• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (2 Viewers)

  • Chương 431-432

Chương 431: Có lẽ chết là giải thoát đối với cậu ấy

Lâm Chi Vũ lễ phép gật đầu cười nhẹ với Thịnh Hoàn Hoàn, giống như không biết cô cũng đứng bên cạnh Lăng Tiêu mà nhỏ giọng nói chuyện với hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn nép mình vào một góc, giữ im lặng làm nền.

Bệnh viện không có nhiều tầng lắm, rất nhanh cửa thang máy đã mở ra, Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn cũng chậm rãi bước ra rồi đi theo họ từ khoảng cách xa.

Mã Lai ra ngoài hút thuốc, vừa đi ra cửa đã nhìn thấy Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đang đi chậm rãi phía sau hắn thì lập tức kêu lên: “Lão đại, chị dâu đến rồi."

Mã Lai! ! !

Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ nhìn lại Lăng Tiêu, chỉ thấy bước chân hắn tạm ngừng rồi chậm rãi quay đầu lại, lạnh lẽo liếc nhìn cô.

Ánh mắt kia quá lạnh, làm Thịnh Hoàn Hoàn có ảo giác như bước chân bị đông cứng.

Nhưng Lăng Tiêu chỉ lạnh lùng liếc cô một cái rồi tiếp tục đi về phía trước.

Mã Lai cười hì hì tiến lên đón: “Chị dâu, chị đến rồi, lão đại chờ chị rất lâu."

Thịnh Hoàn Hoàn trừng anh ta một cái, cô rất hoài nghi Mã Lai cố ý: “Ngậm miệng."

"Vâng." Mã Lai thức thời ngậm miệng.

Hôm nay Mộ Tư hoàn toàn khác với dáng vẻ sa sút hôm qua, anh ta thanh cao ngồi trên xe lăn, mà mặt bàn trước mặt anh ta là những đồ ăn tinh xảo ngon miệng.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào, anh ta cười rất dịu dàng: “Hoàn Hoàn, cùng ăn cơm không?"

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai món ăn trên bàn, trong miệng không khỏi tiết ra nước bọt: Khoai tây sợi chua cay, cá hấp chanh...

Gần đây cô không có sức chống cự đối với vị chua.

Trùng hợp Thịnh Hoàn Hoàn cũng chưa ăn cơm nên cô không khách sáo ngồi xuống.



"Em chờ anh ở bên ngoài." Lâm Chi Vũ dừng bước bên ngoài phòng bệnh của Lam Nhan.

"Ừm." Lăng Tiêu không nóng không lạnh đáp lại rồi đưa tay gõ cửa.

"Ai vậy."

Mở cửa là Lam Tiếu: “Lăng. . . Lăng tổng."

Lam Nhan lập tức nhìn ra ngoài cửa, trông thấy người đến là Lăng Tiêu thì ngạc nhiên ngồi dậy từ trên giường: “A Tiêu, rốt cục anh cũng đến thăm em rồi."

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc đi vào, Lam Nhan liếc nhìn Lam Tiếu, Lam Tiếu hiểu ý lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Lam Nhan nhìn về phía Lăng Tiêu, quan tâm hỏi Lăng Hoa Thanh: “Thương tích của bác trai thế nào rồi?"

Câu nói này của Lam Nhan là nhắc nhở Lăng Tiêu chuyện cô ta thân cứu Lăng Hoa Thanh một mạng.

Ai ngờ Lăng Tiêu không chút biết ơn mà nói: “Ông ấy rất khoẻ, cảm ơn quan tâm."

Lăng Tiêu không có tâm tình trò chuyện với Lam Nhan nên trực tiếp đi vào đề tài, nhắc đến vụ hứa hẹn trước đó với Lam Nhan, cũng nhắc nhở cô ta chỉ còn lại thời gian một tuần.

Sự lạnh lùng của Lăng Tiêu làm Lam Nhan đau lòng, hốc mắt đỏ lên: “Em trúng đạn, không thể hoãn lại một chút sao?"

"Không thể." Lăng Tiêu không chút thương hoa tiếc ngọc mà lạnh lùng ngồi dựa vào ghế sa lon, đôi mắt đen thâm thúy sắc bén không có chút nhiệt độ nào: “Tôi thấy vết thương của cô cũng sắp lành rồi, bây giờ nói ra cách của cô đi!"

Lam Nhan trầm mặc nhìn gương mặt điển trai của Lăng Tiêu, không biết đang suy nghĩ gì.

Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu nói không ra được thì đêm nay lập tức về nước M giữ mộ cho An Niên đi."

Lam Nhan cắn môi, một lát sau mới nói: “Bắt chước vụ tai nạn xe làm An Niên xảy ra chuyện."

Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo thấu xương: “Đây là thứ cô gọi là biện pháp sao?"

Lam Nhan vội vàng giải thích: “Khi xảy ra tai nạn chỉ có An Niên và Thiên Vũ ở trong xe, Thiên Vũ không bị thương lại không kêu không gọi, trơ mắt nhìn An Niên chết đi, anh biết tại sao không?"

Trong lòng Lăng Tiêu có một dự cảm xấu.

Lam Nhan tạm ngừng rồi nói tiếp: “Bởi vì trước tai nạn An Niên hút nhiều quá nên lại bạo hành Thiên Vũ. Thiên Vũ không chịu nổi đánh đập nên cắn An Niên một cái, An Niên giận quá nên xách Thiên Vũ lên xe, nói muốn ném nó vào biển cho cá mập ăn."

"Em bị dọa sợ nên vội vàng báo cho anh, cũng gọi xe đi theo sau, nhưng lại theo không kịp họ."

Lăng Tiêu biết chuyện này, lúc trước hắn cũng nghe điện thoại của Lam Nhan nên mới biết An Niên hút ma tuý, đáng tiếc hắn đến quá trễ.

Hắn còn chạy tới hiện trường vụ tai nạn xe kia sớm hơn Lam Nhan nên gặp được An Niên lần cuối.

Lúc ấy An Niên đã tỉnh táo lại, lại vì mất máu quá nhiều nên chỉ kịp căn dặn Lăng Tiêu chiếu cố mẹ con Thiên Vũ thật tốt rồi tắt thở.

"Anh còn nhớ pháp y nói nguyên nhân cái chết của An Niên là mất máu quá nhiều không. Trong quá trình đó nội tâm của Thiên Vũ trải qua những gì?"

Lam Nhan lộ ra vẻ tự trách, rất đau lòng, nước mắt rơi xuống: “Nó có cơ hội gọi điện thoại cầu cứu, nhưng nó không làm."

"Lúc ấy Thiên Vũ nhất định đang nghĩ, tại sao nó phải cứu ông ta? Người đàn ông này không phải ba của nó mà là ma quỷ ác độc, ông ta chết không phải càng tốt sao?"

"Thế là nó không khóc không kêu mà lạnh lùng nhìn An Niên ngã trong vũng máu, cũng mặc kệ lời cầu cứu của anh ấy, nhìn anh ấy từ từ mất máu mà chết."

"Cuối cùng ác ma chết rồi, Thiên Vũ cũng bị lương tri và sợ hãi của mình phong ấn trong bóng tối, chạy thế nào cũng không thoát ra được."

Lăng Tiêu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Lam Nhan hình dung.

Lúc ấy hắn chạy tới hiện trường tai nạn thì thấy An Niên chỉ còn một hơi thở, mà Thiên Vũ không khóc không quấy như đã mất hồn.

Hắn nghĩ Thiên Vũ chỉ bị dọa sợ, bây giờ nhớ lại thì sai rồi!

Sau vụ tai nạn, An Niên vì đau đớn quá nên tỉnh táo lại, lúc ấy có lẽ cậu ta từng sám hối với Thiên Vũ, nhưng Thiên Vũ đã quá hận cậu ta.

"Cô sai rồi, An Niên không có cầu cứu, có lẽ chết là giải thoát đối với cậu ấy."

Nghĩ đến đau đớn Lăng Thiên Vũ phải chịu đựng, nghĩ đến An Niên đến chết cũng không được con trai tha thứ, Lăng Tiêu đau khổ nhắm mắt lại.

Dù thế nào hắn cũng phải cứu Thiên Vũ thoát ra bóng tối.

Vài giây sau Lăng Tiêu lại mở mắt ra, đáy mắt là sự tĩnh lặng.

"Lâm Tiểu thư, vào đi!" Lăng Tiêu gọi điện thoại cho Lâm Chi Vũ.

Lâm Chi Vũ đẩy cửa bước vào: “Đã lâu không gặp, Lam Tiểu thư."

Lam Nhan trông thấy Lâm Chi Vũ thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

Lăng Tiêu nhìn thấy rõ phản ứng của Lam Nhan: “Hai người quen biết sao?"

"Tụi em từng gặp mặt lúc ở nước M." Lam Nhan gật đầu.

Lăng Tiêu nói kế hoạch cho Lâm Chi Vũ, Lâm Chi Vũ trầm mặc hồi lâu mới gật đầu: “Nếu như không có cách tốt hơn thì chỉ có thể mạo hiểm thử xem."

Lăng Tiêu nhìn về phía Lam Nhan: “Vậy thì ngày mốt thực hiện, cô có đề nghị gì khác không?"

Lam Nhan lắc đầu: “Không có."

"Vậy quyết định thế đi."

Lăng Tiêu không nhiều lời nữa mà đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Chi Vũ muốn theo sau, nhưng Lam Nhan lại gọi cô ta: “Lâm tiểu thư xin dừng bước, có một số chi tiết tôi muốn nói với cô."

Lâm Chi Vũ dừng bước, mà Lăng Tiêu cũng không chờ cô ta.

Lâm Chi Vũ quay đầu nhìn về phía Lam Nhan: “Cô muốn nói gì với tôi?"

Lâm Chi Vũ không trả lời cô ta ngay mà vén chăn xuống giường, đi tới cửa rồi khoá lại, sau đó mới nhìn Lâm Chi Vũ mà hỏi: “Cô thích A Tiêu đúng không?"

Lâm Chi Vũ cười nói: “Rất rõ ràng sao?"

"Thích một người sẽ không che giấu được." Lam Nhan hỏi: “Cô biết Thịnh Hoàn Hoàn không?"

"Đương nhiên, vợ trước của Lăng Tiêu."

"Rất có thể cô ta đã có con của Lăng Tiêu rồi."

Lâm Chi Vũ khó mà tin nổi: “Làm sao có thể?"
Chương 432: Thịnh Hoàn Hoàn một chân đạp ba thuyền

Lam Nhan hỏi: “Cô biết Thịnh Hoàn Hoàn không?"

Lâm Chi Vũ không phủ nhận: "Đương nhiên, vợ trước của Lăng Tiêu."

Nói không biết không khỏi quá giả dối!

"Rất có thể cô ta đã có con của Lăng Tiêu rồi." Lam Nhan nói.

Lâm Chi Vũ khó mà tin nổi: “Làm sao có thể?"

Lam Nhan hỏi lại: “Vì sao không thể, họ vừa ly hôn không bao lâu."

Lâm Chi Vũ trầm mặc, một lúc sau mới hỏi Lam Nhan: “Tại sao phải nói cho tôi biết chuyện này?"

Lam Nhan nhếch khóe miệng lên cười: “Cũng nên xử lý đúng không? Để lại đứa bé kia chẳng tốt cho ai cả."

Lâm Chi Vũ nhíu mày, nhìn Lam Nhan với sắc mặt nặng nề: “Cô lầm rồi, tôi và cô không phải cùng một loại người, tôi coi như không nghe thấy những lời này, tôi khuyên cô suy nghĩ cho rõ ràng, đừng cuối cùng lại hại người hại mình."

Lam Nhan khịt mũi coi thường: “Lâm tiểu thư thật lương thiện quá, nếu như Lăng Tiêu biết Thịnh Hoàn Hoàn mang thai con của anh ấy thì cô cảm thấy anh ấy còn cưới cô không?"

"Dù kết quả thế nào thì tôi cũng tôn trọng quyết định của Lăng Tiêu." Lâm Chi Vũ đứng thẳng lưng, thản nhiên nhìn thẳng vào Lam Nhan: “Cô là mẹ của Thiên Vũ, nếu như tôi là cô thì sẽ đặt toàn bộ tâm tư lên người Thiên Vũ, khẩn cầu sự tha thứ của nó, nó mới là chỗ dựa lớn nhất của cô."

Lâm Chi Vũ tạm ngừng rồi nói tiếp: “Lam Nhan, biết vì sao Lăng Tiêu lạnh lùng với cô như vậy không? Vấn đề lớn nhất của cô chính là sinh ra tâm tư không nên có với Lăng Tiêu."

Lam Nhan khựng lại, kinh hãi nói: “Làm sao cô biết?"

Lâm Chi Vũ biết còn nhiều hơn cô ta nghĩ, xem ra người phụ nữ này cũng đã có chuẩn bị.

"Không phải vừa rồi cô cũng nói, thích một người sẽ không che giấu được à."

Lâm Chi Vũ trả lại nguyên văn câu nói cho Lam Nhan, tiếp đó lại thay đổi giọng điệu: “Đáng tiếc cô là mẹ của Thiên Vũ, không thể đụng vào vợ của anh em, lấy quan hệ của Lăng Tiêu và An Niên thì dù thế nào Lăng Tiêu cũng không thích cô."

"Chắc Lam tiểu thư là người thông minh, chuyện cô là mẹ của Thiên Vũ thì dù ai cũng không thay đổi được, chỉ cần Lăng Tiêu không biết cô từng làm gì Thiên Vũ, chỉ cần cô đừng mơ đến thứ không thuộc về mình thì Lăng Tiêu sẽ không bạc đãi cô. Cho nên tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm chuyện điên rồ."

Chuyện điên rồ mà Lâm Chi Vũ ám chỉ không đơn thuần là Thịnh Hoàn Hoàn mà bao gồm cả Lâm Chi Vũ trong đó.

Lam Nhan nói chuyện Thịnh Hoàn Hoàn mang thai cho cô ta biết không phải là muốn mượn tay cô ta diệt trừ Thịnh Hoàn Hoàn sao?

Nếu cô ta ngu ngốc bị Lam Nhan nắm mũi dẫn đi rồi diệt trừ Thịnh Hoàn Hoàn thì kết quả cả cô ta cũng chạy không thoát, Lam Nhan thì một công đôi việc, trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Đáng tiếc cô ta tính sai rồi, Lâm Chi Vũ không phải kẻ ngu xuẩn mặc cho người ta định đoạt.

"Không cần cô dạy tôi làm gì."

Sự tà ác giấu dưới túi da bị Lâm Chi Vũ vạch trần làm Lam Nhan thẹn quá hoá giận: Tiện nhân này dám lấy chuyện của Thiên Vũ uy hiếp cô ta, người này cũng không phải dạng hiền lành gì.

Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, Lam Tiếu hưng phấn xông vào: “Chị họ, vừa rồi em trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn, cô ta đang tình chàng ý thiếp với Mộ Tư trong phòng bệnh."

Trông thấy Lâm Chi Vũ, Lam Tiếu giật mình: “Sao cô còn ở đây?"

"Đang muốn đi." Lâm Chi Vũ cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói với Lam Nhan: “Tôi nói đến thế thôi, mong rằng Lam tiểu thư tự trọng, đừng làm Thiên Vũ thất vọng nữa."

Sau khi Lâm Chi Vũ rời đi, Lam Nhan cầm lấy cái chén trên bàn đập thẳng xuống đất: “Tiện nhân dối trá."

Tự trọng?

Cô ta nghĩ mình sẽ làm gì cô ta chứ?

Lửa giận của Lam Nhan làm Lam Tiếu giật nảy mình: “Chị họ, xảy ra chuyện gì vậy?"

Sắc mặt Lam Nhan hoàn toàn lạnh lẽo: “Cô ta dám uy hiếp chị."

Lúc ở nước M, Lâm Chi Vũ ở tòa nhà ngay bên cạnh bọn họ, lúc trước Lam Nhan có tham dự ngược đãi Lăng Thiên Vũ hay không thì Lâm Chi Vũ rõ hơn ai khác.

Cho nên vừa rồi lúc Lam Nhan trông thấy Lâm Chi Vũ mới khủng hoảng như thế.

Những lời vừa rồi của Lâm Chi Vũ một mặt là khuyên cô ta lương thiện, một mặt lại lấy chuyện Thiên Vũ bị ngược đãi để uy hiếp, người phụ nữ này thật không đơn giản.

Lam Nhan kể lại cuộc đối thoại vừa rồi cho Lam Tiếu, Lam Tiếu lo lắng hỏi: “Cô ta có nói kế hoạch của chúng ta cho Lăng Tiêu hay không?"

"Sẽ không." Lam Nhan đặc biệt tự tin: “Nếu cô ta thật sự lương thiện thì sẽ không dùng Thiên Vũ uy hiếp chị, chẳng qua thủ đoạn cao minh hơn chúng ta một chút thôi."

"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Lam Tiếu lộ ra vẻ mặt không cam lòng: “Thịnh Hoàn Hoàn hại em sinh non, chẳng lẽ em không làm gì được cô ta sao?"

Lam Nhan cười lạnh: “Không vội, chúng ta không ra tay thì cũng có người làm thôi, chị cũng muốn xem thủ đoạn của cô ta cao minh đến cỡ nào."

Sau đó Lam Nhan lại hỏi: “Em vừa nói Thịnh Hoàn Hoàn đang trong phòng bệnh của Mộ Tư?"

Lam Tiếu rất kích động: “Vâng, hình như Thịnh Hoàn Hoàn đang tập vật lý trị liệu cho Mộ Tư, hai người rất thân mật, hơn nữa Lăng Tiêu vừa đi ngang qua nên trông thấy rồi."

Lam Nhan nở nụ cười: “Cô ta đang tự tìm đường chết, hôm qua Đường Nguyên Minh mới xum xoe lấy lòng cô ta trước ống kính, còn có tin đồn với Kim Thần, hôm nay cô ta lại mập mờ không rõ với Mộ Tư, đây là một chân đạp ba thuyền! Scandal hot như vậy mà nếu bị đội chó săn biết."

Lam Tiếu lập tức hiểu ý, hưng phấn nói: “Em lập tức tiết lộ tin tức này cho phóng viên."

Lâm Chi Vũ đi qua phòng bệnh của Mộ Tư thì không tự chủ được chậm lại, vừa rồi ở đây có một người đàn ông gọi Thịnh Hoàn Hoàn là chị dâu, cho nên cô biết Thịnh Hoàn Hoàn đang ở nơi này.

Xuyên qua cửa sổ mở ra, Lâm Chi Vũ trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên cạnh một người đàn ông ngồi xe lăn, phía trước người kia có một y tá, y tá vừa xoa bóp hai chân cho anh ta vừa giảng giải huyệt vị trên đùi cho Thịnh Hoàn Hoàn nghe.

Lăng Tiêu đã rời đi, Lâm Chi Vũ không nán lại thêm mà chỉ tạm ngừng rồi tiếp tục cất bước.

Lâm Chi Vũ tìm được xe của Lăng Tiêu ở bãi đỗ xe, nhưng hắn lại không ở trong đó...

Trong phòng bệnh, Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe y tá giảng gần xong liền ngồi xuống ghế sa lon, bật máy tính lên làm việc.

Mộ Tư dịu dàng nhìn cô, tối hôm qua cô nói mỗi ngày sẽ đến làm vật lý trị liệu cho anh ta, không ngờ là thật sự.

Mặc dù anh ta biết cô tới đây chỉ giám sát mình phối hợp với y tá làm trị liệu, nhưng nghĩ tới mỗi ngày có thể ở chung với cô một giờ thì anh ta đã rất vui rồi.

"Có gì không hiểu được sao?" Thấy Thịnh Hoàn Hoàn chau mày, Mộ Tư hỏi.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi đưa máy tính tới: “Cái này."

Răng rắc, răng rắc!

Ở cửa sổ có một phóng viên liên tục chụp hình.

Mã Lai lập tức phát hiện anh ta: “Anh làm gì vậy, là toà soạn nào?"

Phóng viên lập tức kéo mũ thấp xuống rồi quay đầu bỏ chạy.

"Đừng chạy." Mã Lai lập tức đuổi theo.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Mộ Tư nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, thấy cô mặt không đổi sắc, không bị ảnh hưởng chút nào thì mới tiếp tục giảng giải cho cô.

Rất nhanh một giờ đã trôi qua, Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa phòng đi ra, Mã Lai mang sắc mặt nặng nề đứng ngoài cửa: “Chị dâu, phóng viên vừa rồi không phải lão đại gọi tới."

"Tôi biết." Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên nói.

Lăng Kha vừa gọi điện thoại cho cô, cô biết mình lại lên hotsearch, nhưng mà... Lần này không phải chuyện gì tốt!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom