Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120:Bố, cứu con
Nhìn dáng vẻ tự luyến của anh, tâm trạng Quân Dao tốt lên rất nhiều, cô rúc rúc người vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái hơn.
“Ngày mai em đi Mạn La được không? Em muốn xem tình hình bố em bên đó thế nào. Em sợ chuyện của Quân Tú Anh ảnh hưởng ông ấy”
“Được, anh cùng đi với em.
“Không cần đâu, anh bận rộn như vậy, em tự đi cũng được.Với cả...”
“Anh đã là người nhà của em, em còn ngại gì chứ?” Anh xoa xoa lên eo cô, khiến cả người Quân Dao ngứa ngáy khó chịu, cô ngọ nguậy muốn thoát ra, nhưng eo đã bị anh giữ chặt.
“Không phải, em sẽ chỉ đến đó một lát rồi về thôi, cũng không có ý định ở lại lâu, nên cũng không cần anh mất công đi cùng.”
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Quân Dao đã được vệ sĩ đưa ra sân bay để đến Mạn La, cô muốn tranh thủ đi sớm về sớm, có thể đi về trong ngày được luôn, tránh phiền phức không đáng có.
Ngồi máy bay chừng hai giờ đồng hồ là tới nơi, có được người của Cố Tư Bạch sắp xếp đến đón và chở thẳng đến địa chỉ trước đây Quấn Khải từng nói với cô.
Quân Dao nhấn chuông cửa hồi lâu nhưng không có ai ra mở cửa, cô nhíu mày, mở điện thoại cho Quân Khải.
“Bố à, bố đang làm gì thế?” Cô hỏi.
“À... bố đang xem ti vi thôi. Con không cần lo cho bố đầu, bố vẫn tốt lắm, cứ yên tâm làm việc nhé.”
“Con đang ở trước cửa nhà đây, bố ra mở cửa cho con đi.” Quân Dao bình tĩnh nói.
“Cái gì?” Quân Khải sửng sốt, “Sao con lại tới đây? Đến mà không báo với bố một câu”
“Con đến thăm bố mà, bố mở cửa cho con đi.”
“Đợi bố một lát, bố đang ở bên ngoài, giờ bố về ngay đây”
Nói rồi ông Khải cúp máy, nhìn xung quanh. Bây giờ đang là giờ làm việc, nếu bỏ chỗ trực chạy về không chỉ bị phạt lượng, đuổi việc, mà nếu xảy ra sự cố gì thì ông ấy cũng phải chịu trách nhiệm. Hết cách, ông chỉ có thể gọi cho một người bạn cũng làm bảo vệ của mình, nhờ trực ca hộ, sẽ trả lương gấp ba.
Nhưng cũng phải gần mười phút sau bạn của ông mới đến. Quân Khải vội vội vàng vàng cởi bỏ bộ đồng phục bảo vệ, chạy nhanh về nhà.
Cũng may chỗ làm cách nhà không xa, nên chỉ mất vài phút ông đã về đến nơi.Vừa từ thang máy bước ra ông đã thấy Quân Dao im lặng đứng đợi trước cửa, quả nhiên không nói dối, ông cảm thấy vô cùng áy náy, ông nợ cô quá nhiều, dù trước đây ông đối xử với cô không xứng mặt làm cha chút nào, nhưng bây giờ Quân Dao lại luôn lo lắng cho ông như vậy.
“Dao Dao à, sao con phải vất vả đến đây?”
“Bố, con đến thăm bố mà”
“Bố con mình ra quán uống nước đi, bố hơi khát” Quân Khải cười nói.
“Mình vào nhà cũng được mà, đã đến cửa rồi” Quân Dao khó hiểu nói, sao đột nhiên ông lại muốn kéo cô ra quán nước.
Quân Khải thở dài một hơn, biết rằng giấy không gói được lửa.
“Xuống quán cà phê dưới tầng một, bố sẽ nói hết cho con nghe.”
Quân Dao theo ông xuống tầng một, chọn một góc yên tĩnh, hai cha con ngồi đối diện nhau, Quân Khải thở dài, không giấu diếm gì nữa, kể cô nghe. Ngày đó Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc đã lấy tấm thẻ Quần Dao đưa để giúp Quân Tú Anh lập nghiệp.
Nói là lập nghiệp nhưng đều dùng để hai mẹ con họ sắm sửa quần áo đẹp, đồ trang điểm, đi spa chăm sóc da để đi câu dẫn đàn ông.
Lúc Quân Tú Anh có tiền, được Tống Quảng Diệu mua nhà cho thì cô ta chuyển qua đó sống.
Trương Tú Anh cũng được hưởng phước cùng, bà ta tối ngày ở bên ngoài, ăn mặc không phù hợp lứa tuổi, mùi nước hoa sực nức, Quân Khải nửa đời lăn lộn trên thương trường, vừa nhìn đã thấu, chỉ là không nói ra.
Bây giờ không còn nhà, mỗi người một nơi. Trương Như Ngọc nghe nói đã bám được vào một người đàn ông kinh doanh nhỏ, vợ mất từ lâu, bây giờ đang sống với ông ta, cuộc sống tuy không dư dả gì nhưng cũng không đến mức thiếu ăn thiếu mặc.
Có điều ông ta đã có hai người con trai riêng, Quận Tú Anh từng đến đó ở một ngày, hai kẻ kia đều như hổ như sói khi nhìn thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp trong nhà mình, Quận Tú Anh dù tùy tiện cũng chỉ tùy tiện với người có tiền, cô ta khinh thường hai gã đàn ông đó, vì vậy đã rời khỏi nhà Trương Như Ngọc, tự tìm đường mưu sinh.
Cô ta lại diễn chiêu cũ, đến quán bar câu dẫn đàn ông. Nhưng bây giờ cô ta không có thời gian. và tiền bạc mà chờ đợi, vì vậy cùng lắm cũng chỉ là vui vẻ qua đường, được mấy người có tiền cho chút tiền duy trì cuộc sống.
Cuộc sống đen tối, bẩn thỉu như vậy, Quân Khải cũng chẳng có sức mà bận tâm quá nhiều, chỉ có thể nhắm mắt không quản, cũng không muốn biết mà đau lòng.
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền tới, hai người vừa nói về Quân Tú Anh thì điện thoại Quân Khải đổ chuông, ông ấy vừa bắt máy thì đầu dây bên kia vang lên tiếng hét thảm của Quân Tú Anh.
“Bố, cứu con!”
“Ngày mai em đi Mạn La được không? Em muốn xem tình hình bố em bên đó thế nào. Em sợ chuyện của Quân Tú Anh ảnh hưởng ông ấy”
“Được, anh cùng đi với em.
“Không cần đâu, anh bận rộn như vậy, em tự đi cũng được.Với cả...”
“Anh đã là người nhà của em, em còn ngại gì chứ?” Anh xoa xoa lên eo cô, khiến cả người Quân Dao ngứa ngáy khó chịu, cô ngọ nguậy muốn thoát ra, nhưng eo đã bị anh giữ chặt.
“Không phải, em sẽ chỉ đến đó một lát rồi về thôi, cũng không có ý định ở lại lâu, nên cũng không cần anh mất công đi cùng.”
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Quân Dao đã được vệ sĩ đưa ra sân bay để đến Mạn La, cô muốn tranh thủ đi sớm về sớm, có thể đi về trong ngày được luôn, tránh phiền phức không đáng có.
Ngồi máy bay chừng hai giờ đồng hồ là tới nơi, có được người của Cố Tư Bạch sắp xếp đến đón và chở thẳng đến địa chỉ trước đây Quấn Khải từng nói với cô.
Quân Dao nhấn chuông cửa hồi lâu nhưng không có ai ra mở cửa, cô nhíu mày, mở điện thoại cho Quân Khải.
“Bố à, bố đang làm gì thế?” Cô hỏi.
“À... bố đang xem ti vi thôi. Con không cần lo cho bố đầu, bố vẫn tốt lắm, cứ yên tâm làm việc nhé.”
“Con đang ở trước cửa nhà đây, bố ra mở cửa cho con đi.” Quân Dao bình tĩnh nói.
“Cái gì?” Quân Khải sửng sốt, “Sao con lại tới đây? Đến mà không báo với bố một câu”
“Con đến thăm bố mà, bố mở cửa cho con đi.”
“Đợi bố một lát, bố đang ở bên ngoài, giờ bố về ngay đây”
Nói rồi ông Khải cúp máy, nhìn xung quanh. Bây giờ đang là giờ làm việc, nếu bỏ chỗ trực chạy về không chỉ bị phạt lượng, đuổi việc, mà nếu xảy ra sự cố gì thì ông ấy cũng phải chịu trách nhiệm. Hết cách, ông chỉ có thể gọi cho một người bạn cũng làm bảo vệ của mình, nhờ trực ca hộ, sẽ trả lương gấp ba.
Nhưng cũng phải gần mười phút sau bạn của ông mới đến. Quân Khải vội vội vàng vàng cởi bỏ bộ đồng phục bảo vệ, chạy nhanh về nhà.
Cũng may chỗ làm cách nhà không xa, nên chỉ mất vài phút ông đã về đến nơi.Vừa từ thang máy bước ra ông đã thấy Quân Dao im lặng đứng đợi trước cửa, quả nhiên không nói dối, ông cảm thấy vô cùng áy náy, ông nợ cô quá nhiều, dù trước đây ông đối xử với cô không xứng mặt làm cha chút nào, nhưng bây giờ Quân Dao lại luôn lo lắng cho ông như vậy.
“Dao Dao à, sao con phải vất vả đến đây?”
“Bố, con đến thăm bố mà”
“Bố con mình ra quán uống nước đi, bố hơi khát” Quân Khải cười nói.
“Mình vào nhà cũng được mà, đã đến cửa rồi” Quân Dao khó hiểu nói, sao đột nhiên ông lại muốn kéo cô ra quán nước.
Quân Khải thở dài một hơn, biết rằng giấy không gói được lửa.
“Xuống quán cà phê dưới tầng một, bố sẽ nói hết cho con nghe.”
Quân Dao theo ông xuống tầng một, chọn một góc yên tĩnh, hai cha con ngồi đối diện nhau, Quân Khải thở dài, không giấu diếm gì nữa, kể cô nghe. Ngày đó Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc đã lấy tấm thẻ Quần Dao đưa để giúp Quân Tú Anh lập nghiệp.
Nói là lập nghiệp nhưng đều dùng để hai mẹ con họ sắm sửa quần áo đẹp, đồ trang điểm, đi spa chăm sóc da để đi câu dẫn đàn ông.
Lúc Quân Tú Anh có tiền, được Tống Quảng Diệu mua nhà cho thì cô ta chuyển qua đó sống.
Trương Tú Anh cũng được hưởng phước cùng, bà ta tối ngày ở bên ngoài, ăn mặc không phù hợp lứa tuổi, mùi nước hoa sực nức, Quân Khải nửa đời lăn lộn trên thương trường, vừa nhìn đã thấu, chỉ là không nói ra.
Bây giờ không còn nhà, mỗi người một nơi. Trương Như Ngọc nghe nói đã bám được vào một người đàn ông kinh doanh nhỏ, vợ mất từ lâu, bây giờ đang sống với ông ta, cuộc sống tuy không dư dả gì nhưng cũng không đến mức thiếu ăn thiếu mặc.
Có điều ông ta đã có hai người con trai riêng, Quận Tú Anh từng đến đó ở một ngày, hai kẻ kia đều như hổ như sói khi nhìn thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp trong nhà mình, Quận Tú Anh dù tùy tiện cũng chỉ tùy tiện với người có tiền, cô ta khinh thường hai gã đàn ông đó, vì vậy đã rời khỏi nhà Trương Như Ngọc, tự tìm đường mưu sinh.
Cô ta lại diễn chiêu cũ, đến quán bar câu dẫn đàn ông. Nhưng bây giờ cô ta không có thời gian. và tiền bạc mà chờ đợi, vì vậy cùng lắm cũng chỉ là vui vẻ qua đường, được mấy người có tiền cho chút tiền duy trì cuộc sống.
Cuộc sống đen tối, bẩn thỉu như vậy, Quân Khải cũng chẳng có sức mà bận tâm quá nhiều, chỉ có thể nhắm mắt không quản, cũng không muốn biết mà đau lòng.
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền tới, hai người vừa nói về Quân Tú Anh thì điện thoại Quân Khải đổ chuông, ông ấy vừa bắt máy thì đầu dây bên kia vang lên tiếng hét thảm của Quân Tú Anh.
“Bố, cứu con!”
Last edited: