Anh đứng đấy, cô nửa ngồi xuống, đem hai trứng để vào ống quần, cách vải vóc, cô nắm bắt trứng, một đường cẩn thận từng li từng tí di chuyển lên.
Tới chính giữa mấy lần trượt, cô sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra.
Trên đường đi đi vẫn còn tính thuận lợi, bình an vô sự!
Nhưng chờ đến lúc giữa háng, cô thẹn thùng không dám hướng đầu kia sờ soạng...
Quần rất ôm, cô nhìn thẳng có thể sâu sắc cảm nhận được vật cứng rắn đó của đàn ông đang đội lên...
Khuôn mặt cô đỏ bừng tới có thể nhỏ ra máu rồi.
Bên cạnh, còn có người cười hì hì kêu:
“Mau mau nhanh, di chuyển đi, mau di chuyển đi!”
“Chậc chậc chậc, cô dâu ngượng ngùng, chú rể còn không đưa tay giúp đỡ...”
“Hì hì hi, cẩn thận đụng sai trứng nha”
Cả đám cười ầm lên, làm sao lại hư hỏng như vậy...
cô ngẩng đầu, đáng thương nhìn anh.
Có thể đừng chơi tiếp tục hay không...
Quá mất mặt...
“Nè nè, tư lệnh phu nhân, ba ngày tân hôn không nhiều không ít, trò chơi này, nếu như chơi, phải chơi đến cùng, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng đâu. tư lệnh của chúng tôi cho tới bây giờ chính là một người nói là làm...”
Hướng lữ trưởng híp mắt cười ngăn cản cô dâu cầu cứu chú rể, ý rất rõ ràng: Tư lệnh phu nhân, cô cũng không thể mới về nhà chồng khiến cho tư lệnh mất mặt...
Một bàn tay lớn cầm tay Đông Lôi:
“Từ từ sẽ đến. Coi họ không tồn tại...”
Đông Lôi im lặng trừng mắt.
Nói gì vậy?
Xem họ không tồn tại, cô có thể sờ đũng quần anh sao?
“Nâng, từng bước từng bước qua! Cẩn thận trợt xuống đi...”
Anh dạy cô.
Rốt cuộc Đông Lôi có thể buông tay ra, hai quả trứng kia, bị cô cùng anh nâng, sau đó, cô dùng tay kia chậm rãi hoạt động.
Lúc di chuyển, trong đũng quần lồi ra một cái lều nhỏ...
Hình ảnh kia, thật sự làm cho người ta mặt đỏ tai nóng.
Cô cẩn thận di chuyển, trái tim đều muốn từ trong lồng ngực bật ra...
Lúc này, có người xấu xa đụng phải cánh tay cô một cái, cô cả kinh, vội vàng lấy một tay cô nắm trứng.
Giờ khắc này, trong lòng bàn tay cảm nhận được chính là ba quả trứng, một thô sáp, hai quả mềm.
Người xấu bên cạnh từng người bật cười.
Có người buồn cười nhắc nhở: “Cẩn thận cẩn thận, đừng đụng sai trứng!”
Thần Huống lẳng lặng điểm danh: “Tiểu Đường, cậu đừng phá quá, cẩn thận lúc cậu kết hôn, tôi sẽ chỉnh chết cậu...”
Được kêu là Tiểu Đường vội vàng rụt trở về, liên tục khoát tay: “Đừng đừng đừng, đứng không vững không cẩn thận thôi...”
Khuôn mặt người nào đó hoàn toàn đỏ bừng.
Một khắc này, tay của cô, không nhịn được phát run.
Tốt lắm, lần thứ nhất đụng vào nơi riêng tư của chồng đúng mà còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Đừng khẩn trương, chậm rãi qua!”
Bên tai, Thần Huống nhẹ nhàng trấn an.
Cô gật đầu, cố bình tĩnh duy chuyển.
Về sau vô cùng thuận lợi, hai quả trứng hoàn hảo không tổn hao gì từ chân này vòng qua chân khác.
Sau đó, bọn họ làm ầm ĩ muốn ca hát, chọn chính là ca khúc tiếng anh 《 lòng ta như trước 》——
Tiếng anh củaThần Huống vô cùng êm tai, mà trình độ tiếng anh của Đông Lôi cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, hai người cao giọng mà hát, đúng là có ăn ý trước đó chưa từng, làm cho người vây xem từng người nghe được vỗ tay tán thưởng...
Mười giờ tối, người náo động phòng từng người cùng nhau rời đi, phòng thuộc về bọn họ mới rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh.
Đông Lôi ngồi ở trên ghế sa lon, kinh ngạc nhìn căn phòng xa lạ này, cảm giác những gì trải qua như giấc mơ, không chân thật như vậy...
“Hôm nay náo loạn cả ngày, có phải rất mệt hay không?”
Mẹ chồng cười đi tới.
“Có chút!”
cô nhẹ nhàng nói.
“Mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút!”
Âu Diên vỗ vỗ vai của cô: “Trước khi ngủ thì lấy long nhãn hạt sen gì gì đó trên giường gom lại một cái, hai vợ chồng cùng một nhau gom rồi lấy ăn vào miệng!”
“Ừ!”
cô gật đầu, nhìn mẹ chồng đi ra ngoài.
Lúc này, Thần Huống đưa khách về xong từ bên ngoài đi đến.
“Huống, nghỉ sớm chút.”
“Dạ!”
“Đúng rồi, trong ngăn kéo có chuẩn bị đồ tốt cho con. Còn có, từ sáng mai con cai thuốc cho mẹ...”
“Mẹ, người quản hơi quá Hàaa...!”
“Được rồi, đây là lần cuối cùng xen vào chuyện của con, sau này để cho vợ của con quản!”
Âu Diên cười đi ra ngoài:
“Nhớ kỹ đến đóng cửa!”
Đông Lôi đứng lên đưa tiễn, trong lòng thì nói: Muốn cô quản anh, có thể sao?
Âu Diên rời đi.
Phòng mới chỉ còn lại có hai vợ chồng bọn họ, ca khúc 《 lòng ta như trước 》 trong phòng lẳng lặng chảy xuôi, lại có cảm giác ấm áp vui vẻ.
“Tắm rửa đi! Gỡ trang sức xuống!”
Thần Huống đóng cửa trở về, đứng ở trước mặt cô, ánh mắt thật sâu, đụng đụng tóc của cô, xịt keo lên tóc có chút cứng rắn,trên mặt có trangg điểm, làm cô lộ ra quyến rũ động lòng người, lễ phục vừa người lửa đỏ phác hoạ đường cong của cô —— lúc trước giống như anh nghe được có người khen một tiếng: dáng người cô dâu thật đẹp...
Đúng vậy, vợ của anh, đường cong rất quyến rũ.
“A!”
Cô đi về phía phòng tắm, chậm rãi tháo trang sức, tắm rửa, tẩy sạch sẽ từ trong ra ngoài, thơm phức...
Hôm nay lại là đêm động phòng hoa chúc...
Vốn nên vui vẻ, xấu hổ ngại ngùng, nhưng rơi xuống trên người cô, thành một chuyện phiền toái khiến da đầu cô tê dại.
Lúc đi ra, Đông Lôi thấy chồng đã ở một phòng tắm khác tắm xong, mặc trên người một áo ngủ màu trắng, trên tay đang đong đưa một ly rượu đỏ, trên tay cầm lấy một điện thoại nhìn xem, từng đợt âm thanh cười toe toét từ bên trong truyền tới —— có chút quen tai.
Cô đi lên nhìn, có chút xấu hổ, lại là vừa vặn bị chụp được vẽ mặt sờ trứng.
“Này, không cho phép nhìn!”
Hình ảnh kia vừa vặn chụp được lúc cô chụp đúng ba trứng, trong video mặt cô dâu đỏ, bên cạnh cô dâu cũng đỏ mặt...
“Rất vui!”
Anh nghiêm trang mà nói.
“Tóm lại, đừng nhìn!”
Cô giật điện thoại qua, đem tắt video.
Anh hứng thú nhìn xem:
“Không mất mặt!”
“Rất mất mặt! cho tới bây giờ em không có mất mặt như vậy “
“Thì xem nó là tai nạn xấu hổ thôi, không bằng xem nó như là một loại trải nghiệm thú vị. Tâm tính rất quan trọng.”
Giọng nói trầm thấp, lộ ra ôn hòa mà mang theo chút dung túng.
Cô nho nhỏ nhớ tới, cũng đúng, mấy năm sau, quay đầu nhìn lại, kỳ thật trải qua như vậy cũng có tư vị.
“Tới đây, chúng ta cùng sắp xếp mấy thứ trên giường!”
Anh tự nhiên mà dắt tay của cô, hướng giường đứng lại.
Trên giường phủ lên một bộ tấm đệm lửa đỏ:
“Mẹ nói, phía dưới chăn có cây long nhãn hột sen. Nhất định phải tìm ra nó. Sau đó, để cho anh ăn một viên cây long nhãn em ăn một viên đậu phộng...”
“Đây là ý gì?”
“Sớm sinh quý tử a!”
Anh có thâm ý khác nhìn cô cong cong môi —— đang nói anh cười đó sao.
Cô ngây ngốc một chút, thấy anh cười khiến cô run lên, hai là vì những lời này —— lúc trước cô gả cho Cố Duy, Cố gia hình như không có nhiều quy củ như vậy.
“Đến, cùng nhau tìm! Ở trong tường kép...”
Ba phút sau, anh đã tìm được túi cây long nhãn, cô đã tìm được bịch đậu phộng, đều dùng túi bao lấy, đặc biệt vui mừng.
“Cây long nhãn rất ngọt, nhưng đậu phộng là sinh đấy...”
Chú rể rất chú ý đem cây long nhãn lột da đút cho cô dâu ăn, đậu phộng nhét vào miệng cô, cô thiếu chút nữa nhổ ra.
“Ăn một viên, đừng nôn. Ngoan ngoãn nuốt xuống, nhất định là sinh đó...”
Anh ý vị thâm trường mà nói.
Cô nghe xong, lại ngây ngốc một chút.
Thì ra là ý tứ này a...
Sinh —— ẩn chứa thâm ý sinh dưỡng sinh sôi nảy nở.
Lòng của cô, bởi vì tầng ý tứ này, mà hoảng loạn rồi.
Trong miệng chậm rãi nhai, cuối cùng cố gắng nuốt xuống.
Anh một lần nữa đi bưng ly rượu đỏ lúc trước chưa có uống xong tới, hỏi:
“Có muốn uống một ly không?”
“Hôm nay hình như anh đã uống nhiều rượu!”
“Ừ, vui vẻ!”
Đông Lôi không nói tiếp, cảm thấy hiếu kỳ, lấy nàng, sao anh lại vui vẻ như vậy?
“Có muốn hay không?”
“Anh cứ uống như vậy, say quá không tốt?”
“Say một lát thôi!”
Anh dứt khoát cầm bình rượu đỏ tới, hơn nữa trên tay cầm thêm một ly.
“Sauk hi anh say rượu có thể mượn rượu làm càn hay không?”
Cô tò mò hỏi.
Anh tà mị:
“Sẽ...”
“...”
“Chẳng qua, bình thường anh không say được.”
Ừng ực ừng ực, anh rót hai ly, một ly cho cô.
Cô nhận, trừng mắt nhìn chất lỏng màu đỏ kia nói:
“Thần tiên sinh, anh là muốn huấn luyện em thành tiểu tửu quỷ sao?”
“Say mèm tổn hại sức khỏe, say chút thì không sao.”
Chủ yếu là cô uống say lúc đó rất đáng yêu, hại anh không nhịn được đều muốn chuốc cô quá chén...
Hai ly thủy tinh đụng một cái, phát ra một âm thanh dễ nghe:
“Tân hôn vui vẻ, Thần phu nhân!” Anh nói.
“Tân hôn vui vẻ, Thần tiên sinh!” Cô nói.
Tự mình hớp một ngụm, anh nói: “Có muốn đếm tiền lì xì hay không?”
“Có ở đây không?”
“Có!”
“Được...”
Cô chính không biết phải đối mặt chuyện tiếp theo như thế nào.
Từng tấm thiệp mở ra, một chút tiền giấy chồng chất đứng lên giống như ngọn núi nhỏ.
Vẻ mặt cô hớn hở nói: “Em thành tiểu phú bà rồi.”
Anh nói: “Em vốn chính là tiểu phú bà!”
Đồ cưới Đông gia tuyệt đối phong phú.
Cô rất vui vẻ đếm, anh ở bên cạnh nhìn thấy, dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn vợ mình.
Anh biết cô lề mề, không dám đối mặt với lần đầu tiên chuyện bọn họ phảu chung giường, anh cũng không vạch trần, rất kiên nhẫn cùng cô...
Lúc đồng hồ treo tường gõ vang tiếng chuông nửa đêm, anh lôi kéo cô đi phòng tắm, rửa tay ——anh rửa cho cô, lau khô giúp cô, sau đó, ôm lấy cô đi về phía giường mới của bọn họ...
Bình luận facebook