• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Có rể là chiến vương (7 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 614

Lê Văn Vân mỉm cười rồi thở dài, cơ thể anh vẫn cực kỳ yếu ớt, anh bước xuống giường, sau đó xỏ giày vào, đi ra bên ngoài, bất kể thế nào, anh cũng phải cho hai bố con Lý Vân cuộc sống tốt đẹp hơn.


Anh đi tới nhà chính thì phát hiện ra Lý Giai Dao đang nằm đọc sách trên ghế trong nhà chính.


Vì sự xuất hiện của Lê Văn Vân nên bình thường cô ấy đều ngủ ở bên này, nhưng cô gái này chẳng hề oán trách.


Thấy Lê Văn Vân đi ra ngoài, cô ấy vội đứng dậy, chạy tới bên cạnh dìu Lê Văn Vân: “Anh Lê Văn Vân, sao anh không nghỉ ngơi mà chạy ra ngoài làm gì?”


Lê Văn Vân ngồi xuống ghế rồi nói: “Em cầm đồ của anh tới đây một lát.”


Lý Giai Dao cầm chứng minh thư gì đó của Lê Văn Vân đi tới, sau khi đưa cho Lê Văn Vân, anh liền rút ra một chiếc thẻ của ngân hàng Tân Hải, rồi đưa cho Lý Giai Dao nói: “Dao Dao, anh cho em chiếc thẻ này. Mã pin là xXXXXX.”


Lý Giai Dao sửng sốt.


Cô ấy tận mắt nhìn thấy Lê Văn Vân rút ra hai vạn tệ từ chiếc thẻ này, rõ ràng trong thẻ này vẫn còn rất nhiều tiền.


“Không được, em không thể nhận lấy nó.” Lý Giai Dao vội phủ nhận.


Lê Văn Vân cười nói: “Anh tặng cho em thì em cứ nhận lấy, bằng không anh sẽ tức giận đấy.”


Lý Giai Dao mím môi, thấy Lê Văn Vân như vậy, cô ấy đành phải nhận lấy nói: “Em sẽ không sử dụng số tiền ở bên trong, xem như anh đã tặng quà cho em rồi.”


Lê Văn Vân không nói gì rồi cười nói: “Dao Dao, em là cô gái lương thiện, sau này nhất định phải sáng mắt, đừng tìm đàn ông cặn bã gì đấy làm bạn trai, ở Yên Kinh có rất nhiều thứ mê hoặc, nếu có người dùng tiền để mê hoặc em thì em hãy ném thẳng chiếc thẻ này vào mặt bọn họ.”


Hình như Lý Giai Dao vẫn chưa hiểu rõ hàm ý của Lê Văn Vân cho lắm.


Lê Văn Vân lại nói tiếp: “Ngoài ra, trước khi em tốt nghiệp đại học, em không được phép sử dụng chiếc thẻ này, đợi sau khi em tốt nghiệp đại học rồi, nếu muốn gây dựng sự nghiệp hay muốn mua thứ gì đó thì có thể tùy ý sử dụng. Em nhớ rõ chưa?”


Lý Giai Dao gật đầu đáp: “Ừm!”


Lê Văn Vân tặng thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải cho Lý Giai Dao, qua mấy ngày chung sống, anh thật sự rất thích cô nhóc này, cô ấy xinh đẹp, tốt bụng lại nhẫn nại.


Lê Văn Vân hoàn toàn xem cô ấy như em ruột của mình, không muốn tương lai cô ấy phải chịu bất kỳ uất ức nào.


Đây chính là thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, cả nước chỉ có tám chiếc, có thể huy động tiền vốn cả trăm tỷ ở ngân hàng Tân Hải.


Nếu Lý Giai Dao biết sức nặng của chiếc thẻ này, có lẽ cô ấy chết cũng chẳng dám nhận.


Trên thực tế, mấy vạn tệ đối với cô ấy đã là con số trên trời rồi, huống chi là hơn trăm triệu.


Do đó Lê Văn Vân dứt khoát không nói rõ cho cô ấy biết.


“Được, vậy em đọc sách tiếp đi, anh đi tán gẫu với bố em một lát.” Lê Văn Vân mỉm cười với cô ấy.


Lý Giai Dao dìu Lê Văn Vân đi ra bên ngoài.


Bên ngoài nhà có một chiếc đèn, lúc này đang phát sáng, Lý Vân đang ngồi dưới chiếc đèn, trong tay ông ta đang kẹp một điếu thuốc kém chất lượng.


Mặt đất cũng đầy tàn thuốc.


Lê Văn Vân đứng ở cửa, sau khi ngồi xuống, anh liền nói với Lý Giai Dao: “Dao Dao, em vào nhà đi.”


Lý Giai Dao gật đầu, đợi Lý Giai Dao rời đi rồi, Lê Văn Vân mới nhìn về phía Lý Vân hỏi: “Chú Lý, chú đang nghĩ gì thế?”


Lý Vân nhìn ra bên ngoài rồi thở dài nói: “Chính là cảm giác toàn thân được giải thoát, ngược lại tâm trạng có hơi phức tạp.”


Lê Văn Vân im lặng, anh nhìn Lý Vân hỏi: “Chú Lý, hình như chú rất chống đối việc tới Yên Kinh đúng không? Tại sao thế?”


Lý Vân thở dài nói: “Tôi… nhiều năm trôi qua như vậy, tôi rất ghét cảm giác mắc nợ người khác, bất kể là ân tình hay gì cũng được, tôi tới Yên Kinh chỉ có thể nhờ cậy vào cậu để sinh sống, còn ở bên này, tôi dựa vào việc làm thợ mộc trong phân xưởng, có lẽ sẽ sống tốt hơn một tý, với lại, vợ trước của tôi là chạy tới Yên Kinh, tôi.”


Lê Văn Vân cau mày, hóa ra là vì lý do này?


“Cảm giác mắc nợ người khác ư?” Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Chuyện này chứ đừng nghĩ nhiều như thế, chủ có thể hiểu rằng đây là một cuộc giao dịch, chú đã cứu mạng cháu nên cháu phải trả lại chú một số thứ”.


“Nhưng cậu đã giúp tôi một chuyện rất lớn rồi, coi như đã thanh toán xong” Lý Vân vội lắc đầu nói.


Lê Văn Vân lắc đầu đáp: “Chú Lý, không phải cháu khoác lác, nhưng mạng của Lê Văn Vân cháu không phải mấy chục vạn là có thể mua được. Nên chú không cần phải vì cháu cho đồ cho chú, mà cảm thấy áp lực trong lòng, còn người vợ trước của chủ… Chẳng lẽ chủ không muốn chứng minh, sau khi không có bà ta, chú càng sống tốt hơn khiến bà ta phải hối hận


LI?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom