• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (1 Viewer)

  • Chương 76-80

Chương 76: Trừ phi tôi không cần cô ấy, nếu không không ai được mơ ước

Cậu nhóc mặc quần yếm, lộ ra cẳng chân trắng nõn, trên người mặc một cái áo thun trắng, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đáng yêu có thêm chút lạnh lẽo và trầm ổn không phù hợp với độ tuổi, sau khi đội mũ, trông cậu có vẻ rất ngầu, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.

Lăng Tiêu đi qua, bế cậu nhóc lên đi ra ngoài.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cầm túi đi theo, ra cửa thì thấy Lăng Tiêu không có ý trả cậu nhóc cho cô.

Vì thế cô hỏi: “Anh muốn dẫn Thiên Vũ đi ra ngoài à?”

Không hề đáp lại...

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó nghiêng mặt đi nhìn hắn: “Anh muốn đến đoàn xe chung với tôi à?”

Lúc này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng nhìn về phía cô, ánh mắt rất sắc bén: “Thế nào, không muốn tôi đi?”

Hiện tại mới biết sợ à?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ai biết Thịnh Hoàn Hoàn lại lộ ra vẻ mặt vui sướng, mắt như hồ thu, vẻ mặt sáng ngời: “Muốn, đương nhiên muốn, nhưng không phải tối hôm qua anh nói không rảnh sao?”

“Hiện tại đã rảnh.”

Vui như vậy sao, chẳng lẽ là hắn hiểu lầm? Sáng sớm Mộ Tư đã xuất hiện ở ngoài cửa, không phải đã hẹn trước với cô cùng đến đoàn xe Vũ Yến sao?

Kỳ thật Lăng Tiêu chịu đi cùng làm Thịnh Hoàn Hoàn rất vui, bọn họ như bây giờ mới như một nhà ba người.

Nhưng cứ đi bộ như vậy sao?

Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Chúng ta không lái xe đi à?”

Lăng Tiêu im lặng là vàng.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn, phát hiện phía sau có hai chiếc xe chạy ra, cô lại tự hỏi tự đáp: “Buổi sáng không khí rất tốt, đi một chút cũng được.”

Từ biệt thự đến cổng có một khoảng cách, trong sân có không ít hoa nở, rất đẹp, trên đường đi đều là phong cảnh.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông đang nhìn thẳng phía trước bên cạnh, cô làm ra một hành động rất lớn mật, cô duỗi tay nắm lấy bàn tay kia.

Cô cảm thấy tay Lăng Tiêu cứng đờ, muốn hất cô ra.

Cô lập tức tăng thêm sức lực, nắm chặt không cho hắn ném.

Lúc này Lăng Tiêu nghiêng mặt qua nhìn cô, ánh mắt hắn đặc biệt sắc bén, như có thể nhìn thấu linh hồn của cô.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn cũng không sợ, vẫn nắm chặt tay hắn không bỏ, còn thay đổi tư thế, đan chéo mười ngón với hắn.

Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu dừng lại trên gương mặt kiều diễm tươi đẹp kia, một lát sau mới rũ mi nhìn đôi tay nắm chặt kia, sau đó thì mặc kệ cô.

Vây thôi đã thành công sao?

Trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia nghi hoặc, sau đó khóe miệng nhếch lên một đường cong xinh đẹp, tươi đẹp dịu dàng động lòng người.

Lăng Tiêu, kỳ thật... Cũng không khó tán tỉnh!

Hai người cứ nắm tay đi ra khỏi cổng, hai chiếc xe cũng chạy ra từ bên trong.

Lăng Tiêu dừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn cũng buông tay hắn ra.

Lăng Tiêu thả Lăng Thiên Vũ xuống, tiếp theo chỉ vào cà vạt của mình, nhìn cô và nói: “Lệch.”

Lệch?

Tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại theo ngón tay hắn, dừng lại trên cà vạt: “Không có lệch!”

Không phải ngay ở giữa sao, lệch chỗ nào?

Tiếp theo liền thấy Lăng Tiêu kéo cà vạt ra khỏi tây trang, lại nói: “Lệch.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Nhìn gương mặt anh tuấn như núi băng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không biết hắn đang làm trò gì.

Được thôi, hắn nói lệch thì lệch!

Cô duỗi tay chỉnh cà vạt cho hắn, ngó trái ngó phải xác định không thành vấn đề mới nói: “Anh xem như vậy được chưa?”

Lăng Tiêu nhìn cô: “Nhét nó vào trong đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn thực khó hiểu: “Vậy vừa rồi vì sao anh kéo nó ra?”

Lăng Tiêu có vẻ không vui: “Nói nhiều, bảo cô nhét thì nhét đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn đành nhét cà vạt lại giúp hắn, sau đó chỉnh ngay lại, tốc độ rất nhanh: “Được rồi.”

Lăng Tiêu đang cúi đầu nhìn cô, khi cô ngẩng đầu, môi đã đụng phải cằm hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, sau đó muốn lùi lại, Lăng Tiêu lại đột nhiên đè gáy của cô, làm cô phải nhón mũi chân ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhìn ở khoảng cách gần, làn da cô trông vẫn như sứ trắng thượng đẳng, bóng loáng tinh tế, trong trẻo trắng ngần, cứ như được ngâm qua sữa bò.

Ngửi thấy mùi hương mát lạnh kia, bên tai Thịnh Hoàn Hoàn hơi ửng hồng: “Anh, anh có thể buông tôi ra không?”

Dựa vào gần quá!

Tầm mắt Lăng Tiêu dừng lại trên vành tai hồng nhuận của cô, giọng nói rất lạnh nhạt: “Nhớ kỹ lời nói của tôi, lấy lòng tôi càng hữu dụng mau lẹ hơn cô học mấy thứ kia.”

Hai mắt hắn thâm thúy tối tăm, giống như hai cái hồ sâu mọc đầy hoa anh túc, làm người ta bất giác rơi vào trong đó, vẫn luôn chìm xuống, mãi đến đáy hồ.

Thịnh Hoàn Hoàn cầm lòng không đậu mà gật gật đầu.

Qua mười mấy giây, Lăng Tiêu mới buông cô ra: “Lên xe đi!”

Tài xế mở cửa xe cho Thịnh Hoàn Hoàn, cô dẫn Lăng Thiên Vũ lên xe, mà Lăng Tiêu thì leo lên chiếc xe phía sau.

Trong chiếc Porsche màu trắng, sắc mặt Mộ Tư âm trầm đáng sợ, anh ta siết mạnh tay lái, trên mu bàn tay cộm lên từng sợi gân màu xanh, giống như muốn nổ tung.

Hoàn Hoàn, sao em lại để hắn hôn, sao lại như vậy!

Em đã từng nói em vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh, chẳng lẽ em quên rồi sao?

“Lăng thiếu, có người theo dõi chúng ta.” Tài xế chưa chạy bao lâu liền phát hiện Mộ Tư.

Lăng Tiêu nhắm mắt, không để ý đến lời tài xế nói: “Đừng quan tâm, tiếp tục chạy đi.”

Lúc này Lăng Thiên Vũ đang đứng trên ghế sau, chỉ vào xe Lăng Tiêu rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.

Ý cậu nhóc là: “Vì sao ba không ngồi chung một chiếc xe với chúng ta?”

Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu, ngẫm nghĩ một lúc rồi giải thích: “Chắc ba con bận chuyện gì khác, sẽ không ở lâu với chúng ta, nhưng không sao, ba phải kiếm tiền nuôi chúng ta mà, con nói đúng không?”

Thịnh Hoàn Hoàn không dám trông mong Lăng Tiêu sẽ đi cùng bọn họ bao lâu, nhiều lắm chỉ đưa họ đến đoàn xe Vũ Yến, nhìn một cái rồi đi.

Nhưng điều này đã nằm ngoài dự đoán của cô, dù sao tối hôm qua hắn đã từ chối vô tình như vậy, ai biết ngủ một giấc thức dậy thì đột nhiên đổi tính.

Lăng Thiên Vũ nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu, nghiêm túc như ông cụ non.

Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay ôm cậu xuống ngồi.

Qua chừng bốn năm phút, Lăng Thiên Vũ lại đứng lên, nhưng lúc này lại rất sốt ruột, cậu chỉ vào phía sau, gấp đến độ giậm chân.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trấn an: “Làm sao vậy Thiên Vũ, chúng ta không vội, bình tĩnh.”

Nói xong, cô hôn lên gương mặt trắng nõn của cậu nhóc, mới nhìn về chiếc xe phía sau, phát hiện đã không thấy xe của Lăng Tiêu đâu.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn trấn an không có hiệu quả, Lăng Thiên Vũ vẫn chỉ về phía sau, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở không phát ra âm thanh, có vẻ rất nóng nảy bất an.

“Thiên Vũ, Thiên Vũ, con nhìn dì này.” Thịnh Hoàn Hoàn vặn khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ lại, kiên định nói cho cậu: “Không có gì, nếu ba con nói sẽ đi cùng chúng ta thì nhất định sẽ đến, có lẽ ba đang cố đuổi kịp, chúng ta phải tin tưởng ba con chứ.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lấy di động ra: “Chúng ta gọi điện thoại cho ba con được không?”

Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, nghe tiếng nói dịu dàng chắc nịch của cô thì bất giác an tĩnh lại rồi gật gật đầu.

Cách đó không xa, xe của Lăng Tiêu đang chắn trước xe Mộ Tư.
Chương 77: Tôi đã không còn sức lực để tiếp tục nữa rồi

Hai người đàn ông gần như kéo cửa sổ xe xuống cùng một lúc, một người lạnh lùng cao quý, một người ôn hoà xa cách.

Hai ánh mắt lạnh lùng chạm vào nhau trên không trung, nhiệt độ bốn phía lập tức hạ xuống điểm đóng băng.

Vẻ mặt Lăng Tiêu rất lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Một vừa hai phải, nếu có lần sau thì tự gánh lấy hậu quả.”

Đối mặt với tầm mắt của Lăng Tiêu, Mộ Tư không hề né tránh, ánh mắt sắc bén như đao, trong lạnh lùng lại mang theo không cam lòng và hận thù mãnh liệt: “Lăng Tiêu, anh không nên động vào cô ấy.”

Khí thế của Lăng Tiêu mạnh như một con hổ, cho dù chỉ ngồi ở đó, nhưng vẫn mang theo cảm giác không giận đã oai: “Nhớ kỹ, hiện tại cô ấy là vợ của Lăng Tiêu này, trừ phi tôi không cần, nếu không không ai được mơ ước.”

Dưới ánh mắt âm u không cam lòng của Mộ Tư, Lăng Tiêu chậm rãi nâng cửa sổ xe lên, rất nhanh chiếc xe đã biến mất.

Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại cho hắn thật lâu, mãi đến cuối cùng mới có người nghe máy: “Anh ở đâu?”

Giọng nói của cô có chút sốt ruột.

Lăng Tiêu trả lời: “Ở phía sau cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xoay người nhìn về phía xe sau, ba giây sau, xe của Lăng Tiêu lại xuất hiện trong tầm mắt cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thất vọng trong lòng cũng tan đi một chút, cô còn tưởng rằng hắn có việc phải rời đi giữa chừng chứ.

Lúc này cô cũng không biết, vừa rồi “Người mới” và “Người cũ” của cô đã chính diện giao phong ở cách đó không xa.

Nhìn thấy xe của Lăng Tiêu, rốt cuộc cậu nhóc cũng hoàn toàn thả lỏng lại.

Đoàn xe Vũ Yến.

Sáng sớm Cao Dương đã đến đoàn xe, lại phát hiện Lý Hưng Hoài tới còn sớm hơn mình, hai người ngồi trên sân tập, nhìn cái sân to lớn này, họ cảm thán về huy hoàng năm đó.

Đoàn xe của bọn họ khởi bước còn sớm hơn đoàn xe Quân Hạm ngày nay, thậm chí đã từng sinh động trong giới đua xe quốc tế.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cho dù là hiện tại, phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, sân tập của đoàn xe Vũ Yến vẫn là lớn nhất, vị trí tốt hơn đoàn xe khác rất nhiều, trước có bãi đua xe Tây thành, sau có đường đua Tinh Vũ.

Nhưng hiện giờ lại xuống dốc chỉ còn lại hai mươi chiếc xe cấu hình thấp, mười mấy tay đua và mấy chục học viên.

Mà đối thủ một mất một còn nhiều năm của Vũ Yến - Quân Hạm, hiện tại đã trở thành cái nôi trong lòng các tay đua.

Cao Dương vỗ vỗ lên tay Lý Hưng Hoài: “Mọi chuyện sẽ khá lên.”

Lý Hưng Hoài nói: “Tôi biết, từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã biết cô ấy là người chúng ta muốn tìm.”

Cao Dương gật gật đầu, giơ tay nhìn đồng hồ: “Cũng đã đến giờ rồi, chắc cô ấy cũng sắp tới, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem!”

Cao Dương vừa nâng Lý Hưng Hoài dậy thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng vang lớn, còn xen lẫn với tiếng chửi rủa.

Cao Dương nhìn ra bên ngoài, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc sầu lo: “Không tốt rồi, đội trưởng Lý mau báo cảnh sát, mau.”

Vừa nói xong liền thấy mấy người đàn ông tay cầm côn sắt đi về hướng bọn họ.

“Các người là ai, muốn làm gì?”

Cao Dương lập tức chắn trước mặt Lý Hưng Hoài, đi về hướng mấy người đàn ông, kết quả bụng bị người ta đạp một chân, lập tức bị đẩy ngã xuống đất.

“Lão Cao.” Lý Hưng Hoài vừa thấy tình hình không đúng thì lập tức lui về phía sau, lấy di động ra muốn báo cảnh sát.

Nhưng tốc độ của bọn họ rất nhanh, còn chưa kịp bấm số thì đã bị họ cướp điện thoại đi, cũng may họ không ra tay với Lý Hưng Hoài.

“Đập cho tao.” Người đàn ông đoạt lấy điện thoại của Lý Hưng Hoài chỉ vào mấy chiếc xe đua trong sân mà rống to, mấy người đàn ông kia lập tức kéo côn sắt chạy về hướng mấy chiếc xe.

Lúc này lại có mấy người đi vào từ bên ngoài.

Mười mấy người đàn ông tay cầm côn sắt cùng lao về hướng những chiếc đua xe kia, giơ côn sắt lên đập mạnh xuống, cú nào cú nấy cũng rất mạnh.

“Đừng đập, cầu xin các người đừng đập.”

Lý Hưng Hoài khập khiễng đuổi theo, muốn ngăn họ lại, lại bị người ta đạp một cái, ngã lăn xuống đất.

Nhìn hi vọng cuối cùng của mình bị đập phá từng chút một, Lý Hưng Hoài tâm như tro tàn, thân thể run rẩy kịch liệt: “Hết rồi, hết cả rồi...”

Chỉ thấy hơn hai mươi chiếc xe đua đều bị đập phá, trong đó còn có cả hai chiếc xe được tài trợ thương nghiệp mà Trần Phỉ Phỉ chưa lấy đi, tổng giá trị của hai chiếc xe này lên đến ngàn vạn.

Đúng vậy, đoàn xe Vũ Yến bị người ta đập phá!

Những người đàn ông đó nghênh ngang xông vào đoàn xe Vũ Yến, vừa tiến vào đã đập phá khắp nơi, mấy nhân viên bên ngoài cũng bị thương.

Cũng may những người này chỉ nhắm vào xe đua, không có ý đánh người, cho nên mấy nhân viên kia chỉ bị thương ngoài da.

Nhưng di động của bọn họ đều bị đánh nát, dây mạng và dây điện thoại cũng bị kéo đứt, muốn gọi báo cảnh sát cũng không được.

Sau khi phá xe xong, người đàn ông đi đầu ném điện thoại cho Lý Hưng Hoài bị đẩy ngã trên mặt đất, sau đó chỉ vào ông và nói: “Nhìn xem, mở to hai mắt lên xem đống rác rưởi này, ông nói xem mình chiếm chỗ tốt như vậy có lợi ích gì? Bồi dưỡng ra toàn rác rưởi, còn không bằng nhường nó lại, giao cho người cần nó hơn.”

Nói xong, mười mấy người lại nghênh ngang rời khỏi đoàn xe Vũ Yến.

Cao Dương bị thương vọt tới nhìn những chiếc xe đua bị đập phá kia, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, nắm tay hung hăng nện xuống mặt đất: “Đám súc sinh này.”

Tối hôm qua ông và đội trưởng Lý kích động đến cả đêm không ngủ, sớm đã đến đoàn xe, trông ngóng mà chờ Thịnh Hoàn Hoàn đến, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Nhân viên nhìn cảnh này đều nhịn không được che miệng khóc rống, họ đều là người cũ của Vũ Yến, có rất nhiều tình cảm với đoàn xe, hiện tại hy vọng của họ đều bị huỷ hoại.

Có người cầm lấy điện thoại của Lý Hưng Hoài muốn báo cảnh sát, lại bị ông đè lại: “Đừng gọi, tôi biết là ai.”

Là ông chủ Vu Quang của đoàn xe 666.

Đoàn xe 666 cũng rất nổi danh ở Hải Thành, thực lực không thua kém đoàn xe Quân Hạm bao nhiêu.

Đoàn xe Vũ Yến thành lập sớm hơn Quân Hạm, 30 năm trước Hải Thành còn chưa phát triển, khi đó đất đai còn rất rẻ. Hơn nữa lúc ấy nơi này chỉ là mảnh đất hoang, tuy rằng diện tích rất lớn, nhưng giá cả lại rất thấp.

Hiện giờ phía trước Vũ Yến là bãi đua xe Tây thành, phía sau có đường đua Tinh Vũ, phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, không tìm thấy nơi nào có diện tích lớn hơn, vị trí tốt hơn nó.

Vu Quang mơ ước cái sân tập của Vũ Yến đã lâu, nhưng nhiều lần đều bị Lý Hưng Hoài từ chối.

Trước đó Vu Quang còn tìm người uy hiếp ông, những người hôm nay cũng nhằm vào cái sân này.

Có người không cam lòng hỏi: “Đội trưởng Lý, chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao?”

Lý Hưng Hoài mặt xám như tro tàn nhìn những chiếc xe bị đập phá, đau khổ lắc đầu, cứ như lập tức già đi mười mấy tuổi: “Thôi, hắn muốn cứ để hắn cầm đi đi, tôi sẽ để hắn bù lại tổn thất hôm nay, đến lúc đó mọi người chia tiền, muốn làm gì thì làm đi!”

Xe đã bị huỷ, đối mặt với tổn thất khổng lồ này, Lý Hưng Hoài thật sự không còn sức để gánh vác, ông chỉ có thể từ bỏ...

Khi Thịnh Hoàn Hoàn bước vào Vũ Yến liền thấy một đám tay đua và học viên đang làm ầm ĩ trong đó, cô thấy tình hình không ổn thì lập tức giao cậu nhóc trong ngực cho Lăng Tiêu.

Tiến vào mới phát hiện, cái gì có thể bị đập phá trong đoàn xe Vũ Yến đều bị đập, tay đua la hét muốn huỷ hợp đồng, học viên ồn ào muốn hoàn học phí.
Chương 78: Thịnh Hoàn Hoàn chỉ là đứa vô dụng không đọc hiểu được cả sổ sách

Cao Dương và Lý Hưng Hoài mặt xám như tro tàn, các nhân viên đang nỗ lực khống chế cục diện!

Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Vũ Yến lại rơi vào tình cảnh như thế.

Nhìn những chiếc xe bị đập nát kia, cô rất phẫn nộ, lập tức túm lấy một người đàn ông lớn tuổi và hỏi: “Tôi là tay đua Thịnh Hoàn Hoàn mới tới báo danh, những chiếc xe này bị ai đập phá?”

Người đàn ông này là Phương Tề - Quản lý trong đội xe, hôm qua Lý Hưng Hoài đã kể lại chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn cho đám nhân viên bọn họ, cho nên ông ta biết Thịnh Hoàn Hoàn.

Phương Tề đau đớn trả lời: “Cái này phải hỏi đội trưởng Lý, lần này Vũ Yến thật sự cùng đường rồi, đoàn xe đã không có năng lực bù lại tổn thất lớn như vậy, về sau chỉ sợ không còn Vũ Yến nữa, Thịnh tiểu thư nên đến đoàn xe khác xem đi!”

Vừa dứt lời, Phương Tề lại trở vào đám người, nỗ lực ngăn cản mọi chuyện trở nên càng ác liệt, hô to bảo mọi người bình tĩnh lại, đoàn xe sẽ cho bọn họ một đáp án vừa lòng.

Đáng tiếc giọng của ông nhanh chóng bị tiếng gầm phẫn nộ bao phủ.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày lại, xoay người lui ra ngoài, trở lại bên cạnh Lăng Tiêu, nói khẽ với hắn: “Đoàn xe bị người ta đập phá, xe đều bị hủy rồi.”

Lăng Tiêu nghe xong thì lạnh nhạt nói: “Vậy đi thôi!”

Nhưng ngay khi Lăng Tiêu muốn xoay người, giọng của Cao Dương lại truyền đến qua loa phát thanh: “Mọi người bình tĩnh trước đã, khắc khẩu như vậy có ích lợi gì, chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một kết quả vừa lòng, hiện tại có thể im lặng một lát, nghe tôi nói cho hết không?”

Cao Dương vừa nói ra lời này thì những tiếng ồn ào kia cũng dần dần yên lặng đi.

Lúc này Cao Dương mới đưa loa cho Lý Hưng Hoài.

Lý Hưng Hoài nhìn từng gương mặt quen thuộc trước mặt, hít sâu hai cái mới chậm rãi mở miệng: “Tôi sẽ bán sân tập này, cho nên mọi người đừng lo lắng vấn đề tiền, tiền vi phạm hợp đồng thì đền theo hợp đồng, không thiếu mọi người đồng nào cả.”

“Phải đợi mấy ngày?” Có người hỏi.

“Một tuần, muộn nhất là một tuần.”

Hiển nhiên người nọ vẫn không vừa lòng: “Một tuần? Lỡ ông lén bán sân này rồi cầm tiền chạy, đến lúc đó chúng tôi nên đi tìm ai?”

“Đúng vậy, muốn bán thì bán trong hôm nay, chúng tôi đâu có nhiều thời gian canh chừng mỗi ngày như vậy, tôi nhớ ông chủ đoàn xe 666 từng tới tìm ông, hiện tại ông gọi điện thoại ngay cho ông ta đi.”

“Đúng vậy, lập tức gọi điện thoại.”

“Gọi điện thoại, gọi điện thoại...”

Mọi người lại bắt đầu ồn ào.

Cao Dương tức giận chỉ vào hai người đàn ông dẫn đầu ồn ào: “Mã Chí Viễn, Roger, hai tên phản đồ các người, rốt cuộc đoàn xe 666 đã cho các người lợi ích gì?”

Mọi người: “Gọi điện thoại, gọi điện thoại...”

Chuyện hôm nay đều là kế hoạch của Vu Quang, dưới tình huống này, Lý Hưng Hoài chỉ có thể bị ép gọi điện thoại cho Vu Quang, mà ông cũng sẽ bị ép giá.

Hiện tại Lý Hưng Hoài tâm như tro tàn, ông cũng không cần giá cao, chỉ cần mau chóng xử lý xong những chuyện sốt ruột này thì ông có thể rũ sạch mọi việc đi gặp Tinh Vũ.

Tinh Vũ, cha vẫn không thể hoàn thành di nguyện của con rồi!

Lý Hưng Hoài đau khổ nhắm chặt hai mắt, vài giây sau mới run rẩy lấy di động ra giữa những tiếng ồn ào này.

Cao Dương thấy vậy thì muốn ngăn cản: “Đội trưởng Lý, anh tuyệt đối đừng làm việc ngốc, đừng trúng kế của Vu Quang.”

Phương Tề cũng nói: “Đúng vậy đội trưởng Lý, chúng ta còn đường lui.”

Lý Hưng Hoài hai mắt đỏ đậm: “Thôi, tôi đã không có sức lực để tiếp tục nữa rồi.”

“Gọi điện thoại, mau gọi điện thoại...”

Nghe tiếng ồn ào hỗn loạn bên trong, Thịnh Hoàn Hoàn thực lo lắng, khi cô nhịn không được muốn mở miệng xin Lăng Tiêu giúp đỡ thì hắn lại lên tiếng trước: “Đi đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc nhìn hắn: “Anh bảo tôi lập tức qua đó sao? Một mình tôi?”

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn cô một cái, ôm cậu nhóc lên xe, để lại Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở nơi đó.

Nhìn Lăng Tiêu không chút thương tiếc mà bỏ lại mình, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi có chút thất vọng.

Còn nữa, ánh mắt vừa rồi của hắn là đang khinh bỉ cô sao?

Vô duyên vô cớ, hắn khinh bỉ cô làm gì?

Đúng lúc này, Vinson đã đi tới chỗ cô, tài xế của Lăng Tiêu cũng xuống xe, cung kính cúi người trước cô: “Thiếu phu nhân, chúng ta vào chưa?”

“Các người muốn đi vào với tôi à?” Thịnh Hoàn Hoàn rất kinh ngạc, chẳng lẽ Lăng Tiêu muốn ra tay giúp Lý Hưng Hoài?

Cô lén nhìn vào trong xe, nhìn thế nào Lăng Tiêu cũng không giống người tốt như thế!

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên, cách một cánh cửa, cô mang theo đầy nghi vấn mà nhìn Lăng Tiêu: “Anh muốn giúp đoàn xe Vũ Yến sao?”

Lăng Tiêu khinh thường liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái, vô tình kéo cửa sổ lên ngay trước măt cô.

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Lần này cô khẳng định Lăng Tiêu đang khinh bỉ mình.

Lúc này tài xế ở phía sau giải thích: “Thiếu phu nhân, ngài không nghe thấy vừa rồi Lý Hưng Hoài nói muốn bán cái sân tập này sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày lại: “Cho nên?”

Tài xế cười nói: “Miếng đất tốt như vậy, mua cũng không có hại, huống chi tình huống hiện tại là thời cơ tốt để ép giá.”

Lời tài xế nói làm Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiểu ra mọi chuyện: “Đúng vậy, chỉ cần tôi mua miếng đất này thì không phải giải quyết được hết vấn đề sao?”

Lần này tài xế nghiêm túc sửa đúng: “Thiếu phu nhân, là Lăng thiếu muốn mua miếng đất này.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Là Lăng Tiêu muốn mua miếng đất này, không có liên quan đến cô!!!

Lúc này tiếng ồn ào đã tắt, bởi vì Lý Hưng Hoài đã gọi cho Vu Quang, đang đi qua một bên trao đổi.

Ba người Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, Vinson mở đường cho cô và tài xế, hai người đi theo phía sau Cao Dương, sau đó trầm mặc nghe Lý Hưng Hoài và Vu Quang nói chuyện.

“Vu Quang, một trăm triệu mà ông cũng không biết xấu hổ mở miệng?”

“Lý Hưng Hoài, 30 năm trước, ông chỉ tốn 20 vạn đã mua miếng đất kia, hiện tại tôi ra một trăm triệu, ông còn muốn thế nào?”

Cao Dương đứng bên cạnh tức đến xanh mặt, duỗi tay muốn đoạt điện thoại, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn tay mắt lanh lẹ kéo ông lại: “Cao đội trưởng bình tĩnh.”

Tiếp theo tài xế đi đến chỗ Lý Hưng Hoài, cúi người nói nhỏ mấy câu bên tai ông.

Chỉ thấy vẻ mặt Lý Hưng Hoài từ phức tạp ban đầu dần biến thành kích động hưng phấn, tựa như lại thấy được tia hy vọng lần nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn rất tò mò, rốt cuộc tài xế đã nói gì với Lý Hưng Hoài.

Cô nhìn về phía Vinson, chỉ thấy anh ta mặt không cảm xúc đứng ở đó, tóc mái che khuất nửa bên mặt thanh tú, nhìn có vẻ rất thâm trầm.

Lúc này giọng nói của Vu Quang lại truyền đến từ di động, rất kiêu ngạo: “Lý Hưng Hoài, làm người đừng quá tham lam, số tiền này cũng đủ cho ông giải quyết chuyện trước mắt, phần tiền còn lại dùng để dưỡng già, thêm nữa chỉ sợ ông không có mạng để xài.”

Đây là uy hiếp trắng trợn, quả thực khinh người quá đáng.

Lý Hưng Hoài siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi cả giận quát: “Vu Quang, muốn Vũ Yến của tôi à, chờ kiếp sau đi!”

Nói xong, Lý Hưng Hoài cúp điện thoại.

Vu Quang không ngờ Lý Hưng Hoài sẽ tắt máy của mình, nhìn di động một hồi vẫn không phản ứng lại.

Con trai của Vu Quang - Vu Hạo thấy vậy thì lập tức hỏi: “Ba, làm sao vậy?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 79: Giờ anh tin tôi may mắn chưa?

Con trai của Vu Quang - Vu Hạo thấy vậy thì lập tức hỏi: “Ba, làm sao vậy?”

Trần Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh Vu Hạo cũng khẩn trương nhìn Vu Quang.

Mặt Vu Quang rất âm trầm: “Không nên, lúc này trừ bán sân tập cho chúng ta thì lão già kia còn có cách nào khác?”

Trần Phỉ Phỉ nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ những người đó không đập hai chiếc xe của tôi sao?”

Tổng giá trị của hai chiếc xe được tài trợ kia lên đến ngàn vạn, hiện nay tài chính của đoàn xe Vũ Yến gần như đã cạn kiệt, căn bản không có khả năng bồi thường.

Hơn nữa có rất nhiều xe đua mua nhờ thế chấp miếng đất này để vay vốn ngân hàng, hiện tại xe bị hủy, trừ bán đất ra thì ông không còn đường nào để đi.

Vu Hạo nói: “Tôi gọi điện thoại cho Mã Chí Viễn hỏi tình hình như thế nào đã.”

Nói xong, Vu Hạo lập tức lấy di động ra, kết quả lại không ai nghe máy. Gã lại gọi cho Roger, kết quả cũng không ai nghe: “Cả hai người đều không nghe máy, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Sắc mặt ba người lập tức trở nên trầm trọng.

Một lát sau, Trần Phỉ Phỉ đứng lên: “Tôi đến Vũ Yến xem thử, khi cần có thể giúp các người một tay.”

Vu Quang lập tức nói: “Liên hệ thương gia tài trợ cùng đi qua.”

Trần Phỉ Phỉ lạnh lùng nhếch khoé miệng lên: “Yên tâm, tôi biết nên làm gì.”

Sỉ nhục hôm qua còn rõ ràng trước mắt, Lý Hưng Hoài hủy hoại thanh danh của cô ta trước mặt nhiều người như vậy, còn muốn quật khởi sao?

A, quả thực nằm mơ.

Còn Thịnh Hoàn Hoàn nữa, từ nhỏ đã may mắn hơn cô ta và Trần Do Mỹ, vừa sinh ra đã được Đường đại sư tiên đoán là sinh ra cùng chậu châu báu, được cưng chiều hết mực.

Nhưng từng ấy năm qua, cô ta ăn mặc tiêu xài đều dựa vào Thịnh gia, có từng tự kiếm được một đồng nào chưa?

Cái gì mà sinh ra cùng chậu báu, chỉ là đứa vô dụng không xem hiểu sổ sách, nhưng do may mắn, biết đầu thai mà thôi!

Hôm qua không phải cô khoác lác trước mặt mọi người, muốn gia nhập Vũ Yến, muốn trở thành Lý Tinh thứ hai Vũ sao?

Nếu hôm nay Vũ Yến không còn nữa thì ngôi sao may mắn có trở thành sao chổi không?

Thật là làm người ta chờ mong!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lúc này Trần Phỉ Phỉ và cha con Vu Quang thật sự không ngờ, bọn họ bận rộn một hồi, kết quả lại chỉ mở đường cho người khác.

Đoàn xe Vũ Yến.

Lý Hưng Hoài cúp điện thoại xong thì hốc mắt đỏ bừng mà nhìn về hướng tài xế: “Lời vừa rồi của anh có thể đại diện cho Lăng tiên sinh không?”

Cái ông quan tâm chưa bao giờ là tiền, mà là đoàn xe Vũ Yến, đó là tâm huyết nửa đời của ông, mộng tưởng cả đời của ông và Lý Tinh Vũ.

Tài xế gật đầu: “Được, không phải thiếu phu nhân của chúng tôi ở chỗ ông sao?”

Lý Hưng Hoài kích động nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, hai mắt đã rươm rướm, ông nắm chặt đôi tay Thịnh Hoàn Hoàn không buông: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô...”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Tôi là ai, tôi đang ở đâu, ai có thể nói cho tôi biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?

Vì sao cô có cảm giác mình bị bán đi?

Lúc này Mã Chí Viễn thấy tình hình không ổn thì lập tức đưa mắt ra hiệu với Roger.

Roger vội dẫn đầu phá rối: “Các người làm xong chưa, gọi điện thoại cần lâu như vậy sao? Khi nào mới đền tiền?”

Trong lòng mọi người đang nghẹn một ngọn lửa, vừa châm lên đã bừng cháy, họ đi theo Roger kéo về hướng Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Hưng Hoài.

Mà Mã Chí Viễn thì lui qua một bên, muốn gọi điện thoại cho Vu Quang.

Nhưng Mã Chí Viễn không ngờ chính là, gã vừa lấy điện thoại ra thì đã bị người ta đoạt đi, sau đó trên mặt còn ăn một đấm.

Chỉ một đấm đã làm Mã Chí Viễn ngã xuống đất. Mà người ra tay chính là Vinson.

Tiếp theo Vinson lại chui vào đám người, kéo Roger ra, Roger muốn phản kháng, Vinson dễ dàng bắt lấy tay của gã rồi vặn một cái.

“A...” Roger phát ra một tiếng hét thảm, tiếp theo bụng bị đạp một chân, đau đớn co ro lại.

Làm xong mọi chuyện, phía sau Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện một bóng đen, anh ta đội mũ lưỡi trai, tóc mái che khuất một bên mắt, khí thế phát ra đủ làm người ta kinh sợ.

Hiện trường trở nên yên tĩnh.

Thật lâu sau mọi người vẫn chưa tỉnh táo lại từ nổi khiếp sợ Vinson mang đến cho họ, võ nghệ của người đàn ông này quá làm người ta chấn động!

Qua một lúc lâu mới có người lớn gan cả giận nói: “Các người có ý gì, là muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề à?”

Lý Hưng Hoài và tài xế thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, lập tức giải thích với mọi người: “Yên tâm, chúng tôi chỉ bắt hai tên phản đồ, hiện tại xin các tay đua và học viên tách ra, tôi bảo đảm một giờ sau sẽ bồi thường tiền hủy hợp đồng và học phí mà các người muốn, không thiếu một đồng.”

Được bảo đảm, rốt cuộc mọi người cũng an tĩnh lại, tự động lui qua một bên, chia làm hai nhóm.

Lý Hưng Hoài nhìn về phía những tay đua, nhìn từng gương mặt quen thuộc kia, ông khàn khàn mở miệng: “Tôi có thể nói với mọi người, Vũ Yến sẽ không ngã xuống, hơn nữa nó sẽ càng ngày càng tốt lên.”

Dừng một chút, ông lại nói tiếp: “Tôi biết mấy năm nay là đoàn xe đã làm mọi người chịu thiệt, nếu mọi người muốn đi thì trở về lấy hợp đồng tới, tôi sẽ không làm khó dễ, ngược lại còn chi trả một nửa tiền vi phạm hợp đồng để bồi thường.”

Mấy năm nay đoàn xe đã xói mòn rất nhiều tay đua ưu tú, phần lớn những người còn lại đều có kỹ thuật không tốt, đã không còn ai muốn kéo họ đi, cũng họ không có tiền chi trả tiền vi phạm hợp đồng nên chỉ có thể miễn cưỡng ở lại Vũ Yến, chờ hợp đồng kết thúc.

Hiện giờ Lý Hưng Hoài đã mở miệng, coi như cũng là một con đường ra cho bọn họ.

Một lát sau, mười mấy tay đua chỉ còn lại hai người, đó là Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng.

Biểu hiện của hai người này ở đoàn xe vẫn luôn không tồi. Bọn họ chọn ở lại làm Lý Hưng Hoài và Cao Dương đều cảm thấy rất bất ngờ.

Lý Hưng Hoài nhìn Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng, hỏi: “Vì sao hai cậu không đi?”

Mao Tuấn đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Hôm qua có người nói muốn trở thành Lý Tinh Vũ thứ hai, muốn dẫn dắt Vũ Yến tìm về huy hoàng ngày xưa, tôi muốn ở lại, nhìn xem cô ấy có năng lực này thật hay không.”

Lữ Nguyên Lãng cũng nói: “Thầy ở Vũ Yến rất có thực lực, chỉ thiếu vận may và tài chính, nếu hiện tại vấn đề tài chính đã được giải quyết, còn vận may thì cần nỗ lực, tôi cảm thấy có thể ở lại liều mạng.”

Nói xong, Lữ Nguyên Lãng cũng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Hy vọng cô thật sự có thực lực dẫn dắt Vũ Yến lấy được thành tích tốt ở cuộc thi quốc tế, không phụ lòng chờ mong của đội trưởng Lý và đội trưởng Cao đối với cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi, khẽ nhếch môi đỏ lên: “Cảm ơn các anh đã tin tưởng, tôi sẽ dùng thái độ trang trọng nhất để đối mặt với cuộc thi sắp tới, cũng hy vọng các anh có thể cố hết sức, để chúng ta cùng dẫn dắt Vũ Yến trở về đỉnh cao, để bóng dáng của Vũ Yến lại sinh động ở sân thi quốc tế lần nữa.”

Lưng Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng không khỏi thẳng thêm vài phần.

Tất cả nhân viên của Vũ Yến đều nhìn Thịnh Hoàn Hoàn. Không biết vì sao, bọn họ lại hoàn toàn tin tưởng lời cô nói.

Có lẽ là bị ảnh hưởng trước sự tự tin trên người cô, trái tim tĩnh mịch của họ lại được bậc lửa lần nữa.

Đã qua bao năm, bọn họ lại cảm nhận được cảm giác mãnh liệt và nhiệt huyết sôi trào trên sân thi đấu...

Không bao lâu sau, nhân viên tài vụ thống kê ra mức bồi thường rồi giao cho tài xế.

Mà hai chiếc xe đua thương nghiệp của Trần Phỉ Phỉ đã được họ cố ý xem xét, sau đó lựa chọn báo cảnh sát, cũng bảo Cao Dương nộp đơn xin Liên đoàn Ô tô nhúng tay vào, bồi thường dựa theo hư hao thực tế.
Chương 80: Bà đây không muốn chơi với cô

Chuyện quan trọng trước mắt chính là phải xử lý cho xong việc bồi thường, để tránh những người này ngày nào cũng tới đoàn xe làm ầm ĩ, ảnh hưởng đến đợt huấn luyện tiếp theo.

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không hiểu ra sao, thấy tài xế trở lại xe báo cáo với Lăng Tiêu thì cũng đi theo.

Thì ra tài xế đưa ra giá ngang với Vu Quang để bắt lấy miếng đất Vũ Yến này, chẳng qua ông ta hứa hẹn Vũ Yến sẽ không biến mất.

Còn Vũ Yến sẽ tồn tại bao lâu còn phải xem thành tích lấy được sau này.

Hơn nữa Lăng Tiêu trở thành cổ đông lớn sau lưng Vũ Yến, về sau kinh phí của Vũ Yến đều do Lăng Tiêu phụ trách.

Nói cách khác, đoàn xe vẫn là của Lý Hưng Hoài, chẳng qua sau lưng có thêm một cổ đông lớn.

Từ giờ trở đi, Lý Hưng Hoài có thể tập trung bồi dưỡng tay đua, đừng nhọc lòng vì vấn đề tài chính nữa.

Đương nhiên còn có một điểm quan trọng nhất, Lý Hưng Hoài không cần lo lắng thủ đoạn của Vu Quang nữa. Tương phản, Lăng Tiêu còn buộc ông ta giải thích với Vũ Yến.

Nếu Lăng Tiêu ra tay thì hắn sẽ tính toán cẩn thận món nợ những chiếc xe bị đập phá, những công nhân bị thương với Vu Quang.

Cho nên dù Lý Hưng Hoài bán rẻ mảnh đất này cho Lăng Tiêu thì ông vẫn vui vẻ, bởi vì ông bán có tôn nghiêm, còn bảo vệ mộng tưởng của mình và Lý Tinh Vũ.

Sau khi báo cáo xong, tài xế lại đi vào.

Nhìn cửa sổ xe lại kéo lên lần nữa, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên gõ gõ cửa: “Lăng Tiêu.”

Một lát sau, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn tự phụ, đôi mắt đen thâm thúy dừng lại trên gương mặt xinh đẹp mềm mại của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn mang theo vui sướng khôn kể: “Lăng Tiêu, chúc mừng anh lấy được miếng đất này, giờ anh tin tôi may mắn chưa?”

Hôm nay người thắng lớn nhất chính là Lăng Tiêu, chỉ tốn một chút tiền đã mua được mảnh đất lớn như vậy, nếu lấy ra bán đấu giá thì không biết lời được bao nhiêu lần, thật là tiền của từ trên trời rơi xuống.

Mà vận may này là cô mang đến cho hắn, hắn không cảm ơn cô sao?

Lăng Tiêu lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, xem như đáp lại.

Ừm?

Kỳ tích, Lăng Tiêu lại không phản bác cô!

Nụ cười của Thịnh Hoàn Hoàn càng tươi đẹp, đôi mắt giống như hai ánh trăng sáng tỏ: “Vậy anh tính cảm ơn tôi như thế nào?”

Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mắt, chỉ thấy cô môi hồng răng trắng, mắt như hồ thu, mặt như thêu hoa, chỉ là nụ cười hơi ngu đần, thoạt nhìn không được thông minh lắm.

Vì thế hắn buột miệng thốt ra: “Ngu ngốc.”

“...”

Thịnh Hoàn Hoàn giận: “Sao tự nhiên anh lại mắng chửi người khác?”

Lăng Tiêu không cho là đúng, ngoắc ngoắc ngón tay với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô cũng nghe thấy Lý Hưng Hoài nói chuyện, tôi cho cô cơ hội, nhưng cô lại không có phản ứng gì, nếu hôm nay tôi không tới thì mảnh đất lớn như vậy đã bị người ta chiếm rồi, cô nói xem may mắn có ích gì?”

Nói xong, ngón tay thon dài của hắn búng lên trán cô một cái.

Thịnh Hoàn Hoàn đau đến che trán lại, nhăn mặt, bất mãn trừng đôi mắt trắng đen rõ ràng lên mà nhìn hắn, giận mà không dám nói gì.

Một tiếng cười trầm thấp tràn ra từ cổ họng Lăng Tiêu: “Đồ ngốc.”

Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng cả giận quát: “Ít nhất chứng minh tôi vượng phu.”

Rống xong, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự muốn đào hầm chui vào ngay tại chỗ, quá mất mặt!

Hiện tại cô thật sự hoài nghi đầu óc mình không đủ dùng.

Hiện giờ đất đai đáng giá, thương nhân nhắc tới hai chữ đất đai sẽ trở nên rất nhạy cảm, muốn mua, muốn đi khai phá.

Nhưng cô thì sao?

Đối với cô, hai chữ đất đai chỉ đơn thuần là hai chữ mà thôi...

Lăng Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cô: “Cô như vậy mà còn vọng tưởng tiếp quản Thịnh Thế, là ngại Thịnh Thế phát triển quá tốt, muốn kéo sụp nó, đúng không?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Nhìn cô gái ngu đần trước mặt, Lăng Tiêu lại nâng tay lên, duỗi qua chỗ cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bàn tay lại duỗi về hướng mình thì sợ hãi nhắm mắt lại.

Nhưng tay của Lăng Tiêu lại đột nhiên ngừng lại cách mặt Thịnh Hoàn Hoàn một centimet, sau đó thu tay lại, ý cười dưới đáy mắt cũng dần dần bị lạnh lùng thay thế.

Qua hồi lâu mà đau đớn vẫn chưa xuất hiện, Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi mở mắt ra.

Lúc này Lăng Tiêu đã dời mắt khỏi mặt cô, giọng nói khôi phục lạnh nhạt xa cách ngày thường: “Từ hôm nay trở đi, cô chính là phó đội trưởng của Vũ Yến, cùng Lý Hưng Hoài quản lý đoàn xe, nếu không lấy được thành tích tốt vào cuộc thi tháng sau thì tôi hỏi tội cô.”

Vừa dứt lời, Lăng Tiêu lại kéo cửa sổ lên, rất nhanh chiếc xe đã biến mất trong tầm mắt của Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đuôi xe của Lăng Tiêu mà nhăn mày, sao người đàn ông này đổi sắc mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng nữa?

Hắn vừa nói, hiện tại cô là phó đội trưởng của đoàn xe Vũ Yến?

Đau đầu, cô ghét nhất là quản lý đó!

Thịnh Hoàn Hoàn lại đi vào Vũ Yến, cảm thán thế giới này thay đổi thật nhanh, mới nửa giờ ngắn ngủn mà Vũ Yến đã đổi chủ...

Sau hơn mười phút, cảnh sát và Trần Phỉ Phỉ một trước một sau đuổi tới.

Nhân viên dẫn cảnh sát đi lấy bằng chứng, tiếp theo Trần Phỉ Phỉ dẫn công ty tài trợ nổi giận đùng đùng đi về hướng Lý Hưng Hoài và Thịnh Hoàn Hoàn.

Cô ta liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, sau đó nhìn về phía Lý Hưng Hoài, hung hăng nói: “Nghe nói xe đua của Vũ Yến đều bị hủy, ông chuẩn bị đền hai chiếc xe của tôi thế nào?”

Lý Hưng Hoài nhìn chằm chằm cô gái trước mặt một lát, lạnh nhạt nói: “Tôi đã thông báo người của Liên đoàn Ô tô lại đây, các người cũng có thể kiểm tra mức độ hư hao của xe, đến lúc đó tiến hành bồi thường dựa theo mức độ đó.”

Trần Phỉ Phỉ nghe xong thì lập tức cả giận nói: “Xe của tôi là xe mới, đặt ở đây lại tự nhiên bị người ta đập phá, tháng sau đã tới cuộc thi quốc tế, tôi lấy cái gì đi thi? Hoặc là ông bồi thường theo giá xe mới, không thì ông kiếm hai chiếc giống y như đúc trả lại cho tôi.”

Vẻ mặt Lý Hưng Hoài thật lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy thất vọng đối với Trần Phỉ Phỉ: “Không có khả năng, nếu cô không hài lòng với mức bồi thường tôi nói vừa rồi thì có thể khởi tố tôi, chúng ta gặp trên toà án.”

Sao trước kia ông lại ngu xuẩn cho rằng cô gái này sẽ là tương lai của Vũ Yến?

Trần Phỉ Phỉ bị Lý Hưng Hoài đáp trả một câu mà không nói nên lời. Làm một nhân vật của công chúng, tất nhiên Trần Phỉ Phỉ không muốn kéo nhau lên toà án.

Huống chi cô ta do Lý Hưng Hoài một tay bồi dưỡng, nếu kiện Lý Hưng Hoài thì những lời mắng chửi vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn có thể dìm chết cô ta.

Lúc này luật sư công ty tài trợ tiến lên, giọng điệu rất cứng rắn: “Dù lên toà thì trong khoảng thời gian này ông cũng phải bồi thường hai chiếc xe đua giá trị tương đương để Trần tiểu thư huấn luyện, nếu làm chậm trễ thi đấu, tổn thất tạo thành sẽ do các người phụ trách.”

Lý Hưng Hoài như không nghe thấy lời anh ta nói, chỉ đứng lên rồi bước vào văn phòng, còn khóa cửa lại.

“Lý Hưng Hoài, ông đi đâu, ra đây.” Đám người Trần Phỉ Phỉ muốn đuổi theo, lại bị các nhân viên ngăn lại.

Cao Dương nói: “Chúng tôi đã báo cảnh sát, lát nữa người của Liên đoàn Ô tô sẽ tới, nhà nước nói làm sao thì chúng tôi làm như vậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn đi qua, nhìn Trần Phỉ Phỉ mà ung dung nói: “Hoặc cô cũng có thể đi kiếm công ty bảo hiểm, nhưng không biết cô có dám không?”

Rốt cuộc ánh mắt của Trần Phỉ Phỉ cũng dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô nói vậy là có ý gì?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom