• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (2 Viewers)

  • Chương 427-428

Chương 427: Làm con sói xám già giả nhân giả nghĩa

"Thật sao?" Đường Nguyên Minh cười nhạt một tiếng: “Anh cứ nghĩ là thủ hạ của Lăng Tiêu chỉ sống trong tối tăm, máu lạnh kiệm lời chỉ biết giết người, không ngờ còn có bạn."

Lời này làm Thịnh Hoàn Hoàn giận dữ: “Đường Nguyên Minh."

Từ nhỏ đến lớn Thịnh Hoàn Hoàn luôn gọi anh là anh Minh, đây là lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của anh, có thể thấy được cô thật sự tức giận.

Đường Nguyên Minh thu lại ý cười trên khóe miệng, nét tà khí trên khuôn mặt tuấn tú dần dần tan đi, thay vào đó là vẻ không giận đã oai của quân nhân: “Thật có lỗi, anh quên anh ta là bạn của em, anh nói anh ta như vậy trước mặt em rất mất phong độ."

Đường Nguyên Minh thay đổi thái độ nhanh như vậy làm Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời không biết nên nói anh thế nào, cô kẹp sủi cảo tôm rồi dùng sức nhét vào trong miệng.

Hiện tại cô chỉ muốn nhét đầy bụng rồi mau chóng rời đi.

Văn Sâm ngồi ở đó, phần tóc mái rất dày trên trán che mất nửa bên mặt của anh ta, làn da trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan thâm thúy lạnh lùng, đôi mắt đen bình tĩnh mang theo một tia lạnh lẽo: “Đường thiếu đang kiêng kị Lăng Gia sao."

Đường Nguyên Minh nghe xong thì bình thản trả lời: “Có lẽ Lăng Tiêu thật sự rất khó đối phó, nhưng tôi và anh ta không có cạnh tranh thương nghiệp, sao lại nói là kiêng kị? Những lời vừa rồi chỉ là nhận xét thôi."

Ý là vừa rồi anh cũng không nói ngoa, Lăng Tiêu và Văn Sâm chính là người như vậy: Kiệm lời, máu lạnh, tàn bạo, trên tay không biết dính máu của bao nhiêu người rồi.

Lúc này một giọng nói mang theo mỉa mai nồng đậm truyền đến từ phía sau bọn họ: “Vậy sao, Đường thiếu tận mắt nhìn thấy chúng tôi giết người hay là trông thấy chúng tôi giấu xác?"

Lăng Tiêu?

Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng nói này thì lập tức quay đầu, liền trông thấy Lăng Tiêu mặc âu phục phẳng phiu đi về hướng bọn họ với khí thế cực mạnh, cao quý khiếp người.

Tại sao hắn lại ở đây?

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhìn về phía Văn Sâm, Văn Sâm mặt không cảm xúc đứng lên rồi khom người chào Lăng Tiêu: “Lăng Gia."

Lăng Tiêu ngồi xuống ở vị trí của anh ta, mà Văn Sâm lại lùi về phía sau hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Văn Sâm."

Thứ phản đồ mật báo nhà anh!

Sau khi Lăng Tiêu ngồi xuống thì không liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lấy một cái mà tập trung vào Đường Nguyên Minh, khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt lại sắc bén như mũi tên.

Đường Nguyên Minh nhẹ như mây gió trả lời: “Thế nào, Lăng Thiếu đã chán làm ác ma rồi nên muốn làm một con sói xám già giả nhân giả nghĩa sao?"

Lăng Tiêu cười nhạo: “Nói cứ như trên tay Đường thiếu chưa từng dính máu vậy, anh giả vờ chính nghĩa trước mặt đồ ngốc còn được, trước mặt tôi... A!"

Hắn cười mang theo mỉa mai cực hạn!

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Đồ ngốc mà hắn nói đến là ám chỉ cô sao?

Vừa dứt lời, Lăng Tiêu không để ý đến Đường Nguyên Minh nữa mà dời đôi mắt đen về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đói, lấy đôi đũa cho tôi."

"Bộ không có tay hả?" Thịnh Hoàn Hoàn trừng hắn một cái, bực bội kẹp sủi cảo tôm lên nhét vào miệng, hiện tại cô không cần phải chiều ý hắn.

"Ăn ngon như vậy sao?"

Lăng Tiêu không thèm để ý mà cười, tự cầm đôi đũa kẹp một cái sủi cảo tôm lên rồi bỏ vào miệng, nhai mấy cái rồi lại buông đũa xuống, không còn chút hứng thú nào.

Phản ứng này của Lăng Tiêu nằm trong dự liệu của Thịnh Hoàn Hoàn, cái miệng của hắn rất bắt bẻ nên rất ít đụng đến đồ ăn bên ngoài.

Mà quán ăn bên đường còn đại diện cho bẩn, loạn, thấp kém!

Cho nên vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Đường Nguyên Minh thích cô nên chạy tới nơi này cũng không kỳ quái, bởi vì mục đích của anh quá rõ ràng.

Nhưng Lăng Tiêu thì sao? Tại sao hắn lại phái Văn Sâm bảo vệ cô?

Vì sao hắn là nhà giàu số một thành phố này mà hơn nửa đêm lại chạy tới quán ăn ven đường?

Khác với Lăng Tiêu ghét bỏ, Đường Nguyên Minh ăn say sưa ngon lành.

Ngồi chung một bàn với Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn cũng chẳng có khẩu vị gì, cô miễn cưỡng ăn vài miếng vào bụng rồi để đũa xuống: “Tôi ăn no rồi, các anh từ từ dùng."

Dứt lời cô lập tức đứng lên, cầm túi xách đi về hướng xe của mình.

Văn Sâm lập tức đuổi theo: “Thiếu phu nhân, tôi đưa cô trở về đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn muốn từ chối, nhưng phần bụng luôn hơi nhói đau không dịu lại làm thân thể cô cũng nhũn ra bất lực, cô suy nghĩ một chút rồi vẫn chấp nhận: “Làm phiền."

Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh lại ngồi tại chỗ bất động.

Sau khi tài xế đi xa, hai đám người còn ngồi ở đó, Thịnh Hoàn Hoàn cũng chẳng quan tâm rốt cuộc họ bàn bạc cái gì, muốn làm cái gì.

Dù sao không liên quan gì đến cô!

Mãi đến khi về đến nhà, Thịnh Hoàn Hoàn mới nói với Văn Sâm: “Thay tôi nhắn một câu với Lăng Tiêu, tôi không muốn nợ ân tình của anh ta nữa, ngày mai anh không cần tới."

Văn Sâm rất bình tĩnh mà nói: “Thiếu phu nhân, cô nên tự nói với Lăng Gia, bởi vì tôi chỉ làm theo lệnh của Lăng Gia thôi."

Cho nên lời cô nói không tính là gì, anh ta vẫn phải đến, vẫn phải theo dõi thôi.

Bảo vệ cô là chức trách hiện tại của anh ta.

"Thôi!" Thịnh Hoàn Hoàn không làm khó Văn Sâm nữa vì anh ta chỉ làm theo lệnh, người có thể quyết định thật sự vẫn là Lăng Tiêu.

Sau khi vào nhà, người hầu liền tiến lên đón: “Đại tiểu thư đã trở về, phu nhân có để lại đồ ăn cho cô, tôi đi hâm nóng lại ngay."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức từ chối: “Không cần, tôi không muốn ăn, cô đi nghỉ ngơi đi!"

Sau khi người hầu đi xuống, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào sảnh dùng bữa, trên bàn có đặt vài món ăn cô thích, dù đã nguội lạnh nhưng màu sắc vẫn rất đẹp, làm người ta hơi thèm ăn.

Bàn cơm này là do Đường Nguyên Minh nấu.

Thịnh Hoàn Hoàn bực bội giật giật tóc rồi quay người lên lầu.

Rửa mặt xong đã là nửa đêm mà phần bụng cô vẫn đau âm ỉ, cô muốn uống thuốc giảm đau, nhưng thân thể bủn rủn không còn chút sức lực nào nên không muốn động đậy, cô dứt khoát nhắm mắt lại.

Sáng sớm bị đồng hồ báo thức gọi dậy, thân thể còn trẻ được nghỉ ngơi vài tiếng đã khôi phục, cơn đau ở bụng cũng giảm bớt không ít, nhưng vẫn hơi khó chịu.

Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến, công ty còn rất nhiều chuyện chờ cô xử lý, cuộc tranh tài cũng đã tới hồi kết thúc, cô không dám lười biếng chút nào.

Cô xuống lầu thì thấy người hầu đã chuẩn bị xong bữa sáng.

"Hoàn Hoàn."

Giọng nói này?

Vừa ngồi xuống cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc lại không nên xuất hiện ở đây truyền đến.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu liền trông thấy Đường Nguyên Minh mặc tạp dề bưng đồ ăn đi về hướng cô, trên người còn mặc đồ bộ.

"Đồ ăn bưng lên đủ rồi, em nếm thử đi!" Đường Nguyên Minh tháo tạp dề ra rồi ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn, dùng ánh mắt dịu dàng như làn nước nhìn cô.

Người hầu đứng một bên cười nói: “Đường tiên sinh thức dậy rất sớm, bận rộn trong phòng bếp cả buổi sáng, bàn này đều là Đường tiên sinh làm, không để chúng tôi nhúng tay, đại tiểu thư mau nếm thử."

Người hầu vừa nói vừa đưa một đôi đũa qua cho Thịnh Hoàn Hoàn.

"Cảm ơn." Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy đũa, nhưng lại không ăn mà nhìn Đường Nguyên Minh ở đối diện rồi bình tĩnh hỏi: “Tối hôm qua anh không về sao?"

Đường Nguyên Minh cười khẽ: “Em không cần người của anh thì anh đích thân đến, anh sẽ ở lại đây đến khi tìm được hung thủ hại bác trai mới thôi."

Cho nên cô đuổi hai thủ hạ của anh đi rồi anh dứt khoát tự đến luôn sao?

Thịnh Hoàn Hoàn không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Tôi không đồng ý."

Đường Nguyên Minh không e dè nói: “Bác gái đã đồng ý."

Cho nên cô không quyền lên tiếng trong chuyện này đúng không?

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều nữa mà buông đũa xuống: “Tôi đi làm, anh tự ăn đi!"
Chương 428: Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu đánh nhau

Đường Nguyên Minh lập tức đứng lên, nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn rồi cứng rắn kéo cô trở về chỗ ngồi.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giãy giụa: “Anh bỏ tôi ra Đường Nguyên Minh."

Đường Nguyên Minh cảm nhận được sự phẫn nộ và phản cảm từ phản ứng của cô, anh dần dần buông bàn tay đang đặt trên bả vai cô xuống, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên, bực bội hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Ánh mắt Đường Nguyên Minh sầm xuống: “Hình như em rất phản cảm với anh, vì sao?"

Vì sao?

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, lúc này mới phát giác mình phản ứng quá khích, nhưng nghĩ đến đoạn video Lăng Tiêu gửi đến làm cô không thể chịu đựng được Đường Nguyên Minh đụng vào mình: “Xin lỗi anh Minh, em thật sự không thể chấp nhận anh, cho nên đừng tiếp tục làm những chuyện này vì em nữa, được không?"

Cô không phải chán ghét Đường Nguyên Minh, chỉ là không thể chịu được anh vừa xảy ra quan hệ với Triệu Giai Ca lại lập tức tới theo đuổi cô.

Cô cảm thấy rất bẩn!

Đáng tiếc Đường Nguyên Minh không biết được suy nghĩ của Thịnh Hoàn Hoàn.

Đường Nguyên Minh bình tĩnh nói: “Anh ở lại đây chỉ vì lo lắng an nguy của gia đình em, hơn nữa đã được bác gái cho phép, nếu anh làm em cảm thấy bị mạo phạm thì xin lỗi."

Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác rất bất lực: “Anh Minh, em thật sự không chịu nổi anh tốt như vậy với em."

Đường Nguyên Minh chậm rãi mở miệng, ánh mắt không có chút tức giận nào mà vẫn dịu dàng như làn nước: “Em cứ coi anh là anh Minh của trước kia, không cần thấy áp lực, anh sẽ không có hành vi vượt quá giới hạn."

Nói xong, anh lại giơ tay lên, khi sắp đụng vào bả vai cô thì Thịnh Hoàn Hoàn lại né tránh.

Tay Đường Nguyên Minh dừng lại, thân thể cứng đờ rồi chậm rãi thu tay lại: “Ăn chút gì đi rồi đi làm, anh thấy sắc mặt em không tốt lắm."

Thịnh Hoàn Hoàn lại trông thấy vết bầm trên cánh tay của anh, ngẩng đầu mới phát hiện bên mặt trái anh hơi sưng: “Anh và Lăng Tiêu đánh nhau?"

Tối hôm qua sau khi cô rời đi, Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu vẫn chưa về.

Đường Nguyên Minh không trả lời mà ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn: “Đồ ăn sắp nguội rồi, mau ăn đi, lát nữa em còn phải đến công ty."

"Đừng đánh trống lãng với em."

Thịnh Hoàn Hoàn rất phiền, chuyện của công ty đã làm cô sứt đầu mẻ trán, cô không có sức lực đi ứng phó với họ nữa, hiện tại cô chỉ một lòng muốn được yên tĩnh, vì sao họ lại không cho cô toại nguyện?

"Không phải vì em." Đường Nguyên Minh giải thích: “Không phải đánh nhau vì em, ân oán giữa anh và anh ta không liên quan gì đến em."

"Thật sự không liên quan đến em sao?" Thịnh Hoàn Hoàn không tin, cô nhấn mạnh với Đường Nguyên Minh: “Đừng trêu chọc Lăng Tiêu, em không muốn hai người đánh sống đánh chết vì em, kết quả em lại thành hồng nhan họa thủy."

"Sẽ không." Đường Nguyên Minh cười cười: “Em nghĩ nhiều quá rồi Hoàn Hoàn, em cảm thấy anh và Lăng Tiêu giống dạng đàn ông giận dữ vì hồng nhan sao?"

Không giống, họ là thương nhân khôn khéo ăn người không nhả xương.

Chuyện ngu xuẩn giận dữ vì hồng nhan này không phù hợp với phong cách làm việc của họ.

"Vậy ai đánh thắng?" Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên hỏi.

Đường Nguyên Minh sửng sốt, dường như không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi như vậy, tiếp đó khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Em muốn ai thắng thì người đó thắng."

Ván cờ này của anh và Lăng Tiêu không có thắng bại, ai được giai nhân quan tâm thì người đó thắng.

Thịnh Hoàn Hoàn đoán Lăng Tiêu cũng không thắng thế được, có lẽ còn thảm hại hơn Đường Nguyên Minh, tối hôm qua hắn chỉ đem theo một thủ hạ, mà Đường Nguyên Minh lại có hơn mười vệ sĩ.

"Hoàn Hoàn, A Minh, sao hai đứa dậy sớm như vậy?" Lúc này giọng nói của Thịnh phu nhân truyền đến từ sau người.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền trông thấy Thịnh phu nhân ôm Tiểu Sam Sam đi tới, trên mặt mang theo ý cười vui mừng.

Thịnh Hoàn Hoàn không tiện nói thêm nữa mà ngồi xuống ăn cơm với họ.

Tiểu Sam Sam có vẻ rất thích Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn thấy cô thì y y nha nha cười, lúc thì mút ngón tay, lúc lại thổi bong bóng, trông cực kỳ đáng yêu.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Sam Sam, tất cả bực bội của Thịnh Hoàn Hoàn đều tiêu tán, nhịn không được ôm cô bé qua trêu chọc rồi hôn hít.

Đường Nguyên Minh thấy nụ cười như một đứa trẻ của Thịnh Hoàn Hoàn thì ánh mắt càng dịu dàng, chỉ có người phụ nữ trước mắt mới cho anh ngôi nhà và hạnh phúc mà anh muốn.

Lăng Phủ.

Lăng lão thái thái và hai đứa cháu đang chuẩn bị dùng cơm.

Ngôi nhà quạnh quẽ trở nên náo nhiệt một cách hiếm hoi, ấm áp như nắng sớm bên ngoài, tâm tình của Lăng lão thái thái rất tốt nên sắc mặt cũng hồng hào lên mấy phần.

"Bạch quản gia, ông đi gọi Tiêu Nhi lần nữa xem, giờ này rồi sao nó còn chưa xuống?" Lão thái thái vừa nói xong thì Lăng Tiêu đã xuất hiện trên hành lang.

Trông thấy Lăng Tiêu, Lăng lão thái thái lập tức hỏi Bạch quản gia: “Hôm nay Hoàn Hoàn thi vào lúc mấy giờ?"

Hôm nay Thiếu phu nhân không thi đấu, lão thái thái biết chuyện này.

Bạch quản gia ngầm hiểu mà cười nói: “Hôm nay Thiếu phu nhân không thi, ngày mai mới có."

Lão thái thái "A" một tiếng rồi lập tức nói: “Ngày mai? Vậy không phải là ngày cuối cùng sao?"

Bạch quản gia gật đầu: “Đúng vậy, ngày mai sẽ là trận chung kết."

Lúc này Lăng Tiêu đã đến gần, Lăng lão thái thái nhìn về phía hai đứa cháu khác mà hỏi: “Tích Nhi, Thiên Vũ, ngày mai hai đứa muốn đến hiện trường xem thi đấu không?"

Lăng Tích và Lăng Thiên Vũ không phụ kỳ vọng mà gật đầu lia lịa.

Lão thái thái rất hài lòng, bà nhìn về phía Bạch quản gia: “Vậy được rồi, ông đặt mấy tấm vé giúp chúng tôi đi."

Bạch quản gia cười nói: “Vâng."

Kỳ thật ông đã sớm đặt vé trước rồi, còn là vị trí tốt nhất.

Lão thái thái lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu, làm ra vẻ tùy ý mà hỏi: “Tiêu Nhi, ngày mai cháu có rảnh không, hay cả nhà chúng ta cùng đi xem tranh tài đi?"

Lăng Tích và Lăng Thiên Vũ mở to đôi mắt sạch sẽ ngây thơ, mong đợi nhìn Lăng Tiêu.

Sau đó, Lăng Tiêu lạnh lùng trả lời một câu: “Không rảnh."

Đám người: “..."

Thật mất hứng!

Lăng lão thái thái bắt đầu bất mãn chỉ trích: “Cháu bận đến mức không có thời gian xem thi đấu với mọi người luôn à? Nói không chừng ngày nào đó bộ xương già này không thể động đậy được nữa, nhân lúc bây giờ bà còn đi được, cháu đi với bà nhiều hơn không được sao?"

Lăng Tiêu: “... Không được."

Lão thái thái sắp bị ảnh hậu nhập vào rồi.

Lăng Tiêu lẳng lặng nhìn bà biểu diễn, quả nhiên lão thái thái không làm hắn thất vọng, chỉ thấy bà rũ người xuống rơi lệ phàn nàn: “Bà biết ngay mà, công việc của cháu còn quan trọng hơn bà, cũng đúng thôi, bà già nửa chết nửa sống này không đáng để cháu lãng phí thời gian quý giá."

Bạch quản gia tham dự vào: “Lão thái thái, bà đừng nói vậy, thiếu gia rất thương bà mà."

Lão thái thái lắc đầu, nhìn Lăng Tiêu mà rơi nước mắt: “Bà chỉ muốn nhân lúc mình còn đi được, các cháu có thể đi chung với bà một thời gian thôi, không ngờ chỉ một mong muốn đơn giản như vậy mà cháu cũng không chịu, tương lai bà già không đi được nữa chẳng phải cháu còn chẳng thèm liếc nhìn bà một cái sao?"

Thấy thái độ của Lăng Tiêu bắt đầu hơi buông lỏng, lão thái thái khóc càng thương tâm khổ sở: “Sao cháu có thể nhẫn tâm với bà như vậy? Sao mà bà đáng thương như thế... Nhớ lại khi cháu còn bé muốn ăn cái gì thì hơn nửa đêm bà nội cũng thức dậy nấu cho cháu, hiện tại bà chỉ có nguyện vọng nho nhỏ như vậy mà cháu cũng không chịu. . ."

"Cháu đi được chưa?" Lăng Tiêu không thể nhịn được nữa mà cắt ngang biểu diễn của lão thái thái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom