Thần Huống ở thư phòng gọi điện thoại, một chiếc điện thoại rồi một chiếc điện thoại, người đàn ông này, dù sao vẫn là bận rộn như vậy.
Ừ, ngược lại cô hy vọng anh vĩnh viễn bận rộn như vậy...
"Có muốn đi ra ngoài một chút hay không?"
Đang nghĩ ngợi, Thần Huống đã đi tới, trên người mặc một chiếc áo sơmi màu xám bạc.
Quần áo này tôn lên khí chất của anh, làm anh tản mát ra một loại mùi vị đàn ông thật mê người.
"Ngày hôm qua mệt mỏi một ngày, hôm nay không muốn đi!"
Mệt mỏi quá, mỗi đốt xương đều mỗi nhừ.
"Đi thôi! Đừng trong nhà khó chịu!"
Anh mạnh mẽ kéo cô đến phía trước nói với người trong nhà một tiếng, lập tức cùng nhau lên xe.
Lô Hà bước lên một chiếc xe đi theo ở phía sau.
Một đường chạy xa, 40" sau, xe dừng ở cửa lớn một nơi tên là " Câu lạc bộ cưỡi ngựa Cửu Long".
Xuống xe, có người trong bãi đậu xe tới đây nghĩ đem xe của bọn họ đỗ vào bãi, Thần Huống lắc đầu, đứng ở cửa ra vào chờ. Chỉ chốc lát Lô Hà đã tới,anh đem chìa khoá ném cho hắn, lúc này mới đi vào đại sảnh.
Danh nhân đều có hiệu ứng danh nhân mọi lúc mọi nơi!
Gương mặt của Thần Huống ở thành phố Đông Đô, người nào không biết?
Quản lý câu lạc bộ nghe nói anh đến, vội vàng tới đây tự mình tiếp đãi, vị đại nhân vật này, đã thật lâu không có tới nơi này cưỡi ngựa rồi...
"Tôi chỉ dẫn vợ tôi sang đây nhìn. Tiểu Trương, anh còn đang bận việc đi, không cần huy động nhân lực tiếp đãi ta..."
Thần Huống phất tay làm cho hắn rời đi, không thích có người ở bên cạnh khi đi dạo.
Tân hôn, anh nghĩ tới thế giới hai người.
Vị quản lý kia rất thức thời, ngoan ngoãn lui ra.
Thần Huống mang theo Đông Lôi, quen thuộc tiến vào Mã Phòng.
Thẳng đường đi tới, cô gái nhỏ bên cnahj đánh giá chung quanh. Anh biết rõ cô cũng là khách quen của câu lạc bộ khách quen —— Cẩn Chi ở Ba Thành trrong trại ngựa cũng nuôi vài tuấn mã giá trị nghìn vàng.
"Còn nhớ ngựa này sao?"
Đi trong chốc lát, một con ngựa toàn thân trắng như tuyết tỏa sáng xuất hiện ở trong mắt Đông Lôi, Thần Huống hỏi.
"Ngựa này, thật xinh đẹp!"
Đông Lôi liếc thấy nó liền thích, không nhịn được đi lên sờ đầu của nó.
Con ngựa trắng nghiêng đầu, đánh giá cô.
"Chờ một chút, chẳng lẽ em biết nó?"
Cô tò mò quay đầu lại hỏi.
"Nó tên Eve."
Cô lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Chính là con ngựa Mã Lệ sinh sao?"
Mã Lệ là con ngựa anh cô thích nhất, nhiều năm trước, Thần Huống ôm cô cùng một chỗ giục ngựa chạy như điên, đến nay cô vẫn nhớ kỹ một năm kia cảm giác kích thích rong ruổi đón gió.
Cũng chính là từ lúc đó, cô đã say mê người cưỡi ngựa.
Sau khi Mã Lệ sinh ngựa con lúc đó khó sinh, vừa vặn Thần Huống ở Ba Thành.
Ngày đó, Đông Lôi tận mắt nhìn anh đỡ đẻ cho ngựa.
Sau đó, cô lấy một cái tên mới cho ngựa con, kêu: Eve.
Rồi sau, Eve bị anh hai đưa cho Thần Huống.
"Ừ, có muốn thi đấu đua ngựa hay không... Cước lực của Eve rất không tồi..."
Anh biết rõ thuật cưỡi ngựa của cô rất giỏi.
"ĐUợc!"
Ánh mắt của cô tỏa sáng, có sức sống bừng bừng.
"Đi, đi chọn một bộ kỵ binh.."
Anh xoa tóc cô, trong giọng nói đều là vẻ dung túng.
20 phút, Đông Lôi thay đổi bộ đồ kỵ binh, tư thế oai hùng xuất hiện ở trước mặt Thần Huống, cô cười tủm tỉm hướng Thần Huống phất tay, bước nhanh chạy đến, dáng người vô cùng khỏe mạnh, một hơi thở thanh xuân khó có thể che giấu từ trên người cô phát ra.
Thần Huống thật sâu nhìn cô, tâm không hiểu nhảy vài cái:
Vợ anh quá đẹp...
Ánh mắt của anh đều bị hấp dẫn..
"Làm sao vậy?"
Đông Lôi thấy anh sợ run, đến gần sau lại khoát khoát tay.
Anh không nói, nắm tay của cô đi chọn ngựa.
Đông Lôi chọn chính là Eve, Thần Huống chọn một con tuấn mã khác.
"Thi đấu hai vòng như thế nào?"
Thần Huống ghìm cương ngựa, nhìn cô gái trên lưng con ngựa trắng, đề nghị.
Cô gái nhỏ này rất hiểu về ngựa, quan hệ với Mã lệ cũng rất tốt.
Anh nhìn cô bổ nhào trên lưng ngựa cùng nó nói chuyện, ánh mắt chớp chớp, linh động vô cùng, một người một con ngựa, chính là một phong cảnh mê người, làm cho người ta không dời mắt.
Nữ kỵ sĩ nghe được khiêu chiến, ngồi thẳng người, đôi mi thanh tú nhảy lên:
"Ai sợ ai?"
Vẻ mặt hăng hái, vô cùng lóa mắt người.
"Đến bên kia đi!"
Thần Huống thưởng thức vẻ đẹp của cô, dùng roi ngựa chỉ vào phía trước.
Năm phút sau,trên trận đua ngựa, xuất hiện hai bóng người.
Một con ngựa trắng như tuyết, ngôi trên lưng là một người con gái; một con ngựa đỏ thẫm, một người đàn ông áo đen, hai người giơ roi, hai bóng người như tên rời cung, nhanh chóng chạy bắn đi ra.
Bên cạnh có người vây xem, huýt gió.
Người có thể tới nơi này, tất cả đều là người quyền quý!
Miễn là quyền quý, nào có không nhận biết Thần Huống hay sao?
Từ lúc Thần Huống tiến vào cửa câu lạc bộ, liền đưa tới không ít người xem.
Bọn họ hiếm lạ nha: Những năm gần đây, người nào gặp qua vị này mang theo bạn gái đi dạo sao?
Lần kết hôn đầu tiên, Thần Huống chưa bao giờ cùng bà xã công khai cùng một chỗ để thể hiện thái độ.
Khi đó bên ngoài truyền tai với nhau vợ chồng bọn họ không hợp, bởi vì Thần Huống quanh năm khó về nhà một lần.
Có người nói Thần tư lệnh khẳng định bên ngoài có người, bằng không, một người đàn ông tinh lực dồi dào, làm sao chịu được quanh năm không ăn mặn?
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh cũng không có mang theo người phụ nữ nào dự họp qua những nơi quan trọng—— dù yến hội quan trọng như thế nào, đều là một mình.
Lời đồn nuôi tiểu tam, bởi vì nhiều năm không có náo một tiếng xấu, mà tự sụp đổ.
Vì vậy lại có người âm thầm nói Thần tư lệnh có lẽ có vấn đề sinh lý..
Việc này vẫn có chút làm cho người ta tranh luận.
Hiện tại Thần tư lệnh rốt cuộc cưới vợ rồi, cưới một cô gái nũng nịu.
Kết quả lại có người ở phía dưới nhai luôn lưỡi, nói: "Không xứng, tuổi kém quá lớn, hình thể kém quá nhiều."
Cũng có người nói: "Rất xứng, đều là hai hôn, danh môn hôn nhân, lợi ích quan trọng hơn tất cả."
Tất cả mọi người đoán mò, lúc này đây Thần tư lệnh có thể như trước hay không, đem bà xã bỏ rơi ở bên cạnh.
Nếu như tình hình vẫn như trước kia vậy có thể nói rõ thân thể Thần tư lệnh quả thực có vấn đề.
Làm tất cả mọi người ở quán trà trước sau khi ăn xong đều bàn tán, chuyện người trong cuộc, lần này rõ ràng mang theo bà xã đi ra ngoài ân ái rồi.
Nhân viên công tác Câu lạc bộ có chú ý tới: Thần tư lệnh vào cửa lúc, có nắm bàn tay nhỏ bé của vợ anh, nhìn qua rất ân ái.
Nhân viên phòng Vip bán đồng phục kỵ binh càng là tiết lộ một phát hiện kinh người:
"Thần phu nhân ở phía gáy bên kia có chút tím xanh, nhìn qua giống như dấu hôn... Tôi dám đánh cược, hôm qua trong đêm tân hôn, vợ chồng nhà người ta khẳng định kích tình bắn ra bốn phía..."
Vì vậy năng lực vấn đề củaThần tư lệnh, rốt cuộc đã ở trên khuôn mặt quá hạnh phúc tới đỏ mặt của bà xã mà tự sụp đổ rồi.
Lúc này, nhìn hai người đua ngựa, người vây xem cảm thấy đặc biệt có ý tứ, thì ra cô gái kia là một cao thủ cưỡi ngựa... Rõ ràng có thể khống chế conngựa kém tính Eve nha. Được lắm, thật sự có tài...
Trên sân ngựa, ba vòng xuống, Thần Huống thắng hiểm.
"Rất không tồi!" Anh nhìn khen: "Cẩn Chi dạy học trò rất tốt..."
Trên trán Đông Lôi đã có mồ hôi, nhưng tâm tình vô cùng tốt, giống như một đường chạy như điên, phiền lòng gì đó giống như cũng không còn..
"Lão Huống, thể lực vợ của anh thật không tệ..."
Có người đàn ông trung niên đi tới, cười:
"Bình thường mấy cô gái cũng không mê ngựa. Cô bé này, ngược lại có cá tính."
Đông Lôi nhìn thấy không biết xưng hô với người nọ ra sao, chỉ chơi lấy dây cương, hé miệng mỉm cười, không có làm cho người phản cảm.
"Bác Củng bá, thành viên đội đặc chủng lui ra đến thủ trưởng..."
Thần Huống giới thiệu.
"Ngài khỏe..."
Đông Lôi gật đầu thăm hỏi, lau sạch mồ hôi.
Thần Huống rất có lễ phép cùng lão Củng nói trong chốc lát, sau đó, lại có một nhóm người tới đây cùng anh nói chuyện.
Đông Lôi đều không biết, cảm thấy không thú vị, bước lên dắt ngựa của mình đi tới.
Thần Huống dặn dò: "Chớ đi xa!"
Cô gật đầu.
Hôm nay là Chủ nhật, trong câu lạc bộ người khá nhiều.
"Lão Huống, lúc nào sinh con trai?"
Phát Tiểu Lôi vỗ vai của anh, đưa anh một điếu thuốc, cười: "Khó được ánh mắt của anh rơi xuống trên người một người phụ nữ."
Thần Huống nghĩ tiếp, cuối cùng vẫn là không có nhận.
"Làm sao vậy?"
Lôi Công hiếu kỳ chết rồi.
"Muốn cai thuốc!"
Thần Huống phun ra ba chữ.
"Cũng đúng cũng đúng!"
Lôi công dứt khoát mình cũng không hút, cười hắc hắc nói: "Tất cả lấy chất lượng đứa nhỏ làm nhiệm vụ thiết yếu..."
Thần Huống giật giật khóe môi, thật sự anh cũng đã̀ làm chuẩn bị.
Một khi cô muốn sinh con cho anh, là tương lai làm cho anh chờ mong đấy.
Đông Lôi dạo qua một vòng trở về thấy Thần Huống đang gọi điện thoại, những người khác đều đi.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta trở lại!"
"Ừ!
Hai người một người dắt một con ngựa hướng Mã Phòng mà đi.
Đã đến Mã Phòng, hai người lại có hứng thú cho ngựa cho ăn... Cây cỏ, lại cho Eve chà tắm rửa, bình thường chỉ là một chuyện nhỏ, bọn họ làm có tư vị phu dũng mãnh khó thuần, nương tử hoa đào nhiều.
"Lúc nào lại đến chơi?"
Cô ôm Eve củng củng đầu nó, để Thần Huống dùng di động chụp ảnh cho cô.
Anh chụp, chụp được tươi cười sáng ngời của cô lại, lưu vào điện thoại di động, cũng in dấu thật sâu tại trong lòng của anh.
"Chắc chắn sẽ có thời gian đấy!Chúng ta đi rửa..."
Trên mặt trắng tinh bị dính một đường màu đen không sạch sẽ, anh lau giúp cô.
Cô không nhúc nhích:
"Còn gì nữa không?"
"Có, ở trên ánh mắt... Nhắm mắt...anh giúp em lau..."
Cô ngoan ngoãn nhắm lại, ai ngờ trên môi bị nhẹ khẽ cắn một cái.
Cô ngẩn ngơ, tiếng lòng xiết chặt, mở ra, thấy anh gần ngay trước mắt.
Anh buông cô ra, chớp chớp mắt thâm trầm, khóe môi cong lên, lại cúi đầu, cắn cô, là một cái hôn sâu...
Mặt của cô nóng, lập tức hừng hực lửa thiêu đốt..mà bắt đầu!
Bên cạnh, Eve mở to một đôi mắt to hắc bạch phân minh, tò mò nhìn đôi nam nữ làm chuyện kỳ quái này..
"Thần Huống..."
Tại đây lúc, có người từ bên ngoài Mã Phòng chạy nhanh đến, vừa hay nhìn thấy một màn như vậy:
Cô gái mặc kỵ binh màu đỏ thẳm xinh đẹp bị chống đỡ ở trên tường, người đàn ông cao lớn mặc kỵ binh màu đen đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu, đang nhiệt tình hôn...
Nếu như là người khác ở Mã Phòng hôn môi, người tới ngược lại cũng không thấy quái dị, nhưng hết lần này tới lần khác chuyện người trong cuộc, đúng là lấy từ nghiêm túc hạn chế nổi danh Thần Huống.
Tiếng kêu người nọ phút chốc im ngay.
Đông Lôi giật mình đẩy Thần Huống, bưng lấy hai gò má nóng như lửa, vừa quay đầu, trong lòng ảo não...
Anh bây giờ là hôn cô sao?
Thần Huống quay đầu, rồi lại nhíu mày.
Người đến không ai khác, đúng là người từng đã là anh vợ của anh: Tô Bằng.
"Có việc?"
Tô Bằng rầu rĩ nhìn Đông Lôi, trong lòng nói không có oán hận, kia hoàn toàn là giả dối, em gái anh tất cả đều là bị Thần Huống làm hại, chuyện cho tới bây giờ, không có tốt kết cục.
Nếu như lúc trước Thần Huống có mấy phần tâm tư quý trọng em gái hắn, một nhà tốt đẹp còn huyên náo chia năm xẻ bảy sao?
"Thần Huống, tôi thật sự rất muốn đánh cậu một trận. A Trinh nhà tôi đời này nếu không có gặp gỡ cậu, cũng không luân lạc tới tình cảnh hôm nay như vậy. Hiện tại ngược lại cậu sống rất có tư có vị, A Trinh đâu, đời này của em ấy toàn bộ hủy..."
giọng nói Tô Bằng trầm muộn thống hận kêu một tiếng, ánh mắt nhìn người đấy oán hận.
Đông Lôi nghe vậy, lặng lẽ vừa quay đầu, hình như người này là cậu Tiểu Đốc... Trước kia gặp qua một lần.
"Tô Trinh làm sao?"
Am hiểu nắm bắt trọng điểm, là điểm mạnh của Thần Huống anh rõ ràng Tô Bằng cũng là một người bận rộn, thời điểm này chạy tới, trong miệng lại lẩm bẩm Tô Trinh, trực giác là người phụ nữ kia đã xảy ra chuyện.
Quả nhiên, Tô Bằng trả lời khiến anh giật mình:
"Tối hôm qua A Trinh cắt mạch tự sát!"
Bình luận facebook