• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (4 Viewers)

  • Chương 501-505

Chương 501: Bà muốn nghe thấy giọng nói của hắn lần cuối

"A..." Cây sắt đỏ bừng bị in vào ngực Hà Song, bà tôi đau đến kêu rên liên hồi.

Nhưng tiếng gào thét này không giải toả được oán hận trong lòng An Lan, nổi đau da thịt làm sao bằng với sự thống khổ mất con của bà?

An Lan thu tay lại rồi lạnh lùng nhìn Hà Song và nói: “Lần này là trả lại chuyện năm đó mày dùng thủ đoạn bỉ ổi để mang thai con của chồng tao."

Hai chữ "Chồng tao" làm lòng Lăng Hoa Thanh đau nói.

Năm đó Hà Song lợi dụng cơ hội làm việc mà tiếp cận Lăng Hoa Thanh, khi ông tôi say rượu đã mặc quần áo của An Lan để dụ dỗ ông tôi và thành công mang thai.

Khi đó tình cảm của An Lan và Lăng Hoa Thanh còn chưa tan vỡ.

Mấy tháng sau Hà Song mang cái bụng bầu bốn tháng xuất hiện trước mặt An Lan, bà tôi nói với An Lan rằng mình đã mang thai con của Lăng Hoa Thanh.

Hà Song nằm rạp trên mặt đất, mặt bị mồ hôi làm ướt đẫm, cứ như một nữ quỷ đang bò trên mặt đất: “Con tiện nhân mày còn có mặt mũi nhắc đến, là tại mày mà người đàn ông nhẫn tâm này đã dùng một bát thuốc giết con tao, đều là tại mày..."

Nhưng Lăng Hoa Thanh lại nói: “Bà sai rồi, An Lan không đề cập đến đứa bé kia với tôi, là tự tôi không chấp nhận được nó."

Hà Song như bà điên mà lắc đầu: “Không có khả năng, tôi không tin, đó là con của tôi và ông."

Lăng Hoa Thanh lạnh lùng nói: “Cũng vì là con của bà nên tôi mới không chấp nhận nó."

Hà Song khựng lại, qua thật lâu mới tiêu hóa được câu nói này, bà ta chảy nước mắt đầy mặt: “Nhị Gia, sao ông lại đối xử với tôi như vậy, sao ông lại tàn nhẫn như vậy..."

An Lan nhét cây sắt vào chậu than, đến khi nó đỏ lên lần nữa mới lấy ra rồi dùng sức ấn vào ngực Hà Song: “Lần này là trả lại năm đó mày bỏ thuốc trong trà của tao, làm tao mất đi trong sạch."

Hà Song cười ha hả: “Ha ha, trong sạch? Con điếm từ chốn ăn chơi như mày còn có trong sạch sao?"

An Lan lạnh lùng đứng đó, trong phong thái mang theo sự thánh khiết cao quý: “Dù tao xuất thân hồng trần cũng giữ mình trong sạch, năm đó tao quay phim là do bị người ta cầm súng ép buộc, mày thì biết cái gì? Thứ như mày còn không có tư cách xách giày cho tao."

An Lan lại ấn mạnh cây sắt nóng vào ngực Hà Song: “Không thể tha thứ nhất chính là mày không nên kéo cả Tiêu Nhi vào chuyện này."

Trước đó Hà Song đưa Lăng Tiêu vào phòng, để hắn tận mắt nhìn thấy mẹ mình và người khác tằng tịu với nhau.

Mà lúc đó trong bụng An Lan đã có Lăng Tích.

Hà Song như không cảm giác được đau đớn, cười rất chướng mắt: “Ha ha ha, không nên? Con của tao chết rồi, bị ném vào túi rác như cái khăn lau, mày lại nói với tao là không nên? Tao chỉ hận năm đó không đủ nhẫn tâm, không giết luôn Lăng Tiêu."

"Chát!"

Hà Song bị An Lan tát mạnh đến mức lệch mặt qua một bên: “Con mụ ác độc mày, cái tát này là đánh thay con gái tao."

An Lan lại ném cây sắt vào chậu than.

Hà Song vẫn cười ha ha: “Vậy theo mày nói thì cây sắt này nên đóng lên người Lăng Hoa Thanh mới đúng, kẻ thật sự muốn giết con gái mày và An Niên là ông ta."

Lăng Hoa Thanh luôn lạnh lùng ngồi ở đó nghe ân oán của hai người đàn bà này.

An Lan lại giơ cây sắt trong chậu lên, Hà Song chật vật cười the thé lên với bà: “An Lan, tao thật thương hại mày, rõ ràng hận người đàn ông này muốn chết, lại không giết được ông ta, còn bị ông ta đè ra mà làm nhục."

Đáy mắt An Lan lướt qua một tia hung ác, lại ấn cây sắt vào ngực Hà Song, mùi cháy gay mũi không ngừng bốc lên, mà bà vẫn ý chí sắt đá nói: “Lần này là vì An Niên của tao."

Hà Song như cắn nát cả răng cũng không nhịn được đau đớn mà kêu lên thảm thiết: “A... A... An Lan mày giết tao đi, mày cho tao được chết dứt khoát..."

Đau đớn quá mãnh liệt khiến Hà Song trợn trắng ngất đi.

An Lan thấy bà ta đã ngất thì ném cây sắt xuống đất, lúc này Lăng Hoa Thanh lại ôm lấy bà từ phía sau: “Chuyện năm đó thật sự là Hà Song bỏ thuốc bà?"

Giọng nói của An Lan bình tĩnh không có chút cảm xúc nào: “Năm đó tôi từng giải thích với ông vô số lần, đáng tiếc ông chưa từng tin tôi."

Bà dùng sức giật cánh tay vòng qua lưng mình xuống rồi quay người rời khỏi nhà tù.

Ân oán giữa bà và Hà Song đã xong, tiếp theo chỉ còn lại Lăng Hoa Thanh!

"Làm ả tỉnh lại."

Lăng Hoa Thanh lạnh lùng ra lệnh cho vệ sĩ sau lưng.

Rất nhanh Hà Song đã bị một chậu nước lạnh giội tỉnh, bà ta không nhìn thấy An Lan nữa mà lại là gương mặt âm u của Lăng Hoa Thanh.

Lăng Hoa Thanh bóp cằm Hà Song: “Năm đó là bà bỏ thuốc An Lan?"

Đến giờ phút này Lăng Hoa Thanh vẫn chưa tin An Lan, còn đang canh cánh trong lòng vì chuyện năm đó.

Hà Song nghĩ, nếu trước khi chết có thể trông thấy Lăng Hoa Thanh đau khổ hối hận thì cũng đáng giá: “Đúng, là tôi bỏ thuốc vào trà của An Lan, tôi không muốn thấy trong mắt ông chỉ có ả."

Nghe được đáp án, Lăng Hoa Thanh buông Hà Song ra rồi đứng lên.

Mà Hà Song lại không trông thấy chút hối hận hoặc là đau khổ nào trên mặt Lăng Hoa Thanh như ước nguyện.

Lăng Hoa Thanh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trên mặt đất, giọng nói lạnh lẽo vang lên trong ngục tù: “Giết ả rồi xử lý thi thể sạch sẽ."

Thời khắc này Lăng Hoa Thanh cũng không biết thứ chờ đợi mình ở bên ngoài chính là cái chết.

Sau khi An Lan rời đi thì đi lướt qua Hà Vinh, trong tay có thêm một khẩu súng.

Trở lại trong phòng, An Lan lấy một quyển album ảnh ra, trong đó đều là ảnh của Lăng Tiêu và An Niên khi còn bé.

An Lan ngắm nhìn Lăng Tiêu nhỏ bé bảnh trai lại mặt lạnh trong đó, nhịn không được dùng tay vuốt ve gương mặt hắn: “Tiêu Nhi, đời này người mà mẹ nợ nhiều nhất là con."

Sau khi chuyện năm đó xảy ra, Lăng Tiêu hận An Lan cùng cực, mà tâm lý của An Lan cũng sinh ra biến hóa, bà sợ nhìn thấy đứa con trai này, sợ ánh mắt chán ghét của hắn, vì thế bà không quan tâm gì đến hắn nữa.

Hơn nữa trong khoảng thời gian đó Lăng Hoa Thanh luôn muốn phá đứa bé trong bụng bà, bà hao hết tâm tư mới sinh nó ra được.

Tích Nhi vừa sinh ra đã bị Lăng Hoa Thanh "Bóp chết", bà hoàn toàn sụp đổ nên mắc chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, bà lo cho bản thân còn không xong thì khỏi phải nói đến Lăng Tiêu.

Không bao lâu sau, bà lại mang thai An Niên.

Bà trao gấp bội tình yêu và áy náy đối với Tích Nhi cho An Niên, mỗi ngày đều cẩn thận che chở cái bụng, bà cảm thấy là Tích Nhi trở về tìm mình.

Mấy năm đó bà gần như không đoái hoài đến Lăng Tiêu.

Mà ánh mắt Lăng Tiêu nhìn của bà cũng trở nên càng ngày càng thờ ơ...

Đối với Lăng Tiêu, bà là một người mẹ vô trách nhiệm.

An Lan lật quyển album từ đầu đến đuôi, sau đó khép nó lại rồi đứng lên, bước từng bước một lên mái nhà.

Lên tới mái nhà, An Lan quyết định ích kỷ một lần, bà gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, muốn nghe giọng nói của hắn lần cuối, bà muốn nghe hắn gọi mình một tiếng mẹ như khi còn bé.

Rất nhanh đã có người nghe máy, giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu truyền đến từ điện thoại: “Là tôi."

Tiêu Nhi vẫn không muốn tha thứ cho bà!
Chương 502: Trời sinh tôi bạc tình, chỉ tình thâm với một mình bà

An Lan bi thương giật giật khóe miệng: “Tiêu Nhi, con nói với Hoàn Hoàn rằng Hà Song đã chết rồi, mẹ sẽ lập tức trả lại những gì Lăng gia nợ con bé."

Bà rất hiểu Lăng Hoa Thanh, Hà Song tuyệt đối không sống được.

"Bà muốn làm gì?" Lăng Tiêu đang ở trên xe biến sắc, lập tức che điện thoại lại rồi bảo tài xế quay đầu đi đến biệt thự lưng chừng núi.

Trong hai lần nói chuyện với An Lan, Lăng Tiêu luôn cảm thấy bà đang tạm biệt hắn.

An Lan không trả lời Lăng Tiêu mà ngắm nhìn phong cảnh dưới biệt thự, không khỏi cảm thán: “Phong cảnh ở nơi này thật đẹp! Tiêu Nhi, ghi nhớ lời của mẹ, chăm sóc tốt cho Thiên Vũ và em gái con, còn nữa... Mẹ yêu con."

An Lan trực tiếp cúp máy, bà sợ mình sẽ khóc trong điện thoại.

"Sao lại chạy lên đây, trên mái nhà gió lớn lắm, bà mau đi xuống đi!"

Giọng nói và tiếng bước chân của Lăng Hoa Thanh cùng truyền đến, An Lan nghĩ mình không chờ được tiếng gọi "Mẹ" của Lăng Tiêu rồi!

Lăng Tiêu lại gọi qua, nhưng điện thoại nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Lăng Tiêu mang sắc mặt nặng nề nhìn về phía tài xế: “Nhanh lên, đừng quan tâm đèn đỏ."

"Vâng." Tài xế lập tức tăng tốc độ.

Sau khi Diệp Chính Lan rời khỏi Thịnh Gia liền đi theo Đường Thắng Văn đến Đường gia, họ biết Lăng Hoa Thanh bị người của Lăng Tiêu bao vây ở biệt thự lưng chừng núi.

Hiện tại chính là thời cơ tốt nắm giữ quyền chủ động đối với họ.

Lần này Diệp Chính Lan về nước là muốn chấm dứt ân oán năm đó: “Trong khoảng thời gian trước A Sâm bị người ta đuổi giết, chắc hẳn cũng là kiệt tác của Lăng Hoa Thanh, hắn sẽ không bỏ qua cho ai trong chúng ta đâu."

Đường Thắng Văn gật đầu: “Cho nên tôi tìm anh đến thương lượng việc này, những năm qua tôi thu thập được rất nhiều bằng chứng phạm tội của Lăng Hoa Thanh, những chứng cứ đó đủ để xử bắn hắn, nhưng tôi lại sợ Lăng Tiêu can thiệp."

Đường Thắng Văn dừng lại một lát rồi nói thêm một câu: “Đứa con trai kia của hắn sâu không lường được."

Diệp Chính Lan trầm ngâm: “Theo tôi được biết, Lăng Tiêu là một người hiểu rõ thị phi, cơ hội lần này tốt như vậy, nếu xảy ra sai lầm không biết lại phát sinh biến cố gì."

"Từ trước đến nay anh luôn cẩn thận, tôi không miễn cưỡng anh lộ diện, anh cho tôi mượn một ít người đi, tôi tự làm được chứ?"

Đường Thắng Văn lại cười nói: “Đã quá lâu anh không gặp tôi nên không biết hiện tại tôi không cẩn thận, làm việc bó tay bó chân giống như trước đây nữa."

Ông ta sớm đã không còn là sĩ quan nhỏ của năm đó.

Đó Đường Thắng Văn lại thay đổi đề tài: “Hơn nữa chứng cứ trong tay tôi đủ định tội Lăng Hoa Thanh, tôi đang vì dân trừ hại, đã ra tay thì không cho phép xảy ra biến cố, tôi đi chung với anh."

Đã rất lâu ông ta không gặp mặt An Lan, nhân cơ hội này gặp lại bà một lần đi!

Không biết những năm qua bà sống có tốt không?

….

Trên mái nhà biệt thự lưng chừng núi, An Lan quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đang đi tới, bà từ từ giơ cây súng trong tay lên: “Đừng tới đây."

Lăng Hoa Thanh nhìn cây súng đó, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, sao trên tay bà lại có súng, là ai cho bà?

Lăng Hoa Thanh dừng lại tại chỗ, giơ hai tay lên, giọng nói dịu dàng đến quá đáng, cũng tỉnh táo đến đáng sợ: “Được, tôi không đi qua, bà đừng kích động, đừng tổn thương bản thân."

"Tôi biết chuyện xưa kia cả rồi, là tôi hiểu lầm bà, tôi xin lỗi bà. An Lan, tôi hứa sẽ không tổn thương Tích Nhi và Thiên Vũ nữa, nếu Tiêu Nhi không tiếp tục đối nghịch với tôi thì nó vẫn là con trai tôi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"

An Lan lại cười, cười cực kỳ khinh thường: “Lăng Hoa Thanh, ông thật là buồn cười, ông cảm thấy đã tới nước này tôi còn bắt đầu lại từ đầu với ông sao? Ông đừng lừa mình dối người ra vẻ thâm tình, trên đời này không ai bạc tình bằng ông."

Lăng Hoa Thanh nhìn chằm chằm An Lan thật lâu rồi nâng bước đi về hướng bà: “Trời sinh tôi bạc tình, chỉ tình thâm với một mình bà, nhiều năm qua chẳng lẽ bà không biết?"

"Thứ tình thâm này là sỉ nhục tình yêu." An Lan nghiêm nghị nói: “Đừng tới đây Lăng Hoa Thanh, tôi và ông làm vợ chồng ba mươi năm, cả đời tôi hối hận nhất chính là gả cho ông."

Bước chân Lăng Hoa Thanh tạm ngừng, khi nghe thấy câu nói sau cùng của An Lan thì vẻ dịu dàng trên mặt hoàn toàn biến mất, ánh mắt trở nên hung ác: “Bà lặp lại lời vừa rồi lần nữa xem."

"Tôi nói nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi tuyệt đối sẽ không yêu ông." Hai mắt An Lan đỏ ngầu, giọng nói kiên định lại bình tĩnh.

Nhưng câu nói này có thể làm Lăng Hoa Thanh mất hết lý trí, ông ta như không nhìn thấy cây súng trong tay An Lan mà nhanh chân lao về hướng bà.

Bỗng nhiên...

"Ầm!" Tiếng súng từ truyền đến trên nóc nhà.

Lăng Tiêu còn đang ngồi trên xe, tiếng súng kia làm khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của hắn xuất hiện một tia kinh hoảng, hắn lập tức xuống xe dẫn người xông vào biệt thự.

Lúc này Lăng Hoa Thanh ngừng lại, ông ta cúi đầu nhìn máu đang không ngừng chảy xuống từ bả vai, sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt: “Bà thật sự muốn giết tôi?"

An Lan bày ra vẻ mặt quyết liệt: “Hoặc là ông cũng có thể bắn chết tôi ở chỗ này."

"Bà nghĩ tôi không dám sao?"

Trong chớp mắt, trong tay Lăng Hoa Thanh có thêm một khẩu súng, lấy năng lực của ông ta thì hoàn toàn có thể né tránh phát súng vừa rồi, nhưng ông ta không tin An Lan nhẫn tâm giết mình.

Nhìn xem, bà chỉ muốn dọa ông ta mà thôi.

Bắn trúng vai sẽ không chết, bà muốn giết ông ta thì phải bắn vào tim kìa.

Lăng Hoa Thanh chỉ họng súng về hướng An Lan mà uy hiếp: “An Lan, bỏ súng xuống, nghe lời nào."

An Lan cười cười mà nước mắt lại rơi: “Lăng Hoa Thanh, không bằng chúng ta thi xem tốc độ của ai càng nhanh, lòng của ai... Càng nhẫn tâm?"

"An Lan, đây không phải trò chơi."

"Vậy ông coi nó như trò chơi đi."

An Lan nghe thấy âm thanh dưới lầu, nụ cười trên mặt bà càng thêm xán lạn: “Tôi muốn bắt đầu, chỉ đếm tới ba.”

"Một..."

"Ngừng lại, tôi không chơi trò quỷ này với bà." Lăng Hoa Thanh khủng hoảng gầm thét với An Lan.

"Hai..."

"Tôi nói ngừng lại." Lăng Hoa Thanh rống giận phóng về hướng An Lan, muốn cướp cây súng trong tay bà.

"Ba..."

"Phanh..."

An Lan đột nhiên gia tốc, giọng nói của bà cùng vang lên với tiếng súng.

Toàn thân Lăng Hoa Thanh run lên, ông ta khó tin mà nhìn xuống ngực mình, sau đó lại trúng một phát súng, trên thân lại có thêm một vệt máu.

"Phanh phanh phanh..."

Ngón trỏ tay phải An Lan vẫn không ngừng lại, bà lạnh lùng đếm phát đạn, mãi đến khi còn lại viên cuối cùng thì bà mới buông cò súng ra.

Chiếc áo sơ mi trắng trong bộ đồ vest của Lăng Hoa Thanh đã bị máu tươi nhiễm đỏ.

Ông ta nhìn An Lan trừng trừng, thân thể ngã thẳng xuống đất, máu chảy ra từng giọt từng giọt nhuộm đỏ cả sàn nhà.

"Ba."

Lăng Tiêu xông lên thì nhìn thấy Lăng Hoa Thanh quỳ trên mặt đất, dưới người toàn là máu tươi, mà mấy tiếng súng vừa rồi sớm đã làm mặt mày Lăng Tiêu không còn chút máu.

Lăng Hoa Thanh chống một tay lên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu vẩn đục cứ nhìn chằm chằm vào An Lan, mang theo sự cố chấp nhất quán: “Vì... Sao?"

Máu tràn ra từ khóe miệng ông ta.

An Lan cười nói: “Ở bên cạnh ông, ngày ngày tôi như cái xác không hồn, sống không bằng chết, tôi đã chịu đủ cuộc sống này rồi."
Chương 503: Lăng Hoa Thanh và An Lan chết

Lăng Hoa Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng ông ta đã trúng quá nhiều phát súng nên thân thể đã không cho phép, ông ta chỉ có thể cố chống người lên nhìn An Lan, súng trên tay đã sớm trượt xuống đất.

Mà ông ta cũng không chống được bao lâu thì thân thể đã ngã thẳng xuống đất.

"Ba." Lăng Tiêu tuyệt vọng gào thét, luống cuống tay chân đón lấy Lăng Hoa Thanh.

Lăng Hoa Thanh vẫn nhìn An Lan, miệng không ngừng ọc máu.

An Lan nhìn Lăng Hoa Thanh thoi thóp mà nước mắt cứ chảy dài: “Thật không ngờ cuối cùng người nhẫn tâm nhất sẽ là tôi."

Lăng Hoa Thanh có rất nhiều lời không thể nói ra được, tay ông ta nắm chặt lấy áo Lăng Tiêu, thân thể run lên, trước khi chết trông có vẻ rất đau đớn.

Ông ta không muốn chết, càng không đành lòng giết bà.

Ông ta có súng, lại không nỡ nổ súng vào bà.

Cuộc đời này của ông ta thua trong tay một người phụ nữ tên là An Lan.

Lăng Tiêu nâng đôi mắt đỏ rực lên nhìn An Lan: “Vì sao?"

An Lan dịu dàng cười cười với hắn, không nói một câu giải thích.

Lúc này dưới lầu lại truyền tới một loạt tiếng bước chân, Diệp Chính Lan và Đường Thắng Văn xuất hiện trong tầm mắt.

Nhìn họ, An Lan lộ ra nụ cười xán lạn, trông rực rỡ yêu kiều như lần đầu tiên Diệp Chính Lan gặp bà.

Tất cả như trở lại lúc bắt đầu, nhưng lại đến điểm kết thúc.

"Tạm biệt, bạn của tôi." Môi An Lan giật giật, chỉa nòng súng lạnh như băng vào huyệt thái dương của mình.

Giết Lăng Hoa Thanh xong thì bà cũng trốn không thoát, bà thà tự kết thúc dứt khoát cũng không muốn sống cả đời trong nhà tù lạnh lẽo.

"Đừng..."

"Phanh..."

"Mẹ..."

Trong ba tiếng thét chói tai, thân thể An Lan như cánh bướm rơi xuống mặt đất, cuối cùng ngã vào trong ngực Đường Thắng Văn, ánh mắt lại đối diện với Lăng Hoa Thanh.

Lăng Hoa Thanh vẫn luôn nhìn bà, mãi đến khi tắt thở cũng không nhắm mắt.

Mà An Lan lại nhìn Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên.

Bà nghe thấy Tiêu Nhi gọi mình là "Mẹ".

"Mẹ, mẹ..." Trên mái nhà truyền đến tiếng kêu rên đau đến xé lòng của Lăng Tiêu.

Khóe mắt An Lan có giọt lệ rơi xuống, đôi mắt vĩnh viễn khép lại.

Thật xin lỗi con trai, nếu có kiếp sau thì mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con, sẽ không để cảnh này tái diễn.

An Lan rất tàn nhẫn, đạn bắn vào đầu làm máu tươi chảy ướt đẫm cả gương mặt bà, mà Lăng Tiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Hoa Thanh và bà lần lượt qua đời.

Sự tuyệt vọng và đau khổ này không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Đường Thắng Văn và Diệp Chính Lan cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, họ căn bản không có thời gian ngăn cản.

Họ đã tới chậm một bước, chỉ thiếu một chút nữa thôi!

Đường Thắng Văn ôm lấy thi thể An Lan, trong đầu hiện ra hình ảnh lần đầu tiên gặp bà, khi đó bà trẻ tuổi xinh đẹp, dù trên người đầy vết thương cũng không thể che giấu vẻ cao ngạo tận trong xương tuỷ.

Cứ như một đóa hoa hồng kiều diễm như lửa, bây giờ đã triệt để tàn lụi trở về với mặt đất, biến thành cát bụi trong thế gian.

Làm lòng người đau đớn, tiếc hận!

Diệp Sâm nghe điện thoại của Diệp Chính Lan, thật lâu sau mới quay đầu nhìn về phía Nam Tầm: “Lăng Hoa Thanh và An Lan chết rồi."

Nam Tầm đang ôm máy tính, lời nói của Diệp Sâm làm cô dừng bước.

Diệp Sâm nói: “An Lan giết Lăng Hoa Thanh, sau đó tự sát ngay trước mặt Lăng Tiêu."

Một lúc sau Nam Tầm mới tìm về giọng nói của mình: “Tôi gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn."

Diệp Sâm ngăn cô lại: “Chúng ta phải đến Thịnh gia một chuyến."

"... Anh nói đúng."

Nam Tầm lập tức bảo người hầu chăm sóc Cố Hoan rồi theo sát Diệp Sâm ra cửa.

Thịnh gia.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai đứa nhỏ kề sát nhau trên cái nôi thì trên gương mặt tiều tụy hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Nụ cười kia không duy trì được quá lâu đã khôi phục lạnh lẽo, cô nhớ tới cú điện thoại kia với An Lan.

Trong điện thoại An Lan nói với cô, bà sẽ đích thân đặt dấu chấm hết cho ân oán đời trước.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết An Lan muốn làm cái gì, càng không biết mình có thể tin tưởng bà hay không, dù thế nào thì cô cũng không thể lơ là.

Nếu không người kế tiếp xảy ra chuyện có thể là cô, cũng có thể là ba hoặc là Sam Sam.

Cô sẽ không để Thịnh gia xảy ra biến cố gì nữa.

Thịnh gia đã không chịu nổi chút sóng gió nào nữa rồi!

Thịnh Hoàn Hoàn đắp mềm thay hai đứa nhỏ, sau đó đi đến phòng của Thịnh Xán, lúc này lại trông thấy người hầu vội vàng đi lên.

"Chuyện gì vậy?" Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi cô ta lại.

Người hầu trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì vội nói: “Nam tiểu thư đến, nói có chuyện đặc biệt quan trọng tìm cô ạ."

Lúc này Thịnh Tư Nguyên đi ra khỏi phòng, khoác thêm áo khoác xuống lầu theo Thịnh Hoàn Hoàn, còn lo lắng nhắc nhở: “Từ từ thôi Hoàn Hoàn, cẩn thận dưới chân."

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy Nam Tầm và Diệp Sâm.

Nam Tầm sắc mặt nặng nề nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, An Lan giết Lăng Hoa Thanh rồi tự sát ngay trước mặt Lăng Tiêu."

Trong phút chốc, gương mặt tiều tụy của Thịnh Hoàn Hoàn càng trắng bệch, gần như không chút do dự nói mà: “Anh ấy ở đâu, em đi xem anh ấy."

Lúc này Thịnh Tư Nguyên kéo Thịnh Hoàn Hoàn lại: “Cháu tỉnh táo một chút, cẩn thận trong đó có cạm bẫy."

Thịnh Tư Nguyên thực sự rất sợ, ông ấy vừa mất con gái, không muốn mất thêm cháu ngoại nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo tay Thịnh Tư Nguyên xuống: “Ông ngoại, thật xin lỗi."

Cô không dám tưởng tượng Lăng Tiêu sẽ đau khổ đến mức nào, giờ phút này cô không quan tâm được nhiều nữa, chỉ muốn lập tức bay đến bên cạnh Lăng Tiêu rồi yên lặng ở bên hắn, dù cô không làm được gì cả.

Nói xong cô không để ý đến lời phản đối của Thịnh Tư Nguyên mà lên xe.

Thịnh Tư Nguyên càng đau đầu: “Hoàn Hoàn..."

Nam Tầm lập tức nói với Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, cháu cam đoan sẽ trả Hoàn Hoàn lại an toàn."

"Chờ một chút." Vừa dứt lời Nam Tầm đã quay người lên xe, lại bị Thịnh Tư Nguyên gọi lại.

Cô ấy quay đầu liền thấy Thịnh Tư Nguyên vội cởi áo khoác đưa tới: “Nó còn mặc đồ ngủ kìa!"

Thịnh Hoàn Hoàn đang mặc áo ngủ, còn chưa kịp thay.

Nam Tầm nhanh lên nhận lấy áo khoác: “Cảm ơn ông ngoại, ông mau trở về đi, bên ngoài lạnh lắm."

Rất nhanh chiếc xe đã biến mất trước mắt Thịnh Tư Nguyên.

Trong gió đêm truyền đến tiếng thở dài của Thịnh Tư Nguyên, giống như tiếc hận, lại như nhẹ nhàng thở ra...

Thi thể của Lăng Hoa Thanh và An Lan còn nằm trên mái nhà, Lăng Tiêu không để ai đụng vào.

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn chạy đến thì thấy Lăng Tiêu quỳ trên mặt đất ôm thi thể Lăng Hoa Thanh trong long mà không nhúc nhích.

Không biết hắn đã quỳ bao lâu.

Bên cạnh thi thể của Lăng Hoa Thanh, An Lan yên bình nằm đó, cả sàn nhà đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn lòng như đao cắt.

Cô đi lên trước ôm lấy Lăng Tiêu từ phía sau.

Toàn thân Lăng Tiêu run lên, hắn biết người đứng phía sau là Thịnh Hoàn Hoàn.

Đau khổ kiềm nén trong lòng lập tức như thủy triều dâng lên, hắn tựa đầu vào mu bàn tay Thịnh Hoàn Hoàn đặt trên cổ mình mà nghẹn ngào khóc rống như một đứa nhỏ bị cả thế giới vứt bỏ.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nói gì, chỉ ôm chặt hắn mặc cho hắn phát tiết tất cả đau khổ kiềm nén trong lòng ra ngoài.

Nam Tầm nhìn cảnh này mà hốc mắt cũng ướt nhòe.

Diệp Sâm dang hai tay ra kéo Nam Tầm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cô ấy, không còn vẻ quỷ quái như ngày thường mà chỉ còn sự bình tĩnh và ổn trọng.
Chương 504: Cô đưa chút ấm áp còn lại cho Lăng Tiêu

Lần này Nam Tầm không đẩy Diệp Sâm ra, ánh mắt cô ấy dời khỏi hai thi thể rồi vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn của anh.

Diệp Sâm giơ tay lên dịu dàng vuốt ve lưng cô ấy mà an ủi.

Hai người đang sống yên ổn nói không có liền không có, làm người ta nhịn không được cảm thán sinh mệnh quá yếu ớt, cuộc đời quá nhiều biến cố, còn sống đã là may mắn lắm rồi.

Nửa đêm cuối thu rất lạnh, rõ ràng cô đã mặc áo khoác mà vẫn cảm thấy tứ chi lạnh lẽo, Thịnh Hoàn Hoàn đưa chút ấm áp còn lại cho Lăng Tiêu.

Không biết Diệp Sâm và Nam Tầm đã rời đi từ lúc nào, trên sân thượng chỉ còn lại Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu và hai thi thể.

Tiếng gào thét đau khổ của Lăng Tiêu vang vọng trong đêm đen thật lâu không tiêu tan, không biết những tâm tình này đã kiềm chế dưới đáy lòng hắn bao nhiêu năm, bây giờ đột nhiên tràn ra như núi lửa phun trào.

Thịnh Hoàn Hoàn ôm chặt người đàn ông này, hi vọng có thể cho hắn sức mạnh để hắn chống chọi qua thời khắc tuyệt vọng này.

Bởi vì cô không thể ở bên hắn quá lâu.

Trong khoảng thời gian ở lại, cô chỉ muốn ôm hắn thật chặt.

Dưới lầu, mọi người trong biệt thự đều đang mặc niệm cho vợ chồng Lăng Hoa Thanh.

Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu mới xuất hiện trước mặt mọi người, hắn tự tay lần lượt ôm thi thể của Lăng Hoa Thanh và An Lan xuống lầu, tiếp đó tỉnh táo dặn dò tất cả công việc an táng.

Trừ cặp mắt đỏ ngầu kia ra, mọi người không nhìn thấy chút bi thương nào trên người hắn, chỉ cảm thấy hắn càng lạnh lùng hơn trước kia.

Lăng Tiêu sai người đặt hai cái quan tài rồi an táng riêng cho Lăng Hoa Thanh và An Lan.

Trước khi chết An Lan đã nói kiếp sau không muốn còn gút mắc gì với Lăng Hoa Thanh nữa.

Người trong biệt thự bắt đầu bận rộn đâu vào đấy, Lăng Tiêu nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Sao tay em lại lạnh như vậy?"

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ nói: “Vừa rồi gió lớn nên hơi lạnh, đã trễ quá rồi, tôi nên trở về, ông bà ngoại đang chờ tôi ở nhà."

Lăng Tiêu lại không có ý buông tay, trước khi Thịnh Hoàn Hoàn muốn mở miệng nói tạm biệt lần nữa thì hắn đột nhiên cúi thân thể cao lớn xuống bế cô lên rồi bước nhanh đi vào biệt thự.

Sau khi tiến vào biệt thự, Lăng Tiêu đi thẳng lên lầu

Thịnh Hoàn Hoàn biến sắc, lập tức nói: “Anh thả tôi xuống, Lăng Tiêu."

Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, đạp tung cửa một căn phòng rồi ôm cô đi vào, cái chân dài vươn ra đóng cửa lại.

"Lăng Tiêu..."

Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô một tiếng, mông rơi lên chiếc dương cầm lạnh lẽo, Lăng Tiêu cúi đầu xuống đặt trán lên trán của cô: “Em ơ lại đi, đừng đi."

Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo sự cầu khẩn hèn mọn.

Thịnh Hoàn Hoàn cho là mình rất lý trí, cô tới đây chỉ vì muốn ôm lấy hắn, cùng hắn trải qua thời khắc tuyệt vọng nhất.

Nhưng hiện tại cô lại muốn nghe theo lời mách bảo của con tim mà ở lại.

"Được! Tôi không đi." Chỉ lần này, cứ để cô tùy hứng lần này nữa thôi.

Lúc này quản gia bên ngoài đột nhiên gõ cửa: “Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị quần áo cho ngài và Thịnh tiểu thư."

Trên người Lăng Tiêu dính không ít máu, áo ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn cũng không quá sạch sẽ.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi mới nói: “Vào đi."

Quản gia cúi đầu mang quần áo tiến vào, để nó vào phòng rồi lại lui ra ngoài.

Lăng Tiêu tiến vào phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn cũng thay áo ngủ.

Khi Lăng Tiêu đi ra từ phòng tắm thì đã nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường ngủ say, hình ảnh quen thuộc này khiến Lăng Tiêu cảm thấy như trở lại thời gian trước khi ly hôn.

Khi đó tình cảm của họ đang ấm lên, mỗi đêm hắn đều sẽ ôm cô ngủ, cô sẽ nũng nịu dỗ hắn vui vẻ.

Khi đó hắn từng nghĩ rằng, kỳ thật sống như vậy cũng không tệ.

Có lẽ là bất tri bất giác sinh ra chờ mong với cô, cho nên khi biết cô tin tưởng Lăng Hàn mà lén điều tra hắn, hắn mới phẫn nộ như vậy.

Không có chờ mong thì không có thất vọng.

Cho nên hắn dứt khoát lựa chọn ly hôn, muốn triệt để cắt đứt sạch sẽ với cô.

Về sau hắn lại phát hiện người cắt đứt sạch sẽ chính là cô, người không bỏ xuống được lại là hắn.

Tách ra càng lâu, hắn càng nhớ cô, càng hoài niệm những ngày cô ở bên cạnh.

"Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc trên người em có ma lực gì?"

Nhìn gương mặt say giấc nồng của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu kìm lòng không được ngồi xuống bên giường, bàn tay thon dài sờ sờ chóp mũi cô.

Nhìn cô như vậy, hắn đặc biệt muốn ôm cô thật chặt vào lòng mình.

Cho nên rốt cuộc trên người Thịnh Hoàn Hoàn có ma lực gì?

Mà Lăng Tiêu cũng làm như vậy, hắn nằm xuống bên cạnh cô rồi cẩn thận luồn tay dưới đầu cô rồi ôm cô vào lòng mình.

Cô có vẻ rất mệt mỏi, dưới mắt là quầng thâm đen thui.

Hai ngày qua chắc cô không hề chợp mắt!

Lăng Tiêu ôm Thịnh Hoàn Hoàn vào lòng, hai mắt nhìn lên trần nhà, lúc này đã là nửa đêm gần sáng mà hắn lại không buồn ngủ chút nào.

Hắn nhớ tới rất nhiều chuyện khi còn bé, có một thời gian rất dài An Lan luôn làm lơ không đoái hoài đến hắn, về sau Lăng Hoa Thanh vào tù thì hắn trở thành cô nhi.

Khi đó gia đình bác cả Lăng Hoa Thái rất căm ghét hắn, ông nội vì chuyện của An Lan mà ghẻ lạnh hắn, chỉ có bà nội yêu quý và chú út Lăng Hoa Thịnh ngẫu nhiên cũng chiếu cố hắn một chút.

Chỉ có hắn biết khi đó mình cô độc bất lực như thế nào, tính tình cũng càng ngày càng lạnh lùng.

Nhưng giờ phút này, Lăng Tiêu cũng mất đi ba mẹ lại không thấy mình cô độc, bởi vì hắn có Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này cô đang nằm trong ngực hắn, lấp đầy trái tim hắn.

Thẳng đến trời hơi sáng, Lăng Tiêu mới mệt mỏi thiếp đi.

Nghe tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai, Thịnh Hoàn Hoàn vốn nên ngủ say lại mở mắt ra, cô trầm mặc nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của Lăng Tiêu mấy phút như muốn ghi khắc hình dáng của hắn vào trong lòng.

Thịnh Hoàn Hoàn một mình rời khỏi biệt thự.

Cô không biết từ thời khắc cánh cửa đóng lại, Lăng Tiêu đã thức dậy, nhưng hắn không đuổi theo mà xuống giường đi đến bên cửa sổ, nhìn theo bóng lưng cô càng chạy càng xa.

Hắn biết dù hiện tại Lăng Hoa Thanh đã chết rồi, nhưng vướn mắc trong lòng bọn họ vẫn chưa được tháo bỏ...

Sau khi trở lại Thịnh gia, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đã đợi cô dưới lầu.

"Ông ngoại, bà ngoại." Thịnh Hoàn Hoàn như một đứa trẻ làm sai mà đứng ở đó, cô đã chuẩn bị sẵn sàng bị mắng.

Nhưng ông ngoại Thịnh Tư Nguyên không mắng mà chỉ nhìn gương mặt tiều tụy của cô mà nói: “Cháu xem mắt gấu mèo của mình đi, nhất định lại cả đêm không ngủ, bộ nghĩ thân thể của mình làm bằng sắt sao?"

Chúc Văn Bội đi đến trước mặt cô: “Hoàn Hoàn, ông ngoại lo lắng cho cháu cả đêm, trở về là được rồi, tranh thủ ăn một chút gì rồi đi nghỉ ngơi đi, nhìn sắc mặt cháu trắng bệch kìa."

Cánh mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay xè, hai cụ yêu thương cô nên mới không đành lòng nhiều lời, nhưng cô biết trong lòng bọn họ để ý, chỉ là không nói ra thôi.

Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi đi ăn chút gì, còn uống bát thuốc Đông y mà Thịnh Tư Nguyên đã thức dậy từ sáng sớm để nấu rồi mới lên lầu.

Thịnh Sam Sam và Lăng Thiên Vũ còn đang ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn thực sự quá mỏi mệt nên vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này kéo dài cả một ngày.

Chuyện của Lăng Hoa Thanh và An Lan không được đưa tin lên mạng, nhưng người của xã hội thượng lưu đều biết, chỉ là trên mạng bị cấm đưa tin mà thôi.

Ngày An Lan và Lăng Hoa Thanh được an táng cũng không có nhiều người đến.

Lăng Tiêu chỉ muốn để họ yên lặng ra đi!
Chương 505: Cái nhà này đã không còn gì trói buộc được tôi

Nhà cũ Lăng gia.

Không khí trong nhà hết sức trầm lặng, cho dù bên cạnh bàn ăn ngồi đầy người nhưng vẫn áp lực đến mức đáng sợ.

Lăng lão gia tử ngồi ở phía trước, Lăng lão thái thái ngồi bên cạnh ông ta, bên cạnh bọn họ lần lượt là Lăng Hàn và Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu ngồi ở phía gia đình chú út Lăng Hoa Thịnh, bên cạnh Lăng Hàn là vợ chồng Lăng Hoa Thái, Lăng Hoa Thái mới ra tù không bao lâu, trong khoảng thời gian này luôn ở nhà cũ với Lăng lão gia tử.

Nói là ở bên Lăng lão gia tử, kỳ thật là luôn tẩy não ông ta, cho nên mới có bữa cơm đêm nay.

Trước khi ăn cơm, Lăng lão gia tử nói: “Hôm nay gọi mọi người đến ăn bữa cơm này chủ yếu là nói về chuyện sắp xếp nhân sự ở công ty, tôi định để Hàn Nhi đến Lăng Thị làm giám đốc, để Lăng Phi..."

"Tôi không đồng ý." Lăng lão gia tử còn chưa nói hết lời đã bị Lăng Tiêu từ chối.

Lăng Hàn cười lạnh: “Cậu dựa vào cái gì mà không đồng ý? Tôi là con trai đích tôn, cháu trưởng của ông nội, Lăng Thị vốn có một phần của tôi."

Bác gái cả Tôn Tư Lam châm chọc nói: “Cậu sợ năng lực của Hàn Nhi che mất danh tiếng của mình à?"

Lăng lão gia tử khoát tay, nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt sắc bén: “Đừng nói những chuyện không có đó, tao chỉ hỏi mày một câu, mày có chịu đưa ra chức vụ này hay không?"

Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Không đưa."

"Vì sao? Dưới tay của mày trừ tập đoàn Lăng Thị ra thì còn có nhiều sản nghiệp như vậy, anh mày chỉ đi làm giám đốc thì đã làm sao?" Lăng lão gia tử tức giận ném đôi đũa trước mặt ra ngoài.

Lăng Tiêu đưa tay cản đôi đũa văng tới lại, sau đó lạnh lẽo nói với Lăng lão gia tử: “Tôi nói không cho là không cho, tôi có thể vực dậy Lăng Thị thì cũng có thể hủy diệt nó, ông cứ thử xem."

"Mày... Thằng nghịch tử, nghịch tử..."

Lăng lão gia tử chỉ vào Lăng Tiêu, tức đến mức gương mặt đỏ lên.

Lăng Hoa Thái mang vẻ u sầu nói với Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, bác biết trước kia có lỗi với cháu, nhưng bác đã nhận được trừng phạt xứng đáng, cháu còn muốn bác thế nào? Hơn nữa chuyện này không liên quan đến anh của cháu, nó chỉ muốn đến công ty kiếm miếng cơm ăn, cháu có cần đuổi giết đến cùng như vậy không, có phải là muốn bác cả quỳ xuống cầu xin cháu không?"

Lăng Hoa Thái nói rất thành khẩn, nhưng Lăng Tiêu lại không mềm lòng, khóe miệng chỉ lạnh lùng nhếch lên: “Vậy ông quỳ đi thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc đến chuyện bố thí công việc cho anh ta."

Sắc mặt Lăng Hàn càng âm trầm: “Lăng Tiêu, cậu đừng khinh người quá đáng."

Tôn Tư Lam tức đến vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Lăng Tiêu mà nói: “Tôi cho cậu biết Lăng Tiêu, bây giờ ba của cậu đã chết rồi, ông nội cậu muốn chuyển tập đoàn Lăng Thị đến danh nghĩa của con tôi, mọi thứ của Lăng gia đều không liên quan gì tới cậu."

Lời này vừa dứt thì đã nghe Tôn Tư Lam kêu thảm một tiếng.

Chỉ thấy một người đàn ông lạnh lùng đứng ở sau lưng bà ta đang vặn cả cánh tay bà ta ra sau lưng.

Mọi người lập tức biến sắc, Lăng lão gia tử cầm cái bát trước mặt ném mạnh vào Lăng Tiêu: “Thằng súc sinh, mày còn không mau bảo con chó mày nuôi thả bác gái mày ra."

Lăng Tiêu đón được cái bát, sau đó lạnh lẽo nhìn lão gia tử.

Khí thế trên người Lăng Tiêu quá doạ người, ánh mắt lạnh lẽo kia làm Lăng lão gia tử sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì lớn tiếng quát: “Mày... Ngươi muốn làm gì."

Lăng Tiêu lật tay lại, cái bát trong tay lập tức bay sượt qua bên tai của Lăng lão gia.

Lăng lão gia tử kinh hãi nói không ra lời, hai tay siết chặt xe lăn dưới người.

Lúc này Lăng Tiêu mới không nhanh không chậm nói: “Ông nội, tôi đã không còn là đứa nhỏ tay trói gà không chặt của năm đó, bây giờ ba tôi không còn nữa, cái nhà này đã không còn gì trói buộc được tôi, cho nên về sau trước khi các người nói chuyện hay làm việc gì cũng nên suy nghĩ cho kỹ trước đi."

Vừa dứt lời, ánh mắt của Lăng Tiêu đảo qua người cha con Lăng Hoa Thái, cuối cùng dừng lại trên mặt Tôn Tư Lam.

Lúc này Tôn Tư Lam đau muốn chết, nhưng lại không còn vẻ phách lối như vừa rồi, ánh mắt của Lăng Tiêu làm bà ta sợ hãi.

"Tôi ăn no rồi, các người cứ tự nhiên." Lăng Tiêu đá văng cái ghế ra rồi đứng lên, dẫn người của hắn bỏ đi.

Bàn ăn yên tĩnh thật lâu, cuối cùng bị tiếng kêu thảm thiết của Tôn Tư Lam đánh vỡ: “Tay tôi... Hình như tay tôi gãy rồi..."

Lăng lão thái thái nãy giờ không lên tiếng lại đột nhiên nói: “Gãy cũng nhịn cho tôi, nghe tôi nói xong lời kế tiếp."

Tôn Tư Lam đầu đầy mồ hôi lạnh, ôm cánh tay run rẩy không dám nhiều lời.

Lăng lão thái thái nhìn về phía Lăng Hàn nói: “Hàn Nhi, mặc dù Lăng Thị do một tay bà và ông nội cháu sáng lập, nhưng nếu một năm trước không có Tiêu Nhi ngăn cơn sóng dữ thì Lăng Thị đã sớm phá sản."

"Bây giờ Lăng Thị phát triển không ngừng, đó cũng là do Tiêu Nhi tài giỏi, trong tay các người cầm cổ phần của Lăng Thị, cuối năm có thể lấy được không ít hoa hồng, cộng thêm số trước đó cũng đủ cho cháu mở một công ty, tại sao cháu phải đi giành vị trí kia?"

Sau đó Lăng lão thái thái lại nhìn về phía Lăng Phi: “Cháu cũng vậy, nếu hai anh em tụi cháu có bản lĩnh thật sự thì lo gì không có cơ hội thể hiện? Nếu thiếu tiền thì bà già này còn có một số vốn liếng có thể cho các cháu hết."

Lăng Phi là bé ngoan nên vội thể hiện lập trường: “Bà nội yên tâm, cháu sẽ không giành với anh hai đâu, anh hai cho cháu cái gì thì cháu lấy cái đó. Tiền của bà thì cháu cũng không cần, bà cứ giữ lại, cháu cần tiền sẽ hỏi anh hai, ảnh rất thương cháu mà."

Thằng ngu này.

Đáy mắt Lăng Hàn lướt qua một tia lạnh lẽo, miệng lại nói: “Bà nội dạy phải."

"Cháu nghe lọt tai là tốt nhất." Lăng lão thái thái gật đầu, sau đó nhìn về phía Lăng lão gia tử đang trừng mình: “Ông không cần trừng tôi, đêm nay tôi sẽ đến chỗ Tiêu Nhi ở, ở đó cho đến khi chết, để ông khỏi phải nhìn thấy mà chướng tai gai mắt."

Lăng lão gia tử tức điên, chỉ vào Lăng lão thái thái mà mắng: “Bà... Mụ già nhẫn tâm đáng chết, bà không trở về càng tốt."

Đêm đó Lăng lão thái thái thật sự chuyển ra khỏi nhà cũ, lần này không phải ở ngắn hạn như trước đó mà bà lại mang tất cả mọi thứ đến Lăng Phủ, cả quãng đời còn lại đều ở bên cạnh ba con Lăng Tiêu và Lăng Tích.

Trên đường đi lão thái thái vẫn không quên gọi điện thoại cho chị em mình, bảo họ rảnh thì đến chơi mạt chược.

Mấy lão thái thái tỏ ý chúng tôi không dám đến nhà của Lăng Tiêu.

Lăng lão thái thái lập tức tức giận: “Sợ cái gì, bộ Tiêu Nhi nhà tôi ăn các người sao? Hắn chẳng những nấu ăn ngon mà còn biết chăm con, căn bản không xấu như lời đồn bên ngoài, các người cứ đố kị đi!"

Kỳ thật Lăng lão thái thái khá thản nhiên trước cái chết của Lăng Hoa Thanh, lúc trước khi ông ta vào tù, bà đã coi đứa con trai này chết rồi, hiện tại càng đau lòng thương cho Lăng Tiêu hơn.

Khi lão thái thái trở lại Lăng Phủ thì Lăng Tiêu còn chưa trở lại, ngược lại là Lăng Thiên Vũ chào đóng bà: “Bà cố."

"Ôi, Thiên Vũ thật ngoan." Lăng lão thái thái sờ sờ đầu Lăng Thiên Vũ, thấy cậu nhóc giương mắt nhìn mình thì cưng chiều cười hỏi: “Có phải có việc muốn xin bà cố không, cứ nói thẳng đi, cháu muốn ngôi sao trên trời thì bà cố cũng hái cho cháu."

Lăng Thiên Vũ nghe xong thì lập tức ôm Samoyed dưới đất lên mà nói: “Tiểu Bạch muốn đi thăm Hoàn Hoàn, ông nội quản gia lại không cho."

Tiểu Bạch trợn trắng mắt, rõ ràng là cậu muốn đi mà.

Lời nói này của Lăng Thiên Vũ rất hợp ý của Lăng lão thái thái, bà lập tức đưa Lăng Thiên Vũ và Tiểu Bạch lên xe, cuối cùng còn nói một câu: “Chơi lâu một chút, đừng vội trở về."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom