• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-484

Chương 484: Bọn họ muốn hại em




Dương Y vội vàng xuống xe, ông ta nhìn thấy dáng vẻ của con gái thì nhíu mày, đi mấy bước đỡ cô ta dậy: "Đi! Về nhà với ba!"



"Không muốn!!" Dương Vịnh Hy lập tức phản ứng kịch liệt đẩy ông ta ra chỉ vào ông ta mắng: "Bởi vì mấy người! Mộ Dung không cần tôi nên mấy người vui vẻ lắm đúng không?!"



Làm trò trước mặt Mộ Dung Hoành Nghị nên Dương Y không nhịn được thấp giọng nói: "Vịnh Hy, về nhà với ba."



"Tôi không về!" Dương Vịnh Hy điên cuồng: "Mấy người nghe đây! Tôi phải gả cho anh ấy! Đời này, ngoại trừ anh ấy thì tôi sẽ không gả cho ai cả!!"



Dương Y nhíu mày vẫy tay gọi tài xế ôm lấy Dương Vịnh Hy, cô ta giãy giụa kêu lớn, kết quả là bị nhét vào trong xe.



"Hoành Nghị! Cứu em! Mau cứu em! Bọn họ muốn hại em ——"



Dương Y hít sâu đi đến trước mặt Mộ Dung Hoành Nghị, ông ta nhìn vào mắt anh một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Mộ Dung, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu làm một người ba thì tôi chỉ muốn con gái hạnh phúc. Nhưng điều kiện là nó phải gả cho một người bình thường."



Tưởng Cầm nghe vậy thì nắm chặt tay lại, không khỏi tức giận.



Mộ Dung Hoành Nghị lại bình tĩnh cười: "Chú Dương, tôi hiểu."



"Tuy rằng hôn lễ hủy bỏ, nhưng nếu cậu có khó khăn gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào." Dương Y nói xong thì xoay người lên xe.



"Tôi hận ông! Tôi hận ông! Ông phá huỷ hoại hạnh phúc của tôi! Tôi hận ông…" Bên trong xe thỉnh thoảng truyền đến giọng nói tức giận của Dương Vịnh Hy.



Dương Y cho người lập tức lái xe đi, cho đến khi bọn họ đã đi xa, Tưởng Cầm mới đẩy cửa xe xuống, cô đến gần Mộ Dung Hoành Nghị nói: "Đôi mắt của anh nhất định sẽ hồi phục! Bọn họ sẽ biết không gả con gái cho anh là có mắt không tròng!"



Mộ Dung Hoành Nghị cong môi, dùng giọng điệu hững hờ nói: "Cũng không có gì là không tốt."



Ngược lại giống như trút được gánh nặng.



Cô còn muốn nói gì nữa nhưng Mộ Dung Hoành Nghị lại nói: "Đẩy tôi vào đi, ồn ào lâu như vậy rồi nên rất mệt."



Cô liếc anh một cái rồi đồng ý, sau đó cô đẩy anh vào cửa.



Mùi hoa anh thảo bay theo chiều gió, cô hưởng thụ híp mắt lại. Bây giờ là tháng năm, hương thơm của mùa hạ thoang thoảng, không trung trong vắt không có một hạt bụi quét sạch những tích tụ trong lòng.



Cô đi vào biệt thự, sợ anh đi đứng không tiện nên ở phòng khách tầng một. Lúc về phòng cô muốn đỡ anh thì anh lại cố chấp đưa tay ra: "Cây gậy."



"Tôi đỡ anh không giống sao?"



"Không giống nhau!" Anh nhíu mày lại: "Tôi vô dụng cũng không đến mức để một người phụ nữ bụng lớn hầu hạ!"



Tưởng Cầm bản năng phản bác nói: "Lúc này chưa đến ba tháng, bụng không hề lớn!"



Mộ Dung Hoành Nghị cười lạnh hai tiếng: "Người ta ba tháng thì bụng đã lớn, cô vẫn bình thường, còn không biết xấu hổ nói sao?"



Tưởng Cầm lắc đầu: "Việc này không thể trách tôi."



"Ừ." Không ngờ anh lại gật đầu tỏ vẻ tán đồng nói: "Là tôi không giám sát tốt, sau này tôi sẽ nhìn chằm chằm cô ăn cơm." Anh nói xong thì nghĩ đến chuyện mình bị mù lại cười tự giễu: "Đương nhiên, cô có thể xem thường tôi không nhìn thấy, cô có đổ cơm đi cũng không biết."



Tưởng Cầm muốn kháng nghị, nhưng nghe anh nói như vậy thì kìm nén sự không vui cắn môi, khó chịu nói: "Tôi sẽ không làm như vậy đâu."



Anh giương lên mi, khóe miệng lại câu lên: "Thật sao?"



Cô không tình nguyện "Ừ" một tiếng.



Mộ Dung Hoành Nghị thong thả nói: "Đưa tay ra."



Tưởng Cầm chớp mắt: "Làm gì?"



"Đỡ tôi đứng lên!"



Cô ngẩn ra: "Không phải lúc nãy anh nói không cần sao?"



"Tôi lại đổi ý rồi."



Tưởng Cầm nhìn dáng vẻ anh nói năng lý lẽ thì hít sâu một hơi, quyết định không tính toán với anh.



Ai nói anh là bệnh nhân chứ.



Tuy rằng nói cô đỡ anh nhưng anh đương nhiên không đè trọng lượng lên người cô, dùng một bàn tay chống người đứng lên lại ngồi xuống giường.



Cao Dương đi vào, anh dặn dò nói: "Cậu về công ty trước đi, lấy tài liệu cần xử lý cho tôi." Anh dừng lại rồi nói: "Khi nào có cuộc họp thì tôi muốn nghe nhật ký ghi chép."



"Tôi hiểu rồi."



Cao Dương rời đi, Tưởng Cầm để Mộ Dung Hoành Nghị ngủ một lát, cô vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.



Trong phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, Cao Dương đã chuẩn bị rất nhiều, cô muốn nấu canh cho anh nhưng chưa từng nấu qua, vì thế gọi cho Lưu Bình.



Lưu Bình ở đầu bên kia giống như đang dạy con gái.



Bên ngoài phòng bếp, Mộ Dung Hoành Nghị chống gậy sờ sờ đến gần.



"Bỏ nhiều nhân sâm có nóng quá không? Mấy ngày nay anh ấy rất nóng tính… Không sao chứ? Vậy được, con bỏ vào ít một chút… Sau đó thì sao? Còn phải chuẩn bị cái gì… Lửa nhỏ đúng không, được, con biết rồi…"



Anh nghe âm thanh trong bếp thì bước chân dừng lại.



Vẻ mặt của anh phức tạp chậm rãi xoay người chuẩn bị trở về. Đúng lúc này dưới chân đụng phải thứ gì đó nên cả người ngã xuống đất.



Tưởng Cầm nghe tiếng động bên ngoài thì vội vàng chạy ra, cô thấy anh ngã trên mặt đất thì đi tới đỡ anh: "Sao anh lại đi ra làm gì? Mau cho tôi xem có bị thương hay không?"



Giọng cô rất lo lắng, nắm lấy tay anh đỡ lên, cô còn chưa đứng vững thì anh ôm cả người vào lòng.



"Mộ Dung Hoành Nghị…". Được copy tại || Tr ùmTruyện. CO M ||



"Đừng nhúc nhích." Giọng anh rất trầm.



Cô dần thả lỏng cơ thể cho anh ôm.



Một lúc sau anh không nói chuyện, cô cũng không hề động đậy.



Anh đột nhiên buông cô ra quay mặt đi: "Đỡ tôi về phòng đi."



Cô không nói gì chỉ đỡ anh vào phòng, sau đó kéo chăn giúp anh nói: "Anh ngủ một lát đi, tôi nấu cơm xong sẽ gọi anh."



Mộ Dung Hoành Nghị nhắm mắt lại, nghe thấy bước chân cô rời đi mới mở mắt ra.



Một vùng tối tăm.



Anh giơ tay lên đặt ở trước mắt.



Vẫn là một vùng tối tăm.



Anh bỏ tay xuống, yên tâm nhắm mắt lại.



Thật ra không nhìn thấy cũng tốt, có thể đóng một cánh cửa, không cần đối mặt với một số người, một số chuyện.



Cơn buồn ngủ ập tới, anh hoảng hốt phát hiện mấy ngày nay ở bệnh viện vẫn không nghỉ ngơi tốt, buổi tối thường thường sẽ tỉnh lại, cho đến khi nghe thấy hô hấp ổn định của cô mới từ từ ngủ thiếp đi. Cứ lặp đi lặp lại như thế thì sao chịu được?



Anh tỉnh lại lần nữa thì Tưởng Cầm đã gọi anh không biết bao nhiêu lần.



Cô thấy anh tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm: "Ăn cơm thôi."



Anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sau khi cô đỡ anh dậy thì cả người dựa vào người cô, sắc trời bên ngoài đã đỏ, anh ngửi được mùi đồ ăn nhàn nhạt trong không khí thì hỏi: "Cô nấu ăn đến bây giờ?"



Tưởng Cầm hiếm khi xấu hổ: "Nấu canh gà mấy tiếng."



Cô đỡ anh lên xe lăn rồi đẩy vào nhà anh, cô ngồi bên cạnh anh, đặt đôi đũa vào tay anh nói: "Bên tay trái là cá trích hấp cá, ở giữa là sườn heo chua ngọt, bên tay phải là trứng xào cà chua…"



Anh từ từ ghi nhớ, cổ tay đã khôi phục rất tốt, dưới sự giúp đỡ của cô cũng miễn cưỡng có thể tự ăn cơm.



Tưởng Cầm lại cầm một chén canh gà tới, anh uống một ngụm, hương vị khá ngon. Anh nghĩ cô nấu mấy tiếng thì uống hết chén.



Tưởng Cầm cười rất vui vẻ, cô còn cho rằng anh sẽ giận dỗi, kết quả anh lại cổ vũ như vậy, cô tốn mấy tiếng cũng đáng giá.



Sau khi ăn cơm xong thì Tưởng Cầm đẩy anh ra sân.



Mộ Dung Hoành Nghị ngẩng đầu cảm nhận cơn gió nhẹ tháng năm, gió thổi tóc lộn xộn. Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt: "Tóc hơi dài, nên cắt một chút."



Anh lười biếng nói: "Cô tùy tiện cắt cho tôi là được."



Có lẽ thời gian ở trong nhà quá thoải mái nên anh không muốn ra ngoài.



Không nghĩ tới Tưởng Cầm gật đầu: "Không thành vấn đề."



Lúc này anh mới lấy lại tinh thần, không chắc chắn hỏi: "Không lẽ cô muốn nhân cơ hội này trả thù tôi chứ?"



Dù sao cô có cắt khó coi thế nào thì anh cũng không nhìn ra được.



Cô bĩu môi trả lời: "Anh đừng nghĩ người khác đen tối, anh cho rằng ai cũng như mình sao?"



Mộ Dung Hoành Nghị khen ngợi: "Không phải ai muốn đen tối cũng được, không có năng lực mới giả vờ đáng yêu, nếu không thì tại sao nói ngốc nghếch và đáng yêu không bao giờ phân biệt được chứ!"



Quan điểm này thật là… Hiếm thấy.



Tưởng Cầm tìm kéo, cẩn thận cắt tóc cho anh ở trong sân.



Không ngờ tay nghề của cô lại rất chuyên nghiệp.



"Cô đã học qua sao?" Anh hỏi.



"Ở trong kia có học qua một chút."



Con ngươi Mộ Dung Hoành Nghị bỗng co lại, lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói chuyện cuộc sống trong tù một cách thản nhiên như vậy.



Một lúc lâu anh trầm giọng hỏi: "Cô ở trong đó… Có bị bắt nạt không?"



Đây cũng là lần đầu tiên anh hỏi cô chuyện ở trong đó.



Tưởng Cầm dừng tay lại, nhưng nhanh chóng tiếp tục cắt tóc cho anh, tự giễu nói: "Có lẽ bởi vì gia đình tôi giàu có nên rất dễ làm cho người khác chán ghét."



Anh nhíu mày lại hỏi: "Bọn họ bắt nạt cô thế nào?"



Tưởng Cầm cười: "Anh nghe tôi kể chuyện năm đó thì sẽ có cảm giác vui sướng sau khi trả thù sao?"



Anh thật sự gật đầu: "Không sai."



Tưởng Cầm suy nghĩ, thỏa mãn mong muốn của anh, cô không nhanh không chậm nói: "Ở trong đó thì nước ấm tắm rửa có hạn, tôi phải tắm nước lạnh liên tiếp ba tháng… Lúc ăn cơm, tôi ở khu tự phục vụ, bọn họ sẽ tùy tiện chọn thứ mình thích…"



Mộ Dung Hoành Nghị càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, hai tay đặt trên đầu gốc không khỏi nắm chặt lại.



Lúc này anh đã quên cô phải chịu sự trừng phạt, ngược lại anh vô cùng tức giận.



Có lẽ trong cuộc đời cô không muốn đối mặt nhất là chuyện đó, nhưng Tưởng Cầm lại rất bình tĩnh. Có lẽ bởi vì đối tượng là anh, cô không cần che giấu những chuyện tối tăm của mình. Nếu là những người khác, cô không biết mình có dũng khí đối mặt như vậy hay không.



Cô lại tiếp tục cắt tóc, đầu ngón tay vô tình lướt qua da đầu anh, nhưng lại vô tình an ủi anh.



Anh thoải mái nhắm mắt lại trước cảnh hoàng hôn.



Rốt cuộc cô cũng cắt xong, đi tới trước mặt nhìn một chút, hài lòng cười: "Không tồi."



Anh lười biếng nói: "Là tôi đẹp trai, cho nên cô cắt tóc thế nào cũng chỉ tăng vẻ đẹp trai lên thôi."



"Anh không sợ tôi cắt tóc khó coi cho anh à?"



"Nhắm mắt làm ngơ."



Cô cười cười nói đùa với anh, cô không chiếm được tiện nghi.



Tưởng Cầm đẩy anh vào phòng, chuẩn bị mở nước tắm cho anh nhưng Mộ Dung Hoành Nghị ngăn lại.



"Không cần cô làm mấy chuyện này."



"Tôi có thể…"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom