• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cố thiếu gia, đừng giả vờ nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật (5 Viewers)

  • Chương 61-65

Quân Dao lườm anh, anh đây là đang nuôi heo hay sao mà đòi vỗ béo như vậy hả? Anh đưa cốc sữa đến tận tay cô, Quân Dao đành phải cầm lấy, nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi cạn.

“Em nghỉ ngơi một lát đi, rồi chuẩn bị chúng ta trở về”.

Quân Dao tròn mắt kinh ngạc. “Vậy là xong ư? Thế còn chuyện đó...”

“Ừ, xong rồi, bây giờ chúng ta về cùng sống cuộc sống nghèo khổ. Không phải em muốn đổi ý đấy chứ?” Cố Tư Bạch hỏi đùa.

Quân Dao vội lắc đầu, sao cô có thể bỏ lỡ một người đàn ông như CỐ Tư Bạch kia chứ? Cho dù anh không giàu có đi chăng nữa thì vẫn là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời này.

Cố Tư Bạch lại đi đâu đó chừng nửa tiếng mới quay lại, sau đó hai người cùng ra xe để trở về Giang Thành.

“Có cần chào ai không ạ?” Quân Dao nhìn quanh, rụt rè hỏi.

Cố Tư Bạch lắc đầu, anh mở cửa xe, ra dấu cho cô ngồi vào.

“Ông nội vẫn đang giận, những người khác thì không cần thiết”.

Sau khi lên xe, Quân Dao lại hỏi. “Em có cảm giác dường như anh biết em

không phải Quân Tú Anh.”

“Vậy sao? Sao em lại nghĩ như thế?” Cố Tư Bạch vẫn tập trung lái xe, hỏi lại.

Quân Dao gãi gãi tai, cô không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy anh quá bình tĩnh, cô cứ nghĩ nếu biết anh sẽ ghét bỏ hoặc sẽ hỏi cô rốt cuộc là như thế nào, nhưng anh lại hoàn toàn không đả động gì đến. Nói mới nhớ, cô ngẫm ra rằng anh chưa bao giờ gọi tên cô, đối với người làm cũng chỉ gọi cô là thiếu phu nhân.

“Đúng vậy, anh biết em không phải Quân Tú Anh từ lâu rồi.”

Quân Dao tròn mắt kinh ngạc. “Sao anh không thể hiện gì?” CỐ Tư Bạch mỉm cười.

“Em nghĩ anh sẽ để một người mà anh không biết là ai ngày ngày ở bên cạnh mình ư?”

Quân Doa nghĩ cũng có lí, Cố Tư Bạch trước giờ luôn cẩn trọng, làm sao có thể để một người không rõ lai lịch bên mình, như thế quá nguy hiểm rồi.

“Nhưng... em từng ngồi tù... anh không để ý u?"

Cố Tư Bạch lắc đầu.

“Là do anh nên em phải chịu khổ. Em phải nhớ, anh yêu con người em, không phải cái tên hay danh phận”

Nghe được những lời này, trái tim Quân Dao rung động mãnh liệt.

“Có rất nhiều chuyện em không hiểu được, cũng chưa cần phải hiểu, chỉ cần hiểu rằng anh yêu em và sẽ bảo vệ em là đủ rồi.”

Quân Dao cúi đầu, nghịch ngón tay của mình, anh lúc nào cũng thế, luôn biết cách khiến cô yên lòng.

Cố Tư Bạch với tay, bật một bài nhạc cổ điển, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không gian chật hẹp, hai người cùng im lặng lắng nghe.

Còn về phía Quân Tú Anh, cô ta còn không có Cơ hội gặp được Cố Khang Dật. Mới sáng sớm đã có người hầu gõ cửa phòng, “mời” cô ta đi. Nói là mời nhưng thực ra là đang thẳng thừng đuổi Quân Tú Anh khỏi nhà họ CỐ.Vẻ mặt người hầu ấy tràn đầy vẻ coi thường cô ta.

Quân Tú Anh giận đến mức muốn bốc hỏa, mặc dù Quân gia không phải danh gia vọng tộc, nhưng cũng là một gia đình giàu có ở Giang Thành, trước giờ cô ta luôn được nể mặt, thậm chí được nịnh nọt đã quen. Bây giờ chỉ một người hầu cũng dám coi thường cô ta ra mặt làm cô ta vô cùng căm hận.Nhưng có ích gì? Đây là nhà chính của Cố gia, có cho cô ta thêm mười lá gan nữa cũng không dám tiếp tục đắc tội với nhà họ Cố. Bây giờ ít ra

1

cô ta còn chút hi vọng ông cụ Cố giơ cao đánh khẽ, nếu dám không biết nặng nhẹ gây sự ở đây thì chỉ còn đường chết mà thôi.

Mặc dù kiêu ngạo nhưng cô ta không ngu ngốc đến mức đó, vì vậy chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi Cố gia, một mình kéo theo chiếc vali đựng đầy ắp đồ đạc.

Bởi vì trước khi đến đây cô ta đã mơ tưởng sẽ có một quãng thời gian thật ngọt ngào, hạnh phúc với Cố Khang Dật, vì vậy đã chuẩn bị vô cùng chu đáo. Cả một vali to đầy chật các loại quần áo, váy vóc, từ đoan trang thục nữ đến sexy nổi loạn, từ dài tới ngắn, cũng đủ loại màu sắc, chất liệu. Còn cả mấy bộ trang sức, giày dép để phối đồ.

Nhưng còn chưa kịp mặc cái gì, bây giờ cô ta phải lỉnh kỉnh xách theo cả đống đồ này rời khỏi Cố gia, vừa mệt mỏi vừa nhục nhã.Vì lúc đến là Cố Khang Dật chở thẳng cô ta vào tận sân nhà, bây giờ cô ta lết thết đi bộ ra. Nhà chính của Cố gia là cả một khu vực rộng lớn, phía sau còn có cả khu rừng, trước là sân vườn trồng cây, hoa trái, bể bơi.



Quân Tú Anh lênh khênh trên đôi giày cao gót, mới đi được chưa đầy nửa đường đã thở không ra hơi, chân cũng bắt đầu đau mỏi. Cô ta nhìn khoảng cách hút tầm mắt không thấy cổng lớn đầu mà muốn chửi thề.

Chỉ là nhà ở thôi có cần xây to vậy không?

Chửi mà cô ta không nghĩ lại chính bản thân hôm qua còn trầm trồ, ao ước được làm dâu Cố gia, sau này sẽ tao nhã uống trà, cưỡi ngựa, đánh bài và bàn luận những chuyện linh tinh cùng các vị phu nhân khác.

Quân Tú Anh tức giận đạp cái vali một cái, khiến nó ngã lăn kềnh xuống đất. Cô ta muốn vứt hết đồ đạc đi cho rảnh nợ. Đi bộ một lúc đã toát hết mồ hôi, đi nữa chắc người ướt sũng, cả người hôi hám ẩm ướt, chịu sao nổi kia chứ?

Nghĩ là làm, Quân Tú Anh chỉ đeo mỗi cái túi xách nhỏ đựng ví tiền và điện thoại, đi phăm phằm về phía trước. Nhưng mới đi chưa được bao xa đã có tiếng gọi lại.
1637898391915.png

“Cô... cô vừa nói gì cơ? Kia là rác?” Quân Tú Anh ngắc ngứ hỏi lại.

“Đúng vậy, tiểu thư, phiền cô mang ra khỏi Cố gia, ở đây không được vứt rác bừa bãi

Đúng là ức hiếp người khác quá đáng. Trong cái vali đó toàn là quần áo hàng hiệu đắt tiền, còn cả mấy bộ trang sức quý giá, vậy mà lại bị một người hầu coi là rác. Quân Tú Anh rất muốn chửi cô người hầu kia, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, lủi thủi đi đến, kéo chiếc vali lên.


Bây giờ đột nhiên cô ta nghĩ thông suốt. Mặc dù mệt thật nhưng ra đến cổng có thể bắt taxi, lúc đó không lo nữa, nếu vứt đi quả thật hơi tiếc, dù sao số đồ này cũng rất đắt tiền, đều là những bộ đồ cô ta mới mua chuẩn bị cho chuyến đi này, chi tiêu mất một khoản lớn, còn chưa dùng đã vứt đi thì quá lãng phí, nhà cô ta còn chưa giàu đến mức đó.

Quân Tú Anh khập khiễng đi bộ, cả tiếng đồng hồ mới tới cổng lớn, nhìn thấy cánh cổng, cô ta

thấy như được tái sinh vậy. Bây giờ chân cô ta đã phồng rộp, đau đớn lắm rồi. Nhưng đồ cô ta mang theo đều là giày cao gót xinh đẹp, không có lấy một đôi giày đế bằng, bây giờ chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bước thấp bước cao lê chân ra khỏi cống.

Cánh cổng sắt to lớn nặng nề đóng lại sau lưng Quân Tú Anh, cô ta nhìn về phía đó, trong lòng ngổn ngang ngàn vạn suy nghĩ, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác phẫn nộ. Bởi tưởng được bước chân vào hào môn, nhưng cuối cùng lại bị quẳng đi như quẳng một túi rác. Cô ta thề, nhất định phải trả thù Cố Khang Dật, và đặc biệt là Quân Dao. Nhà họ Cố cô ta có thể không dám trêu chọc, nhưng Quân Dao là cái thá gì? Từ nhỏ tới lớn Quân Dao luôn bị cô ta bắt nạt mà không có quyền phản kháng, vậy nên cô ta luôn tự cho mình cái quyền ở trên người khác như thế.

Nhưng những thất vọng của Quân Tú Anh chưa dừng lại ở đó, tất cả mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

Cô ta nhìn con đường dài hun hút trước mắt, đáy lòng lạnh lẽo. Bởi khu vực này là trang viên riêng của Cố gia, dù ngoài công lớn cũng là đất của Cố gia, vì vậy chỉ có xe riêng của nhà họ ra vào, ngoài ra không có bất kì chiếc taxi nào.

Cô ta mở aPP, muốn đặt tài xế, nhưng dĩ nhiên cũng không có tài xế nào ở gần khu vực đó để

nhận đơn. Bởi trước nay Cố gia đầu thiếu gì xe, nên chẳng có tài xế nào loanh quanh ở khu vực này làm gì.

Quân Tú Anh gần như sụp đổ, mặt trời bắt đầu lên, tia nắng ấm áp bây giờ khiến cô ta muốn phát điện. Đi bộ cả tiếng đồng hồ, người đã đầm đa mồ hôi, lớp trang điểm trên mặt bí bách, loang lỔ cả rồi.

Cô ta kéo theo chiếc vali, gót chân đã chảy máu, đi từng bước về phía trước.Đột nhiên một chiếc xe chầm chậm đi qua, khi chiếc xe lướt qua người, Quân Tú Anh có thể nhìn thấy rõ Cố Khang Dật đang ngồi trong xe, dáng vẻ thong dong, ánh mắt liếc nhìn qua cô ta tràn đầy vẻ thờ ơ, lãnh đạm.

Quân Tú Anh hận đến nghiến răng. Cô ta lôi kéo vali cả tiếng đồng hồ, mệt đến mức không thở nổi bèn quăng vali xuống ven đường, rồi ngồi phịch lên. Cô ta cởi đôi giày cao gót màu trắng xinh đẹp bây giờ đã lấm lem vết bụi và máu. Nhìn gót chân trầy chảy rất nhiều máu, lòng bàn chân cũng sưng phồng lên, Quân Tú Anh tủi thân khóc òa lên. Cả đời cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức lớn đến vậy.

Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên ầm ĩ. Quân Tú Anh quẹt tay, lau bớt nước mắt rồi mở túi xách, lấy điện thoại ra. Là mẹ cô ta gọi tới.

“Mẹ” Quân Tú Anh nức nở tủi thân.


“Tú Anh, con đang ở đâu, mau về nhà đi, nhà ta xảy ra chuyện rồi.” Trương Như Ngọc rối như tơ vò, không để tâm đến tiếng nức nở của con gái. “Sáng nay Cố gia đã ra tay, các công ty đồng loạt rút vốn hoặc hủy hợp đồng với nhà chúng ta.

Chúng ta nguy to rồi. Cha con đã đến công ty, mẹ cũng phải nghĩ cách giải quyết đấy. Con xem thu xếp được gì thì thu xếp đi” .

Nói rồi Trương Như Ngọc vội vàng cúp máy, bây giờ bà ta cũng đang rối như tơ vò, đang tìm mọi cách cất được chút tài sản nào hay chút đó. Bởi Cố gia đã không làm thì thôi, nếu đã ra tay e rằng chỉ trong một ngày bọn họ sẽ phải ra đường

.Vì vậy Trương Như Ngọc lập tức thu dọn đống trang sức, tiền vàng của mình vào vali, cũng chạy đến ngân hàng rút hết tiền tiết kiệm ra, nhưng thẻ ngân hàng đã bị đóng băng, đang đợi điều tra.

Trương Như Ngọc Sợ hãi, vội vàng mang số tiền vàng đấy đến một căn chung cư bà ta từng mua trước đây. Căn nhà này thực ra bà ta mua cho bố mẹ bà ta, nhưng hai người họ mất đã lâu nên để không, bây giờ may mắn còn có tài sản không phải đứng tên Quân gia nên có thể giữ được.

Còn Quân Tú Anh nghe xong những lời kia thì như sét đánh ngang tai, cô ta nín bặt ngay lập tức, làm gì còn tâm trạng mà khóc lóc lúc này. Cô ta liền quầng đôi giày cao gót ra, kéo chiếc vali đi về phía trước, phải nhanh chóng trở về nhà.

Nhưng đi được vài bước cô ta lại dừng lại. Chần chừ một chút rồi lấy điện thoại, bấm một dãy số.

Đầu bên kia vang lên những tiếng tút dài đằng đẵng, cô ta nín thở chờ đợi. Một lúc lâu sau rốt cuộc cũng có người bắt máy.

“Alô, tìm tôi có chuyện gì?

Quân Tú Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh giọng nói của mình. Giọng cô ta lúc này nhỏ nhẹ yếu ớt.

“Anh Khang Dật, em đây, em cầu xin anh, em cầu xin anh, sau này anh muốn em làm trâu làm ngựa gì cho anh cũng được. Nhưng em xin anh tha cho Quân gia, cha mẹ em đã già, họ không chịu nổi cú sốc này” .

“Đến giờ phút này mà cô còn chưa hiểu ư? Chuyện này là ông cụ Cố đích thân ra lệnh, cô cầu xin tôi có tác dụng gì? Cô nghĩ tôi có thể làm trái được lệnh ông ấy à?”

1637898423166.png

“Alô.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo.




“Chị...” Lần đầu tiên trong đời Quân Tú Anh gọi Quân Dao là chị, cô ta cố nén cục tức, tiếp tục nói. “Chị, em biết em sai rồi, em xin lỗi chị, mọi tội lỗi đều do em, là em trẻ người non dạ. Em xin chị cứu lấy cha mẹ. Bây giờ nhà họ Cố ra tay rồi, em không biết phải làm sao nữa. Chỉ có chị mới cứu được cha mẹ thôi.”




Đầu dây bên kia Quân Dao cũng rất ngỡ ngàng, không ngờ Quân Tú Anh gọi cho mình, trước nay hai người chưa từng gọi điện nhắn tin gì cho nhau nên cô không biết số cô ta, cô không ngờ cô ta lại lưu số cô. Sau một thoáng ngạc nhiên, Quân Dao đáp lời.



“Cô tìm nhầm người rồi, tôi cũng chẳng có cách nào giúp cô đầu” Giọng Quân Dao nhẹ nhàng, bình thản.



“Chị... em xin chị... chị nói với nhà họ Cố đó là do chị muốn được gả cho Cố Tư Bạch nên mới làm như thế đi. Chị cứu lấy cha mẹ, họ đều đã già rồi. Họ không sống được bao lâu nữa, sao có thể sống những ngày tháng tiếp theo chịu khổ chịu cực được chứ?



Quân Dao im lặng nghe cô ta lải nhải hồi lâu, cuối cùng mới nói.



“Quân Tú Anh, đó là mẹ cô, không phải mẹ tôi. Còn cha tôi, ông ấy đem bán tội cho nhà họ Cố lấy một số tiền lớn, cũng coi như tôi đã trả ơn ông ấy đủ rồi. Tôi và Quân gia không còn nợ nần gì nhau, đừng tìm tôi”



“Quân Dao, cô được lắm, cô bạc tình bạc nghĩa như vậy cũng đừng trách tôi độc ác!”



Buông một câu đe dọa rồi Quân Tú Anh cúp máy. Quân Dao thở dài, cô ta vẫn chứng nào tật ấy, vẫn muốn sai bảo, đè đầu cưỡi cổ cô. Quân Dao mặc kệ cô ta, dù sao bây giờ cô cần nhìn về phía trước để sống, chứ không phải dây dưa với mấy người vô vị này.



Quân Tú Anh tức giận ném điện thoại vào túi xách, hai mắt cô ta đỏ ngầu, cô ta đã hạ mình đến nước đó mà con khốn Quân Dao kia còn không chịu cứu bọn họ. Nhưng cô ta không dám nán lại đây lâu, lập tức kéo vali đi tiếp. Đi chừng nửa tiếng nữa thì có thể đón được taxi. Ngồi trên taxi, nhìn bàn chân đã rướm máu, cô ta cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom