Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-399
Chương 399
Chương 399: Gắn bó như keo sơn
“Em… Đừng quyến rũ anh! Nếu không chịu thiệt sẽ là em đấy biết không?”
Phong Hành Diễm mím môi, gương mặt tuấn tú căng thẳng, có chút khó nhịn nói.
Nhưng ngón tay anh vẫn dính thuốc mỡ nghiêm túc bôi loạn, đôi mắt nhìn chằm chằm một chỗ, tuyệt đối không có ý nghĩ kỳ lạ, tuyệt đối không!
Khi anh bôi thuốc xong, chuẩn bị rút tay ra, Thương Trăn đột nhiên dùng chân kẹp chặt lấy ngón tay anh! Kẹp chặt rồi!
Phong Hành Diễm kinh ngạc ngẩng đầu, thì thấy Thương Trăn cười mà như không cười nói, “Ngón tay vào thêm chút nữa, anh bôi thuốc qua loa như vậy à?”
“! ! !”
Trên trán Phong Hành Diễm đầy mồ hôi lạnh, anh cảm thấy Thương Trăn cố ý, nhưng biểu cảm của cô lúc này rất vô tội, nhìn anh, còn xấu hổ trừng mắt nhìn!
“Được rồi… Em… Buông tay anh ra!”
Phong Hành Diễm hít sâu một hơi, nhíu mày.
Cơ thể đã bắt đầu rộn rạo, nhưng nhớ tới Thương Trăn bị thương, chỉ có thể mặc niệm Tâm Kinh trong lòng, “Sắc tức là không không tức là sắc, sắc tức thị không không tức thị sắc, sắc… Sắc sao?”
Thương Trăn cười khẽ, giọng nói rất lười biếng, “Nói ra, kỹ xảo của anh tốt hơn trước nhiều, tối hôm qua…”
Tay Phong Hành Diễm đang bôi thuốc nhấn một cái, Thương Trăn thở nhẹ một tiếng, đôi mắt Phong Hành Diễm trở nên vô cùng nguy hiểm!
“Muốn ôn lại cảm giác tối qua à?”
Thương Trăn ôm chăn hừ một tiếng, “Anh tới đi!”
“Em đừng nghĩ là anh không dám!”
Phong Hành Diễm nói xong liền chui vào trong chăn, mà vẻ mặt Thương Trăn rất bình tĩnh, để mặc anh gây chuyện trong chăn, vẫn không nhúc nhích chút nào như cũ, cuối cùng Phong Hành Diễm nhô đầu ra, vẻ mặt thất bại.
“Được rồi, em thắng, nhưng anh đã nhớ kỹ món nợ này trong lòng rồi! Em đợi đấy…”
“Vậy, đợi em khỏi rồi nói sau!”
Nhìn biểu cảm bực tức của Phong Hành Diễm, trong lòng Thương Trăn vui sướng hơn, mặc quần áo chuẩn bị đi rửa mặt.
Phong Hành Diễm vẫn ngồi trên giường, vẻ mặt khó chịu nhìn cô.
Dấy lửa lên người anh rồi bỏ chạy, cô nhóc này càng ngày càng xấu rồi!
“Không đứng dậy à? Em nhớ rõ hôm nay anh phải mở đại hội tổng kết cuối năm mà?”
Phong Hành Diễm hừ một tiếng, “Không phải là chuyện quan trọng gì, buổi chiều em có hoạt động đúng không? Anh đi cùng em.”
Tối hôm qua một đêm triền miên, đúng là lúc gắn bó như keo sơn, anh không muốn tách Thương Trăn ra một giây nào, nhưng Thương Trăn lại trợn mắt nhìn anh.
“Đại hội cuối năm mà không đi, anh làm tổng giám đốc có phải quá nhàn hạ rồi không?”
Phong Hành Diễm vừa định nói gì đó, Thương Trăn liền từ chối, “Nhất định phải đi, em đến chỗ quốc hội, có rất nhiều nười của quốc gia bảo vệ, hơn nữa không chỉ có mình em là khách quý, có gì phải lo lắng?”
Nói xong, cô đi vào toiet rửa mặt, khi quay trở ra, đã trở nên bình tĩnh giống như bình thường, áo len cao cổ màu đen cùng với áo gió màu trắng đều tràn ngập hơi thở cấm dục.
Phong Hành Diễm nhìn cô như vậy, chỉ trong chớp mắt không nhịn được, từ trên giường nhào tới, ấn cô lên ván cửa hôn một lúc lâu!
“Trăn Trăn, em thật mê người… Anh rất yêu em!”
Tuy Phong Hành Diễm thường xuyên nói, nhưng mỗi lần Thương Trăn nghe đều cảm thấy trên mặt hơi nóng lên, cô thở hổn hển cắn môi anh, nói mơ hồ không rõ, “Đứng đắn một chút! Lại quậy, em sẽ cắn nát môi anh, để người khác biết anh phóng đãng cỡ nào!”
Phong Hành Diễm không sợ chút nào, nâng cằm cô lên hôn cô.
“Cắn đi, anh thích em để lại dấu vết trên người anh.”
Người này rõ thật là…
Thương Trăn cảm thấy thất bại, bị nụ hôn dần có kỹ xảo của anh làm cho toàn thân như nhũn ra, Phong Hành Diễm ôm chặt lấy cô, ấp úng nói.
“Anh lại muốn em, làm sao bây giờ, anh không thể tách em ra một giây nào được!”
Giọng nói đó, còn có bộ dạng rất ấm ức, giống như có người muốn chia rẽ bọn họ.
Thương Trăn dở khóc dở cười rồi, ôm ngược lấy eo anh, đột nhiên kiên nhẫn hơn.
“Được rồi, chúng ta… Còn thời gian rất dài mà.”
Đôi mắt Phong Hành Diễm sáng lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, “Anh còn chưa hỏi em, tối hôm qua em trở về, là vì đồng ý gả cho anh sao?”
Thương Trăn liếc mắt nhìn anh một cái, bộ dạng không lưu tâm nói, “Chỉ cho anh một cơ hội mà thôi, muốn kết hôn, phải tiếp tục cố gắng.”
Một cơ hội cũng đủ rồi! Phong Hành Diễm ôm mặt cô dùng sức hôn một cái!
“Bây giờ anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Trăn Trăn, cảm ơn em!”
Đứa ngốc, vậy mà còn cảm ơn cô? Thương Trăn mím môi nở nụ cười, “Đi thay quần áo, xuống ăn cơm thôi.”
“Rõ, nữ vương đại nhân!”
Lúc ăn cơm, vẻ mặt Lý Uyển Oánh đầy cười nhạo nhìn bọn họ, Phong Hành Diễm vẫn làm theo ý mình như cũ coi như không thấy, luôn gắp đồ ăn cho vào bát Thương Trăn, mà Thương Trăn hơi xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Lý Uyển Oánh một cái.
Thuốc của ông Nghiêm rất tốt, sau khi bôi xong, cô không còn đau lắm, chỉ hơi vô lực.
Sau khi ăn xong Phong Hành Diễm nghỉ ngơi với Thương Trăn thêm một lát, mới tới công ty, hôm nay là hội nghị cuối cùng trước tết, đều là tổng kết báo cáo vân vân, sau khi họp xong, rất nhiều người đều nghỉ ngơi, cho nên rất quan trọng.
Phong Hành Diễm đi rồi, Lý Uyển Oánh vội vàng dán sát vào Thương Trăn hỏi, “Thế nào? Con và Hành Diễm…”
Thương Trăn khụ hai lần, đôi má đỏ ửng nói.
“Ừm, thuận theo tự nhiên ạ.”
“Hả? Rất tốt, thuận theo tự nhiên là rất tốt, Trăn Trăn à, nhìn tình cảm của hai đứa rất tốt, trong lòng mẹ nuôi rất thỏa mãn!”
Bà ấy dừng một lát, còn nói, “Mẹ con trên trời có linh, nhìn con cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, nhất định sẽ vui vẻ vì con.”
Tươi cười trên mặt Thương Trăn nhạt đi, hạnh phúc… Cô thật sự có thể có được sao?
Bây giờ tâm tình cô trở nên càng ngày càng hòa nhã, cô cũng cười nhiều hơn, cô không giống như trước đây, ước gì có thể khiến người gây tổn hại cho cô chết đi, thậm chí cô không đi tìm đám nhân viên nghiên cứu biến thái kia, cô thay đổi, cô như vậy, sẽ hạnh phúc sao?
Nhìn ánh mắt tin tưởng của Lý Uyển Oánh, Thương Trăn dùng sức gật đầu, “Con sẽ, con… Nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Có lẽ, cô nên tin tưởng chính mình, lại cho nhân sinh một cơ hội nữa, lúc đó, Lý Uyển Oánh có chút lệ nóng doanh tròng.
“Nhất định sẽ!”
Mang theo tâm tình tốt đẹp này, Thương Trăn nhận được lời mời của quốc hội, đi tới hội trường quốc hội trước.
Đến nơi này chủ yếu là bác sĩ nổi tiếng các quốc gia, thuộc hội nghề nghiệp, cho nên người khác không được mời, Thương Trăn một mình tới đó.
Hội trường quốc hội đã tụ tập đầy người, có một thảm đỏ thật dài, tới nơi này đều là người đức cao vọng trọng trong giới y học, cho nên tuy không phải là minh tinh bước trên thảm đỏ, nhưng mức độ hot còn cao hơn minh tinh! Rất nhiều đài truyền hình quay trực tiếp, toàn bộ thế giới đều có thể nhìn thấy cảnh tượng rầm rộ này.
Khi Thương Trăn chuẩn bị xuống xe, Bàng Thất có chút không yên lòng nói.
“Vệ sĩ không thể vào bàn, lúc cô chủ đi vào chú ý một chút, nếu phát hiện không đúng, tìm bảo vệ ở quốc hội, tôi lập tức tới ngay.”
Thương Trăn bị lời nói của anh ta làm cho khẩn trương hơn, nhưng cô cười nói, “Tôi không phải nhân vật quan trọng gì, hơn nữa, ở nơi này, người nào dám ra tay?”
——————–
Bình luận facebook