Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128:Không phải ma, mà là bạn trai em
“Không phải ma, mà là bạn trai em!” Hoắc Thiên Phong cong môi cười.
Từ Mạn Nhu tròn mắt nhìn hắn, vài giây sau cô mới thốt lên, “Đồ điên!” Nói rồi cô đi thẳng. Nhưng Hoắc Thiên Phong đầu phải kiểu người dễ dàng bỏ qua như thế, hắn liền yên lặng đi theo cô. Từ Mạn Nhu liếc nhìn, thấy tên âm hồn bất tán đó vẫn bám theo cô không dứt, chẳng lẽ gặp ma thật?
Đi lòng vòng trong siêu thị một hồi vẫn thấy người kia bám theo, Từ Mạn Nhu kiên quyết đi thanh toán rồi rời khỏi siêu thị. Người đàn ông vẫn bám theo cô không rời.
“Này anh, sao anh cứ bám theo tôi mãi vậy, có tin tôi báo cảnh sát anh là biến thái quấy rối không hả?"
“Chúng ta chỉ chung đường thôi mà, tôi cũng không làm gì ảnh hưởng đến em.” Hoắc Thiên Phong cười cười.
Chung đường? Chung đường gì mà đi khắp siêu thị. Bây giờ tôi về trường học, xem anh chung đường kiểu gì?”
“Thật tình cờ, tôi là cổ đông của trường em,
bây giờ có chút việc cần ghé qua đó, đúng là tình cờ thật đấy”.
Từ Mạn Nhu cạn lời. Những người đàn ông khác chỉ cần cô từ chối sẽ không dám làm phiền, sợ cô nổi giận, còn người đàn ông này mặt còn dày hơn cả đường quốc lộ, sao có thể cứ bám theo cô không dứt như vậy chứ?
“Chú à, có tự trọng chút đi, tôi không thích chú đâu” Từ Mạn Nhu hết kiên nhẫn rồi.
“Cái gì? Em gọi tôi là chú?” Hoắc Thiên Phong bị một tiễn xuyên tâm, cả đời hắn oai phong lẫm. liệt, phụ nữ theo đuổi hắn đuổi đi không hết, đến mức khiến hắn từng cảm thấy vô cùng chán ghét phụ nữ.Vậy mà hôm nay lại bị cô nhóc này gọi là “chú”? Hắn chỉ hơn cô vài tuổi thôi mà.
“Nhà chú không có gương à? Có cần tôi cho một cái không? Người một bó tuổi rồi mà còn làm mấy trò trẻ trâu” .
Quẳng lại mấy câu có sức sát thương cực kỳ lớn, Từ Mạn Nhu thong dong bước đi. Hoắc Thiên Phong hắn bị gọi là chú, lại còn bị bảo là đã một bó tuổi rồi còn làm mấy trò trẻ trâu. Nuốt không trôi! Không cách nào nuốt trôi cục tức này! Thật muốn lại như trước, bắt cô lại, hung hăng xử lý cô.
Nhưng dáng vẻ đanh đá này của Từ Mạn Nhu là điều Hoắc Thiên Phong trước đây chưa từng nhìn thấy. Trước đây trong mắt cô chỉ có căm hận và chán ghét hắn, ngoài ra chưa từng cười vui vẻ,
chưa từng đanh đá trẻ con như này với hắn. Một Từ Mạn Nhu như thế này càng khiến hắn quyến luyến không nỡ buông tay.
Sao hắn có thể để cô gái đáng yêu như thế này rơi vào tay tên đàn ông khác được chứ? Đời này đã định, cô nhóc dễ thương này chỉ có thể là của một mình Hoắc Thiên Phong hắn mà thôi.
Sải bước chân đuổi theo, hắn lại thong dong đi sau lưng Từ Mạn Nhu.Vốn tưởng đã cắt đuôi được ông chú phiền phức đó, không ngờ lúc vào đến cổng trường, vô tình ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hoắc Thiên Phong vẫn đi theo mình, cô giật mình suýt chút nữa hét lên.
Từ Mạn Nhu tròn mắt nhìn hắn, vài giây sau cô mới thốt lên, “Đồ điên!” Nói rồi cô đi thẳng. Nhưng Hoắc Thiên Phong đầu phải kiểu người dễ dàng bỏ qua như thế, hắn liền yên lặng đi theo cô. Từ Mạn Nhu liếc nhìn, thấy tên âm hồn bất tán đó vẫn bám theo cô không dứt, chẳng lẽ gặp ma thật?
Đi lòng vòng trong siêu thị một hồi vẫn thấy người kia bám theo, Từ Mạn Nhu kiên quyết đi thanh toán rồi rời khỏi siêu thị. Người đàn ông vẫn bám theo cô không rời.
“Này anh, sao anh cứ bám theo tôi mãi vậy, có tin tôi báo cảnh sát anh là biến thái quấy rối không hả?"
“Chúng ta chỉ chung đường thôi mà, tôi cũng không làm gì ảnh hưởng đến em.” Hoắc Thiên Phong cười cười.
Chung đường? Chung đường gì mà đi khắp siêu thị. Bây giờ tôi về trường học, xem anh chung đường kiểu gì?”
“Thật tình cờ, tôi là cổ đông của trường em,
bây giờ có chút việc cần ghé qua đó, đúng là tình cờ thật đấy”.
Từ Mạn Nhu cạn lời. Những người đàn ông khác chỉ cần cô từ chối sẽ không dám làm phiền, sợ cô nổi giận, còn người đàn ông này mặt còn dày hơn cả đường quốc lộ, sao có thể cứ bám theo cô không dứt như vậy chứ?
“Chú à, có tự trọng chút đi, tôi không thích chú đâu” Từ Mạn Nhu hết kiên nhẫn rồi.
“Cái gì? Em gọi tôi là chú?” Hoắc Thiên Phong bị một tiễn xuyên tâm, cả đời hắn oai phong lẫm. liệt, phụ nữ theo đuổi hắn đuổi đi không hết, đến mức khiến hắn từng cảm thấy vô cùng chán ghét phụ nữ.Vậy mà hôm nay lại bị cô nhóc này gọi là “chú”? Hắn chỉ hơn cô vài tuổi thôi mà.
“Nhà chú không có gương à? Có cần tôi cho một cái không? Người một bó tuổi rồi mà còn làm mấy trò trẻ trâu” .
Quẳng lại mấy câu có sức sát thương cực kỳ lớn, Từ Mạn Nhu thong dong bước đi. Hoắc Thiên Phong hắn bị gọi là chú, lại còn bị bảo là đã một bó tuổi rồi còn làm mấy trò trẻ trâu. Nuốt không trôi! Không cách nào nuốt trôi cục tức này! Thật muốn lại như trước, bắt cô lại, hung hăng xử lý cô.
Nhưng dáng vẻ đanh đá này của Từ Mạn Nhu là điều Hoắc Thiên Phong trước đây chưa từng nhìn thấy. Trước đây trong mắt cô chỉ có căm hận và chán ghét hắn, ngoài ra chưa từng cười vui vẻ,
chưa từng đanh đá trẻ con như này với hắn. Một Từ Mạn Nhu như thế này càng khiến hắn quyến luyến không nỡ buông tay.
Sao hắn có thể để cô gái đáng yêu như thế này rơi vào tay tên đàn ông khác được chứ? Đời này đã định, cô nhóc dễ thương này chỉ có thể là của một mình Hoắc Thiên Phong hắn mà thôi.
Sải bước chân đuổi theo, hắn lại thong dong đi sau lưng Từ Mạn Nhu.Vốn tưởng đã cắt đuôi được ông chú phiền phức đó, không ngờ lúc vào đến cổng trường, vô tình ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hoắc Thiên Phong vẫn đi theo mình, cô giật mình suýt chút nữa hét lên.
Last edited:
Bình luận facebook