Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201-205
Chương 201:Vị hôn thê của anh là Đường Phù Dung
Nhâm Tử Lương nhìn thấy mẹ con họ đang an ủi nhau, trong lòng đau xót, bước tới phía trước thay đổi không khí: "Được rồi,được rồi, không buồn nữa, cũng không phải cậu bé kia nói đúng, cũng là lỗi của tôi nữa,ít ở cạnh tiểu TRần , về sau tôi sẽ ở cạnh nó nhiều hơn, không để cho nó bị bắt nạt nữa đâu.”
Cha nuôi cũng là cha mà, có cha nuôi còn hơn không, Nhậm Tử Lương cảm thấy lúc này nên dũng cảm rồi , vừa rồi là nên quyết đoán nhận cha của Trần Trần luôn cho rồi!
Nhưng mà. . . . . . Không biết Lạc Lạc có đồng ý hay không đây . . . . . .?
"Anh đã làm tốt lắm rồi ." Đường Lạc Lạc lau khóe mắt còn dính nước mắt, đứng lên nhìn Nhậm Tử Lương cười: "Chẳng phải một màn lúc nãy sao, chậc chậc,” thâm tàng bất lộ” nha ."(giấu nghề)
Nhâm Tử Lương nghe rất đắc ý: "Đừng nhìn hắn to béo nhé,tin không chỉ cần vài phút đánh cho hắn không còn dạng người,phải quỳ xuống gọi tôi bằng cha đấy!."
"Phụt!." Đường Lạc Lạc không nhịn được bật cười, đang chuẩn bị khích lệ anh ta thêm vài câu, thỏa mãn một chút niềm tự hào của Nhậm Tử Lương ,nhận thấy cánh tay bị lực kéo nhẹ, cúi đầu, thấy Trần Trần đang ngước đầu lên,giọng nói trẻ con non nớt: "Mẹ ơi,con muốn về nhà.”
"Đươc, chúng ta lập tức về nhà." Đường Lạc Lạc ôm tiểu Trần lên, xoa đầu con trai.
Trần Trần lắc lắc chiếc đầu nhỏ: "Không, nhà không phải ở đây, mẹ, con muốn về nhà mà mẹ nói với con, ngôi nhà có bà ngoại ạ."
Đường Nhạc Nhạc sửng sốt, nhà mà con trai nói, là Hoa Hạ ư?.
Vài năm nay hai mẹ con họ ở hai nơi, tuy là cô khăng khăng ở Mĩ, chưa quay về nước, nhưng Đường Lạc Lạc vẫn giữ liên lạc với Mặc Như Nguyệt,bà vẫn luôn nhớ con gái mình, thường xuyên hỏi han quan tâm cô, Đường Lạc Lạc một hai năm gần đây mới nói sự tồn tại của tiểu Trần cho bà biết.
Lúc đó nghĩ rằng Mặc Như Nguyệt biết được sẽ đau đớn lẫn tức giận,trên thực tế bà cũng khó chấp nhận nỗi, nhưng theo thời gian Trần Trần dần lớn lên, càng ngày càng thông minh, đáng yêu, xem ảnh chụp của hai mẹ con họ từ Mỹ gửi về, cuộc điện thoại bên kia đại dương nghe nhóc con cất giọng non nớt hô"Bà ngoại" , dần dần Mặc Như Nguyệt cũng mềm lòng,chấp nhận đứa cháu ngoại này.
Gần đây lại thường xuyên gọi video, cùng cháu ngoại nói chuyện,càng yêu quý cậu bé cực kỳ.
Bây giờ,có lẽ Trần Trần có là ở trường bị bạn bè xa lánh,bắt nạt,vì thường xuyên nghe mẹ nói Hoa Hạ tốt lắm, bà ngoại rất nhớ bon họ, cho nên muốn quay về Hoa Hạ. Thấy mẹ không nói lời nào, Trần Trần lại quơ quơ cánh tay Đường Lạc Lạc: "Mẹ ơi, các bạn khác đều có cha, đều có người nhà, mà tiểu Trần chỉ có mẹ. . . . . . TiỂu Trần muốn về nhà. . . . . ."
Cậu bé không phải con hoang,cậu bé có gia đình.
Trẻ con chính là trẻ con, bởi vì nhận thức được rằng ngoài mẹ ra vẫn còn người nhà khác yêu thương chúng, , cho nên khi biết bên kia đại dương vẫn có người nhà một lòng muốn gặp họ.
Đường Lạc Lạc im lặng không nói gì.
Vài năm nay, tuy cuộc sống Mĩ nhìn có vẻ rất an nhàn, rất bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn cảm thấy rõ ràng, chính mình như bị lưu đày, lúc cô bỏ đi, gần như hốt hoảng, kích động, như là chạy trốn
Một ngày nếu chưa quay về đối mặt mọi chuyện, mâu thuẫn cùng vấn đề vĩnh viễn tồn tại.
Mà cô lại có con,cô biết, có một số việc, trốn tránh đều vô ích.
Nhưng mà, nếu thật sự phải trở về, không thể nghi ngờ cần phải có bao nhiêu dũng khí.
Nhậm Tử Lương nhìn thấy Đường Lạc Lạc biết rằng cô đang rối rắm, cùng cô bốn năm, anh hiểu cô không thua một ai, cô không phải la người muốn trốn tránh cả đời, quay về Hoa Hạ, đối mặt mọi chuyện, là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Mà anh không cầu gì nhiều hơn, thầm nghĩ là muốn được ở cạnh hai mẹ con họ nhiều là tốt rồi.
"Thật ra, Hoa Hạ cũng tốt, có rất nhiều đồ ăn ngon cảnh đẹp,lại có người nhà nữa. . . . . . Tôi nghĩ nên trở về." Nhâm tử lương sờ sờ cái đầu nhỏ của tiểu Trần, đứng bên cạnh cậu bé: "Tôi cảm thấy nên trở về đi,đó cũng là chuyện tốt."
"Nhậm Tử Lương. . . . . ." Đường Lạc Lạc nhíu mày bất lực,tâm tư của Nhậm Tử Lương, cô biết, lặng lẽ bên cạnh chăm sóc mẹ cô bốn năm , nếu đơn giản anh xem cô là bạn bè, anh không cần thiết phải làm nhiều việc như vậy cho cô,nhưng mà. . . . . .
Rõ ràng biết anh rất tốt , tốt với cô còn tốt với tiểu Trần nữa, hoàn mỹ đến nỗi không nhìn ra khuyết điểm, nhưng cô lại không thể chọn anh được.
Hiện tại, Nhậm Tử Lương đưa ra quyế tđịnh về Hoa Hạ, tám phần chính là vì suy nghĩ cho cô.
Đường Lạc Lạc không có cách nào để chọn Nhậm Tử Lương, cho nên cô không muốn anh hi sinh vì cô.
"Là tôi muốn trở về." Nhậm Tử Lương mỉm cười, đôi mắt có vẻ thơ ơ nhưng ấm áp: "Tôi ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng chán rồi. Trong nhà còn có cha mẹ, còn có sản nghiệp, cũng không thể ở đây làm bác sĩ mãi được. Tôi thật sự muốn trở về, cho dù cô không quay về, ta cũng muốn trở về, thế nào, muốn có bạn đồng hành chứ?"
"Anh không cần như vậy." Đường Lạc Lạc mấp máy môi: "Anh biết không . . . . ."
"Tôi có thể mua vé máy bay cho cô và tiểu Trần, lại đi cùng có thể giải sầu,À, đúng rồi. . . . . . Sau khi về rồi biết đâu nếu cần, còn có thể giúp cô ngăn cản những người nhiều chuyện,họ phiền toái như vậy, tốt lắm đấy,một ngừơi phục vụ tốt như tôi, bỏ lỡ sẽ không có ai nữa đâu đấy.”
CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN TỔNG TÀI
CHƯƠNG 201.2
Việt
Nhậm tử lương anh ta nói rất nhanh ,anh ta rất hay nói đùa, anh ta quay đầu cười nhìn đường Nhạc Nhạc, trong mắt có tia ảm đạm chợt lóe qua.
Bởi vì anh ta biết cô muốn nói gì, cho nên quả thực rất sợ những lời cô sắp nói ra.
Hai người đều đăm chiêu suy nghĩ ,cùng trải qua vài năm quen biết ,đã hiểu nhau rất rõ ràng .
Đối với nhâm tử lương mà nói, tình cảm con người là không thể khống chế , không phải vòi nước có thể làm theo ý mình, nếusau này vẫn không thể được, nếu hàng ngày được vui vẻ bên Lạc Lạc và Trần Trần,được làm bạn cũng là niềm an ủi với anh ta.
Vì vậy, chỉ cần đường Lạc Lạc không nói ra, không vạch trần anh ta, không từ chối, không phơi bày mọi thứ ra ánh sáng, anh ta có thể tiếp tụclàm người bạn tốt của cô, cha nuôi tốt, tiếp tục vui vẻ lừa dối tình cảm chính mình.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô mà không nháy mắt, như là sợ cô từ chối, vẻ mặt cẩn thận, còn mang theo vài phần cầu xin.
Đường Lạc Lạc bị ánh mắt như vậy nhìn làm cả người cô không được tự nhiên, ôm Trần Trần lùi về phía sau: "Tôi cảm thấy được. . . . . . Vẫn là nên xem xét kỹ lại đi, trở về thăm quê, cũng là lựa chọn không tồi."
Trần trần đảo mắt gật đầu, vẻ mặt tinh quái, hôn liên tiếp mấy cái lên mặt của Đường Lạc Lạc, để thể hiện vui mừng đồng ý.
Nhậm tử lương nhún vai, vội đi tới mở cửa xe cho hai mẹ con bọn họ, ngồi vào ghế lái,đeo dây an toàn, gương mặt đẹp trai, ấm áp ở trong xe lóe lên tia u buồn, khóe miệng cong lên đường cong gần như chua xót —— trở về-đồng nghĩa với đối diện với Mặc Thiệu Đình.
Trên thực tế, anh ta chưa gặp Mặc Thiệu Đình bao giờ,anh ta đã sống dưới cái bóng của Mặc thiệu Đình gần như 4 năm.
Nghĩ đến đây, nhâm tử lương có chút nóng lòng muốn gặp mặc thiệu đình ,cũng giống như đường Lạc Lạc, anh ta biết trốn tránh cũng không thể chân chính giải quyết vấn đề.
Đến lúc đó giữa anh ta và Mặc ThiỆU đình chắc chắn sẽ có một người bị nốc –ao(dừng cuộc chơi,hoặc thua cuộc).
. . . . . .
Đường Lạc Lạc không nói gì vì cô đang cân nhắc lựa chọn về Hoa Hạ ngay lúc này.
Trần trần đã ba tuổi , có lẽ là thời điểm nên mang nó trở về bên cạnh mặc như nguyệt,mặc thị hiện tại cuxng dần ổn định, mọi việc dường như rất thích hợp.
Nhưng mà tưởng tượng lúc trở về là nên đối mặt như thế nào, đường Lạc Lạc không chắc chắn lắm.
Bây giờ, đường Lạc Lạc đang ở trong phòng làm việc,cô đang chăm chú sửa lại bản thiết kế trên tay, làm nhà thiết kế chính của tập đoàn Lyme,công việc của cô không tính là bận rộn, nhưngcần phải tốn rất nhiều suy nghĩ về trí óc.
Một trợ lý nhỏ gõ cửa phòng làm việc của đường Lạc Lạc, sau khi được sự đồng ý cho vào, cô ta đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, đầu tiên là báo cáo tiến độ công việc, sau đó cô ấy vui vẻ mở miệng: "Chị Đường, có người mời chị thiết kế áo cưới cho họ, họ là khách hàng lớn, ra giá rất cao, chị muốn thử chút không?"
Đường Lạc Lạc mấy năm nay dần dần có chút tên tuổi, người muốn tìm cô thiết kế có rất nhiều, cô ngẩng đầu lên,cười cười, tùy ý hỏi: "Vậy sao?em nói cụ thể hơn đi."
"Là người Hoa Hạ, là thương nhân giàu có của Hoa HẠ, tên là mặc thiệu đình, ra giá bảy trăm ngàn USD, mời chị thiết kế áo cưới cho vợ sắp cưới của anh ta . . . . ."
Cùng với giọng nói khàn khàn của cô trợ lý nhỏ , đường Nhạc Nhạc có chút sửng sốt, sau một lúc lâu mới hỏi lại: "Tên là gì?"
"Mặc —— thiệu —— đình." Tiểu trợ lý nghĩ đường Lạc Lạc không có nghe rõ, nên nhấn mạnh một lần nữa: "Cụ thể là thành phố S, Hoa Hạ,mời chị thiết kế cho vợ sắp cưới anh ta,một bộ váy cưới . . . . ."
Trong đầu Đường Lạc Lạc ong một tiếng, cảm thấy đại não trống rỗng, bốn năm , cô nghĩ rằng cái tên này sẽ không dễ điều khiển được cảm xúc của cô, làm cho lòng cô sinh ra một chút ít gợn sóng, thậm chí đã cân nhắc khi về Trung Quốcđể đối mặt với anh, nhưng mà, lúcnày nghe nhắc tên của anh, cả người vẫn không thoải mái .
Hơn nữa. . . . . . còn mời mình thiết kế áo cưới cho vợ sắp cưới?
Mặc thiệu đình phải kết hôn sao?
Chuyện này làm cho đường Lạc Lạc toàn thân chấn động, cô nắm thật chặt chiếc bút máy, không biết tâm trạng của cô bây giờ là gì, rốt cuộc là thoải mái hay là đau khổ, là khiếp sợ hay là nhẹ nhõm, chỉ nghe đến giọng nói hoảng hốt của cô vang lên bên tai, thậm chí có điểm không che dấu được sự vấp váp : "Vợ sắp cưới của anh ấy,tên là gì?"
Nói xong, đường Lạc Lạc đột nhiên nín thở, bất động chờ câu trả lời của cô trợ lý.
"Đường phù Dung." Cô trợ lý nhỏ kia nói một lần, sợ tiếng Trung của mình không đủ tiêu chuẩn, lại tiếp tục nói thêm lần nữa: "vợ sắp cưới của anh ấy,là Đường Phù Dung."
Đường Lạc Lạc cắn môi, nói một câu phát ra từ kẽ răng: "đơn hàng này,chị sẽ nhận ."
Chương 202.1 đi như thế nào,về như thế nào
Một tuần sau, Đường Lạc Lạc dẫn theo Trần Trần vui mừng hớn hở, cùng với cái người từng tuyên bố anh ta rất muốn nhanh hóng về với vòng tay của mẹ là Nhậm tỬ Lương , lên máy bay trở về Hoa Hạ.
Bốn năm, mặc dù thời gian không lâu, nhưng chỉ là nhớ nhung,cô chưa lần nào trở lại.Trên đường đi đường Lạc Lạc tâm trạng của cô phức tạp,cảm thấy như đã cách xa mấy đời .
Nhâm tử lương thì hàng năm đều về nhà thăm cha mẹ, lần này là trở về lâu dài, anh ta không có nhiều cảm giác giống như Đường Lạc Lạc, dọc theo đường đi ôm Trần Trần một cách vui vẻ, một lớn một nhỏ vui vẻ như hai chú hề.
Đường Lạc Lạc có bọn họ làm bạn, nên lòng cô cũng không thấy cô đơn lắm.
Đến sân bay thành phố S , là 10h sáng ngày hôm sau .
Thời tiết này, thành phố S đã vào mùa thu.
Đường Lạc Lạc mặc áo màu matcha, vạt áo bỏ vào trong chiếc quần jeans bó sát chân, bên ngoài khoát chiếc áo nhung cashmere màu nâu nhạt, chân mang bốt Chelse màu be , gương mặt hồng hào dắt theo bánh bao nhỏ Trần Trần, trần trần mặc quần yếm màu đen, áo lên màu trắng, trên đầu đội chiếc mủ nhỏ màu đen, vừa trắng trẻo trông thật đáng yêu,mẹ con họ vừa xuống sân bay liền thu hút ánh nhìn từ những người xung quanh.
Còn chưa kể bên cạnh bọn họ còn có một người đàn ông phong độ,lịch sự Nhậm Tử Lương , anh ta hôm nay còn ăn măc không qá cầu kỳ, chiếc áo khoác dài đến chân màu nâu, khí chất nho nhã nhưng dáng người vẫn to lớn, cử chỉ lịch sự,thu hút ánh nhìn mee mẩn của các cô gái
Ngay lúc này,cho dù là những người khó tính nhất cũng phải thừa nhận gia đình ba người bọn họ quá hoàn hảo về nhan sắc,sở dĩ họ nghĩ là gia đình vì bên cạnh họ không có bạn bè đi cùng.
Ngoài Ở sân bay đợi một lát, đường Lạc Lạc liền thấy một chiếc Bentley màu đen đến đón bọn họ được mặc như nguyệt phái tới,cô ôm trần trần, có chút ngại ngùng nhìn nhâm tử lương cười cười: "Đây là lần đầu tôi về nhà sau bốn năm, mẹ tôi nói muốn gặp anh, hay là anh về nhà tôi trước thăm mẹ tôi một chút, sau đóhẵng về nhà anh, được không?"
Nhâm tử lương cầu còn không được, anh ta mỉm cười nhân cười tủm tỉm đích vươn tay ôm lấy Trần Trần từ tay Đường Lạc Lạc: "Không thành vấn đề, tôi mấy tháng có về một lần,họ không còn hiếm lạ gì đâu, còn nói thấy tôi liền đau đầu, phải làm khó dì mặc rồi ."
Thật ra, tuy mặc Tử Nguyệt có nhờ anh ta chăm sóc Đường Lạc Lạc, nhưng bà và anh ta không quen biết nhau lắm, chỉ là bà được ba mẹ anh ta giới thiệu qua tại các buổi tiệc,dựa vào tính cách lịch sự,tốt bụng nên đã để lại cho bà ấn tượng tốt.
Tất nhiên Đường Lạc Lạc không biết chuyện này, cô vẫn tưởng rằng nhâm tử lương cùng mặc như nguyệt rất thân thiết, chỉ có trong lòng nhâm tử lương biết rõ, mặc như nguyệt nhất định có ấn tượng với anh, tám phần đã chọn anh làm"Con rể tương lai " —— tuy rằng đường Lạc Lạc không đồng ý, nhưng đối với Mặc Như Nguyệt bà đã ngầm thừa nhận rồi .
Đối với anh ta mà nói,được sự giúp đỡ của bà chắc chắn là cơ hội tốt,vì thế anh ta rất vui vẻ lên xe cùng Đường Lạc Lạc đi thẳng đến nhà mặc như nguyệt .
Lái xe Mặc gia đi với tốc độ ổn định, đường Lạc Lạc một tay ôm lấy trần trần, một tay chỉ cho Trần TrẦn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ xe, cậu nhóc đây là lần đầu tiên được đi xa như vậy, rất hưng phấn, dọc theo đường đi ánh mắt sáng long lanh, nhìn đến cái gì đều trợn tròn mắt kinh hô, thật sự là đáng yêu.
Trong lúc bọn họ nói cười vui vẻ, xe dừng trước cổng biệt thự của mặc như nguyệt.202.2 Cô vợ trẻ thé thân tổng tài
Đường lạc Lạc bế trần trần xuống xe, nhìn căn biệt thự quen thuộc trước mắt, hoa viên yên tĩnh,xinh đẹp,vẫn giống như bốn năm trước, không còn cảm giác như xa cách mấy đời nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mọi vật vẫn như xưa, nhưng lại có cảm giác không giống so với trước kia .
Chưa đợi cô hết cảm giác xúc đông trong lòng, cánh cổng sắt có khắc hoa văn đã mở ra,mặc như nguyệt, mặc lan cùng tất cả người làm, vội vàng ra đón, nhìn đến bọn họ trong có vẻ chào đón ồng nhiệt, chỉ thiếu tấm băng rôn và tiếng hét chào mừng nữa thôi .
Đường Lạc Lạc dở khóc dở cười, không nghĩ tới mặc như nguyệt lại kêu nhiều người ra đón như vậy, không đợi cô phản ứng, mặc như nguyệt đã lao đến ôm chầm lấy cô, vừa khóc vừa vui mừng,vuốt lưng cô: "lạc Lạc, Lạc Lạc. . . . . . nha đầu chết tiệt này, còn biết trở về. . . . . . Muốn tức chết mẹ con sao . . . . . . Con thật nhẫn tâm, đi liền tận bốn năm."
"Mẹ, không phải con đã trở về rồi sao." Đường Lạc Lạc cẩn thận ngắm mặc như nguyệt, thấy bà giữ được nét trẻ trung như xưa, nhưng vì bà đã lớn tuổi, nên trên đầu đã có một ít tóc bạc, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, nhưng mà hôm nay bà mặc vhiesc váy màu đỏ rượu ,nên vẫn lịch sự,cao quý.
Tất nhiên Mặc lan ăn mặc rất trau chút rồi, cô ta đang mặc chiếc váy caro kiểu mới nhất của Chanel, nhón chân đứng ở bên cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén như dao, nhưng ở trước mặt mặc như nguyệt, cô ta làm bộ lo lắng , ân cần, chào đón cười khuyên mặc như nguyệt: "Mẹ. . . . . . xem mẹ kìa, chị không trở về thì mẹ nhớ chị ấy, chị ấy đã trở lại, mẹ còn nói những lời này nữa, nói không chừng chị ấy không vui lại bỏ đi, mẹ phải làm sao."
Lời này có ý như đang nói đùa, nhưng lại ngầm có ý chỉ trích đường Lạc Lạc bỏ rơi bà, mặc như nguyệt hiện tại tâm trạng vui mừng, nên bà không để ý tới, cúi đầu thấy đường Lạc Lạc đang nắm tay bánh bao nhỏ, bà lập tức vui mừng: "Đây là trần trần sao, cháu ngoan của bà, cho bà ngoại ôm một chút."
"cháu chào Bà ngoại." Trần trần rất lễ phép dang tay để cho Mặc như Nguyệt ôm nhóc, được mặc như nguyệt ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào mặt của mặc như nguyệt, giọng nói non nớt ,trong trẻo: "Bà ngoại trần trần rất nhớ bà, cuối cùng cũng được gặp bà , cháu vui lắm ạ"
Mặc như nguyệt hạnh phúc đến không thể nói thành lời, chứng kiến cháu ngoại thông minh,đáng yêu hư vậy, trong lòng giống như là vừa ăn mật,vốn sợ là cả đời bà se không tìm được con gái,nhưng không ngờ đã tìm được mà bà còn có thêm một đứa cháu ngoại thật sao?
Tuy cháu ngoại là con của Lạc Lạc và Thiệu Đình. . . . . .
Nhưng may mắn trần trần thân thể khỏe mạnh, lại thêm thông minh lanh lơi,đáng yêu, coi như ông trời thương xót .
Mặc như nguyệt ôm trần trần hôn thêm mấy cái, mấy năm nay bà chưa từng vui vẻ như vậy, đường Lạc Lạc ở một bên bất đắc dĩ cười nói;"Mẹ, con thấy mẹ một chút cũng không cần con rồi, sớm biếtvậy con không trở về đâu,chỉ đem Trần Trần gửi về bưu điện cho mẹ thôi."
"con nói gì vậy hả?." Mặc như nguyệt cười mắng đường Lạc Lạc, bà nhìn sang thấy Nhậm Tử Lương còn đang đứng bên cạnh Đường Lạc LẠC: "Tử lương , mấy năm này làm phiền cháu vất vả rồi , cảm ơn cháu đã quan tâm đến Lạc Lạc, chút nữa cháu ở lại ăn cơm với dì nha."
"dì Mặc khong cần khách sáo đâu ,bọn cháu chỉ là giúp đỡ lẫn nhau." Nhâm tử lương khí chât vốn nho nhã,lịch sự,khi cười, càng thêm ấm áp ,hấp dẫn, đúng với yêu cầu chọn con rể của người lớn.
Người một nhà đoàn tụ, không khí nhọn nhịp hẳn lên, mặc lan tuy phối hợp tươi cười trên mặt,nhưng ánh mắt cô ta lại cảnh giác quan sát xung qanh Đường Lạc LẠC.
Cô ta vốn tưởng rằng con tiện nhân đường Lạc Lạc kia sẽ thật ở lại Mỹ không bao giờ về đây nữa, không nghĩ sau vài năm cô ta lại phải gặp lại gương mặt khiến cô ta căm ghét kia.
Còn dẫn theo thằng nhãi con?
Mặc lan đánh giá trần trần, cô ta không rõ đứa con này là con của Mặc Thiệu Đình hay là con của Nhậm tỬ Lương. . . . . .
Nếu là con của Mặc Thiệu Đình thì không phải là kết quả của hôn nhân họ hàng sao?
Nếu là con nhâm tử lương. . . . . .
Mặc lan năm nay đã hai mươi lăm tuổi , cô ta đã đến tuổi kết hôn, lẽ ra cô ta sẽ tự chọn một người đàn ông nhà giàu, hoặc là tự cô ta tìm được, nhưng mà tiêu chuẩn cô ta rất cao thấy ai cũng không vừa mắt.
Gia cảnh của Nhâm tử Lương cực tốt, lại thêm con một trong nhà, cha làm kinh doanh công ty châu báu có tiếng, ông cũng rất tuấn tú,tài năng, sự việc là, vài năm phía trước, cô ta từng để ý tới Nhậm Tử Lương, nhưng mà không ngờ anh ta ra nước ngoài làm bác sĩ, sống chết không chịu kế thừa sự nghiệp của gia đình, hiện giờ nhâm tử lương đã trở về,thế nhưng lại bên cạnh Đường Lạc Lạc.
Thật ra Mặc Lan cô ta chưa từng tiếp xúc nhiều với Nhậm Tử Lương, chỉ là cô ta thấy thích mà thôi, cho nên hiện tại thấy Nhậm Tử Lương đi cùng Đường Lạc Lạc,lòng cô ta lại đốt lên ngọn lửa đố kị.Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Đường Lạc Lạc rốt cuộc có gì tốt chứ, vì sao mặc thiệu đình mù mắt còn chưa đủ, đến cả Nhậm Tử Lương cũng bị cô ta lừa?
Mặc lan đè nén cảm xúc tức giận vào trong,bên ngoài vẻ mặt thì tươi cười niềm nở,nhưng trong lòng cô ta đã muốn âm mưu muốn hãm hại Đường lẠC Lạc , trở lại Hoa Hạ, đường Nhạc Nhạc cô ta có thể thay thế được mình sao?
Cô ta sẽ làm cho tiện nhân Đường Lạc Lạc này phải đau khổ,thê thảm.
Một tia hung ác lóe lên trong đôi mắt cô ta, mặc lan tiến lên ôm nhẹ cánh tay của Đường Lạc lạc,ra vẻ nồng nhiệt nói: "Chị, chị trở về thật là tốt, nhất định mệt muốn chết rồi, mau vào trong, mẹ nghe nói chị trở về, sáng sớm đã xuống bếp phân phó người làm nhiều món ăn ngon đó."
Mặc như nguyệt bên cạnh Mặc Lan từ khi cô ta còn nhỏ,thấy cô ta đối với đường Lạc Lạc không còn thù địch, trong lòng như tảng đá được lấy ra,bà nắm tay trần trần, tiếp đón Nhậm tử Lương: "Đúng đúng rồi, mau vào thôi!"
Đường Lạc Lạc bị mặc lan kéo tay, cô cảm thấy khó chịu, nhưng không thể trước mặt mọi người mà giãy tay cô ta ra, chỉ có thể miễn cưỡng đi vào biệt thự.
Mặc như nguyệt nghe tin đường Lạc Lạc trở về, đã cho người trang hoàng lại căn biệt thự ,vì thế căn biệt thự càng thêm ấm áp ,thoải mái hơn, màu xanh lam làm chủ đạo,khắp nơi trong nhà sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, tại phòng ăn người làm đang bưng thức ăn lên.
Trên bàn Gỗ lim dài , phong phú các món ăn, hương thơm bay khắp nơi,mặc như nguyệt không dễ gì có được vui vẻ như hôm nay,bà nắm tay kéo đường Lạc Lạc ngồi bên cạnh mình, còn bế Trần Trần đặt trên đùi : "Đến đây đến đây, đầu bếp trong nhà làm cả đấy, không biết hợp khẩu vị con không, lạc Lạc, con thích ăn cá hồi không ,nếm thử chút nhé. . . . . ."
Nói xong liền gắp cho Đường Lạc lạc một đữa,nhìn chằm chằm vào cô,đợi cô ăn thư xong liền hỏi: "có ngon không?"
Mặc lan im lặng ngồi đối diện với mặc Như Nguyệt, thấy Mặc Như Nguyệt xem Đường Lạc Lạc như bảo bối, trong lòng càng thêm giận giữ.
Chương 203:sự lo lắng của mặc lan
Cô ta đã làm con gái của bà nhiều năm như vậy, cho dù không phải người thân, cũng ít nhiều phải có tình cảm, thế nhưng đườngLạc Lạc lại trở về, trong mắt mặc như nguyệt lập tức không có cô ta, ngay cả khi đường Lạc Lạc lại lấy cả anh họ của mình,cô ta dơ bẩn ra nước ngoài còn sinh một đứa nghiệt chủng, cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thương của bà giành cho Đường Lạc Lạc.
Mặc lan lạnh lẽo nhìn mặc như nguyệt ân cần gắp thức ăn cho đường Nhạc Nhạc và trần trần, nói chuyện vui vẻ ,nhiệt tình,nụ cười trên mặt ngày càng giả tạo,ánh mắt bộc lộ rõ vẻ không cam lòng ngày càng đậm.
"Mẹ, con không thể ăn nhiều như vậy." Đường Lạc Lạc cười che chén cơm của cô lại: "mẹ muốn con thành heo sao."
Khuôn mặt nhỏ nhắn,trắng trẻo như sữa, rúc rúc vào lồng ngực Mặc Như Nguyệt: "bà ngoại gắp cho Trần Trần đi ạ,Trần Trần thích ăn!"
Mặc như nguyệt muốn trút hết tình thương của một người mẹ dành cho con của bà, không nghĩ là bà vô tình quá nhiệt tình, may mắn trần trần là đứa nhỏ hiểu chuyện,cậu nhóc sợ mặc như nguyệt bối rối, chủ động hướng sang đòi ăn, mặc như nguyệt trên mặt cười tươi như hoa, ôm cậu nhóc vào lòng.
Đường Lạc Lạc nhìn mặc như nguyệt rất tình cảm, tâm trạng cô cũng tốt lên nhiều, ở nước ngoài bốn năm, cô rất nhớ bà, cô đi nhiều năm như vậy,chắc chắn là bà sẽ lo lắng,nhớ nhung biết bao nhiêu.
Cũng may là, cô cũng đã trở về.
Mặc như nguyệt vui vẻ gắp rau cho Trần Trần, dỗ dành cháu ngoại nhỏ trong lòng, cũng không quên tra hỏi Nhậm Tử Lương : "Tử lương a, cháu ở nước ngoài có ổn không? Lần này trở về cháu có đi nữa không?"
Nhâm tử Lương lập tức sống lưng ngồi thẳng lên, muốn cho Mặc như Nguyệt ấn tượng tốt, nghe vậy mỉm cười, giọng nói ôn hòa,dễ chịu: "cháu thì sao cũng được ạ,mọi việc đều theo ý của Lạc Lạc."
Mặc như nguyệt như nở hoa trong lòng, lại thấy đường Lạc Lạc vẻ mặt bình thường, nhịn không được sốt ruột thay cho con gái: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, y dì nói các con không cần phải đi nữa, tử lương này, Lạc lạc là đứa trong nóng ngoài lạnh, ,cháu đừng để trong lòng,dì cảm ơn cháu ."
Đường Lạc Lạc vừa nghe mặc như nguyệt giống như chuẩn bị hăng hái muốn đem cô giao phó ra ngoài, cô lập tức nhíu mày, khó xử than một câu: "Mẹ. . . . . .!!!"
Không có gì khó hiểu, mặc như nguyệt muốn chuẩn bị ghép cô thành một đôi với Nhậm Tử Lương, gia thế và nhân phẩm của Nhậm Tử Lương đều rất tốt, bà đã muốn chọn anh ta làm con rể, hôm nay cô dẫn anh ta đến, thực là không có ý gì cả, cô muốn nói phản đối.
Mặc như nguyệtcòn cho rằng cô đang thẹn thùng, lại thêm dầu vào lửa;"cháu nhìn xem, nó còn xấu hổ nữa đấy."
Đường Lạc Lạc: . . . . . .
Cô xấu hổ khi nào vậy!
Không nên làm mọi việcthêm rối thêm có được không?
Nhâm tử lương trên mặt đích tươi cười ấm áp mê người, nghe vậy nhẹ nhàng nói: "dì nói rất đúng ạ, Hoa Hạ cũng là nơi rất tốt, trước kia tuổi cháu còn nhỏ, không biết quý trọng, muốn ra nước ngoài, hiện tại phát hiện, thật ra ở quê nhà là tốt nhất. Tuy nhiên,mọi thứ đều nghe theo ý của Lạc Lạc ạ."
Đường Lạc Lạc im lặng nhìn nhâm tử lương, gặp anh ta cũng nhìn cô nháy mắt, cho nên cô chỉ có thể nghe theo thở dài một tiếng, cũng tốt, tạm thời để cho bà hiểu lầm cũng tốt,còn hơn để bà biết được cô với Nhậm tử lương không có gì, lại bỏ công ra tìm đám con trai nhà giàu ra để tìm cho cô như thế càng phiền phức hơn.
Vì thế Đường Lạc Lạc tạm thời chỉ có thể yên lặng nhắm mắt quyết định nhẫn để được yên tĩnh.
Mặc như nguyệt nghe được nhâm tử lương nói như vậy, cười tươi như hoa, cái này có nghĩa là đối phương đã thừa nhận tình cảm với Lạc Lạc, con gái mệnh khổ của bà cuối cùng cũng tìm được người đàn ông tốt, trong lòng lập tức sáng bừng: "Tử lương,cháu là đứa bé tốt bụng, rất hợp với Lạc Lạc nhà dì, các cháu sau này phải đối xử tốt với nhau, có như vậy hai bên gia đình mới yên tâm được."
"vâng, dì nói sao thì là vậy." Nhâm tử lương hết sức phối hợp gật đầu.
Đường Lạc Lạc dừng đũa không nói gì, cố gắng chịu đựng.
"Tử lương a, cháu xem tiểu trần nhà dì, càng lớn càng đáng yêu, Lạc Lạc đứa con đầu lòng đã đẻ được con trai, có lẽ đứa thứ hai cũng là con trai, muốn tìm vợ, hãy tìm người Như Lạc Lạc nhà dì . . . . . ."vì con gái của bà, Mặc như nguyệt bất chấp mặt dày thế nhưng sau đó đem đề tài chuyển sang nhóc Trần Trần.
Đường Lạc Lạc lập tức bị ghẹn,cô phải uống một ngụm nước to mới trôi xuống, mặt đỏ tía tai quay đầu liền thấy anh chàng đang cố nín cười , vẻ mặt đồng ý ra sức gật đầu lia lịa.
Một ngày chó chết mà . . . . . .
Cái gì mà khen cô đẻ tốt,coi cô là cỏ sao, mặc như nguyệt đây là sợ không ai thèm lấy,nên ra sức quảng cáo cô sao?.
Đường Lạc Lạc quả thực sắp khóc rồi , không thể nhịn được nữa hô lên mọt tiếng: "Mẹ!"
Mặc như nguyệt bĩu môi, vốn định tiếp tục rao bán con gái , nghe cô hô lên mới chịu tạm dừng: "Tóm lại, Lạc Lạc nhà dì thích hợp làm vợ nhất."
Bà Nói xong cảm thấy hình như chủ đề này không thích hợp để Trần Trần biết,bế Trần Trần trên ngườ bà xuống, giao cho mặc lan: "Lan lan, con đem theo Tiểu Trần lên phòng khách chơi đi,mẹ có chuyện muốn nói với Lac Lạc."
Mặc lan trả lời một tiếng tay cô ta nắm lấy tay Trần Trần, nhưng còn chưa chịu đi, chợt nghe Mặc Như Nguyệt quan tâm hỏi Đường Lạc Lạc;"Lạc Lạc, nếu con không đi nữa, con có muốn mẹ sắp xếp để con làm việc ở Mặc thị không? Thời gian tới, mẹ sẽ tìm thời điểm thích hợp sẽ công khai thân phận của con, đến lúc đó con có tư cách để vào mặc thị. . . . . ."
Mặc lan dựng lổ tai lên nghe, tim cô ta đập thình thịch.
Đi mặc thị sao?
Nếu đường Lạc Lạc vào Mặc thị cô ta không phải xấu hổ lắm sao?
Nếu chuyện Đường Lạc Lạc là con cháu của Mặc gia được truyền ra ngoài, thân phận con nuôi của cô ta sẽ bại lộ , như vậy về sau. . . . . .
Cuộc sống sau này của cô ta vĩnh viễn núp dưới cái bóng của Đường Lạc Lạc sao?.
Mặc lan nín thở, chầm chậm kéo tay Trần Trần đi, chợt nghe đến đường Lạc Lạc nhẹ nhàng trả lời: "con không nghĩ là sẽ vào Mặc thị,con sẽ tự mở một văn phòng riêng."
"con muốn tự mở vă phòng sao?" Mặc như nguyệt túc nhíu mày: "Lạc Lạc. . . . . ."
"Con muốn tránh xa Mặc thị, con sẽ tự lo được cuộc sống của con, mẹ, không cần lo lắng cho con ." Đường lạc Lạc mấp máy môi, cúi đầu.
Mặc thị có rất nhiều kỷ niệm,rất nhiều ký ức của cô cùng Mặc Thiệu Đình, cô không muốn dùng thân phận con gái của Mặc Như Nguyệt để trở về mặc thị, trong người chỉ muốn mở một studio của riêng mình, một lần nữa bắt đầu.
Mặc như nguyệt còn muốn nói thêm gì đó, mặc lan lại ở là trong lòng cười lạnh một tiếng, kéo trần trần lên phòng khách.
Mặc kệ đường Lạc Lạc đây là giả vờ hay là thật, lấy lui làm tiếng, cô ta nhất định phải đề phòng mới được, cô ta mới không tin đối với tài sản đồ sộ của Mặc thị mà không ai có thể im hơi lặng tiếng đâu.
Nhưng mà. . . . . .
Mặc lan cúi đầu nhìn trần trần, theo ý tứ của Mặc Như Nguyệt và Đường Lạc Lạc, nghĩa là đứa nhỏ này, không phải của nhâm tử lương sao?
Vậy Cha của đứa bé này,là Mặc Thiệu Đình?
Năm đó đường Lạc Lạc vội vàng bỏ đi, gần như là gấp gáp bỏ trốn, mặc lan ngay từ đầu cũng nghĩ đường Lạc Lạc bị kích thích.Nhưng bây giờ trần trần khoảng ba tuổi, đường Lạc Lạc bỏ đi bốn năm. . . . . .
Chẳng lẽ, năm đó Đường Lạc Lạc đang mang thai?
Ý nghĩ này lập tức làm mắt cô ta sáng lên, nếu như vậy nghĩa là ,Đường Lạc Lạc có con với anh trai của mình mà vẫn sinh ra sao?
Chưa nói Mặc gia là đại gia tộc giàu có, cho dù là gia đình bình thường, cũng đủ tai tiếng rồi, Đường Lạc Lạc còn dám mang nghiệt chủng này về. . . . . .
Chỉ có điều đối với bản thân cô ta chỉ có lợi chứ không có hại.
Một người là con nuôi đời tư trong sạch,có tài kinh doanh, một người là con gái ruột mà lại có cn với anh rai họ của mình. . . . . .Lợi thế ban đầu của Đường Lạc Lạc, e là sẽ thua trong tay đứa bé này .
Mặc lan nhếch miệng, lộ ra nụ cười thâm hiểm, một âm mưu được sinh ra trong đầu, cô ta ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nhỏ của Trần Trần: "Trần trần, cha cháu là ai vậy?"
Trần trần khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, nhìn Mặc Lan ngoài cười trong không cười, trực giác của trẻ em rất chính xác, huống hồ cậu nhóc là đứa trẻ thông minh hơn nhiều so với nhứng đứa trẻ bình thường khác, chu chu cái miệng nhỏ nhắn;"quan trọng lắm không ạ?."
"Ngoan, cha của cháu là người họ Mặc hay là cái chú đang ngồi cạnh mẹ cháu ?" Mặc lan sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, chỉ là đứa con nít à thôi, chắc cần phải dỗ ngọt, không biết cô ta lấy đâu ra cây kẹo, quơ quơ trước mặt Trần Trần.
Không ngờ trần trần liền bỉu môi, rất không phối hợp cầm cây kẹo que trong tay Mặc Lan ném xuống đất: "Dì quan tâm ba cháu là ai như vậy,sao không đi hỏi bà ngoại của cháu."
Mặc lan: . . . . . .
Xứng đáng là con của đường Lạc Lạc sinh ra,đều hạ tiện, đều giảo hoạt đáng ghét như Đường Lạc lạc, ỷ Mặc Như Ngyệt yêu quí nó, bây giờ lạI dám chế giễu cô ta.
Mặc lan hôm nay vốn đầy bụng tức, còn phải giả bộ ôn nhu hiền thục,cô ta sắp nghẹn đến không thể nhịn được nữa, không ngờ rằng ngay cả đứa con tạp chủng của Đường Lạc Lạc cũng hùa theo nói chuyện với cô ta như vậy, cô ta nhìn Trần Trần ánh mắt trở nên sắc bén.
Mặc như nguyệt không phải thích đứa cháu ngoại tạp chủng này sao, không phải khoe nó còn nhỏ mà đã thông minh sao, tốt, cô ta sẽ khiến cho mặc như nguyệt nhìn xem, loại nghiệt chủng này, là vĩnh viễn cũng không thể ngẩng cao đầu được.
Mặc lan đứng dậy, cô ta nhìn vào cái bình sứ ngọc bích màu trắng sữa đắt tiền, vung tay lên, đem bình sứ ném mạnh xuống mặt đất, sau đó giả đò lớn tiếng hét lên: "A! Trần trần, cẩn thận!"
Khoảng cách từ Nhà ăn đến phòng khách cách tuy không gần, nhưng là tiếng bình sứ vỡ cùng tiếng mặc lan thét chói tai,vẫn truyền đến tai của mấy người ngồi dưới phòng ăn, khi nge đến tên của Trần Trần, đường Nhạc Nhạc lo lắng liền lập tức đứng lên , theo sau là mặc như Nguyệt và Nhậm Tử lương cũng chạy lên.
204:bằng chứng
Chạy vào pòng khách ,Đường Lạc Lạc đã nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt sàn,đầy mãnh vỡ của bình sứ nằm rải rác khắp sàn,mà đứng bên cạnhTrần Trần đang bất lực nhìn cô.
. Xác định trần trần không có việc gì, đường Lạc Lạc lúc này thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh trần trần, cầm cánh tay nhỏ bé của cậu, cẩn thận kiểm tra : "con không sao chứ ?"
Trần trần ngoan ngoãn lắc đầu: "Mẹ, con không sao. . . . . ."
Mặc như nguyệt thấy trần trần không có việc gì, trong lòng cũng thả lỏng, sau đó nhìn đống hỗn độn,nhíu mày: "Sao lại thế này?"
Bình ngọc con cừu này, là vật yêu thích của bà,phẩm vật này là trong cuộc đấu giá 10 năm trước tại Zurich bo ra 80 tiệu ndt mới mua được, luôn được bà giữ gìn cẩn thận, lần này con gái và cháu ngoại về, vị trí cua nó thường đặt tại nơi nổi bật, nhưng hôm nay đã thu gọn sang nơi khác, nhưng mà không nghĩ rằng vẫn nằm hỗn độn trên sàn nhà.
Mặc lan lúc này mới ra vẻ mặt khó xử mở miệng;"Là trần trần. . . . . . ầm ĩ đòi chơi cái bình sứ đó, con không ngăn lại, không ngờ nó còn đem vứt xuống đất, còn nói nói là tát cả đồ của Mặc gia đều là của mẹ nó, còn ầm ĩ muốn đòi đập cái khác, con không còn cách nào, cho nên mới la lên. . . . . ."
Mặc như nguyệt không phải xem đứa con hoang này là mạng sống sao? Cô ta sẽ từng chút từng chút làm tan rã hình tượng của mẹ con Đường Lạc Lạc trong mắt Mặc Như Nguyệt, làm cho mặc như nguyệt phải nhìn xem, đứa con gái và đứa cháu ngoại của bà sẽ hành dạng gì.
"Trần trần sẽ không nói như vậy." Nhâm tử lương lắc đầu, đi đến bên cạnh trần trần,đứng bên canh hai mẹ con họ.
"Nhâm thiếu nói như thế ,chẳng lẽ ngài nghĩ tôi nói dối sao?" Mặc lan tỏ vẻ vô tội: "Tôi chỉ nói thế thôi, nhưng cũng chỉ là muốn mẹ hiểu ra thôi, giáo dục trẻ con là chuyện rất cần thiết , chỉ là cái bình sứ không đáng gì,nhưng cứ tiếp tục đứa trẻ như thế là không ổn rồi. Lạc Lạc, tôi biết cô ở nước ngoài vất vả, nhưng không thể bỏ qua việc dạy bảo đứa trẻ, cho dù, cho dù là tính cách có chút là do trời sinh, cô cũng không thể mặc kệ được. . . . . ."
Ý là, trần trần không có cha, lí lịch không rõ,không ngạc nhiên khi còn trong bụng mẹ đã vô văn hóa,xấc xược.
Sắc mặt Đường Lạc Lạc lậ tức rắng bệch, cô tức giận trừng mặc lan;"cô nói cái gì? Trần trần sẽ không làm chuyện như vậy, con trai tôi thế nào,trong lòng tôi biết rõ."
"Mẹ. . . . . ." Mặc lan làm bộ dáng đáng thương nhìn về mặc như nguyệt;"sao con có hể nói dối được, đứa trẻ này nuông chiều thành quen rồi, con làm dì, nhìn không được mới góp ý một chút, con chỉ muốn tốt cho Trần Trần. Nhưng mà Lạc Lạc nói như thế, xem thường con không biết đúng sai , mẹ, nếu cái nhà này con không có địa vị gì,con đi là được. . . . . ."
Nói xong cô ta giả vờ lau nước mắt, bộ dáng đau thương muốn chết.
Mặc như nguyệt thở dài, rơi vào thế khó xử, mặc lan tuy rằng không phải con gái bà sinh ra, nhưng bầu bạn ở bên bà nhiều năm, một người trưởng thành không cần thiết phải nói dối vu khống cho một đứa bé , mà trần trần tuy rằng đáng yêu, nhưng dù sao cũng là đứa bé không có cha chăm sóc, có lẽ thật sự sẽ nói nói vậy, làm ra chuyện không có gia giáo như vậy, nếu hiện tại mặc kệ, sau này sẽ làm mất thể diện của Mặc gia.
Bà tiến lên từng bước, nhìn vào đống bình sứ ị vỡ có chút thương tiếc , nhìn trần trần mở miệng: "Trần trần, đứa trẻ ngoan sẽ không cố ý ném đồ vật, cháu có biết cháu làm sai rồi không?"
"cháu không có." Trần trần oan ức,cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên: "Bà ngoại,cháu khônglàm."
"Trần trần, đồ vật không đáng gì,nhưng nói dối là không đúng ." Mặc lan thấy mặc như nguyệt đã tin cô ta, lập tức làm ra vẻ mặt giả bộ: "còn nhỏ như thế đã biết nói dối, không biết là ai dạy, Lạc Lạc, cô đừng đem thói hư tật xấu của người lớn mà gây ra cho con cái."
Lời này sát thương rất lớn tuy không nói rõ ra nhưng ám chỉ trào phúng đường Lạc Lạc là kẻ nói dối hết lần khác, đường lạc Lạc lập tức tiến lên từng bước bảo vệ trần trần: "cô có ý gì?"
"Tôi không có ý gì đâu, chỉ là quan tâm Trần Trần thôi." Mặc lan một bộ ngây thơ vô tội quay đầu nhìn phá Mặc Như Nguyệt: "Mẹ, con thật sự không có ý gì khác, con chỉ là muốn, đứa trẻ cần phải được dạy bảo, muốn cho chi ấy làm tấm gương tốt cho Trần Trần, chẳng lẽ không đúng sao?"
"được rồi, chuyện này dừng ở đây." Mặc như nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, đi đến trước mặt trần trần, nhẹ nhàng khuyên : "Trần trần không nên làm vỡ bình hoa, chỉ cần cháu xin lỗi , được không?"
Mặc lan cắn mạnh môi, chỉ cần xin lỗi thôi sao?
Hừ, bà già này thật đúng là thiên vị .
Mấy chục triệu noí xin lỗi là xong việc . . . . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn,căng mọng của Trần trần đang chăm chú , nghe được lời nói của mặc như nguyệt trong lời nói, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Bà ngoại, bình hoa không phải do Trần Trần làm vỡ đâu ạ, trần trần có bằng chứng."
Bằng Chứng?
Mặc như nguyệt không thể tin được một đứa bé còn nhỏ tuổi như vậy, có thể có chứng cớ, tò mò nói với trần trần: "Trần trần, bà ngoại sẽ không trách cháu đâu, nhưng cháu nói thật là cháu có bằng chứng sao?"
Trần trần ngẩng đầu, không trả lờicâu hỏi của mặc như nguyệt, mà là nhìn về phía mặc lan: "dì, dì nói là cháu cố ý làm vỡ bình hoa phải không?"
Mặc lan lơ đểnh gật đầu một cái: "đúng thế, dì tận mắt nhìn thấy, trần trần,cháu không cần lại nói dối đâu , cũng không biết cháu học thói nói dói từ đâu, một đứa bé ma như vậy thì sẽ không ai thích đâu nha."
Chỉ là một đứa con nít ranh, thì có thể có bằng chứng gì, nhưng khi cậu nhóc nói xong , mặc lan nhìn thấy đường Nhạc Nhạc vẻ mặt buồn bực, lòng dạ cô ta trở nên đen tối, chờ xem, một tiện nhân, một đứa con hoang ,sớm muộn gì cũng bị cô ta đùa tới chết, còn muốn lợi dùng tình cảm để tranh tài sản với cô ta, còn lâu!
Trần trần nhìn mặc lan thấy cô ta vẫn không buông tha mà còn nói thêm, bất đắc dĩ thở dài, dáng vẻ đáng yêu chết đi được, nắm tay mặc như nguyệt, cậu nhóc kéo tay bà đến trước cái kệ đặt bình hoa , hướng về cái kệ kia cao hơn nhóc tận hai cái đầu , giọng nói trong treo,non nớt vang khắp phòng;"Bà ngoại ơi, cháu không cao bằng cái kệ đo,làm sao cháu có thể lấy cái bình hoa xuống đập được ạ?"
Mặc như nguyệt lập tức yên lặng.
Đúng rồi, trần trần mới ba tuổi, vóc dáng còn nho nhỏ, kiễng chân còn chưa đến cái mặt cái kệ kia, làm sao mà đem cái bình xuống đạp nát được?
Điều này quả thật là không có khả năng rồi.
Mà chính bà lại không tin tưởng cháu ngoại mình, ngược lại còn tin là nó nói dối, hồ đồ rồi, lại còn trách mắng cháu bà. . . . . .
Đường Lạc Lạc cùng nhâm tử lương nhìn nhau, hai người đều tự hào vì sự thông minh của Trần Trần, từ khi bước vào, sự chú ý của họ đềudồn vào Mặc Lan , cho nên họ đề phòng người lớn, không ai ngờ điều này, ngược lại là đứa bé trần trần, thông minh,bình tĩnh,thật là làm họ phải bất ngờ!
"bây giờ, lan lan cô còn cái gì để nói không?" Đường Lạc Lạc tiến lên từng bước, cười hỏi mặc lan: "Cũng không biết miệng của ai mới nói dối, là cô học từ ai ra vậy?"
Mặc lan không vô thức lui về sau từng bước, trên mặt lộ ra chột dạ, chật vật, chết tiệt, cô ta không ngờ tới, đứa nhỏ này là kết quả của hôn nhân cùng huyết thống, nhưng lại rất thông minh!
Cô ta Vốn dĩ muốn cho mặc như nguyệt dần thất vọng về trần trần, muốn châm ngòi ly gián, làm cho mối quan hệ của mặc như nguyệt và đường Lạc Lạc xáu đi, nhưng mà cô ta không ngờ rằng mới lần đầu tiên đã bị bại lộ.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Vừa rồi cô ta còn quả quyết khẳng định, giờ phút này cô ta muốn tẩy trắng cho bản thân, nhưng lại tìm không ra lý do nào—— chẳng lẽ nói trần trần căn bản không cao đến cái bàn, cho nên cậu bé không thể làm vỡ bình hoa sao?những lời hèn mọn này, cô ta càng không thể nào nói ra được .
Nhìn mặc Lan ấp a ấp úng, sắc mặt mặc như nguyệt trầm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu TrẦn Trần, mặc như nguyệt dịu dàng nói: "Trần trần, là bà ngoại không tốt, trách aon Trần Trần, về sau không bao giờ ... như vậy nữa, trần trần tha thứ bà ngoại không?"
"cháu Không trách bà ngoại ạ." Trần trần gật đầu, cười tủm tỉm trả lời, lập tức lon ton đi đến trước mặt đường Lạc Lạc, cầm lấy góc áo của cô, giọng sữa khí thế nói: "Mẹ, mẹ dẫn Trần Trần đi chơi trước đi, dì lan Lan thật ngốc thật ngốc, bà ngoại đang muốn dạy bảo dì ấy ạ."
Nhâm tử lương không nhịn được cười, nghĩ thầm, cậu nhóc tinh quái này quá xấu, cố ý để thời gian cho Mặc Như Nguyệt dạy bảo Mặc Lan, còn nói mặc lan"ngốc thật ngốc thật" , lời châm biếm này, làm cho tức nghẹn rồi.
Đường Lạc Lạc bế Trần Trần, nhìn mặc như nguyệt gật đầu, chuẩn bị tiễn nhâm tử lương ra cửa, cô ở lại đây, sẽ mỗi ngày phải đối mặt với Mặc lan,nếu thế này sẽ không ổn, cô cũng muốn Mặc Như Nguyệt nói chuyện tử tế với Mặc Lan,như vậy cũng tốt.
Đợi cho ba ngườ Đường Lạc LẠC ra khỏi cửa, mặc như nguyệt mới vẻ mặt rét lạnh quay đầu nhìn Mặc LAN, mặc lan cúi đầu ủ rũ , lúc lâu cô ta mới ngẩng mặt đầy nước mắt lên, nhìn mặc như nguyệt cầu xin: "Mẹ, con t sai rồi, ta chỉ . . . . . con chỉ là thấy chị đã trở về, sợ mẹ không thich con nữa , con mới. . . . . . Ta không phải cố ý gây khó dễ cho Trần Trần, con. . . . . ."
"con là tiểu thư của Mặc Gia, lại bày trò hãm hại một đứa bé,có phải rất quá đáng rồi không?" vẻ mặt Mặc như nguyệt tiếc không thể rèn sắt thành thép: "con cũng là con gái của ta, ta làm sao không thích con nữa? ganh tị với cả chị mình và một đứa bé, con làm taquas thất vọng."
Mặc lan cắn môi, cảm thấy lời của bà như một cái tát vang dội, tát vào mặt cô ta,--Mặc Như nguyệt thất vọng sao?
Chẳng lẽ đường Lạc Lạc kết hôn với cả anh họ,còn sinh cả con, không làm bà thất vọng?
Suy cho cùng cũng chỉ vì cô ta không phải con ruột sao?
Trong lòng cô ta tuy rằng nghĩ như vậy , nhưng vẻ mặt bên ngoài thì cúi đầu biết lỗi,cố làm ra vẻ thút thít ,do dự nói: "Là con sai rồi, mẹ, con sẽ không như vậy nữa , xin mẹ tin con, con chỉ là không có cảm giác an toàn sợ mẹ không cần con nữa. . . . . ."
Mặc như nguyệt đi tới vỗ vai Mặc lAN, nặng nề thở dài một hơi: "Con đứa nhỏ này, sao lại nghĩ như thế. Chị con không sống dễ dàng gì, một mình còn nuôi Trần Trần mấy năm nay,con còn làm ầm muốn tranh giành gì nữa? Nó còn không ở bên cạnh ta,không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ, không hạnh phúc, sung sướng như con đâu."
Mặc lan đảo mắt , cô ta làm bộ như khong có gì hỏi: "Trần trần. . . . . . Là con của mặc thiệu đình sao?
205.1;khách hàng đầu tiên
Mặc như nguyệt thở dài, bà biết chuyện này có thể giấu được người ngoài nhưng không thể che giấu được người tong nhà, để Mặc Lan đoán mò, không bằng nói thăng cho cô ta: "Phải"
"cái đó. . . . . . cái đó chị và mặc thiệu đình chẳng phải là. . . . . ."Sự nghi ngờ của Mặc lan đã được chứng thật, trong mắt cô ta lóe lên tia sáng vừa khiếp sợ vừa vui mừng, cô ta cố gắng kìm chế sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa của bản thân.
"Chuyện này, cũng là tạo hóa trêu ngươi." Mặc như nguyệt đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại rất nhiều lần, bây giờ đãquyết định: "Ai biết Lạc Lạc lại sinh đứa bé ra, cũng may trần trần thông minh như vậy, một chút vấn đề đều không có. Mặc gia tới thế hệ này còn rất ít,cha của mẹ đến nằm mơ cũng muốn có cháu trai, ta nghĩ, muốn ông chấp nhận không khó, đợi cơ hội thích hợp, mẹ sẽ đem thân phận củaLạc Lạc công bố ra ngoài, nhưng bên ngoài,cha của trần trần là ai, một chữ cũng không nhắc đến, không biết rõ cũng được, đợi cho Lạc ‘Lạc và tử lương kết hôn ,sau đómẹ sẽ thương lượng với Nhậm Gia, nói lafcon của Lạc LẠC và Tử Lương."
Trong nhà không thể che giấu, bên ngoài nhất định phải che giấu, cũng may mắn không phải vấn đề lớn.
Người của Mặc gia thì không có lý do gì để nói chuyện này ra ngoài, cũng may Lạc Lạc hiện tại có Nhậm Tử Lương bên cạnh,xử lí tốt người của Nhậm gia, cho dù không giải thích, tất cả mọi người sẽ tự nhiên nghĩ rằng đứa bé là con của Nhậm Tử Lương, cũng sẽ che đậy được chuyện quá khứ.
Mặc lan nghe mặc như nguyệt nói, tâm trạng trầm xuống, xem ra, mặc như nguyệt cưng chiều,dung túng Đường Lạc Lạc đến nỗi cũng để đứa con hoang Trần Trần kia về nhận tổ qui tông sao?
Còn muốn để cho mặc lão gia nhận nó sao?
Nghiệt chủng do họ hàng cùng huyết thống sinh ra, bây giờ lại trở thành đích tôn của Mặc gia. . . . . .
Thật nực cười.
Còn xem con gái của bà ấy như báu vật, nhâm tử lương một kim vương lão ngũ thế hệ thứ hai giàu có,độc thân, không chỉ có vui vẻ muốn làm cha, còn muốn làm vỏ bọc, giúp đường Lạc Lạc che đậy quá khứ tai tiếng, đem nghiệt chủng do anh em họ cùng huyết thống sinh ra, tại sao mọi thứ tốt đẹp đều là của ĐườngLạcLạc ?
Mặc như nguyệt càng giúp Đường Lạc Lạc sắp xếp các vấn đề càng tốt, càng làm cho cô ta tiếc nuối, mặc lan lại càng cảm thấy không công bằng.
Cô ta sống ở Mặc gia nhiều như vậy,nịnh hót,tâng bốc người già cẩn thận từng chút một, lấy lòng và ở bên cạnh MẶc Như Nguyệt, cô ta không ngừng khích lệ bản thân,phải làm cho bản thân ngày càng tự lập,xuất sắc, một phút cũng không dám lơ là, nhưng kết quả là, vẫn không bằng một Đường Lạc LẠC từ trên trời rơi xuống.
Đứa con nghiệt chủng kia của Đường Lạc Lạc, không cần tốn nhiều sức, trở thành cháu đích tôn của Mặc gia, tương lai có thể được chọn là người thừa kế,còn cô ta thì sao?
Hiện tại mặc thị đang trong tay mặc tây thành nắm giữ, mặc như nguyệt đã tìm lại được đường Lạc Lạc, tương lai cô ta ở Mặc gia là rất mong manh .
Mặc lan càng nghĩ càng sợ hãi, hạ quyết tâm, nhất định không thể để cho đường Lạc Lạc đạt được.
Mặc như nguyệt không phải muốn giấu kín như bưng sao , sợ chuyện tốt con gái bà ta làm bị người ngoài biết được sao? Cô ta càng muốn chuyện này lan ra ngoài —— đến lúc đó nhìn xem con tiện nhân đường Lạc Lạc lấy anh trai họ, làm sao sống yên được ở Mặc gia, làm xấu hổ Mặc gia như thế nào!
Nghĩ đến đây, mặc lan lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều,cô ta bám lấy cánh tay, nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ, người tốt sẽ được trời thương, nhất định sẽ hạnh phúc, lúc trước là con nhạy cảm không hiểu chuyện , con biết sai rồi, sau này nhất định sẽ giúp đỡ chị ấy, để mẹ vui vẻ hạnh phúc."
"như thế thì tốt." Mặc như nguyệt nhìn sâu vào Mặc Lan,rồi quay đầu nhìn về phía đường Lạc Lạc rời đi, khẽ thở dài.
Con gái mệnh khổ của bà,hi vọng sau này mọi việc đều tốt đẹp.
. . . . . .
Đường Lạc Lạc nói phải muốn mở một studio của riêng,bản thân cô tự làm chủ, không chỉ là nói suôn.
Tuy mặc như nguyệt liên tục giữ lại, nhưng vài ngày sau Đường Lạc Lạc mang theo Trần Trần ra ngoài ở, thuê một văn phòng nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng làm việc .
Ở Mĩ mấy năm nay,trình độ của đường Lạc Lạc có thể nói là nhảy vọt, trong giới thiết kế cô cũng có chút danh tiếng, nhưng mối làm ăn đều là ở nước ngoài, trở về trong nước, rất có cảm giác như bắt đầu lại từ đầu.
Nàng không nghĩ dựa vào Mặc gia, cũng không muốn dính dáng hay hưởng lợi gì với người của Mặc Giavì thế không chỉ cô chuyển ra ngoài, hơn nữa không đến vài ngày, ngay tại trung tâm của thành phố cô đã thuê được văn phòng, làm nên một studio cho riêng bản thân.
Đối với việc này, mặc như nguyệt tuy không muốn đồng ý, nhưng con gái bà rất háo hức, chỉ có thể hỗ trợ,lần đầu tiên đường Lạc Lạc có được phòng làm việc của bản thân, hận không thể 24h một ngày đều được làm việc, tinh thần của cô tràn đầy năng lượng.
Vất vả thì cuối cùng giai đoạn chuẩn bị đã hoàn thành ,phòng làm việc được chỉnh trang có khác lạ một chút, cánh tay nhỏ nhắn của đường Lạc Lạc vẫy lên, đặt tên nơi làm việc với một cái tên khá hay—— studio Khải Trần.
Hôm nay, đang ngồi tại studio Khải Trần , đường Lạc lạc gọi điện thoại cho Diệp Tiểu Manh.
Ở nước ngoài mấy năm nay, vì tránh mặc thiệu đình tra được dấu vết của cô, đường Lạc Lạc vẫn cố gắng không liên lạc cho diệp tiểu manh, lúc này về nước , người đầu tiên nhớ tới là diệp tiểu manh.
Cũng không biết nha đầu kia bây giờ ra sao , nhưng cô có thể khẳng định, nha đầu kia một lòng muốn làm ngôi sao ca nhạc, khả năng bây giờ đã trở thành sự thật rồi , hai ngày trước cô có đi qua Century Studios, đường lạc Lạc có nhìn thấy áp phích biểu diễn của Diệp Tiểu Manh, đoán rằng không tệ lắm.
Điện thoại được thông, đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó truyền đến giọng nói dè dặt của Diệp Tiểu Manh: "alo. . . . . . anh chị là. . . . . ."
"Nha đầu chết tiệt kia, tớ là Đường Lạc Lạc đây." Đường Lạc Lạc hớn hở nói: "mới vài năm khng liên lạc ,cậu đã không nhận ra giọng tớ rồi ."
" là Lạc Lạc sao? Cậu thật sự là Nhạc Nhạc?" Diệp tiểu manh vui vẻ hét lên: "cậu cái người không có lương tâm, cuối cùng cũng có tin tức rồi , lúc nãy còn tưởng người khác gọi, chưa dám lên tiếng, nghĩ là có người gọi tớ đến hiện trường tai nạn hay gì đó, cậu cậu cậu ở đâu vậy hả!"
hiện trường tai nạn xe. . . . . .
Đường Lạc Lạc khóe miệng co rút: "Please, cậu có thể nói gì tốt một chút không? Tớ mới về nước, thời gian trước vẫn luôn ở Mỹ,suy nghĩ về cuộc sống ngắn ngủi của mình, không né tránh nữa, sẽ trở về . . . . . . cậu gần đây ra sao rồi?"
Nói xong, chờ diệp tiểu manh sẽ cùng cô nói chuyện về con đường nghệ thuật của cô ấy, nhưng mà đợi thật lâu, bên kia điện thoại truyền đến diệp tiểu manh khóc thút tha thút thít .
"Ô ô, cậu thật sự tàn nhẫn vô tình , kể từ khi 4 năm liền , đây là lần đầu tiên câu mới chịu gọi cho tớ biết tớ lo lắm không hả? ngay cả số điện thoại di động tớ cũng không dám đổi, chỉ sợ bất ngờ xuất hiện không goị được cho tớ, cậu vì sao lại đột nhên biến mất hả Lạc Lạc, mặc thiếu tìm cậu sắp phát điên rồi, cậu vì sao lại đi?"
Trong lòng Đường Lạc Lạc nảy lên một cỗ chua xót, diệp tiểu manh là bạn tốt của cô nhiều năm, nghe được cô ấy nói nhớ mong cô như vậy, trong lòng cô rất cảm động.
Nhưng mà, cô ấy nhớ thương cô nhiều như vậy,còn mặc thiệu đình thì sao?
Năm đó, nhất định đau đớn rồi.
"được rôồi được rồi, chẳng phải tớ về rồi sao, cậu khi nào rãnh đến đây tâm sự với tớ, a đúng rồi, tớ vừa mở phòng làm việc, địa chỉ nhắn cho cậu."
Đường Lạc Lạc gửi địa chỉ của cô cho diệp tiểu manh, lúc sau lo lắng lại nói thêm một câu: "chuyện tớ trở về , tạm thời đừng nói cho mặc thiệu đình, chờ cậu đến đây, ớ sẽ kể rõ cho cậu."
Diệp tiểu manh luôn miệng đồng ý: "tớ rãnh, bây giờ tớ rất rãnh, cậu đợi tớ, tớ sẽ lập tức đến, gần đây tớ vừa chụp hình cho ca khúc mới , mấy ngày nay được nghỉ ngơi, chờ tớ đấy."
Cúp điện thoại, đường Lạc Lạc pha cho mình một ly cà phê, vừa uống vừa nhớ lại từng chút kỉ niệm cô và diệp tiểu manh, trong lòng ấm áp .
Rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh studio được trang trí đàng hoàng, rất thoải mãn gật đầu.
Studio Khải Trần,tên là do cô đặt nhưng phong cách thiết kế và giám sát đều là do một tay Nhậm Tử Lương làm, phong cách xanh trắng kết hợp, tạo nên cảm giác tươi mát sạch sẽ ,tuy nhỏ như nội tạng chim sẻ nhưng đầy đủ, một tầng là phòng làm việc để thiết kế, phòng trưng bày và phòng thay đồ cũng có phòng riêng,thậm chí ngay cả nữ lể tân và trợ lý riêng cũng được Nhậm Tử Lương sắp xếp tốt
Việt
CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN TÔNG TÀI
205.2
Hơn nữa mặc như nguyệt sợ cô phải chịu khổ, nhất quyết cho cô một số vốn để khởi nghiệp,nói là để làm cổ phần, điều kiện để gây dựng sự nghiệp của đường Lạc Lạc có thể nói là may mắn, cô dường như không làm gì cả, cũng không có hao tâm gì cả.Đây là thế giới nhỏ bé của riêng cô.
Nhưng mà, sau này phát triển ra sao, tất cả đều dựa vào bản thân của cô.
Ngay lúc này, đường Lạc Lạc ngồi tại văn phòng rộng hơn 100m vông của mình, đang hạ mắt xuống chìm vào nỗi lòng của mình, liền nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài cửa, sau đó,có tiếng gõ cửa .
Khách hàng đầu tiên?
Đường Lạc Lạc nhíu mày có chút nghi hoặc, trước khi mở studio này cô cũng chưa có tuyên truyền, lúc này mới vừa mới khai trương, đã có khách hàng rồi sao?
Liệu có phải khách hàng của Nhậm Tử Lương giới thiệu tới không?
Cô Không kịp nghĩ nhiều, cô hắng giọng, hô một tiếng"mời vào" , sau đó, cửa văn phòng bị đẩy ra, một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào.
Đường Lạc Lạc vừa mới đứng lên, liền trơ ra như tượng, sửng sờ tại chỗ.
hai người vừa bước vào kia, bọn họ từng rất quen thuộc.
Đường phù Dung mặc một chiếc váy trắng dài, giày cao gót phát ra tiếng lanh lảnh trên sàn nhà, tinh thần hớn hở, ánh mắt đắc ý mà vẻ mặt thì lại ra oai,sau khi đi vào trong, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn đường Lạc Lạc.
Tay của cô ta cầm lấy cánh tay của Mặc Thiệu Đình, khoảng cách của bọn họ rất gần, mặc thiệu đình một thân tây trang màu đen , thần sắc lạnh như tiền mà kiêu căng, đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng,toàn thân phát ra khí lạnh, như là thời gian trước Đường Lạc Lạc gặp anh lần đầu tiên.
Đây thật sự là khách hàng đầu tiên đến studio của cô, lại không ngờ rằng, lại gặp lại trong tình cảnh như vậy .
Nhâm Tử Lương nhìn thấy mẹ con họ đang an ủi nhau, trong lòng đau xót, bước tới phía trước thay đổi không khí: "Được rồi,được rồi, không buồn nữa, cũng không phải cậu bé kia nói đúng, cũng là lỗi của tôi nữa,ít ở cạnh tiểu TRần , về sau tôi sẽ ở cạnh nó nhiều hơn, không để cho nó bị bắt nạt nữa đâu.”
Cha nuôi cũng là cha mà, có cha nuôi còn hơn không, Nhậm Tử Lương cảm thấy lúc này nên dũng cảm rồi , vừa rồi là nên quyết đoán nhận cha của Trần Trần luôn cho rồi!
Nhưng mà. . . . . . Không biết Lạc Lạc có đồng ý hay không đây . . . . . .?
"Anh đã làm tốt lắm rồi ." Đường Lạc Lạc lau khóe mắt còn dính nước mắt, đứng lên nhìn Nhậm Tử Lương cười: "Chẳng phải một màn lúc nãy sao, chậc chậc,” thâm tàng bất lộ” nha ."(giấu nghề)
Nhâm Tử Lương nghe rất đắc ý: "Đừng nhìn hắn to béo nhé,tin không chỉ cần vài phút đánh cho hắn không còn dạng người,phải quỳ xuống gọi tôi bằng cha đấy!."
"Phụt!." Đường Lạc Lạc không nhịn được bật cười, đang chuẩn bị khích lệ anh ta thêm vài câu, thỏa mãn một chút niềm tự hào của Nhậm Tử Lương ,nhận thấy cánh tay bị lực kéo nhẹ, cúi đầu, thấy Trần Trần đang ngước đầu lên,giọng nói trẻ con non nớt: "Mẹ ơi,con muốn về nhà.”
"Đươc, chúng ta lập tức về nhà." Đường Lạc Lạc ôm tiểu Trần lên, xoa đầu con trai.
Trần Trần lắc lắc chiếc đầu nhỏ: "Không, nhà không phải ở đây, mẹ, con muốn về nhà mà mẹ nói với con, ngôi nhà có bà ngoại ạ."
Đường Nhạc Nhạc sửng sốt, nhà mà con trai nói, là Hoa Hạ ư?.
Vài năm nay hai mẹ con họ ở hai nơi, tuy là cô khăng khăng ở Mĩ, chưa quay về nước, nhưng Đường Lạc Lạc vẫn giữ liên lạc với Mặc Như Nguyệt,bà vẫn luôn nhớ con gái mình, thường xuyên hỏi han quan tâm cô, Đường Lạc Lạc một hai năm gần đây mới nói sự tồn tại của tiểu Trần cho bà biết.
Lúc đó nghĩ rằng Mặc Như Nguyệt biết được sẽ đau đớn lẫn tức giận,trên thực tế bà cũng khó chấp nhận nỗi, nhưng theo thời gian Trần Trần dần lớn lên, càng ngày càng thông minh, đáng yêu, xem ảnh chụp của hai mẹ con họ từ Mỹ gửi về, cuộc điện thoại bên kia đại dương nghe nhóc con cất giọng non nớt hô"Bà ngoại" , dần dần Mặc Như Nguyệt cũng mềm lòng,chấp nhận đứa cháu ngoại này.
Gần đây lại thường xuyên gọi video, cùng cháu ngoại nói chuyện,càng yêu quý cậu bé cực kỳ.
Bây giờ,có lẽ Trần Trần có là ở trường bị bạn bè xa lánh,bắt nạt,vì thường xuyên nghe mẹ nói Hoa Hạ tốt lắm, bà ngoại rất nhớ bon họ, cho nên muốn quay về Hoa Hạ. Thấy mẹ không nói lời nào, Trần Trần lại quơ quơ cánh tay Đường Lạc Lạc: "Mẹ ơi, các bạn khác đều có cha, đều có người nhà, mà tiểu Trần chỉ có mẹ. . . . . . TiỂu Trần muốn về nhà. . . . . ."
Cậu bé không phải con hoang,cậu bé có gia đình.
Trẻ con chính là trẻ con, bởi vì nhận thức được rằng ngoài mẹ ra vẫn còn người nhà khác yêu thương chúng, , cho nên khi biết bên kia đại dương vẫn có người nhà một lòng muốn gặp họ.
Đường Lạc Lạc im lặng không nói gì.
Vài năm nay, tuy cuộc sống Mĩ nhìn có vẻ rất an nhàn, rất bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn cảm thấy rõ ràng, chính mình như bị lưu đày, lúc cô bỏ đi, gần như hốt hoảng, kích động, như là chạy trốn
Một ngày nếu chưa quay về đối mặt mọi chuyện, mâu thuẫn cùng vấn đề vĩnh viễn tồn tại.
Mà cô lại có con,cô biết, có một số việc, trốn tránh đều vô ích.
Nhưng mà, nếu thật sự phải trở về, không thể nghi ngờ cần phải có bao nhiêu dũng khí.
Nhậm Tử Lương nhìn thấy Đường Lạc Lạc biết rằng cô đang rối rắm, cùng cô bốn năm, anh hiểu cô không thua một ai, cô không phải la người muốn trốn tránh cả đời, quay về Hoa Hạ, đối mặt mọi chuyện, là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Mà anh không cầu gì nhiều hơn, thầm nghĩ là muốn được ở cạnh hai mẹ con họ nhiều là tốt rồi.
"Thật ra, Hoa Hạ cũng tốt, có rất nhiều đồ ăn ngon cảnh đẹp,lại có người nhà nữa. . . . . . Tôi nghĩ nên trở về." Nhâm tử lương sờ sờ cái đầu nhỏ của tiểu Trần, đứng bên cạnh cậu bé: "Tôi cảm thấy nên trở về đi,đó cũng là chuyện tốt."
"Nhậm Tử Lương. . . . . ." Đường Lạc Lạc nhíu mày bất lực,tâm tư của Nhậm Tử Lương, cô biết, lặng lẽ bên cạnh chăm sóc mẹ cô bốn năm , nếu đơn giản anh xem cô là bạn bè, anh không cần thiết phải làm nhiều việc như vậy cho cô,nhưng mà. . . . . .
Rõ ràng biết anh rất tốt , tốt với cô còn tốt với tiểu Trần nữa, hoàn mỹ đến nỗi không nhìn ra khuyết điểm, nhưng cô lại không thể chọn anh được.
Hiện tại, Nhậm Tử Lương đưa ra quyế tđịnh về Hoa Hạ, tám phần chính là vì suy nghĩ cho cô.
Đường Lạc Lạc không có cách nào để chọn Nhậm Tử Lương, cho nên cô không muốn anh hi sinh vì cô.
"Là tôi muốn trở về." Nhậm Tử Lương mỉm cười, đôi mắt có vẻ thơ ơ nhưng ấm áp: "Tôi ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng chán rồi. Trong nhà còn có cha mẹ, còn có sản nghiệp, cũng không thể ở đây làm bác sĩ mãi được. Tôi thật sự muốn trở về, cho dù cô không quay về, ta cũng muốn trở về, thế nào, muốn có bạn đồng hành chứ?"
"Anh không cần như vậy." Đường Lạc Lạc mấp máy môi: "Anh biết không . . . . ."
"Tôi có thể mua vé máy bay cho cô và tiểu Trần, lại đi cùng có thể giải sầu,À, đúng rồi. . . . . . Sau khi về rồi biết đâu nếu cần, còn có thể giúp cô ngăn cản những người nhiều chuyện,họ phiền toái như vậy, tốt lắm đấy,một ngừơi phục vụ tốt như tôi, bỏ lỡ sẽ không có ai nữa đâu đấy.”
CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN TỔNG TÀI
CHƯƠNG 201.2
Việt
Nhậm tử lương anh ta nói rất nhanh ,anh ta rất hay nói đùa, anh ta quay đầu cười nhìn đường Nhạc Nhạc, trong mắt có tia ảm đạm chợt lóe qua.
Bởi vì anh ta biết cô muốn nói gì, cho nên quả thực rất sợ những lời cô sắp nói ra.
Hai người đều đăm chiêu suy nghĩ ,cùng trải qua vài năm quen biết ,đã hiểu nhau rất rõ ràng .
Đối với nhâm tử lương mà nói, tình cảm con người là không thể khống chế , không phải vòi nước có thể làm theo ý mình, nếusau này vẫn không thể được, nếu hàng ngày được vui vẻ bên Lạc Lạc và Trần Trần,được làm bạn cũng là niềm an ủi với anh ta.
Vì vậy, chỉ cần đường Lạc Lạc không nói ra, không vạch trần anh ta, không từ chối, không phơi bày mọi thứ ra ánh sáng, anh ta có thể tiếp tụclàm người bạn tốt của cô, cha nuôi tốt, tiếp tục vui vẻ lừa dối tình cảm chính mình.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô mà không nháy mắt, như là sợ cô từ chối, vẻ mặt cẩn thận, còn mang theo vài phần cầu xin.
Đường Lạc Lạc bị ánh mắt như vậy nhìn làm cả người cô không được tự nhiên, ôm Trần Trần lùi về phía sau: "Tôi cảm thấy được. . . . . . Vẫn là nên xem xét kỹ lại đi, trở về thăm quê, cũng là lựa chọn không tồi."
Trần trần đảo mắt gật đầu, vẻ mặt tinh quái, hôn liên tiếp mấy cái lên mặt của Đường Lạc Lạc, để thể hiện vui mừng đồng ý.
Nhậm tử lương nhún vai, vội đi tới mở cửa xe cho hai mẹ con bọn họ, ngồi vào ghế lái,đeo dây an toàn, gương mặt đẹp trai, ấm áp ở trong xe lóe lên tia u buồn, khóe miệng cong lên đường cong gần như chua xót —— trở về-đồng nghĩa với đối diện với Mặc Thiệu Đình.
Trên thực tế, anh ta chưa gặp Mặc Thiệu Đình bao giờ,anh ta đã sống dưới cái bóng của Mặc thiệu Đình gần như 4 năm.
Nghĩ đến đây, nhâm tử lương có chút nóng lòng muốn gặp mặc thiệu đình ,cũng giống như đường Lạc Lạc, anh ta biết trốn tránh cũng không thể chân chính giải quyết vấn đề.
Đến lúc đó giữa anh ta và Mặc ThiỆU đình chắc chắn sẽ có một người bị nốc –ao(dừng cuộc chơi,hoặc thua cuộc).
. . . . . .
Đường Lạc Lạc không nói gì vì cô đang cân nhắc lựa chọn về Hoa Hạ ngay lúc này.
Trần trần đã ba tuổi , có lẽ là thời điểm nên mang nó trở về bên cạnh mặc như nguyệt,mặc thị hiện tại cuxng dần ổn định, mọi việc dường như rất thích hợp.
Nhưng mà tưởng tượng lúc trở về là nên đối mặt như thế nào, đường Lạc Lạc không chắc chắn lắm.
Bây giờ, đường Lạc Lạc đang ở trong phòng làm việc,cô đang chăm chú sửa lại bản thiết kế trên tay, làm nhà thiết kế chính của tập đoàn Lyme,công việc của cô không tính là bận rộn, nhưngcần phải tốn rất nhiều suy nghĩ về trí óc.
Một trợ lý nhỏ gõ cửa phòng làm việc của đường Lạc Lạc, sau khi được sự đồng ý cho vào, cô ta đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, đầu tiên là báo cáo tiến độ công việc, sau đó cô ấy vui vẻ mở miệng: "Chị Đường, có người mời chị thiết kế áo cưới cho họ, họ là khách hàng lớn, ra giá rất cao, chị muốn thử chút không?"
Đường Lạc Lạc mấy năm nay dần dần có chút tên tuổi, người muốn tìm cô thiết kế có rất nhiều, cô ngẩng đầu lên,cười cười, tùy ý hỏi: "Vậy sao?em nói cụ thể hơn đi."
"Là người Hoa Hạ, là thương nhân giàu có của Hoa HẠ, tên là mặc thiệu đình, ra giá bảy trăm ngàn USD, mời chị thiết kế áo cưới cho vợ sắp cưới của anh ta . . . . ."
Cùng với giọng nói khàn khàn của cô trợ lý nhỏ , đường Nhạc Nhạc có chút sửng sốt, sau một lúc lâu mới hỏi lại: "Tên là gì?"
"Mặc —— thiệu —— đình." Tiểu trợ lý nghĩ đường Lạc Lạc không có nghe rõ, nên nhấn mạnh một lần nữa: "Cụ thể là thành phố S, Hoa Hạ,mời chị thiết kế cho vợ sắp cưới anh ta,một bộ váy cưới . . . . ."
Trong đầu Đường Lạc Lạc ong một tiếng, cảm thấy đại não trống rỗng, bốn năm , cô nghĩ rằng cái tên này sẽ không dễ điều khiển được cảm xúc của cô, làm cho lòng cô sinh ra một chút ít gợn sóng, thậm chí đã cân nhắc khi về Trung Quốcđể đối mặt với anh, nhưng mà, lúcnày nghe nhắc tên của anh, cả người vẫn không thoải mái .
Hơn nữa. . . . . . còn mời mình thiết kế áo cưới cho vợ sắp cưới?
Mặc thiệu đình phải kết hôn sao?
Chuyện này làm cho đường Lạc Lạc toàn thân chấn động, cô nắm thật chặt chiếc bút máy, không biết tâm trạng của cô bây giờ là gì, rốt cuộc là thoải mái hay là đau khổ, là khiếp sợ hay là nhẹ nhõm, chỉ nghe đến giọng nói hoảng hốt của cô vang lên bên tai, thậm chí có điểm không che dấu được sự vấp váp : "Vợ sắp cưới của anh ấy,tên là gì?"
Nói xong, đường Lạc Lạc đột nhiên nín thở, bất động chờ câu trả lời của cô trợ lý.
"Đường phù Dung." Cô trợ lý nhỏ kia nói một lần, sợ tiếng Trung của mình không đủ tiêu chuẩn, lại tiếp tục nói thêm lần nữa: "vợ sắp cưới của anh ấy,là Đường Phù Dung."
Đường Lạc Lạc cắn môi, nói một câu phát ra từ kẽ răng: "đơn hàng này,chị sẽ nhận ."
Chương 202.1 đi như thế nào,về như thế nào
Một tuần sau, Đường Lạc Lạc dẫn theo Trần Trần vui mừng hớn hở, cùng với cái người từng tuyên bố anh ta rất muốn nhanh hóng về với vòng tay của mẹ là Nhậm tỬ Lương , lên máy bay trở về Hoa Hạ.
Bốn năm, mặc dù thời gian không lâu, nhưng chỉ là nhớ nhung,cô chưa lần nào trở lại.Trên đường đi đường Lạc Lạc tâm trạng của cô phức tạp,cảm thấy như đã cách xa mấy đời .
Nhâm tử lương thì hàng năm đều về nhà thăm cha mẹ, lần này là trở về lâu dài, anh ta không có nhiều cảm giác giống như Đường Lạc Lạc, dọc theo đường đi ôm Trần Trần một cách vui vẻ, một lớn một nhỏ vui vẻ như hai chú hề.
Đường Lạc Lạc có bọn họ làm bạn, nên lòng cô cũng không thấy cô đơn lắm.
Đến sân bay thành phố S , là 10h sáng ngày hôm sau .
Thời tiết này, thành phố S đã vào mùa thu.
Đường Lạc Lạc mặc áo màu matcha, vạt áo bỏ vào trong chiếc quần jeans bó sát chân, bên ngoài khoát chiếc áo nhung cashmere màu nâu nhạt, chân mang bốt Chelse màu be , gương mặt hồng hào dắt theo bánh bao nhỏ Trần Trần, trần trần mặc quần yếm màu đen, áo lên màu trắng, trên đầu đội chiếc mủ nhỏ màu đen, vừa trắng trẻo trông thật đáng yêu,mẹ con họ vừa xuống sân bay liền thu hút ánh nhìn từ những người xung quanh.
Còn chưa kể bên cạnh bọn họ còn có một người đàn ông phong độ,lịch sự Nhậm Tử Lương , anh ta hôm nay còn ăn măc không qá cầu kỳ, chiếc áo khoác dài đến chân màu nâu, khí chất nho nhã nhưng dáng người vẫn to lớn, cử chỉ lịch sự,thu hút ánh nhìn mee mẩn của các cô gái
Ngay lúc này,cho dù là những người khó tính nhất cũng phải thừa nhận gia đình ba người bọn họ quá hoàn hảo về nhan sắc,sở dĩ họ nghĩ là gia đình vì bên cạnh họ không có bạn bè đi cùng.
Ngoài Ở sân bay đợi một lát, đường Lạc Lạc liền thấy một chiếc Bentley màu đen đến đón bọn họ được mặc như nguyệt phái tới,cô ôm trần trần, có chút ngại ngùng nhìn nhâm tử lương cười cười: "Đây là lần đầu tôi về nhà sau bốn năm, mẹ tôi nói muốn gặp anh, hay là anh về nhà tôi trước thăm mẹ tôi một chút, sau đóhẵng về nhà anh, được không?"
Nhâm tử lương cầu còn không được, anh ta mỉm cười nhân cười tủm tỉm đích vươn tay ôm lấy Trần Trần từ tay Đường Lạc Lạc: "Không thành vấn đề, tôi mấy tháng có về một lần,họ không còn hiếm lạ gì đâu, còn nói thấy tôi liền đau đầu, phải làm khó dì mặc rồi ."
Thật ra, tuy mặc Tử Nguyệt có nhờ anh ta chăm sóc Đường Lạc Lạc, nhưng bà và anh ta không quen biết nhau lắm, chỉ là bà được ba mẹ anh ta giới thiệu qua tại các buổi tiệc,dựa vào tính cách lịch sự,tốt bụng nên đã để lại cho bà ấn tượng tốt.
Tất nhiên Đường Lạc Lạc không biết chuyện này, cô vẫn tưởng rằng nhâm tử lương cùng mặc như nguyệt rất thân thiết, chỉ có trong lòng nhâm tử lương biết rõ, mặc như nguyệt nhất định có ấn tượng với anh, tám phần đã chọn anh làm"Con rể tương lai " —— tuy rằng đường Lạc Lạc không đồng ý, nhưng đối với Mặc Như Nguyệt bà đã ngầm thừa nhận rồi .
Đối với anh ta mà nói,được sự giúp đỡ của bà chắc chắn là cơ hội tốt,vì thế anh ta rất vui vẻ lên xe cùng Đường Lạc Lạc đi thẳng đến nhà mặc như nguyệt .
Lái xe Mặc gia đi với tốc độ ổn định, đường Lạc Lạc một tay ôm lấy trần trần, một tay chỉ cho Trần TrẦn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ xe, cậu nhóc đây là lần đầu tiên được đi xa như vậy, rất hưng phấn, dọc theo đường đi ánh mắt sáng long lanh, nhìn đến cái gì đều trợn tròn mắt kinh hô, thật sự là đáng yêu.
Trong lúc bọn họ nói cười vui vẻ, xe dừng trước cổng biệt thự của mặc như nguyệt.202.2 Cô vợ trẻ thé thân tổng tài
Đường lạc Lạc bế trần trần xuống xe, nhìn căn biệt thự quen thuộc trước mắt, hoa viên yên tĩnh,xinh đẹp,vẫn giống như bốn năm trước, không còn cảm giác như xa cách mấy đời nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mọi vật vẫn như xưa, nhưng lại có cảm giác không giống so với trước kia .
Chưa đợi cô hết cảm giác xúc đông trong lòng, cánh cổng sắt có khắc hoa văn đã mở ra,mặc như nguyệt, mặc lan cùng tất cả người làm, vội vàng ra đón, nhìn đến bọn họ trong có vẻ chào đón ồng nhiệt, chỉ thiếu tấm băng rôn và tiếng hét chào mừng nữa thôi .
Đường Lạc Lạc dở khóc dở cười, không nghĩ tới mặc như nguyệt lại kêu nhiều người ra đón như vậy, không đợi cô phản ứng, mặc như nguyệt đã lao đến ôm chầm lấy cô, vừa khóc vừa vui mừng,vuốt lưng cô: "lạc Lạc, Lạc Lạc. . . . . . nha đầu chết tiệt này, còn biết trở về. . . . . . Muốn tức chết mẹ con sao . . . . . . Con thật nhẫn tâm, đi liền tận bốn năm."
"Mẹ, không phải con đã trở về rồi sao." Đường Lạc Lạc cẩn thận ngắm mặc như nguyệt, thấy bà giữ được nét trẻ trung như xưa, nhưng vì bà đã lớn tuổi, nên trên đầu đã có một ít tóc bạc, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, nhưng mà hôm nay bà mặc vhiesc váy màu đỏ rượu ,nên vẫn lịch sự,cao quý.
Tất nhiên Mặc lan ăn mặc rất trau chút rồi, cô ta đang mặc chiếc váy caro kiểu mới nhất của Chanel, nhón chân đứng ở bên cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén như dao, nhưng ở trước mặt mặc như nguyệt, cô ta làm bộ lo lắng , ân cần, chào đón cười khuyên mặc như nguyệt: "Mẹ. . . . . . xem mẹ kìa, chị không trở về thì mẹ nhớ chị ấy, chị ấy đã trở lại, mẹ còn nói những lời này nữa, nói không chừng chị ấy không vui lại bỏ đi, mẹ phải làm sao."
Lời này có ý như đang nói đùa, nhưng lại ngầm có ý chỉ trích đường Lạc Lạc bỏ rơi bà, mặc như nguyệt hiện tại tâm trạng vui mừng, nên bà không để ý tới, cúi đầu thấy đường Lạc Lạc đang nắm tay bánh bao nhỏ, bà lập tức vui mừng: "Đây là trần trần sao, cháu ngoan của bà, cho bà ngoại ôm một chút."
"cháu chào Bà ngoại." Trần trần rất lễ phép dang tay để cho Mặc như Nguyệt ôm nhóc, được mặc như nguyệt ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào mặt của mặc như nguyệt, giọng nói non nớt ,trong trẻo: "Bà ngoại trần trần rất nhớ bà, cuối cùng cũng được gặp bà , cháu vui lắm ạ"
Mặc như nguyệt hạnh phúc đến không thể nói thành lời, chứng kiến cháu ngoại thông minh,đáng yêu hư vậy, trong lòng giống như là vừa ăn mật,vốn sợ là cả đời bà se không tìm được con gái,nhưng không ngờ đã tìm được mà bà còn có thêm một đứa cháu ngoại thật sao?
Tuy cháu ngoại là con của Lạc Lạc và Thiệu Đình. . . . . .
Nhưng may mắn trần trần thân thể khỏe mạnh, lại thêm thông minh lanh lơi,đáng yêu, coi như ông trời thương xót .
Mặc như nguyệt ôm trần trần hôn thêm mấy cái, mấy năm nay bà chưa từng vui vẻ như vậy, đường Lạc Lạc ở một bên bất đắc dĩ cười nói;"Mẹ, con thấy mẹ một chút cũng không cần con rồi, sớm biếtvậy con không trở về đâu,chỉ đem Trần Trần gửi về bưu điện cho mẹ thôi."
"con nói gì vậy hả?." Mặc như nguyệt cười mắng đường Lạc Lạc, bà nhìn sang thấy Nhậm Tử Lương còn đang đứng bên cạnh Đường Lạc LẠC: "Tử lương , mấy năm này làm phiền cháu vất vả rồi , cảm ơn cháu đã quan tâm đến Lạc Lạc, chút nữa cháu ở lại ăn cơm với dì nha."
"dì Mặc khong cần khách sáo đâu ,bọn cháu chỉ là giúp đỡ lẫn nhau." Nhâm tử lương khí chât vốn nho nhã,lịch sự,khi cười, càng thêm ấm áp ,hấp dẫn, đúng với yêu cầu chọn con rể của người lớn.
Người một nhà đoàn tụ, không khí nhọn nhịp hẳn lên, mặc lan tuy phối hợp tươi cười trên mặt,nhưng ánh mắt cô ta lại cảnh giác quan sát xung qanh Đường Lạc LẠC.
Cô ta vốn tưởng rằng con tiện nhân đường Lạc Lạc kia sẽ thật ở lại Mỹ không bao giờ về đây nữa, không nghĩ sau vài năm cô ta lại phải gặp lại gương mặt khiến cô ta căm ghét kia.
Còn dẫn theo thằng nhãi con?
Mặc lan đánh giá trần trần, cô ta không rõ đứa con này là con của Mặc Thiệu Đình hay là con của Nhậm tỬ Lương. . . . . .
Nếu là con của Mặc Thiệu Đình thì không phải là kết quả của hôn nhân họ hàng sao?
Nếu là con nhâm tử lương. . . . . .
Mặc lan năm nay đã hai mươi lăm tuổi , cô ta đã đến tuổi kết hôn, lẽ ra cô ta sẽ tự chọn một người đàn ông nhà giàu, hoặc là tự cô ta tìm được, nhưng mà tiêu chuẩn cô ta rất cao thấy ai cũng không vừa mắt.
Gia cảnh của Nhâm tử Lương cực tốt, lại thêm con một trong nhà, cha làm kinh doanh công ty châu báu có tiếng, ông cũng rất tuấn tú,tài năng, sự việc là, vài năm phía trước, cô ta từng để ý tới Nhậm Tử Lương, nhưng mà không ngờ anh ta ra nước ngoài làm bác sĩ, sống chết không chịu kế thừa sự nghiệp của gia đình, hiện giờ nhâm tử lương đã trở về,thế nhưng lại bên cạnh Đường Lạc Lạc.
Thật ra Mặc Lan cô ta chưa từng tiếp xúc nhiều với Nhậm Tử Lương, chỉ là cô ta thấy thích mà thôi, cho nên hiện tại thấy Nhậm Tử Lương đi cùng Đường Lạc Lạc,lòng cô ta lại đốt lên ngọn lửa đố kị.Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Đường Lạc Lạc rốt cuộc có gì tốt chứ, vì sao mặc thiệu đình mù mắt còn chưa đủ, đến cả Nhậm Tử Lương cũng bị cô ta lừa?
Mặc lan đè nén cảm xúc tức giận vào trong,bên ngoài vẻ mặt thì tươi cười niềm nở,nhưng trong lòng cô ta đã muốn âm mưu muốn hãm hại Đường lẠC Lạc , trở lại Hoa Hạ, đường Nhạc Nhạc cô ta có thể thay thế được mình sao?
Cô ta sẽ làm cho tiện nhân Đường Lạc Lạc này phải đau khổ,thê thảm.
Một tia hung ác lóe lên trong đôi mắt cô ta, mặc lan tiến lên ôm nhẹ cánh tay của Đường Lạc lạc,ra vẻ nồng nhiệt nói: "Chị, chị trở về thật là tốt, nhất định mệt muốn chết rồi, mau vào trong, mẹ nghe nói chị trở về, sáng sớm đã xuống bếp phân phó người làm nhiều món ăn ngon đó."
Mặc như nguyệt bên cạnh Mặc Lan từ khi cô ta còn nhỏ,thấy cô ta đối với đường Lạc Lạc không còn thù địch, trong lòng như tảng đá được lấy ra,bà nắm tay trần trần, tiếp đón Nhậm tử Lương: "Đúng đúng rồi, mau vào thôi!"
Đường Lạc Lạc bị mặc lan kéo tay, cô cảm thấy khó chịu, nhưng không thể trước mặt mọi người mà giãy tay cô ta ra, chỉ có thể miễn cưỡng đi vào biệt thự.
Mặc như nguyệt nghe tin đường Lạc Lạc trở về, đã cho người trang hoàng lại căn biệt thự ,vì thế căn biệt thự càng thêm ấm áp ,thoải mái hơn, màu xanh lam làm chủ đạo,khắp nơi trong nhà sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, tại phòng ăn người làm đang bưng thức ăn lên.
Trên bàn Gỗ lim dài , phong phú các món ăn, hương thơm bay khắp nơi,mặc như nguyệt không dễ gì có được vui vẻ như hôm nay,bà nắm tay kéo đường Lạc Lạc ngồi bên cạnh mình, còn bế Trần Trần đặt trên đùi : "Đến đây đến đây, đầu bếp trong nhà làm cả đấy, không biết hợp khẩu vị con không, lạc Lạc, con thích ăn cá hồi không ,nếm thử chút nhé. . . . . ."
Nói xong liền gắp cho Đường Lạc lạc một đữa,nhìn chằm chằm vào cô,đợi cô ăn thư xong liền hỏi: "có ngon không?"
Mặc lan im lặng ngồi đối diện với mặc Như Nguyệt, thấy Mặc Như Nguyệt xem Đường Lạc Lạc như bảo bối, trong lòng càng thêm giận giữ.
Chương 203:sự lo lắng của mặc lan
Cô ta đã làm con gái của bà nhiều năm như vậy, cho dù không phải người thân, cũng ít nhiều phải có tình cảm, thế nhưng đườngLạc Lạc lại trở về, trong mắt mặc như nguyệt lập tức không có cô ta, ngay cả khi đường Lạc Lạc lại lấy cả anh họ của mình,cô ta dơ bẩn ra nước ngoài còn sinh một đứa nghiệt chủng, cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thương của bà giành cho Đường Lạc Lạc.
Mặc lan lạnh lẽo nhìn mặc như nguyệt ân cần gắp thức ăn cho đường Nhạc Nhạc và trần trần, nói chuyện vui vẻ ,nhiệt tình,nụ cười trên mặt ngày càng giả tạo,ánh mắt bộc lộ rõ vẻ không cam lòng ngày càng đậm.
"Mẹ, con không thể ăn nhiều như vậy." Đường Lạc Lạc cười che chén cơm của cô lại: "mẹ muốn con thành heo sao."
Khuôn mặt nhỏ nhắn,trắng trẻo như sữa, rúc rúc vào lồng ngực Mặc Như Nguyệt: "bà ngoại gắp cho Trần Trần đi ạ,Trần Trần thích ăn!"
Mặc như nguyệt muốn trút hết tình thương của một người mẹ dành cho con của bà, không nghĩ là bà vô tình quá nhiệt tình, may mắn trần trần là đứa nhỏ hiểu chuyện,cậu nhóc sợ mặc như nguyệt bối rối, chủ động hướng sang đòi ăn, mặc như nguyệt trên mặt cười tươi như hoa, ôm cậu nhóc vào lòng.
Đường Lạc Lạc nhìn mặc như nguyệt rất tình cảm, tâm trạng cô cũng tốt lên nhiều, ở nước ngoài bốn năm, cô rất nhớ bà, cô đi nhiều năm như vậy,chắc chắn là bà sẽ lo lắng,nhớ nhung biết bao nhiêu.
Cũng may là, cô cũng đã trở về.
Mặc như nguyệt vui vẻ gắp rau cho Trần Trần, dỗ dành cháu ngoại nhỏ trong lòng, cũng không quên tra hỏi Nhậm Tử Lương : "Tử lương a, cháu ở nước ngoài có ổn không? Lần này trở về cháu có đi nữa không?"
Nhâm tử Lương lập tức sống lưng ngồi thẳng lên, muốn cho Mặc như Nguyệt ấn tượng tốt, nghe vậy mỉm cười, giọng nói ôn hòa,dễ chịu: "cháu thì sao cũng được ạ,mọi việc đều theo ý của Lạc Lạc."
Mặc như nguyệt như nở hoa trong lòng, lại thấy đường Lạc Lạc vẻ mặt bình thường, nhịn không được sốt ruột thay cho con gái: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, y dì nói các con không cần phải đi nữa, tử lương này, Lạc lạc là đứa trong nóng ngoài lạnh, ,cháu đừng để trong lòng,dì cảm ơn cháu ."
Đường Lạc Lạc vừa nghe mặc như nguyệt giống như chuẩn bị hăng hái muốn đem cô giao phó ra ngoài, cô lập tức nhíu mày, khó xử than một câu: "Mẹ. . . . . .!!!"
Không có gì khó hiểu, mặc như nguyệt muốn chuẩn bị ghép cô thành một đôi với Nhậm Tử Lương, gia thế và nhân phẩm của Nhậm Tử Lương đều rất tốt, bà đã muốn chọn anh ta làm con rể, hôm nay cô dẫn anh ta đến, thực là không có ý gì cả, cô muốn nói phản đối.
Mặc như nguyệtcòn cho rằng cô đang thẹn thùng, lại thêm dầu vào lửa;"cháu nhìn xem, nó còn xấu hổ nữa đấy."
Đường Lạc Lạc: . . . . . .
Cô xấu hổ khi nào vậy!
Không nên làm mọi việcthêm rối thêm có được không?
Nhâm tử lương trên mặt đích tươi cười ấm áp mê người, nghe vậy nhẹ nhàng nói: "dì nói rất đúng ạ, Hoa Hạ cũng là nơi rất tốt, trước kia tuổi cháu còn nhỏ, không biết quý trọng, muốn ra nước ngoài, hiện tại phát hiện, thật ra ở quê nhà là tốt nhất. Tuy nhiên,mọi thứ đều nghe theo ý của Lạc Lạc ạ."
Đường Lạc Lạc im lặng nhìn nhâm tử lương, gặp anh ta cũng nhìn cô nháy mắt, cho nên cô chỉ có thể nghe theo thở dài một tiếng, cũng tốt, tạm thời để cho bà hiểu lầm cũng tốt,còn hơn để bà biết được cô với Nhậm tử lương không có gì, lại bỏ công ra tìm đám con trai nhà giàu ra để tìm cho cô như thế càng phiền phức hơn.
Vì thế Đường Lạc Lạc tạm thời chỉ có thể yên lặng nhắm mắt quyết định nhẫn để được yên tĩnh.
Mặc như nguyệt nghe được nhâm tử lương nói như vậy, cười tươi như hoa, cái này có nghĩa là đối phương đã thừa nhận tình cảm với Lạc Lạc, con gái mệnh khổ của bà cuối cùng cũng tìm được người đàn ông tốt, trong lòng lập tức sáng bừng: "Tử lương,cháu là đứa bé tốt bụng, rất hợp với Lạc Lạc nhà dì, các cháu sau này phải đối xử tốt với nhau, có như vậy hai bên gia đình mới yên tâm được."
"vâng, dì nói sao thì là vậy." Nhâm tử lương hết sức phối hợp gật đầu.
Đường Lạc Lạc dừng đũa không nói gì, cố gắng chịu đựng.
"Tử lương a, cháu xem tiểu trần nhà dì, càng lớn càng đáng yêu, Lạc Lạc đứa con đầu lòng đã đẻ được con trai, có lẽ đứa thứ hai cũng là con trai, muốn tìm vợ, hãy tìm người Như Lạc Lạc nhà dì . . . . . ."vì con gái của bà, Mặc như nguyệt bất chấp mặt dày thế nhưng sau đó đem đề tài chuyển sang nhóc Trần Trần.
Đường Lạc Lạc lập tức bị ghẹn,cô phải uống một ngụm nước to mới trôi xuống, mặt đỏ tía tai quay đầu liền thấy anh chàng đang cố nín cười , vẻ mặt đồng ý ra sức gật đầu lia lịa.
Một ngày chó chết mà . . . . . .
Cái gì mà khen cô đẻ tốt,coi cô là cỏ sao, mặc như nguyệt đây là sợ không ai thèm lấy,nên ra sức quảng cáo cô sao?.
Đường Lạc Lạc quả thực sắp khóc rồi , không thể nhịn được nữa hô lên mọt tiếng: "Mẹ!"
Mặc như nguyệt bĩu môi, vốn định tiếp tục rao bán con gái , nghe cô hô lên mới chịu tạm dừng: "Tóm lại, Lạc Lạc nhà dì thích hợp làm vợ nhất."
Bà Nói xong cảm thấy hình như chủ đề này không thích hợp để Trần Trần biết,bế Trần Trần trên ngườ bà xuống, giao cho mặc lan: "Lan lan, con đem theo Tiểu Trần lên phòng khách chơi đi,mẹ có chuyện muốn nói với Lac Lạc."
Mặc lan trả lời một tiếng tay cô ta nắm lấy tay Trần Trần, nhưng còn chưa chịu đi, chợt nghe Mặc Như Nguyệt quan tâm hỏi Đường Lạc Lạc;"Lạc Lạc, nếu con không đi nữa, con có muốn mẹ sắp xếp để con làm việc ở Mặc thị không? Thời gian tới, mẹ sẽ tìm thời điểm thích hợp sẽ công khai thân phận của con, đến lúc đó con có tư cách để vào mặc thị. . . . . ."
Mặc lan dựng lổ tai lên nghe, tim cô ta đập thình thịch.
Đi mặc thị sao?
Nếu đường Lạc Lạc vào Mặc thị cô ta không phải xấu hổ lắm sao?
Nếu chuyện Đường Lạc Lạc là con cháu của Mặc gia được truyền ra ngoài, thân phận con nuôi của cô ta sẽ bại lộ , như vậy về sau. . . . . .
Cuộc sống sau này của cô ta vĩnh viễn núp dưới cái bóng của Đường Lạc Lạc sao?.
Mặc lan nín thở, chầm chậm kéo tay Trần Trần đi, chợt nghe đến đường Lạc Lạc nhẹ nhàng trả lời: "con không nghĩ là sẽ vào Mặc thị,con sẽ tự mở một văn phòng riêng."
"con muốn tự mở vă phòng sao?" Mặc như nguyệt túc nhíu mày: "Lạc Lạc. . . . . ."
"Con muốn tránh xa Mặc thị, con sẽ tự lo được cuộc sống của con, mẹ, không cần lo lắng cho con ." Đường lạc Lạc mấp máy môi, cúi đầu.
Mặc thị có rất nhiều kỷ niệm,rất nhiều ký ức của cô cùng Mặc Thiệu Đình, cô không muốn dùng thân phận con gái của Mặc Như Nguyệt để trở về mặc thị, trong người chỉ muốn mở một studio của riêng mình, một lần nữa bắt đầu.
Mặc như nguyệt còn muốn nói thêm gì đó, mặc lan lại ở là trong lòng cười lạnh một tiếng, kéo trần trần lên phòng khách.
Mặc kệ đường Lạc Lạc đây là giả vờ hay là thật, lấy lui làm tiếng, cô ta nhất định phải đề phòng mới được, cô ta mới không tin đối với tài sản đồ sộ của Mặc thị mà không ai có thể im hơi lặng tiếng đâu.
Nhưng mà. . . . . .
Mặc lan cúi đầu nhìn trần trần, theo ý tứ của Mặc Như Nguyệt và Đường Lạc Lạc, nghĩa là đứa nhỏ này, không phải của nhâm tử lương sao?
Vậy Cha của đứa bé này,là Mặc Thiệu Đình?
Năm đó đường Lạc Lạc vội vàng bỏ đi, gần như là gấp gáp bỏ trốn, mặc lan ngay từ đầu cũng nghĩ đường Lạc Lạc bị kích thích.Nhưng bây giờ trần trần khoảng ba tuổi, đường Lạc Lạc bỏ đi bốn năm. . . . . .
Chẳng lẽ, năm đó Đường Lạc Lạc đang mang thai?
Ý nghĩ này lập tức làm mắt cô ta sáng lên, nếu như vậy nghĩa là ,Đường Lạc Lạc có con với anh trai của mình mà vẫn sinh ra sao?
Chưa nói Mặc gia là đại gia tộc giàu có, cho dù là gia đình bình thường, cũng đủ tai tiếng rồi, Đường Lạc Lạc còn dám mang nghiệt chủng này về. . . . . .
Chỉ có điều đối với bản thân cô ta chỉ có lợi chứ không có hại.
Một người là con nuôi đời tư trong sạch,có tài kinh doanh, một người là con gái ruột mà lại có cn với anh rai họ của mình. . . . . .Lợi thế ban đầu của Đường Lạc Lạc, e là sẽ thua trong tay đứa bé này .
Mặc lan nhếch miệng, lộ ra nụ cười thâm hiểm, một âm mưu được sinh ra trong đầu, cô ta ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nhỏ của Trần Trần: "Trần trần, cha cháu là ai vậy?"
Trần trần khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, nhìn Mặc Lan ngoài cười trong không cười, trực giác của trẻ em rất chính xác, huống hồ cậu nhóc là đứa trẻ thông minh hơn nhiều so với nhứng đứa trẻ bình thường khác, chu chu cái miệng nhỏ nhắn;"quan trọng lắm không ạ?."
"Ngoan, cha của cháu là người họ Mặc hay là cái chú đang ngồi cạnh mẹ cháu ?" Mặc lan sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, chỉ là đứa con nít à thôi, chắc cần phải dỗ ngọt, không biết cô ta lấy đâu ra cây kẹo, quơ quơ trước mặt Trần Trần.
Không ngờ trần trần liền bỉu môi, rất không phối hợp cầm cây kẹo que trong tay Mặc Lan ném xuống đất: "Dì quan tâm ba cháu là ai như vậy,sao không đi hỏi bà ngoại của cháu."
Mặc lan: . . . . . .
Xứng đáng là con của đường Lạc Lạc sinh ra,đều hạ tiện, đều giảo hoạt đáng ghét như Đường Lạc lạc, ỷ Mặc Như Ngyệt yêu quí nó, bây giờ lạI dám chế giễu cô ta.
Mặc lan hôm nay vốn đầy bụng tức, còn phải giả bộ ôn nhu hiền thục,cô ta sắp nghẹn đến không thể nhịn được nữa, không ngờ rằng ngay cả đứa con tạp chủng của Đường Lạc Lạc cũng hùa theo nói chuyện với cô ta như vậy, cô ta nhìn Trần Trần ánh mắt trở nên sắc bén.
Mặc như nguyệt không phải thích đứa cháu ngoại tạp chủng này sao, không phải khoe nó còn nhỏ mà đã thông minh sao, tốt, cô ta sẽ khiến cho mặc như nguyệt nhìn xem, loại nghiệt chủng này, là vĩnh viễn cũng không thể ngẩng cao đầu được.
Mặc lan đứng dậy, cô ta nhìn vào cái bình sứ ngọc bích màu trắng sữa đắt tiền, vung tay lên, đem bình sứ ném mạnh xuống mặt đất, sau đó giả đò lớn tiếng hét lên: "A! Trần trần, cẩn thận!"
Khoảng cách từ Nhà ăn đến phòng khách cách tuy không gần, nhưng là tiếng bình sứ vỡ cùng tiếng mặc lan thét chói tai,vẫn truyền đến tai của mấy người ngồi dưới phòng ăn, khi nge đến tên của Trần Trần, đường Nhạc Nhạc lo lắng liền lập tức đứng lên , theo sau là mặc như Nguyệt và Nhậm Tử lương cũng chạy lên.
204:bằng chứng
Chạy vào pòng khách ,Đường Lạc Lạc đã nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt sàn,đầy mãnh vỡ của bình sứ nằm rải rác khắp sàn,mà đứng bên cạnhTrần Trần đang bất lực nhìn cô.
. Xác định trần trần không có việc gì, đường Lạc Lạc lúc này thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh trần trần, cầm cánh tay nhỏ bé của cậu, cẩn thận kiểm tra : "con không sao chứ ?"
Trần trần ngoan ngoãn lắc đầu: "Mẹ, con không sao. . . . . ."
Mặc như nguyệt thấy trần trần không có việc gì, trong lòng cũng thả lỏng, sau đó nhìn đống hỗn độn,nhíu mày: "Sao lại thế này?"
Bình ngọc con cừu này, là vật yêu thích của bà,phẩm vật này là trong cuộc đấu giá 10 năm trước tại Zurich bo ra 80 tiệu ndt mới mua được, luôn được bà giữ gìn cẩn thận, lần này con gái và cháu ngoại về, vị trí cua nó thường đặt tại nơi nổi bật, nhưng hôm nay đã thu gọn sang nơi khác, nhưng mà không nghĩ rằng vẫn nằm hỗn độn trên sàn nhà.
Mặc lan lúc này mới ra vẻ mặt khó xử mở miệng;"Là trần trần. . . . . . ầm ĩ đòi chơi cái bình sứ đó, con không ngăn lại, không ngờ nó còn đem vứt xuống đất, còn nói nói là tát cả đồ của Mặc gia đều là của mẹ nó, còn ầm ĩ muốn đòi đập cái khác, con không còn cách nào, cho nên mới la lên. . . . . ."
Mặc như nguyệt không phải xem đứa con hoang này là mạng sống sao? Cô ta sẽ từng chút từng chút làm tan rã hình tượng của mẹ con Đường Lạc Lạc trong mắt Mặc Như Nguyệt, làm cho mặc như nguyệt phải nhìn xem, đứa con gái và đứa cháu ngoại của bà sẽ hành dạng gì.
"Trần trần sẽ không nói như vậy." Nhâm tử lương lắc đầu, đi đến bên cạnh trần trần,đứng bên canh hai mẹ con họ.
"Nhâm thiếu nói như thế ,chẳng lẽ ngài nghĩ tôi nói dối sao?" Mặc lan tỏ vẻ vô tội: "Tôi chỉ nói thế thôi, nhưng cũng chỉ là muốn mẹ hiểu ra thôi, giáo dục trẻ con là chuyện rất cần thiết , chỉ là cái bình sứ không đáng gì,nhưng cứ tiếp tục đứa trẻ như thế là không ổn rồi. Lạc Lạc, tôi biết cô ở nước ngoài vất vả, nhưng không thể bỏ qua việc dạy bảo đứa trẻ, cho dù, cho dù là tính cách có chút là do trời sinh, cô cũng không thể mặc kệ được. . . . . ."
Ý là, trần trần không có cha, lí lịch không rõ,không ngạc nhiên khi còn trong bụng mẹ đã vô văn hóa,xấc xược.
Sắc mặt Đường Lạc Lạc lậ tức rắng bệch, cô tức giận trừng mặc lan;"cô nói cái gì? Trần trần sẽ không làm chuyện như vậy, con trai tôi thế nào,trong lòng tôi biết rõ."
"Mẹ. . . . . ." Mặc lan làm bộ dáng đáng thương nhìn về mặc như nguyệt;"sao con có hể nói dối được, đứa trẻ này nuông chiều thành quen rồi, con làm dì, nhìn không được mới góp ý một chút, con chỉ muốn tốt cho Trần Trần. Nhưng mà Lạc Lạc nói như thế, xem thường con không biết đúng sai , mẹ, nếu cái nhà này con không có địa vị gì,con đi là được. . . . . ."
Nói xong cô ta giả vờ lau nước mắt, bộ dáng đau thương muốn chết.
Mặc như nguyệt thở dài, rơi vào thế khó xử, mặc lan tuy rằng không phải con gái bà sinh ra, nhưng bầu bạn ở bên bà nhiều năm, một người trưởng thành không cần thiết phải nói dối vu khống cho một đứa bé , mà trần trần tuy rằng đáng yêu, nhưng dù sao cũng là đứa bé không có cha chăm sóc, có lẽ thật sự sẽ nói nói vậy, làm ra chuyện không có gia giáo như vậy, nếu hiện tại mặc kệ, sau này sẽ làm mất thể diện của Mặc gia.
Bà tiến lên từng bước, nhìn vào đống bình sứ ị vỡ có chút thương tiếc , nhìn trần trần mở miệng: "Trần trần, đứa trẻ ngoan sẽ không cố ý ném đồ vật, cháu có biết cháu làm sai rồi không?"
"cháu không có." Trần trần oan ức,cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên: "Bà ngoại,cháu khônglàm."
"Trần trần, đồ vật không đáng gì,nhưng nói dối là không đúng ." Mặc lan thấy mặc như nguyệt đã tin cô ta, lập tức làm ra vẻ mặt giả bộ: "còn nhỏ như thế đã biết nói dối, không biết là ai dạy, Lạc Lạc, cô đừng đem thói hư tật xấu của người lớn mà gây ra cho con cái."
Lời này sát thương rất lớn tuy không nói rõ ra nhưng ám chỉ trào phúng đường Lạc Lạc là kẻ nói dối hết lần khác, đường lạc Lạc lập tức tiến lên từng bước bảo vệ trần trần: "cô có ý gì?"
"Tôi không có ý gì đâu, chỉ là quan tâm Trần Trần thôi." Mặc lan một bộ ngây thơ vô tội quay đầu nhìn phá Mặc Như Nguyệt: "Mẹ, con thật sự không có ý gì khác, con chỉ là muốn, đứa trẻ cần phải được dạy bảo, muốn cho chi ấy làm tấm gương tốt cho Trần Trần, chẳng lẽ không đúng sao?"
"được rồi, chuyện này dừng ở đây." Mặc như nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, đi đến trước mặt trần trần, nhẹ nhàng khuyên : "Trần trần không nên làm vỡ bình hoa, chỉ cần cháu xin lỗi , được không?"
Mặc lan cắn mạnh môi, chỉ cần xin lỗi thôi sao?
Hừ, bà già này thật đúng là thiên vị .
Mấy chục triệu noí xin lỗi là xong việc . . . . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn,căng mọng của Trần trần đang chăm chú , nghe được lời nói của mặc như nguyệt trong lời nói, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Bà ngoại, bình hoa không phải do Trần Trần làm vỡ đâu ạ, trần trần có bằng chứng."
Bằng Chứng?
Mặc như nguyệt không thể tin được một đứa bé còn nhỏ tuổi như vậy, có thể có chứng cớ, tò mò nói với trần trần: "Trần trần, bà ngoại sẽ không trách cháu đâu, nhưng cháu nói thật là cháu có bằng chứng sao?"
Trần trần ngẩng đầu, không trả lờicâu hỏi của mặc như nguyệt, mà là nhìn về phía mặc lan: "dì, dì nói là cháu cố ý làm vỡ bình hoa phải không?"
Mặc lan lơ đểnh gật đầu một cái: "đúng thế, dì tận mắt nhìn thấy, trần trần,cháu không cần lại nói dối đâu , cũng không biết cháu học thói nói dói từ đâu, một đứa bé ma như vậy thì sẽ không ai thích đâu nha."
Chỉ là một đứa con nít ranh, thì có thể có bằng chứng gì, nhưng khi cậu nhóc nói xong , mặc lan nhìn thấy đường Nhạc Nhạc vẻ mặt buồn bực, lòng dạ cô ta trở nên đen tối, chờ xem, một tiện nhân, một đứa con hoang ,sớm muộn gì cũng bị cô ta đùa tới chết, còn muốn lợi dùng tình cảm để tranh tài sản với cô ta, còn lâu!
Trần trần nhìn mặc lan thấy cô ta vẫn không buông tha mà còn nói thêm, bất đắc dĩ thở dài, dáng vẻ đáng yêu chết đi được, nắm tay mặc như nguyệt, cậu nhóc kéo tay bà đến trước cái kệ đặt bình hoa , hướng về cái kệ kia cao hơn nhóc tận hai cái đầu , giọng nói trong treo,non nớt vang khắp phòng;"Bà ngoại ơi, cháu không cao bằng cái kệ đo,làm sao cháu có thể lấy cái bình hoa xuống đập được ạ?"
Mặc như nguyệt lập tức yên lặng.
Đúng rồi, trần trần mới ba tuổi, vóc dáng còn nho nhỏ, kiễng chân còn chưa đến cái mặt cái kệ kia, làm sao mà đem cái bình xuống đạp nát được?
Điều này quả thật là không có khả năng rồi.
Mà chính bà lại không tin tưởng cháu ngoại mình, ngược lại còn tin là nó nói dối, hồ đồ rồi, lại còn trách mắng cháu bà. . . . . .
Đường Lạc Lạc cùng nhâm tử lương nhìn nhau, hai người đều tự hào vì sự thông minh của Trần Trần, từ khi bước vào, sự chú ý của họ đềudồn vào Mặc Lan , cho nên họ đề phòng người lớn, không ai ngờ điều này, ngược lại là đứa bé trần trần, thông minh,bình tĩnh,thật là làm họ phải bất ngờ!
"bây giờ, lan lan cô còn cái gì để nói không?" Đường Lạc Lạc tiến lên từng bước, cười hỏi mặc lan: "Cũng không biết miệng của ai mới nói dối, là cô học từ ai ra vậy?"
Mặc lan không vô thức lui về sau từng bước, trên mặt lộ ra chột dạ, chật vật, chết tiệt, cô ta không ngờ tới, đứa nhỏ này là kết quả của hôn nhân cùng huyết thống, nhưng lại rất thông minh!
Cô ta Vốn dĩ muốn cho mặc như nguyệt dần thất vọng về trần trần, muốn châm ngòi ly gián, làm cho mối quan hệ của mặc như nguyệt và đường Lạc Lạc xáu đi, nhưng mà cô ta không ngờ rằng mới lần đầu tiên đã bị bại lộ.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Vừa rồi cô ta còn quả quyết khẳng định, giờ phút này cô ta muốn tẩy trắng cho bản thân, nhưng lại tìm không ra lý do nào—— chẳng lẽ nói trần trần căn bản không cao đến cái bàn, cho nên cậu bé không thể làm vỡ bình hoa sao?những lời hèn mọn này, cô ta càng không thể nào nói ra được .
Nhìn mặc Lan ấp a ấp úng, sắc mặt mặc như nguyệt trầm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu TrẦn Trần, mặc như nguyệt dịu dàng nói: "Trần trần, là bà ngoại không tốt, trách aon Trần Trần, về sau không bao giờ ... như vậy nữa, trần trần tha thứ bà ngoại không?"
"cháu Không trách bà ngoại ạ." Trần trần gật đầu, cười tủm tỉm trả lời, lập tức lon ton đi đến trước mặt đường Lạc Lạc, cầm lấy góc áo của cô, giọng sữa khí thế nói: "Mẹ, mẹ dẫn Trần Trần đi chơi trước đi, dì lan Lan thật ngốc thật ngốc, bà ngoại đang muốn dạy bảo dì ấy ạ."
Nhâm tử lương không nhịn được cười, nghĩ thầm, cậu nhóc tinh quái này quá xấu, cố ý để thời gian cho Mặc Như Nguyệt dạy bảo Mặc Lan, còn nói mặc lan"ngốc thật ngốc thật" , lời châm biếm này, làm cho tức nghẹn rồi.
Đường Lạc Lạc bế Trần Trần, nhìn mặc như nguyệt gật đầu, chuẩn bị tiễn nhâm tử lương ra cửa, cô ở lại đây, sẽ mỗi ngày phải đối mặt với Mặc lan,nếu thế này sẽ không ổn, cô cũng muốn Mặc Như Nguyệt nói chuyện tử tế với Mặc Lan,như vậy cũng tốt.
Đợi cho ba ngườ Đường Lạc LẠC ra khỏi cửa, mặc như nguyệt mới vẻ mặt rét lạnh quay đầu nhìn Mặc LAN, mặc lan cúi đầu ủ rũ , lúc lâu cô ta mới ngẩng mặt đầy nước mắt lên, nhìn mặc như nguyệt cầu xin: "Mẹ, con t sai rồi, ta chỉ . . . . . con chỉ là thấy chị đã trở về, sợ mẹ không thich con nữa , con mới. . . . . . Ta không phải cố ý gây khó dễ cho Trần Trần, con. . . . . ."
"con là tiểu thư của Mặc Gia, lại bày trò hãm hại một đứa bé,có phải rất quá đáng rồi không?" vẻ mặt Mặc như nguyệt tiếc không thể rèn sắt thành thép: "con cũng là con gái của ta, ta làm sao không thích con nữa? ganh tị với cả chị mình và một đứa bé, con làm taquas thất vọng."
Mặc lan cắn môi, cảm thấy lời của bà như một cái tát vang dội, tát vào mặt cô ta,--Mặc Như nguyệt thất vọng sao?
Chẳng lẽ đường Lạc Lạc kết hôn với cả anh họ,còn sinh cả con, không làm bà thất vọng?
Suy cho cùng cũng chỉ vì cô ta không phải con ruột sao?
Trong lòng cô ta tuy rằng nghĩ như vậy , nhưng vẻ mặt bên ngoài thì cúi đầu biết lỗi,cố làm ra vẻ thút thít ,do dự nói: "Là con sai rồi, mẹ, con sẽ không như vậy nữa , xin mẹ tin con, con chỉ là không có cảm giác an toàn sợ mẹ không cần con nữa. . . . . ."
Mặc như nguyệt đi tới vỗ vai Mặc lAN, nặng nề thở dài một hơi: "Con đứa nhỏ này, sao lại nghĩ như thế. Chị con không sống dễ dàng gì, một mình còn nuôi Trần Trần mấy năm nay,con còn làm ầm muốn tranh giành gì nữa? Nó còn không ở bên cạnh ta,không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ, không hạnh phúc, sung sướng như con đâu."
Mặc lan đảo mắt , cô ta làm bộ như khong có gì hỏi: "Trần trần. . . . . . Là con của mặc thiệu đình sao?
205.1;khách hàng đầu tiên
Mặc như nguyệt thở dài, bà biết chuyện này có thể giấu được người ngoài nhưng không thể che giấu được người tong nhà, để Mặc Lan đoán mò, không bằng nói thăng cho cô ta: "Phải"
"cái đó. . . . . . cái đó chị và mặc thiệu đình chẳng phải là. . . . . ."Sự nghi ngờ của Mặc lan đã được chứng thật, trong mắt cô ta lóe lên tia sáng vừa khiếp sợ vừa vui mừng, cô ta cố gắng kìm chế sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa của bản thân.
"Chuyện này, cũng là tạo hóa trêu ngươi." Mặc như nguyệt đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại rất nhiều lần, bây giờ đãquyết định: "Ai biết Lạc Lạc lại sinh đứa bé ra, cũng may trần trần thông minh như vậy, một chút vấn đề đều không có. Mặc gia tới thế hệ này còn rất ít,cha của mẹ đến nằm mơ cũng muốn có cháu trai, ta nghĩ, muốn ông chấp nhận không khó, đợi cơ hội thích hợp, mẹ sẽ đem thân phận củaLạc Lạc công bố ra ngoài, nhưng bên ngoài,cha của trần trần là ai, một chữ cũng không nhắc đến, không biết rõ cũng được, đợi cho Lạc ‘Lạc và tử lương kết hôn ,sau đómẹ sẽ thương lượng với Nhậm Gia, nói lafcon của Lạc LẠC và Tử Lương."
Trong nhà không thể che giấu, bên ngoài nhất định phải che giấu, cũng may mắn không phải vấn đề lớn.
Người của Mặc gia thì không có lý do gì để nói chuyện này ra ngoài, cũng may Lạc Lạc hiện tại có Nhậm Tử Lương bên cạnh,xử lí tốt người của Nhậm gia, cho dù không giải thích, tất cả mọi người sẽ tự nhiên nghĩ rằng đứa bé là con của Nhậm Tử Lương, cũng sẽ che đậy được chuyện quá khứ.
Mặc lan nghe mặc như nguyệt nói, tâm trạng trầm xuống, xem ra, mặc như nguyệt cưng chiều,dung túng Đường Lạc Lạc đến nỗi cũng để đứa con hoang Trần Trần kia về nhận tổ qui tông sao?
Còn muốn để cho mặc lão gia nhận nó sao?
Nghiệt chủng do họ hàng cùng huyết thống sinh ra, bây giờ lại trở thành đích tôn của Mặc gia. . . . . .
Thật nực cười.
Còn xem con gái của bà ấy như báu vật, nhâm tử lương một kim vương lão ngũ thế hệ thứ hai giàu có,độc thân, không chỉ có vui vẻ muốn làm cha, còn muốn làm vỏ bọc, giúp đường Lạc Lạc che đậy quá khứ tai tiếng, đem nghiệt chủng do anh em họ cùng huyết thống sinh ra, tại sao mọi thứ tốt đẹp đều là của ĐườngLạcLạc ?
Mặc như nguyệt càng giúp Đường Lạc Lạc sắp xếp các vấn đề càng tốt, càng làm cho cô ta tiếc nuối, mặc lan lại càng cảm thấy không công bằng.
Cô ta sống ở Mặc gia nhiều như vậy,nịnh hót,tâng bốc người già cẩn thận từng chút một, lấy lòng và ở bên cạnh MẶc Như Nguyệt, cô ta không ngừng khích lệ bản thân,phải làm cho bản thân ngày càng tự lập,xuất sắc, một phút cũng không dám lơ là, nhưng kết quả là, vẫn không bằng một Đường Lạc LẠC từ trên trời rơi xuống.
Đứa con nghiệt chủng kia của Đường Lạc Lạc, không cần tốn nhiều sức, trở thành cháu đích tôn của Mặc gia, tương lai có thể được chọn là người thừa kế,còn cô ta thì sao?
Hiện tại mặc thị đang trong tay mặc tây thành nắm giữ, mặc như nguyệt đã tìm lại được đường Lạc Lạc, tương lai cô ta ở Mặc gia là rất mong manh .
Mặc lan càng nghĩ càng sợ hãi, hạ quyết tâm, nhất định không thể để cho đường Lạc Lạc đạt được.
Mặc như nguyệt không phải muốn giấu kín như bưng sao , sợ chuyện tốt con gái bà ta làm bị người ngoài biết được sao? Cô ta càng muốn chuyện này lan ra ngoài —— đến lúc đó nhìn xem con tiện nhân đường Lạc Lạc lấy anh trai họ, làm sao sống yên được ở Mặc gia, làm xấu hổ Mặc gia như thế nào!
Nghĩ đến đây, mặc lan lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều,cô ta bám lấy cánh tay, nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ, người tốt sẽ được trời thương, nhất định sẽ hạnh phúc, lúc trước là con nhạy cảm không hiểu chuyện , con biết sai rồi, sau này nhất định sẽ giúp đỡ chị ấy, để mẹ vui vẻ hạnh phúc."
"như thế thì tốt." Mặc như nguyệt nhìn sâu vào Mặc Lan,rồi quay đầu nhìn về phía đường Lạc Lạc rời đi, khẽ thở dài.
Con gái mệnh khổ của bà,hi vọng sau này mọi việc đều tốt đẹp.
. . . . . .
Đường Lạc Lạc nói phải muốn mở một studio của riêng,bản thân cô tự làm chủ, không chỉ là nói suôn.
Tuy mặc như nguyệt liên tục giữ lại, nhưng vài ngày sau Đường Lạc Lạc mang theo Trần Trần ra ngoài ở, thuê một văn phòng nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng làm việc .
Ở Mĩ mấy năm nay,trình độ của đường Lạc Lạc có thể nói là nhảy vọt, trong giới thiết kế cô cũng có chút danh tiếng, nhưng mối làm ăn đều là ở nước ngoài, trở về trong nước, rất có cảm giác như bắt đầu lại từ đầu.
Nàng không nghĩ dựa vào Mặc gia, cũng không muốn dính dáng hay hưởng lợi gì với người của Mặc Giavì thế không chỉ cô chuyển ra ngoài, hơn nữa không đến vài ngày, ngay tại trung tâm của thành phố cô đã thuê được văn phòng, làm nên một studio cho riêng bản thân.
Đối với việc này, mặc như nguyệt tuy không muốn đồng ý, nhưng con gái bà rất háo hức, chỉ có thể hỗ trợ,lần đầu tiên đường Lạc Lạc có được phòng làm việc của bản thân, hận không thể 24h một ngày đều được làm việc, tinh thần của cô tràn đầy năng lượng.
Vất vả thì cuối cùng giai đoạn chuẩn bị đã hoàn thành ,phòng làm việc được chỉnh trang có khác lạ một chút, cánh tay nhỏ nhắn của đường Lạc Lạc vẫy lên, đặt tên nơi làm việc với một cái tên khá hay—— studio Khải Trần.
Hôm nay, đang ngồi tại studio Khải Trần , đường Lạc lạc gọi điện thoại cho Diệp Tiểu Manh.
Ở nước ngoài mấy năm nay, vì tránh mặc thiệu đình tra được dấu vết của cô, đường Lạc Lạc vẫn cố gắng không liên lạc cho diệp tiểu manh, lúc này về nước , người đầu tiên nhớ tới là diệp tiểu manh.
Cũng không biết nha đầu kia bây giờ ra sao , nhưng cô có thể khẳng định, nha đầu kia một lòng muốn làm ngôi sao ca nhạc, khả năng bây giờ đã trở thành sự thật rồi , hai ngày trước cô có đi qua Century Studios, đường lạc Lạc có nhìn thấy áp phích biểu diễn của Diệp Tiểu Manh, đoán rằng không tệ lắm.
Điện thoại được thông, đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó truyền đến giọng nói dè dặt của Diệp Tiểu Manh: "alo. . . . . . anh chị là. . . . . ."
"Nha đầu chết tiệt kia, tớ là Đường Lạc Lạc đây." Đường Lạc Lạc hớn hở nói: "mới vài năm khng liên lạc ,cậu đã không nhận ra giọng tớ rồi ."
" là Lạc Lạc sao? Cậu thật sự là Nhạc Nhạc?" Diệp tiểu manh vui vẻ hét lên: "cậu cái người không có lương tâm, cuối cùng cũng có tin tức rồi , lúc nãy còn tưởng người khác gọi, chưa dám lên tiếng, nghĩ là có người gọi tớ đến hiện trường tai nạn hay gì đó, cậu cậu cậu ở đâu vậy hả!"
hiện trường tai nạn xe. . . . . .
Đường Lạc Lạc khóe miệng co rút: "Please, cậu có thể nói gì tốt một chút không? Tớ mới về nước, thời gian trước vẫn luôn ở Mỹ,suy nghĩ về cuộc sống ngắn ngủi của mình, không né tránh nữa, sẽ trở về . . . . . . cậu gần đây ra sao rồi?"
Nói xong, chờ diệp tiểu manh sẽ cùng cô nói chuyện về con đường nghệ thuật của cô ấy, nhưng mà đợi thật lâu, bên kia điện thoại truyền đến diệp tiểu manh khóc thút tha thút thít .
"Ô ô, cậu thật sự tàn nhẫn vô tình , kể từ khi 4 năm liền , đây là lần đầu tiên câu mới chịu gọi cho tớ biết tớ lo lắm không hả? ngay cả số điện thoại di động tớ cũng không dám đổi, chỉ sợ bất ngờ xuất hiện không goị được cho tớ, cậu vì sao lại đột nhên biến mất hả Lạc Lạc, mặc thiếu tìm cậu sắp phát điên rồi, cậu vì sao lại đi?"
Trong lòng Đường Lạc Lạc nảy lên một cỗ chua xót, diệp tiểu manh là bạn tốt của cô nhiều năm, nghe được cô ấy nói nhớ mong cô như vậy, trong lòng cô rất cảm động.
Nhưng mà, cô ấy nhớ thương cô nhiều như vậy,còn mặc thiệu đình thì sao?
Năm đó, nhất định đau đớn rồi.
"được rôồi được rồi, chẳng phải tớ về rồi sao, cậu khi nào rãnh đến đây tâm sự với tớ, a đúng rồi, tớ vừa mở phòng làm việc, địa chỉ nhắn cho cậu."
Đường Lạc Lạc gửi địa chỉ của cô cho diệp tiểu manh, lúc sau lo lắng lại nói thêm một câu: "chuyện tớ trở về , tạm thời đừng nói cho mặc thiệu đình, chờ cậu đến đây, ớ sẽ kể rõ cho cậu."
Diệp tiểu manh luôn miệng đồng ý: "tớ rãnh, bây giờ tớ rất rãnh, cậu đợi tớ, tớ sẽ lập tức đến, gần đây tớ vừa chụp hình cho ca khúc mới , mấy ngày nay được nghỉ ngơi, chờ tớ đấy."
Cúp điện thoại, đường Lạc Lạc pha cho mình một ly cà phê, vừa uống vừa nhớ lại từng chút kỉ niệm cô và diệp tiểu manh, trong lòng ấm áp .
Rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh studio được trang trí đàng hoàng, rất thoải mãn gật đầu.
Studio Khải Trần,tên là do cô đặt nhưng phong cách thiết kế và giám sát đều là do một tay Nhậm Tử Lương làm, phong cách xanh trắng kết hợp, tạo nên cảm giác tươi mát sạch sẽ ,tuy nhỏ như nội tạng chim sẻ nhưng đầy đủ, một tầng là phòng làm việc để thiết kế, phòng trưng bày và phòng thay đồ cũng có phòng riêng,thậm chí ngay cả nữ lể tân và trợ lý riêng cũng được Nhậm Tử Lương sắp xếp tốt
Việt
CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN TÔNG TÀI
205.2
Hơn nữa mặc như nguyệt sợ cô phải chịu khổ, nhất quyết cho cô một số vốn để khởi nghiệp,nói là để làm cổ phần, điều kiện để gây dựng sự nghiệp của đường Lạc Lạc có thể nói là may mắn, cô dường như không làm gì cả, cũng không có hao tâm gì cả.Đây là thế giới nhỏ bé của riêng cô.
Nhưng mà, sau này phát triển ra sao, tất cả đều dựa vào bản thân của cô.
Ngay lúc này, đường Lạc Lạc ngồi tại văn phòng rộng hơn 100m vông của mình, đang hạ mắt xuống chìm vào nỗi lòng của mình, liền nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài cửa, sau đó,có tiếng gõ cửa .
Khách hàng đầu tiên?
Đường Lạc Lạc nhíu mày có chút nghi hoặc, trước khi mở studio này cô cũng chưa có tuyên truyền, lúc này mới vừa mới khai trương, đã có khách hàng rồi sao?
Liệu có phải khách hàng của Nhậm Tử Lương giới thiệu tới không?
Cô Không kịp nghĩ nhiều, cô hắng giọng, hô một tiếng"mời vào" , sau đó, cửa văn phòng bị đẩy ra, một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào.
Đường Lạc Lạc vừa mới đứng lên, liền trơ ra như tượng, sửng sờ tại chỗ.
hai người vừa bước vào kia, bọn họ từng rất quen thuộc.
Đường phù Dung mặc một chiếc váy trắng dài, giày cao gót phát ra tiếng lanh lảnh trên sàn nhà, tinh thần hớn hở, ánh mắt đắc ý mà vẻ mặt thì lại ra oai,sau khi đi vào trong, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn đường Lạc Lạc.
Tay của cô ta cầm lấy cánh tay của Mặc Thiệu Đình, khoảng cách của bọn họ rất gần, mặc thiệu đình một thân tây trang màu đen , thần sắc lạnh như tiền mà kiêu căng, đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng,toàn thân phát ra khí lạnh, như là thời gian trước Đường Lạc Lạc gặp anh lần đầu tiên.
Đây thật sự là khách hàng đầu tiên đến studio của cô, lại không ngờ rằng, lại gặp lại trong tình cảnh như vậy .
Bình luận facebook