Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Bị vứt bỏ trong lễ cưới
Trên tấm gương sát mặt đất, hiện lên bóng dáng một người con gái mặc chiếc váy cưới dài quét đất, khéo léo khoe chiếc cổ trắng như tuyết và xương quai xanh gợi cảm, mái tóc búi cao, tà váy cưới trắng tinh rũ trên đất, trông vô cùng đoan trang, thanh nhã.
An Mạc Hạ khẽ nhếch khóe miệng, một nụ cười gượng ép nhưng không quá xấu xí hiện lên trên khuôn mặt của cô gái trong gương.
Hôm nay là ngày cưới của cô, nhưng cô lại không vui chút nào, bởi vì người cô sắp lấy làm chồng không phải là người cô thích, hơn nữa anh còn là một công tử đào hoa có tiếng.
Chu Dịch Phong – cậu hai của tập đoàn Chu Thị, mặc dù gia thế lớn mạnh, nhưng dốt nát kém cỏi, không chỉ nổi tiếng là cậu ấm bất tài, còn có vô số tin đồn tình ái với nhiều người phụ nữ khác. Ví dụ như hai hôm trước, Chu Dịch Phong bị chụp ảnh đi vào khách sạn với cô người mẫu trẻ 18 tuổi – Sở Mạn Doanh.
Nụ cười miễn cưỡng của An Mạc Hạ lần nữa rũ xuống, nếu không có sự việc xảy ra một tháng trước kia, đánh chết cô cũng không đồng ý lấy Chu Dịch Phong.
Một tháng trước.
“Mạc Hạ, xin lỗi, anh không thể kết hôn với em”, trong hôn lễ, khi An Mạc Hạ mỉm cười hạnh phúc bước đến gần chú rể Giang Doãn Hâm, thì nghe thấy câu nói vô tình này của anh ta.
Bỗng nhiên, An Mạc Hạ cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu mình.
Cô khó tin nhìn người đàn ông trước mặt, một lúc lâu sau mới nặn ra nụ cười hỏi: “Doãn Hâm, anh đang đùa với em đấy à, đừng trêu chọc nữa, hôn lễ sắp bắt đầu rồi”.
“Anh không đùa với em, anh nghiêm túc đấy”, Giang Doãn Hâm nhìn người con gái trước mặt nhấn mạnh nói từng câu từng chữ, trong mắt quả thật không có chút cười đùa nào.
An Mạc Hạ và Giang Doãn Hâm đã yêu nhau năm năm, cô chỉ cần nhìn lướt qua là biết anh có nói dối hay không.
Hai tay người con gái vô lực buông thõng xuống, dường như phải dùng toàn bộ sức lực của cơ thể mới có thể ngăn nước mắt rơi.
“Doãn Hâm, anh có thể nói cho em biết nguyên nhân không?”, An Mạc Hạ cắn môi nói.
Đáp lại câu hỏi của cô không phải Giang Doãn Hâm, mà là cô bạn thân mười phút trước vẫn đang chúc mừng cô – Bạch Tô Nghi.
Bạch Tô Nghi duyên dáng bước vào trên đôi giày cao gót mười phân màu đỏ, khuôn mặt trang điểm tinh tế nhếch lên nụ cười chế giễu: “Vì sao à? An Mạc Hạ, chẳng lẽ cậu không nhận ra Doãn Hâm từ lâu đã không còn yêu cậu à, cậu cũng không nhìn lại dáng vẻ quê mùa của mình đi, một người đàn ông như Doãn Hâm sao có thể thích cậu chứ? Người anh ấy yêu là tớ”.
“Rầm”, An Mạc Hạ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung ra.
Rốt cuộc Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi đang nói gì vậy, sao cô nghe không hiểu gì hết.
Cô và Giang Doãn Hâm yêu nhau từ thời đi học, vì anh ta cô đã từ bỏ công việc người nhà sắp xếp cho, cùng anh ta phấn đấu lập nghiệp, giao toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình cho anh ta, thậm chí vì anh ta cô dùng những thứ rẻ nhất, từ bỏ cả chăm sóc da như bao người phụ nữ khác. Khó khăn lắm hai người mới có chút khởi sắc, Giang Doãn Hâm cuối cùng cũng được lên chức tổng giám đốc tập đoàn An Vân như ý nguyện, vì sao hôm nay anh ta lại nói không cần cô? Còn bạn thân cô Bạch Tô Nghi lại trở thành bạn gái của bạn trai cô?
An Mạc Hạ lắc đầu điên cuồng, cô thật sự không thể chấp nhận sự thật này.
“Không, không đâu, hai người cùng nhau lừa em có đúng không…”, An Mạc Hạ vừa nói, vừa bước lại gần Giang Doãn Hâm, giơ tay bắt lấy cánh tay của anh ta.
Nhưng còn chưa chạm được vào tay áo của Giang Doãn Hâm, một ly rượu vang lạnh như băng đổ xuống đầu cô.
Bạch Tô Nghi cầm chiếc ly rỗng trong tay, khuôn mặt tràn đầy vẻ ác độc: “An Mạc Hạ, nếu cô còn muốn giữ chút thể diện thì mau chóng cút khỏi đây, từ giờ đừng quấn lấy Doãn Hâm nữa”.
An Mạc Hạ ngây người nhìn chiếc váy cưới bị nhuộm rượu vang của mình, màu đỏ chói mắt trước ngực như đâm vào mắt cô, chiếc váy cưới cô tiết kiệm cả năm mới mua được, mà nay lại bị người ta tùy ý dẫm đạp như rác rưởi.
Người chà đạp lên còn là người đàn ông cô yêu nhất và người bạn thân nhất của cô.
An Mạc Hạ ngẩng đầu nhắm chặt đôi mắt, sau đó run rẩy nói: “Hay, hay lắm! An Mạc Hạ tôi có mắt như mù mới quen biết đôi cẩu cẩu nam nữ như các người, hai người nghe đây, tôi nguyền rủa các người sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Nói xong, An Mạc Hạ liền xoay người điên cuồng chạy ra khỏi lễ đường.
Trên đường, người xe qua lại như mắc cửi.
An Mạc Hạ trong lúc thất thần đã lên bừa một chiếc xe, cô hét lên với tài xế: “Đưa tôi đi đâu tùy anh, chỉ cần rời khỏi chỗ này là được!”
Nhưng đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy tài xế đáp lại.
An Mạc Hạ cảm thấy vô cùng tức giận, đang định hét lên một tiếng nữa thì đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có gì đó sai sai.
Chiếc xe này rõ rành không giống xe taxi bình thường, nội thất sang trọng rộng rãi, ghế ngồi êm ái thoải mái, nhìn qua là biết đây chính là một chiếc xe hạng sang!
Hơn nữa, bên cạnh cô hình như còn có một người đàn ông đang ngồi.
An Mạc Hạ bỗng chốc đơ người, chắc chắn là vừa nãy bản thân cô lớ ngớ lên nhầm xe rồi.
Cô cứng nhắc quay đầu nhìn sang người bên cạnh, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần âu màu xám, đánh mắt dọc theo đôi chân, An Mạc Hạ liền nhìn thấy một khuôn mặt gần như hoàn mỹ.
Đây là một người đàn ông đẹp trai, ngũ quan sắc xảo, đường nét mềm mại, toàn thân toát ra khí chất cao quý.
Lúc này, đôi mắt đen như mực của anh đang nhìn chằm chằm An Mạc Hạ.
Trái tim An Mạc Hạ hẫng mất một nhịp, nhìn gương mặt người đàn ông nhất thời không thể hoàn hồn.
Đến khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai: “Có rất nhiều người phụ nữ chủ động đến sà vào lòng tôi, nhưng chưa thấy ai to gan như vậy”.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua chiếc váy cưới trên người cô: “Không ngờ còn mặc luôn cả váy cưới đến”.
Nghe người đàn ông nói vậy, An Mạc Hạ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô hĩu hôi bất mãn: “Anh đừng nói linh tinh, tôi, tôi chỉ là lên nhầm xe mà thôi”.
Người đàn ông hiển nhiên không tin lời cô nói, khoanh tay ung dung nhìn cô.
Thật lòng mà nói, mặc dù khuôn mặt cô gái này trang điểm rất đậm, nhưng không tôn lên ưu điểm của cô chút nào, ngược lại còn phóng to khuyết điểm, thực sự là quá xấu xí, nhưng thân hình lại rất tốt, đường cong rõ ràng, khuôn ngực đầy đặn lấp ló sau chiếc váy cưới.
Người đàn ông không kìm được nhìn nó thêm một lúc.
Phát hiện ánh mắt người đàn ông nhìn vào nơi không nên nhìn, An Mạc Hạ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, cô lập tức phẫn nộ nhìn thẳng người đàn ông kia và hét lên: “Dê xồm!”, nói rồi liền định chạy xuống xe.
Nhưng không mở được cửa xe, bởi vì nó đã bị khóa trái tự động.
Trái tim An Mạc Hạ nhảy dựng lên, khẽ hốt hoảng che ngực mình lại: “Anh định làm gì!”
“Sao, định chơi lạt mềm buộc chặt với tôi à?”, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Đã nói là không phải rồi, tôi lên nhầm xe thật mà!”, An Mạc Hạ không nể nang lườm anh một cái, đàn ông đẹp trai đều tự luyến như vậy à?
Vừa dứt lời, cằm cô đột nhiên bị siết chặt bởi một bàn tay thon dài, người đàn ông nghiêm túc nhìn khuôn mặt cô một lúc lâu mới nói: “Cứ vậy đi, gương mặt cô rất phù hợp với yêu cầu của bố mẹ tôi, nếu cô đã thành tâm mặc váy cưới đến, vậy thì tôi sẽ mở lòng từ bi cưới cô”.
Chương 2: Kết hôn lần nữa
Sau hôm đó, An Mạc Hạ trở thành vị hôn thê của Chu Dịch Phong.
Sở dĩ cô đồng ý lấy Chu Dịch Phong hoàn toàn là do một bản thỏa thuận.
Ngày hôm đó, An Mạc Hạ lên nhầm xe Chu Dịch Phong. Chu Dịch Phong nhận được điện thoại báo ông nội Chu Hùng Nghĩa bệnh nặng. Chu Hùng Nghĩa luôn yêu thương đứa cháu trai Chu Dịch Phong này nhất, trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông cụ vẫn không yên lòng về đứa cháy trai này, mong anh đừng chơi bời nữa, tìm một người vợ hiền lành rồi sinh con đẻ cái ổn định gia đình.
Chu Hùng Nghĩa có tư tưởng truyền thống, không thích Chu Dịch Phong qua lại với những cô gái trang điểm lộng lẫy, mà chỉ thích những cô gái bình thường, chất phác, quan hệ gia đình đơn giản, vậy thì quan hệ hôn nhân mới lâu dài, cũng không cần lo vợ sẽ ngoại tình.
Chu Dịch Phong còn đang lo không biết tìm đâu ra một cô gái như ông nội nói thì đúng lúc An Mạc Hạ chủ động dâng tới.
Cô gái này dùng một đống mỹ phẩm chất lượng kém để trang điểm, mặt trông như quỷ, rất phù hợp với yêu cầu ngoại hình bình thường của ông nội. Áo cưới trên người cô nhìn cũng không đắt, phù hợp với yêu cầu sống giản dị của ông nội. Còn về việc quan hệ gia đình đơn giản, từ khi lên xe, Chu Dịch Phong đã chú ý tới đôi mắt của cô, vô cùng trong sáng, người có đôi mắt như vậy, quan hệ gia đình chắc cũng không phức tạp.
Mọi thứ đều phù hợp với yêu cầu của ông nội.
Thế nên, Chu Dịch Phong mới nói muốn kết hôn với An Mạc Hạ.
Còn về việc vì sao An Mạc Hạ lại đồng ý với yêu cầu của Chu Dịch Phong, đó là vì cô biết thân phận của người đàn ông này – cậu hai của tập đoàn Chu Thị.
Cô cũng không tham hư vinh, mà là vì tập đoàn An Vân của Giang Doãn Hâm phải lệ thuộc vào tập đoàn Chu Thị, nói đúng hơn là dựa vào Chu Thị mà tồn tại. Nếu mang ra so sánh thì tập đoàn An Vân kém tập đoàn Chu Thị cả dải ngân hà. Nếu cô trở thành con dâu của Chu Thị, thì có thể trả thù Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, giẫm bọn họ ở dưới chân.
Hai người đều có kế hoạch riêng của mình, nên sau khi thỏa thuận cũng không có gì bất đồng, hai bên liền ký hợp đồng hôn nhân. Kết hôn chỉ là hình thức mà thôi, sau khi cưới, hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau, chỉ cần không làm chuyện quá đáng là được.
An Mạc Hạ nhìn vào gương, hít sâu một hơi, xách váy cưới dài đi ra ngoài.
Trong lễ đường, ánh đèn huỳnh quang rực rỡ chiếu trên con đường dài, chú rể Chu Dịch Phong dắt tay cô dâu An Mạc Hạ bước từng bước vào lễ đường.
Đám cưới lần này, An Mạc Hạ không mời bạn bè người thân, ngay cả ba mẹ cũng không thông báo, nên chỗ ngồi dành cho nhà gái không có một bóng người. Có vẻ như Chu Dịch Phong cũng không muốn làm lớn chuyện, nên ngoài mấy vị có địa vị cao trong nhà họ Chu ra thì cũng không có người ngoài nào cả.
Suốt cả đám cưới, hai người đều rất máy móc, thậm chí còn ít trao đổi, dù sao hai người cũng là người lạ, chỉ biết tên đối phương mà thôi.
Khoảng tám giờ tối, cuối cùng hôn lễ cũng kết thúc.
An Mạc Hạ thở ra một hơi thật dài, vốn dĩ cô muốn đi ngủ một giấc thật ngon, nhưng Chu Dịch Phong lại kéo cô đến bệnh viện Hồng Âm – bệnh viện tư ở khu nhà giàu của thành phố An Lâm.
Trong phòng bệnh sang trọng, một ông lão tóc hoa râm yếu ớt nằm ở trên giường bệnh, mắt khép hờ, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào, nhưng ông cụ vẫn cố giữ tỉnh táo hỏi: “Dịch, Dịch Phong, đây là cháu dâu của ông sao?”
Lúc này Chu Dịch An đã cởi bỏ cái vẻ bất cần đời ngày thường, đôi mắt đen sẫm đầy ấm áp.
“Đúng vậy, ông nội, chính là cô ấy, chúng cháu mới làm đám cưới xong. Ông có hài lòng không?”
Nghe vậy, An Mạc Hạ vội vàng tiến lên, nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của ông cụ. Vừa rồi ở ngoài bệnh viện, cô và Chu Dịch Phong đã thỏa thuận, ở trước mặt ông cụ, hai người phải thể hiện thật tốt.
Vốn dĩ An Mạc Hạ chỉ định đối phó cho có thôi, nhưng giờ nhìn thấy ông cụ hiền lành như vậy, cô không khỏi nhớ đến bà nội đã mất của mình, trong mắt có chút cảm động.
“Ông nội, cháu chính là cháu dâu của ông”, An Mạc Hạ nở nụ cười dịu dàng, có chút đau lòng nắm lấy bàn tay ông cụ.
Chu Dịch Phong ở bên cạnh thấy An Mạc Hạ như vậy thì thầm cười lạnh, trong lòng nghĩ thầm kĩ năng diễn xuất của người phụ nữ này cũng tốt thật.
Nhưng khi nhìn đến đôi mắt trong sáng, không có chút tạp chất nào của cô, anh lại cảm thấy cô không giống như đang giả vờ. Anh không khỏi ngẩn ra, người phụ nữ này trang điểm xấu xí như thế, thật không xứng với đôi mắt xinh đẹp này.
Anh cũng không quá coi trọng hôn lễ hôm nay, chỉ cho người đưa bộ váy cưới đắt giá qua, những thứ khác đều do An Mạc Hạ tự giải quyết. Quả nhiên, không ngoài dự liệu của anh, toàn thân cô, chỉ có vóc dáng đáng mơ ước, khiến người ta phải ngước nhìn, còn gương mặt thì vẫn xấu xí không nỡ nhìn như lần đầu gặp.
Chu Dịch Phong nhíu mày, trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩa kỳ lạ. Có lẽ người phụ nữ này không xấu, chỉ bị cái gu thẩm mỹ không ra gì của mình làm xấu đi thôi.
Lúc anh đang suy nghĩ, không biết Chu Hùng Nghĩa nghe được chuyện gì buồn cười mà cười khẽ, giống như rất vui.
An Mạc Hạ ở bên cạnh ông cụ cũng híp mắt, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
Chu Dịch Phong sửng sốt, lại cảm thấy cảnh này thật ấm áp, dạng vẻ của người phụ nữ kia cũng vô cùng đáng yêu.
Anh nhếch mép lên, cười hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì buồn cười vậy?”
An Mạc Hạ ngẩng đầu, nghịch ngợm nháy mắt với anh: “Không nói cho anh biết”.
Chu Hùng Nghĩa cũng phụ họa: “Đúng vậy, đây là bí mật giữa ông và cháu dâu”.
Chu Dịch Phong không biết phải nói gì. An Mạc Hạ này đúng là biết cách dỗ dành ông cụ, chẳng bao lâu sau đã cho anh ra rìa rồi. Nếu không phải anh phái người đi điều tra, biết gia thế của cô trong sạch, anh còn nghi ngờ cô tiếp cận anh có mục đích khác nữa.
Chu Dịch Phong không khỏi nhìn An Mạc Hạ, chính bản thân anh cũng không nhận ra, anh nhìn cô đến ngẩn người.
Ngoài cửa sổ, trời ngày càng tối, An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong dặn dò ông cụ đi ngủ sớm rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, Chu Dịch Phong nhướn mày nhìn người phụ nữ bên cạnh mình: “Hôm nay cô thể hiện tốt lắm”.
“Cảm ơn anh đã khen”, An Mạc Hạ nhún vai. Thật ra, ban nãy cô không hề cố gắng giả vờ đối xử tốt với Chu Hùng Nghĩ mà hoàn toàn là thật lòng: “Ông nội anh là người rất tốt, tôi cũng rất quý mến ông cụ”.
Chu Dịch Phong không lên tiếng, thầm đánh giá cô gái trước mắt, dường như đang nhìn xem lời cô nói có bao nhiêu phần trăm là thật, bao nhiêu phần trăm là giả.
Cho đến khi một giọng nói the thé phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Ối, đây không phải là chú hai sao? Chú hai thật hiếu thảo, đêm tân hôn không đi vui vẻ với cô dâu mà lại qua đây thăm ông nội”.
Người đến là một người phụ nữ trẻ đẹp, mặc một chiếc váy bó sát người đắt tiền, đường may hoàn mỹ tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô ta. Cô ta trang điểm rất tỉ mỉ, mái tóc xoăn sóng dài tùy ý xõa trên vai, quyến rũ lại diêm dúa.
Sau lưng người phụ nữ ấy còn có một người đàn ông mặc âu phục, trông khá giống Chu Dịch Phong, nhưng lại không phong độ bằng anh. Người đó mang kính mắt gọng đen, con ngươi phía sau mắt kính âm trầm khiến người ta khó chịu.
Hai người này chính là anh cả Chu Dịch Thần và chị dâu Xa Ngọc Lệ của Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong hơi nhíu mày lại, nhưng cũng nhanh chóng làm như không có chuyện gì mà cười nói: “Nào có hiếu thảo bằng chị dâu chứ. Tôi nghe nói hai ngày trước chị còn đang nghỉ mát ở Hawaii mà, nay đã tranh thủ về thăm ông nội được rồi”.
Chương 3: Chịu nhục
Xa Ngọc Lệ híp mắt, cảm nhận được sự khiêu khích trong giọng điệu của Chu Dịch Phong, nhưng cô ta không nổi nóng mà nhìn về phía An Mạc Hạ đang đứng bên cạnh Chu Dịch Phong, khóe miệng từ từ nở nụ cười chế giễu.
Nhị thiếu gia của tập đoàn tài chính Chu Thị có scandal với vô số người phụ nữ, mà ai trong số họ cũng là đại mỹ nhân, cuối cùng anh lại lấy một người phụ nữ xấu xí.
"Bây giờ tôi mới hiểu tại sao chú hai lại không muốn quay về phòng tân hôn rồi, hóa ra là vì...", Xa Ngọc Lệ lắc lư cái eo thon, từ từ đi đến trước mặt An Mạc Hạ, ghé vào tai cô nói, âm lượng đủ để Chu Dịch Phong nghe thấy: "Lấy phải một cô vợ xấu xí".
Nói xong Xa Ngọc Lệ liền mỉm cười.
Chu Dịch Thần đứng sau cô ta không nói gì, mặc kệ cho vợ mình gây chuyện.
An Mạc Hạ dù có ngu cũng có thể nhận ra quan hệ của Chu Dịch Phong với anh cả không tốt, nhưng bọn họ gây chuyện thì cứ gây chuyện, đừng có lôi người vô tội như cô vào cuộc chiến của họ.
Hơn nữa người phụ nữ trước mặt còn công kích cô!
Cảnh tượng hôm đó cô bị bạn thân Bạch Tô Nghi nhục mạ lại hiện lên trong đầu An Mạc Hạ, cô chỉ cảm thấy tủi thân muốn khóc, cơ thể không ngừng run rẩy, cô sắp bùng nổ rồi.
Một bàn tay ấm áp bỗng kéo cô vào lòng.
Lúc này, trên mặt Chu Dịch Phong không còn vẻ cười cợt nữa, mà thay vào đó là sự khó chịu, không hiểu tại sao khi An Mạc Hạ bị Xa Ngọc Lệ làm nhục như vậy, anh cảm thấy vô cùng không vui.
"Chị dâu, sở thích của mỗi người đều khác nhau, giống như tôi chẳng hề có hứng thú với loại phụ nữ "lăng loàn" như chị".
Vừa dứt lời, sắc mặt Xa Ngọc Lệ lúc trắng lúc xanh, Chu Dịch Thần đứng sau lưng cô ta cũng trầm mặt.
Xa Ngọc Lệ đang muốn nổi giận, Chu Dịch Thần đột nhiên tiến lên nói: "Được rồi, chúng ta mau vào thăm ông nội đi".
Vừa dứt lời liền kéo cô ta đi vào phòng bệnh, trước khi đi còn không quên quay đầu nhìn An Mạc Hạ, trong mắt hiện lên ý cười không rõ.
Sau khi hai người rời đi, An Mạc Hạ hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện ra mình đang ở trong lòng Chu Dịch Phong, cô vội vàng đỏ mặt đẩy anh ra.
Chu Dịch Phong không kịp đề phòng bị An Mạc Hạ đẩy ra nên hơi lảo đảo, anh cười nói: "Có lòng mà bị chê, tôi giúp cô, cô lại đẩy tôi".
"Hừ, nếu không phải tại anh, sao tôi lại bị người ta làm nhục chứ, anh giúp tôi là chuyện đương nhiên", trong giọng nói dù không có chút cảm kích nào nhưng tận sâu trong lòng cô vẫn cảm thấy biết ơn anh, thật ra ban nãy Chu Dịch Phong hoàn toàn có thể mặc kệ cô, dù gì hai bọn họ vốn không có tình cảm với nhau.
Im lặng một lúc, An Mạc Hạ bỗng nói nhỏ một câu: "Cảm ơn anh".
Lúc này Chu Dịch Phong sải bước đi ra khỏi cổng bệnh viện Hồng Âm, bóng lưng cao to của anh dưới ánh trăng trở nên vô cùng dịu dàng.
Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, mặc dù nghe được lời An Mạc Hạ nói, nhưng anh vẫn giả bộ không nghe thấy mà "Hả?" một tiếng.
An Mạc Hạ dù không muốn nhưng vẫn hét lên: "Cảm ơn".
Nhưng vì không khống chế được giọng nói nên giọng cô cao quá, khiến hệ thống cảnh báo của chiếc siêu xe trị giá năm mươi triệu tệ của Chu Dịch Phong vang lên tiếng báo động.
Chu Dịch Phong cười nhếch mép, sức mạnh người phụ nữ này kinh khủng thật.
Mệt mỏi đến tận mười hai giờ đêm, hai người mới về nhà, đây là căn nhà sang trọng Chu Dịch Phong đã mua ở khu Tân Thành.
Vừa vào nhà, An Mạc Hạ đã tự giác chọn căn phòng nhỏ nhất, cô nói với anh: "À, Chu Dịch Phong, sau này tôi ngủ phòng này, phòng ngủ lớn để cho anh".
Chu Dịch Phong nhướng mày không đáp, chỉ vứt laptop lên giường: "Tôi ngủ ở đây".
An Mạc Hạ cứ tưởng Chu Dịch Phong muốn ngủ cùng phòng với cô, lập tức nổi giận đỏ cả mặt: "Chẳng phải đã thống nhất với nhau rồi sao, tôi không phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng? Chúng ta chỉ là vợ chồng trên giấy tờ thôi".
"Nghĩ gì vậy, tôi bảo tôi ngủ phòng này, cô chọn phòng khác mà ngủ", Chu Dịch Phong tiện tay cởi hai cúc áo, trông có vẻ khá tùy ý nhưng vô cùng quyến rũ.
An Mạc Hạ cúi đầu lúng túng nói: “Không cần, anh là chủ nhà, tôi nên ngủ phòng nhỏ mới đúng”.
"Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ", giọng Chu Dịch Phong bình thản, nhưng vô cùng đáng tin cậy: "Tôi không hy vọng mới ngày đầu tiên mà chúng ta đã cãi vã vì chuyện nhỏ nhặt này".
An Mạc Hạ nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Chu Dịch Phong, cuối cùng không nói gì, từ từ đi ra ngoài, nhưng vừa đi đến cửa, cô lại chần chừ quay đầu nói: "Chu Dịch Phong, tôi có thể hỏi anh một câu không?"
Chu Dịch Phong nghi ngờ nhíu mày: "Hỏi cái gì?"
"À... tôi xấu lắm sao?", do dự một lúc lâu, cuối cùng An Mạc Hạ mới có dũng khí hỏi câu này.
Nói thật lòng, lúc trước cô không thấy mình xấu, lên cấp ba cô thường có bạn cùng lớp viết thư tình cho, chỉ là sau khi ở bên Giang Doãn Hâm không chăm sóc bản thân mấy, da dẻ càng ngày càng xấu, để có thể che khuyết điểm, cô học hỏi cách trang điểm của bạn tốt Bạch Tô Nghi, Bạch Tô Nghi cũng dạy cô cách trang điểm thích hợp, đến bây giờ cô vẫn trang điểm theo cách Bạch Tô Nghi dạy, ngay cả cách phối đồ cũng là cô ta giúp cô, bởi vì mỗi lần ăn mặc theo cách của Bạch Tô Nghi, bạn trai Giang Doãn Hâm đều khen ngợi, nên cô vô cùng tin tưởng cô ta.
Nhưng từ hôn lễ lần đó bị Bạch Tô Nghi mắng, cô bắt đầu mất niềm tin với cô ta, mà hôm nay bị chị dâu của Chu Dịch Phong giễu cợt, càng khiến cho cô nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Chỉ thấy Chu Dịch Phong đi đến trước mặt An Mạc Hạ, lẳng lặng nhìn cô, con ngươi vừa nghiêm túc vừa mang vẻ trêu đùa.
An Mạc Hạ nuốt nước miếng, đang mong gu thẩm mỹ của đàn ông và phụ nữ khác nhau, chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng câu trả lời của anh như đẩy cô xuống địa ngục.
"An Mạc Hạ, nói thật, bộ dạng của cô thật sự thê thảm, nhất là lớp trang điểm trên mặt, trông như con quỷ vậy".
Chương 4: Aaron
An Mạc Hạ cắn môi, là một người phụ nữ, bị một người, đặc biệt là một người đàn ông chẳng hề khách khí mà nói mình xấu xí, dù là ai cũng không chịu nổi.
Đôi mắt trong trẻo của cô lập tức hơi ươn ướt.
Chu Dịch Phong thấy An Mạc Hạ, chợt cảm thấy phiền não, anh không thích phụ nữ khóc, trước kia chỉ cần có phụ nữ khóc trước mặt anh, anh liền rời đi, nhưng hôm nay nhìn thấy cô gái trước mặt, anh phá lệ an ủi cô: "À, tôi không có ý đó, chỉ là lớp trang điểm của cô không hợp với cô".
An Mạc Hạ gật đầu, cười gượng nói: "Tôi biết, không quấy rầy anh nữa, tôi đi ngủ đây", vừa dứt lời cô liền nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, dáng vẻ hốt hoảng kia lọt vào mắt anh.
Bên trong nhà vệ sinh rộng rãi sáng sủa, xa hoa hơn bất kỳ nhà vệ sinh nào An Mạc Hạ từng thấy, nhưng cô không có tâm trạng để thưởng thức nơi đây, chỉ nhìn mình trong gương.
Trong gương là một người phụ nữ để búi tóc cao như bà già, trang điểm đậm, vừa lau lớp phấn dày cộp trên mặt, viền mắt đen sì lộ ra, lại thêm đường eyeliner cực kỳ khoa trường, trông chẳng khác gì gái đứng đường.
An Mạc Hạ nhìn liền nổi giận, lúc trước cô dùng bộ dạng dở hơi dở hồn này sống bao năm, hơn nữa còn tưởng là đẹp lắm!
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ chỉ cảm thấy tim mình bừng lửa giận, sau đó cầm món đồ trong tay, đập vỡ gương.
Khi âm thanh đổ vỡ vang lên bên tai, An Mạc Hạ cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cô hiểu rõ, tất cả đều là âm mưu của Bạch Tô Nghi, cô ta cố ý biến cô trở nên xấu xí thế này, mục đích là để Giang Doãn Hâm rời bỏ cô!
Chẳng trách mỗi lần đi hẹn hò với Giang Doãn Hâm, Bạch Tô Nghi đều đến làm bóng đèn, hóa ra là vì cô ta thích Giang Doãn hâm, cô thì cứ ngu si cho rằng Bạch Tô Nghi là bạn mình nên muốn ở cạnh mình.
An Mạc Hạ thầm mắng bản thân ngu si, sau đó điên cuồng tẩy lớp trang điểm trên mặt, mười phút sau, một khuôn mặt mộc lộ ra trước gương.
An Mạc Hạ lâu lắm rồi không nhìn thấy mặt mộc của mình, từ khi Giang Doãn Hâm trở thành tổng giám đốc của tập đoàn An Vân, cô càng ngày càng mất tự tin, vậy nên không dễ dàng tẩy trang, sợ bộ dạng của mình không xứng với Giang Doãn Hâm.
Bây giờ nhìn thấy mình, cô có hơi hoảng hốt.
Làn da của cô gái trong gương do thời gian dài dùng đồ trang điểm rẻ tiền nên trở nên sần sùi, trên mặt toàn là mụn, có mấy cái còn sưng lên, nhưng ngũ quan vẫn rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, trong mắt sáng như sao, vô cùng có hồn.
Dáng vẻ này còn xinh hơn nhiều lần khi đắp lớp trang điểm kia lên mặt.
An Mạc Hạ nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cô quyết định rồi, từ mai sẽ bắt đầu thay đổi bản thân, để Giang Doãn Hâm từng ghét bỏ cô phải hối hận!
Từ nhà vệ sinh đến phòng mình, An Mạc Hạ phải đi qua phòng Chu Dịch Phong, cánh cửa khép hờ, từ khe cửa có thể thấy được ánh đèn vàng ấm áp.
An Mạc Hạ vốn định đi nhanh hơn, nhưng vô tình nghe được giọng nói dịu dàng của Chu Dịch Phong: "Mạn Doanh, tôi biết rồi cô đi ngủ đi".
Mạn Doanh? Hình như là Sở Mạn Doanh gây scandal với Chu Dịch Phong thì phải.
An Mạc Hạ bất giác cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cô cũng không quá để ý, chỉ dừng lại mấy giây sau đó liền đi vào phòng mình. Cô đã sớm nghe qua mấy tin đồn Chu Dịch Phong là playboy, từ trước đến nay chưa từng ở chung với một người phụ nữ nào quá một tuần, không biết lần này có thể ở bên Sở Mạn Doanh được bao lâu.
Sau khi quay lại phòng mình, An Mạc Hạ nằm trên chiếc giường mềm mại, sự mệt mỏi ập tới, khi cô sắp ngủ thiếp đi, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
An Mạc Hạ tỉnh táo lại, đứng dậy mở cửa phòng.
Chu Dịch Phong đứng ngoài cửa, đưa tờ giấy cho An Mạc Hạ: "Đây là số điện thoại của thợ trang điểm tư nhân của Sở Mặc Doanh, tên là Aaron, Aaron rất nổi tiếng, nếu cô có nhu cầu có thể liên hệ với anh ta, Mạn Doanh đã đánh tiếng với anh ta rồi".
An Mạc Hạ chợt không kịp hoàn hồn, ngây ngẩn nhìn tờ giấy trên tay người đàn ông.
Thợ trang điểm của Sở Mạn Doanh? Cho nên vừa rồi anh gọi điện cho Sở Mạn Doanh là vì muốn lấy số điện thoại của thợ trang điểm giúp cô sao?
Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ bất động, liền cầm tay cô lên, nhét tờ giấy vào tay cô, sau đó liền quay người đi về phòng mình.
Lúc này An Mạc Hạ mới hoàn hồn, gọi anh lại: "Chu Dịch Phong".
"Gì vậy?"
"Cảm ơn anh".
Chu Dịch Phong nhếch môi, không nói gì, khi bóng lưng anh dần chìm vào bóng tối, lúc này An Mạc Hạ mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Mặt mộc của cô không tệ lắm".
Ngày hôm sau, An Mạc Hạ gọi điện cho Aaron.
Aaron là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, nhưng vẻ đẹp trai của Aaron khác hoàn toàn với Chu Dịch Phong, hơi xinh đẹp, nhưng không ẻo lả, nói chung là vừa xinh đẹp vừa đẹp trai.
Aaron vừa nhìn An Mạc Hạ liền nhíu mày.
Anh ta như một cảnh sát tuần tra kiểm tra tất cả quần áo, đồ trang điểm của cô, sau đó ra lệnh cho An Mạc Hạ vứt hết chỗ này.
An Mạc Hạ mặt mày đưa đám, tủi thân nói: "Aaron đại thần, có thể để lại cho tôi cái gì không, bên trong có mấy bộ đồ tôi ít khi xài".
"Thế cô có muốn đẹp lên không?"
"Muốn".
"Có muốn thay đổi gu thẩm mỹ của mình không?"
"Muốn".
"Có muốn sau khi ra ngoài, mọi người đều kính phục nhìn cô, không ai rời mắt được khỏi cô không?"
"Muốn".
"Thế vứt hết chỗ này đi, nếu không tôi không giúp nổi cô".
An Mạc Hạ do dự một lúc, sau đó chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo rời Aaron.
Được rồi, vì trà xanh và tra nam, cô chỉ có thể liều mạng.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện Aaron giao phó, Aaron lại nhìn lên mặt cô, nếu như có thể vứt mặt cô tin Aaron cũng bảo cô làm thế.
"Aaron đại thần, mặt tôi còn cứu được không?", thấy Aaron không nói gì, An Mạc Hạ chỉ có thể nhắm mắt hỏi.
Aaron trầm ngâm một lúc, sau đó mới khó xử đáp: "Rất khó".
An Mạc Hạ nghe thấy vậy lập tức ủ dột, khi cô đang chuẩn bị mất hết ý chí, Aaron lại nói tiếp: “Có điều cô lại gặp được tôi, nên tôi vẫn có cách".
An Mạc Hạ muốn lật bàn, chẳng nhẽ ai có tài cũng thích gây kịch tính à, hù chết cô rồi.
"Vậy đại thần, tôi phải làm thế nào?"
"Đầu tiên bảo đảm với tôi ba tháng tới cô không được ra khỏi nhà, trong ba tháng này cô phải chữa khỏi được khuôn mặt này".
Chương 5: Bữa sáng vui vẻ
Trước đây, để Giang Doãn Hâm có thể xuất hiện rạng rỡ đẹp đẽ trước mặt mọi người, An Mạc Hạ đã làm thêm rất nhiều công việc. Nhưng hiện giờ để thay đổi hoàn toàn bản thân, cô đã quyết định nghỉ hết tất cả công việc, ngoan ngoãn ở nhà ngồi chơi.
Ba tháng nay, Aaron kiểm soát chế độ ăn uống và sinh hoạt của An Mạc Hạ một cách nghiêm khắc, bắt cô bôi thuốc do anh đặc chế ba lần mỗi ngày, thậm chí không cho cô soi gương, còn bắt cô ngoài những lúc bôi thuốc đều phải đeo khẩu trang mọi lúc mọi nơi.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một người phụ nữ đầu tóc rối bù, đeo khẩu trang đen đi lang thang quanh phòng, cảnh này thường xuyên dọa cho Chu Dịch Phong về khuya sợ hết hồn.
Lúc này, Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ đang ngồi trên bàn ăn, trước mặt bày một bàn thức ăn sáng thịnh soạn, mà bữa sáng thịnh soạn này đều do một tay An Mạc Hạ làm.
"Chu Dịch Phong, tôi đã cho giúp việc trong nhà nghỉ hết rồi, dù sao gần đây tôi cũng không có việc gì làm, để cảm ơn anh đã giới thiệu stylist cho tôi, sau này bữa ăn của anh sẽ do tôi phụ trách, tiết kiệm tiền thuê bảo mẫu cho anh", An Mạc Hạ nói qua chiếc khẩu trang, âm thanh vì bị che chắn mà trở nên mơ hồ không rõ tiếng.
Chu Dịch Phong dở khóc dở cười nhìn người phụ nữ chỉ lộ đôi mắt trước mặt, nếu không phải đã miễn dịch với bộ dạng kì lạ này của cô, thì e là lúc này khéo cơm anh cũng không ăn nổi, thật sự không biết giới thiệu Aaron cho cô là đúng hay sai nữa.
Hơn nữa, cô vừa nói gì cơ, tiết kiệm tiền thuê bảo mẫu cho anh?
Ôi trời ơi, cô rốt cuộc có biết giá trị của người đàn ông ngồi trước mặt cô đáng giá bao nhiêu không?
An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong ngồi im không nhúc nhích một lúc lâu, liền chủ động đẩy một lồng hấp tinh xảo đến trước mặt anh: "Anh thử món này đi, rất ngon đấy".
Đây là món bánh bao nhân tôm Quảng Đông, tạo kiểu trang trí rất xinh đẹp, trông không hề thua kém các nhà hàng Quảng Đông một chút nào.
Chu Dịch Phong bãn nãy chỉ mải nhìn An Mạc Hạ, không chú ý đến bữa sáng cô làm, giờ nhìn lại không khỏi ngạc nhiên há hồm, cô làm cả một bàn trà sáng kiểu Quảng Đông đấy à?
"Những món này đều là do cô làm à?"
An Mạc Hạ kiêu ngạo gật đầu, lúc trước để phục vụ cái miệng khó tính của Giang Doãn Hâm, cô đã bỏ ra không ít công sức học nấu nướng.
Chu Dịch Phong không dám tin cầm đũa lên, gắp miếng bánh bao nhân tôm trước mặt cho vào miệng.
Người đã ăn đủ loại sơn hào hải vị như anh cũng cảm thấy món này cực kì ngon.
Anh lại đưa đũa gắp miếng bánh cuốn cách đó không xa, ngon không kém gì ngoài nhà hàng.
Hai mắt Chu Dịch Phong sáng lên, người phụ nữ này thú vị hơn anh nghĩ, lại còn... rất ra dáng một người vợ.
"Thế nào?", An Mạc Hạ nghiêng đầu đến trước mặt Chu Dịch Phong, hai mắt phát sáng nhìn anh như chú chó nhỏ đợi chủ nhân khen ngợi.
Khóe miệng Chu Dịch Phong khẽ nhếch lên, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái, cộng thêm bàn thức ăn ngon trước mặt, tâm trạng của anh vô cùng tốt.
"Được đấy".
Nghe thấy lời khen người anh, An Mạc Hạ vui vẻ vỗ tay, khẩu trang đen che mất khóe miệng đang cười như nở hoa, lúc trước Giang Doãn Hâm cũng thường xuyên khen ngợi tay nghề nấu ăn của cô, nhưng cô hình như chưa từng vui vẻ như vậy.
"Cô còn biết làm những món gì?", Chu Dịch Phong bê bát cháo trước mặt lên húp một ngụm, mùi vị rất thơm ngon.
An Mạc Hạ nghiêng đầu, vừa đếm ngón tay vừa nói: "Biết nhiều lắm, ví dụ như món Trung, món Tây, món Nhật..."
Chu Dịch Phong nghe người phụ nữ báo cáo một danh sách dài tên các món ăn, khóe miệng càng lúc càng cong lên, xem ra anh đã nhặt được bảo bối rồi, không biết sau này cái miệng của anh có bị người phụ nữ này chiều hư hay không.
"Sao cô không ăn, bỏ khẩu trang ra đi, tôi cũng đâu phải chưa nhìn thấy", Chu Dịch Phong thấy An Mạc Hạ chỉ nhìn mình ăn, thì không khỏi nhíu mày.
An Mạc Hạ vội vàng lắc đầu, hôm qua Aaron đến đây rất không hài lòng với tình trạng khuôn mặt của cô, vả lại cô cũng không biết mặt mình hiện giờ trông như thế nào, càng không thể để Chu Dịch Phong nhìn thấy được.
"Ban nãy khi nấu tôi đã ăn trước rồi", An Mạc Hạ vội vàng nói.
Chu Dịch Phong nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô thì cũng không miễn cưỡng thêm, người ta thường nói phụ nữ không muốn để người mình thích nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình. Vậy cô không muốn tháo khẩu trang ra, phải chăng có nghĩa là An Mạc Hạ đã nảy sinh tình cảm với anh?
Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong không khỏi giật mình, anh sao lại có suy nghĩ kì lạ vậy chứ.
Do đó, Chu Dịch Phong cũng không nói nữa, im lặng ăn hết bữa sáng thịnh soạn.
Lần đầu tiên Chu Dịch Phong ăn sáng no căng thế này.
Anh đứng dậy, chỉnh trang lại bộ vest, không kìm được liếc nhìn An Mạc Hạ một lúc, rồi mới bước nhanh ra khỏi cổng.
An Mạc Hạ nhìn bàn ăn sạch bách thì mỉm cười hài lòng, nhưng không khỏi nghi ngờ nhìn theo bóng lưng đi xa của người đàn ông.
Mọi người đồn cậu hai của tập đoàn Chu Thị bất tài vô dụng, chỉ biết chơi bướm ngắt hoa, nhưng trong khoảng thời gian ở chung với Chu Dịch Phong, cô phát hiện Chu Dịch Phong ngoài một vài đêm không về, thì hầu như đều đúng giờ thức giấc, đúng giờ ra ngoài, hơn nữa thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy, cô đều thấy phòng Chu Dịch Phong sáng đèn, mặc dù không biết có phải đang làm việc hay không...
Cũng chưa từng dẫn phụ nữ linh tinh về nhà.
Hình như có gì đó sai sai.
Đầu lông mày An Mạc Hạ nhíu chặt lại, nhưng sau đó lại cười nhạo chính mình, Chu Dịch Phong là người như thế nào cũng đâu đến lượt cô quan tâm, cô ở đây lo lắng cái gì chứ, dù sao bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt đang bị khẩu trang che lấp của mình, thở dài một hơi, điều cô nên bận tâm lúc này là chăm sóc khuôn mặt của mình cho tốt, sau đó khoác tay Chu Dịch Phong đến trước mặt Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, đánh tra nam diệt tiểu tam!
Đang mải mê suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong phòng.
An Mạc Hạ sửng sốt, chuông điện thoại của cô là một bài hát đang thịnh hành, không phải là tiếng chuông tự cài đặt hệ thống thế này.
Nếu không phải điện thoại của cô, thì chính là của Chu Dịch Phong rồi.
Không ngờ anh lại quên mang điện thoại?
An Mạc Hạ tìm theo tiếng chuông, phát hiện điện thoại của Chu Dịch Phong để trên chiếc tủ thấp bên cạnh sô pha.
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng màu trắng, bên trên hiện lên cái tên quen thuộc - Sở Mạn Doanh.
Nếu cô nhớ không nhầm, thì đã hai tuần kể từ khi báo chí phanh phui tin tức Chu Dịch Phong và Sở Mạn Doanh cùng nhau vào khách sạn.
Xem ra, trước mắt, Sở Mạn Doanh đã trở thành người bạn gái Chu Dịch Phong quen lâu nhất.
Trong lòng An Mạc Hạ dâng lên một cảm giác chua xót khó giải thích, cô do dự một lát, vốn định nghe máy và nói với Sở Mạn Doanh rằng Chu Dịch Phong để quên điện thoại ở nhà rồi, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn quyết định không nghe máy.
Bỏ đi, cô có tư cách gì nghe điện thoại của Chu Dịch Phong, hơn nữa nếu Sở Mạn Doanh hỏi cô là ai, thì cô nên trả lời thế nào?
Chẳng lẽ nói mình là bà chủ Chu? Cô thật sự không thể.
Trong lúc cô đang đắn đo, chuông điện thoại cuối cùng đã dừng lại.
Suy đi nghĩ lại, An Mạc Hạ vẫn quyết định đi đưa điện thoại cho Chu Dịch Phong, thỉnh thoảng ra ngoài chắc cũng không có vấn đề gì lớn đâu. Nhỡ đâu Sở Mạn Doanh thật sự có chuyện gấp thì không hay.
An Mạc Hạ tiện tay cầm mũ bóng chày đội lên, khoác tạm một chiếc áo khoác màu đen rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, nếu đi nhanh chắc có thể đuổi kịp Chu Dịch Phong.
Trên tấm gương sát mặt đất, hiện lên bóng dáng một người con gái mặc chiếc váy cưới dài quét đất, khéo léo khoe chiếc cổ trắng như tuyết và xương quai xanh gợi cảm, mái tóc búi cao, tà váy cưới trắng tinh rũ trên đất, trông vô cùng đoan trang, thanh nhã.
An Mạc Hạ khẽ nhếch khóe miệng, một nụ cười gượng ép nhưng không quá xấu xí hiện lên trên khuôn mặt của cô gái trong gương.
Hôm nay là ngày cưới của cô, nhưng cô lại không vui chút nào, bởi vì người cô sắp lấy làm chồng không phải là người cô thích, hơn nữa anh còn là một công tử đào hoa có tiếng.
Chu Dịch Phong – cậu hai của tập đoàn Chu Thị, mặc dù gia thế lớn mạnh, nhưng dốt nát kém cỏi, không chỉ nổi tiếng là cậu ấm bất tài, còn có vô số tin đồn tình ái với nhiều người phụ nữ khác. Ví dụ như hai hôm trước, Chu Dịch Phong bị chụp ảnh đi vào khách sạn với cô người mẫu trẻ 18 tuổi – Sở Mạn Doanh.
Nụ cười miễn cưỡng của An Mạc Hạ lần nữa rũ xuống, nếu không có sự việc xảy ra một tháng trước kia, đánh chết cô cũng không đồng ý lấy Chu Dịch Phong.
Một tháng trước.
“Mạc Hạ, xin lỗi, anh không thể kết hôn với em”, trong hôn lễ, khi An Mạc Hạ mỉm cười hạnh phúc bước đến gần chú rể Giang Doãn Hâm, thì nghe thấy câu nói vô tình này của anh ta.
Bỗng nhiên, An Mạc Hạ cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu mình.
Cô khó tin nhìn người đàn ông trước mặt, một lúc lâu sau mới nặn ra nụ cười hỏi: “Doãn Hâm, anh đang đùa với em đấy à, đừng trêu chọc nữa, hôn lễ sắp bắt đầu rồi”.
“Anh không đùa với em, anh nghiêm túc đấy”, Giang Doãn Hâm nhìn người con gái trước mặt nhấn mạnh nói từng câu từng chữ, trong mắt quả thật không có chút cười đùa nào.
An Mạc Hạ và Giang Doãn Hâm đã yêu nhau năm năm, cô chỉ cần nhìn lướt qua là biết anh có nói dối hay không.
Hai tay người con gái vô lực buông thõng xuống, dường như phải dùng toàn bộ sức lực của cơ thể mới có thể ngăn nước mắt rơi.
“Doãn Hâm, anh có thể nói cho em biết nguyên nhân không?”, An Mạc Hạ cắn môi nói.
Đáp lại câu hỏi của cô không phải Giang Doãn Hâm, mà là cô bạn thân mười phút trước vẫn đang chúc mừng cô – Bạch Tô Nghi.
Bạch Tô Nghi duyên dáng bước vào trên đôi giày cao gót mười phân màu đỏ, khuôn mặt trang điểm tinh tế nhếch lên nụ cười chế giễu: “Vì sao à? An Mạc Hạ, chẳng lẽ cậu không nhận ra Doãn Hâm từ lâu đã không còn yêu cậu à, cậu cũng không nhìn lại dáng vẻ quê mùa của mình đi, một người đàn ông như Doãn Hâm sao có thể thích cậu chứ? Người anh ấy yêu là tớ”.
“Rầm”, An Mạc Hạ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung ra.
Rốt cuộc Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi đang nói gì vậy, sao cô nghe không hiểu gì hết.
Cô và Giang Doãn Hâm yêu nhau từ thời đi học, vì anh ta cô đã từ bỏ công việc người nhà sắp xếp cho, cùng anh ta phấn đấu lập nghiệp, giao toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình cho anh ta, thậm chí vì anh ta cô dùng những thứ rẻ nhất, từ bỏ cả chăm sóc da như bao người phụ nữ khác. Khó khăn lắm hai người mới có chút khởi sắc, Giang Doãn Hâm cuối cùng cũng được lên chức tổng giám đốc tập đoàn An Vân như ý nguyện, vì sao hôm nay anh ta lại nói không cần cô? Còn bạn thân cô Bạch Tô Nghi lại trở thành bạn gái của bạn trai cô?
An Mạc Hạ lắc đầu điên cuồng, cô thật sự không thể chấp nhận sự thật này.
“Không, không đâu, hai người cùng nhau lừa em có đúng không…”, An Mạc Hạ vừa nói, vừa bước lại gần Giang Doãn Hâm, giơ tay bắt lấy cánh tay của anh ta.
Nhưng còn chưa chạm được vào tay áo của Giang Doãn Hâm, một ly rượu vang lạnh như băng đổ xuống đầu cô.
Bạch Tô Nghi cầm chiếc ly rỗng trong tay, khuôn mặt tràn đầy vẻ ác độc: “An Mạc Hạ, nếu cô còn muốn giữ chút thể diện thì mau chóng cút khỏi đây, từ giờ đừng quấn lấy Doãn Hâm nữa”.
An Mạc Hạ ngây người nhìn chiếc váy cưới bị nhuộm rượu vang của mình, màu đỏ chói mắt trước ngực như đâm vào mắt cô, chiếc váy cưới cô tiết kiệm cả năm mới mua được, mà nay lại bị người ta tùy ý dẫm đạp như rác rưởi.
Người chà đạp lên còn là người đàn ông cô yêu nhất và người bạn thân nhất của cô.
An Mạc Hạ ngẩng đầu nhắm chặt đôi mắt, sau đó run rẩy nói: “Hay, hay lắm! An Mạc Hạ tôi có mắt như mù mới quen biết đôi cẩu cẩu nam nữ như các người, hai người nghe đây, tôi nguyền rủa các người sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Nói xong, An Mạc Hạ liền xoay người điên cuồng chạy ra khỏi lễ đường.
Trên đường, người xe qua lại như mắc cửi.
An Mạc Hạ trong lúc thất thần đã lên bừa một chiếc xe, cô hét lên với tài xế: “Đưa tôi đi đâu tùy anh, chỉ cần rời khỏi chỗ này là được!”
Nhưng đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy tài xế đáp lại.
An Mạc Hạ cảm thấy vô cùng tức giận, đang định hét lên một tiếng nữa thì đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có gì đó sai sai.
Chiếc xe này rõ rành không giống xe taxi bình thường, nội thất sang trọng rộng rãi, ghế ngồi êm ái thoải mái, nhìn qua là biết đây chính là một chiếc xe hạng sang!
Hơn nữa, bên cạnh cô hình như còn có một người đàn ông đang ngồi.
An Mạc Hạ bỗng chốc đơ người, chắc chắn là vừa nãy bản thân cô lớ ngớ lên nhầm xe rồi.
Cô cứng nhắc quay đầu nhìn sang người bên cạnh, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần âu màu xám, đánh mắt dọc theo đôi chân, An Mạc Hạ liền nhìn thấy một khuôn mặt gần như hoàn mỹ.
Đây là một người đàn ông đẹp trai, ngũ quan sắc xảo, đường nét mềm mại, toàn thân toát ra khí chất cao quý.
Lúc này, đôi mắt đen như mực của anh đang nhìn chằm chằm An Mạc Hạ.
Trái tim An Mạc Hạ hẫng mất một nhịp, nhìn gương mặt người đàn ông nhất thời không thể hoàn hồn.
Đến khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai: “Có rất nhiều người phụ nữ chủ động đến sà vào lòng tôi, nhưng chưa thấy ai to gan như vậy”.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua chiếc váy cưới trên người cô: “Không ngờ còn mặc luôn cả váy cưới đến”.
Nghe người đàn ông nói vậy, An Mạc Hạ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô hĩu hôi bất mãn: “Anh đừng nói linh tinh, tôi, tôi chỉ là lên nhầm xe mà thôi”.
Người đàn ông hiển nhiên không tin lời cô nói, khoanh tay ung dung nhìn cô.
Thật lòng mà nói, mặc dù khuôn mặt cô gái này trang điểm rất đậm, nhưng không tôn lên ưu điểm của cô chút nào, ngược lại còn phóng to khuyết điểm, thực sự là quá xấu xí, nhưng thân hình lại rất tốt, đường cong rõ ràng, khuôn ngực đầy đặn lấp ló sau chiếc váy cưới.
Người đàn ông không kìm được nhìn nó thêm một lúc.
Phát hiện ánh mắt người đàn ông nhìn vào nơi không nên nhìn, An Mạc Hạ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, cô lập tức phẫn nộ nhìn thẳng người đàn ông kia và hét lên: “Dê xồm!”, nói rồi liền định chạy xuống xe.
Nhưng không mở được cửa xe, bởi vì nó đã bị khóa trái tự động.
Trái tim An Mạc Hạ nhảy dựng lên, khẽ hốt hoảng che ngực mình lại: “Anh định làm gì!”
“Sao, định chơi lạt mềm buộc chặt với tôi à?”, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Đã nói là không phải rồi, tôi lên nhầm xe thật mà!”, An Mạc Hạ không nể nang lườm anh một cái, đàn ông đẹp trai đều tự luyến như vậy à?
Vừa dứt lời, cằm cô đột nhiên bị siết chặt bởi một bàn tay thon dài, người đàn ông nghiêm túc nhìn khuôn mặt cô một lúc lâu mới nói: “Cứ vậy đi, gương mặt cô rất phù hợp với yêu cầu của bố mẹ tôi, nếu cô đã thành tâm mặc váy cưới đến, vậy thì tôi sẽ mở lòng từ bi cưới cô”.
Chương 2: Kết hôn lần nữa
Sau hôm đó, An Mạc Hạ trở thành vị hôn thê của Chu Dịch Phong.
Sở dĩ cô đồng ý lấy Chu Dịch Phong hoàn toàn là do một bản thỏa thuận.
Ngày hôm đó, An Mạc Hạ lên nhầm xe Chu Dịch Phong. Chu Dịch Phong nhận được điện thoại báo ông nội Chu Hùng Nghĩa bệnh nặng. Chu Hùng Nghĩa luôn yêu thương đứa cháu trai Chu Dịch Phong này nhất, trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông cụ vẫn không yên lòng về đứa cháy trai này, mong anh đừng chơi bời nữa, tìm một người vợ hiền lành rồi sinh con đẻ cái ổn định gia đình.
Chu Hùng Nghĩa có tư tưởng truyền thống, không thích Chu Dịch Phong qua lại với những cô gái trang điểm lộng lẫy, mà chỉ thích những cô gái bình thường, chất phác, quan hệ gia đình đơn giản, vậy thì quan hệ hôn nhân mới lâu dài, cũng không cần lo vợ sẽ ngoại tình.
Chu Dịch Phong còn đang lo không biết tìm đâu ra một cô gái như ông nội nói thì đúng lúc An Mạc Hạ chủ động dâng tới.
Cô gái này dùng một đống mỹ phẩm chất lượng kém để trang điểm, mặt trông như quỷ, rất phù hợp với yêu cầu ngoại hình bình thường của ông nội. Áo cưới trên người cô nhìn cũng không đắt, phù hợp với yêu cầu sống giản dị của ông nội. Còn về việc quan hệ gia đình đơn giản, từ khi lên xe, Chu Dịch Phong đã chú ý tới đôi mắt của cô, vô cùng trong sáng, người có đôi mắt như vậy, quan hệ gia đình chắc cũng không phức tạp.
Mọi thứ đều phù hợp với yêu cầu của ông nội.
Thế nên, Chu Dịch Phong mới nói muốn kết hôn với An Mạc Hạ.
Còn về việc vì sao An Mạc Hạ lại đồng ý với yêu cầu của Chu Dịch Phong, đó là vì cô biết thân phận của người đàn ông này – cậu hai của tập đoàn Chu Thị.
Cô cũng không tham hư vinh, mà là vì tập đoàn An Vân của Giang Doãn Hâm phải lệ thuộc vào tập đoàn Chu Thị, nói đúng hơn là dựa vào Chu Thị mà tồn tại. Nếu mang ra so sánh thì tập đoàn An Vân kém tập đoàn Chu Thị cả dải ngân hà. Nếu cô trở thành con dâu của Chu Thị, thì có thể trả thù Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, giẫm bọn họ ở dưới chân.
Hai người đều có kế hoạch riêng của mình, nên sau khi thỏa thuận cũng không có gì bất đồng, hai bên liền ký hợp đồng hôn nhân. Kết hôn chỉ là hình thức mà thôi, sau khi cưới, hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau, chỉ cần không làm chuyện quá đáng là được.
An Mạc Hạ nhìn vào gương, hít sâu một hơi, xách váy cưới dài đi ra ngoài.
Trong lễ đường, ánh đèn huỳnh quang rực rỡ chiếu trên con đường dài, chú rể Chu Dịch Phong dắt tay cô dâu An Mạc Hạ bước từng bước vào lễ đường.
Đám cưới lần này, An Mạc Hạ không mời bạn bè người thân, ngay cả ba mẹ cũng không thông báo, nên chỗ ngồi dành cho nhà gái không có một bóng người. Có vẻ như Chu Dịch Phong cũng không muốn làm lớn chuyện, nên ngoài mấy vị có địa vị cao trong nhà họ Chu ra thì cũng không có người ngoài nào cả.
Suốt cả đám cưới, hai người đều rất máy móc, thậm chí còn ít trao đổi, dù sao hai người cũng là người lạ, chỉ biết tên đối phương mà thôi.
Khoảng tám giờ tối, cuối cùng hôn lễ cũng kết thúc.
An Mạc Hạ thở ra một hơi thật dài, vốn dĩ cô muốn đi ngủ một giấc thật ngon, nhưng Chu Dịch Phong lại kéo cô đến bệnh viện Hồng Âm – bệnh viện tư ở khu nhà giàu của thành phố An Lâm.
Trong phòng bệnh sang trọng, một ông lão tóc hoa râm yếu ớt nằm ở trên giường bệnh, mắt khép hờ, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào, nhưng ông cụ vẫn cố giữ tỉnh táo hỏi: “Dịch, Dịch Phong, đây là cháu dâu của ông sao?”
Lúc này Chu Dịch An đã cởi bỏ cái vẻ bất cần đời ngày thường, đôi mắt đen sẫm đầy ấm áp.
“Đúng vậy, ông nội, chính là cô ấy, chúng cháu mới làm đám cưới xong. Ông có hài lòng không?”
Nghe vậy, An Mạc Hạ vội vàng tiến lên, nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của ông cụ. Vừa rồi ở ngoài bệnh viện, cô và Chu Dịch Phong đã thỏa thuận, ở trước mặt ông cụ, hai người phải thể hiện thật tốt.
Vốn dĩ An Mạc Hạ chỉ định đối phó cho có thôi, nhưng giờ nhìn thấy ông cụ hiền lành như vậy, cô không khỏi nhớ đến bà nội đã mất của mình, trong mắt có chút cảm động.
“Ông nội, cháu chính là cháu dâu của ông”, An Mạc Hạ nở nụ cười dịu dàng, có chút đau lòng nắm lấy bàn tay ông cụ.
Chu Dịch Phong ở bên cạnh thấy An Mạc Hạ như vậy thì thầm cười lạnh, trong lòng nghĩ thầm kĩ năng diễn xuất của người phụ nữ này cũng tốt thật.
Nhưng khi nhìn đến đôi mắt trong sáng, không có chút tạp chất nào của cô, anh lại cảm thấy cô không giống như đang giả vờ. Anh không khỏi ngẩn ra, người phụ nữ này trang điểm xấu xí như thế, thật không xứng với đôi mắt xinh đẹp này.
Anh cũng không quá coi trọng hôn lễ hôm nay, chỉ cho người đưa bộ váy cưới đắt giá qua, những thứ khác đều do An Mạc Hạ tự giải quyết. Quả nhiên, không ngoài dự liệu của anh, toàn thân cô, chỉ có vóc dáng đáng mơ ước, khiến người ta phải ngước nhìn, còn gương mặt thì vẫn xấu xí không nỡ nhìn như lần đầu gặp.
Chu Dịch Phong nhíu mày, trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩa kỳ lạ. Có lẽ người phụ nữ này không xấu, chỉ bị cái gu thẩm mỹ không ra gì của mình làm xấu đi thôi.
Lúc anh đang suy nghĩ, không biết Chu Hùng Nghĩa nghe được chuyện gì buồn cười mà cười khẽ, giống như rất vui.
An Mạc Hạ ở bên cạnh ông cụ cũng híp mắt, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
Chu Dịch Phong sửng sốt, lại cảm thấy cảnh này thật ấm áp, dạng vẻ của người phụ nữ kia cũng vô cùng đáng yêu.
Anh nhếch mép lên, cười hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì buồn cười vậy?”
An Mạc Hạ ngẩng đầu, nghịch ngợm nháy mắt với anh: “Không nói cho anh biết”.
Chu Hùng Nghĩa cũng phụ họa: “Đúng vậy, đây là bí mật giữa ông và cháu dâu”.
Chu Dịch Phong không biết phải nói gì. An Mạc Hạ này đúng là biết cách dỗ dành ông cụ, chẳng bao lâu sau đã cho anh ra rìa rồi. Nếu không phải anh phái người đi điều tra, biết gia thế của cô trong sạch, anh còn nghi ngờ cô tiếp cận anh có mục đích khác nữa.
Chu Dịch Phong không khỏi nhìn An Mạc Hạ, chính bản thân anh cũng không nhận ra, anh nhìn cô đến ngẩn người.
Ngoài cửa sổ, trời ngày càng tối, An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong dặn dò ông cụ đi ngủ sớm rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, Chu Dịch Phong nhướn mày nhìn người phụ nữ bên cạnh mình: “Hôm nay cô thể hiện tốt lắm”.
“Cảm ơn anh đã khen”, An Mạc Hạ nhún vai. Thật ra, ban nãy cô không hề cố gắng giả vờ đối xử tốt với Chu Hùng Nghĩ mà hoàn toàn là thật lòng: “Ông nội anh là người rất tốt, tôi cũng rất quý mến ông cụ”.
Chu Dịch Phong không lên tiếng, thầm đánh giá cô gái trước mắt, dường như đang nhìn xem lời cô nói có bao nhiêu phần trăm là thật, bao nhiêu phần trăm là giả.
Cho đến khi một giọng nói the thé phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Ối, đây không phải là chú hai sao? Chú hai thật hiếu thảo, đêm tân hôn không đi vui vẻ với cô dâu mà lại qua đây thăm ông nội”.
Người đến là một người phụ nữ trẻ đẹp, mặc một chiếc váy bó sát người đắt tiền, đường may hoàn mỹ tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô ta. Cô ta trang điểm rất tỉ mỉ, mái tóc xoăn sóng dài tùy ý xõa trên vai, quyến rũ lại diêm dúa.
Sau lưng người phụ nữ ấy còn có một người đàn ông mặc âu phục, trông khá giống Chu Dịch Phong, nhưng lại không phong độ bằng anh. Người đó mang kính mắt gọng đen, con ngươi phía sau mắt kính âm trầm khiến người ta khó chịu.
Hai người này chính là anh cả Chu Dịch Thần và chị dâu Xa Ngọc Lệ của Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong hơi nhíu mày lại, nhưng cũng nhanh chóng làm như không có chuyện gì mà cười nói: “Nào có hiếu thảo bằng chị dâu chứ. Tôi nghe nói hai ngày trước chị còn đang nghỉ mát ở Hawaii mà, nay đã tranh thủ về thăm ông nội được rồi”.
Chương 3: Chịu nhục
Xa Ngọc Lệ híp mắt, cảm nhận được sự khiêu khích trong giọng điệu của Chu Dịch Phong, nhưng cô ta không nổi nóng mà nhìn về phía An Mạc Hạ đang đứng bên cạnh Chu Dịch Phong, khóe miệng từ từ nở nụ cười chế giễu.
Nhị thiếu gia của tập đoàn tài chính Chu Thị có scandal với vô số người phụ nữ, mà ai trong số họ cũng là đại mỹ nhân, cuối cùng anh lại lấy một người phụ nữ xấu xí.
"Bây giờ tôi mới hiểu tại sao chú hai lại không muốn quay về phòng tân hôn rồi, hóa ra là vì...", Xa Ngọc Lệ lắc lư cái eo thon, từ từ đi đến trước mặt An Mạc Hạ, ghé vào tai cô nói, âm lượng đủ để Chu Dịch Phong nghe thấy: "Lấy phải một cô vợ xấu xí".
Nói xong Xa Ngọc Lệ liền mỉm cười.
Chu Dịch Thần đứng sau cô ta không nói gì, mặc kệ cho vợ mình gây chuyện.
An Mạc Hạ dù có ngu cũng có thể nhận ra quan hệ của Chu Dịch Phong với anh cả không tốt, nhưng bọn họ gây chuyện thì cứ gây chuyện, đừng có lôi người vô tội như cô vào cuộc chiến của họ.
Hơn nữa người phụ nữ trước mặt còn công kích cô!
Cảnh tượng hôm đó cô bị bạn thân Bạch Tô Nghi nhục mạ lại hiện lên trong đầu An Mạc Hạ, cô chỉ cảm thấy tủi thân muốn khóc, cơ thể không ngừng run rẩy, cô sắp bùng nổ rồi.
Một bàn tay ấm áp bỗng kéo cô vào lòng.
Lúc này, trên mặt Chu Dịch Phong không còn vẻ cười cợt nữa, mà thay vào đó là sự khó chịu, không hiểu tại sao khi An Mạc Hạ bị Xa Ngọc Lệ làm nhục như vậy, anh cảm thấy vô cùng không vui.
"Chị dâu, sở thích của mỗi người đều khác nhau, giống như tôi chẳng hề có hứng thú với loại phụ nữ "lăng loàn" như chị".
Vừa dứt lời, sắc mặt Xa Ngọc Lệ lúc trắng lúc xanh, Chu Dịch Thần đứng sau lưng cô ta cũng trầm mặt.
Xa Ngọc Lệ đang muốn nổi giận, Chu Dịch Thần đột nhiên tiến lên nói: "Được rồi, chúng ta mau vào thăm ông nội đi".
Vừa dứt lời liền kéo cô ta đi vào phòng bệnh, trước khi đi còn không quên quay đầu nhìn An Mạc Hạ, trong mắt hiện lên ý cười không rõ.
Sau khi hai người rời đi, An Mạc Hạ hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện ra mình đang ở trong lòng Chu Dịch Phong, cô vội vàng đỏ mặt đẩy anh ra.
Chu Dịch Phong không kịp đề phòng bị An Mạc Hạ đẩy ra nên hơi lảo đảo, anh cười nói: "Có lòng mà bị chê, tôi giúp cô, cô lại đẩy tôi".
"Hừ, nếu không phải tại anh, sao tôi lại bị người ta làm nhục chứ, anh giúp tôi là chuyện đương nhiên", trong giọng nói dù không có chút cảm kích nào nhưng tận sâu trong lòng cô vẫn cảm thấy biết ơn anh, thật ra ban nãy Chu Dịch Phong hoàn toàn có thể mặc kệ cô, dù gì hai bọn họ vốn không có tình cảm với nhau.
Im lặng một lúc, An Mạc Hạ bỗng nói nhỏ một câu: "Cảm ơn anh".
Lúc này Chu Dịch Phong sải bước đi ra khỏi cổng bệnh viện Hồng Âm, bóng lưng cao to của anh dưới ánh trăng trở nên vô cùng dịu dàng.
Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, mặc dù nghe được lời An Mạc Hạ nói, nhưng anh vẫn giả bộ không nghe thấy mà "Hả?" một tiếng.
An Mạc Hạ dù không muốn nhưng vẫn hét lên: "Cảm ơn".
Nhưng vì không khống chế được giọng nói nên giọng cô cao quá, khiến hệ thống cảnh báo của chiếc siêu xe trị giá năm mươi triệu tệ của Chu Dịch Phong vang lên tiếng báo động.
Chu Dịch Phong cười nhếch mép, sức mạnh người phụ nữ này kinh khủng thật.
Mệt mỏi đến tận mười hai giờ đêm, hai người mới về nhà, đây là căn nhà sang trọng Chu Dịch Phong đã mua ở khu Tân Thành.
Vừa vào nhà, An Mạc Hạ đã tự giác chọn căn phòng nhỏ nhất, cô nói với anh: "À, Chu Dịch Phong, sau này tôi ngủ phòng này, phòng ngủ lớn để cho anh".
Chu Dịch Phong nhướng mày không đáp, chỉ vứt laptop lên giường: "Tôi ngủ ở đây".
An Mạc Hạ cứ tưởng Chu Dịch Phong muốn ngủ cùng phòng với cô, lập tức nổi giận đỏ cả mặt: "Chẳng phải đã thống nhất với nhau rồi sao, tôi không phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng? Chúng ta chỉ là vợ chồng trên giấy tờ thôi".
"Nghĩ gì vậy, tôi bảo tôi ngủ phòng này, cô chọn phòng khác mà ngủ", Chu Dịch Phong tiện tay cởi hai cúc áo, trông có vẻ khá tùy ý nhưng vô cùng quyến rũ.
An Mạc Hạ cúi đầu lúng túng nói: “Không cần, anh là chủ nhà, tôi nên ngủ phòng nhỏ mới đúng”.
"Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ", giọng Chu Dịch Phong bình thản, nhưng vô cùng đáng tin cậy: "Tôi không hy vọng mới ngày đầu tiên mà chúng ta đã cãi vã vì chuyện nhỏ nhặt này".
An Mạc Hạ nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Chu Dịch Phong, cuối cùng không nói gì, từ từ đi ra ngoài, nhưng vừa đi đến cửa, cô lại chần chừ quay đầu nói: "Chu Dịch Phong, tôi có thể hỏi anh một câu không?"
Chu Dịch Phong nghi ngờ nhíu mày: "Hỏi cái gì?"
"À... tôi xấu lắm sao?", do dự một lúc lâu, cuối cùng An Mạc Hạ mới có dũng khí hỏi câu này.
Nói thật lòng, lúc trước cô không thấy mình xấu, lên cấp ba cô thường có bạn cùng lớp viết thư tình cho, chỉ là sau khi ở bên Giang Doãn Hâm không chăm sóc bản thân mấy, da dẻ càng ngày càng xấu, để có thể che khuyết điểm, cô học hỏi cách trang điểm của bạn tốt Bạch Tô Nghi, Bạch Tô Nghi cũng dạy cô cách trang điểm thích hợp, đến bây giờ cô vẫn trang điểm theo cách Bạch Tô Nghi dạy, ngay cả cách phối đồ cũng là cô ta giúp cô, bởi vì mỗi lần ăn mặc theo cách của Bạch Tô Nghi, bạn trai Giang Doãn Hâm đều khen ngợi, nên cô vô cùng tin tưởng cô ta.
Nhưng từ hôn lễ lần đó bị Bạch Tô Nghi mắng, cô bắt đầu mất niềm tin với cô ta, mà hôm nay bị chị dâu của Chu Dịch Phong giễu cợt, càng khiến cho cô nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Chỉ thấy Chu Dịch Phong đi đến trước mặt An Mạc Hạ, lẳng lặng nhìn cô, con ngươi vừa nghiêm túc vừa mang vẻ trêu đùa.
An Mạc Hạ nuốt nước miếng, đang mong gu thẩm mỹ của đàn ông và phụ nữ khác nhau, chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng câu trả lời của anh như đẩy cô xuống địa ngục.
"An Mạc Hạ, nói thật, bộ dạng của cô thật sự thê thảm, nhất là lớp trang điểm trên mặt, trông như con quỷ vậy".
Chương 4: Aaron
An Mạc Hạ cắn môi, là một người phụ nữ, bị một người, đặc biệt là một người đàn ông chẳng hề khách khí mà nói mình xấu xí, dù là ai cũng không chịu nổi.
Đôi mắt trong trẻo của cô lập tức hơi ươn ướt.
Chu Dịch Phong thấy An Mạc Hạ, chợt cảm thấy phiền não, anh không thích phụ nữ khóc, trước kia chỉ cần có phụ nữ khóc trước mặt anh, anh liền rời đi, nhưng hôm nay nhìn thấy cô gái trước mặt, anh phá lệ an ủi cô: "À, tôi không có ý đó, chỉ là lớp trang điểm của cô không hợp với cô".
An Mạc Hạ gật đầu, cười gượng nói: "Tôi biết, không quấy rầy anh nữa, tôi đi ngủ đây", vừa dứt lời cô liền nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, dáng vẻ hốt hoảng kia lọt vào mắt anh.
Bên trong nhà vệ sinh rộng rãi sáng sủa, xa hoa hơn bất kỳ nhà vệ sinh nào An Mạc Hạ từng thấy, nhưng cô không có tâm trạng để thưởng thức nơi đây, chỉ nhìn mình trong gương.
Trong gương là một người phụ nữ để búi tóc cao như bà già, trang điểm đậm, vừa lau lớp phấn dày cộp trên mặt, viền mắt đen sì lộ ra, lại thêm đường eyeliner cực kỳ khoa trường, trông chẳng khác gì gái đứng đường.
An Mạc Hạ nhìn liền nổi giận, lúc trước cô dùng bộ dạng dở hơi dở hồn này sống bao năm, hơn nữa còn tưởng là đẹp lắm!
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ chỉ cảm thấy tim mình bừng lửa giận, sau đó cầm món đồ trong tay, đập vỡ gương.
Khi âm thanh đổ vỡ vang lên bên tai, An Mạc Hạ cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cô hiểu rõ, tất cả đều là âm mưu của Bạch Tô Nghi, cô ta cố ý biến cô trở nên xấu xí thế này, mục đích là để Giang Doãn Hâm rời bỏ cô!
Chẳng trách mỗi lần đi hẹn hò với Giang Doãn Hâm, Bạch Tô Nghi đều đến làm bóng đèn, hóa ra là vì cô ta thích Giang Doãn hâm, cô thì cứ ngu si cho rằng Bạch Tô Nghi là bạn mình nên muốn ở cạnh mình.
An Mạc Hạ thầm mắng bản thân ngu si, sau đó điên cuồng tẩy lớp trang điểm trên mặt, mười phút sau, một khuôn mặt mộc lộ ra trước gương.
An Mạc Hạ lâu lắm rồi không nhìn thấy mặt mộc của mình, từ khi Giang Doãn Hâm trở thành tổng giám đốc của tập đoàn An Vân, cô càng ngày càng mất tự tin, vậy nên không dễ dàng tẩy trang, sợ bộ dạng của mình không xứng với Giang Doãn Hâm.
Bây giờ nhìn thấy mình, cô có hơi hoảng hốt.
Làn da của cô gái trong gương do thời gian dài dùng đồ trang điểm rẻ tiền nên trở nên sần sùi, trên mặt toàn là mụn, có mấy cái còn sưng lên, nhưng ngũ quan vẫn rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, trong mắt sáng như sao, vô cùng có hồn.
Dáng vẻ này còn xinh hơn nhiều lần khi đắp lớp trang điểm kia lên mặt.
An Mạc Hạ nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cô quyết định rồi, từ mai sẽ bắt đầu thay đổi bản thân, để Giang Doãn Hâm từng ghét bỏ cô phải hối hận!
Từ nhà vệ sinh đến phòng mình, An Mạc Hạ phải đi qua phòng Chu Dịch Phong, cánh cửa khép hờ, từ khe cửa có thể thấy được ánh đèn vàng ấm áp.
An Mạc Hạ vốn định đi nhanh hơn, nhưng vô tình nghe được giọng nói dịu dàng của Chu Dịch Phong: "Mạn Doanh, tôi biết rồi cô đi ngủ đi".
Mạn Doanh? Hình như là Sở Mạn Doanh gây scandal với Chu Dịch Phong thì phải.
An Mạc Hạ bất giác cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cô cũng không quá để ý, chỉ dừng lại mấy giây sau đó liền đi vào phòng mình. Cô đã sớm nghe qua mấy tin đồn Chu Dịch Phong là playboy, từ trước đến nay chưa từng ở chung với một người phụ nữ nào quá một tuần, không biết lần này có thể ở bên Sở Mạn Doanh được bao lâu.
Sau khi quay lại phòng mình, An Mạc Hạ nằm trên chiếc giường mềm mại, sự mệt mỏi ập tới, khi cô sắp ngủ thiếp đi, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
An Mạc Hạ tỉnh táo lại, đứng dậy mở cửa phòng.
Chu Dịch Phong đứng ngoài cửa, đưa tờ giấy cho An Mạc Hạ: "Đây là số điện thoại của thợ trang điểm tư nhân của Sở Mặc Doanh, tên là Aaron, Aaron rất nổi tiếng, nếu cô có nhu cầu có thể liên hệ với anh ta, Mạn Doanh đã đánh tiếng với anh ta rồi".
An Mạc Hạ chợt không kịp hoàn hồn, ngây ngẩn nhìn tờ giấy trên tay người đàn ông.
Thợ trang điểm của Sở Mạn Doanh? Cho nên vừa rồi anh gọi điện cho Sở Mạn Doanh là vì muốn lấy số điện thoại của thợ trang điểm giúp cô sao?
Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ bất động, liền cầm tay cô lên, nhét tờ giấy vào tay cô, sau đó liền quay người đi về phòng mình.
Lúc này An Mạc Hạ mới hoàn hồn, gọi anh lại: "Chu Dịch Phong".
"Gì vậy?"
"Cảm ơn anh".
Chu Dịch Phong nhếch môi, không nói gì, khi bóng lưng anh dần chìm vào bóng tối, lúc này An Mạc Hạ mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Mặt mộc của cô không tệ lắm".
Ngày hôm sau, An Mạc Hạ gọi điện cho Aaron.
Aaron là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, nhưng vẻ đẹp trai của Aaron khác hoàn toàn với Chu Dịch Phong, hơi xinh đẹp, nhưng không ẻo lả, nói chung là vừa xinh đẹp vừa đẹp trai.
Aaron vừa nhìn An Mạc Hạ liền nhíu mày.
Anh ta như một cảnh sát tuần tra kiểm tra tất cả quần áo, đồ trang điểm của cô, sau đó ra lệnh cho An Mạc Hạ vứt hết chỗ này.
An Mạc Hạ mặt mày đưa đám, tủi thân nói: "Aaron đại thần, có thể để lại cho tôi cái gì không, bên trong có mấy bộ đồ tôi ít khi xài".
"Thế cô có muốn đẹp lên không?"
"Muốn".
"Có muốn thay đổi gu thẩm mỹ của mình không?"
"Muốn".
"Có muốn sau khi ra ngoài, mọi người đều kính phục nhìn cô, không ai rời mắt được khỏi cô không?"
"Muốn".
"Thế vứt hết chỗ này đi, nếu không tôi không giúp nổi cô".
An Mạc Hạ do dự một lúc, sau đó chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo rời Aaron.
Được rồi, vì trà xanh và tra nam, cô chỉ có thể liều mạng.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện Aaron giao phó, Aaron lại nhìn lên mặt cô, nếu như có thể vứt mặt cô tin Aaron cũng bảo cô làm thế.
"Aaron đại thần, mặt tôi còn cứu được không?", thấy Aaron không nói gì, An Mạc Hạ chỉ có thể nhắm mắt hỏi.
Aaron trầm ngâm một lúc, sau đó mới khó xử đáp: "Rất khó".
An Mạc Hạ nghe thấy vậy lập tức ủ dột, khi cô đang chuẩn bị mất hết ý chí, Aaron lại nói tiếp: “Có điều cô lại gặp được tôi, nên tôi vẫn có cách".
An Mạc Hạ muốn lật bàn, chẳng nhẽ ai có tài cũng thích gây kịch tính à, hù chết cô rồi.
"Vậy đại thần, tôi phải làm thế nào?"
"Đầu tiên bảo đảm với tôi ba tháng tới cô không được ra khỏi nhà, trong ba tháng này cô phải chữa khỏi được khuôn mặt này".
Chương 5: Bữa sáng vui vẻ
Trước đây, để Giang Doãn Hâm có thể xuất hiện rạng rỡ đẹp đẽ trước mặt mọi người, An Mạc Hạ đã làm thêm rất nhiều công việc. Nhưng hiện giờ để thay đổi hoàn toàn bản thân, cô đã quyết định nghỉ hết tất cả công việc, ngoan ngoãn ở nhà ngồi chơi.
Ba tháng nay, Aaron kiểm soát chế độ ăn uống và sinh hoạt của An Mạc Hạ một cách nghiêm khắc, bắt cô bôi thuốc do anh đặc chế ba lần mỗi ngày, thậm chí không cho cô soi gương, còn bắt cô ngoài những lúc bôi thuốc đều phải đeo khẩu trang mọi lúc mọi nơi.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một người phụ nữ đầu tóc rối bù, đeo khẩu trang đen đi lang thang quanh phòng, cảnh này thường xuyên dọa cho Chu Dịch Phong về khuya sợ hết hồn.
Lúc này, Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ đang ngồi trên bàn ăn, trước mặt bày một bàn thức ăn sáng thịnh soạn, mà bữa sáng thịnh soạn này đều do một tay An Mạc Hạ làm.
"Chu Dịch Phong, tôi đã cho giúp việc trong nhà nghỉ hết rồi, dù sao gần đây tôi cũng không có việc gì làm, để cảm ơn anh đã giới thiệu stylist cho tôi, sau này bữa ăn của anh sẽ do tôi phụ trách, tiết kiệm tiền thuê bảo mẫu cho anh", An Mạc Hạ nói qua chiếc khẩu trang, âm thanh vì bị che chắn mà trở nên mơ hồ không rõ tiếng.
Chu Dịch Phong dở khóc dở cười nhìn người phụ nữ chỉ lộ đôi mắt trước mặt, nếu không phải đã miễn dịch với bộ dạng kì lạ này của cô, thì e là lúc này khéo cơm anh cũng không ăn nổi, thật sự không biết giới thiệu Aaron cho cô là đúng hay sai nữa.
Hơn nữa, cô vừa nói gì cơ, tiết kiệm tiền thuê bảo mẫu cho anh?
Ôi trời ơi, cô rốt cuộc có biết giá trị của người đàn ông ngồi trước mặt cô đáng giá bao nhiêu không?
An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong ngồi im không nhúc nhích một lúc lâu, liền chủ động đẩy một lồng hấp tinh xảo đến trước mặt anh: "Anh thử món này đi, rất ngon đấy".
Đây là món bánh bao nhân tôm Quảng Đông, tạo kiểu trang trí rất xinh đẹp, trông không hề thua kém các nhà hàng Quảng Đông một chút nào.
Chu Dịch Phong bãn nãy chỉ mải nhìn An Mạc Hạ, không chú ý đến bữa sáng cô làm, giờ nhìn lại không khỏi ngạc nhiên há hồm, cô làm cả một bàn trà sáng kiểu Quảng Đông đấy à?
"Những món này đều là do cô làm à?"
An Mạc Hạ kiêu ngạo gật đầu, lúc trước để phục vụ cái miệng khó tính của Giang Doãn Hâm, cô đã bỏ ra không ít công sức học nấu nướng.
Chu Dịch Phong không dám tin cầm đũa lên, gắp miếng bánh bao nhân tôm trước mặt cho vào miệng.
Người đã ăn đủ loại sơn hào hải vị như anh cũng cảm thấy món này cực kì ngon.
Anh lại đưa đũa gắp miếng bánh cuốn cách đó không xa, ngon không kém gì ngoài nhà hàng.
Hai mắt Chu Dịch Phong sáng lên, người phụ nữ này thú vị hơn anh nghĩ, lại còn... rất ra dáng một người vợ.
"Thế nào?", An Mạc Hạ nghiêng đầu đến trước mặt Chu Dịch Phong, hai mắt phát sáng nhìn anh như chú chó nhỏ đợi chủ nhân khen ngợi.
Khóe miệng Chu Dịch Phong khẽ nhếch lên, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái, cộng thêm bàn thức ăn ngon trước mặt, tâm trạng của anh vô cùng tốt.
"Được đấy".
Nghe thấy lời khen người anh, An Mạc Hạ vui vẻ vỗ tay, khẩu trang đen che mất khóe miệng đang cười như nở hoa, lúc trước Giang Doãn Hâm cũng thường xuyên khen ngợi tay nghề nấu ăn của cô, nhưng cô hình như chưa từng vui vẻ như vậy.
"Cô còn biết làm những món gì?", Chu Dịch Phong bê bát cháo trước mặt lên húp một ngụm, mùi vị rất thơm ngon.
An Mạc Hạ nghiêng đầu, vừa đếm ngón tay vừa nói: "Biết nhiều lắm, ví dụ như món Trung, món Tây, món Nhật..."
Chu Dịch Phong nghe người phụ nữ báo cáo một danh sách dài tên các món ăn, khóe miệng càng lúc càng cong lên, xem ra anh đã nhặt được bảo bối rồi, không biết sau này cái miệng của anh có bị người phụ nữ này chiều hư hay không.
"Sao cô không ăn, bỏ khẩu trang ra đi, tôi cũng đâu phải chưa nhìn thấy", Chu Dịch Phong thấy An Mạc Hạ chỉ nhìn mình ăn, thì không khỏi nhíu mày.
An Mạc Hạ vội vàng lắc đầu, hôm qua Aaron đến đây rất không hài lòng với tình trạng khuôn mặt của cô, vả lại cô cũng không biết mặt mình hiện giờ trông như thế nào, càng không thể để Chu Dịch Phong nhìn thấy được.
"Ban nãy khi nấu tôi đã ăn trước rồi", An Mạc Hạ vội vàng nói.
Chu Dịch Phong nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô thì cũng không miễn cưỡng thêm, người ta thường nói phụ nữ không muốn để người mình thích nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình. Vậy cô không muốn tháo khẩu trang ra, phải chăng có nghĩa là An Mạc Hạ đã nảy sinh tình cảm với anh?
Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong không khỏi giật mình, anh sao lại có suy nghĩ kì lạ vậy chứ.
Do đó, Chu Dịch Phong cũng không nói nữa, im lặng ăn hết bữa sáng thịnh soạn.
Lần đầu tiên Chu Dịch Phong ăn sáng no căng thế này.
Anh đứng dậy, chỉnh trang lại bộ vest, không kìm được liếc nhìn An Mạc Hạ một lúc, rồi mới bước nhanh ra khỏi cổng.
An Mạc Hạ nhìn bàn ăn sạch bách thì mỉm cười hài lòng, nhưng không khỏi nghi ngờ nhìn theo bóng lưng đi xa của người đàn ông.
Mọi người đồn cậu hai của tập đoàn Chu Thị bất tài vô dụng, chỉ biết chơi bướm ngắt hoa, nhưng trong khoảng thời gian ở chung với Chu Dịch Phong, cô phát hiện Chu Dịch Phong ngoài một vài đêm không về, thì hầu như đều đúng giờ thức giấc, đúng giờ ra ngoài, hơn nữa thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy, cô đều thấy phòng Chu Dịch Phong sáng đèn, mặc dù không biết có phải đang làm việc hay không...
Cũng chưa từng dẫn phụ nữ linh tinh về nhà.
Hình như có gì đó sai sai.
Đầu lông mày An Mạc Hạ nhíu chặt lại, nhưng sau đó lại cười nhạo chính mình, Chu Dịch Phong là người như thế nào cũng đâu đến lượt cô quan tâm, cô ở đây lo lắng cái gì chứ, dù sao bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt đang bị khẩu trang che lấp của mình, thở dài một hơi, điều cô nên bận tâm lúc này là chăm sóc khuôn mặt của mình cho tốt, sau đó khoác tay Chu Dịch Phong đến trước mặt Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, đánh tra nam diệt tiểu tam!
Đang mải mê suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong phòng.
An Mạc Hạ sửng sốt, chuông điện thoại của cô là một bài hát đang thịnh hành, không phải là tiếng chuông tự cài đặt hệ thống thế này.
Nếu không phải điện thoại của cô, thì chính là của Chu Dịch Phong rồi.
Không ngờ anh lại quên mang điện thoại?
An Mạc Hạ tìm theo tiếng chuông, phát hiện điện thoại của Chu Dịch Phong để trên chiếc tủ thấp bên cạnh sô pha.
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng màu trắng, bên trên hiện lên cái tên quen thuộc - Sở Mạn Doanh.
Nếu cô nhớ không nhầm, thì đã hai tuần kể từ khi báo chí phanh phui tin tức Chu Dịch Phong và Sở Mạn Doanh cùng nhau vào khách sạn.
Xem ra, trước mắt, Sở Mạn Doanh đã trở thành người bạn gái Chu Dịch Phong quen lâu nhất.
Trong lòng An Mạc Hạ dâng lên một cảm giác chua xót khó giải thích, cô do dự một lát, vốn định nghe máy và nói với Sở Mạn Doanh rằng Chu Dịch Phong để quên điện thoại ở nhà rồi, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn quyết định không nghe máy.
Bỏ đi, cô có tư cách gì nghe điện thoại của Chu Dịch Phong, hơn nữa nếu Sở Mạn Doanh hỏi cô là ai, thì cô nên trả lời thế nào?
Chẳng lẽ nói mình là bà chủ Chu? Cô thật sự không thể.
Trong lúc cô đang đắn đo, chuông điện thoại cuối cùng đã dừng lại.
Suy đi nghĩ lại, An Mạc Hạ vẫn quyết định đi đưa điện thoại cho Chu Dịch Phong, thỉnh thoảng ra ngoài chắc cũng không có vấn đề gì lớn đâu. Nhỡ đâu Sở Mạn Doanh thật sự có chuyện gấp thì không hay.
An Mạc Hạ tiện tay cầm mũ bóng chày đội lên, khoác tạm một chiếc áo khoác màu đen rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, nếu đi nhanh chắc có thể đuổi kịp Chu Dịch Phong.