Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214-216
Xung quanh cô tối om, nhưng mắt đã quen bóng tối nên cũng có thể miễn cưỡng nhìn ra được vài thứ, cô đưa tay vào trong túi tìm điện thoại, nhưng lúc này trái tim Quân Dao như hóa đá, cả cơ thể cứng đờ.
Vừa rồi cô bỏ vào chiếc túi xách nhỏ cầm tay, đặt ở trên bàn.Vì thấy có chuyện lạ chạy ra tìm Tiểu Hoa rồi mọi chuyện lộn xộn, bọn họ vội vàng chạy trốn nên cô quên luôn chiếc túi nhỏ trên bàn, bây giờ trong người cô không có điện thoại, không thể liên lạc với Cố Tư Bạch được.
Trong lòng nóng như lửa đốt, không biết tình hình bên kia thế nào, chỉ có thể nghe được những âm thanh ghê rợn. Quân Dao núp sau một thân cây to, nhìn về hướng đó.
Nhưng lúc này, khi mắt đã có thể nhìn được trong bóng tối tốt hơn, cô thấy cách đó không xa
là mấy chiếc xe đỗ, đều là loại xe việt dã to lớn hầm hố, nhưng lọt thỏm ở giữa là một chiếc xe thể thao.
Sau chiếc xe thể thao đột nhiên bật mở, một bóng hình mảnh mai chạy ra, nhìn ngó xung quanh rồi khom người đi vòng lên.
Dưới ánh sáng của những cột đèn cao áp phía ngoài sân đã được bật lên, Quân Dao nhận ra đó là một cô gái.
Cô vô cùng ngạc nhiên, sao lại có người chui ra từ cốp xe thể thao đó, còn là con gái, cô nheo mắt, cố gắng nhìn kĩ. Hình như người từ những chiếc xe kia đều đã rời khỏi đó, đang tiến vào tòa nhà.
Trái tim Quân Dao một lần nữa nảy lên, nếu bọn họ vào được tòa nhà rồi, vậy thì những người trong đó rất nguy hiểm. Cô càng hận bản thân. mình hơn, tại sao lại không mang điện thoại theo, như thế bây giờ có thể cầu cứu bên ngoài được rồi.
Bàn tay cô bấu chặt vào thân cây đến nỗi xước da chảy máu cô cũng không hề hay biết, hai mắt chăm chăm nhìn về phía tòa nhà.
Lúc này, bóng người kia cúi người đi ra khỏi chỗ bóng mấy chiếc xe, ánh sáng hắt vào khuôn mặt cô gái, Quân Dao trợn mắt kinh ngạc khi nhận ra người đó.
Từ Mạn Nhu!
Quân Dao không thể tin nổi vào mắt mình, thân hình mảnh mai đang đứng nép mình bên một chiếc xe việt dã kia chính là Từ Mạn Nhu. Không phải cô ấy đang ở trại trẻ mồ côi và chuẩn bị tìm việc để đi làm kiếm tiền đi học lại sao?
Tại sao lại ở đây?
Từ Mạn Nhu có mặt ở đây, vậy những người kia đều là người của Hoắc Thiên Phong?
Trái tim Quân Dao nghẹn lại, rõ ràng bọn họ mới thắng tổ chức của Hoắc Thiên Phong mà, tại sao bọn họ có thể khôi phục lực lượng và tìm được nơi này.
Từ Mạn Nhu cúi người xuống sát đất, muốn đi vào nhưng súng đạn quá kinh khủng, cô ấy chỉ có thể sốt ruột đứng bên ngoài, nhìn về phía xa xa kia.
“Mạn Nhu, sao em lại ở đây?” Một giọng nói vang lên cách đó không xa làm Từ Mạn Nhu giật nảy mình, suýt ngất đi.
Nhưng giọng nói này rất quen, cô ấy lập tức quay đầu, nheo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, “Chị, là chị phải không?”
“Chị đây, mau qua đây”
Quân Dao vừa rồi đã lặng lẽ tiếp cận phía sau Từ Mạn Nhu, thấy không có ai khác mới lên tiếng gọi cô ấy. Từ Mạn Nhu lập tức chạy qua chỗ Quân Dao, ôm chầm lấy cô.
Bọn họ đều chỉ là những cô gái bình thường, không được huấn luyện đặc biệt để đối mặt với những tình huống nguy hiểm như thế này, vì vậy chỉ có thể làm theo bản năng.
"Bum! Bum!"
Tiếng súng lại vang lên về phía này, có lẽ trời tối nên cả hai may mắn tránh thoát, nhưng hai chân họ bất giác mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất. Quân Dao bình tĩnh hơn Từ Mạn Nhu một chút, cô nắm tay Từ Mạn Nhu, kéo cô ấy chạy vào rừng. Phía trong kia càng nhiều cây và tối tăm hơn,
như vậy bọn họ có cơ hội trốn thoát lớn hơn.
“Bùm! Bùm!” Tiếng súng vẫn đuổi theo không dứt. “Á!” Quân Dao kêu lên. “Chị sao thế?” Từ Mạn Nhu vội vàng hỏi.
“Không sao, chạy mau!” Quân Dao cắn chặt răng, kéo Từ Mạn Nhu chạy về phía trước.
Vai trái của cô đau đến tê đi, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, không kêu nửa lời. Bọn họ đã khuất trong rừng cây rậm rạp tối tăm, tiếng đạn cũng nhỏ dần rồi thưa thớt. Lúc này hai cô gái mới dám chậm bước chân.
“Chị bị thương ở đâu, để em xem.” Từ Mạn Nhu quay qua nói.
“Ở vai, nhưng chỗ này tối lắm, bây giờ cần thoát ra khỏi đây đã” Quân Dao thở hổn hển, cố gắng nói.
Từ Mạn Nhu nhìn quanh, xung quanh đây quá tối, lại giữa rừng rậm âm u, có quá nhiều nguy hiểm.
“Chị ngồi xuống đây đi, để em đi quanh đây xem có cách gì không?
Quân Dao gật đầu, ngồi dựa vào một thân cây to, hít sâu từng ngụm không khí để đỡ cảm giác đau đớn nơi vai trái.
Từ Mạn Nhu đi vòng quanh, không dám đi xa vì sợ lạc mất Quân Dao, nơi đây tối như thế, cách
vài mét đã khó nhìn thấy nhau, nếu đi xa rất dễ lạc mất, lúc đó càng nguy hiểm hơn.
“Chị, em dìu chị đi tìm đường ra khỏi đây nhé. Chị có biết đường ra không?” Từ Mạn Nhu đã lo đến phát khóc rồi.
“Xa lắm, chị ngồi ô tô nên không nhớ chính xác, nhưng ô tô cũng phải đi tầm hơn mười phút, chúng ta không đi bộ nổi đâu.”
“Vậy làm sao bây giờ?
“Em cầm máu giúp chị...” Quần Dao hổn hển nói.
Từ Mạn Nhu cố gắng căng mắt lên, trên người Quân Dao có áo và áo vest, nhưng áo vest quá dày, không thể dùng băng bó được, Từ Mạn Nhu thì có mặc một chiếc áo hai dây cúp ngực kiểu dáng sexy và một chiếc áo lửng mỏng khoác ngoài. Cô ấy liền cởi áo khoác, cuốn quanh vai trái cho Quân Dao, không biết có ổn hơn không.
Mặc dù Từ Mạn Nhu cố gắng băng bó thật nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Quân Dao kêu lên đau đớn.
“Chị CỐ chịu.” Từ Mạn Nhu an ủi.
Người bạn này làm cùng Từ Mạn Nhu ở quán bar lúc trước, hoàn cảnh cũng rất đáng thương, vì mẹ bệnh nặng nên phải đến đó làm để trang trải chi phí chữa bệnh. Dù không muốn, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh bản thân từng lâm vào bước khốn cùng mà không ai giúp đỡ nên cô ấy đã mềm lòng và đồng ý.Và mọi chuyện bắt đầu như thế.
Tám giờ tối, Từ Mạn Nhu mặc bộ đồ đồng phục của quán bar xa hoa nhất thành phố, nơi đây tập trung những người giàu có quyền thế, những kẻ tiêu tiền như rác. Đây cũng là nơi cô bị biến thành món quà tặng cho Hoắc Thiên Phong.
Cô được phân đến một phòng Vip, ngay khi vừa nhìn thấy người ngồi ở chiếc ghế trung tâm, dáng vẻ cao ngạo như đế vương, Từ Mạn Nhu đã muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Bởi người đó không ai khác chính là Hoắc Thiên Phong!
Người đàn ông ngồi trên ghế thấy cô thì lông mày hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh, đôi môi mỏng lạnh lẽo cong lên nụ cười ý vị, hắn đưa ngón tay thon dài vẫy nhẹ.
“Lại đây!”.
Từ Mạn Nhu đứng như trời trồng, hai cô gái bên cạnh lập tức bưng chai rượu đi lên, ngọt ngào rót rượu, mỉm cười rất tươi.
“Hoắc tổng, mời dùng rượu”.
Hoắc Thiên Phong nheo mắt, nở nụ cười tà mị, “Tôi nói cô!”.
Từ Mạn Nhu cúi gằm mặt xuống, lề rà lề rề đi
về phía đó, mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề. Cô cố ý quỳ xuống cách xa Hoắc Thiên Phong một chút, hắn nhìn cô, tỏ ý không vui.
“Đừng để tôi nhắc đến lần thứ hai.”
Cô đã quá hiểu rõ tính hắn, chỉ một lần duy nhất không hiểu là việc hắn đột ngột thả cô đi sau khi cô tự sát không thành mà thôi. Không ngờ mới tự do được có hai ngày, cô lại tự đâm đầu vào rọ thế này.
Hết cách, Từ Mạn Nhu chỉ có thể lệ chân đến. ngay sát chân hắn. Hoắc Thiên Phong cao cao tại thượng ngồi bên trên, Từ Mạn Nhu hèn mọn quỳ ngay dưới chân hắn. Hoắc Thiên Phong đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn vào mắt hắn.
“Thế nào, mới xa tôi hai ngày đã cần đàn ông đến thế?”.
Câu nói này như nhát dao lạnh lẽo hung hăng đâm vào tim Từ Mạn Nhu, bàn tay hắn ép cô phải ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm. không thấy đáy kia. Từ Mạn Nhu chỉ có thể khẽ lắc đầu.
“Hoắc tổng, anh nghĩ nhiều rồi”.
Một tia lửa giận lóe lên trong mắt Hoắc Thiên Phong khi nhìn thấy Từ Mạn Nhu chỉ mặc một chiếc áo hai dây cúc ngực cùng chân váy chữ A xếp li ngắn, ngồi xuống thì hở trên, đứng lên thì hở dưới.
“Đi lấy cho cô ấy cái áo” Anh nói với một nhân viên khác.
Người này là người mới nên có phần ngơ ngác, nhưng khi ánh mắt đụng ánh mắt Hoắc Thiên Phong,k cô gái lập tức sợ hãi chạy ù đi, lát sau mang đến chiếc áo khoác mỏng cho Từ Mạn Nhu mặc vào.
Sau đó hắn quay qua chỗ mấy người vừa vào, ra hiệu bắt đầu. Từ Mạn Nhu biết bây giờ mà cãi lại hắn e khó toàn mạng, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục quỳ xuống đất, rót rượu vào ly dâng lên. Hắn đưa tay đón lấy, ngón tay thon dài khẽ lắc nhẹ ly rượu thủy tinh, khiến chất rượu màu vàng nâu sóng sánh trong ly vô cùng đẹp mắt.
Cô đưa đôi bàn tay thon nhỏ bóp bóp chân hắn, im lặng cúi đầu. Hoắc Thiên Phong thoải mái duỗi chân để cô hầu hạ hắn. Nhưng những tin tức tiếp theo Từ Mạn Nhu nghe được khiến cô run lên.
Đó chính là việc người của Cố Tư Bạch đã phá hủy tổ chức hắc đạo của Hoắc Thiên Phong, khiến rất nhiều người chết và bị thương, bây giờ bên phía Hoắc Thiên Phong đã nắm được một tin tình báo rò rỉ ra, đó chính là tối nay người của Cố Tư Bạch sẽ tổ chức một buổi tiệc ăn mừng, trong đó có cả Cố thiếu phu nhân cùng tham gia.
Nếu lần này bắt được Cố thiếu phu nhân và những nhân vật cốt cán của Thiết huyết, vậy thì cũng coi như đã chặt đứt hết chân tay của Cố Tư Bạch, báo thù cho những anh em đã khuất của bọn họ, đồng thời có thể thâu tóm được địa bàn.
Từ Mạn Nhu trộm liếc Hoắc Thiên Phong, chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo như Tu La, ánh mắt tối thâm, ra lệnh.
“Cho người triển khai ngay” Rồi hắn nhấc tay xem đồng hồ.“Tôi cũng sẽ đi. Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc đó của Cố Tư Bạch”.
Nói rồi hắn quẳng ly rượu xuống đất, một tiếng “choáng” chát chúa vang lên khiến Từ Mạn Nhu giật nảy mình, đôi tay nhỏ bé run lên. Hắn cúi đầu, nhìn thấy cô vẫn đang quỳ dưới chân thì mắt thoáng qua một tia dịu dàng, nâng cằm cô lên.
“Còn em, về nhà ngay lập tức. Nếu còn đến những chỗ như thế này đừng trách tôi nhốt em lại như trước. Tôi thả em ra không phải để em ăn mặc hở hang đi dụ dỗ đàn ông” .
Nói rồi hắn đứng hất hàm, ra lệnh, “Đi về, mai tới tìm tôi”
“Hoắc tổng...” Từ Mạn Nhu muốn kháng nghị, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh hơn bằng của hắn. Cô nuốt những lời muốn nói vào trong, trong đầu cũng nảy ra vài suy nghĩ, sau đó “vâng” một tiếng rồi lập tức rời khỏi phòng VIP..
Nhưng cô không về nhà, mà chạy ra cửa quán bar, ở đây nhập nhoạng tối, nên cô dễ dàng lẻn vào Cốp xe Hoắc Thiên Phong, hồi hộp nằm im ở đó, hi Vọng có cơ hội báo trước hoặc cứu được Quân Dao ra.
Cô biết Hoắc Thiên Phong từng muốn giết Quân Dao một lần, cô không muốn chuyện đó lặp lại, cô nhất định phải tìm cách ngăn cản!
Vừa rồi cô bỏ vào chiếc túi xách nhỏ cầm tay, đặt ở trên bàn.Vì thấy có chuyện lạ chạy ra tìm Tiểu Hoa rồi mọi chuyện lộn xộn, bọn họ vội vàng chạy trốn nên cô quên luôn chiếc túi nhỏ trên bàn, bây giờ trong người cô không có điện thoại, không thể liên lạc với Cố Tư Bạch được.
Trong lòng nóng như lửa đốt, không biết tình hình bên kia thế nào, chỉ có thể nghe được những âm thanh ghê rợn. Quân Dao núp sau một thân cây to, nhìn về hướng đó.
Nhưng lúc này, khi mắt đã có thể nhìn được trong bóng tối tốt hơn, cô thấy cách đó không xa
là mấy chiếc xe đỗ, đều là loại xe việt dã to lớn hầm hố, nhưng lọt thỏm ở giữa là một chiếc xe thể thao.
Sau chiếc xe thể thao đột nhiên bật mở, một bóng hình mảnh mai chạy ra, nhìn ngó xung quanh rồi khom người đi vòng lên.
Dưới ánh sáng của những cột đèn cao áp phía ngoài sân đã được bật lên, Quân Dao nhận ra đó là một cô gái.
Cô vô cùng ngạc nhiên, sao lại có người chui ra từ cốp xe thể thao đó, còn là con gái, cô nheo mắt, cố gắng nhìn kĩ. Hình như người từ những chiếc xe kia đều đã rời khỏi đó, đang tiến vào tòa nhà.
Trái tim Quân Dao một lần nữa nảy lên, nếu bọn họ vào được tòa nhà rồi, vậy thì những người trong đó rất nguy hiểm. Cô càng hận bản thân. mình hơn, tại sao lại không mang điện thoại theo, như thế bây giờ có thể cầu cứu bên ngoài được rồi.
Bàn tay cô bấu chặt vào thân cây đến nỗi xước da chảy máu cô cũng không hề hay biết, hai mắt chăm chăm nhìn về phía tòa nhà.
Lúc này, bóng người kia cúi người đi ra khỏi chỗ bóng mấy chiếc xe, ánh sáng hắt vào khuôn mặt cô gái, Quân Dao trợn mắt kinh ngạc khi nhận ra người đó.
Từ Mạn Nhu!
Quân Dao không thể tin nổi vào mắt mình, thân hình mảnh mai đang đứng nép mình bên một chiếc xe việt dã kia chính là Từ Mạn Nhu. Không phải cô ấy đang ở trại trẻ mồ côi và chuẩn bị tìm việc để đi làm kiếm tiền đi học lại sao?
Tại sao lại ở đây?
Từ Mạn Nhu có mặt ở đây, vậy những người kia đều là người của Hoắc Thiên Phong?
Trái tim Quân Dao nghẹn lại, rõ ràng bọn họ mới thắng tổ chức của Hoắc Thiên Phong mà, tại sao bọn họ có thể khôi phục lực lượng và tìm được nơi này.
Từ Mạn Nhu cúi người xuống sát đất, muốn đi vào nhưng súng đạn quá kinh khủng, cô ấy chỉ có thể sốt ruột đứng bên ngoài, nhìn về phía xa xa kia.
“Mạn Nhu, sao em lại ở đây?” Một giọng nói vang lên cách đó không xa làm Từ Mạn Nhu giật nảy mình, suýt ngất đi.
Nhưng giọng nói này rất quen, cô ấy lập tức quay đầu, nheo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, “Chị, là chị phải không?”
“Chị đây, mau qua đây”
Quân Dao vừa rồi đã lặng lẽ tiếp cận phía sau Từ Mạn Nhu, thấy không có ai khác mới lên tiếng gọi cô ấy. Từ Mạn Nhu lập tức chạy qua chỗ Quân Dao, ôm chầm lấy cô.
Bọn họ đều chỉ là những cô gái bình thường, không được huấn luyện đặc biệt để đối mặt với những tình huống nguy hiểm như thế này, vì vậy chỉ có thể làm theo bản năng.
"Bum! Bum!"
Tiếng súng lại vang lên về phía này, có lẽ trời tối nên cả hai may mắn tránh thoát, nhưng hai chân họ bất giác mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất. Quân Dao bình tĩnh hơn Từ Mạn Nhu một chút, cô nắm tay Từ Mạn Nhu, kéo cô ấy chạy vào rừng. Phía trong kia càng nhiều cây và tối tăm hơn,
như vậy bọn họ có cơ hội trốn thoát lớn hơn.
“Bùm! Bùm!” Tiếng súng vẫn đuổi theo không dứt. “Á!” Quân Dao kêu lên. “Chị sao thế?” Từ Mạn Nhu vội vàng hỏi.
“Không sao, chạy mau!” Quân Dao cắn chặt răng, kéo Từ Mạn Nhu chạy về phía trước.
Vai trái của cô đau đến tê đi, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, không kêu nửa lời. Bọn họ đã khuất trong rừng cây rậm rạp tối tăm, tiếng đạn cũng nhỏ dần rồi thưa thớt. Lúc này hai cô gái mới dám chậm bước chân.
“Chị bị thương ở đâu, để em xem.” Từ Mạn Nhu quay qua nói.
“Ở vai, nhưng chỗ này tối lắm, bây giờ cần thoát ra khỏi đây đã” Quân Dao thở hổn hển, cố gắng nói.
Từ Mạn Nhu nhìn quanh, xung quanh đây quá tối, lại giữa rừng rậm âm u, có quá nhiều nguy hiểm.
“Chị ngồi xuống đây đi, để em đi quanh đây xem có cách gì không?
Quân Dao gật đầu, ngồi dựa vào một thân cây to, hít sâu từng ngụm không khí để đỡ cảm giác đau đớn nơi vai trái.
Từ Mạn Nhu đi vòng quanh, không dám đi xa vì sợ lạc mất Quân Dao, nơi đây tối như thế, cách
vài mét đã khó nhìn thấy nhau, nếu đi xa rất dễ lạc mất, lúc đó càng nguy hiểm hơn.
“Chị, em dìu chị đi tìm đường ra khỏi đây nhé. Chị có biết đường ra không?” Từ Mạn Nhu đã lo đến phát khóc rồi.
“Xa lắm, chị ngồi ô tô nên không nhớ chính xác, nhưng ô tô cũng phải đi tầm hơn mười phút, chúng ta không đi bộ nổi đâu.”
“Vậy làm sao bây giờ?
“Em cầm máu giúp chị...” Quần Dao hổn hển nói.
Từ Mạn Nhu cố gắng căng mắt lên, trên người Quân Dao có áo và áo vest, nhưng áo vest quá dày, không thể dùng băng bó được, Từ Mạn Nhu thì có mặc một chiếc áo hai dây cúp ngực kiểu dáng sexy và một chiếc áo lửng mỏng khoác ngoài. Cô ấy liền cởi áo khoác, cuốn quanh vai trái cho Quân Dao, không biết có ổn hơn không.
Mặc dù Từ Mạn Nhu cố gắng băng bó thật nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Quân Dao kêu lên đau đớn.
“Chị CỐ chịu.” Từ Mạn Nhu an ủi.
Người bạn này làm cùng Từ Mạn Nhu ở quán bar lúc trước, hoàn cảnh cũng rất đáng thương, vì mẹ bệnh nặng nên phải đến đó làm để trang trải chi phí chữa bệnh. Dù không muốn, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh bản thân từng lâm vào bước khốn cùng mà không ai giúp đỡ nên cô ấy đã mềm lòng và đồng ý.Và mọi chuyện bắt đầu như thế.
Tám giờ tối, Từ Mạn Nhu mặc bộ đồ đồng phục của quán bar xa hoa nhất thành phố, nơi đây tập trung những người giàu có quyền thế, những kẻ tiêu tiền như rác. Đây cũng là nơi cô bị biến thành món quà tặng cho Hoắc Thiên Phong.
Cô được phân đến một phòng Vip, ngay khi vừa nhìn thấy người ngồi ở chiếc ghế trung tâm, dáng vẻ cao ngạo như đế vương, Từ Mạn Nhu đã muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Bởi người đó không ai khác chính là Hoắc Thiên Phong!
Người đàn ông ngồi trên ghế thấy cô thì lông mày hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh, đôi môi mỏng lạnh lẽo cong lên nụ cười ý vị, hắn đưa ngón tay thon dài vẫy nhẹ.
“Lại đây!”.
Từ Mạn Nhu đứng như trời trồng, hai cô gái bên cạnh lập tức bưng chai rượu đi lên, ngọt ngào rót rượu, mỉm cười rất tươi.
“Hoắc tổng, mời dùng rượu”.
Hoắc Thiên Phong nheo mắt, nở nụ cười tà mị, “Tôi nói cô!”.
Từ Mạn Nhu cúi gằm mặt xuống, lề rà lề rề đi
về phía đó, mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề. Cô cố ý quỳ xuống cách xa Hoắc Thiên Phong một chút, hắn nhìn cô, tỏ ý không vui.
“Đừng để tôi nhắc đến lần thứ hai.”
Cô đã quá hiểu rõ tính hắn, chỉ một lần duy nhất không hiểu là việc hắn đột ngột thả cô đi sau khi cô tự sát không thành mà thôi. Không ngờ mới tự do được có hai ngày, cô lại tự đâm đầu vào rọ thế này.
Hết cách, Từ Mạn Nhu chỉ có thể lệ chân đến. ngay sát chân hắn. Hoắc Thiên Phong cao cao tại thượng ngồi bên trên, Từ Mạn Nhu hèn mọn quỳ ngay dưới chân hắn. Hoắc Thiên Phong đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn vào mắt hắn.
“Thế nào, mới xa tôi hai ngày đã cần đàn ông đến thế?”.
Câu nói này như nhát dao lạnh lẽo hung hăng đâm vào tim Từ Mạn Nhu, bàn tay hắn ép cô phải ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm. không thấy đáy kia. Từ Mạn Nhu chỉ có thể khẽ lắc đầu.
“Hoắc tổng, anh nghĩ nhiều rồi”.
Một tia lửa giận lóe lên trong mắt Hoắc Thiên Phong khi nhìn thấy Từ Mạn Nhu chỉ mặc một chiếc áo hai dây cúc ngực cùng chân váy chữ A xếp li ngắn, ngồi xuống thì hở trên, đứng lên thì hở dưới.
“Đi lấy cho cô ấy cái áo” Anh nói với một nhân viên khác.
Người này là người mới nên có phần ngơ ngác, nhưng khi ánh mắt đụng ánh mắt Hoắc Thiên Phong,k cô gái lập tức sợ hãi chạy ù đi, lát sau mang đến chiếc áo khoác mỏng cho Từ Mạn Nhu mặc vào.
Sau đó hắn quay qua chỗ mấy người vừa vào, ra hiệu bắt đầu. Từ Mạn Nhu biết bây giờ mà cãi lại hắn e khó toàn mạng, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục quỳ xuống đất, rót rượu vào ly dâng lên. Hắn đưa tay đón lấy, ngón tay thon dài khẽ lắc nhẹ ly rượu thủy tinh, khiến chất rượu màu vàng nâu sóng sánh trong ly vô cùng đẹp mắt.
Cô đưa đôi bàn tay thon nhỏ bóp bóp chân hắn, im lặng cúi đầu. Hoắc Thiên Phong thoải mái duỗi chân để cô hầu hạ hắn. Nhưng những tin tức tiếp theo Từ Mạn Nhu nghe được khiến cô run lên.
Đó chính là việc người của Cố Tư Bạch đã phá hủy tổ chức hắc đạo của Hoắc Thiên Phong, khiến rất nhiều người chết và bị thương, bây giờ bên phía Hoắc Thiên Phong đã nắm được một tin tình báo rò rỉ ra, đó chính là tối nay người của Cố Tư Bạch sẽ tổ chức một buổi tiệc ăn mừng, trong đó có cả Cố thiếu phu nhân cùng tham gia.
Nếu lần này bắt được Cố thiếu phu nhân và những nhân vật cốt cán của Thiết huyết, vậy thì cũng coi như đã chặt đứt hết chân tay của Cố Tư Bạch, báo thù cho những anh em đã khuất của bọn họ, đồng thời có thể thâu tóm được địa bàn.
Từ Mạn Nhu trộm liếc Hoắc Thiên Phong, chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo như Tu La, ánh mắt tối thâm, ra lệnh.
“Cho người triển khai ngay” Rồi hắn nhấc tay xem đồng hồ.“Tôi cũng sẽ đi. Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc đó của Cố Tư Bạch”.
Nói rồi hắn quẳng ly rượu xuống đất, một tiếng “choáng” chát chúa vang lên khiến Từ Mạn Nhu giật nảy mình, đôi tay nhỏ bé run lên. Hắn cúi đầu, nhìn thấy cô vẫn đang quỳ dưới chân thì mắt thoáng qua một tia dịu dàng, nâng cằm cô lên.
“Còn em, về nhà ngay lập tức. Nếu còn đến những chỗ như thế này đừng trách tôi nhốt em lại như trước. Tôi thả em ra không phải để em ăn mặc hở hang đi dụ dỗ đàn ông” .
Nói rồi hắn đứng hất hàm, ra lệnh, “Đi về, mai tới tìm tôi”
“Hoắc tổng...” Từ Mạn Nhu muốn kháng nghị, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh hơn bằng của hắn. Cô nuốt những lời muốn nói vào trong, trong đầu cũng nảy ra vài suy nghĩ, sau đó “vâng” một tiếng rồi lập tức rời khỏi phòng VIP..
Nhưng cô không về nhà, mà chạy ra cửa quán bar, ở đây nhập nhoạng tối, nên cô dễ dàng lẻn vào Cốp xe Hoắc Thiên Phong, hồi hộp nằm im ở đó, hi Vọng có cơ hội báo trước hoặc cứu được Quân Dao ra.
Cô biết Hoắc Thiên Phong từng muốn giết Quân Dao một lần, cô không muốn chuyện đó lặp lại, cô nhất định phải tìm cách ngăn cản!