• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cô vợ tái sinh bản mới (2 Viewers)

  • Chap-398

Chương 398​


















Chương 398: Đêm cuồng hoan



Hai tay cô chống lên ngực Phong Hành Diễm, giọng nói lạnh nhạt như mị hoặc ước pháp tam chương với anh.



“Thứ nhất, dịu dàng một chút, đừng làm em đau.”



“Thứ hai… Không được vượt quá ba lần, bởi vì ngày mai em phải tham dự một hoạt động, em không muốn không đi được đường!



Cô còn chưa nói “thứ ba” xong, đã bị Phong Hành Diễm xoay người đè xuống rồi! Đôi mắt anh tỏa sáng, cả người đều tràn ngập sức sống nhìn cô!



“Thứ ba, anh là của em rồi!”



Nói xong, chặn hết những lời cô chưa nói ra khỏi miệng, tận tình bắt đầu đêm cuồng hoan!



Vì sợ chỗ cô bị thương lúc trước đau, anh bôi thuốc cho cô trước, coi như bôi trơn.



Nếu ông Nghiêm biết bọn họ dùng cao hoán nhan trân quý như vậy ở nơi đó, tuyệt đối sẽ khóc choáng váng ở WC!



Cả một đêm, mới đầu Phong Hành Diễm còn dịu dàng một chút, nhưng lúc nếm được tư vị hoàn mỹ của cô xong, dần dần không biết thỏa mãn.



Thương Trăn phản kháng mấy lần đều bị đâm thành mảnh nhỏ, tiếng kêu đứt quãng kia, giống như con mèo nhỏ, mỗi khi kêu đều như gãi đầu quả tim của Phong Hành Diễm, khiến anh càng điên cuồng hơn!



Cuối cùng… Ăn no tám phần rồi!



Ngày hôm sau, lúc Thương Trăn tỉnh lại đã là mười giờ, cô ít khi thức dậy muộn như vậy, bởi vì buổi sáng mỗi ngày phải luyện khí, đều đã thành thói quen rồi.



Cô vừa tỉnh dậy, một nụ hôn thân mật rơi vào giữa lông mày cô.



“Chào buổi sáng.”



Gương mặt tuấn tú của Phong Hành Diễm giãn ra, dán sát vào đôi mắt màu tím giống như phát sáng, nhẹ giọng nói với cô.



“Anh…” Thương Trăn cau mày vừa định nói gì, lại phát hiện cổ họng cô đã kêu khàn, không khỏi hung dữ trừng Phong Hành Diễm một cái.



Dưới chăn cơ thể cô không một mảnh vải được người ta ôm, da thịt dán sát vào nhau, nhiệt độ truyền tới khiến cô không nhịn được đỏ mặt rồi, biểu cảm trở nên rất đặc sắc.



“Cổ họng không thoải mái sao?” Phong Hành Diễm vỗn muốn dây dưa với cô thêm lần nữa, nhưng thấy cô không nói được, lại có chút ảo não, “Anh đi lấy sữa cho em!”



Anh nói xong, dùng sức hôn lên mặt cô một cái, phủ thêm áo tắm hấp tấp xuống lầu.



Anh chạy xuống lầu mới nhớ tới mình không cần đi xuống, bảo người ta đưa lên là được, đúng thật là, sao anh lại trở nên ngốc như vậy?



Anh bưng sữa chuẩn bị trở về, thì gặp Lý Uyển Oánh, thấy vẻ mặt Lý Uyển Oánh chế nhạo, Phong Hành Diễm khụ hai tiếng.



“Mẹ, buổi sáng tốt lành!”



“Còn sáng nữa à? Đã sắp giữa trưa rồi!” Lý Uyển Oánh hừ một tiếng, nhưng mặt mày đầy ý cười, dán sát vào dùng khuỷu tay đẩy anh một cái, hỏi một câu rất thần bí.



“Tối hôm qua, thành không?”



Phong Hành Diễm mím môi không nói, nhưng khóe miệng nhếch cao lên, bộ dạng phấn chấn tinh thần, ai cũng biết là có chuyện xảy ra rồi.



Vẻ mặt Lý Uyển Oánh đắc ý, “Còn không phải dựa vào mẹ? Tối hôm qua, nếu không phải mẹ khai thông cho Trăn Trăn, con có thể có chuyện tốt như vậy sao?”



Phong Hành Diễm vội vàng nói, “Vâng, cảm ơn mẹ, mẹ, uống sữa tươi!”



“Được rồi.” Lý Uyển Oánh sẵng giọng, “Có phải là cổ họng Trăn Trăn không thoải mái hay không? Vậy thì không thể uống sữa tươi, sáng sớm mẹ đã hầm canh rồi! Con bưng lên đi, bây giờ uống rất đúng lúc.”



“Mẹ, mẹ thật tốt!” Phong Hành Diễm vội vàng đưa sữa cho bà ấy, tới phòng bếp nấu canh, vừa làm vừa lẩm bẩm hát, lần này, mọi người trong biệt thự nhà họ Phong đều biết tâm tình của cậu chủ bọn họ rất tốt rồi!



Đợi Phong Hành Diễm trở về, Thương Trăn đã ngủ thiếp đi, tối hôm qua cô vốn không ngủ ngon, sau khi Phong Hành Diễm khai trai giống như điên rồi, tuy cô cũng sảng khoái, nhưng sau khi sảng khoái xong thì mệt muốn chết.



Phong Hành Diễm để bát sang một bên, nhẹ chân nhẹ tay đi rửa mặt, sau khi rửa mặt xong anh vốn muốn xem máy tính một lát, nhưng tầm mắt luôn không tự chủ được liếc về bên kia, cuối cùng bưng máy tính ngồi trên giường!



Để Thương Trăn dán sát bên mình, Phong Hành Diễm lại mở máy tính ra, phát hiện cuối cùng cũng chuyên tâm rồi.



Ngón tay anh khẽ gõ lên bàn phím, hơn mười phút sau lại “quấy rầy” Thương Trăn một phen, sờ mặt một lát, hôn nhẹ lên tóc, giống như không động vào cô một lát cô sẽ biến mất.



Thời gian dần tới mười một giờ, Phong Hành Diễm cảm thấy hơi đói bụng, tất nhiên là không thể để Thương Trăn ngủ tiếp như vậy được.



Anh để máy tính sang một bên, mở bình giữ nhiệt ra, nhiệt độ vừa vặn có thể uống được, sau đó gọi Thương Trăn tỉnh dậy.



“Dậy thôi, ăn chút gì đó lại ngủ tiếp nhé?”



Khỏi phải nói giọng nói của anh dịu dàng cỡ nào, mang theo khàn khàn sau khi thỏa mãn, dịu dàng chọc người.



Thương Trăn nhíu mày, vùi mình vào trong chăn.



Cô rất mệt, cô không muốn rời giường, đừng ầm ĩ tới cô nữa!



“Em uống hết canh vào anh sẽ không ầm ĩ em nữa.”



Phong Hành Diễm nói như vậy, Thương Trăn mới không tình nguyện mở to mắt, ngồi dậy, cầm bát uống mấy ngụm!



Sau khi uống xong cô lại nằm lên giường muốn ngủ tiếp, bị Phong Hành Diễm kéo lại.



“Đừng ngủ nữa, sắp ăn cơm trưa rồi! Con heo nhỏ lười…”



Thương Trăn mở mắt ra một khe hở nhỏ, bất mãn nhìn anh, giống như muốn nói, anh lừa người ta, không để cho em ngủ!



Cô mơ mơ hồ hồ, gương mặt lại không chút thay đổi thật sự quá đáng yêu, Phong Hành Diễm có ý xấu lay động cô!



“Đừng ngủ! Em đã quên hôm nay em còn có hoạt động cần tham gia à?”



Lúc này Thương Trăn mới lấy lại tinh thần, sau khi lấy lại tinh thần, cô khàn giọng nói, “Đều tại anh! Tối hôm qua bảo anh dịu dàng…”



Cô không nói được nữa, trong đầu nghĩ tới một số cảnh tượng không thể miêu tả, gương mặt và cổ đều đỏ khả nghi.



Nhìn cô sắc đẹp có thể thay cơm như vậy nhưng không ăn được đúng là đáng tiếc.



Phong Hành Diễm hôn cô một lát, chóp mũi cọ sát vành tai cô, thở dài nói, “Còn không phải vì người nào đó ăn quá ngon, mới không thể khống chế được sao? Hay là em cho anh ăn thêm nhiều lần, anh quen rồi sẽ không kích động như vậy nữa!”



“Nghĩ hay quá nhỉ!” Thương Trăn trừng mắt nhìn anh, nhanh chóng nhíu mày “a” một tiếng.



“Hửm? Không phải lại bị thương đấy chứ?” Phong Hành Diễm lộ ra biểu cảm khẩn trương, nếu lại bị thương, có nghĩa là anh phải nhịn rất lâu mới được ăn thịt tiếp sao?



Thương Trăn không khách sáo nói, “Còn thuốc nữa không?”



Thực ra thuốc có tác dụng, chỉ là trước đó dùng cho nên bị, bị lãng phí mà thôi!



Phong Hành Diễm vội vàng nói, “Còn! Đợi anh!”



Anh nhanh chóng lấy thuốc ra, vẻ mặt hưng phấn nói, “Để anh bôi thuốc cho em!”



Thương Trăn cảnh giác nhìn anh, nhưng nghĩ lại, liền đồng ý, tối hôm qua bắt nạt cô như vậy, xem cô trả thù lại thế nào đây!



Phong Hành Diễm thấy Thương Trăn dễ dàng đồng ý, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không nhịn nổi khát vọng trong lòng, cho nên hoàn toàn không nghĩ nhiều.



Bởi vì Thương Trăn không để lộ chăn, Phong Hành Diễm chỉ có thể vươn tay vào, để cô dùng tay hướng dẫn anh bôi thuốc.



Vốn là chuyện không có nhiều khó khăn, nhưng vì nơi bôi thuốc đặc biệt, động tác của cô như vậy, liền trở nên vô cùng sắc tình, khi ngón tay Phong Hành Diễm chạm vào da thịt trắng mịn trên chân cô, mặt đột nhiên đỏ lên…



“Anh rất nóng sao?”



Thương Trăn khàn giọng hỏi, tuy vẻ mặt cô lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại câu người, hơn nữa ngón tay anh còn dừng lại ở vị trí nào đấy không thể miêu tả, trong lòng liền dấy lửa!



——————–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom