Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49-53
Thấy mọi người đều dồn mắt nhìn về phía mình, Quân Dao hơi cúi người chào tất cả.
Đúng lúc này một người đứng ra, lớn tiếng nói.
“Chị Tuyết Thanh, chị nói cô ta là Quân Tú Anh ư? Chị có nhầm không vậy?”
“Đây là con dâu tôi, chẳng lẽ tôi có thể nhầm được?” Trương Tuyết Thanh đáp trả.
Vừa nghe thấy lời này, trái tim Quân Dao lập tức đập điên cuồng, cô cúi đầu, siết chặt tay. Đột nhiên Cố Tư Bạch kéo cô vào lòng, ôm lấy vai cô. Hơi ấm từ anh truyền qua khiến cô thấy bớt hoảng hốt hơn một chút.
Nhưng Cố Tư Bạch cũng không biết cô chỉ là kẻ giả mạo, nếu anh biết rồi còn bảo vệ cô không? Anh có cho rằng cô cố ý lừa dối anh không?
Lòng Quân Dao rối như tơ vò, lòng bàn tay cô lạnh ngắt, dính đầy mồ hôi.
“Hừ, các người nhìn đây!” .
Nói rồi người phụ nữ giơ cao một tấm ảnh trong tay, trong tấm ảnh là hình Quân Dao và Quân Tú Anh.
“Người mà chị gọi là con dâu tên là Quân Dao chứ không phải Quân Tú Anh, cô ta còn từng phải ngồi tù ba năm. Tài liệu đều ở cả đây, mọi người có thể xem”.
Vừa nói người phụ nữ vừa đưa mấy tờ giấy cho những người đứng xung quanh, những lời này khiến tất cả bùng nổ. Bởi Cố gia là gia tộc lâu đời, vô cùng cao quý,
trước nay chọn lựa con dâu hay con rể đều phải lựa chọn môn đăng hộ đối, một cô gái gia đình bình dân đã khó có cửa bước chân vào hào môn, chứ đừng nói đến cô gái còn từng ngồi tù.
Chuyện này quá kinh khủng.
Tất cả mọi người vừa chụm đầu xem mấy tài liệu đó, vừa bàn tán xôn xao, thi thoảng lại liếc nhìn về phía Quần Dao. Tất cả những ánh mắt ấy như có gai nhọn, khiến cả người cô vô cùng khó chịu.
“Là cô ta đấy, nhìn xem...” “Đúng rồi, không nhầm được.”
Khi mọi người còn đang dồn tất cả sự chú ý về phía Quân Dao thì người lạ mặt kia bước lên bục cao, cầm lấy chiếc micro lên, tiếp tục nói.
“Mọi người có tò mò cô gái tên Quân Tú Anh là ai không? Là cô ta!”
Ngón tay cô ta chỉ thẳng về phía một góc cách đó không xa, khi Quân Tú Anh đang lén lút rời đi.
“Sao vậy? Không phải cô tự nhận mình là Quân Thục Anh à? Sao phải trốn nhanh thế?”
Mọi người càng bàn tán sôi nổi. Quân Tú Anh vừa rồi thấy Quân Dao bị vạch trần, cô ta đang ung dung đứng giữa đám người lập tức bỏ ly rượu xuống, lén lút tìm cách rời đi để không gây chú ý. Không ngờ người phụ nữ kia lại chỉ mặt gọi tên cô ta khi cô ta sắp thoát thân thành công.
“Quân Dao, Quân Tú Anh, hai người cùng đổi tên, rồi tiếp cận Cố gia, rốt cuộc các người có ý đồ gì với Cố gia.”
Sắc mặt Quân Dao và Quân Tú Anh đều trắng bệch, bọn họ hiểu rõ Cố gia thế lực lớn đến thế nào, huống hồ đây lại là buổi họp mặt toàn bộ người nhà họ Cố đều đổ về đây, toàn những nhân vật tai to mặt lớn, có tiếng tăm. trong giới chính trị cũng như kinh doanh. Nếu bọn họ chết mất xác ở đây e rằng cũng không ai dám làm gì, nhà bọn họ cũng không dám lên tiếng. .
Sau khi cơn ồn ào lắng xuống, mấy người vệ sĩ đi đến, đưa Quân Dao và Quân Tú Anh đi.
Đột nhiên Cố Tư Bạch bước lên trước, anh từ tốn nói.
“Cô ấy là vợ của tôi, tôi sẽ đi cùng cô ấy” Mấy vệ sĩ hơi bất ngờ, nhìn anh.
“Cố thiếu gia, chuyện này rất nghiêm trọng, ông cụ đang nổi giận, tôi nghĩ cậu không nên vì một người phụ nữ mạo danh mà làm ảnh hưởng tới bản thân.”
Quần Dao còn bất ngờ hơn, cô cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, sẽ thất vọng khi biết cô lừa dối anh, cô không phải Quân Tú Anh mà Cố gia cưới về.Vậy mà không ngờ anh không những không nổi giận còn đứng ra muốn bảo vệ cố. Quân Dao xúc động, rưng rưng nước mắt, cô biết anh yêu cô, nhưng không ngờ anh lại yêu cô nhiều đến vậy. Cô bây giờ chẳng khác gì hòn than nóng bỏng tay, vậy mà vẫn không bị anh ghét bỏ buông tay.
“Tự Bạch, em không sao đâu, anh cứ ở đây đi, em giải quyết được mà.”
Cô ngước mắt nhìn anh.
Anh vươn tay ôm chặt cô, hơi ấm từ anh tỏa ra khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
“Anh là chồng em, sao có thể để em một mình, chúng ta đi thôi.”
Quân Tú Anh đang bị hai vệ sĩ lôi đi, cô ta nhìn sang bên này mà tức đến đỏ mắt. Cô ta mới chính là Quân Tú Anh, là người được chọn để gả cho Cố Tư Bạch. Lúc đó cô ta sợ phải chôn vùi cả thanh xuân với người đàn ông thực vật nằm trên giường, nhưng cô ta nào ngờ nhanh như vậy Cố Tư Bạch đã tỉnh dậy.
Anh là dòng chính, lại là con trai trưởng của Cố Trường Khang, như vậy sẽ được thừa kế rất nhiều tài sản. Lúc trước cô ta còn tự an ủi rằng cô ta may mắn với được Cố Khang Dật, cũng rất đẹp trai tiêu sái, mặc dù chỉ là con thứ, mẹ anh ta lại là vợ kế, nhưng cô ta cho rằng Cố Tư Bạch ốm yếu thì làm được gì kia chứ?
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy CỐ Tư Bạch khỏe mạnh, phong độ ngời ngời như thế cô ta đã bắt đầu hối hận rồi. Bây giờ lại thấy anh đứng ra bảo vệ Quần Dao, cô ta càng ghen tức đến đỏ mắt, càng hối hận tại sao ngày đó cô ta ngu ngốc như vậy, sao lại không chịu gả cho Cố Tư Bạch, như vậy thì chẳng phải bây giờ cô ta đã được hưởng phúc rồi sao.
Còn bây giờ Cố Khang Dật đang ở đâu? Đáy lòng Quân Tú Anh vô cùng lạnh lẽo, cô ta hiểu, Cố Khang Dật chỉ là hứng thú nhất thời với cô ta, kể từ ngày hôm đó cô ta vẫn luôn tìm mọi cách lấy lòng anh ta, luôn cố trang điểm phong cách tự nhiên, mặc những bộ váy đơn giản màu trắng nhẹ nhàng thanh lịch là kiểu mà Cố Khang Dật thích. Cô ta cứ tưởng dù không cần yêu sâu đậm, chỉ cần Cố Khang Dật hứng thú với cô ta, cô ta sẽ bằng mọi cách trói chặt anh ta lại, trở thành con dâu của Cố gia. Nhưng không ngờ bây giờ đột nhiên ở đầu chạy ra một
người phụ nữ điên, vạch trần mọi chuyện. Cố Tư Bạch
bên an ủi, đi cùng Quân Dao chết tiệt kia, còn Cố Khang Dật không thấy bóng dáng, dường như muốn phải sạch mọi quan hệ với cô ta.
Sắc mặt Quân Tú Anh hết đó lại trắng, cô ta cúi gằm mặt, đi giữa hai người vệ sĩ, trông giống như tù nhân đang bị áp giải đi.
Bọn họ được đưa đến một căn phòng, đó là thư phòng của ông cụ Cố. Ông cụ Cố tên Cố Tấn Phát, từng là đại tướng nổi danh, cũng lăn lộn một đời trên chiến trường, vì vậy ông cụ rất nghiêm khắc, cả người tỏa ra khí chất uy nghi, áp bức vô cùng.
Ông cụ Cố ngồi trên chiếc ghế gỗ được trạm khắc tinh tế, trước mặt ông là bàn gỗ rộng lớn, được đặt rất nhiều tài liệu.
“Chuyện này là sao?”
“Xin lỗi ông, là lỗi của cháu!”
Cố Tư Bạch lên tiếng, Quân Dao kinh ngạc nhìn sang anh, Quận Tú Anh cũng cảm thấy rất bất ngờ, cô ta vừa rồi còn dự tính nếu bị ép hỏi thì sẽ đổ hết tội lỗi cho Quân Dao, là cô từng đi tù, vì muốn thoát tội nên mới mạo danh cướp thân phận của Quân Tú Anh, nhưng không ngờ ông cụ Cố vừa hỏi Cố Tư Bạch đã chủ động đứng ra nhận tội cho bọn họ.
Ông cụ Cố cau mày, dáng vẻ không vui.
“Thưa ông, cô ấy là vợ cháu, nhờ có cô ấy chăm sóc và phúc khí của cô ấy nên cháu mới có thể tỉnh lại, vì nhà họ Cố mà tiếp tục gánh vác”.
“Hừ! Tư Bạch, trước giờ ông vẫn luôn yêu thích
cháu, tại sao lần này cháu lại hồ đồ như vậy hả? Cô ta là kẻ đánh tráo thì cũng thôi đi, nhưng quan trọng cô ta từng ở tù, một kẻ đi tù sao xứng đáng bước chân vào Cố gia!” .
Ông cụ Cố mặc dù đã nhiều tuổi, nhưng sống trong quân ngũ nhiều năm, sức khỏe ông vẫn còn khang kiện, giọng nói vang ầm ầm như sấm, thần thái uy nghiêm đáng SỢ làm Quân Tú Anh và Quân Dao Sợ đến run rẩy.
“Ông, dù sao cô ấy cũng là vợ cháu rồi!”
“Vợ thì sao chứ? Ly hôn ngay! Nếu không cháu đừng gọi ông là ông nữa.”
“Ông... cháu xin lỗi...” Quân Dao đột nhiên tiến lên phía trước một bước. “Đều là lỗi của cháu, Tư Bạch không liên quan đến chuyện này”
Cố Tư Bạch nắm lấy tay cô, muốn kéo lại, nhưng cô đã lách người tiến thêm một chút, thoát khỏi tay anh.
“Tư Bạch, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng mọi tội lỗi đều là do em, anh đừng để bản thân bị ảnh hưởng.”
“Hừ, ở đây đã đến lượt cô nói chuyện sao?” Ông cụ Cố càng không vui.
Ánh mắt Quân Tú Anh lóe lên vẻ thích thú, cô ta thấy Quần Dao đứng ra chịu tội thì vừa mừng vừa lo,
mừng vì Quân Dao ngu ngốc chưa ai đánh mà đã xưng, nhưng cũng lo vì chuyện trào người là do cô ta mà ra, cô ta sợ bị kéo vào chuyện này. Rồi cô ta cũng cảm thấy hồi hộp, liệu có khi nào Quân Dao bị đuổi khỏi Cố gia, cô ta được thay lại vào vị trí đó không?
“Được rồi, nếu cô đã đứng ra, vậy nói cho rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại đi tù? Tại sao lại gả vào Cố gia?”
Nghe thấy những lời này, trái tim Quân Tú Anh đánh thót một cái, cô ta vừa rồi còn chưa vui mừng được quá ba giây, sao bây giờ mũi nhọn lại chuyển về hướng này rồi? Sao ông già này không cứ truy cứu việc thay gả như thế hả?
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế chứ cô ta làm gì có nổi lá gan dám đứng ra nói gì, chỉ có thể cúi đầu nép người, giảm tối đa sự tồn tại của bản thân mà thôi.
Quân Dao hít sâu một hơi, cô cố gắng ổn định lại tâm trạng, trước giờ cô đúng là nhát gan, luôn sợ hãi mọi thứ, đứng trước ông cụ Cố uy nghiêm thế này cô không Sợ là nói dối. Nhưng cô thực sự đã rung động trước Cố Tư Bạch rồi, cô cũng không muốn vì cô mà anh bị ảnh hưởng.Anh đã tốn nhiều công sức như vậy, thậm chí nhiều lần suýt mất mạng, cô không muốn vì cô mà anh bị ảnh hưởng sự nghiệp, huống hồ hôm nay còn là ngày cực kì quan trọng.
Cô ngước nhìn ông cụ Cố, khuôn mặt cô nhỏ nhắn, hơi nhợt nhạt, đôi mắt trong veo như nước, cô bắt đầu bình tĩnh kể lại.
Cô hơi mím môi, rồi quyết liệt ngẩng đầu, nhìn vào mắt ông cụ Cố.
“Cháu vốn muốn sau khi Tư Bạch tỉnh dậy thì sẽ xin anh ấy cho rời đi. Nhưng cháu... xin lỗi... cháu nỡ thích anh ấy... cháy không nỡ rời xa anh ấy nên mới dây dưa đến mãi bây giờ.”.
Nghe những lời Quân Dao nói, sắc mặt Cố Tư Bạch tốt lên rất nhiều, anh không ngờ cô gái nhỏ của anh lại dám đứng ra bảo vệ anh, cũng dám thẳng thắn thừa nhận tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện đã thích anh. Trái tim anh ngọt ngào như có mật.
Còn mặt Quân Tú Anh thì tái mét, cô ta không ngờ Quân Dao dám tố cáo nhà họ Quân, mắt cô ta đỏ ngầu giận dữ, hận không thể lao lên bóp chết Quân Dao.
Tại sao Quân Dao lại làm như vậy?
Cô dĩ nhiên vẫn luôn nhớ chuyện trước đây, dù gần hai mươi năm trôi qua rồi nhưng cô chưa bao giờ quên cái đêm mưa gió mẹ cô sau khi phát hiện Quân Khải ngoại tình đã chạy ra giữa trời mưa sấm chớp rồi bị một đám người xấu làm ô nhục khiến cho bị điên ấy. Mặc dù khi ấy còn rất nhỏ, chưa biết oán hận là gì, nhưng cô vẫn hiểu nỗi đau khôn cùng ấy.
Sau khi Trương Như Ngọc đường đường chính chính vào nhà họ Quân, bà ta càng hống hách ra oai, thường nhân lúc Quân Khải không chú ý mà đánh đập cô. Còn Quân Tú Anh cũng chưa từng coi cô là chị, cô ta thường hay cấu véo, giành giật mọi thứ của cô. Cô ta có cả một phòng đầy đồ chơi, búp bê, nhưng vẫn xấu ý giành con búp bê mẹ cô tặng cô, rồi xe nát nó ra.
Biết bao nhiêu chuyện, Quân Dao cũng không nhớ nổi nữa. Trước giờ Quân Khải chỉ coi cô như cái bóng đi ra đi vào trong nhà, không bận tâm tới việc cô bị đối xử tệ bạc. Đối với ba người bọn họ, cô chỉ là người ngoài, là kẻ ăn bám vô tích sự. Ông ta không dám vứt cô đi cũng bởi vì sợ ảnh hưởng, sợ gặp tai tiếng không hay.Ai mà
muốn hợp tác hay thông gia với một kẻ vứt bỏ con gái ruột của mình chứ?
Quân Dao sống ở đó chẳng khác gì người hầu, cô phải làm mọi việc nhà, cô chỉ mong sớm học xong, có thể
kiếm ra tiền nuôi sống bản thân rồi rời khỏi đó.
Bọn họ đối xử với cô như thế thì lấy tư cách gì đòi cô phải ra mặt chịu tội thay bọn họ? Nếu họ đối xử với cô tốt một chút, có lẽ cô đã mềm lòng mà đứng ra nhận hết tội lỗi về mình.
Lỗi của cô, dĩ nhiên cô sẵn sàng chịu trách nhiệm, nhưng lỗi của bọn họ, cô muốn bọn họ cũng phải tự gánh vác lấy.
Sau khi nghe Quân Dao nói xong, ông cụ Cố càng cau chặt lông mày. Ông ngồi một lát cho bình tĩnh lại rồi mới nói.
“Được lắm, được lắm, nhà họ Quân nhỏ xíu không chút tiếng tăm mà dám lớn gan qua mặt Cố gia ta.Ai cho các người lá gan đó hả? Các người sợ sống quá lâu rồi sao?”
Quân Tú Anh sợ đến tái mét mặt mày, cô ta run rẩy bám chặt vào tường. Quân Dao thì ngược lại, cô vẫn đứng thẳng sống lưng, mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng cô tự nhủ phải kiên cường đối mặt.
Lúc này Cố Tư Bạch bước lên, nói. “Ông, cháu có chuyện muốn nói riêng với ông”
Sắc mặt ông cụ dĩ nhiên không tốt chút nào, nhưng nhìn dáng vẻ kiên định của Cố Tư Bạch thì ông ấy gật đầu, phẩy tay với Quân Dao và Quân Tú Anh.
“Các người lui ra ngoài, đợi bên ngoài, nếu dám bỏ đi đừng trách ta vô tình”.
Quân Dao liếc nhìn Cố Tư Bạch, nhận được cái nhìn vững vàng, ấm áp của anh, cô thấy được an ủi rất nhiều, cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều. Khả năng rất lớn cô
sẽ bị đuổi khỏi Cố gia, cũng sẽ bị trừng phạt, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của Cố Tư Bạch là cô thấy đủ rồi, ít nhất trên đời này vẫn còn có một người thật lòng quan tâm cô.
Quân Dao và Quân Tú Anh đi ra ngoài hành lang đứng, có mấy vệ sĩ canh gác cách đó không xa. Khi nhìn thấy xung quanh không có ai để ý mình, Quận Tú Anh lập tức trừng mắt với Quân Dao..
“Cô điên à, tại sao lại dám nói như vậy, cô muốn hại chết bố mẹ và tôi đúng không? Có đúng là loại nuôi ong tay áo, Quân gia đối với cô thế nào mà cô dám phản lại Quân gia như vậy hả?”
Cô ta nghiến răng treo trèo, lời nói rít qua kẽ răng để những người khác không nghe thấy, nhưng ánh mắt tràn đầy căm hận, chỉ hận không thể lao lên giết chết Quân Dao ngay lập tức.
Quân Dao nhìn dáng vẻ của cô ta, ánh mắt cô trong suốt, cô bình tĩnh nói.
“Quân Tú Anh, cô nói sai rồi, tôi không hại ai cả, tôi chỉ nói sự thật. Cô nói Quân gia đối xử với tôi thế nào? Tôi nói cho cô biết, mẹ tôi mới là người được cưới hỏi đàng hoàng, mới là vợ của Quân Khải, mẹ cô chỉ là tiểu tam chen chân vào gia đình người khác, cô có tư cách gì lên mặt với tôi. Chưa hết, các người đối xử với tôi thế nào chẳng lẽ tự các người còn không rõ hay sao? Các người coi tôi là người của Quân gia không? Cô đã bao giờ gọi tôi là chị chưa?”
Quân Tú Anh cứng họng, nhưng cô ta đã quen thói được nuông chiều, ngang ngược từ bé, cũng chưa từng để Quân Dao vào mắt. Cô ta sấn tới, trừng mắt.
“Cô dám ăn nói hỗn láo như vậy? Cô muốn chết à?”
“Quân Tú Anh, tôi nhắc lại cho cô biết, so vai vế cô thấp hơn tôi, cô có tư cách gì ăn nói với tôi như thế? Người hỗn láo ở đây là cô mới đúng”
Quân Tú Anh tức đến mức bốc hơi trên đầu, cô ta không kìm chế nổi nữa, lập tức vung tay, muốn tát Quân Dao, nhưng Quân Dao lập tức giơ tay bắt lấy tay cô ta, rồi hất mạnh một cái, cô ta ngã lăn ra đất.Vì hôm nay dự tiệc nên cô ta đặc biệt mặc một chiếc váy đuôi cá dài đính pha lê, đi giày cao gót mười lăm phân, nên khi ngã xuống đất thì vô cùng chật vật mới đứng dậy được.
Cô ta nhìn xuống bộ váy trắng tinh giờ lấm lem của mình, căm hận nhìn Quân Dao. .
“Cô... hôm nay tôi liều mạng với cô.”
“Ồn ào gì vậy hả? Đây là chỗ cho các người ồn ào hay sao?”
Một vệ sĩ đột nhiên quát lên, là Quân Tú Anh đang giơ nanh múa vuốt muốn tấn công Quân Dao liền rụt tay lại, bày ra dáng vẻ đáng thương, chỉ về phía Quân Dao.
“Là cô ta, cô ta đẩy tôi ngã” “Đừng ồn ào nữa, đứng cách nhau ra!”
Người kia căn bản không để ý đến Quân Tú Anh, anh ta xua xua tay. Quân Tú Anh ấm ức giậm chân.
“Cô mau tránh ra kia.” Cô ta nói với Quân Dao. Quân Dao đứng im, khoanh tay, không thèm nói gì.
“Cô được lắm, dám cứng đầu cứng cổ như vậy, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô đầu. Đợi đó.”
Quân Dao thở dài, có ngước nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh. Đêm nay trời rất trong, có thể nhìn thấy dải
ngân hà rực rỡ như những viên kim cương khảm vào nền nhung đen thẫm. Cô không quan tâm mấy lời đe dọa của Quân Tú Anh, cô chỉ lo lắng không biết bên trong kia tình hình thế nào mà thôi.
“Có chuyện gì thế?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, làm cả Quân Dao và Quân Tú Anh đều giật mình ngẩng đầu nhìn qua.
Là Cố Khang Dật. “Cậu Khang Dật, hai người này đang gây rối ở đây” Vệ sĩ lập tức lên tiếng. Cố Khang Dật phẩy phẩy tay.
Đúng lúc này một người đứng ra, lớn tiếng nói.
“Chị Tuyết Thanh, chị nói cô ta là Quân Tú Anh ư? Chị có nhầm không vậy?”
“Đây là con dâu tôi, chẳng lẽ tôi có thể nhầm được?” Trương Tuyết Thanh đáp trả.
Vừa nghe thấy lời này, trái tim Quân Dao lập tức đập điên cuồng, cô cúi đầu, siết chặt tay. Đột nhiên Cố Tư Bạch kéo cô vào lòng, ôm lấy vai cô. Hơi ấm từ anh truyền qua khiến cô thấy bớt hoảng hốt hơn một chút.
Nhưng Cố Tư Bạch cũng không biết cô chỉ là kẻ giả mạo, nếu anh biết rồi còn bảo vệ cô không? Anh có cho rằng cô cố ý lừa dối anh không?
Lòng Quân Dao rối như tơ vò, lòng bàn tay cô lạnh ngắt, dính đầy mồ hôi.
“Hừ, các người nhìn đây!” .
Nói rồi người phụ nữ giơ cao một tấm ảnh trong tay, trong tấm ảnh là hình Quân Dao và Quân Tú Anh.
“Người mà chị gọi là con dâu tên là Quân Dao chứ không phải Quân Tú Anh, cô ta còn từng phải ngồi tù ba năm. Tài liệu đều ở cả đây, mọi người có thể xem”.
Vừa nói người phụ nữ vừa đưa mấy tờ giấy cho những người đứng xung quanh, những lời này khiến tất cả bùng nổ. Bởi Cố gia là gia tộc lâu đời, vô cùng cao quý,
trước nay chọn lựa con dâu hay con rể đều phải lựa chọn môn đăng hộ đối, một cô gái gia đình bình dân đã khó có cửa bước chân vào hào môn, chứ đừng nói đến cô gái còn từng ngồi tù.
Chuyện này quá kinh khủng.
Tất cả mọi người vừa chụm đầu xem mấy tài liệu đó, vừa bàn tán xôn xao, thi thoảng lại liếc nhìn về phía Quần Dao. Tất cả những ánh mắt ấy như có gai nhọn, khiến cả người cô vô cùng khó chịu.
“Là cô ta đấy, nhìn xem...” “Đúng rồi, không nhầm được.”
Khi mọi người còn đang dồn tất cả sự chú ý về phía Quân Dao thì người lạ mặt kia bước lên bục cao, cầm lấy chiếc micro lên, tiếp tục nói.
“Mọi người có tò mò cô gái tên Quân Tú Anh là ai không? Là cô ta!”
Ngón tay cô ta chỉ thẳng về phía một góc cách đó không xa, khi Quân Tú Anh đang lén lút rời đi.
“Sao vậy? Không phải cô tự nhận mình là Quân Thục Anh à? Sao phải trốn nhanh thế?”
Mọi người càng bàn tán sôi nổi. Quân Tú Anh vừa rồi thấy Quân Dao bị vạch trần, cô ta đang ung dung đứng giữa đám người lập tức bỏ ly rượu xuống, lén lút tìm cách rời đi để không gây chú ý. Không ngờ người phụ nữ kia lại chỉ mặt gọi tên cô ta khi cô ta sắp thoát thân thành công.
“Quân Dao, Quân Tú Anh, hai người cùng đổi tên, rồi tiếp cận Cố gia, rốt cuộc các người có ý đồ gì với Cố gia.”
Sắc mặt Quân Dao và Quân Tú Anh đều trắng bệch, bọn họ hiểu rõ Cố gia thế lực lớn đến thế nào, huống hồ đây lại là buổi họp mặt toàn bộ người nhà họ Cố đều đổ về đây, toàn những nhân vật tai to mặt lớn, có tiếng tăm. trong giới chính trị cũng như kinh doanh. Nếu bọn họ chết mất xác ở đây e rằng cũng không ai dám làm gì, nhà bọn họ cũng không dám lên tiếng. .
Sau khi cơn ồn ào lắng xuống, mấy người vệ sĩ đi đến, đưa Quân Dao và Quân Tú Anh đi.
Đột nhiên Cố Tư Bạch bước lên trước, anh từ tốn nói.
“Cô ấy là vợ của tôi, tôi sẽ đi cùng cô ấy” Mấy vệ sĩ hơi bất ngờ, nhìn anh.
“Cố thiếu gia, chuyện này rất nghiêm trọng, ông cụ đang nổi giận, tôi nghĩ cậu không nên vì một người phụ nữ mạo danh mà làm ảnh hưởng tới bản thân.”
Quần Dao còn bất ngờ hơn, cô cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, sẽ thất vọng khi biết cô lừa dối anh, cô không phải Quân Tú Anh mà Cố gia cưới về.Vậy mà không ngờ anh không những không nổi giận còn đứng ra muốn bảo vệ cố. Quân Dao xúc động, rưng rưng nước mắt, cô biết anh yêu cô, nhưng không ngờ anh lại yêu cô nhiều đến vậy. Cô bây giờ chẳng khác gì hòn than nóng bỏng tay, vậy mà vẫn không bị anh ghét bỏ buông tay.
“Tự Bạch, em không sao đâu, anh cứ ở đây đi, em giải quyết được mà.”
Cô ngước mắt nhìn anh.
Anh vươn tay ôm chặt cô, hơi ấm từ anh tỏa ra khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
“Anh là chồng em, sao có thể để em một mình, chúng ta đi thôi.”
Quân Tú Anh đang bị hai vệ sĩ lôi đi, cô ta nhìn sang bên này mà tức đến đỏ mắt. Cô ta mới chính là Quân Tú Anh, là người được chọn để gả cho Cố Tư Bạch. Lúc đó cô ta sợ phải chôn vùi cả thanh xuân với người đàn ông thực vật nằm trên giường, nhưng cô ta nào ngờ nhanh như vậy Cố Tư Bạch đã tỉnh dậy.
Anh là dòng chính, lại là con trai trưởng của Cố Trường Khang, như vậy sẽ được thừa kế rất nhiều tài sản. Lúc trước cô ta còn tự an ủi rằng cô ta may mắn với được Cố Khang Dật, cũng rất đẹp trai tiêu sái, mặc dù chỉ là con thứ, mẹ anh ta lại là vợ kế, nhưng cô ta cho rằng Cố Tư Bạch ốm yếu thì làm được gì kia chứ?
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy CỐ Tư Bạch khỏe mạnh, phong độ ngời ngời như thế cô ta đã bắt đầu hối hận rồi. Bây giờ lại thấy anh đứng ra bảo vệ Quần Dao, cô ta càng ghen tức đến đỏ mắt, càng hối hận tại sao ngày đó cô ta ngu ngốc như vậy, sao lại không chịu gả cho Cố Tư Bạch, như vậy thì chẳng phải bây giờ cô ta đã được hưởng phúc rồi sao.
Còn bây giờ Cố Khang Dật đang ở đâu? Đáy lòng Quân Tú Anh vô cùng lạnh lẽo, cô ta hiểu, Cố Khang Dật chỉ là hứng thú nhất thời với cô ta, kể từ ngày hôm đó cô ta vẫn luôn tìm mọi cách lấy lòng anh ta, luôn cố trang điểm phong cách tự nhiên, mặc những bộ váy đơn giản màu trắng nhẹ nhàng thanh lịch là kiểu mà Cố Khang Dật thích. Cô ta cứ tưởng dù không cần yêu sâu đậm, chỉ cần Cố Khang Dật hứng thú với cô ta, cô ta sẽ bằng mọi cách trói chặt anh ta lại, trở thành con dâu của Cố gia. Nhưng không ngờ bây giờ đột nhiên ở đầu chạy ra một
người phụ nữ điên, vạch trần mọi chuyện. Cố Tư Bạch
bên an ủi, đi cùng Quân Dao chết tiệt kia, còn Cố Khang Dật không thấy bóng dáng, dường như muốn phải sạch mọi quan hệ với cô ta.
Sắc mặt Quân Tú Anh hết đó lại trắng, cô ta cúi gằm mặt, đi giữa hai người vệ sĩ, trông giống như tù nhân đang bị áp giải đi.
Bọn họ được đưa đến một căn phòng, đó là thư phòng của ông cụ Cố. Ông cụ Cố tên Cố Tấn Phát, từng là đại tướng nổi danh, cũng lăn lộn một đời trên chiến trường, vì vậy ông cụ rất nghiêm khắc, cả người tỏa ra khí chất uy nghi, áp bức vô cùng.
Ông cụ Cố ngồi trên chiếc ghế gỗ được trạm khắc tinh tế, trước mặt ông là bàn gỗ rộng lớn, được đặt rất nhiều tài liệu.
“Chuyện này là sao?”
“Xin lỗi ông, là lỗi của cháu!”
Cố Tư Bạch lên tiếng, Quân Dao kinh ngạc nhìn sang anh, Quận Tú Anh cũng cảm thấy rất bất ngờ, cô ta vừa rồi còn dự tính nếu bị ép hỏi thì sẽ đổ hết tội lỗi cho Quân Dao, là cô từng đi tù, vì muốn thoát tội nên mới mạo danh cướp thân phận của Quân Tú Anh, nhưng không ngờ ông cụ Cố vừa hỏi Cố Tư Bạch đã chủ động đứng ra nhận tội cho bọn họ.
Ông cụ Cố cau mày, dáng vẻ không vui.
“Thưa ông, cô ấy là vợ cháu, nhờ có cô ấy chăm sóc và phúc khí của cô ấy nên cháu mới có thể tỉnh lại, vì nhà họ Cố mà tiếp tục gánh vác”.
“Hừ! Tư Bạch, trước giờ ông vẫn luôn yêu thích
cháu, tại sao lần này cháu lại hồ đồ như vậy hả? Cô ta là kẻ đánh tráo thì cũng thôi đi, nhưng quan trọng cô ta từng ở tù, một kẻ đi tù sao xứng đáng bước chân vào Cố gia!” .
Ông cụ Cố mặc dù đã nhiều tuổi, nhưng sống trong quân ngũ nhiều năm, sức khỏe ông vẫn còn khang kiện, giọng nói vang ầm ầm như sấm, thần thái uy nghiêm đáng SỢ làm Quân Tú Anh và Quân Dao Sợ đến run rẩy.
“Ông, dù sao cô ấy cũng là vợ cháu rồi!”
“Vợ thì sao chứ? Ly hôn ngay! Nếu không cháu đừng gọi ông là ông nữa.”
“Ông... cháu xin lỗi...” Quân Dao đột nhiên tiến lên phía trước một bước. “Đều là lỗi của cháu, Tư Bạch không liên quan đến chuyện này”
Cố Tư Bạch nắm lấy tay cô, muốn kéo lại, nhưng cô đã lách người tiến thêm một chút, thoát khỏi tay anh.
“Tư Bạch, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng mọi tội lỗi đều là do em, anh đừng để bản thân bị ảnh hưởng.”
“Hừ, ở đây đã đến lượt cô nói chuyện sao?” Ông cụ Cố càng không vui.
Ánh mắt Quân Tú Anh lóe lên vẻ thích thú, cô ta thấy Quần Dao đứng ra chịu tội thì vừa mừng vừa lo,
mừng vì Quân Dao ngu ngốc chưa ai đánh mà đã xưng, nhưng cũng lo vì chuyện trào người là do cô ta mà ra, cô ta sợ bị kéo vào chuyện này. Rồi cô ta cũng cảm thấy hồi hộp, liệu có khi nào Quân Dao bị đuổi khỏi Cố gia, cô ta được thay lại vào vị trí đó không?
“Được rồi, nếu cô đã đứng ra, vậy nói cho rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại đi tù? Tại sao lại gả vào Cố gia?”
Nghe thấy những lời này, trái tim Quân Tú Anh đánh thót một cái, cô ta vừa rồi còn chưa vui mừng được quá ba giây, sao bây giờ mũi nhọn lại chuyển về hướng này rồi? Sao ông già này không cứ truy cứu việc thay gả như thế hả?
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế chứ cô ta làm gì có nổi lá gan dám đứng ra nói gì, chỉ có thể cúi đầu nép người, giảm tối đa sự tồn tại của bản thân mà thôi.
Quân Dao hít sâu một hơi, cô cố gắng ổn định lại tâm trạng, trước giờ cô đúng là nhát gan, luôn sợ hãi mọi thứ, đứng trước ông cụ Cố uy nghiêm thế này cô không Sợ là nói dối. Nhưng cô thực sự đã rung động trước Cố Tư Bạch rồi, cô cũng không muốn vì cô mà anh bị ảnh hưởng.Anh đã tốn nhiều công sức như vậy, thậm chí nhiều lần suýt mất mạng, cô không muốn vì cô mà anh bị ảnh hưởng sự nghiệp, huống hồ hôm nay còn là ngày cực kì quan trọng.
Cô ngước nhìn ông cụ Cố, khuôn mặt cô nhỏ nhắn, hơi nhợt nhạt, đôi mắt trong veo như nước, cô bắt đầu bình tĩnh kể lại.
Cô hơi mím môi, rồi quyết liệt ngẩng đầu, nhìn vào mắt ông cụ Cố.
“Cháu vốn muốn sau khi Tư Bạch tỉnh dậy thì sẽ xin anh ấy cho rời đi. Nhưng cháu... xin lỗi... cháu nỡ thích anh ấy... cháy không nỡ rời xa anh ấy nên mới dây dưa đến mãi bây giờ.”.
Nghe những lời Quân Dao nói, sắc mặt Cố Tư Bạch tốt lên rất nhiều, anh không ngờ cô gái nhỏ của anh lại dám đứng ra bảo vệ anh, cũng dám thẳng thắn thừa nhận tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện đã thích anh. Trái tim anh ngọt ngào như có mật.
Còn mặt Quân Tú Anh thì tái mét, cô ta không ngờ Quân Dao dám tố cáo nhà họ Quân, mắt cô ta đỏ ngầu giận dữ, hận không thể lao lên bóp chết Quân Dao.
Tại sao Quân Dao lại làm như vậy?
Cô dĩ nhiên vẫn luôn nhớ chuyện trước đây, dù gần hai mươi năm trôi qua rồi nhưng cô chưa bao giờ quên cái đêm mưa gió mẹ cô sau khi phát hiện Quân Khải ngoại tình đã chạy ra giữa trời mưa sấm chớp rồi bị một đám người xấu làm ô nhục khiến cho bị điên ấy. Mặc dù khi ấy còn rất nhỏ, chưa biết oán hận là gì, nhưng cô vẫn hiểu nỗi đau khôn cùng ấy.
Sau khi Trương Như Ngọc đường đường chính chính vào nhà họ Quân, bà ta càng hống hách ra oai, thường nhân lúc Quân Khải không chú ý mà đánh đập cô. Còn Quân Tú Anh cũng chưa từng coi cô là chị, cô ta thường hay cấu véo, giành giật mọi thứ của cô. Cô ta có cả một phòng đầy đồ chơi, búp bê, nhưng vẫn xấu ý giành con búp bê mẹ cô tặng cô, rồi xe nát nó ra.
Biết bao nhiêu chuyện, Quân Dao cũng không nhớ nổi nữa. Trước giờ Quân Khải chỉ coi cô như cái bóng đi ra đi vào trong nhà, không bận tâm tới việc cô bị đối xử tệ bạc. Đối với ba người bọn họ, cô chỉ là người ngoài, là kẻ ăn bám vô tích sự. Ông ta không dám vứt cô đi cũng bởi vì sợ ảnh hưởng, sợ gặp tai tiếng không hay.Ai mà
muốn hợp tác hay thông gia với một kẻ vứt bỏ con gái ruột của mình chứ?
Quân Dao sống ở đó chẳng khác gì người hầu, cô phải làm mọi việc nhà, cô chỉ mong sớm học xong, có thể
kiếm ra tiền nuôi sống bản thân rồi rời khỏi đó.
Bọn họ đối xử với cô như thế thì lấy tư cách gì đòi cô phải ra mặt chịu tội thay bọn họ? Nếu họ đối xử với cô tốt một chút, có lẽ cô đã mềm lòng mà đứng ra nhận hết tội lỗi về mình.
Lỗi của cô, dĩ nhiên cô sẵn sàng chịu trách nhiệm, nhưng lỗi của bọn họ, cô muốn bọn họ cũng phải tự gánh vác lấy.
Sau khi nghe Quân Dao nói xong, ông cụ Cố càng cau chặt lông mày. Ông ngồi một lát cho bình tĩnh lại rồi mới nói.
“Được lắm, được lắm, nhà họ Quân nhỏ xíu không chút tiếng tăm mà dám lớn gan qua mặt Cố gia ta.Ai cho các người lá gan đó hả? Các người sợ sống quá lâu rồi sao?”
Quân Tú Anh sợ đến tái mét mặt mày, cô ta run rẩy bám chặt vào tường. Quân Dao thì ngược lại, cô vẫn đứng thẳng sống lưng, mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng cô tự nhủ phải kiên cường đối mặt.
Lúc này Cố Tư Bạch bước lên, nói. “Ông, cháu có chuyện muốn nói riêng với ông”
Sắc mặt ông cụ dĩ nhiên không tốt chút nào, nhưng nhìn dáng vẻ kiên định của Cố Tư Bạch thì ông ấy gật đầu, phẩy tay với Quân Dao và Quân Tú Anh.
“Các người lui ra ngoài, đợi bên ngoài, nếu dám bỏ đi đừng trách ta vô tình”.
Quân Dao liếc nhìn Cố Tư Bạch, nhận được cái nhìn vững vàng, ấm áp của anh, cô thấy được an ủi rất nhiều, cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều. Khả năng rất lớn cô
sẽ bị đuổi khỏi Cố gia, cũng sẽ bị trừng phạt, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của Cố Tư Bạch là cô thấy đủ rồi, ít nhất trên đời này vẫn còn có một người thật lòng quan tâm cô.
Quân Dao và Quân Tú Anh đi ra ngoài hành lang đứng, có mấy vệ sĩ canh gác cách đó không xa. Khi nhìn thấy xung quanh không có ai để ý mình, Quận Tú Anh lập tức trừng mắt với Quân Dao..
“Cô điên à, tại sao lại dám nói như vậy, cô muốn hại chết bố mẹ và tôi đúng không? Có đúng là loại nuôi ong tay áo, Quân gia đối với cô thế nào mà cô dám phản lại Quân gia như vậy hả?”
Cô ta nghiến răng treo trèo, lời nói rít qua kẽ răng để những người khác không nghe thấy, nhưng ánh mắt tràn đầy căm hận, chỉ hận không thể lao lên giết chết Quân Dao ngay lập tức.
Quân Dao nhìn dáng vẻ của cô ta, ánh mắt cô trong suốt, cô bình tĩnh nói.
“Quân Tú Anh, cô nói sai rồi, tôi không hại ai cả, tôi chỉ nói sự thật. Cô nói Quân gia đối xử với tôi thế nào? Tôi nói cho cô biết, mẹ tôi mới là người được cưới hỏi đàng hoàng, mới là vợ của Quân Khải, mẹ cô chỉ là tiểu tam chen chân vào gia đình người khác, cô có tư cách gì lên mặt với tôi. Chưa hết, các người đối xử với tôi thế nào chẳng lẽ tự các người còn không rõ hay sao? Các người coi tôi là người của Quân gia không? Cô đã bao giờ gọi tôi là chị chưa?”
Quân Tú Anh cứng họng, nhưng cô ta đã quen thói được nuông chiều, ngang ngược từ bé, cũng chưa từng để Quân Dao vào mắt. Cô ta sấn tới, trừng mắt.
“Cô dám ăn nói hỗn láo như vậy? Cô muốn chết à?”
“Quân Tú Anh, tôi nhắc lại cho cô biết, so vai vế cô thấp hơn tôi, cô có tư cách gì ăn nói với tôi như thế? Người hỗn láo ở đây là cô mới đúng”
Quân Tú Anh tức đến mức bốc hơi trên đầu, cô ta không kìm chế nổi nữa, lập tức vung tay, muốn tát Quân Dao, nhưng Quân Dao lập tức giơ tay bắt lấy tay cô ta, rồi hất mạnh một cái, cô ta ngã lăn ra đất.Vì hôm nay dự tiệc nên cô ta đặc biệt mặc một chiếc váy đuôi cá dài đính pha lê, đi giày cao gót mười lăm phân, nên khi ngã xuống đất thì vô cùng chật vật mới đứng dậy được.
Cô ta nhìn xuống bộ váy trắng tinh giờ lấm lem của mình, căm hận nhìn Quân Dao. .
“Cô... hôm nay tôi liều mạng với cô.”
“Ồn ào gì vậy hả? Đây là chỗ cho các người ồn ào hay sao?”
Một vệ sĩ đột nhiên quát lên, là Quân Tú Anh đang giơ nanh múa vuốt muốn tấn công Quân Dao liền rụt tay lại, bày ra dáng vẻ đáng thương, chỉ về phía Quân Dao.
“Là cô ta, cô ta đẩy tôi ngã” “Đừng ồn ào nữa, đứng cách nhau ra!”
Người kia căn bản không để ý đến Quân Tú Anh, anh ta xua xua tay. Quân Tú Anh ấm ức giậm chân.
“Cô mau tránh ra kia.” Cô ta nói với Quân Dao. Quân Dao đứng im, khoanh tay, không thèm nói gì.
“Cô được lắm, dám cứng đầu cứng cổ như vậy, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô đầu. Đợi đó.”
Quân Dao thở dài, có ngước nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh. Đêm nay trời rất trong, có thể nhìn thấy dải
ngân hà rực rỡ như những viên kim cương khảm vào nền nhung đen thẫm. Cô không quan tâm mấy lời đe dọa của Quân Tú Anh, cô chỉ lo lắng không biết bên trong kia tình hình thế nào mà thôi.
“Có chuyện gì thế?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, làm cả Quân Dao và Quân Tú Anh đều giật mình ngẩng đầu nhìn qua.
Là Cố Khang Dật. “Cậu Khang Dật, hai người này đang gây rối ở đây” Vệ sĩ lập tức lên tiếng. Cố Khang Dật phẩy phẩy tay.