• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (3 Viewers)

  • Chương 86-90

Chương 86: Thu dọn đồ của Thịnh Hoàn Hoàn, bảo cô ta cút

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, đôi tay vòng lấy cổ Lăng Tiêu: “Cho nên mặc kệ anh thử tôi như thế nào, sỉ nhục tôi như thế nào, tôi cũng phải cười hì hì lấy lòng anh đúng không?”

“Vậy gọi là sỉ nhục sao?” Hương thơm thoang thoảng trên người cô chui vào chóp mũi, vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn rất lạnh lùng, hắn bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô, không khống chế lực tay chút nào: “Vậy tôi nói cho cô biết, về sau loại sỉ nhục này sẽ luôn tồn tại, cho nên tốt nhất nên cất trái tim pha lê của cô lại đi.”

Lăng Tiêu không chút thương tiếc, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy, đau đến mức cô nhăn mày lại, cô nhịn đau cắn răng nói: “Nếu anh để ý tôi còn chưa dứt tình xưa với Mộ Tư như vậy, vì sao còn bảo tôi tham dự tiệc tối ngày mai?”

“Để ý?” Lăng Tiêu cười, nụ cười thật cay nghiệt: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô không khỏi quá coi trọng bản thân, tôi chỉ không muốn để một cô gái lòng dạ khó lường nằm bên cạnh mình, nghĩ thôi đã làm người ta ghê tởm.”

Vừa dứt lời, hắn mặc kệ sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn tái nhợt đến cỡ nào, chán ghét hất tay cô ra: “Hiện tại, mang theo những thứ của cô cút ra ngoài cho tôi.”

Lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu hoàn toàn đập nát.

Cô lập tức nắm túi, nhắc hộp cơm lên, tức giận nhìn Lăng Tiêu: “Nếu anh lo lắng người nằm bên cạnh anh lòng dạ khó lường, vậy chúng ta chia phòng ngủ đi!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi đi ra văn phòng Lăng Tiêu, hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn đã rươm rướm, nhưng cô vẫn mỉm cười, cho dù nụ cười này không đẹp.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình thực buồn cười, sáng hôm qua cô còn cảm thấy thái độ của Lăng Tiêu đối với mình đang từ từ thay đổi, cảm thấy hắn không chán ghét cô đến vậy!

Cô nắm tay hắn, hắn cũng không hất tay cô ra.

Cô còn tự tin tràn đầy, muốn tranh thủ sớm ngày giành được sự tán thành và tin tưởng của Lăng Tiêu.

Hiện tại cô mới biết mình ngây thơ đến mức nào.

Lăng Tiêu đi đến Vũ Yến chỉ vì Thiên Vũ, không có liên quan gì đến cô cả.

Trở lại Lăng Phủ, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dọn đồ của mình trở về căn phòng ban đầu. Cô không phải giận dỗi, thật sự là câu nói “Bụng dạ khó lường” của Lăng Tiêu làm tổn thương cô quá.

Dọn xong đồ, Thịnh Hoàn Hoàn lại lấy ra quyển sổ đã viết trước đó, nghiêm túc đọc sách nghiêm túc nghe giảng, Lăng Thiên Vũ bám dính lấy Thịnh Hoàn Hoàn, một lớn một nhỏ cùng ngồi đó cả buổi trưa.

Cuối cùng, hai người đều đã ngủ.

Cả buổi chiều, ai trong tập đoàn Lăng thị cũng cảm thấy bất an, toàn bộ tập đoàn như bị mây đen bao phủ, không khí áp lực đến tột độ, lòng người sợ hãi.

Nữ thư ký bình thường đưa văn kiện đang mồ hôi đầy đầu đi ra khỏi văn phòng giám đốc, hai chân nhũn ra trở lại bàn làm việc của mình, đôi tay chống trên mặt bàn đang phát run.

Nhưng trước khi tan tầm, nữ thư ký còn phải báo cáo lịch trình buổi tối và ngày mai cho Lăng Tiêu, dù thế nào cô ta cũng không dám đi vào, vì thế đỏ mắt đến cầu xin Phùng Việt.

Phùng Việt là thư ký trưởng kiêm tổng giám dự án, trợ thủ đắc lực của Lăng Tiêu, người cao cao gầy gầy, diện mạo tuấn tú. Thú vị nhất là cặp tai tinh linh của anh ta chẳng những có thể động đậy, còn có thể tự cuộn lại.

Phùng Việt mới trở về từ bên ngoài, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt nhạy bén nhìn vào nữ thư ký: “Lam Miên, cô đừng sốt ruột, nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì trước đã?”

Nữ thư ký chùi chùi khóe mắt mà nói: “Giữa trưa Thịnh tiểu thư tới đưa cơm, hình như có cãi một trận với sếp, trước nay tôi chưa từng thấy sếp tức giận như vậy.”

Hiện tại thân phận của Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa được công khai chính thức, Lam Miên không dám nói bậy trước mặt Phùng Việt, đây là cấm kỵ của công ty.

Phùng Việt nhăn mày lại, nhận lấy bảng lịch trình trong tay Lam Miên và nói: “Tôi đã biết, cô đi trước đi.”

Lam Miên cảm kích nói cảm ơn, may quá cuối cùng cũng tránh được một kiếp.

Nữ thư ký rời đi, Phùng Việt liền cầm bảng lịch trình đến văn phòng giám đốc gõ cửa.

Chỉ thấy Lăng Tiêu mặt không cảm xúc ngồi trước máy tính, không khác gì bình thường, nhưng cảm giác áp lực hít thở không thông trong không khí lại làm người ta không rét mà run.

Phùng Việt thực nghi hoặc, tuy rằng Lăng Tiêu thiết diện vô tư, nhưng từ trước đến nay công tư rõ ràng, rất ít thấy hắn tức giận như thế.

Phùng Việt không tin Lăng Tiêu tức giận vì Thịnh Hoàn Hoàn, trong ấn tượng của anh ta, Lăng Tiêu cực kỳ khinh thường coi rẻ phụ nữ, làm sao lại tức giận vì một cô gái?

Nhất định là tức giận vì chuyện khác!

Phùng Việt suy đoán như vậy, nhưng anh ta là người thông minh, tuy rằng là trợ thủ đắc lực của Lăng Tiêu, nhưng cái gì không nên hỏi thì anh ta chưa bao giờ nói nhiều một chữ.

Anh ta hơi khom người, sau đó mở bảng lịch trình ra, nói nhanh với Lăng Tiêu: “BOSS, ngày mai đã chuẩn bị thỏa đáng mọi việc để tiếp đãi vợ chồng Hàn Tín, 7 giờ đêm nay có một buổi tiệc xã giao...”

“Huỷ bỏ.” Lăng Tiêu không nâng mắt lên mà cắt ngang lời anh ta.

Phùng Việt đáp “Vâng”, lại nói tiếp: “Buổi tối 9 giờ có tiệc đấu giá từ thiện...”

“Tôi nói huỷ.” Lăng Tiêu lại lạnh giọng cắt ngang lời Phùng Việt, ánh mắt không vui dừng lại trên mặt Phùng Việt.

Nếu là người khác, ánh mắt này đủ để gọi người ta run bần bật, tâm trí hoảng loạn. Nhưng có thể nói Phùng Việt là một trong những người hiểu Lăng Tiêu nhất, chỉ thấy anh ta run mi, trực tiếp khép bảng lịch trình lại: “Vậy tôi gọi điện thoại huỷ hết.”

Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn không dịu lại: “Đi ra ngoài.”

Phùng Việt khom người, đi nhanh rời khỏi văn phòng.

Ngay khi bước ra văn phòng Lăng Tiêu, Phùng Việt cũng thở phào một hơi.

Khó trách dọa khóc nữ thư ký người ta, ai mà chịu nổi lửa giận của BOSS?

Nữ thư ký vẫn luôn lưu ý bên này, thấy Phùng Việt đi ra thì lập tức tiến lên nhận lấy bảng lịch trình từ tay anh ta: “Tổng giám vất vả, cảm ơn tổng giám.”

Nói xong nữ thư ký lập tức muốn chạy trốn.

Phùng Việt nhanh tay lẹ mắt túm lấy cô ta: “Cô kể lại chuyện hồi trưa từ đầu chí cuối lại cho nghe.”

Nữ thư ký co chặt cổ: “Tổng giám, kỳ thật tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết giữa trưa Thịnh tiểu thư tới đưa cơm...”

Sau khi nghe nữ thư ký nói xong, Phùng Việt không khỏi cuốn cuốn vành tai: Chẳng lẽ đại BOSS tức giận thật sự là vì Thịnh Hoàn Hoàn?

Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn này có gì khác biệt?

Đến nay Phùng Việt vẫn không rõ tại sao Lăng Tiêu lại cưới Thịnh Hoàn Hoàn làm vợ. Trước kia anh ta chưa gặp qua cô gái này, nhưng cũng tương đương quen thuộc với đại danh của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn, con gái duy nhất của Thịnh gia, tiểu thư đứng đầu Hải Thành.

Thịnh Hoàn Hoàn, vị hôn thê của Mộ Tư!

Với những tên tuổi này, muốn người ta không quen biết cũng khó. Huống chi sau đó còn có trò khôi hài bị huỷ hôn, trở thành trò cười của cả Hải Thành.

Nhưng anh ta không ngờ một cô gái như vậy lại im hơi lặng tiếng, đột nhiên trở thành bà chủ của anh ta.

Phùng Việt cho rằng đời này mình không thể có bà chủ.

Nhưng...

Thật sự không ngờ!

Hôm nay Lăng Tiêu tan tầm rất sớm, vừa vào cửa liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn nằm vào trên bàn, Lăng Thiên Vũ thì nằm trên đùi cô, hai người đang ngủ say.

Mà laptop trên bàn đang mở chương trình học của tiến sĩ kinh tế, bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn có một quyển sổ chi chít chữ.

Lăng Tiêu liếc nhìn một cái, xoay người đi đến phòng ngủ.
Chương 87: Hung dữ quá, bị tôi đuổi đi

Bước vào phòng ngủ liền phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn đã dọn đồ đi, cô dọn ra khỏi phòng ngủ của hắn.

Ánh mắt Lăng Tiêu trầm trầm, buông túi sách xuống, thay bộ quần áo ở nhà rồi đi ra ngoài.

Bạch quản gia đứng ở ngoài cửa lập tức tiến lên: “Thiếu gia.”

Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng: “Dọn hết đồ của Thịnh Hoàn Hoàn, bảo cô ta cút.”

Bạch quản gia hơi ngơ ra, nhìn Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt, không hề gợn sóng nên cũng không dám khuyên bảo, chỉ đành gật đầu và đáp: “Thưa vâng.”

Dặn dò xong, Lăng Tiêu lại bước ra bế Lăng Thiên Vũ đang ngủ say lên, sải bước rời khỏi phòng ngủ chính, từ đầu tới đuôi không nhìn Thịnh Hoàn Hoàn thêm một cái.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lăng Thiên Vũ mở bừng hai mắt, thấy người ôm mình là Lăng Tiêu thì buông cảnh giác mà ngủ tiếp.

Thịnh Hoàn Hoàn bị người hầu đánh thức.

Khi cô mở mắt ra, liền thấy người hầu đang kéo vali của mình đi ra ngoài.

Cô còn chưa làm rõ tình hình thì hầu gái vừa kêu cô lại mở miệng nói: “Rốt cuộc thiếu phu nhân đã dậy rồi, đã thu dọn xong đồ của cô, xin cô lập tức rời khỏi Lăng Phủ.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt không khỏi trở nên sắc bén: “Sao lại thế này?”

Hầu gái không khỏi cúi thấp đầu xuống: “Thiếu phu nhân, đây là lệnh của Bạch quản gia, hy vọng cô đừng làm khó dễ chúng tôi.”

Nói xong, hầu gái lập tức đi ra ngoài, rất nhanh đã biến mất ở ngoài cửa.

Mà một người hầu khác cũng nhanh chóng lôi kéo vali của cô rời đi.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, trong lòng có dự cảm mãnh liệt là Lăng Tiêu muốn đuổi mình đi.

Cô lập tức đứng lên muốn đuổi theo, nhưng hai chân vì ngồi lâu mà đã mất cảm giác, đột nhiên đứng dậy làm dưới chân tê rần, cả người ngã thật mạnh xuống đất.

Thực bất hạnh, cái trán của cô đập vào góc bàn, phát ra một tiếng “Rầm”.

Đau quá.

Thịnh Hoàn Hoàn hít vào một hơi, nhưng cô không có thời gian xem trán mình có bị thương không, cô chống sô pha đứng lên, kéo đôi chân tê dại đuổi theo.

Mà lúc này, vali của cô đã bị ném ra khỏi biệt thự.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn đuổi theo ra ngoài, Bạch quản gia đang đứng chờ cô ở đó.

“Đây là chuyện gì?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Bạch quản gia, hy vọng ông có thể cho mình một đáp án.

Bạch quản gia nhìn dáng vẻ chật vật của Thịnh Hoàn Hoàn thì khẽ thở dài: “Đây là lệnh của thiếu gia, tôi nghĩ thiếu phu nhân biết rõ nguyên do hơn tôi!”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vali bên chân Bạch quản gia, đôi tay cô siết thật chặt lại.

Cô biết nếu rời đi thì cô không bao giờ có thể trở về. Cô càng biết, nếu đi thì Thịnh gia không còn chỗ nào dung thân ở Hải Thành này nữa.

Cho nên, cô tuyệt đối không thể đi.

“Thiếu phu nhân, chùi một chút đi.” Bạch quản gia lấy ra một cái khăn trắng tinh, chỉ chỉ vào trán Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện trán mình đã bị rách da, có chút tơ máu thấm ra ngoài, chung quanh vết thương sưng lên một cục nhỏ, chạm vào đặc biệt đau: “Cảm ơn.”

Lúc này Bạch quản gia cúi người với Thịnh Hoàn Hoàn, ra hiệu Thịnh Hoàn Hoàn nên rời đi: “Thiếu phu nhân, xin mời đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt cái khăn trong tay, những lời nói lúc trưa của Lăng Tiêu quanh quẩn trong đầu cô: “Vậy gọi là sỉ nhục sao? Vậy tôi nói cho cô biết, về sau loại sỉ nhục này sẽ luôn tồn tại, cho nên tốt nhất nên cất trái tim pha lê của cô lại đi.”

Lúc này, cô mới hoàn toàn lĩnh ngộ ý nghĩa của câu nói này.

Chung quy cô vẫn quá ngây thơ, dám nói tự tôn trước mặt hắn, cô căn bản không có tư cách đó.

Một quyết định tuỳ ý của hắn đã làm cô nhận rõ cái gì là hiện thực.

Ở trước mặt Lăng Tiêu, trừ lấy lòng và thần phục ra thì cô còn lựa chọn nào khác sao?

Thấy cô chậm chạp không chịu đi, Bạch quản gia lại mở miệng nói: “Thiếu phu nhân, xin đừng làm tôi khó xử.”

Nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn buông rồi lại siết chặt, cuối cùng hít một hơi thật sâu, gian nan mở miệng: “Anh ta ở đâu?”

Cô thỏa hiệp, cô sẽ đi cầu xin, nếu đây là kết quả hắn muốn.

Bạch quản gia lắc đầu: “Thiếu gia dẫn tiểu thiếu gia đi ra ngoài, tôi cũng không biết họ ở đâu, có lẽ ngài có thể gọi điện thoại hỏi thử.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lấy di động ra.

Nhưng có thể đoán trước được kết quả, Lăng Tiêu không nghe máy, còn chặn luôn số của cô. Thịnh Hoàn Hoàn tức đến sắc mặt trắng bệch, Bạch quản gia thương mà không giúp gì được.

Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn và vali của cô bị đưa ra ngoài cửa lớn Lăng Phủ.

Trước khi rời đi, Bạch quản gia nhắc nhở Thịnh Hoàn Hoàn: “Có lẽ ngài có thể thử liên hệ với lão phu nhân.”

Đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn biết còn có con đường có thể đi là lão thái thái, nhưng đó là hạ sách, cô không muốn làm Lăng Tiêu càng chán ghét mình.

Sắc trời đã tối sầm xuống, ánh đèn đường chỉ làm người ta cảm thấy càng cô đơn thê lương.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn con đường trước mặt, trong lòng hết sức lạc lỏng, không biết mình nên đi đâu.

Cô rất muốn về nhà.

Nhưng cô không thể đi.

Sau khi suy tư thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mở di động ra, phát động mối quan hệ của mình: “Tôi muốn vị trí chính xác của Lăng Tiêu, mau.”

Lúc này Lăng Tiêu đang dẫn Lăng Thiên Vũ đi đến chỗ Đường Dật.

Đường Dật là bạn tốt của Lăng Tiêu, cũng là bác sĩ tâm lý của Lăng Thiên Vũ, anh cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới quyền uy.

Trải qua một hồi hỏi đáp, Đường Dật thực giật mình. Cậu nhóc đã chịu giao lưu với người khác, hơn nữa trình độ tiếng Anh tốt đến mức làm người ta đố kỵ.

“Lăng Tiêu, con trai anh nhất định là thiên tài.” Đường Dật tán thưởng.

Trên gương mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu không hề gợn sóng: “Tình huống của nó có thể đưa đi học không?”

Lăng Thiên Vũ đã tròn bốn tuổi, độ tuổi này nên đến nhà trẻ.

Đường Dật trầm ngâm: “Quan sát thêm một thời gian đi, chờ nó có thể hoàn toàn khống chế cảm xúc của mình, tốt nhất chờ nó mở miệng nói chuyện rồi hẳn đưa đi trường học.”

Lòng tự trọng của con nít rất mạnh, hơn nữa tụi trẻ con trong nhà trẻ chưa hiểu chuyện, không lựa lời, Đường Dật sợ Lăng Thiên Vũ bị kích thích, bị các bạn coi là quái dị.

Lăng Tiêu nghe xong thì không nói thêm gì, hắn hiểu sự lo lắng của Đường Dật.

Đường Dật lại nói tiếp: “Tình trạng hiện tại của Thiên Vũ thực ổn định, người vợ mới cưới của anh có công lao không nhỏ, anh đưa số của cô ấy cho tôi, phải nghĩ cách làm Thiên Vũ mau chóng mở miệng nói chuyện.”

Lăng Tiêu liếc nhìn Đường Dật một cái, mặt không cảm xúc mà nói: “Anh nghĩ cách khác đi.”

Đường Dật giật mình: “Sao vậy?”

Lăng Tiêu không để ý mà trả lời: “Hung dữ quá, bị tôi đuổi đi rồi.”

Không chỉ hung dữ, trong lòng còn nhớ đến người đàn ông khác. Đã bao nhiêu năm không có ai dám hung hăng trước mặt hắn, cô ta rất giỏi, ngày nào cũng chọc hắn không vui.

Đường Dật: “...”

Mới cưới vào cửa mấy ngày mà đã đuổi người ta ra ngoài, con mẹ nó rốt cuộc là ai hung dữ?

Lúc này, Lăng Thiên Vũ vẽ tranh ở bên trong đi ra, kéo kéo quần Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cúi đầu liền thấy Lăng Thiên Vũ vuốt bụng, nâng khuôn mặt non nớt không cảm xúc lên nhìn mình, hoàn toàn là hai thái cực so với vẻ ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

“Thiên Vũ của chúng ta đói bụng, chú dẫn con đi ăn cơm.” Đường Dật nói, sau đó duỗi tay muốn ôm Lăng Thiên Vũ.

Đâu biết Lăng Thiên Vũ lại giơ tay lên đánh một cái chát vào mu bàn tay Đường Dật, đôi mắt to đen nhánh tức giận trừng anh.
Chương 88: Thứ cóc ké cũng dám chạy đến trước mặt cô nhảy nhót

Đường Dật: “...”

Không phải nó cậu nhóc này đã thân thiện hơn rồi sao?

Thịnh Hoàn Hoàn đợi thật lâu mới có người đáp lại cô, Lăng Tiêu đi đến Thịnh Thế Danh Môn, có người nhìn thấy hắn và Đường Dật, còn là Dạ Oanh tự mình nghênh đón.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn xung quanh, nơi này là nơi ở cao cấp của Hải Thành, ra vào đều là xe sang, cho nên ngồi đó cũng không cần xấu hổ.

Sau khi nhìn quanh bốn phía, Thịnh Hoàn Hoàn để lại vali, bước nhanh đi đến một hướng, sau đó ngừng lại trước một chiếc Ferrari.

Cô duỗi tay, gõ gõ cửa sổ xe.

Cửa xe hạ xuống, gương mặt thanh tú của Vinson xuất hiện trước mắt.

Nhìn thấy Vinson, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra Lăng Tiêu chỉ muốn cho cô một bài học.

Cô kéo ra cửa xe ngồi đi lên: “Đưa tôi đi Thịnh Thế Danh Môn.”

Vinson không thu được lệnh của Lăng Tiêu nên anh ta vẫn là vệ sĩ của Thịnh Hoàn Hoàn.

“Cần không?” Vinson đưa qua một miếng băng keo cá nhân.

Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy: “Cảm ơn.”

Đi đến Thịnh Thế Danh Môn, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp bước vào thang máy.

Thịnh Thế Danh Môn là địa bàn của Vân Kỳ, anh ta có gian phòng tư nhân ở chỗ này, mà cô còn nhớ số phòng lần trước.

Không bao lâu sau, cô liền phát hiện vệ sĩ của Lăng Tiêu đứng ngoài phòng.

Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh đi qua.

“Thiếu phu nhân.” Vệ sĩ nhận ra cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Đi vào thông báo một tiếng.”

Một lát sau, vệ sĩ đi ra nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Xin lỗi thiếu phu nhân, ngài không thể đi vào.”

“Vậy tôi chờ ở chỗ này.” Thịnh Hoàn Hoàn không làm khó vệ sĩ mà lui qua một bên.

Lăng Tiêu muốn làm khó cô, không sao, cô chịu là được.

“Mau nhìn, đây không phải tiểu thư đứng đầu của Hải Thành chúng ta sao?” Một giọng nói cà khịa soi mói truyền tới từ đối diện.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua, gương mặt trước mặt có chút quen thuộc, nhưng không nhớ nổi tên cô ta, nhưng cô gái bên cạnh thì cô biết.

Triệu Giai Ca, người có khả năng thay thế được cô ở Hải Thành nhất, tài hoa và mỹ mạo song hành, còn thường xuyên làm công ích, danh tiếng đặc biệt tốt.

Lam Tiếu thấy Thịnh Hoàn Hoàn làm lơ mình thì châm chọc mỉa mai: “À, sao lại đứng ở bên ngoài, không phải bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài đó chứ?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Rốt cuộc ánh mắt của Thịnh Hoàn Hoàn cũng tập trung vào Lam Tiếu, không lạnh không nóng mà nói: “Xin lỗi, cô là?”

Câu hỏi thành thật này làm Lam Tiếu tức đến đỏ mặt: “Ngông cái gì, chỉ là thứ bị...”

“Lam Tiếu.” Triệu Giai Ca lập tức cắt ngang lời Lam Tiếu nói, ngăn cô ta tiếp tục vô lý.

Tiếp theo Triệu Giai Ca gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn, lôi kéo Lam Tiếu vẻ mặt phẫn nộ vào phòng bên cạnh, hành vi rất hào phóng khéo léo.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cực kỳ buồn cười, từ khi bị Mộ Tư từ hôn, ba ngã xuống, thật là thứ cóc ké gì cũng dám chạy đến trước mặt cô nhảy nhót.

Nhìn cô dễ hà hiếp thế sao?

Thịnh Hoàn Hoàn chờ liên tục hơn một giờ.

Trong lúc đó, cô nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, họ đều mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, những người này giống như đặc biệt chạy tới xem trò cười của cô.

Lúc này di động rung lên, là Lăng Kha gửi tin nhắn đến: “Hoàn Hoàn, có phải cậu bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài hay không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Sao cậu biết?”

Tiếp theo Lăng Kha gửi qua một bức ảnh.

Trong ảnh, cô ngồi xổm ngoài cửa lớn Lăng Phủ, bên cạnh có một cái vali, mà cánh cổng phía sau lại đóng chặt.

Chắc tấm ảnh này là người đi ngang qua chụp lại, hiện tại đã lan truyền khắp mạng.

Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!

Lúc này không biết có bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của cô!

Lăng Kha: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cậu làm gì vậy, sao Lăng Tiêu lại đuổi cậu ra ngoài, hiện tại đám phụ nữ cả Hải Thành đều đang chờ xem trò cười của cậu, mạch máu của cả nhà cậu đang bị Lăng Tiêu nắm giữ, cậu đừng xúc động như trước kia nữa.”

Lăng Kha biết tính cách của Thịnh Hoàn Hoàn, cô không phải người để mình chịu thiệt thòi.

Nhưng Lăng Kha không biết, kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn đã thay đổi rất nhiều. Ở trước mặt Lăng Tiêu, cô vẫn luôn hèn mọn.

Hôm nay cô cũng làm theo ý Lăng Tiêu, nếu hắn lo lắng cô bụng dạ khó lường, vậy chia phòng ngủ, không phải hợp ý hắn sao?

Ai biết hắn đột nhiên nổi nóng như vậy.

Nói đuổi liền đuổi, không có nhân tính!

Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Yên tâm, tớ biết nặng nhẹ, cũng biết nên làm anh ta nguôi giận như thế nào.”

Dù thế nào cô cũng không thể bị đuổi ra như vậy.

Vừa cất điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương đi đến từ đối diện.

Trần Phỉ Phỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì ra vẻ kinh ngạc: “Hoàn Hoàn, sao em lại đứng ở bên ngoài, trán em làm sao vậy, bị ai đánh à?”

Thật là một đám thích diễn!!!

Thịnh Hoàn Hoàn ưu nhã vén mái tóc dài lên, lạnh lùng cười: “Đêm nay thật là, cả đám ghê tởm tụ lại với nhau.”

Ngay lập tức, ý cười trên mặt Trần Phỉ Phỉ cứng lại: “Cô nói cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, đôi mắt xinh đẹp dừng lại trên mặt Bạch Sương: “Cháu gái, kêu tiếng bà nội nghe thử xem.”

Bạch Sương đấu thua Thịnh Hoàn Hoàn, dựa theo nội dung cá cược, Bạch Sương nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì phải kêu cô một tiếng bà nội rồi đi vòng tránh đi.

Gương mặt vui sướng khi người gặp họa của Bạch Sương lập tức đanh lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, đã bị người ta đuổi ra ngoài còn kiêu ngạo như vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn không giận còn cười: “Cho dù tôi bị đuổi ra ngoài, cũng là bà nội của cô, tôi có tư cách kiêu ngạo không mà cô không rõ à?”

Bạch Sương nghĩ đến lần thi bị hoàn toàn nghiền áp kia, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi xem cô còn có thể kiêu ngạo bao lâu.”

Vừa dứt lời, Bạch Sương đã nổi giận đùng đùng vào phòng.

Trần Phỉ Phỉ đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn miếng băng keo trên trán cô mà cười cười: “Hoàn Hoàn, sao khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại bị thương, không phải bị Lăng Tiêu đánh đó chứ?”

Thịnh Hoàn Hoàn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trần Phỉ Phỉ: “Trà ở cục cảnh sát uống ngon không? Nhanh vậy đã đi ra, thế nào, chị họ còn muốn vào đó à?”

Lúc này, rốt cuộc cánh cửa đóng chặt cũng mở ra.

Lăng Tiêu sải bước đi ra từ bên trong, cả người mang theo khí thế vương giả, không giận đã oai.

Những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn đều rơi vào tai hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng Lăng Tiêu muốn đi, đang muốn đi theo thì một vệ sĩ đột nhiên mở miệng: “Lăng thiếu, thiếu gia Lăng Phi đang ở phòng bên, cậu ấy hy vọng ngài đi vào ngồi chơi.”

Lăng lão thái thái có ba đứa con, Lăng Tiêu là con trai của cậu hai hai Lăng Hoa Thanh, Lăng Phi là do cậu út Lăng Hoa Thịnh sinh.

Từ nhỏ Lăng Phi đã có quan hệ không tồi với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nghe xong thì không nói gì, như không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn mà đi đến trước cửa phòng bên rồi ngừng lại.

Vệ sĩ đẩy cửa ra cho hắn, người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn lại, tất cả mọi người bất giác tạm dừng động tác đang làm.

“Anh hai, rốt cuộc anh cũng tới!” Lăng Phi mừng rỡ như điên.

Lăng Tiêu luôn không thích những buổi tiệc như vậy, lúc Lam Tiếu bảo anh ta đi mời, anh căn bản không ôm hy vọng, không ngờ hắn thật sự tới.
Chương 89: Cảm ơn chồng

Lăng Tiêu nhìn đám trai gái bên trong, ánh mắt không khỏi trầm trầm, mấy giây sau mới ôm cậu nhóc trong ngực đi vào bên trong.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng Lăng Tiêu, cắn răng một cái rồi chen vào theo hắn.

Trần Phỉ Phỉ đứng phía sau nhếch khoé miệng lên: Có trò hay để xem.

Sau khi Lăng Tiêu tiến vào, mọi người bất giác đứng lên.

Lăng Tiêu ngồi vào trong cùng, Thịnh Hoàn Hoàn theo sát phía sau, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa ngồi xuống thì ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu đã dừng lại trên người cô.

Thịnh Hoàn Hoàn giả vờ không thấy, chuyển tầm mắt qua hướng khác.

Lăng Phi thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì ngoan ngoãn gọi một tiếng “Chị dâu”.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thanh niên đẹp trai khóe miệng có hai lúm đồng tiền trước mặt thì lập tức sinh ra thiện cảm.

Nhưng không đợi cô mở miệng, bên tai liền truyền đến tiếng nói trầm thấp bạc tình của Lăng Tiêu: “Rất nhanh liền không phải.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại cố ý làm khó cô, nhưng cô sớm đã chuẩn bị tinh thần bị hắn làm khó dễ rồi.

Mấy cô gái trong phòng đều vui sướng khi người gặp họa: Xem ra lời đồn là thật, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự bị đuổi ra ngoài, cô không làm bà Lăng được mấy ngày nữa.

Lăng Phi cũng có nghe về chuyện Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra ngoài, lúc này vẻ mặt anh có chút xấu hổ, vội vàng thay đổi đề tài: “Hai người muốn uống cái gì?”

Lăng Tiêu lười trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Gì cũng được.”

Lăng Phi bảo người rót cho họ hai ly rượu vang đỏ.

Sau đó Lăng Phi kéo tay Lam Tiếu lại đây: “Anh hai, đây là bạn gái em, Lam Tiếu.”

Thịnh Hoàn Hoàn không biết phải nói gì, ánh mắt thanh niên này không được tốt lắm!

Lăng Tiêu nhìn qua Lam Tiếu, chỉ thấy Lam Tiếu lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, nũng nịu gọi một tiếng “Anh hai”.

Không biết Lăng Tiêu cảm thấy thế nào, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn ngồi bên cạnh chỉ thấy da gà rớt đầy đất.

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn cô ta một cái, sau đó trực tiếp làm lơ.

Lam Tiếu lại không tự mình hiểu lấy, cô ta là bạn gái của Lăng Phi, buổi tiệc hôm nay là Lăng Phi bao trọn, đa số người tham dự là do cô mời, cho nên đương nhiên đã coi mình là chủ, là tiêu điểm toàn trường ở đây.

Cô ta nhìn Lăng Tiêu mà quan tâm hỏi: “Vừa rồi khi đi vào em có thấy chị dâu luôn đứng ở bên ngoài, anh hai và chị cãi nhau sao?”

Cô gái này biết còn cố hỏi, cô ta muốn làm gì?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lam Tiếu, thật sự không nhớ ra rốt cuộc mình đắc tội cô ta khi nào. Đồng thời, Thịnh Hoàn Hoàn cũng chuẩn bị sẵn sàng bị Lăng Tiêu sỉ nhục.

Lúc này liền nghe thấy Lăng Tiêu không nhanh không chậm mà nói một câu: “Liên quan gì đến cô?”

Ngay lập tức, vẻ mặt thẹn thùng của Lam Tiếu biến mất, cô ta kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu, hai mắt trừng lớn.

Ý nghĩa câu nói năm chữ này của Lăng Tiêu không khác gì cái tát vả vào mặt Lam Tiếu.

Lăng Phi đau lòng bạn gái, vội giải vây cho Lam Tiếu: “Tiếu Tiếu, đây là chuyện riêng của anh hai và chị dâu, chúng ta đừng hỏi nhiều đến.”

Lam Tiếu lập tức oan ức đỏ mắt, nhu nhược đáng thương mà nói: “Em... Em chỉ có ý tốt, cũng không phải cố ý muốn tìm hiểu chuyện riêng của anh hai.”

Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn cười, muốn nhắc nhở cô ta: Cô khóc nhìn thật trân luôn. Nhưng trong tình hình hiện tại, cô thật sự không nên “Kiêu ngạo” như vậy.

Chỉ nghe Lăng Tiêu lại lên tiếng lần nữa, lạnh lùng đến cực điểm: “Lăng Phi, bảo cô ta đứng cách xa một chút.”

Lời này của Lăng Tiêu không chút nương tình, cực kỳ ghét bỏ.

Sắc mặt Lam Tiếu từ trắng chuyển sang xanh, lại không dám nói thêm câu nào.

Lăng Phi vội đỡ cô ta ngồi vào một góc.

Tiếp theo Lăng Phi lại trở về, tự đổ ly rượu, nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh hai, Tiếu Tiếu không biết ăn nói, em kính anh một ly thay cô ấy.”

Lăng Phi thật sự thích Lam Tiếu, cho nên rất để ý ấn tượng của Lăng Tiêu dành cho cô ta như vậy, dù sao Lam Tiếu có bước vào Lăng gia hay không còn phải được Lăng Tiêu gật đầu đồng ý.

Lăng Tiêu chán ghét bộ dạng làm ra vẻ của Lam Tiếu, lại không bất mãn gì với Lăng Phi, nhìn Lăng Phi uống hết một ly rượu, ngón tay thon dài cân đối của hắn duỗi về ly rượu vang đỏ trước mặt.

Nhưng xúc cảm chạm vào lại không phải mảnh kính lạnh lẽo cứng đờ, mà là bàn tay nhỏ bóng loáng tinh tế, mềm mại không xương. Hắn quay qua nhìn, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang đưa mắt nhìn mình.

“Tôi uống thay anh.”

Vừa dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nâng ly rượu đỏ lên, uống cạn thay cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhìn cô gái uống rượu mà không nhăn mày lấy một cái trước mắt, chỉ chỉ chai rượu vang đỏ bên cạnh, lười biếng mở miệng: “Nếu cô thích uống như vậy thì uống cả chai đi.”

Lăng Phi nhăn mày lại: “Anh...”

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn Lăng Phi, Lăng Phi trực tiếp nuốt ngược lời nói đã đến cổ họng trở vào.

Thịnh Hoàn Hoàn ung dung cười: “Tôi uống.”

Nói xong, cô đứng dậy cầm lấy chai rượu kia, uống từng ngụm từng ngụm, tư thế ưu nhã lại hào sảng.

Mọi người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, trên mặt phần lớn bọn họ đều tràn ngập cười nhạo, châm chọc, vui sướng khi người gặp họa.

Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương nhìn nhau, khóe miệng nhịn không được nhếch lên: Xem ra Thịnh Hoàn Hoàn sống ở Lăng gia cũng chẳng thoải mái gì!

Thịnh Hoàn Hoàn một hơi uống cạn chai rượu, không lãng phí một giọt, sau đó đặt cái chai không đến trước mặt Lăng Tiêu, cười thật đẹp với hắn: “Rượu ngon, cảm ơn chồng.”

Trong tiếng nói dịu dàng mang theo chút ngọt ngào, như một dòng suối ngọt lành mát lạnh.

Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, nhanh như vậy đã uống say?

Đám phụ nữ nhìn dáng vẻ chịu tủi nhục còn phải a dua lấy lòng của Thịnh Hoàn Hoàn thì đặc biệt khinh thường: Thì ra tiểu thư đứng đầu cao ngạo lạnh lẽo lại có bộ dạng như vậy, thật là làm người ta mở rộng tầm mắt.

Lúc này, Lệ Hàn Tư ngồi bên cạnh Triệu Giai Ca đột nhiên cười nói: “Thịnh tiểu thư uống giỏi thật, Lăng tổng, đã lâu không gặp, tôi kính anh một ly.”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện Lệ Hàn Tư cũng có mặt, còn ngồi ở bên cạnh Triệu Giai Ca, hai người ngồi sát nhau, còn gần hơn cả cô và Lăng Tiêu.

Nhìn cái ly đựng đầy rượu kia, Thịnh Hoàn Hoàn lại đoạt đến rồi cười quyến rũ xinh đẹp với Lăng Tiêu: “Tôi uống thay anh.”

Thịnh Hoàn Hoàn nâng rượu lên nhìn về phía Lệ Hàn Tư: “Lệ tổng, tôi kính anh.”

Vừa dứt lời, cô lại uống cạn rượu trong ly.

Lệ Hàn Tư cong cong khóe miệng, nụ cười mang theo vài phần trào phúng: “Thịnh tiểu thư uống giỏi vậy, một ly sao đủ? Ít nhất cũng phải uống ba ly mới được.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nói xong, Lệ Hàn Tư lại nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng không ý kiến chứ?”

Lăng Tiêu không thèm quan tâm mà nhún vai.

Thấy vậy, Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương suýt cười ra tiếng, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn luôn cao ngạo như công chúa cũng có hôm nay.

Sắc mặt Lam Tiếu cũng đẹp lên nhiều, so với Thịnh Hoàn Hoàn “Mặt dày vô sỉ”, chút tủi nhục của cô ta đã là cái gì?

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên: “Chỉ có mình tôi uống thì sao thú vị được, nghe nói Lệ tổng cũng là cao thủ, ngàn ly không say, anh không thể bắt nạt đứa con gái yếu đuối này được, tôi uống ba ly thì dù thế nào anh cũng phải uống sáu ly mới được, đúng không?”

Lệ Hàn Tư cười khinh khỉnh: “Miệng lưỡi sắc bén, chẳng lẽ Thịnh tiểu thư không biết đàn ông đều thích con gái dịu dàng như nước? Cô như vậy không được rồi.”
Chương 90: Vợ ai thì người đó ném

Lệ Hàn Tư rõ ràng là đang châm chọc Thịnh Hoàn Hoàn là đồ mỏ nhọn không đủ dịu dàng, cho nên mới không được Lăng Tiêu thích, nếu không thay đổi thì thật sự sẽ bị chồng bỏ.

Thịnh Hoàn Hoàn thật không rõ rốt cuộc Lăng Kha coi trọng người đàn ông này ở điểm nào?

Làm khó một cô gái không phải là việc làm của người quân tử. Thịnh Hoàn Hoàn luôn không có thiện cảm với Lệ Hàn Tư, hiện tại có thù oán này, họ coi như đã hoàn toàn trở mặt.

Cô không giận còn cười, biết nghe lời phải: “Câu nói này của Lệ tổng không giống lời nói của một người đàn ông thời đại mới, sở thích của mỗi người đều bất đồng, sao có thể quơ đũa cả nắm, tôi uống cạn ba ly này, anh tùy ý.”

Vừa dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn đã uống cạn hai ly còn lại, sau đó nhìn Lệ Hàn Tư.

Ý của cô rất rõ ràng, dù sao tôi đã uống ba ly, đàn ông như anh muốn uống mấy ly thì tự xem xét đi.

Lệ Hàn Tư lại có nhận thức mới về Thịnh Hoàn Hoàn, vốn tưởng rằng cô là một cô gái đoan trang hiền thục, không ngờ là trái ớt nhỏ đanh đá ương ngạnh.

Mỗi lần Thịnh Hoàn Hoàn tham dự tiệc tùng đều hào phóng khéo léo, mà cô và Lệ Hàn Tư chưa từng có qua lại gì, cho nên ấn tượng của Lệ Hàn Tư đối với Thịnh Hoàn Hoàn chính là đoan trang hiền thục, đoan trang đến mức bản khắc, chẳng thú vị gì.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hiện tại Lệ Hàn Tư đã có nhận thức hoàn toàn mới về Thịnh Hoàn Hoàn. Thì ra ở Hải Thành còn có người dám mời rượu anh ta, thật là thú vị.

Lệ Hàn Tư bảo người ta lấy sáu cái ly lại đây rồi đổ đầy rượu vào.

Triệu Giai Ca thấy vậy thì lo lắng kéo kéo ống tay áo Lệ Hàn Tư: “Hàn Tư.”

“Yên tâm, không có việc gì.” Lệ Hàn Tư vỗ vỗ tay Triệu Giai Ca, sau đó nâng một ly trong đó lên, nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư xem cho kỹ, sáu ly.”

Nói xong, anh ta uống từng ly từng ly vào bụng.

Trong phòng vang lên một tràng vỗ tay, cực kỳ náo nhiệt.

Thịnh Hoàn Hoàn dựa gần Lăng Tiêu, nhỏ giọng nói: “Thế này anh đã vừa lòng chưa?”

Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Có liên quan gì đến tôi à?”

Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt: “Xem ra còn chưa hả giận, lát nữa nếu tôi uống say, anh sẽ ném tôi ở lại đây sao?”

Lăng Tiêu không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Nếu không thì anh đánh tôi một trận đi?”

“Đánh cô? Tôi sợ làm tay mình bị thương.” Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, bộ dạng rất chán ghét: “Đừng tưởng rằng nịnh nọt tôi là hữu dụng, cách xa tôi một chút.”

Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn uống quá hăng, lúc này men say xộc lên, đã hơi ngà ngà, trên gương mặt tinh xảo nhiễm chút ửng hồng, càng quyến rũ hơn ngày thường.

Cô duỗi tay ôm lấy cánh tay Lăng Tiêu, hai mắt mờ mịt nhìn hắn: “Lăng Tiêu, anh nói cho tôi biết, phải làm thế nào anh mới nguôi giận?”

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn, sau đó nói: “Buông tay.”

Lệ Hàn Tư đã uống sạch sáu ly rượu, tiếng hoan hô náo nhiệt vừa yên lặng lại, lúc này tiếng nói của Lăng Tiêu có vẻ rất vang dội.

Tất cả mọi người nhìn về hướng Lăng Tiêu.

Chỉ thấy Lăng Tiêu mang đầy hơi lạnh, vẻ mặt lạnh lùng như bao trùm một tầng sương lạnh, làm người ta né xa ba thước: “Tôi nói buông tay.”

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không sợ chết, ôm chặt lấy cánh tay Lăng Tiêu: “Tôi không buông.”

Lăng Tiêu nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói như quỷ Satan: “Không chịu buông thì tôi cho người ném cô ra ngoài.”

Mọi người nhìn cánh tay trắng nõn tinh tế của Thịnh Hoàn Hoàn, thật lo giây tiếp theo nó sẽ bị Lăng Tiêu bẻ gãy.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn cười nói: “Có giỏi thì anh tự ném tôi ra đi, vợ ai thì người đó ném.”

Vợ ai thì người đó ném.

A, thật thú vị.

Lệ Hàn Tư không khỏi bội phục can đảm và trí tuệ của Thịnh Hoàn Hoàn, nếu là cô gái khác thì không bị chọc khóc cũng bị dọa khóc.

Nhưng cô gái này mặc kệ sắc mặt Lăng Tiêu khó coi thế nào, ăn nói khó nghe đến mấy, cô vẫn kiên nhẫn dỗ dành chiều chuộng như đối đãi với một người đàn ông đang cáu kỉnh.

Cô gái như vậy, Lăng Tiêu mà đuổi cô ra cửa thật mới là lạ.

Tính ra thì Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn là bạn thân, sao cô ấy không học được chút nào của Thịnh Hoàn Hoàn?

Kế tiếp, hai mắt Lăng Tiêu lạnh lẽo đến tột độ.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức buông tay Lăng Tiêu ra, thông minh giải vây cho mình: “Tôi vào toilet một chuyến.”

Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào toilet không bao lâu thì mấy người phụ nữ cũng đi vào.

Cô nghe thấy giọng nói của Lam Tiếu truyền đến từ bên ngoài: “Người nào đó da mặt thật dày, rõ ràng Lăng Tiêu rất chán ghét mà cô ta còn mặt dày dán lên.”

Tiếp theo là giọng nói của Bạch Sương: “Đúng rồi, cái bản mặt a dua kia thật làm người ta hết muốn ăn, vậy mà còn mặt mũi ở lại đây.”

Trần Phỉ Phỉ cười nói: “Mặt dày có cái tốt của mặt dày, người ta dám lấy mặt nóng dán mông lạnh, các cô dám không?”

Ba cô gái này đặc biệt chạy đến WC kiếm chuyện à?

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trên bồn cầu, đầu óc choáng váng, nghe những giọng nói bên ngoài thì nâng đôi tay lên dùng sức chà mặt, sau đó đứng dậy.

Tại sao phụ nữ lại đi làm khó phụ nữ chứ?

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, đẩy cửa đi ra ngoài.

Mấy người đàn bà bên ngoài nhìn vào gương, vừa dặm lại lớp trang điểm, vừa gây hấn cười nhạo Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bồn rửa tay: “Làm phiền nhường đường một chút.”

Lam Tiếu như không nghe thấy, tiếp tục nhìn gương trang điểm.

Thịnh Hoàn Hoàn không nói hai lời, trực tiếp đẩy cô ta qua một bên, sau đó mở vòi nước ra rồi cứ nhấn nước chảy mãi.

Mà Lam Tiếu bị đẩy ra thì giận dữ: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô hung hăng cái gì, đừng tưởng rằng tiểu thư đứng đầu có gì đặc biệt hơn người, còn không phải con chó mặt xệ vẫy đuôi lấy lòng trước mặt Lăng Tiêu.”

Bạch Sương đứng một bên phụ họa: “Đúng rồi, vết thương trên trán cô là Lăng Tiêu đánh đúng không? Mộ Tư đã bỏ cô, ba cô nửa chết nửa sống nằm trên giường bệnh, nếu không phải cô mặt dày vô sỉ ăn vạ Lăng Tiêu thì hiện tại còn chưa chắc bằng tôi, hung hăng cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn không tức không giận, ánh mắt dừng lại trên bồn rửa tay sắp đầy nước, hơi nhếch môi đỏ lên: “Phải không? Xem ra các người không nhận rõ thân phận của mình.”

Vừa dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn đã nâng đôi tay lên, tay trái nắm Bạch Sương, tay phải nắm Lam Tiếu, kéo tóc họ rồi dùng sức nhấn vào bồn rửa tay.

Lăng Tiêu sỉ nhục cô, cô nhận. Nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể tùy ý khinh nhục cô.

Bạch Sương phát ra tiếng thét chói tai, mà Lam Tiếu chưa kịp phát ra âm thanh nào đã bị ấn vào trong nước, hai người liên tục giãy giụa.

Trần Phỉ Phỉ đứng bên cạnh kinh sợ nói không ra lời.

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn không địch lại sức lực của hai người, rất nhanh Lam Tiếu và Bạch Sương đã tránh thoát, nhưng họ đã sặc mấy ngụm nước, trông rất chật vật.

“Khụ khụ...”

Bạch Sương vừa khụ vừa nôn, nước trên đầu văng khắp nơi, làm ướt bộ váy trên người.

Lam Tiếu thì giương nanh múa vuốt, dáng vẻ như muốn ăn người: “Thịnh Hoàn Hoàn, con mẹ nó, mày điên rồi đúng không?”

Thịnh Hoàn Hoàn thong dong vẩy vẩy nước trên tay mình, ánh mắt dừng lại trên mặt Lam Tiếu: “Hiện tại nhận rõ chưa? Cho dù tôi không phải tiểu thư hàng đầu, cho dù tôi rời khỏi Lăng Tiêu, cũng không phải người mà lũ các cô có thể sỉ nhục.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom