Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217-219
Một tiếng hét kinh động vang lên. Cả hai cùng sảy chân lăn xuống một cách vực.Vừa rồi trời tối, tâm trạng mệt mỏi, hai người không nhìn rõ, bước lên một bụi cỏ, không ngờ đó là một vách vực thoai thoải.
Chỉ kịp kêu lên một tiếng, hai thân hình ngã nhào, lăn xuống dưới. Quân Dao đau đến nỗi không thể kêu lên được nữa. Bả vai bị thương của cô mỗi lần va đập xuống đất là một lần cô đau đến mức có cảm giác không thể sống nổi nữa.
Vách vực không quá sâu, thoai thoải, nhưng khi Quân Dao được một bụi cỏ níu lại để không bị rơi tiếp thì bả vai bị thương va đập quá mạnh khiến cô đau đến nỗi ngất đi, không biết gì nữa.
Không biết qua bao lâu, Quân Dao mơ màng tỉnh dậy, cả người cô đau đến mức chỉ khẽ nhúc nhích một chút cô cũng phải rên lên. Cổ họng khô khốc, cả người đau đớn, đặc biệt là bả vai nhức nhối vô cùng.
“Mạn Nhu! Mạn Nhu!” Quân Dao lên tiếng goi.
Nhưng chỉ có bóng đêm và sự tĩnh lặng đáng sợ vây bọc xung quanh khiến Quân Dao rùng mình sợ hãi. Từ Mạn Nhu không quản nguy hiểm đến đây vì muốn cứu cô, cũng vì dìu cô đi mà cô ấy mới bị ngã như vậy, nên không có lí gì cô ấy bỏ đi trước.Vậy Từ Mạn Nhu ở đâu, liệu có gặp nguy hiểm gì không?
Trái tim Quân Dao nhói lên, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô cắn chặt răng, nén đau trở người ngồi dậy.
“A!” Quân Dao không kìm chế được kêu lên một tiếng. Đau!Vô cùng đau!
Nhưng dù có đau nữa cô cũng cắn răng chịu đựng, từng chút một bò dậy. Tay phải ôm lấy cánh tay trái để cố định, tránh cho mỗi lần di chuyển tay trái vung vẩy một chút bả vai sẽ vô cùng đau đớn.
“Mạn Nhu!” Quân Dao gọi, giọng cô đã khản đặc, yếu ớt. “Mạn Nhu!” Cô cố gọi lớn hơn, cổ
.
họng đau như rách. Nhưng giờ phút này Quân Dao không thể quản nhiều việc như thế, cô chỉ có thể gấp gấp lần đi từng bước vừa đi vừa gọi tên Từ Mạn Nhu.
“Á!”
Cô vấp một viên đá, ngã dúi dụi xuống đất. Cảm giác đau đớn nhân lên cả nghìn lần, suýt chút nữa Quần Dao đau đến ngất đi. Nhưng nghĩ đến Từ Mạn Nhu hiện giờ có thể đang gặp nguy hiểm, không biết sức lực từ đầu, cô vẫn có thể cố gắng chống đỡ đứng dậy, tiếp tục lần mò trong đêm tối tìm cô ấy.
“Mạn Nhu, trả lời chị đi, đừng làm chị sợ!”
Quân Dao cố gắng gọi, nhưng xung quanh chỉ có bóng đêm dày đặc và sự im lặng đến đáng sợ. Có khi nào Từ Mạn Nhu cũng bị ngã mà ngất như cô không? Nghĩ thế, Quân Dao cúi đầu, cố căng mắt nhìn trong đêm tối.
Cô đặc biệt nhìn những lùm cây, bụi cỏ xem Từ Mạn Nhu có mắc kẹt ở đó hay không.
Tìm kiếm một hồi lâu, càng tìm trái tim Quân Dao càng trùng xuống, lo lắng càng dâng cao, cô đã không còn sức để bước đi, Quân Dao ngã xuống đất, cô bò từng chút một, vẫn kiên trì vừa bám tay vào đất bò đi từng chút vừa gọi tên Từ Mạn Nhu.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng sau một bụi cỏ rậm rạp, cô nhìn thấy một vật thon dài như đôi chân, Quân Dao mừng rỡ quên tất cả mọi đau đớn, gắng gượng đứng dậy đi về chỗ đó.
“Mạn Nhu!”.
Cô đi đến nơi, nhìn thấy Từ Mạn Nhu đang nằm im ở đó, cô ấy bị ngất xỉu rồi.
Là máu!
Quân Dao chạm nhẹ lên đầu Từ Mạn Nhu, đầu ngón tay cô ươn ướt, có lẽ trong lúc ngã xuống đầu của cô ấy đã bị đập vào tảng đá nào đó. Cô run rẩy đưa tay áp lên ngực Từ Mạn Nhu, thấy trái tim vẫn còn đập, cô đỡ run rẩy hơn, nhưng trong lòng vẫn chất chứa vô vàn lo lắng.
Trái tim Quân Dao trầm xuống, vô cùng tuyệt vọng. Bả vai cô bị thương, bây giờ Từ Mạn Nhu lại bị thương nặng hôn mê bất tỉnh. Bọn họ lạc trong rừng sâu tối thẫm, không có đường đi, không có phương thức liên lạc với bên ngoài.
“Mạn Nhu! Tỉnh dậy đi em! Đừng làm chị sợ!”
Cô nức nở ôm Từ Mạn Nhu vào lòng. Ban đêm trời càng lạnh, Từ Mạn Nhu chỉ mặc một chiếc áo hai dây, Quân Dao nhịn đau, cởi áo khoác bên ngoài, lúc cởi áo qua vai trái, cô không nhịn được rên lên một tiếng, đau đến thấu tim gan. Nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, cởi áo đắp lên người Từ Mạn Nhu. .
Bây giờ ngồi đây chờ chết không phải là cách hay, nhưng để Từ Mạn Nhu lại thì Quân Dao chưa
bao giờ và cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến. Cô chỉ có thể dùng hết sức mình hét lớn.
“Có ai không? Cứu với!” “Cứu với!”.
“Cứu với!!!”
Tiếng Quân Dao khản đặc, lạc hẳn đi, nhưng âm thanh yếu ớt của cô bị rừng cây thâm u nuốt gọn, trả lại là sự im lặng đến đáng sợ.
Cứ cố kêu như thế, đến tận khi cổ họng chảy máu, hơi thở yếu ớt, Quân Dao ôm Từ Mạn Nhu, biết rằng bọn họ khó lòng qua khỏi đêm nay. Có lẽ định mệnh đã an bài cuộc đời cô và Từ Mạn Nhu phải kết thúc tại đây.
Dù cuộc đời cô có nhiều đau khổ, nhưng được gặp Cố Tư Bạch, được anh yêu và được yêu anh đối với cô đã là điều mãn nguyện nhất rồi. Cô chỉ mong sau này, Cố Tư Bạch sẽ sống tốt, sẽ đặt cô vào nơi góc tim và tiếp tục bước tiếp về phía trước.
“Cảm ơn Tư Bạch! Em yêu anh! Mong kiếp sau lại được gặp anh, bạn bầu cùng anh!”.
Quân Dao thì thầm qua hơi thở đứt quãng, cô ôm Từ Mạn Nhu, dựa lưng vào một gốc cây, thần trí bắt đầu mơ hồ không tỉnh táo, dường như cô thấy mẹ cô đang đứng nơi xa xa, xinh đẹp rạng ngời mỉm cười vẫy tay với cô.
“Mẹ, đợi con!”
Quân Dao thì thầm, cô đứng dậy, đi về phía đó. Cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng, những đau đớn dường như tan biến, không còn chút cảm giác, cả người như bồng bềnh trôi về phía mẹ cô.
“Mẹ!”
Mẹ Quân Dao mỉm cười, bà chìa tay về phía cô, nước mắt cô không kìm được tuôn rơi như mưa, nhiều năm rồi cô mới thấy lại bà xinh đẹp, mỉm cười rạng rỡ như thế. Trước đây, trong những giấc mơ của cô, đều là những hình ảnh mẹ cô trong đêm mưa gió kinh hoàng đó.
“Dao Dao, mẹ nhớ con lắm, con gái mẹ đã lớn rồi!”.
"Mẹ!"
Quân Dao òa khóc, đi đến bên cạnh bà. Cô chìa tay ra, đặt lên lòng bàn tay bà. Nhưng khoảnh khắc tay cô chạm đến tay bà thì đột nhiên bà giờ tay đẩy mạnh cô về đằng sau.
“Dao Dao, mẹ yêu con!” Bà thì thầm, rồi cả cơ thể bỗng nhiên trong suốt, tan biến vào màn đêm đặc quánh.
“Mẹ! Đừng bỏ rơi con!”
Vừa rồi cô đã ngất đi ư? Cô gặp mẹ chỉ là giấc mơ? Hay thực sự cô đã chết rồi?
Quân Dao không đủ sức suy nghĩ, cô thở gấp tức hơi ngắn, nén đau nhìn xuống chân. Từ Mạn Nhu vẫn nằm đó, bình yên, giống như một con búp bê sứ, những đường nét xinh đẹp, thuần khiết là mờ trong đêm tối.
“Chị xin lỗi, đã làm liên lụy em. Đáng lẽ em đã có một cuộc sống bình thường. Kiếp này chị nợ em một mạng, kiếp sau cho chị được làm chị gái của em, chăm sóc, yêu thương em cả đời.”
Quân Dao đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Từ Mạn Nhu, đầu óc cô càng ngày càng nặng trĩu, thần trí cũng mơ mơ hồ hồ. Cô biết mình. không còn cầm cự được bao lâu nữa rồi. Dường như cô có thể tận mắt thấy sự sống đang chầm chậm, chầm chậm rút khỏi cơ thể mình.
Thần chết chầm chậm tiến đến gần, mặc chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, giơ cao lưỡi hái, đôi mắt chỉ có hai hốc sâu hoắm tăm tối nhìn. chằm chằm hai cô gái trẻ.
Cánh tay xương xẩu vung lên, lưỡi hái sáng đến chói mắt.
Vô cùng chói mắt. Cùng âm thanh ầm ầm, ong ong, quay cuồng.
Đất bên dưới dường như cũng rung lên khe khẽ.
Thì ra chết là như thế này sao?
Quân Dao mỉm cười, nắm chặt tay Từ Mạn Nhu, thầm thì, “Tư Bạch, em yêu anh!”
Nhưng giờ phút cuối cùng của cuộc đời này, Quân Dao bỗng thấy hình ảnh Cố Tư Bạch xuất hiện giữa chùm sáng chói mắt, sải bước về phía cô. Anh ngồi xuống, đưa tay ôm cô vào lòng.
Quân Dao mỉm cười, hai tay run rẩy, muốn đưa lên chạm vào mặt anh nhưng cánh tay nặng nề không cách nào điều khiển được. Nhưng cô mãn nguyện rồi, trước khi chết có thể thấy anh một lần cuối, dù chỉ là tưởng tượng cô cũng đã mãn nguyện rồi.
“Tư Bạch, em yêu anh!”.
Đôi môi khô khốc mấp máy không thành lời, hai mắt tối sầm, trước mắt Quân Dao chỉ còn bóng đêm tăm tối u minh...
Chỉ kịp kêu lên một tiếng, hai thân hình ngã nhào, lăn xuống dưới. Quân Dao đau đến nỗi không thể kêu lên được nữa. Bả vai bị thương của cô mỗi lần va đập xuống đất là một lần cô đau đến mức có cảm giác không thể sống nổi nữa.
Vách vực không quá sâu, thoai thoải, nhưng khi Quân Dao được một bụi cỏ níu lại để không bị rơi tiếp thì bả vai bị thương va đập quá mạnh khiến cô đau đến nỗi ngất đi, không biết gì nữa.
Không biết qua bao lâu, Quân Dao mơ màng tỉnh dậy, cả người cô đau đến mức chỉ khẽ nhúc nhích một chút cô cũng phải rên lên. Cổ họng khô khốc, cả người đau đớn, đặc biệt là bả vai nhức nhối vô cùng.
“Mạn Nhu! Mạn Nhu!” Quân Dao lên tiếng goi.
Nhưng chỉ có bóng đêm và sự tĩnh lặng đáng sợ vây bọc xung quanh khiến Quân Dao rùng mình sợ hãi. Từ Mạn Nhu không quản nguy hiểm đến đây vì muốn cứu cô, cũng vì dìu cô đi mà cô ấy mới bị ngã như vậy, nên không có lí gì cô ấy bỏ đi trước.Vậy Từ Mạn Nhu ở đâu, liệu có gặp nguy hiểm gì không?
Trái tim Quân Dao nhói lên, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô cắn chặt răng, nén đau trở người ngồi dậy.
“A!” Quân Dao không kìm chế được kêu lên một tiếng. Đau!Vô cùng đau!
Nhưng dù có đau nữa cô cũng cắn răng chịu đựng, từng chút một bò dậy. Tay phải ôm lấy cánh tay trái để cố định, tránh cho mỗi lần di chuyển tay trái vung vẩy một chút bả vai sẽ vô cùng đau đớn.
“Mạn Nhu!” Quân Dao gọi, giọng cô đã khản đặc, yếu ớt. “Mạn Nhu!” Cô cố gọi lớn hơn, cổ
.
họng đau như rách. Nhưng giờ phút này Quân Dao không thể quản nhiều việc như thế, cô chỉ có thể gấp gấp lần đi từng bước vừa đi vừa gọi tên Từ Mạn Nhu.
“Á!”
Cô vấp một viên đá, ngã dúi dụi xuống đất. Cảm giác đau đớn nhân lên cả nghìn lần, suýt chút nữa Quần Dao đau đến ngất đi. Nhưng nghĩ đến Từ Mạn Nhu hiện giờ có thể đang gặp nguy hiểm, không biết sức lực từ đầu, cô vẫn có thể cố gắng chống đỡ đứng dậy, tiếp tục lần mò trong đêm tối tìm cô ấy.
“Mạn Nhu, trả lời chị đi, đừng làm chị sợ!”
Quân Dao cố gắng gọi, nhưng xung quanh chỉ có bóng đêm dày đặc và sự im lặng đến đáng sợ. Có khi nào Từ Mạn Nhu cũng bị ngã mà ngất như cô không? Nghĩ thế, Quân Dao cúi đầu, cố căng mắt nhìn trong đêm tối.
Cô đặc biệt nhìn những lùm cây, bụi cỏ xem Từ Mạn Nhu có mắc kẹt ở đó hay không.
Tìm kiếm một hồi lâu, càng tìm trái tim Quân Dao càng trùng xuống, lo lắng càng dâng cao, cô đã không còn sức để bước đi, Quân Dao ngã xuống đất, cô bò từng chút một, vẫn kiên trì vừa bám tay vào đất bò đi từng chút vừa gọi tên Từ Mạn Nhu.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng sau một bụi cỏ rậm rạp, cô nhìn thấy một vật thon dài như đôi chân, Quân Dao mừng rỡ quên tất cả mọi đau đớn, gắng gượng đứng dậy đi về chỗ đó.
“Mạn Nhu!”.
Cô đi đến nơi, nhìn thấy Từ Mạn Nhu đang nằm im ở đó, cô ấy bị ngất xỉu rồi.
Là máu!
Quân Dao chạm nhẹ lên đầu Từ Mạn Nhu, đầu ngón tay cô ươn ướt, có lẽ trong lúc ngã xuống đầu của cô ấy đã bị đập vào tảng đá nào đó. Cô run rẩy đưa tay áp lên ngực Từ Mạn Nhu, thấy trái tim vẫn còn đập, cô đỡ run rẩy hơn, nhưng trong lòng vẫn chất chứa vô vàn lo lắng.
Trái tim Quân Dao trầm xuống, vô cùng tuyệt vọng. Bả vai cô bị thương, bây giờ Từ Mạn Nhu lại bị thương nặng hôn mê bất tỉnh. Bọn họ lạc trong rừng sâu tối thẫm, không có đường đi, không có phương thức liên lạc với bên ngoài.
“Mạn Nhu! Tỉnh dậy đi em! Đừng làm chị sợ!”
Cô nức nở ôm Từ Mạn Nhu vào lòng. Ban đêm trời càng lạnh, Từ Mạn Nhu chỉ mặc một chiếc áo hai dây, Quân Dao nhịn đau, cởi áo khoác bên ngoài, lúc cởi áo qua vai trái, cô không nhịn được rên lên một tiếng, đau đến thấu tim gan. Nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, cởi áo đắp lên người Từ Mạn Nhu. .
Bây giờ ngồi đây chờ chết không phải là cách hay, nhưng để Từ Mạn Nhu lại thì Quân Dao chưa
bao giờ và cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến. Cô chỉ có thể dùng hết sức mình hét lớn.
“Có ai không? Cứu với!” “Cứu với!”.
“Cứu với!!!”
Tiếng Quân Dao khản đặc, lạc hẳn đi, nhưng âm thanh yếu ớt của cô bị rừng cây thâm u nuốt gọn, trả lại là sự im lặng đến đáng sợ.
Cứ cố kêu như thế, đến tận khi cổ họng chảy máu, hơi thở yếu ớt, Quân Dao ôm Từ Mạn Nhu, biết rằng bọn họ khó lòng qua khỏi đêm nay. Có lẽ định mệnh đã an bài cuộc đời cô và Từ Mạn Nhu phải kết thúc tại đây.
Dù cuộc đời cô có nhiều đau khổ, nhưng được gặp Cố Tư Bạch, được anh yêu và được yêu anh đối với cô đã là điều mãn nguyện nhất rồi. Cô chỉ mong sau này, Cố Tư Bạch sẽ sống tốt, sẽ đặt cô vào nơi góc tim và tiếp tục bước tiếp về phía trước.
“Cảm ơn Tư Bạch! Em yêu anh! Mong kiếp sau lại được gặp anh, bạn bầu cùng anh!”.
Quân Dao thì thầm qua hơi thở đứt quãng, cô ôm Từ Mạn Nhu, dựa lưng vào một gốc cây, thần trí bắt đầu mơ hồ không tỉnh táo, dường như cô thấy mẹ cô đang đứng nơi xa xa, xinh đẹp rạng ngời mỉm cười vẫy tay với cô.
“Mẹ, đợi con!”
Quân Dao thì thầm, cô đứng dậy, đi về phía đó. Cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng, những đau đớn dường như tan biến, không còn chút cảm giác, cả người như bồng bềnh trôi về phía mẹ cô.
“Mẹ!”
Mẹ Quân Dao mỉm cười, bà chìa tay về phía cô, nước mắt cô không kìm được tuôn rơi như mưa, nhiều năm rồi cô mới thấy lại bà xinh đẹp, mỉm cười rạng rỡ như thế. Trước đây, trong những giấc mơ của cô, đều là những hình ảnh mẹ cô trong đêm mưa gió kinh hoàng đó.
“Dao Dao, mẹ nhớ con lắm, con gái mẹ đã lớn rồi!”.
"Mẹ!"
Quân Dao òa khóc, đi đến bên cạnh bà. Cô chìa tay ra, đặt lên lòng bàn tay bà. Nhưng khoảnh khắc tay cô chạm đến tay bà thì đột nhiên bà giờ tay đẩy mạnh cô về đằng sau.
“Dao Dao, mẹ yêu con!” Bà thì thầm, rồi cả cơ thể bỗng nhiên trong suốt, tan biến vào màn đêm đặc quánh.
“Mẹ! Đừng bỏ rơi con!”
Vừa rồi cô đã ngất đi ư? Cô gặp mẹ chỉ là giấc mơ? Hay thực sự cô đã chết rồi?
Quân Dao không đủ sức suy nghĩ, cô thở gấp tức hơi ngắn, nén đau nhìn xuống chân. Từ Mạn Nhu vẫn nằm đó, bình yên, giống như một con búp bê sứ, những đường nét xinh đẹp, thuần khiết là mờ trong đêm tối.
“Chị xin lỗi, đã làm liên lụy em. Đáng lẽ em đã có một cuộc sống bình thường. Kiếp này chị nợ em một mạng, kiếp sau cho chị được làm chị gái của em, chăm sóc, yêu thương em cả đời.”
Quân Dao đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Từ Mạn Nhu, đầu óc cô càng ngày càng nặng trĩu, thần trí cũng mơ mơ hồ hồ. Cô biết mình. không còn cầm cự được bao lâu nữa rồi. Dường như cô có thể tận mắt thấy sự sống đang chầm chậm, chầm chậm rút khỏi cơ thể mình.
Thần chết chầm chậm tiến đến gần, mặc chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, giơ cao lưỡi hái, đôi mắt chỉ có hai hốc sâu hoắm tăm tối nhìn. chằm chằm hai cô gái trẻ.
Cánh tay xương xẩu vung lên, lưỡi hái sáng đến chói mắt.
Vô cùng chói mắt. Cùng âm thanh ầm ầm, ong ong, quay cuồng.
Đất bên dưới dường như cũng rung lên khe khẽ.
Thì ra chết là như thế này sao?
Quân Dao mỉm cười, nắm chặt tay Từ Mạn Nhu, thầm thì, “Tư Bạch, em yêu anh!”
Nhưng giờ phút cuối cùng của cuộc đời này, Quân Dao bỗng thấy hình ảnh Cố Tư Bạch xuất hiện giữa chùm sáng chói mắt, sải bước về phía cô. Anh ngồi xuống, đưa tay ôm cô vào lòng.
Quân Dao mỉm cười, hai tay run rẩy, muốn đưa lên chạm vào mặt anh nhưng cánh tay nặng nề không cách nào điều khiển được. Nhưng cô mãn nguyện rồi, trước khi chết có thể thấy anh một lần cuối, dù chỉ là tưởng tượng cô cũng đã mãn nguyện rồi.
“Tư Bạch, em yêu anh!”.
Đôi môi khô khốc mấp máy không thành lời, hai mắt tối sầm, trước mắt Quân Dao chỉ còn bóng đêm tăm tối u minh...