Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206-210
Chương 206:cô là kẻ dối trá
Đường Lạc Lạc liên tưởng rất nhiều hoàn cảnh gặp lại Mặc Thiệu Đình, có thể là hai người họ sẽ đau buồn, hai người nước mắt giàn giụa, có thể là mặc thiệu đình sẽ lạnh nhạt với cô,chỉ nhìn thoáng qua như người xa lạ, hoặc có thể là nhiều năm sau, hai người khó nhận ra đối phương. . . . . .
Nhưng mà cô lại chưa từng nghĩ tới, lần đầu gặp lại nhau sau khi biệt ly, là mặc thiệu đình dẫn theo đường phù Dung, tư cách là chồng sắp cưới, dẫn cô ta đến chỗ cô để đặt váy cưới.
Thế sự vô thường, nhưng điều này cũng không có gì là quá vô thường .
Đường Lạc Lạc không biết tâm trạng của cô là gì nữa, cùng lúc, lý trí nói cho cô biết, nếu không thể ở bên mặc thiệu đình, thì hãy chúc phúc cho anh, nên vui mừng vì anh đã thoát khỏi bóng ma của quá khứ, mà về mặt khác, cô không thể khống chế được trái tim của mình, rất muốn lấy một con dao thái, chặt đứt cánh tay của Đường Phù Dung trên người Mặc Thiệu Đình xuống.
Nhưng mà, cho dù trong lòng đang sông cuộn biển gầm, trên mặt đường Lạc Lạc vẫn mỉm cười chuyên nghiêp, cô hơi hạ thấp người: "Ngài Mặc, Đường tiểu thư, hai người khỏe không?."
Đường phù Dung vô cùng đắc ý ,cô ta nhìn xung quanh một vòng, giọng nói dịu dàng nũng nịu mở miệng: "Lạc Lạc, môi trường ở đây quá tệ, không gian ở đây cũng hơi nhỏ phải không?, Vài năm không gặp, phát tài ở đâu? Xem ra,kiểu dáng không được đẹp lắm."
"Chỉ là kiếm được chút tiền thôi." Đường Lạc Lạc mỉm cười, ánh mắt cô cố gắng hết sức để không nhìn Mặc Thiệu đình,cô có chút chột dạ cúi đầu, nhưng cô có cảm giác như có một ánh mắt của một người,một ánh mắt lưu luyến dừng trên người cô, , cả người đều như bị người đó nhìn chằm chằm, chỗ nào chỗ nào cô cũng không thoải mái.
"Thiệu đình. . . . . ." Đường t phù dung nũng nịu mở miệng: "Nơi này có nhỏ một chút, có hư một chút, nhưng vì tốt cho công việc của Lạc Lạc , váy cưới của em giao cho Lạc lạc thiết kế, coi như là giúp đỡ Lạc Lạc anh thấy thế nào?"
Đường Lạc Lạc không nói gì ngẩng đầu lên,cô không thể không nhìn về phía mặc thiệu đình.
Thân hình Mặc thiệu đình tuy có gầy hơn xưa mọt chút, nhưng mà gương mặt tinh xảo anh tuấn đến lóa mắt ,con ngươi bình tĩnh giờ đang khóa chặt trên người ĐưỜng Lạc Lạc, sâu thẳm đen như mực, khóe môi kiên nghị nhẹ nhàng khẽ động, một tay hất đường phù Dung sang một bên: "Đi ra ngoài."
Vẻ mặt của Đường phù Dung xấu hổ, há miệng thở dốc còn muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận được trên người mặc thiệu đình đangtỏa ra khí lạnh từ trong ra ngoài, cuối cùng cô ta không dám nói gì, có chút không cam lòng đích xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chờ ở ngoài cửa .
Một văn phòng rộng lớn như vậy, giờ chỉ còn lại hai người là đường Lạc Lạc và mặc thiệu đình.
Không khí dường như đóng băng lại, đường Lạc Lạc thấy mặc thiệu đình đang từng bước một đến gần cô, cô theo bản năng lùi về phía sau, là gương mặt cô thương nhớ suốt 4 năm,đến nằm mơ cô cũng nhớ đến gương măt này,gương mặt vô cùng quen thuộc. . . . .
Giờ đang ở trước mặt cô.
Cô muốn vươn tay chạm vào, nhưng mà bây giờ chỉ cần nghĩ đến thôi, đã là tội lỗi rồi.
Ngón tay cô run rẩy lên vì không kiểm soát được, toàn thân căng thẳng, cảm thấy hít thở trở nên rất khó khăn, tim đập vô cùng gian nan,anh từng chút từng chút một chạm vào cô, cô không tự chủ được từng bước lùi về phía sau, mà anh từng bước đi tới ép sát vào cô.
Khắp người Mặc thiệu đình bao phủ u ám một cách mãnh liệt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đường Lạc Lạc, anh hận không thể đem thân thể cô khảm vào trong thân thể anh, đem linh hồn hai người sáp nhập làm một, vĩnh viễn chẳng rời.
Đi một bước tới gần về phía cô, mang theo khí thế không cho phép người khác trốn tránh được, cho đến khi nàng không thể lui được nữa, tựa vào bức tường lạnh giá.
Mặc thiệu đình giờ giống như con báo đang sẵn sàng chờ rượt con mồi, ánh mắt tập trung chặt chẽ con mồi của nó, điều đó làm cho, con mồi sợ hãi, một bàn tay chống trên tường, một bàn tay về nắm lấy chiếc cằm hơi run rẩy của Đường Lạc Lạc, anh cúi người, giọng nói trầm thấp nhưng lạnh thấu xương: "Đường Lạc Lạc, em đã trở lại."
Anh Gằn từng tiếng, như là phát ra từ kẻ răng, giống như vừa vô cùng hận,vừa lại vô cùng yêu.
Đường Lạc lạc cảm thấy ngay lập tức, cô trở nên đặc biệt nhỏ bé, bị mặc thiệu đình đứng trên che khuất, xung quanh đều là hơi tở của anh, cô bị anh ép sát tường không thể nhúc nhích, , ánh mắt cô buộc phải nhìn anh, cô phát hiện ra rằng sự can đảm mà cô tích lũy được, dùng bốn năm mới có thể khống chế được tình cảm, nhưng khoảnh khắc gặp lại anh,cô đã thất bại mất rồi.
"Phải" đường Lạc Lạc dùng hết can đảm, mới thốt ra được một chữ, lúc sau cô cắn môi, cố gắng nở nụ cười nhạt: "Đã lâu không gặp,ngài mặc."
Ngài Mặc. . . . . .
Xưng hô thật xa lạ, làm cho tim mặc thiệu đình như bị chôn vùi, kiềm nén và kiềm nén sự thất bại và không cam lòng, toàn bộ gào thét nhảy nhót trong lòng, anh nhịn không thể nhịn được mà tăng sức bàn tay, cắn chặt răng, hung hăng cúi đầu hôn đường Lạc Lạc.
Đường Nhạc Nhạc khiếp sợ trừng to mắt, cảm thấy nụ hôn của mặc thiệu đình,một nụ hôn đầy hơi thở xâm lược, ùn ùn xông đến, bá đạo cùng tà ác không cho phép cự tuyệt, mạnh mẽ kích thích thần kinh cô.
Nụ hôn của anh kiêu ngạo, đầy xâm lược, môi dán chặt vào môi cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào khoang miệng cô, thân thể anh như dán vào cô, càng lúc càng chặt, saulưng Đường Lạc Lạc là bức tường lạnh băng, cô hoàn toàn không thể lui, bị mặc thiệu đình ép trên tường, giống như muốn đem cô hút sạch sẽ, điên cuồng siết chặt.
Nụ hôn như muốn nghiền nát, ngang ngược vô lý, nhưng mà lại ấm áp, không thể cự tuyệt.
Đại não Đường Lạc Lạc trống rỗng, mắt trùng to hết cỡ, muốn giãy dụa, nhưng mà sức lực ngừời đàn ông rất lớn, không cho phép cô phản kháng.
Cô cảm thấy mình như dang trên chiếc thuyền nhỏ bị thổi bởi cơn gió lốc,chìm nổi lên xuống, hoàn toàn không thể giúp mình, cái ôm và nụ hôn như cơn gió lốc trong mưa, xảy ra bất ngờ, làm cho cô như trở về cô gái nhỏ năm xưa còn lúng túng không biết gì , hoàn toàn bị anh chi phối.
Không, không thể, như vậy là sai rồi, không thể. . . . . .
Lý trí Đường Lạc Lạc dần dần khôi phục, cô không thể cử động, không có cách nào khác thoát khỏi sự kìm hãm của mặc thiệu đình, trong lòng quýnh lên, cắn mạnh lên môi Mặc Thiệu Đình. . . . . .
Một mùi máu tươi thoang thoảng khoang miệng cả hai, mặc thiệu đình cau chặt mày, chưa thỏa mãn ngẩng đầu, hai tay đè ở bả vai đường Lạc Lạc, lúc này mới phát hiện cô gái cả người run rẩy, như chiếc lá trên cay trong mưa gió.
"Đường Lạc Lạc, kẻ lừa đảo, em là kẻ lừa đảo."hô hấp Mặc thiệu đình dồn dập, bình tĩnh nhìn người con gái trước mắt , cảm thấy trong lòng đang quằn quại hành hạ anh, thiên ngôn vạn ngữ,nhưng lại hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào.
Kẻ lừa đảo ư?
Đường Lạc Lạc cười khổ, cô rất muốn tự nguyện là kẻ lừa đảo, lừa người khác,như vậy cô sẽ không có chút tổn thương nào.
Đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, sự đau xót ở khóe miệng cứ thế mà đi vào trong lòng, đường Lạc Lạc nở nị cười thê lương, khóe mắt lóe lên ta vỡ vụn, nhẹ nhàng mở miệng: "Mặc thiệu đình, buông tha cho tôi được không? Bốn năm rồi , hãy buông tha cho tôi."
Anh và cô, phải có một kết thúc, mặc dù cô biết là rất khó khăn, chỉ cần một nụ hôn của anh, chuyện trước kia đã thức dậy trong lòng, nhưng có có một số việc, cũng không thể thay đổi như ý muốn của con người được nữa.
lần này cô trở về, cô sẵn sàng để biết rằng, dây dưa giữa anh và cô, cuối cùng sẽ chấm dứt.
Co thể Mặc thiệu đình chấn động, thật không ngờ đường Lạc Lạc tuyệt tình đến mức này, anh đau khổ đợi cô bốn năm, tìm cô bốn năm, kết quả là, câu đầu tiên cô thản nhiên mở miệng, là anh buông tha cho cô sao?
"buông tha em?" đôi mắt anh tối sầm, gương mặt bỗng sắc bén hơn, đôi mắt sâu thẳm nguy hiểm, như mặt biển , dù yên tĩnh nhưng âm thầm gợn sóng: "Đường Lạc Lạc, người đó có buông tha cho tôi không? Em bỏ đi để lại thương nhớ, bặt vô âm tín, giờ em chỉ muốn nói với tôi, là để em đi?"
Nhìn anh ,gương mặt đang cố kiềm chế sự đau khổ , đường Lạc Lạc cảm thấy tim cô như bị đao cắt, cô cũng đau khổ không thua gì anh, bốn năm nay cô cũng như anh, mỗi một ngày mỗi một đêm là sự dày vò , theo thời gian trôi qua, chẳng những không có giảm đi mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng mà cô có thể làm gì bây giờ?
Có nên Nói cho anh biết tất cả không?
Cô nghĩ rằng mình có thể, thậm chí một giây trước khi mặc thiệu đình xuất hiện, cô cũng cảm thấy cô có thể, nhưng mà, vừa nhìn đến anh, cô không thể nói được gì cả.
Đường Lạc Lạc hít sâu một hơi, cảm nhận dược bàn tay đang cách cô một lớp vải, đang truyền tới một khí nóng,lan tảo ở bả vai cô, thân thể của cô mềm mại ,gần như dựa vào vai anh, lí trí phòng bị của cô liền bị tan rã, nhưng nếu cô buông xui sẽ khiến cho hai người càng rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, cô điều chỉnh hơi thở, cắn răng mở miệng: "em vẫn muốn nói cho anh biết, thật ra, em và anh. . . . . ."
Giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra, một giọng nói non nớt trong trẻo vang lên: "Mẹ! Mẹ, con đến thăm mẹ đây!"
Toàn thân Mặc thiệu đình chấn động, quay đầu lại không thể tin được, nhìn ở cửa là Nhậm Tử Lương lịch lãm, cùng với đứa nhỏ đang nắm tay Nhậm Tử Lương, bé Trần Trần đáng yêu xinh xắn như búp bê.
Đồng tử anh co rút, mặc thiệu đình theo bản năng buông lỏng đường lạc Lạc ra, ánh mắt vô cùng bi thương và khiếp sợ, nhìn qua nhìn lại giữa Đường Lạc Lạc và cậu nhóc. . . . . .
Anh không hề nghe lầm, đứa bé này,gọi đường Lạc Lạc là mẹ?
Cô ấy có con ?
Trần trần chớp chớp ánh mắt, đá đá đá vào Nhậm Tử Lương để anh ta buông tay, nhấc chân vừa nhỏ vừa ngắn của cậu nhóc chạy về phía cô, tới được bên cạnh cô, cọ cạ cạ vào bàn tay mẹ mình, đôi mắt to đen láy như quả nhỏ nhìn lên người Mặc Thiệu Đình: "Mẹ, mẹ đang nói chuyện với tô tô(ko hiểu tô tô nên để vậy lun nha) này sao."
Lúc này, đường Lạc Lạc cảm thấy TRần Trần như là cứu binh của cô, nếu không có Trần Trần đến,cô đoán rằng cả đời cũng không biết noí sự thật với anh như thế nào, dù sao một ánh mắt của anh thôi cũng đủ cho cô nộp vũ khí đầu hàng,lực ượng gữa ta và địch cách tương đối xa. . . . . .
Đường Nhạc Nhạc xoa xoa đỉnh đầu của con trai: "Trần trần, đây là bác, là tới tìm mẹ thiết kế quần áo cho. . . . . ."
cô ngẩng đầu, thấy Đường Phù Dung đang trừng mắt nhìn chằm chằm cô, giọng nói có chút mất mát mà cô không cảm nhận được: "Làm cho dì ở đằng kia."
Chương 207.1 ngay cả danh phận đều không có
"Ồ!." Trần trần ngẩng đầu lên nhìn mặc thiệu đình, đôi mắt cậu bé cong lên hình trăng khuyết rất đáng yêu: "tô tô này rất đẹp trai, tô tô, nhất định phải giúp đỡ công việc của mẹ cháu nha."
Mặc thiệu đình nhìn trần trần, không ngờ đáng yêu như một búi tóc nhỏ như vậy, anh cố gaswngan ủi chính mình, đứa bé này không phải do Lạc Lạc sinh ra, nhưng mà một lớn một nhỏ, gương mặt xinh đẹp giống nhau như đúc, người bình thường chỉ cần nhìn, đều dễ dàng đoán được hai họ chính là mẹ con ruột.
Hắn cắn chặt răng, từng chữ từng chữ mở miệng: "Đây là. . . . . ."
"Là Đứa con." Đường Lạc Lạc vuốt ve đỉnh đầu Trần Trần, muốn mượn cơ hội này mà giữ khoảng cách với Mặc Thiệu Đình: "Đây là con của tôi. . . . . . và anh ấy."
Lúc nói chuyện, nhậm tử lương chạy tới trước mặt đường Lạc Lạc,sắc mặt điềm đạm, hành động lịch lãm, toàn thân có khí chất cao quý, ngoại hình nhã nhặn,đẹp trai, cùng đứng chung với Đường Lạc Lạc, trông rất hợp đôi, ba người đứng chung một chỗ, y hệt một nhà ba người hạnh phúc ,đầm ấm.
Đây là con của tôi và anh ấy. . . . . .
Lời này giống như ma thuật xuyên qua tai, như quả bom dội đi dội lại vào tâm trí anh .
Như là pháo hoa,hết lần này đến lần khác, à hết lần này đến lần khác những pháo hoa nối tiếp nhau, dội vào đầu óc tong khoảnh khắc không thể hoạtđộng bình thường.
Đường Lạc Lạc. . . . . . và người khác đã có con với nhau?
Cốt truyện như ác mộng này, mặc dù là trong giấc mơ của Mặc Thiệu Đình chưa bao giờ xuất hiện.
Anh cảm thấy thân thể mình đang có chút cứng ngắc , muốn nói chuyện, lại một chữ cũng không nói ra được,đứa bé có gương mặt đáng yêu đang cười tươi trước mắt, ánh mắt anh đau đớn , hắn muốn hỏi tất cả, rồi lại không dám mở miệng, sợ nghe được câu trả lời anh không muốn biết.
thời gian bốn năm, thật sự có thể làm thay đổi một người sao?
Cô gái mà có đôi mắt trong suốt linh động, ngẩng đầu nhìn anh cười vui vẻ, cô gái mà cùng anh hứa hẹn, từng dắt tay nhau đi qua vô vàn khó khăn, cô gái Đường Lac Lạc mà anh muốn yêu cả đời, giờ đã có con với người đàn ông khác?
Vẻ Mặt lạnh lùng củaMặc thiệu đình sụp đổ, như là tháo lớp võ trang xuống, giơ chỉ còn lại cảm giác bị bỏ rơi và cô độc.
Sắc mặt anh có một loại hỗn hợp tủi thân,mất mát cùng với nỗi tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
"cô. . . . . . Nói rõ ràng. . . . . ." anh nghe được giọng nói chính trầm thấp mà lộ ra một chút khàn khàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt của đường Lạc Lạc, anh sợ phải biết, nhưng vẫn hỏi một lần nữa.
"Mặc tiên sinh, đứa bé ở đây." Nhâm tử lương nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng tuỳ ý, lịch sự mà lại khách sáo: "Lạc Lạc hiện tại cùng một chỗ với tôi, trần trần là bảo bối của chúng tôi, đây là toàn bộ những gì anh muốn biết ."
Khí chất của Nhâm tử lương rất dễ dàng làm cho người khác tin tưởng, hơn nữa sinh ra cảm giác yêu quý, lúc nói ra câu này, lại lo lắng không thôi.
Bởi vì anh ta cũng cảm thấy cơ bản là anh ta cũng chưa nói sai điều gì mà.
Anh ta và đường Lạc Lạc hiện tại không phải cùng một chỗ sao?
Đứng chung một chỗ.
Trần trần là bảo bối của bọn họ,cũng đâu có sai nhỉ?
Đúng vậy ha, anh ta chính là cha nuôi của Trần Trần, nhìn Trần Trần lớn lên không đúng sao?.
Không sao cả, chắc không phải nói dối.
"Mẹ, trần trần muốn cùng mẹ đi công viên chơi trò đu ngựa, mẹ nhanh tan việc đi ." Trần trần lay lay góc áo đường Lạc Lạc,như đang ;làm nũng .
"Được được được." Đường Lạc Lạc cắn môi, ngẩng đầu đánh giá sắc mặt âm trầm của Mặc Thiệu Đình, mở miệng đuổi khách: "Ngài Mặc, nếu không cần gấp, kiểu dáng áo cưới của cô Đường, chúng ta hẹn ngày khác thương lượng cho tốt hơn được không?"
Sắc mặt Mặc thiệu đình tối sầm lại, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt non nớt,nhỏ nhắn của trần trần,tuy rằng rất muốn để hỏi rành mạch, thậm chí muốn mang hai mẹ con họ bắt đi, nhưng mà cuối cùng anh vẫn kìm chế lại, không muốn dọa đến đứa bé.
Việt
CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN CỦA TỔNG TÀI
207.2
Anh không thích trẻ con, cảm thấy vô cùng phiền phức, lại ầm ĩ ồn ào,không đáng yêu một chút nào, nhưng mà không giống với Trần Trần, gương mặt rất giống Đường Lạc Lạc, vì thế làm cho Mặc thiệu Đình không thể kìm chế, sinh ra một cảm giác yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Một bánh bao còn bé như vậy, nếu để cho nó thấy anh và mẹ nó day dưa, sẽ để lại bóng ma cho đứa bé.
Huống hồ, anh và đường Lạc LạC vẪn còn rất nhiều vướng mắc, không phải lập tức phải tính cho rõ ràng ngay được, nếu cô đã trở lại, đừng mơ tưởng có thể chạy khỏi lòng bàn tay của anh mọt lần nữa.
"CÔ Đường, " sắc mặt của mặc thiệu đình lạnh lẽo u ám: "Tôi hy vọng cô nên nhớ kỹ,thủ tục ly hôn giữa tôi và cô,vẫn chưa có bàn."
Nói xong, mặc thiệu đình vươn tay, giữ chặt cánh tay đường Lạc Lạc , làm cho cô cách xa khoảng cách với nhậm tử lương : "Tôi có thể tạm thời tôn trọng sự tự do của cô, nhưng một khi để tôi phát hiện ra cái gì, sẽ không khách khí ."
Đường Lạc Lạc: . . . . . .
Đây là đang cảnh cáo cô và Nhậm Tử Lương không được có hành động thân mật sao?!
Mẹ ơi,không nghe ra cô và Nhậm Tử Lương đã có con với nhau rồi sao hả?!
ở riêng bốn năm không phải tự động ly hôn rồi à?!
Có cảm giác như Mặc thiệu đình anh bị đội nón xanh vậy(cắm sừng!) ,và một thảo nguyên rộng lớn, là từ đâu mà có. . . . . .
Nhâm tử lương nhíu mày, anh ta có cảm giác bị xúc phạm , nhưng vẫn kìm chế bình tĩnh nói: "chúng tôi mặc dù chưa có đính hôn, nhưng chỉ là vấn đề thời gian thôi, đến lúc đó nhất định sẽ mời ngài mặc."
"Tôi thực hoài nghi rốt cuộc có ngày đó hay không." Mặc thiệu đình lạnh lùng đáp lại, lập tức ánh mắt ngưng ở trên mặt đường Lạc Lạc, sau một lúc lâu mới dời tầm nhìn: "hôm nay,trước hết như vậy đã,tạm biệt,ngày khác sẽ đến thương lượng cho tốt kiểu dáng áo cưới cho vợ sắp cưới của tôi."
Đường Lạc Lạc lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười gượng ép: " ngài Mặc đi thong thả."
Mặc thiệu đình khóe môi hơi cong lên, lộ ra nụ cười tà,hàng lông mi dài chậm rãi mở ra, cười như không cười nhìn đường Lạc Lạc liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi.
Đường Phù Dung đã đứng ở cửa đợi rất lâu nhưng cô ta không dám lên tiếng, lúc này mới vội chạy tới bên mặc thiệu đình, muốn thân mật khoác cánh tay mặc thiệu đình, nhưng mà còn chưa kịp đụng đến cánh tay của đối phương, đã bị mặc thiệu đình hất mạnh ra.
tRên mặt cô ta lộ ra nét xấu hổ, quay đầu lại tức giận làm hành động khiêu khích với đường Lạc Lạc, mới chạy theo đuổi kịp mặc thiệu đình.
"còn luyến tiếc sao?" Nhâm tử lương nhìn thấy đường Nhạc Nhạc ngây ngốc nhìn bóng dáng mặc thiệu đình đến say mê, nhịn không thể không cao giọng, mang theo chút châm biếm hỏi.
Đường Lạc Lạc giờ mới hồi phục lại tinh thần, gương mặt vì chột dạ mà đỏ lên, miệng vội giải thích nói;"sẽ không đâu, không thể trở về được nữa đâu, đều là quá khứ rồi."
"thật sao?" Trên mặt NhẬm tử lương rất rõ ràng viết bốn chữ rất to tướng"Tôi không tin": "tôi làm lá chắn sẽ không có tác dụng gì đâu, tôi nghĩ là cô vẫn nên nói sớm mối quan hệ của hai người cho anh ta biết, nếu không. . . . . . Sớm muộn gì chuyện trước kia cũng sẽ tái diễn."
Lúc trước anh ta chưa từng gặp qua mặc thiệu đình, nhâm tử lương nhiều ít đều là tò mò ,người đàn ông có thể làm cho đường Lạc Lạc nhớ mãi không thể quên, cuối cùng là có dáng dấp như thế nào?
Chưa từng biết nước khó, không biết nước biển cả là thế nào?
Nhâm tử lương đã được coi như con của rồng và phượng hoàng, cho nên những người đàn ông bình thường sẽ không là đối thủ của anh ta, nhưng mà cho đến khi thật sự gặp được mặc thiệu đình. . . . . .
Một người tự tin như anh ta, không thể không thừa nhận , đó là một tình địch rất đáng sợ .
Nếu anh ta là phụ nữ, đoán rằng một người đàn ông như vậy nhìn chằm chằm, cũng sẽ không thể nào kìm lòng được đâu.
Giờ đây Nhâm tử lương cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa như thế nào là"chấp Nhận số mệnh", không phải bản thân không đủ tốt, mà là đối thủ quá mạnh.
Đường Lạc Lạc không nói chuyện,trong lời nói của nhâm tử lương, có vẻ không quá dễ nghe, nhưng lại có đạo lí, cô vẫn trốn tránh , không muốn đem mối quan hệ anh em họ của bọn họ nói cho mặc thiệu đình, nhưng mà cho dù lại có trốn tránh thế nào đi nữa, sự thật thì vẫn chính là sự thật.
Vừa nãy đối mặt với Mặc Thiệu Đình, cbản thân như muốn tình nguyện chịu trói, muốn buông xui, cô cũng không đủ ý chí nghị lực để hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ với anh.
Chung quy vẫn tìm cơ hội nói rõ cho mẶC Thiệu Đình.
Trần trần ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn, tò mò nhìn chằm chằm gương mặt sững sờ của mẹ , nhịn không được dùng cánh tay mũm mĩm của mình lay lay cánh tay của mẹ, giọng nói non mềm hỏi: “Mẹ, mẹ thích tô tô đẹp trai vừa rồi ạ?”
"hả?" Đường Lạc Lạc liền lập tức đỏ mặt tía tai, có rõ ràng như vậy không, ngay cả trần trần cũng nhận ra?
Cô còn nghĩ rằng mình đã làm tốt rồi.
Nhâm tử lương không nói gì nhìn trần trần, xoa xoa chiếc đầu nhỏ của cậu nhóc: "con nít ranh, biết cái gì hả?"
"Con chính là biết." Trần trần tinh quái cười toe toét, lộ ra mấy chiếc răng sữa ngắn ngắn dễ thương;"lúc mẹ nhìn thấy tô tô kia trong mắt mẹ có sao."
Đường Lạc Lạc: . . . . . .
Sao cái mốc ấy, gấu con này . . . . . .
NhẬm tử lương thấy khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn lời của đường Lạc Lạc , dở khóc dở cười giảng hòa: "con đó,tên tiểu tử này, uổng công cha nuôi thương con như vậy, một lời hay cũng không nói cho cha , thật biết nhìn mà."
Nói xong một phen ôm lấy trần trần, cùng đường Nhạc Nhạc đánh cái tiếp đón: "Trần trần muốn đi công viên chơi trò chơi,muốn gọi cô cùng đi, tôi khuyên không được nó, nên mới dẫn nó tới đây đấy,cô không phải có việc cần phải làm sao? Giờ tên tiểu tử kia đã gặp cô rồi,tôi dẫn nó đi đây."
Trần trần bĩu môi, rõ ràng là không đồng ý rồi, đường Lạc Lạc khẽ thở dài một hơi, xoa đầu con trai: "Ngoan, mẹ còn có việc, trần trần cùng cha nuôi đi chơi trò chơi có được không? Trần trần là đứa bé đáng yêu nhất."
Nhâm tử lương thấy Trần Trần không ý kiến gì nữa , vội ôm cậu nhóc bế đi, đi tới cửa, anh ta không quên quay đầu lo lắng liếc nhìn Đường Lạc Lạc, sợ cô hôm nay gặp lại người cũ tinh thần không ổn định.
Cuối cùng anh ta thương cho chính mình, không chỉ mang theo TrầnTrần vừa làm cha vừa làm mẹ, nhưng ngay cả danh phận đều không có. . . . . .
Chương 208 không mệt không mệt
Khó khăn lắm mới về nước, khó Khăn lắm mới được mẹ của Đường Lạc lạc xem trọng anh ta,nhưng tiếc là. . . . . .
Chỉ sợ đến cuối cùng vẫn là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.(có tiếng nhưng không có miếng)
Nhâm tử lương ôm chặt cục bột nhỏ trong lòng, nhìn trần trần đang vô tư hồn nhiên mút kẹo, làm sao lại nghĩ mình chịu thiệt thòi nữa, hằng ngày đều ở canh hai mẹ con Đường Lạc Lạc, đều rất vui vẻ, khi đã như vậy, vui vẻ một ngày thì một ngày, cớ sao phải suy nghĩ đến tương lai về sau làm gì.
Mọi người có xu hướng tránh những bất lợi đối với họ, riêng anh ta giúp đỡ mẹ con họ nhưng anh ta rất vui,không cảm thấy mệt mỏi.
Bên ngoài tòa nhà văn phòng, một chiếc thể thao Ferrari màu trắng bạc đang đỗ, cửa kính xe được hạ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn đến phát cuồng, là gương mặt mặc thiệu đình đang nhìn nhậm tử lương ôm trần trần đi về hướng chiếc Bugatti veyron đang đỗ xa xa ở phía trước, một lớn một nhỏ ngồi vào trong xe, lập tức lái xe chạy đi.
Vẻ mặt Mặc thiệu đình lộ ra tia khó hiểu ——đứa bé này là con của Đường Lạc Lạc và Nhậm Tử Lương thật sao?
Bên cạnh truyền đế giọng nói của Tần Việt: "Tôi vừa mới cho người điều tra ra, đứa bé kia chính xác là con của đường. . . . . . là của bà chủ, năm nay khoảng ba tuổi, về phía nhâm tử lương, ở thành phố S được coi là con nhà rất giàu có, tính cách rất tốt, làm bác sĩ ở Mỹ, bọn họ chưa kết hôn, chưa làm thủ tục, trước mắt,vâng, bà chủ cùng trần trần, chính là đứa bé này, đã thuê một căn hộ nhỏ trong nôị thành, bọn họ không ở chung ."
Ba tuổi. . . . . .
Mặc thiệu đình nhíu mày, nói cách khác,sau khi Đường Lạc Lạc vừa rời đi thì chưa đến 1 năm sau đã sinh ra Trần Trần .
Chẳng lẽ, năm đó đường Lạc Lạc bỏ đi chẳng lẽ là liên quan đến Nhậm Tử Lương?
Bởi vì có thai với Nhậm Tử Lương cho nên cô mới bỏ đi không lời từ biệt sao?
Ý nghĩ này vừa có trong đầu, mặc thiệu đình lập tức phủ nhận , sẽ không, Lạc Lạc sẽ không đối xử với anh như vậy.
Bốn năm trước,tình yêu của bọn họ không thể nghi ngờ, vì như thế, cô hoàn toàn không cần phải ... Giấu diếm thân phận của đứa bé kia , nếu đứa bé kia là con của anh. . . . . .
Hay là khi đến Mỹ cô mới quen Nhậm tử Lương,rồi hai ngừời sinh Trần Trần?
Mặc thiệu đình cau chặt mày, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn, cảm thấy phía trước như có một tầng sương mù che phủ, làm cho mọi thứ khó phân biệt được, giống như cách sự thật rất gần, nhưng lại không thể phát hiện ra.
Nhưng điều duy nhất anh có thể khẳng định, đó là đường Lạc Lạc bây giờ đã trở lại trong tầm mắt anh, anh sẽ không để cô rời xa anh nữa, tuyệt đối không.
. . . . . .
Đường Lạc Lạc sau khi để Nhậm Tử Lương dẫn Trần Trần đi rồi, cảm thấy cả người như bị rút hết khí lực, ngồi phịch xuống ghế.
Bên tai vẫn còn quanh quẩn giọng nói của Mặc Thiệu Đình, nhắm mắt lại, trong đầu cũng đều là hình ảnh của Mặc ThiỆU Đình.
Người ấy như là âm hồn không tan.
Vốn cho rằng bốn năm sau, cô sẽ có sức chống cự Mặc thiệu đình, không đến mức một ánh mắt của anh, một nụ cười làm điên đảo kia của anh, cứ ngỡ phong thủ tâm lý cua cô đủ mạnh nhưng mà không ngờ rằng. . . . . .
Đường Lạc Lạc ơi đường Lạc Lạc, mày thật là không có tiền đồ mà.
Đang thầm mắng chính bản thân mình, lại có tiếng gõ cửa, toàn thân đường Lạc Lạc chấn kinh, bật dậy từ trên ghế, nơm nớp lo sợ đứng dậy mở cửa ra, sau đó cô thấy rằng mình lo nghĩ nhiều rồi, cô không nhịn được cười to: "Tiểu manh, mau vào đi, vào đi vào đi, ách, cậu gầy nhiều đi rồi!"
Đứng ở ngay cửa chính xác là người bạn bốn năm không gặp DIệp TiỂU Manh
diệp tiểu manh bây giờ, đã không còn vẻ trẻ con mũm mĩm ngày xưa nữa, ngũ uan bây giờ rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, so với trước kia cô nữ tính và trưởng thành hơn bốn năm trước.
Cô mặc một chiếc quần ống rộng màu đen kiểu mới nhất của Dior, trên mặt mang đôi kính râm lớn, che khuất hơn nửa gương mặt, diệp tiểu manh kính râm xuống, nhìn Đường Lạc Lạc bằng đôi mắt tinh nghịch: "Đường Lạc Lạc cậu giỏi thật, trốn đi mấy năm, mau để mình nhìn xem, a a a a, cậu còn sống!"
Cô véo má Đường Lạc Lạc, diệp tiểu manh trái phải véo véo, mắt đỏ lên: "Lạc Lạc, đồ chết bầm, sao bỏ đi lâu vậy hả, một chút tin tức cũng không có, cậu thật qúa đáng, mình còn nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa. . . . . ."
Đường Lạc Lạc lắc lắc đầu, ghét bỏ bàn tay móng vuốt của Diệp Tiểu Manh, thở dài, đem toàn bộ câu chuyện kể hết cho diệp tiểu manh: " là như vậy, cho nên. . . . . . cậu tạm thời đừng nói ai biết cả,mình còn chưa biết phải đối mặt như thế nào với Mặc Thiệu Đình nữa. . . . . ."
"không thể nào. . . . . ." vẻ mặt Diệp tiểu manh nhăn nhó: "chuyện Này. . . . . . quá huyền huyễn rồi."(không tin được)
Hóa ra trên thế gian này mọi người yêu nhau đều có thể là anh em, không phải là một trò đùa nữa, câu chuyện này sự thật đã xảy ra.
Nhớ rằng tình yêu giữa Đường Lạc Lạc và MẶC tHiệu Đình rất xứng đôi, diệp tiểu manh cảm thấy đã hòai nghi về đời người không thể tin vào tình yêu được .
Sau một lúc thật lâu mới tiêu hóa xong, cô mới phản ứng lại được: "được. . . . . . mình nhất định không nói cho ai đâu, kể cả George!"
Đường Lạc Lạc cười khổ một chút, lập tức kéo tay diệp tiểu manh, để cô ngồi lên ghế sofa,gõ nhẹ vào trán cô: "Không nói chuyện của mình nữa , sẽ mất hứng mất, nói chuyện của cậu đi, giờ đã thành Đại minh tinh rồi nha."
"mới không có đâu." Diệp tiểu manh ngượng ngập le lưỡi: "minh tinh gì chứ, cũng chỉ là một chút thành công vì được góp mặt trong mấy bộ phim điện ảnh thôi, còn kém xa ."
Bốn năm trước Diệp Tiểu Manh đã ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Huy, lần đầu tiên ra mắt với tư cách là thành viên của nhóm nhạc thần tượng, kết quả là nhóm nhạc này đã nổi tiếng, từ sau khi album đầu tiên ra mắt, luôn giữ vững vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng, là ca khúc Red,of half the sky(thành công nửa bầu trời), các thành viên nữ trong nhóm đều nổi tiesng như nhau. Trải qua vài năm hoạt động và nổi tiếng, Diệp Tiểu Manh là người rất thích diễn xuất giờ cũng có thể tham gia một số tác phẩm điện ảnh lớn nhỏ, cũng có chút thành công trong các vai diễn số một và số hai .
Mặc dù thực lực còn cách xa các diễn viên khác rất xa xôi, nhưng ít nhất cô ấy đã biến ước mơ thành diễn viên thành sự thật.
Giờ nghe được đường Lạc Lạc khen ngợi mình, diệp tiểu manh cúi đầu cười hì hì, thấy được vui vẻ thường ngày của cô,Đường lạc lạc cũng vui vẻ theo, sau đó nhiều chuyện hỏi tiếp: "Sự nghiệp thì phát triển bùng nổ, George của cậu đâu? Thế nào rồi nha?"
"ái chà, Lạc lạc nơi này của cậu thiết kế không tệ đấy, rất có phong cách, không tệ chút nào." Diệp tiểu manh đánh trống lãng, lập tức tìm cái cớ để hỏi, dáng vẻ ra vẻ như không có việc gì.
Đường Lạc Lạc dùng khuỷu tay huých huých cô nàng: "Hỏi cậu đó, sao hả , đừng tưởng rằng nói hai ba câu gì đó là trốn được nhé, không đời nào!"
Diệp tiểu manh ho nhẹ hai tiếng, biết không thể tránh, liền mấp máy môi, nhìn vào ngón tay nói thật: "vẫn như vậy. . . . . .cậu cũng biết mà,George là người thừa kế dự bị của gia tộc Barton, thật sự là mình cùng với anh ấy quá chênh lệch , bây giờ con trai của ngài Lane còn chưa có tung tích, chuyện của bọn mình, cũng không có gì để nói cả, bây giờ . . . . cứ.để như vậy đi."
Tấm cửa giữa Hai người họ vẫn chưa chịu mở , đối với George , không thể giành cho diệp tiểu manh một tương lai tốt đẹp, George không có cách nào để thổ lộ, mà diệp tiểu manh biết nỗi khổ của anh, cũng hiểu được vì sao cô không thể rời bỏ anh, hai người vẫn dây dưa với nhau như vậy, chờ đợi nhau, vẫn mơ hồ như vậy một mạch tới 4 năm liền.
tình cảm ư, khẳng định là có yêu nhau nhiều hơn,nhưng giai đọan ư, vẫn còn giậm chân tại chỗ.
Đường lạc Lạc chớp chớp mắt,t hấy được chuyện hai người yêu nhau vốn đã rất khó, nhưng để được đến với nhau , lại càng thêm khó hơn, mọi thứ ngăn cách thật sự là làm cho ta phải bất lực.
Vì thế đề tài lần thứ hai được đổi đi ,mắt đường Lạc Lạc sáng lên nhìn xem diệp tiểu manh: "studio của mình, là mình mở để thiết kế quần áo, vừa mới khai trươngvẫn còn non yếu, mà tớ lại không rành về quảng bá, muốn phát triển cũng không thể một hai ngày được, diệp Đại Minh tinh giờ là một cô gái thông minh xinh đẹp , không khó để cậu tìm cho mình một số ý tưởng đấy chứ?"
Diệp tiểu manh dù sao vẫn là ngôi sao hạng hai, thường xuyên giao tiếp với nhiều người khác nhau, mối quan hệ của cô ấy trải rộng khắp Hoa Hạ,tốt hơn nhiều so với đường Lạc lẠC còn gà mờ vừa mới về nước, trước kia còn ở Mĩ,đường Lạc Lạc tuy là có chút danh tiếng , nhưng sau khi về nước, cô phải làm lại từ đầu hết thảy.
Hiện tại là thời đại của thông tin, rượu thơm thì sợ hầm sâu nếu không quảng bá sau thời gian dài thì nhãn hiệu này đừng hòng nghĩ đến doanh thu.
Đường Lạc Lạc không muốn dựa vào danh nghĩa của Mặc thị, không có nghĩa là cô không muốn kiếm tiền, coi như là vì trần trần, cũng nên giúp con trai mình có chút vốn liếng để sau này cưới vợ.
Diệp tiểu manh vừa nghe xong,không thèm nói hai lời liền vỗ ngực;"mình có thể giúp cậu quảng bá mà,mặc khi tham dự lễ công bố, mặc khi tham gia tiệc tối từ thiện, mặc.khi dạo phố . . . . . Nhưng mà. . . . . ."
Cô coa chút rắc rối,nhíu mày;"vị cà phê của mình còn rất nhỏ(ý nói chưa nổi tiếng lắm), đối với nhãn hiệu uàn áo bây giờ muốn bán được giá cao, muốn nguồn có nguồn tiêu thụ tốt thì nhất định bắt buộc phải có cách thức cao, nếu là một tiểu ngôi sao như mình mặc vào thì cùng lắm là những kiểu đồ thời tiết của Taobao thôi(thời trang theo mùa), còn nếu cậu muốn thiết kế của cậu đẳng cấp hơn, Lạc Lạc, cậu sẽ phải cần được các tín đồ thời trang yêu thích, họ là những người giàu có,phóng khoáng thì họ sẽ mặc những thiết kế của cậu."
Đối với sự phát triển của mạng xã hội bây giờ Đường Lạc Lạc cũng biết, nghe nói như thế cô nghiêm túc gật đầu một cái: "thế nhưng mà. . . . . . nhưng mà, mình tìm ai để quảng bá đây?"
"Hiện tại hot nhất là Lãnh Như Thanh ,cậu nghe nói đến cô ấy chưa? Những thiết kế mà cô ấy mặc tất cả đều hết hàng." Diệp tiểu manh chớp chớp mắt: "nhưng mà mời không dễ lắm, hơn nữa người ta chỉ thích hàng cao cấp, tất cả các thiết kế trên người cô ấy đều là do các nhãn hiệu lớn của quốc tế tài trợ."
"Lãnhnhư thanh?" Đường Lạc Lạc sửng sờ , lập tức liền hiểu ra, đúng rồi, nếu mời được người này, mọi việc dễ hơn rồi.
CHƯƠNG 209 vợ chồng đÁNH NHAU
Hiện tại người nổi tiếng trên mạng Internet rất nhiều, nhưng trong số đó cũng có một số người rất lạnh lùng, mà nguyên nhân chủ yếu là, cô ấy là con gái của một gia tộc giàu có,riêng bản thân cô ấy cũng là một người giàu có rồi
Đang ở thành phố S, nhưng sự nghiệp của gia tộc trải dài khắp Hoa Hạ, các anh chị em trong gia tộc của họ đều là những con cưng, có thể nói như vậy vì toàn gia tộc đều là những người cực kỳ may mắn. . . . . .
Cả gia đình đều có sức ảnh hưởng đến công chúng tuyệt đối không thua gì với một ngôi sao nổi tiếng , mà lãnh như thanh chắc chắn là một người có tài, tuy là xuất thân trong gia đình giàu có nhưng là người vô cùng chăm chỉ, có phong cách ăn mặc riêng, hơn nữa còn có nhãn hiệu thời trang riêng, các mốt (mode) là không ai có thể sánh kịp, phong cách đỏ và tím đã duy trì được bốn đến năm năm, chỉ cần hắt hơi một cái là có thể làm nổi bật các thương hiệu rồi.
Tiếc là cô ấy không có ý định tham gia vào đóng phim và truyền hình nếu không có lẽ bây giờ đã trở thành hoa đán rồi. .
Nếu ai có thể mời được Lãnh Như Thanh làm đại sứ quảng bá, mặc các trang phục thiết kế của mình , chắc chắn sẽ nhanh chóng thu hút lực chú ý của mọi tầng lớp và được tấn công vào thị trường thời trang cao cấp, nhưng vấn đề là không hề quen biết làm sao mời được Lãnh Như Thanh diện những thiết kế này ?
hmm. . . . . . Đó là cả một vấn đề.
Nhìn đường Lạc Lạc cau chặt mày, diệp tiểu manh mấp máy miệng: "có lẽ sẽ không mời được đâu. . . . . . Quên đi, như mình vừa nói đó hay là cứ để mình mặc đi, tốt xấu gì mình cũng có thể kéo được một nhóm người mua hàng trong taobao không phải sao?."
"khoan đã, " đường Lạc Lạc nhướn mày: "cậu có cách liên hệ với Lãnh Như Thanh không?"
"cách liên lạc với cô ấy à. . . . . ." Diệp tiểu manh ngây ra một lúc, lập tức trả lời: "thật ra những tín đồ thời trang nổi tiếng trên internet hay gì đó như họ, không giống gì với so với nghệ sĩ lắm đều có người đại diện,Lãnh như thanh này cả phòng làm việc của cô ấy cũng có ,mình biết địa chỉ nhưng số điện thoại của cô ấy thì mình không có."
Nói xong diệp tiểu manh lấy cây bút đang đặt trên bàn làm việc của đường Lạc Lạc , viết ra nơi làm việc của Lãnh như Thanh, đẩy tới trước mặt đường Lạc Lạc: "cậu thử xem, biết đâu lãnh như thanh …….điên rồi thì sao."
Tuy là xác suất thành công rất thấp nhưng vẫn thử một lần xem sao.
Đường Lạc Lạc gật đầu, muốn mở đầu thị tường ở Hoa Hạ cũng không hề dễ dàng gì, nếu có cơ hội thì thử một lần xem sao.
Hai cô nói chuyện thêm một lúc nữa, rồi sau đó Đường Lạc Lạc tiễn Diệp Tiểu Manh ra về, cô nhìn thời gian không còn sớm thì gọi điện thoại cho nhâm tử lương.NhẬm tử lương và trần trần chơi trò chơi ở viên rất vui vẻ, vì thế đến khi nhậm tử lương mang trần trần về cho Đường Lạc Lạc,trên gương mặt nho nhắn của trần trần thỏa mãn cười vui vẻ: "Mẹ, có mẹ đi nữa thì tốt,cực vui ạ!"
Trần trần vừa vỗ vỗ cái miệng nhỏ nhắn, trên tay cầm chiếc kem ốc quế vừa cùng kể chuyện cho đường Lạc Lạc nghe.
Nhậm Tử Lương đưa hai mẹ con đến dưới lầu căn hộ cho thuê rồi ngẫm nghĩ, sau khi Đường lạc vừa xoay người chuẩn bị đi thì anh ta lại nói: "Cái đó. . . . . . lạc Lạc. . . . . ."
"có chuyện gì vậy?" Đường Lạc Lạc mỉm cười, quay đầu hỏi nhậm tử lương.
"mấy ngày nay em. . . . . . tuy có bận nhiều việc, nhưng là nếu, tôi nói là nếu,nếu khi nào em rãnh thì đến thăm nhà tôi được chứ?" Nhậm tử lương nín nhịn thật lâu mới nói ra , sau đó thăm dò nhìn Đường Lạc Lạc, trong ánh mắt anh ta có một tia kỳ vọng.
Trước kia anh ta từng ở nước ngoài làm bác sĩ, mặc dù cuộc sống anh ta rất thoải mái, nhưng ba mẹ anh ta nóng lòng muốn có cháu để ôm luôn thúc giục anh ta về nước để thành gia lập nghiệp, khó khăn lắm mới gọi được anh ta trở về nhưng lại ngày nào cũng hỏi anh ta về nhân phẩm của Đường Lạc Lạc, hai người có quan hệ gì, còn bắt anh ta phải dẫn Đường Lạc LẠC về nhà .
NhẬm tử lương bị ép đến không còn cách nào khác, giờ mới dám nói cho Đường Lạc Lạc, nhưng lời nói ra ròi liền thấy hối hận,trong lúc ấy quan hệ giữa anh ta và đường lạc Lạc, dù cho có ném thêm nhiều sương mù khói đạn nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng họ không có gì với nhau cả.
Để đối phương đi gặp theo yêu cầu linh tinh của cha mẹ dường như có chút quá phận .
"tới nhà anh sao. . . . . .?" Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra: "Tôi biết rồi, là vì bị hai bác trong nhà bức hôn nên muốn nhờ tôi tới làm cái cớ chứ gì? Được được được ,anh sắp xếp thời gian đi tôi sẽ đến."
Nhâm tử lương đã giúp đỡ cô không ít chuyện nếu không mấy ngày trở về này mặc như nguyệt mới không im lặng như thế đâu, đường Lạc Lạc được Nhậm Tử Lương quan tâm,giúp đỡ,có cơ hội thì làm cho anh ta chút việc ,cô không chút suy nghĩ đã đồng ý .
Cô Giơ cánh tay lên và vẫy vẫy anh ta, ôm trần trần nhẹ nhàng đi vào nhà.
Nhậm tử lương đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hai mẹ con họ, đáy mắt hiện lên tia mất mát.
Cái cớ. . . . . .
Trong lòng Đường Lạc Lạc thì có lẽ anh ta cũng giống như vậy sao?.
Tuy rằng có không cam lòng nhưng đối phương lại không yêu anh ta,cho dù không cam lòng thì có ích gìđâu?
. . . . . .
Đường Lạc Lạc tìm nhà trẻ cho Trần Trần cách studio của cô rất gần để thuận tiện cho việc đưa đón,sau hai ngày thích ứng với nhà trẻ thì sáng hom nay cô bắt đầu đi gặp lãnh như thanh, sẵn sàng để thử vận may.
Nơi làm việc của Lãnh Như Thanh cách với căn hộ ở ngoại ô của cô không xa, một tòa nhà có khung cảnh rất đẹp.
Nói là phòng làm việc nhưng qui mô của nó không khác gì so với công ty là mấy, hơn nữa là thiết kế có phong cách, môi trường sạch sẽ, so với nơi làm việc của DưỜng Lạc Lạc thì có phong cách thu hút hơn .
Đường Lạc Lạc mặc bộ váy Ol màu xanh nhạt, thả tóc dài , hết sức tạo cho cô có phong thái chuyên nghiệp.Cô đi vào đại sảnh đưa tay gõ nhẹ mặt bàn;"xin chào, tôi muốn gặp cô Lãnh."
Nhân viên lễ tân là một cô gái tươi trẻ có lối trang điểm đậm ,mắt một mí: "cô có hẹn trước không ?"
"Không có." Đường Lạc Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói là thử vận may nhưng thật cô cũng biết có thể gặp Lãnh Như Thanh được hay không, đều là không có kết quả tốt.
Thiên kim nhà giàu lại là người nổi tiếng thì mỗi ngày muốn hẹn gặp Lãnh Như Thanh rất nhiều người, cô cũng không biết nếu hẹn gặp thì sẽ sắp xếp đến bao giờ nữa .
"Không có sao? Vậy cô về cho, hôm nay tan tầm đều sắp xếp không đến, cô lãnh rất bận, nếu tùy tiện chó mèo cũng gặp hết thì không phải thành mở họp fan hâm mộ sao? thật phiền chết. Đi đi đi đi." Nhân viên lễ tan mất kiên nhẫn phủi tay không thèm nhìn đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc mím môi, đang tranh thủ suy nghĩ nên làm gì , chợt sau lưng cô vang lên tiếng bước chân dồn dập ,cô quay lại thì thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề có vẻ mặt sốt ruột, ông ta trực tiếp lướt qua người cô rồi bước nhanh vào bên trong.
Cô lễ tân muốn ngăn cản, nhưng cô ta vừa mở miệng chưa kịp lên tiếng, đối phương liền lập tức đi tới nơi của Lãnh Như Thanh cách đây không xa,đi vào phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại.
"cô Không phải nói là có hẹn trước mới có thể gặp sao ?" Đường lạc Lạc thấy khó chịu , bởi vì không có hẹn trước cản không cho cô vào cô cũng không phản đối, nhưng mà,cô có chút tức giận nói: "anh ta không hỏi gì thì sao vào được?"
"cô có thể sánh với người ta sao." Cô lễ tân đánh giá đường Lạc Lạc từ trên xuống dưới, cảm thấy tuy là bộ quần áo có giá trị không rẻ, nhưng nhìn người thì chưa gặp qua, chắc là người không có bối cảnh gì: "cô chưa từng xem qua các thông tin trên mạng sao? Người đàn ông vừa đi vào kia chính là chồng của cô Lãnh , hách chấn thiên. . . . . vợ chồng gặp nhau còn phải hẹn trước à?"
Đường Lạc lạc: . . . . . .
Được rồi, cô luôn ở Mỹ thì làm sao mà biết đến chuyện ở trong nước được.
Nhưng xem ra, cái người gọi là Hách Chấn Thiên gì kia nhìn hùng hổ như vậy phỏng chừng là đi tìm vợ mình cãi nhau rồi.
Bởi vậy, cho dù đợi cho hắn đi ra, phỏng chừng tâm trạng của Lãnh Như Thanh cũng sẽ không tốt, có lẽ nên đi thôi, hôm nay lại đến một cách vô ích, tóm lại là có chút không thỏa mãn.
Nghĩ đến đây, đường Lạc Lạc do do dự dự mà ngồi xuống sofa, mặt dày không để ý đến ánh mắt sắc như dao của nhân viên lễ tân, giả câm vờ điếc mà chờ lãnh như thanh, biết đâu chút nữa Lãnh Như Thanh tiễn chồng cô ấy ra thì sao?
Biết đâu cô sẽ có cơ hội trực tiếp gặp được Lãnh như Thanh thì sao ?
Đường Lạc lạc tính rất đúng, cũng vô cùng kiên nhẫn mà đợi hơn nưa tiếng, hơn nữa cô còn suy đoán rất chính xác, lãnh như thanh một thân màu đen, áo da quần da, cách ăn mặc thật chảnh giống miu nữ đi ra cùng Hách Chấn Thiên, nhưng mà, bầu không khí giữa hai người chẳng vui vẻ gì, thậm chí có thể nói là đầy mùi thuốc súng.
Lãnh như thanh đưa tay đẩy Hách Chấn Thiên khiến anh ta lảo đảo, đôi mắt hạnh xinh đẹp trừng lên, gọng nói cao tám độ: "cút cho tôi, lăn càng xa càng tốt, đừng để tôi nhìn thấy anh cùng với loại tiện nhân kia nữa, mùi của các người thật ghê tởm! Cút, lập tức cút cho tôi!"
Hách chấn thiên có dáng người thuộc dạng trung bình, vì chăm sóc tốt tuổi cũng còn trẻ, nên nhìn thấy anh ta cũng không tệ, nhưng vào lúc này dáng vẻ đó đã mất hết, đưa tay đỡ lấy quầy lễ tân bên cạnh, anh ta có chút chật vật vì mất bình tĩnh,sắc mặt xanh mét: "cô đừng quá đáng, xem dáng vẻ của cô bây giờ đi, lãnh như thanh, tôi nói cho cô biết, đừnglôi kéo người khác, đơn ly hôn cô phải ký đi, đừng hòng chơi xấu!"
"Vậy anh hãy chờ xem, dù đợi cho anh có thối rửa trong đất, tôi cũng không ly hôn, anh cũng không làm gì được tôi đâu." Lãnh như thanh nói xong thở hổn hển tiện tay cầm bình hoa bằng sứ Thanh Hoa đang đặt trên bàn lễ tân nhằm vào Hách Chấn Thiên mà ném tới, hách chấn thiên vội quay đầu né tránh, thấy bình hoa văng trên tường bể nát, sắc mặt liền thêm khó coi, một bên lùi về phía sau, một bên chỉ vào lãnh như thanh dữ tợn nói;"người đàn bà chanh chua! Cô chờ đó. . . . . . Không để yên cho cô đâu. . . . . ."
LÃnh như thanh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hô hấp cũng gấp gáp hơn, nhìn hách chấn thiên đi rồi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người vừa định trở về phòng liếc nhìn thấy một người đang ngồi ở sofa, cô nhíu mày, đi vềphía đường Lạc lạc.
CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN TỔNG TÀI
CHƯƠNG 210.1:NHIỆM VỤ KHÓ HOÀN THÀNH
Đường lạc Lạc giờ phút này lúng túng muốn chết, cô vốn nghĩ là ngồi tại đây để chờ gặp Lãnh Như Thanh một lần tranh thủ cho mình một cơ hội, nhưng mà không ngờ tới đã chứng kiến cảnh vợ chồng họ cãi nhau, hình như là hách chấn thiên muốn ly hôn với Lãnh Như Thanh, nhưng Lãnh Như Thanh không đồng ý sao?
Có phải Tình huống này đối với một người phụ nữ mà nói chắc là không muốn để người lạ thấy đúng không?
Đây là văn phòng hết sức yên tĩnh của Lãnh Như Thanh, cả tòa nhà đều là nhân viên của cô ấy, bọn họ đều quen thuộc duy nhất chỉ mình cô là người ngoài xuất hiện bất ngờ, lại tới không đúng lúc nữa chứ. . . . . .
Đường Lạc Lạc đang miên man suy nghĩ , đã thấy Lãnh Như Thanh đi đến tước mặt cô rôi, vươn tay ra: "Đưa điện thoại của cô đây cho tôi."
"Điện thoại sao?" Đường Lạc Lạc ngây ra một lú ròi ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Lãnh Như Thanh, vừa cảm giác có chỗ nào đó không đúng đã thấy Lãnh Như Thanh hung hăng ném điện thoại xuống sàn lại còn dùng chân đang mang giày cao gót chà mạnh thêm mấy cái nữa cho tới khi điện thoại di động của Đường Lạc Lạc hư hoàn toàn mới chịu dừng.
"này, chị làm gì vậy?" Đường Lạc Lạc liền hô lên: "Tại sao lại ném điện thoại của tôi?"
Lãnh như thanh liếc nhìn đường Lạc Lạc một cái: "sao tôi không biết cô không phải chó săn, không phải phóng viên, đang lén chụp hình phải không ? Còn nữa,chuyện này hôm nay không cho phép cô nói với kẻ nào hết."
Đường Lạc Lạc tiếc cái điện thoại của cô ,sầu não đứng dậy, cô xoa nhẹ huyệt Thái Dương một chútrồi cùng giải thích cho Lãnh như Thanh: "Chị hiểu lầm rồi ,tôi không phải là chó săn hay phóng viên gì cả mà tôi là nhà thiết kế ở studio Khải Trần, chúng ta muốn mời chị diện những thiết kế của chúng tôi, tham dự một số sự kiện. . . . . ."
Không đợi đường Lạc Lạc nói hết, lạnh như thanh bực dọc phất tay: "Tôi không có tâm trạng nghe cô tẩy não, ngay bây giờ nói cho cô ba chữ, không có khả năng."
Muốn cô tài trợ các thiết kế trang phục nhiều như cá chép ở sông Trường Giang, studio của Đường Lạc Lạc cô cũng chưa từng nge qua bao giờ, đương nhiên sẽ không cân nhắc rồi.
Nói xong xoay người chuẩn bị bỏ đi, đường Lạc Lạc lo lắng, cứ nắm lấy cánh tay cô: "Chị Lãnh chị hãy nghe tôi nói , nhãn hiệu của tôi thật sự rất đẹp và trang nhã, cô đã nhìn thấy ảnh chụp chưa? Đã nhìn thấy trang phục chưa? Cho dù. . . . . . Cho dù chị đã ném vỡ điện thoại của tôi chị cũng cho tôi cơ hội chứa, ít nhất nói cho tôi biết chị muốn thế nào mới đồng ý dienj thiết kế của tôi được không?"
Hôm nay tâm trạng của Lãnh Như Thanh vốn không tốt, nên không muốn dài dòng với Đường Lạc Lạc lâu như vậy.Nhưng mà vừa rồi cô mới vừa phá hư điện thoại di động của Đường Lạc LẠC, lại thấy Đường Lạc Lạc tuổi còn nhỏ, dáng vẻ cũng không đáng ghét nên trong lòng cũng có chút thông cảm, liền thở dài, chậm rãi mở miệng:
" muốn thế nào mới chịu diện những thiết kế của cô. . . . . . nói thẳng với cô, cho dù thiết kế của cô có bị bệnh đậu mùa hay không,tôi cũng sẽ không chọn đâu, tôi chỉ chọn những nhãn hiệu lớn thôi. Trừ khi. . . . . ."
"Trừ khi cái gì?" Đường Lạc Lạc mở to mắt, dáng vẻ ra sức một lòng xin được chỉ giáo.
"Trừ khi cô có chứng cứ của Hách Chấn Thiên đi quá giới hạn với con tiện nhân đó... tìm được chính xác cho tôi để tôi không bị tổn thất mà ly hôn với hắn , tôi sẽ xem xét." Đôi mắt Lãnh như Thanh lóe lên tia phẫn nộ, ngón tay cũng siết chặt lại.
Đường Lạc Lạc: . . . . . .
Hèn chi, hèn chi với dáng vẻ như thế của hách chấn thiên mà một người kiêu ngạo như Lãnh như Thanh lại bất chấp không chịu đồng ý li hôn, hóa ra không phải vì yêu mà sợ Hách Chấn Thiên phải lấy đi một nưa tài sản của cô.
Hôn nhân của kẻ có tiền thật phức tạp, nếu không có thảo thuận trước khi kết hôn thì sau khi ly hôn sẽ rất phiền phức, hơn nữa luật pháp Hoa Hạ có một chút có lợi cho đàn ông, cho dù cường thế như lãnh như thanh, muốn hách chấn thiên không có tài sản thì phải có bằng chứng ngoại tình của anh ta ... như vậy có nghĩa là những chứng cứ tốt này là hiển nhiên Lãnh như Thanh không có được, mới kéo dài không chịu ly hôn mới bị hách chấn thiên hất mũi lên giọng gây ầm ĩ, làm mất hết thể diện.
Đường Lạc Lạc ngẹ họng đơ tại chỗ, cảm thấy điều kiện này quả thực không thể nào làm được, cô cũng không phải thám tử tư, làm sao bắt được chứng cứ ngoại tình của Hách Chấn Thiên...chứng cứ pahri chính xác sao?
Thật sự là làm khó cho cô mà. . . . . .
Phỏng chừng cũng giống như đang cầu hôn cô gái nào đó rồi cô gái yêu cầu đối phương phải lên trời hái sao, cố ý ra điều kiện làm khó mà.
Lạnh như thanh thấy vẻ mặt khó xử của đường Lạc Lạc, hừ lạnh một tiếng, xoay người chuẩn bị đi,nhưng đường Lạc Lạc cắn chặt răng, vươn tay ngăn cô lại: "cũng được , nếu tôi tìm được chứng cứ chồng chị ngoại tình... mà chứng cứ chính xác thì chị sẽ diện thiết kế của tôi , có phải như vậy không?"
"Được." Lạnh như thanh cười khổ một tiếng: "Nếu cô thật sự tìm được chứng cứ chính xác anh ta ngoại tình, trong vòng một năm tôi đi đâu hay làm gì đều sẽ diện thiết kế của bọn cô, tôi nói sẽ giữ lời."
Một năm. . . . . .
Đường Lạc Lạc hít sâu một hơi, thật sự rất hấp dẫn!
Muốn Mời được người nổi tiếng nào đó diện những thiết kế nào đó , trừ khi người nối tiếng đó phải làm người phát ngôn, nếu không thì tuyệt đối không thể .
Nếu Lãnh Như Thanh mà thật sự diện trang phục của cô trong một năm thì chắc chắn nhãn hiệu cô sẽ không thiếu sự nổi tiếng . . . . . .
Có phần thưởng thì chắc chắn sẽ có nỗ lực, đường Lạc Lạc giơ tay ra: "Được, chị cho tôi danh thiếp sau khi hoàn thành tôi sẽ liên lạc cho chị."
Lạnh như thanh cười nhạo một tiếng, vỗ tay ra hiệu thì có bảo vệ đi tới, đem danh thiếp đưa thẳng cho Đường Lạc Lạc.
Tìm bằng được chứng cứ ngoại tình của Hách Chấn Thiên. . . . . .
Đường Lạc Lạc kiên nhẫn nhặt chiếc điện thoại bị hư của mình lên, vừa nghĩ đến cái yêu cầu khó hoàn thành này vừa chầm chậm đi ra khỏi nơi làm việc của Lãnh Như Thanh.Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Việc tóm được người đàn ông ngoại tình, nói đơn giản cũng đơn giản nói khó cũng khó.
Thông thường thì các gia đình khi bắt kẻ thông dâm ở giường, nếu không đặt camera ở nhà ôm cây đợi thỏ không tin là cánh đàn ông không kiên nhẫn mà dẫn tiểu tam về nhà,nhưng mà Hách Chấn Thiên sẽ không làm thế đâu ,là chồng của Lãnh Như Thanh thì chắc chắn anh ta có nhiều nơi để đi, hơn nữa vì muốn bảo vệ tài sản, sẽ luôn vô cùng cẩn thận, muốn bắt quả tang anh ta đang ngoại tình, thật sự rất khó. . . . . .
Đường Lạc Lạc vừa nghĩ vừa thở dài, đứng dưới ánh mặt trời nghịch chiếc điện thoại bị vừa bể vừa nát của cô rất lâu, xác định đã hư thật rồi lúc này mới khó xử ngầng đầu lên.Cô vừa ngẩng đầu lên là mau thấy một chiếc Ferrari không biết đã dừng trước mặt cô từ lúc nào.
Trong lòng Đường Lạc Lạc lộp bộp một tiếng, đường lạc Lạc đứng tại chỗ, chiếc xe này. . . . . . cô quen thuộc muốn chết.
Cô từng ngồi không biết bao nhiêu lần rồi.
Cô đang ngẩn người , cửa xe hạ xuống, mặc thiệu đình ngồi vị trí ghế lái thò đầu ra, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười như yêu nghiệt mà đã lâu rồi Đường Lạc Lạc không nhìn thấy rồi: "điện thoại bị hư rồi sao?"
Rõ ràng là vừa rồi nhìn dáng vẻ rầu rĩ vì điện thoại bị hư của cô đã bị Mặc Thiệu Đình nhìn thấy hết rồi.
Đường Lạc Lạc dứt khoát không nghĩ nữa, ủ rũ gật đầu một cái: "vâng,bị rơi bể nát rồi."
"Ha." Mặc thiệu đình gật gật đầu, đem một chiếc điện thoại đời mới nhất đưa cho Đường Lạc Lạc: "Dùngcái này đi."
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, phỏng chừng lúc đang nhìn cô đang ngẩn người nhìn chiêc điện thoại bị hư mặc thiệu đình đã tháo sim từ điện thoại của anh ra chuẩn bị đưa nó cho cô , cô vội vàng lắc đầu, lui về sau từng bước: "Tôi không cần, của anh thì anh giữ lại đi,tôi không vô duyên vô cớ mà dùng đồ của anh, điện thoại đồ dùng cá nhân này người không quen thì không thể dùng chung đâu"
"Không thể dùng chung?" Mặc thiệu đình nhướn mày, hơi thở tà tứ mị hoặc không thể cản nỗi: "tôi em cũng dùng qua rồi, di động thì sao không thể dùng?"
Tôi mà em cũng dùng qua rồi. . . . . .
Những lời này khiêu khích đến cực điểm, thói hay xấu hổ của đường Lạc Lạc lại xuất hiện, lập tức mặt đỏ tai hồng: "anh đừng nói bậy!"
"Cầm đi."vẻ mặt Mặc thiệu đình nghiêm túc nói: "hôm nay em chắc là rất bận, từ nơi này còn phải về nơi làm việc để vexbarn thảo, không lâu còn phải đi nhà trẻ đón Trần Trần,công việc hàng ngày rất nhiều, như thế nào sẽ có thời gian đi mua di động. Yên tâm, một cái điện thoại di động không tính là gì cả, sẽ không để em phải lấy thân báo đáp đâu."
Sắc mặt Đường Lạc Lạc đỏ như phát sốt, nhưng mà khi nghe xong lời nói của mặc thiệu đình, lại tức giận cắn môi: "anh theo dõi tôi phải không? Mặc thiệu đình, anh thật vô lại!"
Việt
CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN TỔNG TÀI
CHƯƠNG 210.2
Không theo dõi cô thì sao mà biết một ngày cô đi đâu làm gì chứ? Cô muốn làm gì đều rõ như lòng bàn tay, hơn nữa, cô mới vừa từ chỗ Lãnh Như Thanh đi ra lại vừa khéo gặp phải Mặc Thiệu Đình, nhất định là người này phái người theo dõi cô mà!
Bốn năm không gặp, cái tính không từ thủ đoạn của Mặc Thiệu Đình hiển nhiên lại thêm chiêu mới làm cho Đừng Lạc lẠC phải tăng thêm sự hiểu biết về anh, nghe lời nói của Đường Lạc Lạc, vẻ mặt của mặc thiệu đình vẫn như cũ, trực tiếp cầm điện thoại đưa cho Đường Lạc Lạc, nhún vai: "không tính là theo dõi, là quan tâm."
Đường Lạc Lạc: . . . . . .
Quả thực vô sỉ quá mức mà.
Dỗi giống như đắc bắt tay cơ cầm ở trong tay, đường Lạc Lạc biết con hàng này có một tật xấu, đã tặng cái gì đó mà bị trả về, hoặc là tỏ vẻ không hài lòng, anh ta nhất định sẽ dày vò đến khi trời đất đổi màu nhật nguyệt vô quang nhật nguyệt thôi chiếu mới thôi, trước kia thế, phỏng chừng hiện tại cũng thế.
Dù sao như anh nói, một chiếc điện thoại anh không cần cô cũng không cần lấy thân báo đáp, huống hồ bây giờ là thời kì đầu của studio, không có điện thoại sẽ vô cùng bất tiện, đường Lạc Lạc ngẪM nghĩ, quyết định tạm thời nhận lấy, sau này sẽ đem nhân tình này trả lại cho anh.
Thấy cô nhận lấy điện thoại, trên mặt mặc thiệu đình hiện lên biểu cảm thoải mái, khóe miệng thậm chí lộ ra một tia mỉm cười: "Muốn tôi đưa em về nơi làm việc không?"
“Không cần đâu,tôi muốn giảm cân”.Đường Lạc Lạc nhận lấy điện thoại rồi gấp gáp chạy đi.
Mà mặc thiệu đình thò hết nửa người ra khỏi kính xe, nhìn bón lưng Đường Lạc Lạc đang chạy đi, khóe miệng cong lên, lớn tiếng nói cho cô nghe: "Về sau sẽ không cho người theo dõi em đâu , yên tâm!"
Những lời này một trăm phần trăm là thật, một chút cũng không giả dối bởi vì trong chiếc điện thọai này---có hệ thống định vị,từ đầu đến cuối sẽ liên tục hiện lên trên ghi chép cá nhân của Mặc Thiệu Đình.
Đường Lạc Lạc cầm điện thoại này, đi đâu làm gì đều nhìn thấy hết không sót cái gì cả, còn cần phải theo dõi sao?
Đường Lạc Lạc liên tưởng rất nhiều hoàn cảnh gặp lại Mặc Thiệu Đình, có thể là hai người họ sẽ đau buồn, hai người nước mắt giàn giụa, có thể là mặc thiệu đình sẽ lạnh nhạt với cô,chỉ nhìn thoáng qua như người xa lạ, hoặc có thể là nhiều năm sau, hai người khó nhận ra đối phương. . . . . .
Nhưng mà cô lại chưa từng nghĩ tới, lần đầu gặp lại nhau sau khi biệt ly, là mặc thiệu đình dẫn theo đường phù Dung, tư cách là chồng sắp cưới, dẫn cô ta đến chỗ cô để đặt váy cưới.
Thế sự vô thường, nhưng điều này cũng không có gì là quá vô thường .
Đường Lạc Lạc không biết tâm trạng của cô là gì nữa, cùng lúc, lý trí nói cho cô biết, nếu không thể ở bên mặc thiệu đình, thì hãy chúc phúc cho anh, nên vui mừng vì anh đã thoát khỏi bóng ma của quá khứ, mà về mặt khác, cô không thể khống chế được trái tim của mình, rất muốn lấy một con dao thái, chặt đứt cánh tay của Đường Phù Dung trên người Mặc Thiệu Đình xuống.
Nhưng mà, cho dù trong lòng đang sông cuộn biển gầm, trên mặt đường Lạc Lạc vẫn mỉm cười chuyên nghiêp, cô hơi hạ thấp người: "Ngài Mặc, Đường tiểu thư, hai người khỏe không?."
Đường phù Dung vô cùng đắc ý ,cô ta nhìn xung quanh một vòng, giọng nói dịu dàng nũng nịu mở miệng: "Lạc Lạc, môi trường ở đây quá tệ, không gian ở đây cũng hơi nhỏ phải không?, Vài năm không gặp, phát tài ở đâu? Xem ra,kiểu dáng không được đẹp lắm."
"Chỉ là kiếm được chút tiền thôi." Đường Lạc Lạc mỉm cười, ánh mắt cô cố gắng hết sức để không nhìn Mặc Thiệu đình,cô có chút chột dạ cúi đầu, nhưng cô có cảm giác như có một ánh mắt của một người,một ánh mắt lưu luyến dừng trên người cô, , cả người đều như bị người đó nhìn chằm chằm, chỗ nào chỗ nào cô cũng không thoải mái.
"Thiệu đình. . . . . ." Đường t phù dung nũng nịu mở miệng: "Nơi này có nhỏ một chút, có hư một chút, nhưng vì tốt cho công việc của Lạc Lạc , váy cưới của em giao cho Lạc lạc thiết kế, coi như là giúp đỡ Lạc Lạc anh thấy thế nào?"
Đường Lạc Lạc không nói gì ngẩng đầu lên,cô không thể không nhìn về phía mặc thiệu đình.
Thân hình Mặc thiệu đình tuy có gầy hơn xưa mọt chút, nhưng mà gương mặt tinh xảo anh tuấn đến lóa mắt ,con ngươi bình tĩnh giờ đang khóa chặt trên người ĐưỜng Lạc Lạc, sâu thẳm đen như mực, khóe môi kiên nghị nhẹ nhàng khẽ động, một tay hất đường phù Dung sang một bên: "Đi ra ngoài."
Vẻ mặt của Đường phù Dung xấu hổ, há miệng thở dốc còn muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận được trên người mặc thiệu đình đangtỏa ra khí lạnh từ trong ra ngoài, cuối cùng cô ta không dám nói gì, có chút không cam lòng đích xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chờ ở ngoài cửa .
Một văn phòng rộng lớn như vậy, giờ chỉ còn lại hai người là đường Lạc Lạc và mặc thiệu đình.
Không khí dường như đóng băng lại, đường Lạc Lạc thấy mặc thiệu đình đang từng bước một đến gần cô, cô theo bản năng lùi về phía sau, là gương mặt cô thương nhớ suốt 4 năm,đến nằm mơ cô cũng nhớ đến gương măt này,gương mặt vô cùng quen thuộc. . . . .
Giờ đang ở trước mặt cô.
Cô muốn vươn tay chạm vào, nhưng mà bây giờ chỉ cần nghĩ đến thôi, đã là tội lỗi rồi.
Ngón tay cô run rẩy lên vì không kiểm soát được, toàn thân căng thẳng, cảm thấy hít thở trở nên rất khó khăn, tim đập vô cùng gian nan,anh từng chút từng chút một chạm vào cô, cô không tự chủ được từng bước lùi về phía sau, mà anh từng bước đi tới ép sát vào cô.
Khắp người Mặc thiệu đình bao phủ u ám một cách mãnh liệt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đường Lạc Lạc, anh hận không thể đem thân thể cô khảm vào trong thân thể anh, đem linh hồn hai người sáp nhập làm một, vĩnh viễn chẳng rời.
Đi một bước tới gần về phía cô, mang theo khí thế không cho phép người khác trốn tránh được, cho đến khi nàng không thể lui được nữa, tựa vào bức tường lạnh giá.
Mặc thiệu đình giờ giống như con báo đang sẵn sàng chờ rượt con mồi, ánh mắt tập trung chặt chẽ con mồi của nó, điều đó làm cho, con mồi sợ hãi, một bàn tay chống trên tường, một bàn tay về nắm lấy chiếc cằm hơi run rẩy của Đường Lạc Lạc, anh cúi người, giọng nói trầm thấp nhưng lạnh thấu xương: "Đường Lạc Lạc, em đã trở lại."
Anh Gằn từng tiếng, như là phát ra từ kẻ răng, giống như vừa vô cùng hận,vừa lại vô cùng yêu.
Đường Lạc lạc cảm thấy ngay lập tức, cô trở nên đặc biệt nhỏ bé, bị mặc thiệu đình đứng trên che khuất, xung quanh đều là hơi tở của anh, cô bị anh ép sát tường không thể nhúc nhích, , ánh mắt cô buộc phải nhìn anh, cô phát hiện ra rằng sự can đảm mà cô tích lũy được, dùng bốn năm mới có thể khống chế được tình cảm, nhưng khoảnh khắc gặp lại anh,cô đã thất bại mất rồi.
"Phải" đường Lạc Lạc dùng hết can đảm, mới thốt ra được một chữ, lúc sau cô cắn môi, cố gắng nở nụ cười nhạt: "Đã lâu không gặp,ngài mặc."
Ngài Mặc. . . . . .
Xưng hô thật xa lạ, làm cho tim mặc thiệu đình như bị chôn vùi, kiềm nén và kiềm nén sự thất bại và không cam lòng, toàn bộ gào thét nhảy nhót trong lòng, anh nhịn không thể nhịn được mà tăng sức bàn tay, cắn chặt răng, hung hăng cúi đầu hôn đường Lạc Lạc.
Đường Nhạc Nhạc khiếp sợ trừng to mắt, cảm thấy nụ hôn của mặc thiệu đình,một nụ hôn đầy hơi thở xâm lược, ùn ùn xông đến, bá đạo cùng tà ác không cho phép cự tuyệt, mạnh mẽ kích thích thần kinh cô.
Nụ hôn của anh kiêu ngạo, đầy xâm lược, môi dán chặt vào môi cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào khoang miệng cô, thân thể anh như dán vào cô, càng lúc càng chặt, saulưng Đường Lạc Lạc là bức tường lạnh băng, cô hoàn toàn không thể lui, bị mặc thiệu đình ép trên tường, giống như muốn đem cô hút sạch sẽ, điên cuồng siết chặt.
Nụ hôn như muốn nghiền nát, ngang ngược vô lý, nhưng mà lại ấm áp, không thể cự tuyệt.
Đại não Đường Lạc Lạc trống rỗng, mắt trùng to hết cỡ, muốn giãy dụa, nhưng mà sức lực ngừời đàn ông rất lớn, không cho phép cô phản kháng.
Cô cảm thấy mình như dang trên chiếc thuyền nhỏ bị thổi bởi cơn gió lốc,chìm nổi lên xuống, hoàn toàn không thể giúp mình, cái ôm và nụ hôn như cơn gió lốc trong mưa, xảy ra bất ngờ, làm cho cô như trở về cô gái nhỏ năm xưa còn lúng túng không biết gì , hoàn toàn bị anh chi phối.
Không, không thể, như vậy là sai rồi, không thể. . . . . .
Lý trí Đường Lạc Lạc dần dần khôi phục, cô không thể cử động, không có cách nào khác thoát khỏi sự kìm hãm của mặc thiệu đình, trong lòng quýnh lên, cắn mạnh lên môi Mặc Thiệu Đình. . . . . .
Một mùi máu tươi thoang thoảng khoang miệng cả hai, mặc thiệu đình cau chặt mày, chưa thỏa mãn ngẩng đầu, hai tay đè ở bả vai đường Lạc Lạc, lúc này mới phát hiện cô gái cả người run rẩy, như chiếc lá trên cay trong mưa gió.
"Đường Lạc Lạc, kẻ lừa đảo, em là kẻ lừa đảo."hô hấp Mặc thiệu đình dồn dập, bình tĩnh nhìn người con gái trước mắt , cảm thấy trong lòng đang quằn quại hành hạ anh, thiên ngôn vạn ngữ,nhưng lại hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào.
Kẻ lừa đảo ư?
Đường Lạc Lạc cười khổ, cô rất muốn tự nguyện là kẻ lừa đảo, lừa người khác,như vậy cô sẽ không có chút tổn thương nào.
Đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, sự đau xót ở khóe miệng cứ thế mà đi vào trong lòng, đường Lạc Lạc nở nị cười thê lương, khóe mắt lóe lên ta vỡ vụn, nhẹ nhàng mở miệng: "Mặc thiệu đình, buông tha cho tôi được không? Bốn năm rồi , hãy buông tha cho tôi."
Anh và cô, phải có một kết thúc, mặc dù cô biết là rất khó khăn, chỉ cần một nụ hôn của anh, chuyện trước kia đã thức dậy trong lòng, nhưng có có một số việc, cũng không thể thay đổi như ý muốn của con người được nữa.
lần này cô trở về, cô sẵn sàng để biết rằng, dây dưa giữa anh và cô, cuối cùng sẽ chấm dứt.
Co thể Mặc thiệu đình chấn động, thật không ngờ đường Lạc Lạc tuyệt tình đến mức này, anh đau khổ đợi cô bốn năm, tìm cô bốn năm, kết quả là, câu đầu tiên cô thản nhiên mở miệng, là anh buông tha cho cô sao?
"buông tha em?" đôi mắt anh tối sầm, gương mặt bỗng sắc bén hơn, đôi mắt sâu thẳm nguy hiểm, như mặt biển , dù yên tĩnh nhưng âm thầm gợn sóng: "Đường Lạc Lạc, người đó có buông tha cho tôi không? Em bỏ đi để lại thương nhớ, bặt vô âm tín, giờ em chỉ muốn nói với tôi, là để em đi?"
Nhìn anh ,gương mặt đang cố kiềm chế sự đau khổ , đường Lạc Lạc cảm thấy tim cô như bị đao cắt, cô cũng đau khổ không thua gì anh, bốn năm nay cô cũng như anh, mỗi một ngày mỗi một đêm là sự dày vò , theo thời gian trôi qua, chẳng những không có giảm đi mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng mà cô có thể làm gì bây giờ?
Có nên Nói cho anh biết tất cả không?
Cô nghĩ rằng mình có thể, thậm chí một giây trước khi mặc thiệu đình xuất hiện, cô cũng cảm thấy cô có thể, nhưng mà, vừa nhìn đến anh, cô không thể nói được gì cả.
Đường Lạc Lạc hít sâu một hơi, cảm nhận dược bàn tay đang cách cô một lớp vải, đang truyền tới một khí nóng,lan tảo ở bả vai cô, thân thể của cô mềm mại ,gần như dựa vào vai anh, lí trí phòng bị của cô liền bị tan rã, nhưng nếu cô buông xui sẽ khiến cho hai người càng rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, cô điều chỉnh hơi thở, cắn răng mở miệng: "em vẫn muốn nói cho anh biết, thật ra, em và anh. . . . . ."
Giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra, một giọng nói non nớt trong trẻo vang lên: "Mẹ! Mẹ, con đến thăm mẹ đây!"
Toàn thân Mặc thiệu đình chấn động, quay đầu lại không thể tin được, nhìn ở cửa là Nhậm Tử Lương lịch lãm, cùng với đứa nhỏ đang nắm tay Nhậm Tử Lương, bé Trần Trần đáng yêu xinh xắn như búp bê.
Đồng tử anh co rút, mặc thiệu đình theo bản năng buông lỏng đường lạc Lạc ra, ánh mắt vô cùng bi thương và khiếp sợ, nhìn qua nhìn lại giữa Đường Lạc Lạc và cậu nhóc. . . . . .
Anh không hề nghe lầm, đứa bé này,gọi đường Lạc Lạc là mẹ?
Cô ấy có con ?
Trần trần chớp chớp ánh mắt, đá đá đá vào Nhậm Tử Lương để anh ta buông tay, nhấc chân vừa nhỏ vừa ngắn của cậu nhóc chạy về phía cô, tới được bên cạnh cô, cọ cạ cạ vào bàn tay mẹ mình, đôi mắt to đen láy như quả nhỏ nhìn lên người Mặc Thiệu Đình: "Mẹ, mẹ đang nói chuyện với tô tô(ko hiểu tô tô nên để vậy lun nha) này sao."
Lúc này, đường Lạc Lạc cảm thấy TRần Trần như là cứu binh của cô, nếu không có Trần Trần đến,cô đoán rằng cả đời cũng không biết noí sự thật với anh như thế nào, dù sao một ánh mắt của anh thôi cũng đủ cho cô nộp vũ khí đầu hàng,lực ượng gữa ta và địch cách tương đối xa. . . . . .
Đường Nhạc Nhạc xoa xoa đỉnh đầu của con trai: "Trần trần, đây là bác, là tới tìm mẹ thiết kế quần áo cho. . . . . ."
cô ngẩng đầu, thấy Đường Phù Dung đang trừng mắt nhìn chằm chằm cô, giọng nói có chút mất mát mà cô không cảm nhận được: "Làm cho dì ở đằng kia."
Chương 207.1 ngay cả danh phận đều không có
"Ồ!." Trần trần ngẩng đầu lên nhìn mặc thiệu đình, đôi mắt cậu bé cong lên hình trăng khuyết rất đáng yêu: "tô tô này rất đẹp trai, tô tô, nhất định phải giúp đỡ công việc của mẹ cháu nha."
Mặc thiệu đình nhìn trần trần, không ngờ đáng yêu như một búi tóc nhỏ như vậy, anh cố gaswngan ủi chính mình, đứa bé này không phải do Lạc Lạc sinh ra, nhưng mà một lớn một nhỏ, gương mặt xinh đẹp giống nhau như đúc, người bình thường chỉ cần nhìn, đều dễ dàng đoán được hai họ chính là mẹ con ruột.
Hắn cắn chặt răng, từng chữ từng chữ mở miệng: "Đây là. . . . . ."
"Là Đứa con." Đường Lạc Lạc vuốt ve đỉnh đầu Trần Trần, muốn mượn cơ hội này mà giữ khoảng cách với Mặc Thiệu Đình: "Đây là con của tôi. . . . . . và anh ấy."
Lúc nói chuyện, nhậm tử lương chạy tới trước mặt đường Lạc Lạc,sắc mặt điềm đạm, hành động lịch lãm, toàn thân có khí chất cao quý, ngoại hình nhã nhặn,đẹp trai, cùng đứng chung với Đường Lạc Lạc, trông rất hợp đôi, ba người đứng chung một chỗ, y hệt một nhà ba người hạnh phúc ,đầm ấm.
Đây là con của tôi và anh ấy. . . . . .
Lời này giống như ma thuật xuyên qua tai, như quả bom dội đi dội lại vào tâm trí anh .
Như là pháo hoa,hết lần này đến lần khác, à hết lần này đến lần khác những pháo hoa nối tiếp nhau, dội vào đầu óc tong khoảnh khắc không thể hoạtđộng bình thường.
Đường Lạc Lạc. . . . . . và người khác đã có con với nhau?
Cốt truyện như ác mộng này, mặc dù là trong giấc mơ của Mặc Thiệu Đình chưa bao giờ xuất hiện.
Anh cảm thấy thân thể mình đang có chút cứng ngắc , muốn nói chuyện, lại một chữ cũng không nói ra được,đứa bé có gương mặt đáng yêu đang cười tươi trước mắt, ánh mắt anh đau đớn , hắn muốn hỏi tất cả, rồi lại không dám mở miệng, sợ nghe được câu trả lời anh không muốn biết.
thời gian bốn năm, thật sự có thể làm thay đổi một người sao?
Cô gái mà có đôi mắt trong suốt linh động, ngẩng đầu nhìn anh cười vui vẻ, cô gái mà cùng anh hứa hẹn, từng dắt tay nhau đi qua vô vàn khó khăn, cô gái Đường Lac Lạc mà anh muốn yêu cả đời, giờ đã có con với người đàn ông khác?
Vẻ Mặt lạnh lùng củaMặc thiệu đình sụp đổ, như là tháo lớp võ trang xuống, giơ chỉ còn lại cảm giác bị bỏ rơi và cô độc.
Sắc mặt anh có một loại hỗn hợp tủi thân,mất mát cùng với nỗi tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
"cô. . . . . . Nói rõ ràng. . . . . ." anh nghe được giọng nói chính trầm thấp mà lộ ra một chút khàn khàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt của đường Lạc Lạc, anh sợ phải biết, nhưng vẫn hỏi một lần nữa.
"Mặc tiên sinh, đứa bé ở đây." Nhâm tử lương nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng tuỳ ý, lịch sự mà lại khách sáo: "Lạc Lạc hiện tại cùng một chỗ với tôi, trần trần là bảo bối của chúng tôi, đây là toàn bộ những gì anh muốn biết ."
Khí chất của Nhâm tử lương rất dễ dàng làm cho người khác tin tưởng, hơn nữa sinh ra cảm giác yêu quý, lúc nói ra câu này, lại lo lắng không thôi.
Bởi vì anh ta cũng cảm thấy cơ bản là anh ta cũng chưa nói sai điều gì mà.
Anh ta và đường Lạc Lạc hiện tại không phải cùng một chỗ sao?
Đứng chung một chỗ.
Trần trần là bảo bối của bọn họ,cũng đâu có sai nhỉ?
Đúng vậy ha, anh ta chính là cha nuôi của Trần Trần, nhìn Trần Trần lớn lên không đúng sao?.
Không sao cả, chắc không phải nói dối.
"Mẹ, trần trần muốn cùng mẹ đi công viên chơi trò đu ngựa, mẹ nhanh tan việc đi ." Trần trần lay lay góc áo đường Lạc Lạc,như đang ;làm nũng .
"Được được được." Đường Lạc Lạc cắn môi, ngẩng đầu đánh giá sắc mặt âm trầm của Mặc Thiệu Đình, mở miệng đuổi khách: "Ngài Mặc, nếu không cần gấp, kiểu dáng áo cưới của cô Đường, chúng ta hẹn ngày khác thương lượng cho tốt hơn được không?"
Sắc mặt Mặc thiệu đình tối sầm lại, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt non nớt,nhỏ nhắn của trần trần,tuy rằng rất muốn để hỏi rành mạch, thậm chí muốn mang hai mẹ con họ bắt đi, nhưng mà cuối cùng anh vẫn kìm chế lại, không muốn dọa đến đứa bé.
Việt
CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN CỦA TỔNG TÀI
207.2
Anh không thích trẻ con, cảm thấy vô cùng phiền phức, lại ầm ĩ ồn ào,không đáng yêu một chút nào, nhưng mà không giống với Trần Trần, gương mặt rất giống Đường Lạc Lạc, vì thế làm cho Mặc thiệu Đình không thể kìm chế, sinh ra một cảm giác yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Một bánh bao còn bé như vậy, nếu để cho nó thấy anh và mẹ nó day dưa, sẽ để lại bóng ma cho đứa bé.
Huống hồ, anh và đường Lạc LạC vẪn còn rất nhiều vướng mắc, không phải lập tức phải tính cho rõ ràng ngay được, nếu cô đã trở lại, đừng mơ tưởng có thể chạy khỏi lòng bàn tay của anh mọt lần nữa.
"CÔ Đường, " sắc mặt của mặc thiệu đình lạnh lẽo u ám: "Tôi hy vọng cô nên nhớ kỹ,thủ tục ly hôn giữa tôi và cô,vẫn chưa có bàn."
Nói xong, mặc thiệu đình vươn tay, giữ chặt cánh tay đường Lạc Lạc , làm cho cô cách xa khoảng cách với nhậm tử lương : "Tôi có thể tạm thời tôn trọng sự tự do của cô, nhưng một khi để tôi phát hiện ra cái gì, sẽ không khách khí ."
Đường Lạc Lạc: . . . . . .
Đây là đang cảnh cáo cô và Nhậm Tử Lương không được có hành động thân mật sao?!
Mẹ ơi,không nghe ra cô và Nhậm Tử Lương đã có con với nhau rồi sao hả?!
ở riêng bốn năm không phải tự động ly hôn rồi à?!
Có cảm giác như Mặc thiệu đình anh bị đội nón xanh vậy(cắm sừng!) ,và một thảo nguyên rộng lớn, là từ đâu mà có. . . . . .
Nhâm tử lương nhíu mày, anh ta có cảm giác bị xúc phạm , nhưng vẫn kìm chế bình tĩnh nói: "chúng tôi mặc dù chưa có đính hôn, nhưng chỉ là vấn đề thời gian thôi, đến lúc đó nhất định sẽ mời ngài mặc."
"Tôi thực hoài nghi rốt cuộc có ngày đó hay không." Mặc thiệu đình lạnh lùng đáp lại, lập tức ánh mắt ngưng ở trên mặt đường Lạc Lạc, sau một lúc lâu mới dời tầm nhìn: "hôm nay,trước hết như vậy đã,tạm biệt,ngày khác sẽ đến thương lượng cho tốt kiểu dáng áo cưới cho vợ sắp cưới của tôi."
Đường Lạc Lạc lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười gượng ép: " ngài Mặc đi thong thả."
Mặc thiệu đình khóe môi hơi cong lên, lộ ra nụ cười tà,hàng lông mi dài chậm rãi mở ra, cười như không cười nhìn đường Lạc Lạc liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi.
Đường Phù Dung đã đứng ở cửa đợi rất lâu nhưng cô ta không dám lên tiếng, lúc này mới vội chạy tới bên mặc thiệu đình, muốn thân mật khoác cánh tay mặc thiệu đình, nhưng mà còn chưa kịp đụng đến cánh tay của đối phương, đã bị mặc thiệu đình hất mạnh ra.
tRên mặt cô ta lộ ra nét xấu hổ, quay đầu lại tức giận làm hành động khiêu khích với đường Lạc Lạc, mới chạy theo đuổi kịp mặc thiệu đình.
"còn luyến tiếc sao?" Nhâm tử lương nhìn thấy đường Nhạc Nhạc ngây ngốc nhìn bóng dáng mặc thiệu đình đến say mê, nhịn không thể không cao giọng, mang theo chút châm biếm hỏi.
Đường Lạc Lạc giờ mới hồi phục lại tinh thần, gương mặt vì chột dạ mà đỏ lên, miệng vội giải thích nói;"sẽ không đâu, không thể trở về được nữa đâu, đều là quá khứ rồi."
"thật sao?" Trên mặt NhẬm tử lương rất rõ ràng viết bốn chữ rất to tướng"Tôi không tin": "tôi làm lá chắn sẽ không có tác dụng gì đâu, tôi nghĩ là cô vẫn nên nói sớm mối quan hệ của hai người cho anh ta biết, nếu không. . . . . . Sớm muộn gì chuyện trước kia cũng sẽ tái diễn."
Lúc trước anh ta chưa từng gặp qua mặc thiệu đình, nhâm tử lương nhiều ít đều là tò mò ,người đàn ông có thể làm cho đường Lạc Lạc nhớ mãi không thể quên, cuối cùng là có dáng dấp như thế nào?
Chưa từng biết nước khó, không biết nước biển cả là thế nào?
Nhâm tử lương đã được coi như con của rồng và phượng hoàng, cho nên những người đàn ông bình thường sẽ không là đối thủ của anh ta, nhưng mà cho đến khi thật sự gặp được mặc thiệu đình. . . . . .
Một người tự tin như anh ta, không thể không thừa nhận , đó là một tình địch rất đáng sợ .
Nếu anh ta là phụ nữ, đoán rằng một người đàn ông như vậy nhìn chằm chằm, cũng sẽ không thể nào kìm lòng được đâu.
Giờ đây Nhâm tử lương cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa như thế nào là"chấp Nhận số mệnh", không phải bản thân không đủ tốt, mà là đối thủ quá mạnh.
Đường Lạc Lạc không nói chuyện,trong lời nói của nhâm tử lương, có vẻ không quá dễ nghe, nhưng lại có đạo lí, cô vẫn trốn tránh , không muốn đem mối quan hệ anh em họ của bọn họ nói cho mặc thiệu đình, nhưng mà cho dù lại có trốn tránh thế nào đi nữa, sự thật thì vẫn chính là sự thật.
Vừa nãy đối mặt với Mặc Thiệu Đình, cbản thân như muốn tình nguyện chịu trói, muốn buông xui, cô cũng không đủ ý chí nghị lực để hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ với anh.
Chung quy vẫn tìm cơ hội nói rõ cho mẶC Thiệu Đình.
Trần trần ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn, tò mò nhìn chằm chằm gương mặt sững sờ của mẹ , nhịn không được dùng cánh tay mũm mĩm của mình lay lay cánh tay của mẹ, giọng nói non mềm hỏi: “Mẹ, mẹ thích tô tô đẹp trai vừa rồi ạ?”
"hả?" Đường Lạc Lạc liền lập tức đỏ mặt tía tai, có rõ ràng như vậy không, ngay cả trần trần cũng nhận ra?
Cô còn nghĩ rằng mình đã làm tốt rồi.
Nhâm tử lương không nói gì nhìn trần trần, xoa xoa chiếc đầu nhỏ của cậu nhóc: "con nít ranh, biết cái gì hả?"
"Con chính là biết." Trần trần tinh quái cười toe toét, lộ ra mấy chiếc răng sữa ngắn ngắn dễ thương;"lúc mẹ nhìn thấy tô tô kia trong mắt mẹ có sao."
Đường Lạc Lạc: . . . . . .
Sao cái mốc ấy, gấu con này . . . . . .
NhẬm tử lương thấy khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn lời của đường Lạc Lạc , dở khóc dở cười giảng hòa: "con đó,tên tiểu tử này, uổng công cha nuôi thương con như vậy, một lời hay cũng không nói cho cha , thật biết nhìn mà."
Nói xong một phen ôm lấy trần trần, cùng đường Nhạc Nhạc đánh cái tiếp đón: "Trần trần muốn đi công viên chơi trò chơi,muốn gọi cô cùng đi, tôi khuyên không được nó, nên mới dẫn nó tới đây đấy,cô không phải có việc cần phải làm sao? Giờ tên tiểu tử kia đã gặp cô rồi,tôi dẫn nó đi đây."
Trần trần bĩu môi, rõ ràng là không đồng ý rồi, đường Lạc Lạc khẽ thở dài một hơi, xoa đầu con trai: "Ngoan, mẹ còn có việc, trần trần cùng cha nuôi đi chơi trò chơi có được không? Trần trần là đứa bé đáng yêu nhất."
Nhâm tử lương thấy Trần Trần không ý kiến gì nữa , vội ôm cậu nhóc bế đi, đi tới cửa, anh ta không quên quay đầu lo lắng liếc nhìn Đường Lạc Lạc, sợ cô hôm nay gặp lại người cũ tinh thần không ổn định.
Cuối cùng anh ta thương cho chính mình, không chỉ mang theo TrầnTrần vừa làm cha vừa làm mẹ, nhưng ngay cả danh phận đều không có. . . . . .
Chương 208 không mệt không mệt
Khó khăn lắm mới về nước, khó Khăn lắm mới được mẹ của Đường Lạc lạc xem trọng anh ta,nhưng tiếc là. . . . . .
Chỉ sợ đến cuối cùng vẫn là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.(có tiếng nhưng không có miếng)
Nhâm tử lương ôm chặt cục bột nhỏ trong lòng, nhìn trần trần đang vô tư hồn nhiên mút kẹo, làm sao lại nghĩ mình chịu thiệt thòi nữa, hằng ngày đều ở canh hai mẹ con Đường Lạc Lạc, đều rất vui vẻ, khi đã như vậy, vui vẻ một ngày thì một ngày, cớ sao phải suy nghĩ đến tương lai về sau làm gì.
Mọi người có xu hướng tránh những bất lợi đối với họ, riêng anh ta giúp đỡ mẹ con họ nhưng anh ta rất vui,không cảm thấy mệt mỏi.
Bên ngoài tòa nhà văn phòng, một chiếc thể thao Ferrari màu trắng bạc đang đỗ, cửa kính xe được hạ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn đến phát cuồng, là gương mặt mặc thiệu đình đang nhìn nhậm tử lương ôm trần trần đi về hướng chiếc Bugatti veyron đang đỗ xa xa ở phía trước, một lớn một nhỏ ngồi vào trong xe, lập tức lái xe chạy đi.
Vẻ mặt Mặc thiệu đình lộ ra tia khó hiểu ——đứa bé này là con của Đường Lạc Lạc và Nhậm Tử Lương thật sao?
Bên cạnh truyền đế giọng nói của Tần Việt: "Tôi vừa mới cho người điều tra ra, đứa bé kia chính xác là con của đường. . . . . . là của bà chủ, năm nay khoảng ba tuổi, về phía nhâm tử lương, ở thành phố S được coi là con nhà rất giàu có, tính cách rất tốt, làm bác sĩ ở Mỹ, bọn họ chưa kết hôn, chưa làm thủ tục, trước mắt,vâng, bà chủ cùng trần trần, chính là đứa bé này, đã thuê một căn hộ nhỏ trong nôị thành, bọn họ không ở chung ."
Ba tuổi. . . . . .
Mặc thiệu đình nhíu mày, nói cách khác,sau khi Đường Lạc Lạc vừa rời đi thì chưa đến 1 năm sau đã sinh ra Trần Trần .
Chẳng lẽ, năm đó đường Lạc Lạc bỏ đi chẳng lẽ là liên quan đến Nhậm Tử Lương?
Bởi vì có thai với Nhậm Tử Lương cho nên cô mới bỏ đi không lời từ biệt sao?
Ý nghĩ này vừa có trong đầu, mặc thiệu đình lập tức phủ nhận , sẽ không, Lạc Lạc sẽ không đối xử với anh như vậy.
Bốn năm trước,tình yêu của bọn họ không thể nghi ngờ, vì như thế, cô hoàn toàn không cần phải ... Giấu diếm thân phận của đứa bé kia , nếu đứa bé kia là con của anh. . . . . .
Hay là khi đến Mỹ cô mới quen Nhậm tử Lương,rồi hai ngừời sinh Trần Trần?
Mặc thiệu đình cau chặt mày, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn, cảm thấy phía trước như có một tầng sương mù che phủ, làm cho mọi thứ khó phân biệt được, giống như cách sự thật rất gần, nhưng lại không thể phát hiện ra.
Nhưng điều duy nhất anh có thể khẳng định, đó là đường Lạc Lạc bây giờ đã trở lại trong tầm mắt anh, anh sẽ không để cô rời xa anh nữa, tuyệt đối không.
. . . . . .
Đường Lạc Lạc sau khi để Nhậm Tử Lương dẫn Trần Trần đi rồi, cảm thấy cả người như bị rút hết khí lực, ngồi phịch xuống ghế.
Bên tai vẫn còn quanh quẩn giọng nói của Mặc Thiệu Đình, nhắm mắt lại, trong đầu cũng đều là hình ảnh của Mặc ThiỆU Đình.
Người ấy như là âm hồn không tan.
Vốn cho rằng bốn năm sau, cô sẽ có sức chống cự Mặc thiệu đình, không đến mức một ánh mắt của anh, một nụ cười làm điên đảo kia của anh, cứ ngỡ phong thủ tâm lý cua cô đủ mạnh nhưng mà không ngờ rằng. . . . . .
Đường Lạc Lạc ơi đường Lạc Lạc, mày thật là không có tiền đồ mà.
Đang thầm mắng chính bản thân mình, lại có tiếng gõ cửa, toàn thân đường Lạc Lạc chấn kinh, bật dậy từ trên ghế, nơm nớp lo sợ đứng dậy mở cửa ra, sau đó cô thấy rằng mình lo nghĩ nhiều rồi, cô không nhịn được cười to: "Tiểu manh, mau vào đi, vào đi vào đi, ách, cậu gầy nhiều đi rồi!"
Đứng ở ngay cửa chính xác là người bạn bốn năm không gặp DIệp TiỂU Manh
diệp tiểu manh bây giờ, đã không còn vẻ trẻ con mũm mĩm ngày xưa nữa, ngũ uan bây giờ rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, so với trước kia cô nữ tính và trưởng thành hơn bốn năm trước.
Cô mặc một chiếc quần ống rộng màu đen kiểu mới nhất của Dior, trên mặt mang đôi kính râm lớn, che khuất hơn nửa gương mặt, diệp tiểu manh kính râm xuống, nhìn Đường Lạc Lạc bằng đôi mắt tinh nghịch: "Đường Lạc Lạc cậu giỏi thật, trốn đi mấy năm, mau để mình nhìn xem, a a a a, cậu còn sống!"
Cô véo má Đường Lạc Lạc, diệp tiểu manh trái phải véo véo, mắt đỏ lên: "Lạc Lạc, đồ chết bầm, sao bỏ đi lâu vậy hả, một chút tin tức cũng không có, cậu thật qúa đáng, mình còn nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa. . . . . ."
Đường Lạc Lạc lắc lắc đầu, ghét bỏ bàn tay móng vuốt của Diệp Tiểu Manh, thở dài, đem toàn bộ câu chuyện kể hết cho diệp tiểu manh: " là như vậy, cho nên. . . . . . cậu tạm thời đừng nói ai biết cả,mình còn chưa biết phải đối mặt như thế nào với Mặc Thiệu Đình nữa. . . . . ."
"không thể nào. . . . . ." vẻ mặt Diệp tiểu manh nhăn nhó: "chuyện Này. . . . . . quá huyền huyễn rồi."(không tin được)
Hóa ra trên thế gian này mọi người yêu nhau đều có thể là anh em, không phải là một trò đùa nữa, câu chuyện này sự thật đã xảy ra.
Nhớ rằng tình yêu giữa Đường Lạc Lạc và MẶC tHiệu Đình rất xứng đôi, diệp tiểu manh cảm thấy đã hòai nghi về đời người không thể tin vào tình yêu được .
Sau một lúc thật lâu mới tiêu hóa xong, cô mới phản ứng lại được: "được. . . . . . mình nhất định không nói cho ai đâu, kể cả George!"
Đường Lạc Lạc cười khổ một chút, lập tức kéo tay diệp tiểu manh, để cô ngồi lên ghế sofa,gõ nhẹ vào trán cô: "Không nói chuyện của mình nữa , sẽ mất hứng mất, nói chuyện của cậu đi, giờ đã thành Đại minh tinh rồi nha."
"mới không có đâu." Diệp tiểu manh ngượng ngập le lưỡi: "minh tinh gì chứ, cũng chỉ là một chút thành công vì được góp mặt trong mấy bộ phim điện ảnh thôi, còn kém xa ."
Bốn năm trước Diệp Tiểu Manh đã ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Huy, lần đầu tiên ra mắt với tư cách là thành viên của nhóm nhạc thần tượng, kết quả là nhóm nhạc này đã nổi tiếng, từ sau khi album đầu tiên ra mắt, luôn giữ vững vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng, là ca khúc Red,of half the sky(thành công nửa bầu trời), các thành viên nữ trong nhóm đều nổi tiesng như nhau. Trải qua vài năm hoạt động và nổi tiếng, Diệp Tiểu Manh là người rất thích diễn xuất giờ cũng có thể tham gia một số tác phẩm điện ảnh lớn nhỏ, cũng có chút thành công trong các vai diễn số một và số hai .
Mặc dù thực lực còn cách xa các diễn viên khác rất xa xôi, nhưng ít nhất cô ấy đã biến ước mơ thành diễn viên thành sự thật.
Giờ nghe được đường Lạc Lạc khen ngợi mình, diệp tiểu manh cúi đầu cười hì hì, thấy được vui vẻ thường ngày của cô,Đường lạc lạc cũng vui vẻ theo, sau đó nhiều chuyện hỏi tiếp: "Sự nghiệp thì phát triển bùng nổ, George của cậu đâu? Thế nào rồi nha?"
"ái chà, Lạc lạc nơi này của cậu thiết kế không tệ đấy, rất có phong cách, không tệ chút nào." Diệp tiểu manh đánh trống lãng, lập tức tìm cái cớ để hỏi, dáng vẻ ra vẻ như không có việc gì.
Đường Lạc Lạc dùng khuỷu tay huých huých cô nàng: "Hỏi cậu đó, sao hả , đừng tưởng rằng nói hai ba câu gì đó là trốn được nhé, không đời nào!"
Diệp tiểu manh ho nhẹ hai tiếng, biết không thể tránh, liền mấp máy môi, nhìn vào ngón tay nói thật: "vẫn như vậy. . . . . .cậu cũng biết mà,George là người thừa kế dự bị của gia tộc Barton, thật sự là mình cùng với anh ấy quá chênh lệch , bây giờ con trai của ngài Lane còn chưa có tung tích, chuyện của bọn mình, cũng không có gì để nói cả, bây giờ . . . . cứ.để như vậy đi."
Tấm cửa giữa Hai người họ vẫn chưa chịu mở , đối với George , không thể giành cho diệp tiểu manh một tương lai tốt đẹp, George không có cách nào để thổ lộ, mà diệp tiểu manh biết nỗi khổ của anh, cũng hiểu được vì sao cô không thể rời bỏ anh, hai người vẫn dây dưa với nhau như vậy, chờ đợi nhau, vẫn mơ hồ như vậy một mạch tới 4 năm liền.
tình cảm ư, khẳng định là có yêu nhau nhiều hơn,nhưng giai đọan ư, vẫn còn giậm chân tại chỗ.
Đường lạc Lạc chớp chớp mắt,t hấy được chuyện hai người yêu nhau vốn đã rất khó, nhưng để được đến với nhau , lại càng thêm khó hơn, mọi thứ ngăn cách thật sự là làm cho ta phải bất lực.
Vì thế đề tài lần thứ hai được đổi đi ,mắt đường Lạc Lạc sáng lên nhìn xem diệp tiểu manh: "studio của mình, là mình mở để thiết kế quần áo, vừa mới khai trươngvẫn còn non yếu, mà tớ lại không rành về quảng bá, muốn phát triển cũng không thể một hai ngày được, diệp Đại Minh tinh giờ là một cô gái thông minh xinh đẹp , không khó để cậu tìm cho mình một số ý tưởng đấy chứ?"
Diệp tiểu manh dù sao vẫn là ngôi sao hạng hai, thường xuyên giao tiếp với nhiều người khác nhau, mối quan hệ của cô ấy trải rộng khắp Hoa Hạ,tốt hơn nhiều so với đường Lạc lẠC còn gà mờ vừa mới về nước, trước kia còn ở Mĩ,đường Lạc Lạc tuy là có chút danh tiếng , nhưng sau khi về nước, cô phải làm lại từ đầu hết thảy.
Hiện tại là thời đại của thông tin, rượu thơm thì sợ hầm sâu nếu không quảng bá sau thời gian dài thì nhãn hiệu này đừng hòng nghĩ đến doanh thu.
Đường Lạc Lạc không muốn dựa vào danh nghĩa của Mặc thị, không có nghĩa là cô không muốn kiếm tiền, coi như là vì trần trần, cũng nên giúp con trai mình có chút vốn liếng để sau này cưới vợ.
Diệp tiểu manh vừa nghe xong,không thèm nói hai lời liền vỗ ngực;"mình có thể giúp cậu quảng bá mà,mặc khi tham dự lễ công bố, mặc khi tham gia tiệc tối từ thiện, mặc.khi dạo phố . . . . . Nhưng mà. . . . . ."
Cô coa chút rắc rối,nhíu mày;"vị cà phê của mình còn rất nhỏ(ý nói chưa nổi tiếng lắm), đối với nhãn hiệu uàn áo bây giờ muốn bán được giá cao, muốn nguồn có nguồn tiêu thụ tốt thì nhất định bắt buộc phải có cách thức cao, nếu là một tiểu ngôi sao như mình mặc vào thì cùng lắm là những kiểu đồ thời tiết của Taobao thôi(thời trang theo mùa), còn nếu cậu muốn thiết kế của cậu đẳng cấp hơn, Lạc Lạc, cậu sẽ phải cần được các tín đồ thời trang yêu thích, họ là những người giàu có,phóng khoáng thì họ sẽ mặc những thiết kế của cậu."
Đối với sự phát triển của mạng xã hội bây giờ Đường Lạc Lạc cũng biết, nghe nói như thế cô nghiêm túc gật đầu một cái: "thế nhưng mà. . . . . . nhưng mà, mình tìm ai để quảng bá đây?"
"Hiện tại hot nhất là Lãnh Như Thanh ,cậu nghe nói đến cô ấy chưa? Những thiết kế mà cô ấy mặc tất cả đều hết hàng." Diệp tiểu manh chớp chớp mắt: "nhưng mà mời không dễ lắm, hơn nữa người ta chỉ thích hàng cao cấp, tất cả các thiết kế trên người cô ấy đều là do các nhãn hiệu lớn của quốc tế tài trợ."
"Lãnhnhư thanh?" Đường Lạc Lạc sửng sờ , lập tức liền hiểu ra, đúng rồi, nếu mời được người này, mọi việc dễ hơn rồi.
CHƯƠNG 209 vợ chồng đÁNH NHAU
Hiện tại người nổi tiếng trên mạng Internet rất nhiều, nhưng trong số đó cũng có một số người rất lạnh lùng, mà nguyên nhân chủ yếu là, cô ấy là con gái của một gia tộc giàu có,riêng bản thân cô ấy cũng là một người giàu có rồi
Đang ở thành phố S, nhưng sự nghiệp của gia tộc trải dài khắp Hoa Hạ, các anh chị em trong gia tộc của họ đều là những con cưng, có thể nói như vậy vì toàn gia tộc đều là những người cực kỳ may mắn. . . . . .
Cả gia đình đều có sức ảnh hưởng đến công chúng tuyệt đối không thua gì với một ngôi sao nổi tiếng , mà lãnh như thanh chắc chắn là một người có tài, tuy là xuất thân trong gia đình giàu có nhưng là người vô cùng chăm chỉ, có phong cách ăn mặc riêng, hơn nữa còn có nhãn hiệu thời trang riêng, các mốt (mode) là không ai có thể sánh kịp, phong cách đỏ và tím đã duy trì được bốn đến năm năm, chỉ cần hắt hơi một cái là có thể làm nổi bật các thương hiệu rồi.
Tiếc là cô ấy không có ý định tham gia vào đóng phim và truyền hình nếu không có lẽ bây giờ đã trở thành hoa đán rồi. .
Nếu ai có thể mời được Lãnh Như Thanh làm đại sứ quảng bá, mặc các trang phục thiết kế của mình , chắc chắn sẽ nhanh chóng thu hút lực chú ý của mọi tầng lớp và được tấn công vào thị trường thời trang cao cấp, nhưng vấn đề là không hề quen biết làm sao mời được Lãnh Như Thanh diện những thiết kế này ?
hmm. . . . . . Đó là cả một vấn đề.
Nhìn đường Lạc Lạc cau chặt mày, diệp tiểu manh mấp máy miệng: "có lẽ sẽ không mời được đâu. . . . . . Quên đi, như mình vừa nói đó hay là cứ để mình mặc đi, tốt xấu gì mình cũng có thể kéo được một nhóm người mua hàng trong taobao không phải sao?."
"khoan đã, " đường Lạc Lạc nhướn mày: "cậu có cách liên hệ với Lãnh Như Thanh không?"
"cách liên lạc với cô ấy à. . . . . ." Diệp tiểu manh ngây ra một lúc, lập tức trả lời: "thật ra những tín đồ thời trang nổi tiếng trên internet hay gì đó như họ, không giống gì với so với nghệ sĩ lắm đều có người đại diện,Lãnh như thanh này cả phòng làm việc của cô ấy cũng có ,mình biết địa chỉ nhưng số điện thoại của cô ấy thì mình không có."
Nói xong diệp tiểu manh lấy cây bút đang đặt trên bàn làm việc của đường Lạc Lạc , viết ra nơi làm việc của Lãnh như Thanh, đẩy tới trước mặt đường Lạc Lạc: "cậu thử xem, biết đâu lãnh như thanh …….điên rồi thì sao."
Tuy là xác suất thành công rất thấp nhưng vẫn thử một lần xem sao.
Đường Lạc Lạc gật đầu, muốn mở đầu thị tường ở Hoa Hạ cũng không hề dễ dàng gì, nếu có cơ hội thì thử một lần xem sao.
Hai cô nói chuyện thêm một lúc nữa, rồi sau đó Đường Lạc Lạc tiễn Diệp Tiểu Manh ra về, cô nhìn thời gian không còn sớm thì gọi điện thoại cho nhâm tử lương.NhẬm tử lương và trần trần chơi trò chơi ở viên rất vui vẻ, vì thế đến khi nhậm tử lương mang trần trần về cho Đường Lạc Lạc,trên gương mặt nho nhắn của trần trần thỏa mãn cười vui vẻ: "Mẹ, có mẹ đi nữa thì tốt,cực vui ạ!"
Trần trần vừa vỗ vỗ cái miệng nhỏ nhắn, trên tay cầm chiếc kem ốc quế vừa cùng kể chuyện cho đường Lạc Lạc nghe.
Nhậm Tử Lương đưa hai mẹ con đến dưới lầu căn hộ cho thuê rồi ngẫm nghĩ, sau khi Đường lạc vừa xoay người chuẩn bị đi thì anh ta lại nói: "Cái đó. . . . . . lạc Lạc. . . . . ."
"có chuyện gì vậy?" Đường Lạc Lạc mỉm cười, quay đầu hỏi nhậm tử lương.
"mấy ngày nay em. . . . . . tuy có bận nhiều việc, nhưng là nếu, tôi nói là nếu,nếu khi nào em rãnh thì đến thăm nhà tôi được chứ?" Nhậm tử lương nín nhịn thật lâu mới nói ra , sau đó thăm dò nhìn Đường Lạc Lạc, trong ánh mắt anh ta có một tia kỳ vọng.
Trước kia anh ta từng ở nước ngoài làm bác sĩ, mặc dù cuộc sống anh ta rất thoải mái, nhưng ba mẹ anh ta nóng lòng muốn có cháu để ôm luôn thúc giục anh ta về nước để thành gia lập nghiệp, khó khăn lắm mới gọi được anh ta trở về nhưng lại ngày nào cũng hỏi anh ta về nhân phẩm của Đường Lạc Lạc, hai người có quan hệ gì, còn bắt anh ta phải dẫn Đường Lạc LẠC về nhà .
NhẬm tử lương bị ép đến không còn cách nào khác, giờ mới dám nói cho Đường Lạc Lạc, nhưng lời nói ra ròi liền thấy hối hận,trong lúc ấy quan hệ giữa anh ta và đường lạc Lạc, dù cho có ném thêm nhiều sương mù khói đạn nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng họ không có gì với nhau cả.
Để đối phương đi gặp theo yêu cầu linh tinh của cha mẹ dường như có chút quá phận .
"tới nhà anh sao. . . . . .?" Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra: "Tôi biết rồi, là vì bị hai bác trong nhà bức hôn nên muốn nhờ tôi tới làm cái cớ chứ gì? Được được được ,anh sắp xếp thời gian đi tôi sẽ đến."
Nhâm tử lương đã giúp đỡ cô không ít chuyện nếu không mấy ngày trở về này mặc như nguyệt mới không im lặng như thế đâu, đường Lạc Lạc được Nhậm Tử Lương quan tâm,giúp đỡ,có cơ hội thì làm cho anh ta chút việc ,cô không chút suy nghĩ đã đồng ý .
Cô Giơ cánh tay lên và vẫy vẫy anh ta, ôm trần trần nhẹ nhàng đi vào nhà.
Nhậm tử lương đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hai mẹ con họ, đáy mắt hiện lên tia mất mát.
Cái cớ. . . . . .
Trong lòng Đường Lạc Lạc thì có lẽ anh ta cũng giống như vậy sao?.
Tuy rằng có không cam lòng nhưng đối phương lại không yêu anh ta,cho dù không cam lòng thì có ích gìđâu?
. . . . . .
Đường Lạc Lạc tìm nhà trẻ cho Trần Trần cách studio của cô rất gần để thuận tiện cho việc đưa đón,sau hai ngày thích ứng với nhà trẻ thì sáng hom nay cô bắt đầu đi gặp lãnh như thanh, sẵn sàng để thử vận may.
Nơi làm việc của Lãnh Như Thanh cách với căn hộ ở ngoại ô của cô không xa, một tòa nhà có khung cảnh rất đẹp.
Nói là phòng làm việc nhưng qui mô của nó không khác gì so với công ty là mấy, hơn nữa là thiết kế có phong cách, môi trường sạch sẽ, so với nơi làm việc của DưỜng Lạc Lạc thì có phong cách thu hút hơn .
Đường Lạc Lạc mặc bộ váy Ol màu xanh nhạt, thả tóc dài , hết sức tạo cho cô có phong thái chuyên nghiệp.Cô đi vào đại sảnh đưa tay gõ nhẹ mặt bàn;"xin chào, tôi muốn gặp cô Lãnh."
Nhân viên lễ tân là một cô gái tươi trẻ có lối trang điểm đậm ,mắt một mí: "cô có hẹn trước không ?"
"Không có." Đường Lạc Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói là thử vận may nhưng thật cô cũng biết có thể gặp Lãnh Như Thanh được hay không, đều là không có kết quả tốt.
Thiên kim nhà giàu lại là người nổi tiếng thì mỗi ngày muốn hẹn gặp Lãnh Như Thanh rất nhiều người, cô cũng không biết nếu hẹn gặp thì sẽ sắp xếp đến bao giờ nữa .
"Không có sao? Vậy cô về cho, hôm nay tan tầm đều sắp xếp không đến, cô lãnh rất bận, nếu tùy tiện chó mèo cũng gặp hết thì không phải thành mở họp fan hâm mộ sao? thật phiền chết. Đi đi đi đi." Nhân viên lễ tan mất kiên nhẫn phủi tay không thèm nhìn đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc mím môi, đang tranh thủ suy nghĩ nên làm gì , chợt sau lưng cô vang lên tiếng bước chân dồn dập ,cô quay lại thì thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề có vẻ mặt sốt ruột, ông ta trực tiếp lướt qua người cô rồi bước nhanh vào bên trong.
Cô lễ tân muốn ngăn cản, nhưng cô ta vừa mở miệng chưa kịp lên tiếng, đối phương liền lập tức đi tới nơi của Lãnh Như Thanh cách đây không xa,đi vào phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại.
"cô Không phải nói là có hẹn trước mới có thể gặp sao ?" Đường lạc Lạc thấy khó chịu , bởi vì không có hẹn trước cản không cho cô vào cô cũng không phản đối, nhưng mà,cô có chút tức giận nói: "anh ta không hỏi gì thì sao vào được?"
"cô có thể sánh với người ta sao." Cô lễ tân đánh giá đường Lạc Lạc từ trên xuống dưới, cảm thấy tuy là bộ quần áo có giá trị không rẻ, nhưng nhìn người thì chưa gặp qua, chắc là người không có bối cảnh gì: "cô chưa từng xem qua các thông tin trên mạng sao? Người đàn ông vừa đi vào kia chính là chồng của cô Lãnh , hách chấn thiên. . . . . vợ chồng gặp nhau còn phải hẹn trước à?"
Đường Lạc lạc: . . . . . .
Được rồi, cô luôn ở Mỹ thì làm sao mà biết đến chuyện ở trong nước được.
Nhưng xem ra, cái người gọi là Hách Chấn Thiên gì kia nhìn hùng hổ như vậy phỏng chừng là đi tìm vợ mình cãi nhau rồi.
Bởi vậy, cho dù đợi cho hắn đi ra, phỏng chừng tâm trạng của Lãnh Như Thanh cũng sẽ không tốt, có lẽ nên đi thôi, hôm nay lại đến một cách vô ích, tóm lại là có chút không thỏa mãn.
Nghĩ đến đây, đường Lạc Lạc do do dự dự mà ngồi xuống sofa, mặt dày không để ý đến ánh mắt sắc như dao của nhân viên lễ tân, giả câm vờ điếc mà chờ lãnh như thanh, biết đâu chút nữa Lãnh Như Thanh tiễn chồng cô ấy ra thì sao?
Biết đâu cô sẽ có cơ hội trực tiếp gặp được Lãnh như Thanh thì sao ?
Đường Lạc lạc tính rất đúng, cũng vô cùng kiên nhẫn mà đợi hơn nưa tiếng, hơn nữa cô còn suy đoán rất chính xác, lãnh như thanh một thân màu đen, áo da quần da, cách ăn mặc thật chảnh giống miu nữ đi ra cùng Hách Chấn Thiên, nhưng mà, bầu không khí giữa hai người chẳng vui vẻ gì, thậm chí có thể nói là đầy mùi thuốc súng.
Lãnh như thanh đưa tay đẩy Hách Chấn Thiên khiến anh ta lảo đảo, đôi mắt hạnh xinh đẹp trừng lên, gọng nói cao tám độ: "cút cho tôi, lăn càng xa càng tốt, đừng để tôi nhìn thấy anh cùng với loại tiện nhân kia nữa, mùi của các người thật ghê tởm! Cút, lập tức cút cho tôi!"
Hách chấn thiên có dáng người thuộc dạng trung bình, vì chăm sóc tốt tuổi cũng còn trẻ, nên nhìn thấy anh ta cũng không tệ, nhưng vào lúc này dáng vẻ đó đã mất hết, đưa tay đỡ lấy quầy lễ tân bên cạnh, anh ta có chút chật vật vì mất bình tĩnh,sắc mặt xanh mét: "cô đừng quá đáng, xem dáng vẻ của cô bây giờ đi, lãnh như thanh, tôi nói cho cô biết, đừnglôi kéo người khác, đơn ly hôn cô phải ký đi, đừng hòng chơi xấu!"
"Vậy anh hãy chờ xem, dù đợi cho anh có thối rửa trong đất, tôi cũng không ly hôn, anh cũng không làm gì được tôi đâu." Lãnh như thanh nói xong thở hổn hển tiện tay cầm bình hoa bằng sứ Thanh Hoa đang đặt trên bàn lễ tân nhằm vào Hách Chấn Thiên mà ném tới, hách chấn thiên vội quay đầu né tránh, thấy bình hoa văng trên tường bể nát, sắc mặt liền thêm khó coi, một bên lùi về phía sau, một bên chỉ vào lãnh như thanh dữ tợn nói;"người đàn bà chanh chua! Cô chờ đó. . . . . . Không để yên cho cô đâu. . . . . ."
LÃnh như thanh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hô hấp cũng gấp gáp hơn, nhìn hách chấn thiên đi rồi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người vừa định trở về phòng liếc nhìn thấy một người đang ngồi ở sofa, cô nhíu mày, đi vềphía đường Lạc lạc.
CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN TỔNG TÀI
CHƯƠNG 210.1:NHIỆM VỤ KHÓ HOÀN THÀNH
Đường lạc Lạc giờ phút này lúng túng muốn chết, cô vốn nghĩ là ngồi tại đây để chờ gặp Lãnh Như Thanh một lần tranh thủ cho mình một cơ hội, nhưng mà không ngờ tới đã chứng kiến cảnh vợ chồng họ cãi nhau, hình như là hách chấn thiên muốn ly hôn với Lãnh Như Thanh, nhưng Lãnh Như Thanh không đồng ý sao?
Có phải Tình huống này đối với một người phụ nữ mà nói chắc là không muốn để người lạ thấy đúng không?
Đây là văn phòng hết sức yên tĩnh của Lãnh Như Thanh, cả tòa nhà đều là nhân viên của cô ấy, bọn họ đều quen thuộc duy nhất chỉ mình cô là người ngoài xuất hiện bất ngờ, lại tới không đúng lúc nữa chứ. . . . . .
Đường Lạc Lạc đang miên man suy nghĩ , đã thấy Lãnh Như Thanh đi đến tước mặt cô rôi, vươn tay ra: "Đưa điện thoại của cô đây cho tôi."
"Điện thoại sao?" Đường Lạc Lạc ngây ra một lú ròi ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Lãnh Như Thanh, vừa cảm giác có chỗ nào đó không đúng đã thấy Lãnh Như Thanh hung hăng ném điện thoại xuống sàn lại còn dùng chân đang mang giày cao gót chà mạnh thêm mấy cái nữa cho tới khi điện thoại di động của Đường Lạc Lạc hư hoàn toàn mới chịu dừng.
"này, chị làm gì vậy?" Đường Lạc Lạc liền hô lên: "Tại sao lại ném điện thoại của tôi?"
Lãnh như thanh liếc nhìn đường Lạc Lạc một cái: "sao tôi không biết cô không phải chó săn, không phải phóng viên, đang lén chụp hình phải không ? Còn nữa,chuyện này hôm nay không cho phép cô nói với kẻ nào hết."
Đường Lạc Lạc tiếc cái điện thoại của cô ,sầu não đứng dậy, cô xoa nhẹ huyệt Thái Dương một chútrồi cùng giải thích cho Lãnh như Thanh: "Chị hiểu lầm rồi ,tôi không phải là chó săn hay phóng viên gì cả mà tôi là nhà thiết kế ở studio Khải Trần, chúng ta muốn mời chị diện những thiết kế của chúng tôi, tham dự một số sự kiện. . . . . ."
Không đợi đường Lạc Lạc nói hết, lạnh như thanh bực dọc phất tay: "Tôi không có tâm trạng nghe cô tẩy não, ngay bây giờ nói cho cô ba chữ, không có khả năng."
Muốn cô tài trợ các thiết kế trang phục nhiều như cá chép ở sông Trường Giang, studio của Đường Lạc Lạc cô cũng chưa từng nge qua bao giờ, đương nhiên sẽ không cân nhắc rồi.
Nói xong xoay người chuẩn bị bỏ đi, đường Lạc Lạc lo lắng, cứ nắm lấy cánh tay cô: "Chị Lãnh chị hãy nghe tôi nói , nhãn hiệu của tôi thật sự rất đẹp và trang nhã, cô đã nhìn thấy ảnh chụp chưa? Đã nhìn thấy trang phục chưa? Cho dù. . . . . . Cho dù chị đã ném vỡ điện thoại của tôi chị cũng cho tôi cơ hội chứa, ít nhất nói cho tôi biết chị muốn thế nào mới đồng ý dienj thiết kế của tôi được không?"
Hôm nay tâm trạng của Lãnh Như Thanh vốn không tốt, nên không muốn dài dòng với Đường Lạc Lạc lâu như vậy.Nhưng mà vừa rồi cô mới vừa phá hư điện thoại di động của Đường Lạc LẠC, lại thấy Đường Lạc Lạc tuổi còn nhỏ, dáng vẻ cũng không đáng ghét nên trong lòng cũng có chút thông cảm, liền thở dài, chậm rãi mở miệng:
" muốn thế nào mới chịu diện những thiết kế của cô. . . . . . nói thẳng với cô, cho dù thiết kế của cô có bị bệnh đậu mùa hay không,tôi cũng sẽ không chọn đâu, tôi chỉ chọn những nhãn hiệu lớn thôi. Trừ khi. . . . . ."
"Trừ khi cái gì?" Đường Lạc Lạc mở to mắt, dáng vẻ ra sức một lòng xin được chỉ giáo.
"Trừ khi cô có chứng cứ của Hách Chấn Thiên đi quá giới hạn với con tiện nhân đó... tìm được chính xác cho tôi để tôi không bị tổn thất mà ly hôn với hắn , tôi sẽ xem xét." Đôi mắt Lãnh như Thanh lóe lên tia phẫn nộ, ngón tay cũng siết chặt lại.
Đường Lạc Lạc: . . . . . .
Hèn chi, hèn chi với dáng vẻ như thế của hách chấn thiên mà một người kiêu ngạo như Lãnh như Thanh lại bất chấp không chịu đồng ý li hôn, hóa ra không phải vì yêu mà sợ Hách Chấn Thiên phải lấy đi một nưa tài sản của cô.
Hôn nhân của kẻ có tiền thật phức tạp, nếu không có thảo thuận trước khi kết hôn thì sau khi ly hôn sẽ rất phiền phức, hơn nữa luật pháp Hoa Hạ có một chút có lợi cho đàn ông, cho dù cường thế như lãnh như thanh, muốn hách chấn thiên không có tài sản thì phải có bằng chứng ngoại tình của anh ta ... như vậy có nghĩa là những chứng cứ tốt này là hiển nhiên Lãnh như Thanh không có được, mới kéo dài không chịu ly hôn mới bị hách chấn thiên hất mũi lên giọng gây ầm ĩ, làm mất hết thể diện.
Đường Lạc Lạc ngẹ họng đơ tại chỗ, cảm thấy điều kiện này quả thực không thể nào làm được, cô cũng không phải thám tử tư, làm sao bắt được chứng cứ ngoại tình của Hách Chấn Thiên...chứng cứ pahri chính xác sao?
Thật sự là làm khó cho cô mà. . . . . .
Phỏng chừng cũng giống như đang cầu hôn cô gái nào đó rồi cô gái yêu cầu đối phương phải lên trời hái sao, cố ý ra điều kiện làm khó mà.
Lạnh như thanh thấy vẻ mặt khó xử của đường Lạc Lạc, hừ lạnh một tiếng, xoay người chuẩn bị đi,nhưng đường Lạc Lạc cắn chặt răng, vươn tay ngăn cô lại: "cũng được , nếu tôi tìm được chứng cứ chồng chị ngoại tình... mà chứng cứ chính xác thì chị sẽ diện thiết kế của tôi , có phải như vậy không?"
"Được." Lạnh như thanh cười khổ một tiếng: "Nếu cô thật sự tìm được chứng cứ chính xác anh ta ngoại tình, trong vòng một năm tôi đi đâu hay làm gì đều sẽ diện thiết kế của bọn cô, tôi nói sẽ giữ lời."
Một năm. . . . . .
Đường Lạc Lạc hít sâu một hơi, thật sự rất hấp dẫn!
Muốn Mời được người nổi tiếng nào đó diện những thiết kế nào đó , trừ khi người nối tiếng đó phải làm người phát ngôn, nếu không thì tuyệt đối không thể .
Nếu Lãnh Như Thanh mà thật sự diện trang phục của cô trong một năm thì chắc chắn nhãn hiệu cô sẽ không thiếu sự nổi tiếng . . . . . .
Có phần thưởng thì chắc chắn sẽ có nỗ lực, đường Lạc Lạc giơ tay ra: "Được, chị cho tôi danh thiếp sau khi hoàn thành tôi sẽ liên lạc cho chị."
Lạnh như thanh cười nhạo một tiếng, vỗ tay ra hiệu thì có bảo vệ đi tới, đem danh thiếp đưa thẳng cho Đường Lạc Lạc.
Tìm bằng được chứng cứ ngoại tình của Hách Chấn Thiên. . . . . .
Đường Lạc Lạc kiên nhẫn nhặt chiếc điện thoại bị hư của mình lên, vừa nghĩ đến cái yêu cầu khó hoàn thành này vừa chầm chậm đi ra khỏi nơi làm việc của Lãnh Như Thanh.Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Việc tóm được người đàn ông ngoại tình, nói đơn giản cũng đơn giản nói khó cũng khó.
Thông thường thì các gia đình khi bắt kẻ thông dâm ở giường, nếu không đặt camera ở nhà ôm cây đợi thỏ không tin là cánh đàn ông không kiên nhẫn mà dẫn tiểu tam về nhà,nhưng mà Hách Chấn Thiên sẽ không làm thế đâu ,là chồng của Lãnh Như Thanh thì chắc chắn anh ta có nhiều nơi để đi, hơn nữa vì muốn bảo vệ tài sản, sẽ luôn vô cùng cẩn thận, muốn bắt quả tang anh ta đang ngoại tình, thật sự rất khó. . . . . .
Đường Lạc Lạc vừa nghĩ vừa thở dài, đứng dưới ánh mặt trời nghịch chiếc điện thoại bị vừa bể vừa nát của cô rất lâu, xác định đã hư thật rồi lúc này mới khó xử ngầng đầu lên.Cô vừa ngẩng đầu lên là mau thấy một chiếc Ferrari không biết đã dừng trước mặt cô từ lúc nào.
Trong lòng Đường Lạc Lạc lộp bộp một tiếng, đường lạc Lạc đứng tại chỗ, chiếc xe này. . . . . . cô quen thuộc muốn chết.
Cô từng ngồi không biết bao nhiêu lần rồi.
Cô đang ngẩn người , cửa xe hạ xuống, mặc thiệu đình ngồi vị trí ghế lái thò đầu ra, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười như yêu nghiệt mà đã lâu rồi Đường Lạc Lạc không nhìn thấy rồi: "điện thoại bị hư rồi sao?"
Rõ ràng là vừa rồi nhìn dáng vẻ rầu rĩ vì điện thoại bị hư của cô đã bị Mặc Thiệu Đình nhìn thấy hết rồi.
Đường Lạc Lạc dứt khoát không nghĩ nữa, ủ rũ gật đầu một cái: "vâng,bị rơi bể nát rồi."
"Ha." Mặc thiệu đình gật gật đầu, đem một chiếc điện thoại đời mới nhất đưa cho Đường Lạc Lạc: "Dùngcái này đi."
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, phỏng chừng lúc đang nhìn cô đang ngẩn người nhìn chiêc điện thoại bị hư mặc thiệu đình đã tháo sim từ điện thoại của anh ra chuẩn bị đưa nó cho cô , cô vội vàng lắc đầu, lui về sau từng bước: "Tôi không cần, của anh thì anh giữ lại đi,tôi không vô duyên vô cớ mà dùng đồ của anh, điện thoại đồ dùng cá nhân này người không quen thì không thể dùng chung đâu"
"Không thể dùng chung?" Mặc thiệu đình nhướn mày, hơi thở tà tứ mị hoặc không thể cản nỗi: "tôi em cũng dùng qua rồi, di động thì sao không thể dùng?"
Tôi mà em cũng dùng qua rồi. . . . . .
Những lời này khiêu khích đến cực điểm, thói hay xấu hổ của đường Lạc Lạc lại xuất hiện, lập tức mặt đỏ tai hồng: "anh đừng nói bậy!"
"Cầm đi."vẻ mặt Mặc thiệu đình nghiêm túc nói: "hôm nay em chắc là rất bận, từ nơi này còn phải về nơi làm việc để vexbarn thảo, không lâu còn phải đi nhà trẻ đón Trần Trần,công việc hàng ngày rất nhiều, như thế nào sẽ có thời gian đi mua di động. Yên tâm, một cái điện thoại di động không tính là gì cả, sẽ không để em phải lấy thân báo đáp đâu."
Sắc mặt Đường Lạc Lạc đỏ như phát sốt, nhưng mà khi nghe xong lời nói của mặc thiệu đình, lại tức giận cắn môi: "anh theo dõi tôi phải không? Mặc thiệu đình, anh thật vô lại!"
Việt
CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN TỔNG TÀI
CHƯƠNG 210.2
Không theo dõi cô thì sao mà biết một ngày cô đi đâu làm gì chứ? Cô muốn làm gì đều rõ như lòng bàn tay, hơn nữa, cô mới vừa từ chỗ Lãnh Như Thanh đi ra lại vừa khéo gặp phải Mặc Thiệu Đình, nhất định là người này phái người theo dõi cô mà!
Bốn năm không gặp, cái tính không từ thủ đoạn của Mặc Thiệu Đình hiển nhiên lại thêm chiêu mới làm cho Đừng Lạc lẠC phải tăng thêm sự hiểu biết về anh, nghe lời nói của Đường Lạc Lạc, vẻ mặt của mặc thiệu đình vẫn như cũ, trực tiếp cầm điện thoại đưa cho Đường Lạc Lạc, nhún vai: "không tính là theo dõi, là quan tâm."
Đường Lạc Lạc: . . . . . .
Quả thực vô sỉ quá mức mà.
Dỗi giống như đắc bắt tay cơ cầm ở trong tay, đường Lạc Lạc biết con hàng này có một tật xấu, đã tặng cái gì đó mà bị trả về, hoặc là tỏ vẻ không hài lòng, anh ta nhất định sẽ dày vò đến khi trời đất đổi màu nhật nguyệt vô quang nhật nguyệt thôi chiếu mới thôi, trước kia thế, phỏng chừng hiện tại cũng thế.
Dù sao như anh nói, một chiếc điện thoại anh không cần cô cũng không cần lấy thân báo đáp, huống hồ bây giờ là thời kì đầu của studio, không có điện thoại sẽ vô cùng bất tiện, đường Lạc Lạc ngẪM nghĩ, quyết định tạm thời nhận lấy, sau này sẽ đem nhân tình này trả lại cho anh.
Thấy cô nhận lấy điện thoại, trên mặt mặc thiệu đình hiện lên biểu cảm thoải mái, khóe miệng thậm chí lộ ra một tia mỉm cười: "Muốn tôi đưa em về nơi làm việc không?"
“Không cần đâu,tôi muốn giảm cân”.Đường Lạc Lạc nhận lấy điện thoại rồi gấp gáp chạy đi.
Mà mặc thiệu đình thò hết nửa người ra khỏi kính xe, nhìn bón lưng Đường Lạc Lạc đang chạy đi, khóe miệng cong lên, lớn tiếng nói cho cô nghe: "Về sau sẽ không cho người theo dõi em đâu , yên tâm!"
Những lời này một trăm phần trăm là thật, một chút cũng không giả dối bởi vì trong chiếc điện thọai này---có hệ thống định vị,từ đầu đến cuối sẽ liên tục hiện lên trên ghi chép cá nhân của Mặc Thiệu Đình.
Đường Lạc Lạc cầm điện thoại này, đi đâu làm gì đều nhìn thấy hết không sót cái gì cả, còn cần phải theo dõi sao?
Bình luận facebook