• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-486

Chương 486: Cô là ánh sáng của anh




Mộ Dung Hoành Nghị đưa tay vuốt cằm, rất nhẵn mịn, anh hài lòng nhếch môi.



Anh không có trả lời câu hỏi của Tưởng Cầm, mà trầm ngâm nói: “Cô tốt nhất có một quá khứ sạch sẽ.”



“Có ý gì?”



Anh xoay người, hai tay lần sờ, chạm vào gò má của cô, khẽ mỉm cười: “Bởi vì, tôi đối với cái đó rất để ý.”



Người thông minh, nắm chặt là tương lai, không phải quá khứ.



Anh là một người thông minh, điểm này không phải bàn luận, nhưng anh không làm được như thế. Chỉ cần là quá khứ của cô, anh không thể tham gia, nhưng lại muốn tìm hiểu, hơn nữa, sẽ để ý.



Loại hành vi này dần dần lộ ra dục vọng chiếm hữu, thật ra ngay cả bản thân anh, cũng vừa mới phát hiện.



Tưởng Cầm bị lời lời nói của anh mà không nói lên lời, tâm thần có vài phần không yên. Dường như, giữa hai người có một lớp giấy, muốn đâm thủng, nhưng lại thấy trên đó dường như xuất hiện hết lớp này đến lớp khác.



Lúc này, điện thoại của cô vang lên.



Tưởng Cầm lau sạch tay, cầm lên.



Còn không đợi cô lên tiếng thì nghe thấy tiếng khóc của Lưu Bình: “Tiểu Cầm, con mau đến bệnh viện, ba con ông ấy...”



Âm thanh lọt vào tai, lông mày của Mộ Dung Hoành Nghị hơi nhíu lại.



Cúp máy, sắc mặt của Tưởng Cầm rất khó coi, vội vàng muốn đi ra ngoài: “Tôi phải đến bệnh viện.”



Mộ Dung Hoành Nghị không có ngăn cản, mà gọi cô, quăng chìa khóa xe qua: “Lái xe của tôi đi.”



Tưởng Cầm túm chặt chiếc chìa khóa xe, hơi băn khoăn, sau đó cô ‘ừm’ một tiếng, xoay người đẩy cửa đi ra. Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe.



Mộ Dung Hoành Nghị ngồi một lát, gọi chị Ngọc, nói: “Giúp tôi gọi một cuộc điện thoại.”



Tưởng Cầm vội đến bệnh viện, Lưu Bình ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, khóc đến hai mắt sưng đỏ.



“Mẹ!” Tưởng Cầm chạy tới, khẩn trương hỏi: “Bây giờ tình hình như thế nào rồi?”



Lưu Bình lắc đầu: “Vẫn chưa biết... Đã vào trong hơn một tiếng rồi, cũng không biết có...”



Lời phía sau, bà ta không dám nói tiếp, mà bất lực cúi thấp đầu, rơi vào trạng thái chán nản, khiến bà ta nhìn trông già đi rất nhiều, bà ta khó khăn mở miệng: “Mặc kệ như thế nào, đều là số mệnh.”



Tưởng Cầm đi tới, muốn đi nghe ngóng tình hình của ba, người bên trong lại không cho vào, chỉ bảo cô kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài.



Tưởng Cầm lo lắng bất an, đi trở lại, không biết đang an ủi Lưu Bình, hay đang thuyết phục bản thân, khẽ nói: “Ba có gió to sóng lớn gì chưa từng gặp chứ? Lần này chắc chắn cũng sẽ không sao.”



Lưu Bình cười khổ, ngẩng đầu, ánh mắt bi thương: “Nhiễm Hiểu Tinh à Nhiễm Hiểu Tinh, nếu như những điều này đều là thứ bà muốn nhìn thấy, vậy bà thắng rồi, nhà chúng tôi đều chịu phải lời nguyền rủa của bà.”



Tưởng Cầm mày liễu nhíu chặt: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ linh tinh.”



“Không phải sao?” Lưu Bình ngoảnh mặt lại, hai mắt vô hồn nhìn con gái: “Tất cả tội hôm nay con phải chịu, không phải đều là nhờ bà ta ban cho sao? Bây giờ, bà ta lại đòi nợ ba con. Thật ra, đây đều là đang trừng phạt mẹ...”



Tưởng Cầm hít thở sâu: “Mẹ, con đưa mẹ về nghỉ ngơi một lát, để con đợi ở đây.”



Nói rồi, đỡ mẹ dậy, đưa bà ta trở về trong phòng. Trên đường, trạng thái tinh thần của Lưu Bình từ đầu đến cuối đều rất kém, loại tâm trạng này, cũng vô tình chung ảnh hưởng đến Tưởng Cầm.



Trở lại cửa phòng cấp cứu, cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.



“Cao Dương?”



Cao Dương đang nói chuyện với người khác, quay đầu lại, khẽ mỉm cười an ủi với cô trước. Sau khi bàn bạc xong việc, mới đi tới: “Tổng giám đốc không yên tâm, bảo tôi đến xem thử.”



“Anh ta...”



Tưởng Cầm có hơi bất ngờ, không nói Mộ Dung Hoành Nghị bây giờ đối với cô như nào, anh hận cả nhà bọn họ, điểm này không thể bác bỏ. Bây giờ, anh lại kêu Cao Dương đến tìm hiểu tình hình, điều này khiến cô khá kinh ngạc.



“Tôi đã nói chuyện với bác sĩ, cựu tổng giám đốc lần này sẽ không có vấn đề gì. Ngoài ra, Tổng giám đốc đã mời đội ngũ chuyên gia qua đây, đến lúc đó sẽ hội chẩn đưa ra kết quả, sẽ lập tức xác định được phương án điều trị.”



Tưởng Cầm không ngờ, trong thời gian ngăn như vậy, anh lại làm được nhiều như vậy...



Đối với anh, có cảm động, đang không ngừng tích tụ ở lồng ngực. Thật ra loại cảm giác này khá đáng sợ, bởi vì điều này sẽ khiến cô quên mất chính mình, ngược lại sẽ càng chìm đắm, càng không tính được hậu quả.



Tưởng Mạc Hoài chuyển nguy thành an, được đưa về phòng bệnh.



Nhìn trạng thái của ba, Tưởng Cầm không nói ra được mùi vị gì. Lưu Bình mặc dù buông xuống được lo lắng, nhưng tinh thần cũng đã mệt mỏi đến cực điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.



“Mẹ, hôm nay con ở lại đây, mẹ trở về nghỉ ngơi đi.”



Lưu Bình không đồng ý, giục cô trở về, không muốn cô ở lại chịu mệt mỏi.



“Con không mệt.” Tưởng Cầm cố chấp nói: “Mẹ đã thức trong thời gian dài như vậy rồi, cũng nên cố gắng nghỉ ngơi rồi.”



Lúc này, Cao Dương ngại ngùng chen lời: “Hưmg... cô Tưởng, Tổng giám đốc bảo cô xử lý xong chuyện ở đây, lập tức quay về...”



Tưởng Cầm sững người, sau đó, có chút phiền.



Nếu như đây chính là cái giá của việc anh giúp đỡ, vậy cô tình nguyện không cần.



Lưu Bình nhìn thấy biểu cảm của cô, quay ra khuyên cô: “Cái khác không nói, mẹ nhìn ra được, cậu ta rất để tâm đến con. Nếu không, bất luận như thế nào đều sẽ không cứu ba của con.”



Không cần Lưu Bình nói, Tưởng Cầm cũng biết rõ trong lòng, nhưng vẫn hơi kháng cự trước sự cứng nhắc của anh.



Dù sao, người nằm trên giường bệnh là ba của cô.



Trên đường trở về, Tưởng Cầm không nói một lời, Cao Dương muốn thay Mộ Dung Hoành Nghị nói vài câu, nhưng đều bị sự trầm mặc đánh bại, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn lái xe, đưa cô trở về.



Mộ Dung Hoành Nghị ở cửa, chị Ngọc đẩy xe lăn, nhìn thấy Tưởng Cầm xuống xe, chị ta khẽ mỉm cười: “Từ lúc cô Tưởng rời khỏi, cậu chủ luôn đợi cô, sợ cô không trở về nữa.”



“Chị Ngọc.” Mộ Dung Hoành Nghị giống như cảnh giác gọi một tiếng.



Chị Ngọc che nụ cười lại: “Được được được, tôi không nói nữa.”



Mộ Dung Hoành Nghị nhấc tay ra hiệu: “Vào đi.”



Tưởng Cầm nhìn anh, trong lòng lạ lạ, cụp mắt đi vào theo anh vào trong.



Chị Ngọc đi chuẩn bị cơm trưa, Cao Dương trực tiếp về công ty, chỉ còn lại hai người trong phòng khách.



Cảm nhận được sự trầm mặc của cô, Mộ Dung Hoành Nghị nhàn nhạt mở miệng: “Không thuận lợi?”



Cô vô thức lắc đầu, đột nhiên nghĩ thấy anh không nhìn thấy, cô bèn mở miệng nói: “Cảm ơn anh đã mời chuyên gia đến, tất cả đều rất thuận lợi.”



Nói xong, lại trầm mặc.



Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở đó, trên đầu gối để chiếc laptop, tai đeo tai nghe, đang nghe ghi âm cuộc họp mà Cao Dương gửi cho anh.



Tưởng Cầm liếc nhìn anh, muốn xoay người đi ra ngoài hít thở, anh lại gỡ tai nghe xuống: “Đi đâu?”



“Hoa viên.”



“Cùng đi.”



Anh đã nói như vậy rồi, Tưởng Cầm chỉ đành vòng qua, đẩy xe lăn đi ra ngoài. Anh muốn đứng dậy, cô bèn đỡ anh, ở trong vườn từ từ đi lại.



Sợ cô mệt, anh nói: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”



“Ừm.”



Đỡ anh ngồi xuống, cô ngồi ở đối diện, anh đột nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”



Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại mang theo sự cường thế không cho tránh né.



Tưởng Cầm quay mặt đi, vẫn trầm mặc, không hề muốn đánh vỡ sự cân bằng không dễ gì tìm được này. Nhưng, cô và anh trong lòng biết rõ, có những chuyện bày ở trước mặt, không phải không nhìn, không nghe, không nghĩ thì có thể xem như không tồn tại.



Tính nhẫn nại của anh không tồi, vẫn luôn đợi cô trả lời.



Một lúc sau, cô mới đưa mắt nhìn, mím đôi môi khô khốc, nói: “Tôi không hy vọng, anh xen vào những chuyện khác của tôi, nhất là chuyện giữa tôi và ba mẹ tôi.”



Nghe xong, Mộ Dung Hoành Nghị rõ ràng có hơi không vui.



Anh có thể chấp nhận Tưởng Cầm, không tiếp tục trả thù cô, học cách buông bỏ. Nhưng, đối với Tưởng Mạc Hoài và Lưu Bình, anh vẫn không buông xuống được.



Bọn họ dù sao không thoát được liên quan đến cái chết của mẹ anh. Cho nên, đáy lòng anh không muốn cô có tiếp xúc gì với bọn họ, ít nhất như thế, anh có thể coi cô là một cá thể, đưa cô ra khỏi chuyện đó.



“Nếu như, tôi nói tôi không thích thì sao?” Giọng nói của anh có hơi cứng.



Trái tim của Tưởng Cầm trùng xuống, hít thở sâu, cô nói: “Vậy xin lỗi, tôi sẽ không vì như thế mà không quan tâm bọn họ.”



“Cô muốn quan tâm thế nào, tôi đều có thể thỏa mãn cô. Mời người khác chăm sóc bọn họ, giải quyết tất cả chi phí ở bệnh viện, hoặc trả biệt thự lại cho bọn họ, chỉ cần một câu nói của cô.”



Đã nói đến đây rồi, anh tự nhân, đây là anh đang nhượng bộ. Nhưng Tưởng Cầm lại không cho là vậy, cô nhíu mày nói: “Tôi là con gái của bọn họ, đây là sự thật không cần bàn cãi, tôi vì bọn họ làm việc, người khác cũng không đại biểu được.”



“Cho nên, cô kiên trì muốn rời khỏi tôi, ở cùng với bọn họ?” Giữa chân mày của anh xuất hiện một tia u ám.



Tưởng Cầm đưa tay day trán: “Tôi không nói muốn rời khỏi anh.”



“Theo tôi thấy, ý tứ giống nhau.”



Anh không hề do dự xoay xe lăn: “Chị Ngọc!”



“Đến đây!” Chị Ngọc chạy ra ngoài.



“Đẩy tôi vào trong.”



“Ồ, được.”



Lông mày thanh tú của Tưởng Cầm sắp nhíu thành một đường, nhìn sự thay đổi đột ngột của anh, quan hệ mỏng manh không dễ gì mới xây dựng được với anh cũng trở nên lung lay.



Cô suýt nữa có thể lý giải dụng ý của anh, nhưng cô không làm được. Cô không thể vì bản thân thì cắt đứt quan hệ với ba mẹ. Nhất là, còn là vì sự xúc động của cô mới đẩy bọn họ đến tình cảnh như ngày hôm nay.



Buổi trưa, hai người đều trầm mặc.



“Keng’ một tiếng, chiếc dĩa trong tay anh rơi xuống đất, anh muốn cúi xuống nhặt, Tưởng Cầm lên tiếng: “Để tôi.”



“Không cần.” Thái độ của anh lạnh nhạt, một tay lần sờ dưới sàn, nhưng nửa này cũng không sờ thấy. Sau đó, buồn bực đẩy chiếc đĩa đồ ăn trước mặt ra, muốn xoay bánh xe lăn rời khỏi, nhưng, xe lăn lại bị mắc kẹt ở chiếc xe, nửa ngày không giằng ra được, cũng không thể rời khỏi.



Tâm tình của anh giống như đang ẩn nhẫn, cắn chặt răng, kiên trì.



Tưởng Cầm vội đứng dậy, nhíu chặt mày: “Tôi giúp anh...”



“Tôi nói không cần!” Anh gần như rít lên.



Cô bị dọa giật mình, sững người ra đó.



Nghe thấy âm thanh, chị Ngọc vội vàng đi trong bếp chạy ra: “Có chuyện gì vậy?”



“Chị Ngọc! Đẩy tôi về phòng!”



“Ồ...”



Chị Ngọc nhìn Tưởng Cầm, vừa đoán liền biết hai người lại cãi nhau rồi, đẩy Mộ Dung Hoành Nghị về trong phòng, sau đó đi ra, an ủi cô mấy câu, Tưởng Cầm chỉ đành cười chua chát, cũng không có tâm trạng ăn tiếp nữa.



Trong phòng của Mộ Dung Hoành Nghị, chiếc rèm cửa dày được kéo lại, không có cảm nhận được ánh sáng, cố tình tạo ra bóng tối khiến không cảm nhận cảm giác kia quá rõ ràng. Anh ngồi ở trong phòng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, tâm trạng buồn bực hận không thể hủy diệt cái gì đó.



Anh ghét sự dằn vặt kiểu này, đó không phải điều Mộ Dung Hoành Nghị anh nên có! Nhưng đáng chết là, anh lại bắt đầu để ý đến nhất cử nhất động của cô! Càng ở trong bóng tối, cô càng trở thành ánh sáng duy nhất của anh! Anh từng thử ngăn cản, nhưng không được, ngược lại càng lúc càng nghị cô thu hút.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom