy bệnh của tôi…”
"Ông không có bệnh!"
Giang Vũ lắc đầu, bước tới nắm lấy tay ông Đổng, vừa xoa nắn vừa giải thích: “Ông đã trúng phệ tâm cổ, nếu không phải có thực lực mạnh mẽ thì có lẽ đã chết từ lâu rồi”.
Được Giang Vũ xoa nắn, ông Đổng cảm thấy đau đớn trong lòng giảm bớt đáng kể, thái độ đối với Giang Vũ cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
"Ông Đổng, mời ngồi".
Đi vào phòng khách, Giang Vũ chỉ vào ghế sô pha nói: “Cởi quần áo ra”.
Ông Đổng đã bớt đau đi rất nhiều, liền không chút do dự ngồi xuống ghế sofa, cởi áo ra.
Kỷ Tuyết Tình đi tới, nghi hoặc hỏi: "Kỳ quái, tại sao trên người ông Đổng lại không có ấn ký?"
“Bởi vì bệnh tình của ông ấy còn nghiêm trọng hơn em gấp nhiều lần, nếu chỉ xoa nắn đơn giản thì không thể làm ấn ký hiện ra được”.
Giang Vũ nheo mắt, đột nhiên đưa tay chọc nhanh vào ngực và lưng của ông Đổng.
Khi ngón tay của Giang Vũ bấm vào các huyệt đạo khác nhau trên cơ thể ông Đổng, một hình tròn màu đỏ nổi lên ở vị trí trái tim của ông Đổng, tám đường dây màu đỏ kéo dài từ vòng tròn, chạy xung quanh vị trí trái tim ông Đổng.
“Trời đất, đáng sợ đến vậy sao?”, Kỷ Tuyết Tình kinh hãi che miệng lại.
Lúc đầu, ấn ký trên người cô ấy chỉ có một vòng trong và một đường dây ngắn, nhưng ấn ký trên người ông Đổng đã kéo ra tới 8 đường dây dài mảnh.
Trông y hệt một con nhện màu đỏ đang bám chặt lấy trái tim của ông ấy.
Ông Đổng và những người khác tuy rằng chưa từng nhìn thấy ấn kỷ trên người Kỷ Tuyết Tình, nhưng đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Bệnh viện mất một thời gian dài kiểm tra cũng không phát hiện ra vấn đề gì, thế mà Giang Vũ chỉ chọc vài cái vào ông Đổng thì trên người ông ấy đã xuất hiện một vật kinh khủng như vậy, thật quá đáng sợ.
“Cổ trùng trong cơ thể ông Đổng đã quá thành thục, nếu như người hạ cổ không nhanh chóng thi pháp thao túng thì cổ trùng này sẽ hoành hành ở trong cơ thể của ông Đổng, tra tấn ông ấy đến chết mới thôi”.
Giang Vũ nghiêm trọng nhìn ông Đổng rồi giải thích: “Tôi đã tạm thời ổn định được cổ trùng bằng Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ, nhưng nếu muốn tiêu diệt nó hoàn toàn thì tôi cần có một loại thuốc giải đặc biệt, các người phải mau chóng làm ra!"
Sau đó Giang Vũ bước đến một bên, bắt đầu viết lên giấy.
"ông Đổng, đừng lo lắng, Giang Vũ nhất định sẽ có cách chữa khỏi cho ông!"
Kỷ Tuyết Tình tin tưởng an ủi ông ấy: “Con từ nhỏ bị đau thắt ngực là do phệ tâm cổ gây ra, chính Giang Vũ đã giúp con chữa khỏi”.
"Thì ra là thế, chẳng trách con lại đối xử với nó đặc biệt".
Sau khi trải qua nỗi đau sống không bằng chết, ông Đổng mới chợt hiểu tại sao Kỷ Tuyết Tình lại đối tốt với Giang Vũ như vậy.
Thân là một người đàn ông có ý chí kiên cường, nhưng chỉ cần giúp cho ông ấy không phải trải nghiệm lại cảm giác thống khổ này thì ông ấy cũng sẵn sàng lấy thân báo đáp Giang Vũ, chứ đừng nói đến một cô gái trẻ như Kỷ Tuyết Tình.
“Đây chính là loại thuốc giải duy nhất có thể chữa khỏi bệnh cho ông Đổng”.
Sau khi Giang Vũ gấp tờ giấy lại, anh đưa nó cho một trong những vệ sĩ: "Phương pháp của tôi chỉ có thể tạm thời ức chế cổ độc phát tác. Các người phải lấy được thuốc giải trước khi cổ độc phát tác lần nữa, nếu không tôi sẽ không thể cứu được ông Đổng".
"Được rồi! Tôi sẽ lấy thuốc giải về càng sớm càng tốt. Tôi... chết tiệt, đây là thuốc giải à?"
Vệ sĩ vừa kiên định tỏ thái độ vừa kiểm tra tờ giấy, nói đến nửa chừng liền không nhịn được mà thốt ra một câu văng tục.
Bình luận facebook