• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (2 Viewers)

  • Chương 511-515

Chương 511: Thịnh Hoàn Hoàn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi

An Na thất bại bước xuống xe thi đấu, nhìn đám người đang điên cuồng hò hét vì Thịnh Hoàn Hoàn xung quanh thì trong đầu trống rỗng, tay chân đang phát run.

Cô ta thua, cô ta lại thua Thịnh Hoàn Hoàn.

Cô ta là nhất tỷ trên đường đua quốc tế mà lại thua một người mới của Hoa Hạ, một người mới còn chưa từng bước ra khỏi lãnh thổ nước nhà.

Về sau cô ta còn mặt mũi nào mà đáp lại xưng hô nhất tỷ này?

Lúc này một bàn tay trắng nõn đã duỗi về hướng cô ta: “Mặc dù chuyện của Kim Thần làm tôi rất phẫn nộ với cô, nhưng trên đường đua thì cô là đối thủ đáng tôn kính."

Thực lực của An Na thật sự rất mạnh, nếu không Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không tiến hành chiêu áp chế này.

Phía sau một đối thủ mạnh không biết có bao nhiêu cố gắng và mồ hôi, đáng để người ta tôn kính.

An Na nhìn gương mặt rực sáng của Thịnh Hoàn Hoàn, chuyện xảy ra trong mấy ngày nay hiện lên trong đầu rồi đột nhiên lại tiêu tan: “Khó trách cô lọt được vào mắt anh ấy, Thịnh Hoàn Hoàn, tôi tâm phục khẩu phục thua cô."

Thịnh Hoàn Hoàn không rõ An Na đang nói đến ai, cô đầu tiên là nghĩ đến Kim Thần: “An Na tiểu thư, trước lúc này tôi và Kim Thần còn chưa được tính là bạn bè bình thường."

"Kim Thần?" An Na khịt mũi coi thường: “Thịnh tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, người mà tôi nói là Lăng Tiêu, tôi nghĩ anh ấy là người đàn ông duy nhất có thể không nương tình từ chối tôi trên thế giới này."

"Nói thật, trước đó trong lòng tôi rất không cam lòng, nhưng hiện tại tôi đã buông xuống." An Na cười cười với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô thật sự đáng để anh ấy thích."

Nói xong, An Na đặt cái mũ lên đầu xe rồi tiêu sái phất phất tay với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi phải đi, ở lại nơi này sẽ bị người của Hải Thành chế giễu, tiền sửa chữa hai chiếc xe thì cô kiếm Kim Thần mà đòi, chờ mong gặp cô trên đường đua quốc tế."

Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy An Na cũng không quá đáng ghét.

"Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn..."

Người xung quanh đều đang reo hò gọi tên Thịnh Hoàn Hoàn, Lý Hưng Hoài và Cao Dương kích động đỏ cả vành mắt, nếu cô có thể đại diện cho Hoa Hạ đi tham gia cuộc thi quốc tế thì tốt biết bao!

Thịnh Hoàn Hoàn phất tay cười khẽ với mọi người rồi cầm mũ của mình bước xuống đường đua, tiến vào phòng thay quần áo dưới sự bảo vệ của nhân viên bảo an.

Bên ngoài vẫn rất ầm ĩ, nhưng không bao lâu sau đã yên tĩnh trở lại.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cô vội cởi đồ xe đua muốn mau chóng rời đi.

Cô vừa ra khỏi phòng thay đồ đã va vào Lăng Tiêu, vòng eo bị đôi tay mạnh mẽ ôm chặt, mùi hương bá đạo quen thuộc chui vào chóp mũi.

Mũi Thịnh Hoàn Hoàn đập vào xương ngực của Lăng Tiêu, cô đau đến mức đỏ mắt lên, vì thế khi ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu thì cặp mắt hạnh xinh đẹp kia đã rưng rưng nước mắt, trông cực kỳ đáng yêu.

Lăng Tiêu cảm thấy ngực của mình nhói lên một cái, vừa đau vừa ngứa: “Thắng rồi mà em còn không vui sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều với hắn nên đẩy hắn ra đi ra ngoài.

Cô nghĩ vừa rồi hắn nhất định đã canh thời gian, cố ý đụng vào.

"Thịnh Hoàn Hoàn."

Lăng Tiêu gọi cô lại, giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến từ sau người cô: “Chuyện năm đó của mẹ tôi là do bị Hà Song hãm hại, là tôi bỏ lỡ bà ấy. Em biết không? Khi Diệp Chính Lan kể với tôi những chuyện liên quan tới bà ấy thì tôi lập tức nghĩ đến em.

Lăng Tiêu bước từng bước về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi muốn chia sẻ niềm vui nổi buồn với em, tôi hi vọng trở lại quá khứ... Tôi muốn ở bên em."

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã lệ rơi đầy mặt, cô không ngờ Lăng Tiêu lại nói thẳng như vậy: Tôi muốn ở bên em.

Nếu như không có chuyện của mẹ, có lẽ...

Không, không có nếu như, cũng không có có lẽ!

"Nhưng tôi không muốn."

Thịnh Hoàn Hoàn chùi đi nước mắt vô dụng, quay đầu lại lạnh lùng nói với Lăng Tiêu: “Tôi không muốn biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì, tôi cũng không muốn trở lại quá khứ với anh, càng không muốn ở bên anh."

Bóng dáng thon dài tự phụ của Lăng Tiêu dừng lại ở vị trí cách Thịnh Hoàn Hoàn không đến ba mét.

Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Lăng Tiêu, tôi và anh kết hôn ba tháng, nhưng chưa từng nhận được sự tôn trọng nào từ anh. Anh vui cũng mặt nặng mày nhẹ mà không vui cũng cũng hung hăng với tôi, muốn giam lỏng là giam lỏng, muốn đuổi đi là đuổi đi, cuộc hôn nhân như vậy có gì đáng để người ta lưu luyến?"

"Anh không muốn có con, nửa đêm ra ngoài không nói một câu giải thích, anh có thể nhẹ nhàng yêu cầu ly hôn, anh lý trí đến lạnh lùng, làm tôi hoài nghi anh căn bản không có trái tim."

Thịnh Hoàn Hoàn nói một mạch rất nhiều điều, những lời này giấu trong lòng cô đã rất lâu.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, hít một hơi thật sâu: “Ba tháng kết hôn với anh là ba tháng tôi không còn là mình nhất trong đời tôi, mỗi ngày tôi phải nhìn sắc mặt của anh, nghĩ hết mọi cách dỗ anh vui vẻ, cho nên tại sao tôi phải trở về quá khứ chứ?"

Cuống họng Lăng Tiêu như bị mắc xương cá, cố hết sức lực lại chỉ gọi được tên của cô: “Thịnh Hoàn Hoàn..."

Chẳng lẽ trong ba tháng đó không có chuyện gì đáng để cô lưu luyến sao?

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói thêm nữa, vừa quay người đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh chờ ở cách đó không xa, bước chân của cô hơi tạm ngừng, sau đó lại dứt khoát đi về hướng anh.

Bỗng nhiên, phía sau có một vòng tay ấm áp vững chắc kéo cô lại rồi ôm ghì vào lòng, tiếng nói nặng nề mà nghiêm túc vang lên: “Thịnh Hoàn Hoàn, những gì em nói tôi có thể thay đổi hết, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi!"

Lúc này ánh mắt của Đường Nguyên Minh tựa vào cạnh cửa trở nên âm trầm sắc bén.

Anh đứng thẳng dậy đi về hướng hai người.

Mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay, cô siết chặt hai tay rồi vô tình trả lời: “Trước khi mất mẹ tôi từng nói bà không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, ông bà ngoại tôi, thậm chí là người ba đang hôn mê cũng không đồng ý tôi quay lại với anh."

Lăng Tiêu như trông thấy hi vọng: “Em chỉ cần trả lời tôi là em có muốn hay không, những chuyện khác cứ giao cho tôi, tôi có cách để họ đồng ý."

Giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn lại cực kỳ lạnh lùng, không mang chút tình cảm hay do dự nào: “Tôi không muốn."

Lăng Tiêu khựng lại, hai tay vẫn siết chặt eo của cô không buông: “Em nói dối, ngày đó em đã hứa em sẽ ở lại, em quên rồi sao?"

Hắn không tin Thịnh Hoàn Hoàn không có tình cảm với mình, nếu không đêm đó cô sẽ không chạy tới bên hắn, còn hứa sẽ ở lại.

Nhưng Lăng Tiêu không đợi được Thịnh Hoàn Hoàn trả lời thì trong ngực đã trống rỗng.

Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh kéo qua, sau đó anh cản trước mặt cô rồi nhìn về hướng Lăng Tiêu với ánh mắt lạnh lẽo: “Lăng Tổng, anh không hiểu Hoàn Hoàn nói gì sao? Em ấy không muốn, người mẹ vừa mất của em ấy cũng không muốn. Thịnh phu nhân chết thế nào có cần tôi nhắc nhở anh không? Anh muốn Thịnh phu nhân chết không nhắm mắt hay là muốn Hoàn Hoàn bị chúng bạn xa lánh?"

"Hoàn Hoàn đã không còn gì nữa rồi, hiện tại trong lòng em ấy đau khổ đến mức nào anh biết không? Nếu em ấy ở bên anh thì lương tâm sẽ luôn bị tra tấn, nếu anh thật sự yêu em ấy thì sẽ không ép buộc như thế."

Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tái nhợt sau lưng Đường Nguyên Minh, đáy mắt lướt qua một tia đau đớn bi thương, nhưng khi nhìn về phía Đường Nguyên Minh thì đã khôi phục lạnh lẽo: “Đây là chuyện giữa tôi và Hoàn Hoàn, anh không có tư cách xen vào."
Chương 512: Anh không muốn giữ lại đứa bé này một giây nào nữa

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ sau lưng Đường Nguyên Minh rồi đứng bên cạnh anh, gương mặt nhỏ tái nhợt tràn đầy kiên quyết: “Những lời vừa rồi của anh ấy chính là lời tôi muốn nói."

Cho nên cô cũng đang trách hắn?

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, qua thật lâu hắn mới nói: “Nếu đây là đáp án của em thì tôi đã hiểu."

Vừa dứt lời, Lăng Tiêu đã lạnh lùng đi ngang qua người Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn.

Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, sau đó khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên, nụ cười này rất nhạt, lại rất đắng chát.

"Đi thôi, anh đưa em về." Lăng Tiêu đi chưa được bao lâu thì Đường Nguyên Minh đã nói với Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn mỏi mệt đáp: “Em có lái xe tới."

Đường Nguyên Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa mà đi thẳng một mạch đến trước xe xe cô, khi cô mở khóa thì anh đã mở cửa xe leo lên ghế lái.

Đường Nguyên Minh lại nói: “Anh đưa em về."

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, nhưng cuối cùng vẫn leo lên ghế lái phụ.

Mộ Tư đứng xa xa nhìn họ rồi nói với trợ lý sau lưng: “Đuổi theo họ."

Vừa rồi anh ta thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng nên có chút lo lắng.

Mộ Tư đi theo Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn vốn là muốn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn an toàn trở lại Thịnh gia, kết quả không ngờ Đường Nguyên Minh căn bản không lái xe về Thịnh gia mà lại đổi hướng giữa chừng.

Mộ Tư lập tức bảo trợ lý quay đầu theo sau, cũng căn dặn: “Đừng đến quá gần, sẽ bị Đường Nguyên Minh phát hiện."

Đường Nguyên Minh đã nhập ngũ mười năm nên khả năng quan sát đặc biệt nhạy bén.

Cuối cùng Đường Nguyên Minh lái xe của Thịnh Hoàn Hoàn đi vào hầm để xe chung cư của mình.

Mộ Tư dựa vào khuôn mặt Ngũ Thiếu của Hải Thành mà thành công được bảo vệ cho qua.

Mới đi vào anh ta đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đang hôn mê đi xuống xe.

Trợ lý nặng nề nói: “Mộ tổng, chuyện này không đúng, Thịnh tiểu thư không uống rượu cũng không bị thương, vì sao lại không có phản ứng?"

Tay cô đã rũ xuống, rõ ràng là ngất xỉu rồi.

Rốt cuộc Đường Nguyên Minh muốn làm gì Hoàn Hoàn?

"Mộ tổng, có muốn tôi đi lên cản anh ta lại không?"

"Nhanh đi." Mộ Tư quả quyết nói.

Trợ lý lập tức xuống xe xông lên: “Anh muốn làm gì, để người xuống cho tôi."

Trợ lý nổi giận gầm lên một tiếng rồi cản trước mặt Đường Nguyên Minh.

Đường Nguyên Minh nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ trước mặt, sau đó quay đầu lại nhìn về phía xe của Mộ Tư, chân dài lập tức nhấc lên rồi hung tợn đạp một cái vào bụng trợ lý.

Cú đá này cực kỳ mạnh, đã đá trợ lý bay ra ngoài rồi “Đùng" một tiếng ngã xuống đất cách xa ba, bốn mét.

Trợ lý đau khổ ôm bụng, cảm giác như dạ dày rách toạc.

Đường Nguyên Minh trực tiếp ngó lơ anh ta rồi ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chân tiến vào thang máy, đó là thang máy dành riêng cho tầng cao nhất, không có mật khẩu hay vân tay của Đường Nguyên Minh thì không dùng được.

Lúc này Mộ Tư căm hận mà đấm một cái lên đôi chân không còn tri giác của mình, sau đó cầm điện thoại lên bấm số.

Thang máy đi thẳng tới tầng cao nhất, vừa mở cửa ra liền có một đám người xông tới.

Đường Nguyên Minh đặt Thịnh Hoàn Hoàn lên giường bệnh di động, ánh mắt dời khỏi gương mặt tinh xảo của cô, cuối cùng rơi vào phần bụng bằng phẳng đó, anh lạnh lẽo nói: “Mau làm kiểm tra cho cô ấy, nếu tất cả bình thường thì lập tức tiêm thuốc tê làm giải phẫu."

Anh không muốn giữ lại đứa nhỏ trong bụng cô thêm giây phút nào nữa.

Trong phòng khách to lớn có mấy thiết bị, Thịnh Hoàn Hoàn đang hôn mê được một đám nữ bác sĩ và y tá kiểm tra.

Mà Đường Nguyên Minh dặn dò xong lại tiến vào thang máy.

Khi thang máy mở ra lần nữa, Đường Nguyên Minh trông thấy Mộ Tư ngồi trên xe lăn và cảnh sát đang xông về hướng họ.

Cảnh sát đưa giấy tờ ra cho Đường Nguyên Minh xem rồi yêu cầu lên lầu điều tra.

Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Điều tra? Lệnh khám xét đâu?"

Cảnh sát nghiêm túc nói: “Mộ tổng tận mắt nhìn thấy anh ôm một người phụ nữ đã hôn mê lên lầu, chúng tôi hoài nghi anh có mục đích bất chính, vì an nguy của cô gái đó, cảnh sát chúng tôi có quyền lên lầu điều tra."

"Người phụ nữ của tôi ngủ quên, tôi ôm cô ấy lên nghỉ ngơi mà thôi."

Đường Nguyên Minh sắc bén nhìn cảnh sát trước mặt: “Có lẽ anh không biết tôi, muốn xét nhà của tôi thì đi lấy giấy khám xét từ cục trưởng của các người, nếu không không ai được đi lên."

Cảnh sát thấy Đường Nguyên Minh có khí thế bất phàm, ăn nói ngông cuồng như vậy thì suy đoán thân phận của anh không đơn giản, hơn nữa trong tay anh ta thật sự không có giấy khám xét nên nhất thời tiến thối lưỡng nan.

Lúc này Mộ Tư nói: “Lên lầu điều tra đi, cấp trên trách tội xuống thì tính hết lên đầu tôi."

Có câu nói này của Mộ Tư, cảnh sát lập tức nháy mắt ra hiệu với đám đồng nghiệp, muốn xông lên trước đè Đường Nguyên Minh lại.

Ai ngờ anh ta quay người lại còn chưa kịp ra tay thì đã bị Đường Nguyên Minh đánh ngã.

Không đến mười giây, mấy cảnh sát đều bị đánh gục.

Đường Nguyên Minh còn giật súng của một cảnh sát rồi chỉa nòng súng lạnh như băng vào đầu Mộ Tư, khinh thường liếm liếm khóe miệng: “Mộ tổng thật là rảnh rỗi quá!"

Hai tay Mộ Tư siết chặt xe lăn dưới người, mặt không cảm xúc mở miệng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì Hoàn Hoàn?"

Đường Nguyên Minh càng không để Mộ Tư gặp mặt thì anh ta càng lo lắng cho tình trạng của Thịnh Hoàn Hoàn.

Đường Nguyên Minh thu súng lại rồi thuần thục thưởng thức trong tay: “Mấy ngày nay Hoàn Hoàn không được nghỉ ngơi tốt, tôi chỉ muốn để cô ấy ngủ ngon một giấc. Tôi sẽ không làm gì cô ấy, cho nên Mộ tổng khỏi phải lo lắng, đi về nhà đi, Bạch Tuyết của anh đang ở nhà chờ anh trở về kìa."

Câu nói này của Đường Nguyên Minh đâm trúng chỗ đau của Mộ Tư, anh ta nhìn mấy cảnh sát nằm trên mặt đất đau đớn ôm người bên cạnh mà giọng dịu lại một chút: “Để tôi đi lên nhìn Hoàn Hoàn một cái."

"Anh sẽ làm ồn cô ấy nghỉ ngơi."

Đường Nguyên Minh nhướn mày, chỉa súng vh cảnh sát trên mặt đất: “Mộ tổng không về thì chỉ sợ chuyện này không thể kết thúc, ngày mai Hoàn Hoàn tỉnh lại biết anh theo dõi mình thì anh cảm thấy cô ấy sẽ nghĩ thế nào?"

Lúc này vẻ ôn hòa trên mặt Mộ Tư đều biến mất: “Nếu anh dám động vào cô ấy thì tôi sẽ giết anh."

Đường Nguyên Minh nhếch khóe miệng cười nhẹ rồi nhét súng vào túi của cảnh sát, đứng dậy nói với Mộ Tư: “Tôi nói được thì làm được."

Vừa dứt lời, Đường Nguyên Minh lại bước vào thang máy.

Sau khi tiến vào thang máy, sắc mặt Đường Nguyên Minh lập tức trầm xuống, anh hứa với Mộ Tư không động vào Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng không hứa không làm gì đứa nhỏ trong bụng cô.

Mà Mộ Tư căn bản không biết Thịnh Hoàn Hoàn đã mang thai, anh ta bảo Đường Nguyên Minh không động vào cô cũng chỉ là chuyện nam nữ.

Mộ Tư ngồi bên ngoài thang máy thật lâu, mãi đến khi người của anh ta đến đưa trợ lý và cảnh sát bị thương lên xe cứu thương.

Mà Mộ Tư cũng không có chấp nhất đi lên nữa, anh ta tin Đường Nguyên Minh sẽ không ép buộc Thịnh Hoàn Hoàn, họ có tình cảm thanh mai trúc mã, dù không chiếm được thì anh cũng không muốn trở thành kẻ thù của cô.

Cho nên Mộ Tư nghĩ rằng Đường Nguyên Minh sẽ giữ lời hứa.

Sau khi Đường Nguyên Minh đi lên từ dưới lầu, bác sĩ còn đang làm kiểm tra cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Đường Nguyên Minh ngồi xuống một bên, lúc này bác sĩ đang siêu âm cho Thịnh Hoàn Hoàn, trên máy vi tính hiện ra hình dạng phôi thai trong bụng cô.

Chỉ là một cái bóng đen nho nhỏ, hình dạng hơi giống quả cà.

Đường Nguyên Minh bất giác lấy điếu thuốc ra đặt lên trên môi, lúc muốn châm lửa thì đột nhiên nghĩ đến cái gì nên lại dừng lại rồi cất điếu thuốc vào.
Chương 513: Từ lúc nào anh Minh trở nên đáng sợ như vậy

Qua hồi lâu bác sĩ mới hoàn toàn kiểm tra.

Vị bác sĩ khoa phụ sản kinh nghiệm phong phú này đã khá lớn tuổi, khoảng chừng năm mươi lăm.

Bà bỏ thứ đếng cầm trên tay xuống rồi nặng nề nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Đường tiên sinh, tôi không đề nghị làm ca phẫu thuật này."

Trong mắt Đường Nguyên Minh bắn ra tia rét lạnh thấu xương: “Vì sao?"

Dáng vẻ lúc này của Đường Nguyên Minh làm bác sĩ hơi kinh hãi: “Vị tiểu thư này có xxx quá mỏng, nếu khôi phục hậu phẫu thuật không tốt thì rất có thể sẽ mất luôn khả năng sinh con."

"Nói cách khác là không thể bỏ đứa bé này?"

Đường Nguyên Minh không hiểu bác sĩ nói gì, chỉ nghe được ca phẫu thuật này có thể sẽ làm Thịnh Hoàn Hoàn mất khả năng sinh con.

"Đúng vậy, tôi không đề nghị làm ca phẫu thuật này." Bác sĩ lau lau mồ hôi trên trán rồi kiên trì nói.

Ánh mắt của Đường Nguyên Minh sắc bén lạnh lẽo như lưỡi dao: “Tỷ lệ mất khả năng sinh con cao bao nhiêu?"

Bác sĩ đổ mồ hôi đầm đìa: “Tám... Sáu, sáu mươi phần trăm."

Đường Nguyên Minh cong ngón tay lại, điếu thuốc trên đầu ngón tay bị hắn bóp nát, vụn bụi rơi đầy đất.

Mấy y tá kia bị dọa đến run lẩy bẩy.

Không biết qua bao lâu, Đường Nguyên Minh mới nói: “Nếu các người dám nói một chữ chuyện hôm nay ra ngoài thì..."

Đám bác sĩ và y tá lập tức trăm miệng một lời mà nói: “Chúng tôi tuyệt đối không nói chữ nào ra ngoài."

Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn từ giường phẫu thuật rồi lạnh lùng nói với đám người: “Cút."

Rất nhanh đám bác sĩ y tá đã mang thiết bị của họ biến mất khỏi căn chung cư, trừ Thịnh Hoàn Hoàn ra thì trong căn hộ không còn dấu vết của người ngoài nào nữa.

Đường Nguyên Minh đặt Thịnh Hoàn Hoàn lên cái giường lớn của anh, sau đó ngồi xuống bên giường rồi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngủ say.

Qua hồi lâu anh mới đứng lên rồi đi vào phòng tắm cầm cái khăn lông ướt ra, vén áo của Thịnh Hoàn Hoàn lên lau sạch dấu vết siêu âm trên bụng của cô.

Chùi một hồi thì bàn tay khớp xương rõ ràng kia đã chạm vào da thịt của cô, bắt đầu dịu dàng vuốt ve như đối đãi với một báu vật, sợ hơi dùng sức sẽ làm nó vỡ nát.

Nhưng sau đó tay anh bắt đầu nắm chặt, càng ngày càng mạnh như muốn đâm xuyên cả bụng của Thịnh Hoàn Hoàn.

Có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn bị đau nên đã cau mày lại, vô thức thì thầm: “Đau quá."

Đường Nguyên Minh như bừng tỉnh mà vội vàng dời tay khỏi bụng cô, sửa sang lại quần áo của cô rồi cẩn thận đắp mền lại.

Làm xong tất cả, Đường Nguyên Minh lại tiến vào phòng tắm.

Một lát sau, một tiếng vang thật lớn truyền đến từ bên trong.

"Ầm!"

Tấm gương trên bồn rửa mặt đã nứt ra một vết nứt dưới nắm đấm của Đường Nguyên Minh, máu chảy xuống từ tay anh làm nhiễm đỏ cả bồn rửa mặt.



Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến chạng vạng tối, cô bị đói tỉnh, khi mở mắt mới phát hiện đây không phải Thịnh gia, mà căn phòng ngủ cô đang nằm trông có vẻ là của đàn ông

Rất nhanh cô liền biết chủ nhân phòng ngủ này là ai.

Bởi vì cô phát hiện ảnh chụp của mình và Đường Nguyên Minh khi còn bé trên tủ đầu giường.

Trong ảnh, Đường Nguyên Minh cõng cô, tay cô cầm một nhánh cỏ đuôi chó, bên trong còn kẹp mấy đóa cúc nhỏ, cô nhìn ống kính cười rạng rỡ, trông thật vô tư vô lự.

Trong ảnh, Đường Nguyên Minh mới mười tuổi đã rất bảnh trai, ăn mặc như một quý ông, anh cười dịu dàng lại mang theo chút cưng chiều.

"Em dậy rồi à?" Đường Nguyên Minh mặc tạp dề đi đến.

Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn có chút hoảng hốt, dáng vẻ bây giờ của Đường Nguyên Minh đặc biệt giống người chồng trong lý tưởng của cô.

"Hoàn Hoàn?" Đường Nguyên Minh cưng chiều vuốt vuốt đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Đừng nhìn, nếu em thích cỏ đuôi chó như thế thì anh đi hái cho em, giờ xuống giường ăn cơm đi, anh có làm gà ướp muối em thích ăn này."

Giờ khắc này mũi Thịnh Hoàn Hoàn hơi cay cay.

Nếu Đường Nguyên Minh chỉ coi cô là em gái thì tốt biết bao?

Anh nhất định sẽ là người anh cưng chiều em gái đẹp trai nhất dịu dàng nhất Hải Thành!

Đáng tiếc...

"Anh Minh, đã thật lâu em không chơi cỏ đuôi chó." Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức buông khung hình xuống: “Tại sao em lại ở chỗ này?"

Hình như cô ngủ quên trong xe, còn làm sao tới đây thì cô không có chút ấn tượng nào.

Đường Nguyên Minh nói: “Anh thấy em ngủ ngon quá nên không nhẫn tâm gọi em dậy, mấy ngày anh ở nhà em đã học không ít món em thích từ bác gái nên muốn làm cho em nếm thử, mấy ngày nay em không ăn ngon đúng không, đã gầy hốc hác đi rồi."

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên làm sao từ chối nên nói một câu: “Em muốn về nhà."

Vẻ dịu dàng trên mặt Đường Nguyên Minh biến mất một nửa, không cho phép từ chối mà nói: “Ăn cơm trước, cơm xong anh có việc muốn nói với em."

Nói xong anh quay người rời khỏi phòng ngủ.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng dậy xuống giường, lúc này phần bụng mơ hồ truyền đến cảm giác nhói nhói, cô liếc nhìn ra ngoài cửa rồi bước vào phòng tắm.

Cô vén áo lên thì nhìn thấy trên phần bụng trắng nõn của mình đỏ bừng lên, trên đó còn có hai vết trầy như dấu móng tay để lại.

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy một luồng khí lành từ tứ chi tràn ra toàn thân làm cô rùng mình.

Khi cô ngủ, Đường Nguyên Minh đã làm gì cô?

Không, phải nói là hôn mê!

Hôm nay cô ngửi được mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt trên người Đường Nguyên Minh, cô không phòng bị, xem ra là mùi đó làm cô hôn mê.

Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng sợ hãi, ngẩng đầu đã nhìn thấy tấm gương trên bồn rửa mặt vỡ nát, trên đó còn dính máu.

Cảnh tượng trước mặt làm sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch.

Lúc này tiếng đập cửa truyền đến từ bên ngoài: “Hoàn Hoàn?"

Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng rất nhanh nên lập tức tiến lên khóa cửa lại: “Anh chờ một chút, em muốn đi vệ sinh."

Nhưng Đường Nguyên Minh không hề rời đi, anh biết cô đã trông thấy vết máu trên bồn rửa mặt: “Hoàn Hoàn, em ra đây đi, anh sẽ không làm tổn thương em."

Nhưng với vết thương trên bụng, thử hỏi làm sao Thịnh Hoàn Hoàn tin anh được nữa?

Đường Nguyên Minh không nghe tiếng đáp lại nên dựa vào cửa trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục nói: “Anh biết em mang thai, thật xin lỗi, anh không khống chế được tâm tình của mình."

Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn đang run rẩy: “Anh muốn giết nó?"

"Ừ, anh thật sự muốn giết nó."

Đường Nguyên Minh cũng không gạt Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh đã mời luôn bác sĩ rồi, chỉ đợi làm phẫu thuật, nhưng bác sĩ nói sức khoẻ em không tốt, sau khi phẫu thuật rất có thể sẽ mất đi khả năng sinh con..."

Nghe Đường Nguyên Minh nói vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy tê cả da đầu.

Đường Nguyên Minh như vậy khiến Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật xa lạ.

Anh không phải anh Minh của cô, anh Minh sẽ không đối xử với cô như vậy, anh Minh không nỡ tàn nhẫn như thế với cô.

"Cho nên anh đã để nó lại." Đường Nguyên Minh nói tiếp: “Hoàn Hoàn, anh chỉ không muốn đứa bé này sinh ra thôi, chưa từng nghĩ đến làm tổn thương em."

Thịnh Hoàn Hoàn đã khóc nghẹn: “Anh Minh, vì sao anh lại biến thành như vậy? Chỉ vì tôi mang thai con của Lăng Tiêu nên anh không nói một câu đã muốn giết con tôi sao?"

Cô không dám tưởng tượng nếu bác sĩ nói có thể phẫu thuật thì bây giờ có phải cô đã hư thai rồi không?

Từ lúc nào mà anh Minh trở nên đáng sợ như vậy?

Câu '‘on của Lăng Tiêu' làm sắc mặt Đường Nguyên Minh trầm xuống, sau đó anh nói ra một câu làm Thịnh Hoàn Hoàn như sấm sét giữa trời quang: “Hoàn Hoàn, đứa bé này không phải của Lăng Tiêu."
Chương 514: Lăng Tiêu cứu em

Đứa bé này không phải của Lăng Tiêu?

Thịnh Hoàn Hoàn cố suy nghĩ rất nhiều lần mới hiểu được ý của anh: “Tôi không biết anh đang nói cái gì."

Đường Nguyên Minh nói: “Sinh đứa nhỏ này ra thì anh nuôi, cứ nói với bên ngoài là nó đã trong lần em uống say nửa tháng trước, đứa bé này không liên quan gì đến Lăng Tiêu."

Thịnh Hoàn Hoàn vốn không định chấp nhận Đường Nguyên Minh, lúc này càng không có khả năng: “Tôi sinh đứa bé này ra rồi tự nuôi."

Đường Nguyên Minh nói trúng vào trọng tâm: “Đến lúc đó Lăng Tiêu giành quyền nuôi dưỡng với em thì làm sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nghĩ tới vấn đề này.

Đường Nguyên Minh tiếp tục nói: “Hoàn Hoàn, không cần anh nói thì em cũng biết bác gái hi vọng em gả cho anh mà không phải Lăng Tiêu."

Tim Thịnh Hoàn Hoàn đã nguội lạnh: “Nếu mẹ tôi biết anh là người như vậy thì sẽ không đồng ý tôi gả cho anh."

Anh Minh, anh trở nên đáng sợ lắm anh biết không?

"Em sai rồi, bác gái cũng không muốn để em sinh đứa nhỏ này ra." Giọng nói của Đường Nguyên Minh cực kỳ tỉnh táo: “Anh đã quyết định giữ nó lại thì sẽ không tổn thương nó nữa, Hoàn Hoàn, tin tưởng anh được không?"

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn đã không thể tin Đường Nguyên Minh nữa: “Là anh bảo Hà Song nói dối đúng không?"

Đường Nguyên Minh lại không thừa nhận vấn đề này: “Là anh đưa bà ta đến trước mặt em nên bị em hoài nghi sao? Hoàn Hoàn, anh không xấu xa như em đã nghĩ đâu."

Trước đó Thịnh Hoàn Hoàn rất chắc chắn với suy đoán này của mình, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy Đường Nguyên Minh đang nói thật, cả chuyện làm phẫu thuật phá thai cho cô mà anh còn thừa nhận thì còn gì không dám nhận chứ?

"Hoàn Hoàn, không ra nữa thì đồ ăn sẽ nguội mất."

"Tôi muốn về nhà."

Chuyện đã phát triển thành như vậy, hỏi sao Thịnh Hoàn Hoàn dám ở lại, dám ăn nữa?

Đường Nguyên Minh không miễn cưỡng: “Được, anh đưa em về, lần sau lại làm cơm cho em ăn."

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới mở cửa rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Đường Nguyên Minh không ngăn cản cô, nhưng khi ra tới phòng khách thì bả vai của Thịnh Hoàn Hoàn lại bị đè xuống, một sức lực cực mạnh đẩy cô đến bàn ăn.

"Anh muốn làm gì, tôi không ăn, tôi nói tôi không ăn." Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa đến mặt mày trắng bệch, cuối cùng vẫn bị Đường Nguyên Minh kéo lên ghế.

Đường Nguyên Minh ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, anh gắp rất nhiều đồ ăn đến trước mặt cô, giọng nói vẫn dịu dàng như thường ngày: “Ăn những món này đi rồi anh cho em đi."

"Tôi không ăn." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên.

Nhưng cánh tay cô đột nhiên đau nhói, lại bị kéo ngồi xuống ghế.

"Nếu em thực sự không muốn ăn thì nếm mỗi món một miếng đi." Đường Nguyên Minh đưa cho cô một đôi đũa rồi mong đợi nhìn cô.

Sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn phát lạnh, người đàn ông trước mặt nhìn rất bình thường, lại làm cô cảm thấy đặc biệt đặc biệt khủng bố, cô sợ anh sẽ tổn thương mình.

Cô nhận lấy đũa rồi gắp một miếng thịt trong mâm nhét vào miệng, cô không nếm ra vị gì mà chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào, đặc biệt buồn nôn muốn ói.

"Nuốt xuống."

Đường Nguyên Minh ra lệnh, Thịnh Hoàn Hoàn che miệng ép mình nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nước mắt lại chảy ra.

Tiếng thúc giục bên tai không tiếp tục vang lên nữa.

Đường Nguyên Minh buông đũa trong tay xuống, thất bại vuốt vuốt gương mặt mỏi mệt, giọng nói hơi khàn khàn: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc em muốn anh phải làm sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời anh mà đứng lên khỏi ghế rồi chạy nhanh ra thang máy, nhưng không có mật khẩu và vân tay, cũng không nhận diện gương mặt nên thang máy không mở ra.

Mà Đường Nguyên Minh đã đi về hướng sau lưng cô.

Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi mà liều mạng mà ấn thang máy.

Đường Nguyên Minh nắm lấy tay cô từ phía sau, cầm tay cô ấn từng con số mật khẩu: “Mật khẩu là sinh nhật của em, lần trước anh đã từng nói với em rồi, có vậy cũng không nhớ nữa, em nói xem sao mà em đần như vậy?"

Giọng nói của Đường Nguyên Minh vẫn cưng chiều như trước kia.

Nhưng bây giờ sự cưng chiều này lại làm Thịnh Hoàn Hoàn không thở nổi.

Thang máy vừa mở thì cô lập tức vọt vào, nhưng Đường Nguyên Minh cũng đi theo.

Thịnh Hoàn Hoàn nép mình vào một góc hẻo lánh, cố gắng muốn làm suy giảm sự tồn tại của mình xuống.

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong lòng Đường Nguyên Minh đặc biệt khó chịu, giống như có người đang cắt từng dao từng dao vào thịt anh.

Anh rất đau, cô biết không?

Sau khi thang máy mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xông ra ngoài.

Đường Nguyên Minh đứng sau lưng nhìn theo cô: “Hoàn Hoàn, anh đã nói sẽ không làm tổn thương em nữa, cho nên em đừng tránh anh như tránh tà như vậy."

Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không nghe lọt tai lời nói của Đường Nguyên Minh, cô trông thấy xe của mình thì lập tức vọt về hướng nó, cứ như phía sau có một con quỷ.

Mãi đến khi xe của Thịnh Hoàn Hoàn biến mất khỏi hầm để xe, Đường Nguyên Minh vẫn đứng tại chỗ, anh châm một điếu thuốc rồi tựa vào xe rít hơi này đến hơi khác.

Anh đáng sợ như thế sao?

Cô thích cái gì anh cũng làm cho cô, vì sao cô không chịu nhìn đến anh?

Lòng chiếm hữu của anh đối với cô còn đáng sợ hơn cô tưởng tượng, nhưng anh sợ dọa cô nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn kiềm chế, luôn liều mạng giấu đi.

Nhưng hiện tại xem ra cũng không thay đổi được gì.

Cho nên rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khắc tên mình vào trái tim cô?

Có phải chỉ khi nào Lăng Tiêu chết không?

….

Khi xe chạy ra khỏi chung cư thì sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cô tăng tốc độ, chỉ muốn mau chóng về nhà rời khỏi nơi này.

Cũng may Đường Nguyên Minh không đuổi theo, cô bình an trở về Thịnh gia.

Thịnh Hoàn Hoàn sợ vợ chồng Thịnh Tư Nguyên lo lắng nên khi vào Thịnh gia đã ngồi trong xe cố tỉnh táo lại thật lâu, còn đặc biệt điều chỉnh tóc tai rồi mới dám bước xuống xe.

Lúc này vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đang đợi Thịnh Hoàn Hoàn ăn cơm, khi cô nhìn thấy thịt trên bàn ăn thì lập tức bịt miệng lại, quay người chạy vào nhà vệ sinh.

Chúc Văn Bội nghi ngờ nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Giờ mới khoảng một tháng mà sao phản ứng lại lớn như vậy?"

Thịnh Tư Nguyên nói: “Phản ứng và thời điểm bị nghén của mỗi người phụ nữ đều khác nhau, mặc dù đến sớm một chút, nhưng cũng coi như bình thường, bà mau đi xem đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn nôn rất dữ dội, muốn nôn luôn cả mật ra ngoài.

Chúc Văn Bội đặc biệt lo lắng: “Súc miệng đi, bà đã bảo phòng bếp chuẩn bị cho cháu chút thức ăn thanh đạm."

"Bà ngoại, không vội, cháu không đói bụng."

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn nghỉ ngơi rất sớm, mà trong ngà đã không còn bóng dáng của Lăng Thiên Vũ nữa, vừa rồi dưới lầu cô cũng không nhìn thấy cậu bé.

Cả con chó của cậu cũng không thấy đâu nữa.

Lăng Tiêu nói: “Nếu như đây là đáp án của em thì tôi hiểu rồi."

Cho nên hắn cho người đón Thiên Vũ đi.

Cho nên về sau hắn sẽ không đến nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ban công, không biết qua bao lâu cô mỏi mệt nhắm mắt lại.

Nhưng cô ngủ không ngon, ác mộng vẫn luôn quấn lấy cô.

Cô mơ thấy mình bị Đường Nguyên Minh cột vào bàn giải phẫu lạnh lẽo, anh cầm kéo và nhiếp từ từ đến gần cô.

Cô liều mạng giãy dụa kêu khóc: “Đừng... Đừng... Lăng Tiêu cứu em, Lăng Tiêu cứu em..."

Nửa đêm Thịnh Hoàn Hoàn bừng tỉnh từ cơn ác mộng, trong lúc mơ mơ hồ hồ lại trông thấy Lăng Tiêu ngồi bên giường cô, hình như trong tay có cầm cây nhiệt kế.
Chương 515: Em chỉ hẹn Diệp Sâm

"Lăng Tiêu?" Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng gọi một tiếng.

Trong mông lung cô nhìn thấy Lăng Tiêu đang xem cây nhiệt kế trong tay, hình như đã nói một câu: “Em bị sốt rồi."

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu mình rất nặng, cô muốn nhìn hắn rõ thêm một chút, nhưng mí mắt lại trĩu nặng, một lát sau trên trán được đắp một cái khăn lành lạnh, tay hắn cũng rất mát làm cô cảm thấy thật thoải mái.

Cô nắm tay hắn mà mệt mỏi thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau.

Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy từ trên giường, ngửi thấy mùi mồ hôi trên giường thì nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, cô đưa tay sờ sờ trán của mình, nhiệt độ bình thường!

Trong phòng vẫn giống y như trước khi ngủ, không xảy ra thay đổi nào cả.

Xem ra chỉ là một giấc mộng!

Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, vết đỏ trên bụng đã lặn, chỉ còn lại hai vết móng tay quẹt qua.

Cô nghĩ đến Đường Nguyên Minh, cũng nhờ đến Văn Sâm luôn âm thầm bảo vệ cô!

Không phải anh ta vẫn luôn đi theo bên cạnh cô sao, tối hôm qua cô bị Đường Nguyên Minh ôm xuống xe, anh ta không trông thấy sao?

Hay là sau buổi trưa hôm qua anh ta đã bị Lăng Tiêu gọi về rồi?

Suy đoán này làm trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đắng chát, xem ra lần này cô và Lăng Tiêu thật sự kết thúc rồi.

Cũng tốt, kết quả này tốt cho tất cả mọi người!

Khi đi khỏi phòng, Thịnh Hoàn Hoàn đã đổi bộ đồ công sở, mang giày cao gót vào, mặt được trang điểm tinh xảo, dáng vẻ già dặn mạnh mẽ như không có gì đánh bại được cô.

Lúc ăn điểm tâm Chúc Văn Bội nói hôm qua Lăng Thiên Vũ đã được người của Lăng gia đón về.

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ thản nhiên nói câu "Dạ" rồi ăn vài thứ, sau đó ôm lấy Thịnh Sam Sam đến sau núi thắp nhang cho Thịnh phu nhân rồi mới đến công ty đi làm.

Hôm qua lúc ra cửa, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Trần Anh Kiệt: “An bài cho tôi mấy người đi, gần đây đi đến đâu cũng gặp phải phóng viên."

Kỳ thật cô đang sợ Đường Nguyên Minh.

Trần Anh Kiệt gật đầu: “Tôi lập tức thu xếp."

Rất nhanh Trần Anh Kiệt đã chọn tám người cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư, cô dùng mấy người này trước đi, họ có tâm tư tinh tế và võ nghệ cao, đối phó đám phóng viên và fan hâm mộ đã đủ rồi."

Thịnh Hoàn Hoàn hài lòng gật đầu, lập tức nghĩ đến Văn Sâm: “Chờ một chút đã anh Trần, anh có thể người tin được mà thân thủ giống như anh không, đãi ngộ có thể giống như anh."

Cô cần người như Văn Sâm và Trần Anh Kiệt thay cô ứng phó Đường Nguyên Minh, cô không muốn chuyện tối hôm qua xảy ra nữa.

Trần Anh Kiệt nói: “Được, tôi sẽ để ý giúp cô."

Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười: “Tôi hi vọng chóng một chút."

Nói xong, cô đeo kính râm lên lên xe.

Ngoài cổng tập đoàn Thịnh Thế.

Hôm nay vẫn có rất nhiều phóng viên và fan hâm mộ đến.

Hôm qua sau khi thắng An Na, trong vòng một đêm số lượng fan hâm mộ của Thịnh Hoàn Hoàn đã tăng vọt lần nữa, đổi mới kỷ lục trở thành người tăng fan nhanh nhất Weibo.

Tiếng giày cao gót vừa vang lên đã lập tức khiến các fan hâm mộ thét lên chói tai: “Thịnh Hoàn Hoàn... Nữ thần... Nữ thần..."

Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ đồ công sở, váy đen kết hợp với áo sơmi đỏ, tay cầm cặp công văn, chân đạp giày cao gót, trên vai khoác áo khoác, trông già dặn lại không mất vẻ quyến rũ.

Trên gương mặt trắng nõn tinh xảo có đeo một cặp kính râm trông cực kỳ khí thế.

Sáng sớm mà doanh số của bộ phận bán hàng trực tuyến của Thịnh Thế lại từ từ tăng lên, cái kính râm trên mặt và đôi giày cao gót dưới chân Thịnh Hoàn Hoàn đã bị cướp mua hết sạch trong vòng vài phút.

Vừa tiến vào văn phòng, Thịnh Hoàn Hoàn đã tháo kính râm xuống rồi đổi giày cao gót.

Cô trông thấy một lá thư mời trên bàn làm việc của mình, sau khi mở ra thì sắc mặt từ từ trầm xuống.

Phượng Cảnh Thiên mời cô ngày mai tham gia tiệc sinh nhật của anh ta.

Phượng Cảnh Thiên này là thái tử của Phượng gia, Hải Thành có tiếng là công tử đào hoa, anh ta mời cô tham gia tiệc sinh nhật không biết có tâm tư gì.

Nhưng Thịnh Thế và Phượng gia có không ít hợp tác, lúc trước cô leo lên thì Phượng gia giữa thái độ trung lập, không đứng về phe Chu Tín, cho nên cô không từ chối buổi tiệc này được.

Một ngày trôi qua rất nhanh, buổi chiều cúp Hoa Đào đã quét sạch thế giới mạng.

Đêm nay cúp Hoa Đào chính thức bắt đầu thi đấu, phía ban tổ chức ra sức làm tuyên truyền vì tỉ lệ người xem!

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy trước cái tên của Triệu Giai Ca danh có sáu chữ "Tiểu thư đứng đầu Hải Thành" thì bình tĩnh cất điện thoại vào túi rồi chạy tới Thịnh Thế Danh Môn.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn bao, mời đám bạn tốt Nam Tầm Lăng Kha đến Thịnh Thế Danh Môn ăn cơm, mục đích là khuyên cô ấy tham gia cuộc thi quốc tế.

Cũng hết cách, cô bị Kim Thần và Lý Hưng Hoài thúc giục cả ngày rồi.

Trên bàn cơm, khi Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm nhắc đến cuộc thi quốc tế thì Nam Tầm lại bình tĩnh sờ trán của cô: “Em đâu có bị sốt đâu!"

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay cô ấy: “Chị Nam Tầm, tụi em rất nghiêm túc."

Nam Tầm thấy bọn người Thịnh Hoàn Hoàn, Trần Uy, Lăng Kha, Tống Minh Triết đang nhìn mình với ánh mắt rực cháy thì mới biết họ không nói đùa.

Lúc này Nam Tầm mới nghiêm túc lên: “Mọi người đừng nhìn tôi, tôi đã không chơi rất nhiều năm, trong thời gian ngắn căn bản không thể trở lại trạng thái đỉnh caonăm đó."

Lăng Kha lập tức nói: “Chị Nam Tầm, chị đừng xem thường bản thân, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là chuyện chị muốn làm thì không có gì không thành công."

Đám người rất tán đồng mà gật đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói: “Chị nhìn em đi, lúc em tham gia thi đấu cũng không có nhiều thời gian chuẩn bị, nhưng kết quả lại mang đến bất ngờ cho chúng ta. Chị Nam Tầm, tụi em muốn gặp lại chị rực rỡ của năm đó."

Cô rực rỡ của năm đó?

Nam Tầm đã quên mất năm đó mình như thế nào rồi.

Lúc này cánh cửa bị mở ra, những tay đua thế hệ mới và cũ như Kim Thần, Sơ Tình, Cao Kiếm, Lý Hưng Hoài, Cao Dương, Tề Anh đi đến, hai mươi mấy người trông rất đông đúc.

Căn phòng to lớn lập tức trở nên chật chội.

Kim Thần ngồi trên xe lăn, anh ta đại diện cho mọi người đi tới trước mặt Nam Tầm, dùng thái độ chân thành nhất nói với Nam Tầm: “Tiền bối, chúng tôi chân thành mời cô đại diện cho Hoa Hạ tham gia cuộc thi quốc tế."

Nam Tầm nhìn những người trước mặt, trầm mặc hồi lâu rồi đứng lên tôn trọng nói với bọn người Kim Thần: “Mọi người thật sự quá coi trọng tôi rồi, đã thật lâu tôi không đụng vào xe đua, chỉ sợ làm mọi người thất vọng."

Nghe những lời này của Nam Tầm, tia sáng trong mắt mọi người hơi ảm đạm xuống, Nam Tầm đang từ chối họ.

Ngay vào lúc đám người thất vọng thì chỉ nghe Nam Tầm nói: “Không bằng như vầy đi, tôi luyện tập trước mấy ngày, nếu tốc độ có thể sánh bằng Hoàn Hoàn thì tôi sẽ tham gia cuộc thi quốc tế này, trong khoảng thời gian này mọi người cũng phải nghĩ cách, tìm xem có người càng thích hợp hơn không."

Bây giờ Nam Tầm sớm đã không còn tự tin như năm đó.

Đám người vô cùng kích động, Nam Tầm chịu rồi.

Sau khi nhận được đáp án, đám người vui vẻ rời khỏi phòng, lúc này Diệp Sâm và Đường Dật lại đi vào từ bên ngoài.

Nam Tầm nhíu mày nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Em hẹn họ à?"

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, ăn ý mà cùng Nam Tầm về về phía Lăng Kha.

Lăng Kha cúi đầu bới cơm, rất muốn yếu ớt trả lời một câu: Em chỉ hẹn Diệp Sâm.

Nhưng cô suy nghĩ một chút lại cảm thấy câu nói này càng thiếu ăn đánh.

Thế là cô yên lặng bới cơm!

Diệp Sâm vừa tiến đến thì Trần Uy ngồi bên cạnh Nam Tầm lập tức chủ động nhường chỗ: “Anh Sâm ngồi ở đây đi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom